Trọng Sinh Vườn Trường: Hạ Thiếu, Thỉnh Dừng Bước

Chương 20

Vân Hạ cầm lấy, trong lòng tràn đầy nghi ngờ mà mở quyển sổ* ra, vừa nhìn thấy nội dung bên trong cô liền tức muốn chết.

*Cái này có thể là sổ đỏ hoặc sổ hồng, thể hiện quyền chủ sở hữu căn nhà.

Nếu có thể lựa chọn, ông trời có thể cho cô đổi một chỗ ở khác được không?

Đây chính là suy nghĩ trong lòng cô lúc này, bàn tay cầm quyển sổ có chút cứng ngắc.

“Bạn học Vân Hạ, xin giới thiệu lại một lần nữa, từ hôm nay trở đi, tôi Hạ Tà là chủ nhà mới của ngôi nhà này.”

Hạ Tà sửa sang lại cổ áo bị cô nắm đến mức có chút nhăn nhúm, động tác vẫn ưu nhã như vậy, nhưng mà vừa mở miệng ra nói đã khiến cho Vân Hạ có cảm giác như vừa bị chó cắn.

ĐM!

Chủ nhà mới cái quỷ nhà anh!

Hạ Tà không để ý đến Vân Hạ, lấy ra một bản hợp đồng, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Hợp đồng vẫn như cũ, căn phòng này vẫn cho cô thuê ba năm, tiền thuê nhà cũng đã được trả rồi.”

“Trong ba năm này cô cứ yên tâm ở lại đây, không cần lo lắng bị tôi đuổi ra ngoài.”

“Nếu không có vấn đề gì nữa thì bạn học Vân Hạ, cô có thể ký tên vào đây.” Hạ Tà nhắc nhở.

Đường Thanh Hàn nhìn dáng vẻ nghẹn lời của Vân Hạ không khỏi lắc đầu, một học sinh trung học sao có thể thắng Boss nhà hắn được.

Trong lòng Vân Hạ rất tức giận, tất nhiên là cô không thể vác cặp sách rời đi, không ở lại chỗ này.

Tốt xấu gì thì chỗ này cũng do nhà họ Vân bỏ tiền ra thuê, nhưng mà từ trước tới nay lại không thấy một người nào trong nhà họ Vân đến đây cả.

Rốt cuộc, một thiên kim tiểu thư có bộ dáng như cô, nếu bị những người trong giới thượng lưu biết được chỉ sợ họ sẽ cười đến rụng răng.

Cha mẹ nuôi của cô cũng nhận được một số tiền phí nuôi dưỡng không nhỏ, từng có người đến nói, do lúc trước ôm sai cô với đứa trẻ khác, nhưng nhà họ Vân cũng đã nuôi nấng đứa trẻ kia mười mấy năm, tình cảm đã trở nên sâu đậm.

Cho nên, cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

Cha mẹ nuôi của cô đều là những người bình thường, hơn nữa còn có một cậu con trai đang học cấp hai, bọn họ đã sớm có kế hoạch để con trai mình có một tương lai tốt đẹp.

Thật vừa vặn, số tiền này chính là thứ mà bọn họ đang cần.

Theo trí nhớ thì cha mẹ nuôi cũng không hề đối xử tốt với nguyên thân.

Trong ký ức của nguyên thân, bởi vì khi còn nhỏ có một lần cô bị tai nạn giao thông nên vợ chồng Lý Lan mới phát hiện ra cô không phải con gái ruột của họ.

Kể từ đó, vốn dĩ hai vợ chồng đã có tư tưởng trọng nam khinh nữ lại càng không thèm quan tâm đến cô.

Đây cũng là một trong số những nguyên nhân khiến cho Vân Hạ lớn lên với dáng vẻ mập mạp như vậy.

Lý Lan không quan tâm cô, ngay cả việc ăn uống cũng vậy, nếu không phải đến giờ ăn cơm cô tự mình đi ra bàn ăn thì bọn họ cũng không muốn gọi cô một tiếng.

Bởi vậy, cô thường xuyên bị đói bụng, cho nên chỉ có thể mua thêm mì gói để ăn.

Nhưng có lẽ đứa em trai hời, không có máu mủ* kia nhìn thấy cô đáng thương nên thỉnh thoảng sẽ dẫn cô đi ăn.

Dù sao cũng còn là trẻ con nên chủ yếu sẽ ăn đồ ăn vặt hoặc những món nhiều dầu mỡ không tốt cho sức khỏe, đặc biệt đó lại là lúc cô đang dậy thì nên cơ thể Vân Hạ bị phát tướng, chiều ngang cứ thế phình to ra.

Cũng may Vân Hạ có một đứa em trai tốt, bằng không thì cô cũng sẽ bị đói chết.

Cho nên, ở trong nhà em trai chính là người duy nhất đối xử tốt với cô.

Bắt đầu từ khi lên cấp hai, Vân Hạ đã dọn vào ký túc xá. Cô cảm nhận được, vợ chồng Lý Lan đối xử với cô không giống trước kia, thậm chí có lúc hai vợ chồng còn nhìn cô với ánh mắt thù địch.

Vì từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nên nguyên thân có tính cách hướng nội, lại còn tự ti, đi ra đường toàn cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng đầu để đối diện với ánh mắt của những người xung quanh.

Vừa ngẩng đầu lên, cô sẽ cảm thấy mọi người đều đang cười nhạo mình.

Từ lúc cơ thể nguyên thân bắt đầu trở nên béo phì, bạn học xung quanh đều chê cười, chế giễu cô.

Chính vì vậy Vân Hạ càng ngày càng tự ti hơn.

Bây giờ, mục đích duy nhất để cô có thể tiếp tục sống chính là nỗ lực học tập, nhanh chóng rời khỏi nơi bị mọi người cười chê này.

*

“Bạn học Vân Hạ, còn thắc mắc gì sao?”

Giọng nói của Hạ Tà kéo cô ra khỏi ký ức của nguyên thân.

Cô nhìn hợp đồng, đúng hơn là tìm chỗ ký tên.

Tùy tiện ký tên của mình lên, cô có thể sống ở đây bao lâu còn tùy thuộc vào khi nào cô kiếm được tiền.

Đậu má, tiền, tiền, tiền, đúng là muốn sống thì không thể rời xa nó mà!

Tiếp theo đây, nếu cô muốn thay đổi thì cũng cần phải có tiền nha!
Bình Luận (0)
Comment