Trong Tang Lễ Của Bạn Trai Cũ Phát Hiện Đối Phương Thành Quỷ

Chương 9

83.

Chiều tối.

Thẩm Trạc ngồi xuống giường.

Chu Phương Nghiễn sau khi rửa mặt từ nhà vệ sinh đi ra, thấy Thẩm Trạc vẫn còn mặc  bộ quần áo trắng, cảm thán nói: “Nếu ai đó đốt quần áo xuống cho em thì tốt rồi.”

Thẩm Trạc đối với chuyện này cũng tương đối có hứng thú, “Không thể sao?”

“Không thể.” – Chu Phương Nghiễn lên giường, tùy tiện nằm bên cạnh Thẩm Trạc, “Em bây giờ, coi như là ngoài biên chế, không xuống hẳn bên dưới như lý thuyết, căn bản không thể lấy được quần áo.”

“Có âm phủ thật sao?”

Thẩm Trạc vừa dứt lời đã cảm thấy câu hỏi của mình ngu ngốc, rõ ràng mình mới là quỷ, vậy mà lại hỏi con người vấn đề này.

Được rồi, lần đầu tiên chết chưa có kinh nghiệm.

Chu Phương Nghiễn nói: “Cụ thể thì anh không biết, bọn anh đều gọi chung là “bên dưới”, khác với thế giới của con người. Nhưng em đừng nghĩ đến chuyện đi tới đó, ở đây rất tốt, đừng có cho là anh không biết em đang nghĩ gì.”

Thẩm Trạc bị đoán được tâm tư không khỏi có cảm giác xấu hổ, nhưng vẫn ráng chống đỡ hỏi tiếp: “Anh biết à?”

“Hôm nay ở bệnh hiện mới phát hiện em không được bình thường.”

Chu Phương Nghiễn: “Vừa gặp được người thân là đã có thể buông bỏ, muốn tìm chết sao? Nói cho em nghe, không có khả năng đâu, em hiện tại muốn đi cũng không được, ngoan ngoãn ở chỗ này đi.”

“...”

Thẩm Trạc bị chặn họng không thể nói thêm gì nữa.

Hôm nay đúng thật là cậu đã nghĩ như vậy, nhưng bị Chu Phương Nghiễn vạch trần, vẫn là có một chút…. Xấu hổ.

Nhưng căn bản là không phản bác được.

84.

Chu Phương Nghiễn nằm nghiêng người, một tay chống lên gò má, một tay vẫy vẫy Thẩm Trạc.

“Lên giường đi ngủ.”

Giường không phải là loại quá lớn, Thẩm Trạc ngồi một bên cảm thấy rất an toàn, cậu lắc đầu, “Em không cần đi ngủ.”

Thành quỷ rồi, thời gian suy nghĩ về cuộc đời càng nhiều hơn, chỉ là ban đầu thần trí không tỉnh táo lắm, hiện tại mới chuyển biến tốt lên.

Mà mọi người đều biết, quá tỉnh táo cũng không phải chuyện tốt.

Nghĩ đến việc tất cả chuyện đã xảy ra đều hiển hiện rõ mồn một trong đại não, có thể nghe thấy tiếng lòng của mình, nghe thấy tiếng vang của cả thế giới.

Rất đau đớn.

“Nói chuyện phiếm thì sao?” – Chu Phương Nghiễn hôm nay không mệt, hoàn toàn có thể cam đoan  trong quá trình nói chuyện phiếm mình sẽ không ngủ mất.

Thẩm Trạc cố ý nói: “Anh nói xong sẽ ngủ quên đấy.”

Chu Phương Nghiễn: “Sao có thể, không có khả năng, nếu lần này em thấy anh ngủ, anh sẽ…. Sẽ cởi hết quần áo cho em xem.”

“...” – Còn tưởng rằng hắn dừng lại lâu như vậy là muốn nói gì đó quan trọng lắm.

Thẩm Trạc: “Ai muốn nhìn.”

Chu Phương Nghiễn: “Chậc chậc, trước đây là ai nhìn trộm anh tắm thế?”

“...” – Thẩm Trạc một lần nữa không thể phản bác, liền dứt khóat không nói thêm lời nào nữa.

Chu Phương Nghiễn chưa từng nghĩ tới, Thẩm Trạc thật sự… Đáng yêu thế này. Hắn nhận ra trước đây Thẩm Trạc che giấu rất nhiều điều với mình, những lúc tức giận hay cáu kỉnh cũng không bộc lộ ra ngoài, thế nhưng không ngờ khi bỏ xuống lớp mặt nạ bên ngoài lại giống như một viên chocolate ngọt ngào, càng nhìn càng muốn bắt nạt, lại càng luyến tiếc.

Chu Phương Nghiễn không biết sau này sẽ thế nào, đối với hắn mà nói, được gặp lại sau mất mát là hạnh phúc nhất, hạnh phúc và may mắn.

Thẩm Trạc nhìn hắn vài  giây, sau đó đổi tư thế, nằm xuống, gối đầu lên chiếc gối hắn đã chuẩn bị sẵn trước đó.

Chu Phương Nghiễn tắt đèn, cả căn phòng chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ chiếc đèn ngủ. Lúc này Thẩm Trạc với người thật bằng da bằng thịt như hòa vào làm một, ngay cả cái nốt ruồi cũng thấy được rõ ràng. Chu Phương Nghiễn trong thời khắc ấy đã chắc chắn một điều, mình là thứ duy nhất có thể liên kết cậu và thế giới này, cậu ấy chỉ có mình.

Chu Phương Nghiễn duỗi một ngón tay ra.

Thẩm Trạc sửng sốt vài giây, sau đó cũng đưa tay lại gần, khiến cho hai ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Màu vàng ấm áp từ ánh đèn ngủ chiếu trên người họ, đêm khuya yên tĩnh, hai người họ cứ như vậy, yên lặng, không ai nói một lời.

Hoàn.

Tác giả có lời muốn nói: Mặc dù đây là một câu chuyện ngắn nhưng vẫn muốn bày tỏ một chút gì đó.

Có thể nói ra sẽ không còn ý nghĩa nữa, mọi người vẫn nên tự lý giải.

Kéo dài mãi mới hoàn, thật ngại quá.

Nếu bạn thích có thể tìm đọc một vài truyện khác của tôi. Sẽ nhanh chóng được đăng thôi. QAQ
Bình Luận (0)
Comment