Lục Nguyên Sướng phải dùng tới ý chí mạnh mẽ để dừng lại trận hoan ái chỉ vừa mới khơi mào. Cuối cùng nàng cũng chỉ là hôn nhẹ cùng ôm một cái mà thôi. Thật nếu phải làm gì thì nàng lại không nỡ với Cố Tiểu Phù. Hai người kề trán vào nhau, cùng gấp gáp thở dốc, khí tức nóng rực hòa vào trong mũi đối phương, sau đó không khỏi cùng nhìn nhau nở nụ cười.
"Phù nương, đợi ngươi sau khi đầy tháng, đến lúc đó nhất định ngươi phải bồi thường ta cho thật tốt." Lục Nguyên Sướng nói với cái giọng đầy vẻ oan ức. Nàng không cam lòng a, nhưng lại cũng không cam tâm, vậy thì có thể làm sao? Nàng thương tiếc cho thân thể Cố Tiểu Phù mà tự vượt qua chính mình.
"Nghĩ hay lắm!" Cố Tiểu Phù khẽ gắt Lục Nguyên Sướng rồi quay mình không để ý tới người kia nữa. Hơn nửa đêm còn nháo, đã không ngủ được thì thôi, lại còn phải chịu sự dằn vặt như vậy, thân thể nàng cực kỳ khó chịu.
Lục Nguyên Sướng làm mặt dày tiến lại gần, đem bàn tay ấm áp của mình đặt lên cái bụng có chút béo lên của Cố Tiểu Phù. Khí trời đang dần dần chuyển lạnh, ở cữ sợ nhất là để cho bị cảm lạnh. Cố Tiểu Phù cảm nhận được sự chăm sóc tỉ mỉ của Lục Nguyên Sướng liền đem thân thể tựa vào trước người của nàng, đem tay của mình đặt lên tay của Lục Nguyên Sướng, tay còn lại vuốt ve khuôn mặt của người kia cứ như đang chạm khắc từng đường nét vào trong lòng mình vậy.
"Phù nương, tối nay ta đã đi tới chỗ Huyên nương." Lục Nguyên Sướng đem đầu của Cố Tiểu Phù đặt lên một bên vai của mình rồi nhẹ giọng nói.
"Hôm nay ta nghe Bình Nhi nói qua. Có phải là đã có người đi tiểu viện quấy rối rồi không?" Cố Tiểu Phù hỏi. Đối với việc Lục Nguyên Sướng đã hơn nửa đêm mà đi tìm nữ tử khác trong lòng nàng không khỏi có chút chú ý. Tuy rằng cô gái kia đã được chính mình chọn trúng vì Lục Nguyên Sướng mà cưới làm vợ bé.
"Ừm, Tống Văn Quý coi trọng Huyên nương. Hôm nay hắn đã thiết yến, cầu ta thả nàng cho hắn. Nhưng ta đã từ chối. Vừa nãy, lúc ở trong tiểu viện, ta đã đồng ý nhận Huyên nương làm nghĩa muội. Đợi thân thể ngươi tốt hơn một chút, ngươi hãy làm chủ đưa nàng vào trong nhà mà ở. Chúng ta ít người, ta lại vì quân vụ mà bận rộn, đến lúc đó hai người các ngươi cũng coi như có người làm bạn." Lục Nguyên Sướng nói thẳng.
"Ngươi thật không thấy nàng lọt mắt?" Cố Tiểu Phù tò mò hỏi. Từ lúc nàng có suy nghĩ cưới vợ bé cho Lục Nguyên Sướng liền cẩn thận nghĩ tới những người mà mình quen biết. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Hàn Thư Huyên là thích hợp nhất. Ai ngờ đâu Lục Nguyên Sướng lại chỉ muốn nhận nàng làm nghĩa muội.
Lục Nguyên Sướng vuốt nhẹ bàn tay trơn mịn của Cố Tiểu Phù rồi nhẹ giọng nói: "Có ngươi, có Trứng Gà, với ta như vậy là đủ."
Đối mặt với Cố Tiểu Phù, Lục Nguyên Sướng vẫn còn có chút xấu hổ khi đem huyết trong lòng dốc hết thành lời. Nàng luôn luôn làm nhiều, nói ít. Nàng tin tưởng Cố Tiểu Phù sẽ hiểu được tâm ý của mình. Cho dù nàng không nói ra, nhưng Cố Tiểu Phù cũng sẽ hiểu.
Cố Tiểu Phù sẽ không để cho Lục Nguyên Sướng phải thất vọng. Nếu như Lục Nguyên Sướng không còn Cố Tiểu Phù thì sẽ cô độc đến tận cuối đời, thì khi không còn Lục Nguyên Sướng, Cố Tiểu Phù cũng sẽ lấy thân mà chôn theo nàng. Cố Tiểu Phù cảm nhận được mối thâm tình từ trong giọng nói nhàn nhạt của Lục Nguyên Sướng.
