16.
Thẩm Mạn cho dù hoài nghi, nhưng cũng không tìm ra được chứng cứ.
Trên thực tế, đứa em trai một mực nuông chiều từ bé, người trong nhà ai ai cũng yêu thương cậu, cưng chiều đến không biết tốt xấu. Chỉ cần cậu chau mày một cái, tất cả mọi người đều hoang mang, ai chọc cậu không vui chính là kẻ thù của toàn bộ Thẩm gia.
Kẻ thù này duy nhất chỉ có một người, là Chu Phương Nghiễn.
17.
Thẩm Mãn còn nhớ rõ, một đêm nọ, Tiểu Trạc nhận điện thoại rồi đi ra ngoài.
Cô đứng trước cửa sổ trong phòng của mình nhìn xuống phía dưới, ánh đèn rọi xuống mặt đất, Chu Phương Nghiễn đứng ở nơi đó, trong tay xách theo một chiếc túi.
Sau đó không lâu, Tiểu Trạc đi đến trước mặt hắn, Chu Phương Nghiễn đưa cậu chiếc túi, để cậu mở ra xem.
Tiểu Trạc sau khi mở chiếc hộp ra, nhìn qua một lượt rồi đóng lại, nói một câu rồi xoay người đi vào trong nhà.
Chu Phương Nghiễn níu tay cậu lại, không cho cậu rời đi.
Tiểu Trạc hất tay hắn, rõ ràng hai người đang cãi nhau, cậu hẳn là rất ghét Chu Phương Nghiễn, chỉ muốn nể mặt mũi hắn mà nhận lấy món quà hắn đưa, nhưng Chu Phương Nghiễn cứ quấn quít mãi, không biết nhìn sắc mặt người khác sao?
Còn lôi lôi kéo kéo Tiểu Trạc!
Thẩm Mãn tức giận vô cùng, vừa muốn đi xuống lầu đem Tiểu Trạc quay về, xuống đến nơi chỉ thấy cậu đã đi vào trong.
“Tiểu Trạc.” – Thẩm Mãn lo lâu gọi một tiếng.
“Ừm.” – Thẩm Trạc nhìn cô một cái, “Không có chuyện gì em lên lầu đây.” – Nói xong liền đi đến thang máy.
“...” Vẫn là tức giận.
18.
Thẩm Mãn hiện tại thấy Phương Nghiễn còn không chịu cho rằng bản thân có lỗi, cười lạnh, “Tôi không muốn trong lúc này, tại nơi này cùng cậu tranh luận vấn đề vô nghĩa, chính cậu đã làm chuyện gì thì cậu là người rõ ràng nhất, nếu như cậu cảm thấy bản thân không có chút sai lầm nào, vậy thì chúc cho cuộc đời cậu về sau có thể sống một cách thanh thản.”
Không hổ là chị em, lời nói đều giống nhau như đúc, Chu Phương Nghiễn thậm chí còn không thèm đáp lại.
19.
Là từ khi nào, Thẩm Trạc đồng ý ở bên cạnh hắn?
Không, phải nói là đầu óc mình bị lừa đá, lại ở trong KTV tỏ tình với Thẩm Trạc.
Cũng có thể là khuôn mặt của Thẩm Trạc rất có sức hút.
Cũng có thể là một sự trả thù ngây thơ, hắn muốn xem xem Thẩm Trạc rốt cuộc đang suy nghĩ gì, vì sao lại nhắm vào hắn nhiều năm như vậy.
Thế nhưng, “bắt đầu như thế nào” dường như không còn quá quan trọng nữa.
Chu Phương Nghiễn coi mình và Thẩm Trạc là “quan hệ người yêu” suốt nửa năm, thật sự là vô cùng mệt mỏi, biết vậy đã chẳng làm.
20.
Chẳng hạn như một lần, hắn đến nơi khác làm việc, Thẩm Trạc muốn gặp hắn.
Cậu đưa ra yêu cầu trước, thái độ vô cùng kém, nói một lần trong điện thoại, một lần trong cuộc họp và một lần khi lên tàu.
Hắn bảo đảm rằng lúc nào cũng phải nhận điện thoại, mỗi ngày sẽ nói chuyện với cậu, khi trở về còn mang quà cho cậu, sau khi được Thẩm Trạc đồng ý thì mới yên tâm rời đi.
Sáng sớm ba ngày sau, Chu Phương Nghiễn nhìn thấy trên màn hình điện thoại năm cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn.
Đến từ tiểu tổ tông ——
“Đến 367 đường Lê Tiên đón tôi.”
Chu Phương Nghiễn hoảng hốt, vội vàng gọi lại, kết quả là tắt máy.
Hắn gọi từ sáng sớm đến chiều tối, vậy mà đến khi ăn cơm tối người kia mới nhận điện thoại.
Chu Phương Nghiễn biết mình sai —— dù có thế nào thì không nhận điện thoại trước là lỗi của hắn, không nên giảo biện. Thái độ của hắn vô cùng đoan chính mà xin lỗi, bảo bối dài bảo bối ngắn dỗ cậu, kết quả chi nghe Thẩm Trạc nói: “Không sao, tôi gọi nhầm, anh không cần nói cho tôi biết bao giờ sẽ trở về.”
“Đừng a bảo bối, mai anh sẽ về.” – Chu Phương Nghiễn nói.
Thẩm Trạc cúp điện thoại.
