Trọng Sinh Vườn Trường: Hạ Thiếu, Thỉnh Dừng Bước

Chương 4

Vân Hạ bĩu môi, lấy đồng 100 tệ cất đi, thái độ ôn hòa hơn nhiều: "Đủ rồi, muốn hỏi nơi nào?"

"Trường cao trung Thánh Anh đi như thế nào?"

Trong mắt Vân Hạ có chút cổ quái, người này là tên ngốc sao? Đi qua phố ăn vặt này không phải là đã đến trường cao trung Thánh Anh rồi sao?

"Đi qua phố ăn vặt này là đến."

Người đàn ông nhìn cái phố ăn vặt thật dài, chân không dịch chuyển, Vân Hạ mặc kệ hắn, đi vào một tiệm bánh bao, đưa đồng tiền màu đỏ trong tay ra.

"Ông chủ, lấy một cái bánh bao."

"Không, lấy hai cái luôn đi." Với trình độ đói khát hiện tại của cô, chắc chắn một cái bánh bao nhỏ là không đủ.

Không phải chắc chắn không đủ, mà là tuyệt đối không đủ, cô thật sự rất đói.

Đợi cô cầm bánh bao, vừa ăn vừa đi ra khỏi tiệm lại thấy người hỏi đường lúc nãy vẫn còn đứng ở đó.

Cô cũng không nhìn đến hắn, mang theo bánh bao vòng qua người hắn mà đi.

Đi được vài bước, cô lại mua thêm một ít đồ ăn, phát hiện có gì đó không đúng nên quay đầu nhìn lại thì thấy người kia đang đi theo sau cô.

Cô bước nhanh ba bước thành hai đi đến trước mặt hắn, nâng cằm lên nói: "Còn có chuyện gì sao?"

Có cái đuôi theo sau, thật ảnh hưởng đến khẩu vị ăn uống!

Người đàn ông nâng tay đẩy đẩy gọng kính vàng: "Bạn học, cô muốn về trường sao?"

"Không phải"

Vân Hạ cắn bánh bao, hai má phồng lên làm khuôn mặt càng béo: "Không có việc gì thì đừng đi theo ta, không phải đã chỉ đường cho ngươi rồi sao? Chẳng lẽ là muốn đổi ý, muốn lấy lại tiền?"

"Bạn học, cô có thể dẫn đường giúp tôi được không? Trợ lý của tôi có việc phải xử lý, tạm thời chưa thể quay lại."

"Đưa thêm tiền không?" Vân Hạ cắn bánh bao nói.

Người đàn ông hơi hơi mỉm cười, lấy ra một tờ tiền màu đỏ đưa cho Vân Hạ.

Cô nhìn tờ tiền đỏ, gật gật đầu: "Được."

Hiện tại cô chỉ thiếu tiền, với sức ăn hiện tại của mình đúng thật là thiếu tiền, chút tiền này chắc là có thể ăn được mấy bữa.

Đến cổng trường, người đàn ông lộ ra khuôn mặt tươi cười với Vân Hạ: "Bạn học, cảm ơn nhé."

"Không cần khách khí, lần sau muốn tìm người dẫn đường nhớ tìm tôi." Vân Hạ vẫy vẫy tay với hắn, quay người lại đi về hướng phố ăn vặt.

"Bạn học, cô không trở về trường học sao?"

"Lúc này hẳn là thời gian đi học.."

Cô không nghe, không nghe..

Cô đang rất đói bụng, muốn quay lại phố ăn vặt ăn thêm vài thứ, cô có cảm giác mình còn chưa ăn no.

Nhìn bóng lưng Vân Hạ rời đi, hắn hạ gọng kính vàng, trong mắt xẹt qua một tia sáng.

Hắn lấy điện thoại ra, nhận cuộc gọi, giọng nói bên trong có chút vội vàng: "Boss, ngài đã đến trường cao trung Thánh Anh rồi sao?"

"Boss, thật xin lỗi, bên này đang bị kẹt xe, có khả năng nửa giờ sau tôi mới có thể đến đó."

"Đã đến rồi." Giọng nói người đàn ông vô cùng bình tĩnh: "Xe bị đâm hỏng rồi.."

"Tôi lập tức phái người đi xử lý."

Mỗ trợ lý nào đó nghĩ đến mà sợ, liền biết không nên để boss tự mình lái xe đi, đối với boss mà nói dù có phần mềm chỉ đường cũng vô dụng.

Toàn bộ buổi sáng, đều có thể nhìn thấy một nữ sinh bụ bẫm đi qua đi lại ở phố ăn vặt, ăn hết tiệm này lại đến tiệm khác, đợi đến khi Vân Hạ đi ra khỏi phố ăn vặt đã là tiết học cuối cùng của buổi sáng.

Cô nhìn chằm chằm vào cánh cổng đóng chặt của trường học, vòng đến bức tường sau trường, trong một con hẻm nhỏ.

Vốn nghĩ rằng thân hình bụ bẫm này rất khó để leo lên nhưng mà cô lại dễ dàng lấy đà trèo lên bức tường cao kia.

Cô ngồi ở trên tường, lúc đang muốn nhảy xuống, bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm, ngẩng đầu nhìn liền thấy là người đàn ông lúc sáng.

Cô chống cằm, nhìn người kia bĩu môi nhảy xuống.

"Bạn học, tôi thấy rồi nha."

Vân Hạ phủi bụi trên người, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: "Nhìn thấy thì sao, anh tìm giáo viên cáo trạng đi!"

Cô dùng dáng vẻ kiêu ngạo ra vẻ tôi sợ anh chắc, làm hắn thấp giọng cười.
Bình Luận (0)
Comment