"Lục gia vẫn cần một người nối dõi, Lục gia không thể đứt đoạn mất hương hỏa." Cố Tiểu Phù ưu thương nói. Thân thể của nàng đã bị hư tổn. Trong thời gian ở cữ, lang trung cũng có đến bắt mạch, Cố Tiểu Phù đem nghi hoặc trong lòng đi hỏi lang trung. Vì đã được Lục Nguyên Sướng dặn trước, lang trung không đem sự thật nói cho nàng biết, nhưng Cố Tiểu Phù là người luôn luôn có tâm tư cẩn thận, cách lang trung né tránh làm sao nàng lại không hiểu.
"Có được Trứng Gà đã ông trời cho ta vật báu rồi, sao ta còn dám muốn nhiều hơn. Ta vốn là người không có gì cả, hiện nay có ngươi, có Trứng Gà. Có hẳn một gia đình, như vậy là được rồi."
Được rồi? Được rồi!
Không hiểu sao trong mắt Cố Tiểu Phù lại nổi lên một làn nước mắt. Tâm tư vốn bị ngột ngạt suốt mấy ngày nay, giờ đây không còn kìm nén được nữa.
Vốn là giữa hai người các nàng, thường không có bên hoa dưới trăng, không có ngâm thơ ngụ tình, mà hết thảy yêu thương đều tan vào trong cuộc sống hàng ngày. Lục Nguyên Sướng không đem chuyện Cố Tiểu Phù không còn khả năng sinh nở nói cho nàng biết, còn Cố Tiểu Phù đã biết nhưng lại cùng Lục Nguyên Sướng diễn. Cố Tiểu Phù muốn vì Lục Nguyên Sướng mà cưới vợ bé, Lục Nguyên Sướng biết rồi nhưng lại làm ra vẻ cái gì cũng không biết, lén lút đem hết thảy khả năng của mình gạt bỏ dự định ấy đi.
Cảm tình của các nàng, đều từ trải qua gian nguy mà nảy sinh, sau khi có được Trứng Gà đáng yêu lại càng thêm sâu sắc, nồng nàn. Giống như rượu vậy, càng để lâu càng thơm.
Cố Tiểu Phù trừng mắt nhìn, đem nước mắt bức trở lại, trên hàng lông mi thật dài đọng lại một giọt nước mắt lấp lánh như hạt châu. Yếu đuối mà lại kiên cường, mềm mại mà lại cứng cỏi. Nàng xòe bàn tay ra cùng Lục Nguyên Sướng mười ngón liên kết rồi nhẹ nhàng nói: "Đã khuya lắm rồi, chúng ta ngủ đi thôi."
Lục Nguyên Sướng ôm Cố Tiểu Phù sát vào lòng, đáp lại: "Được!"
Nếu như nói luyến ái Hàn Thư Huyên dành cho Lục Nguyên Sướng đã trở thành phiền phức, vậy thì quyết định chặt đứt đoạn tơ tình này đi. Việc Hàn Thư Huyên tới Lục phủ quả thật đã làm cho Lục phủ như có được một bảo vật. Cầm kỳ thơ họa dĩ nhiên là nàng am hiểu, nhưng thân là nữ tử của Hàn phủ, sở trường lớn nhất của nàng chính là chủ trì việc bếp núc.
Từ lúc Cố Tiểu Phù sinh nở phải ở cữ, trong Lục phủ quả thực có chút loạn. Tuy rằng Dương Đại nương cùng Trân nương có chút khả năng, nhưng đến cùng vẫn là xuất thân từ bình dân. Phải quản lý Lục phủ có nhiều người, nhiều chuyện như vậy quả thực là rất vất vả. Còn chưa nói đến chuyện các nàng còn phải trông coi chuyện làm ăn trong cửa hàng Phù Duyên trai. Mà Lục Nguyên Sướng lại cực đau lòng Cố Tiểu Phù. Từ lúc nàng ở cữ, Lục Nguyên Sướng liền không cho Cố Tiểu Phù xử lý mọi chuyện trong phủ nữa, để cho nàng được tĩnh tâm điều dưỡng. Chúc Nhuận nương vẫn thường xuyên đến xem Cố Tiểu Phù cùng Trứng Gà, có lúc nàng cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Nhưng đến cùng cũng không phải người của Lục phủ, cho nên dù biết được hạ nhân có chút dùng mánh lới mà không cách nào quản thúc được. Có lúc Cố Tiểu Phù tâm huyết dâng trào muốn ăn một món ăn nào đó cũng không thể đáp ứng thỏa đáng.