Chu Phương Nghiễn chỉ có thể nhắn WeChat giải thích, hắn rất mệt mỏi rất mệt mỏi, ngủ say đến mức tiếng chuông điện thoại kêu lớn cỡ nào cũng không nghe thấy nên mới không nhận điện thoại, lại hỏi cậu vì sao đi quán bar mà không có tài xế hay quản gia đi theo, một mình ra ngoài như vậy sao có thể để người khác yên tâm. Hỏi han ân cần, chân thành xin lỗi, cộng thêm lời hứa khi trở về sẽ dẫn cậu đi chơi, dường như phải viết thành bài văn tám trăm chữ, sau đó thấp thỏm đợi câu trả lời.
Mười phút sau.
Thẩm Trạc đáp lại ba chữ.
“Tôi biết rồi.”
Chu Phương Nghiễn thở dài, chỉ có thể gửi một cái nhãn dán hình còn mèo đang làm dáng vẻ hôn hôn, lẫn nữa nói giọng thành khẩn: “Bảo bối, rất xin lỗi, anh sai rồi.”
Thẩm Trạc lần này cũng không có trả lời.
21.
Tự biết mình đuối lý, Chu Phương Nghiễn mất cả ngày hôm đó để chọn quà tặng cho Thẩm Trạc.
Thẩm Trạc cái gì cũng không thiếu.
Chu Phương Nghiễn đi tìm sư phụ của mình xin một bùa hộ mệnh, trừ tà tiêu họa, vì thế phải ký vào “giấy bán thân”, làm việc giúp y. Sư phụ của hắn, đã là người hơn ba mươi tuổi, ỷ có thiên phú, mỗi ngày không sinh sự không được! Chu Phương Nghiễn bị y dạy dỗ trong hai giờ, nói hắn phải xem nhiều sách nâng cao tu vi, đừng ngày nào cũng chỉ biết yêu đương.
Chu Phương Nghiên mặt đỏ rần rần, một bụng kìm nén mãi không nói ra miệng.
Cũng không biết ai trong hai người bọn họ mới là người rảnh rỗi không có việc để làm.
22.
Chu Phương Nghiễn ban đêm ngồi xe lửa về, còn chưa tới Thẩm gia đã gọi điện thoại cho Thẩm Trạc hỏi xem cậu có ở nhà không.
Trong điện thoại, thanh âm của Thẩm Trạc cũng coi như bình thường.
Chu Phương Nghiễn nói: “Chờ anh đến rồi xuống, lạnh lắm.”
Thẩm Trạc: “…. Anh mặc có nhiều áo không?”
Chu Phương Nghiễn là người sợ lạnh đến mức mới đầu đông đã mặc tận hai chiếc quần, còn sớm mặc đến vô cùng ấm áp, nhưng nghe thấy lời quan tâm từ Thẩm Trạc, lập tức nói: “Không nhiều, nhưng không sao, thấy em liền không lạnh nữa.”
Thẩm Trạc: “A, chịu lạnh đáng đời.”
Chu Phương Nghiễn: ”??”
23.
Bốn ngày không gặp, Thẩm Trạc hình như gầy đi không ít, Chu Phương Nghiên đưa quà cho cậu, thuận tiện hỏi: “Không ăn cơm đầy đủ à?”
“Ăn.” – Thẩm Trạc cúi đầu nhìn món quà, theo thói quen mở ra, thật ra cậu tưởng là một chiếc đồng hồ đeo tay hay đại loại như vậy, nào ngờ mở hộp ra mới nhìn rõ là một mặt dây chuyền giống như được làm từ gỗ.
Chu Phương Nghiễn nói: “Mang trên người, trừ tà.”
Thẩm Trạc: “Biết, cảm ơn.” – Cậu xoay người muốn đi, Chu Phương Nghiễn níu cạnh tay cậu: “Không phải chứ, tức giận? Cái này thật sự không phải đồ rẻ tiền anh mua bên đường đâu.”
Thẩm Trạc nhìn cậu: “Anh nói như vậy tôi mới nghĩ đến việc này.”
Chu Phương Nghiễn: “...”
Trên người hắn không có tiền lẻ, trên đường ngay cả một giọt nước cũng không uống, mắt nhìn thấy Thẩm gia còn mở đèn sáng trưng, biết mình muốn uống cốc nước căn bản là một hi vọng xa vời. Trong đêm gió mang theo hơi lạnh, Chu Phương Nghiễn rùng mình một cái, nói: “Em đeo đi.”
Thẩm Trạc: “Không có chỗ đeo.”
Chu Phương Nghiễn: “May ở trong quần áo?”
Thẩm Trạc: “Không thay quần áo giống như anh à?”
(*Mình nghĩ đoạn này là: Chu Phương Nghiễn bảo Thẩm Trạc may cái đồ trừ tà đấy vào trong áo (!?), nhưng chỉ có đúng một cái may vào đúng một chiếc áo, mà đây là đồ trừ tà lúc nào cũng phải đeo bên người, nên ý Thẩm Trạc muốn nói là: chẳng lẽ không thay quần áo.)Chu Phương Nghiễn: “Sao tự nhiên lại lôi anh vào, quần áo của ngày ngày nào cũng giặt, sao lại không thay?”
Thẩm Trạc nói: “Buồn ngủ.”
Cậu lộ ra vẻ mặt không muốn nói chuyện thêm với Chu Phương Nghiễn nữa.
Chu Phương Nghiễn khẽ thở dài: “Vậy em ngủ sớm một chút.”