Trọng Sinh Vườn Trường: Hạ Thiếu, Thỉnh Dừng Bước

Chương 6

Vân Hạ liếc mắt nhìn Trần Bình một cái, cũng không thèm suy nghĩ ẩn ý trong câu nói đó.

"Cô giáo, đèn trong lớp học bị hỏng rồi sao?"

Trần Bình nhíu mày: "Vân Hạ, không nên nói bậy bạ làm chậm trễ việc học của các bạn, hiện tại em lập tức đứng đối diện vách tường cho cô."

"Cô giáo, mắt cô có vấn đề à? Đèn không hỏng, vậy sao lại nói là em ngăn cản ánh sáng?" Nói tới đây, vẻ mặt Vân Hạ liền biến đổi: "Cô giáo, đây là cô đang mắng em là một người mập mạp sao? Cô đây là đang kỳ thị em sao?"

Bỗng nhiên ánh mắt Vân Hạ trở nên vô cùng ngây thơ, tựa hồ như tâm hồn nhỏ bé đã bị xúc phạm: "Không phải giáo viên thì phải đối xử bình đẳng với học sinh hay sao?"

Vẻ mặt Vân Hạ tràn ngập sự lên án, hoàn toàn làm cả lớp học sợ ngây người.

Trong lòng Trần Bình trầm xuống, thiếu chút nữa cầm cả hộp phấn ném vào mặt Vân Hạ.

Nhưng mà, là một giáo viên, nếu tiếng xấu bị truyền đi sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của mình.

Cô ta thở ra một hơi thật mạnh, đè xuống sự tức giận mà Vân Hạ vừa khơi dậy, trầm giọng nói: "Cô không có ý này, Vân Hạ, lúc nãy em ở cửa cùng các bạn trong lớp liếc mắt qua đá mắt lại, em cho rằng cô không thấy sao? Em đây là đang làm ảnh hưởng đến các bạn đang nghiêm túc học tập, hiện tại, cô yêu cầu em không được đứng ở cửa, hãy đi đến chỗ cửa sổ đối diện đứng đi."

Chỗ Trần Bình chỉ là vách tường đối diện lớp học, đứng ở đó thì không thể nhìn thấy bảng đen, đối với một học sinh yêu học tập mà nói, đây chính là một loại trừng phạt.

Nguyên thân có thành tích không tồi, tuy rằng ngoại hình không tốt nhưng duy nhất ở phần học tập thì lại vô cùng ưu tú.

Không có cơ hội nghe giảng bài, đối với nguyên thân là một sự tra tấn, nhưng đối với Vân Hạ lại không ảnh hưởng gì.

Cô thong thả đi đến vách tường bên kia, dù sao tương lai cô cũng không phải là một học sinh tốt, thích học tập gì gì đó, vẫn là thôi đi.

Cái gì?

Ngươi nói muốn giúp nguyên thân hoàn thành nguyện vọng?

Thôi đi, cô vốn không phải người tốt, nguyên thân là bị người khác hại chết, có liên quan gì đến cô đâu.

Cô chính là một người ích kỷ, chỉ cần chính mình an an nhàn nhàn là được, không cần để ý đến suy nghĩ của người khác.

Trần Bình nhìn dáng vẻ của Vân Hạ, trong đáy mắt càng thêm chán ghét, loại học sinh vừa xấu vừa không có bối cảnh như vậy, thật không nên đến làm ô nhiễm môi trường của cao trung Thánh Anh.

Đây chính là trường học quý tộc, cũng không biết con nhỏ đó đã dùng thủ đoạn gì để tiến vào đây.

Người đàn ông đi ngang qua hành lang, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên ngoài lớp học, vẻ mặt u ám.

Đôi chân thon dài thẳng tắp của hắn bước đến trước mặt Vân Hạ.

"Bạn học."

Vân Hạ nâng nâng cằm, liếc mắt nhìn hắn: "Hiện tại không rảnh dẫn đường."

"Tôi biết, hiện tại cô đang bị phạt mà."

Ánh mắt người đàn ông mang theo vài phần ý cười, Vân Hạ nhìn thấy thì có chút tức giận.

Cô tức giận hét vào mặt hắn: "Chưa thấy người bị phạt bao giờ à?"

"Lớp mười ban ba, bạn học Vân Hạ." Người đàn ông hơi khom lưng, thấp giọng nói: "Tôi đã biết."

Hắn đánh giá Vân Hạ, cảm thấy cô và người được giáo viên nói tới có chút khác biệt.

Không phải nói, tính tình yếu đuối, tính cách tự ti, còn bạn học này, nhìn qua vừa kiêu ngạo lại vừa tự đắc, không biết giáo viên nhìn thế nào mà lại thấy yếu đuối, tự ti.

Rõ ràng là vô cùng kiêu ngạo, giống như trên đời này không có ai kiêu ngạo hơn cô.

Hắn đẩy gọng kính vàng, mấy người giáo viên kia, đây là mấy người muốn bị tôi dạy dỗ lại sao?

"Bạn học Vân Hạ, buổi trưa sau khi tan học, tìm thời gian nói chuyện một chút đi, có một số việc cần nói với cô một tiếng."

Người đàn ông đứng thẳng người lên, rất cao, ít nhất Vân Hạ phải ngước mắt nhìn lên.

Cô cổ quái liếc mắt nhìn hắn một cái, cùng cô nói chuyện, có chuyện gì tốt mà nói?

"Đồ ăn ở Mãn Hương Lâu rất ngon, bạn học Vân Hạ, giữa trưa có muốn đi không?" Người đàn ông mặt mang ý cười dò hỏi.
Bình Luận (0)
Comment