Được lời Lục Nguyên Sướng dặn trước, sang ngày thứ ba Cố Tiểu Phù liền phái người đem Hàn Thư Huyên đón vào trong phủ, vẫn cho ở tại Thư Hương trai. Hàn Thư Huyên ở được mấy ngày thấy bên trong Lục phủ không có một chút sắp đặt nào cho có trật tự, liền khéo léo nhắc nhở Cố Tiểu Phù. Cố Tiểu Phù ngửi âm biết nhã, liền để Lục Nguyên Sướng đem quyền lực quản gia giao vào tay cho Hàn Thư Huyên.
Đến đây, mọi việc trong Lục gia đều theo quy củ mà làm. Nếu như có hạ nhân làm sai, Hàn Thư Huyên liền hồi bẩm cho Cố Tiểu Phù thực hành gia pháp. Vài lần hạ xuống như vậy, bọn hạ nhân mỗi người đều tỏ ra kính nể mà tuân phục. Người hầu cũng cẩn thận hơn, đối với Hàn Thư Huyên yểu điệu đều tỏ ra chịu phục.
"Đại tẩu, lễ yến trăng tròn cho Trứng Gà ta đã chuẩn bị thỏa đáng. Ngài nhìn xem, còn có những chỗ nào cần sửa đổi nữa hay không?" Hàn Thư Huyên cầm lấy chương trình yến hội từ tay nha hoàn trình lên cho Cố Tiểu Phù.
Cố Tiểu Phù mở ra, vừa nhìn qua liền biết Hàn Thư Huyên cực kỳ tỉ mỉ. Từ món ăn yến khách, số ghế, bồn chứa, cho đến phân phối người công tác, tất cả đều được sắp xếp đến cực kỳ thỏa đáng. Có rất nhiều thứ làm cho Cố Tiểu Phù có cảm giác thật mới mẻ, từ đó mà học hỏi được không ít.
"Cứ theo sự xắp xếp của ngươi là được rồi." Trong lòng Cố Tiểu Phù cảm thấy tiếc thay cho Hàn Thư Huyên. Nếu như Hàn gia chưa từng bị định tội, nữ tử trước mặt này, so với mình dù nhỏ hơn một tuổi nhưng đã cho thấy là một chủ mẫu quan gia rất tốt mới phải.
"Trứng Gà hôm nay ngoan chứ?" Hàn Thư Huyên đã thu xếp xong chính sự, liền đem sự chú ý chuyển tới trên người Trứng Gà vừa ăn no liền ngủ.
"Ngoan, không khóc không nháo, bớt lo cực kì." Cố Tiểu Phù yêu thương mà đem bàn tay nhỏ bé của Trứng Gà để vào trong cái bao tay nhỏ.
"Trứng Gà hiểu chuyện như vậy, thực sự là rất hiếm thấy." Hàn Thư Huyên không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của Trứng Gà.
"Đúng đấy, có lúc ngoan đến khiến người ta phải lo lắng." Cố Tiểu Phù cảm thấy Trứng Gà quá ngoan, không hề giống những đứa trẻ bình thường khác. Màng rất lo lắng cho Trứng Gà, bởi vì lai lịch của nàng không theo lẽ thường, khác với người thường.
Hàn Thư Huyên nghe nàng nói như vậy thì nhàn nhạt mỉm cười, có điều trong lòng vẫn còn có chút để ý. Nàng vẫn thường hi vọng mình chính là nữ tử đầy vẻ hạnh phúc trước mặt này, nhưng làm người, chung quy phải biết nhận mệnh. Mấy ngày nay theo những gì nàng quan sát được thì lại càng thêm rõ ràng, sự gắn bó giữa Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù ngay cả mũi kim còn không chen vào lọt.
Hàn Thư Huyên điều chỉnh cảm xúc, đem sự chú ý chuyển tới trên người Trứng Gà. Ngoại hình của Trứng Gà rất giống Lục Nguyên Sướng, đặc biệt là những lúc nàng tỉnh ngủ thì dáng vẻ hờ hững trầm tĩnh, trông cực kỳ giống Lục Nguyên Sướng. Có điều nếu như Trứng Gà cười lên thì lại trông giống như Cố Tiểu Phù. Đứa nhỏ này trông rất kháu khỉnh, ai nhìn thấy nàng cũng đều yêu thích. Điều này không chỉ có người trong nhà mới nói như vậy, mà ngay cả người bên ngoài đến thăm cũng đều muốn ôm một cái, hôn nhẹ một cái rồi mới coi như thỏa mãn được tình mẹ tràn lan trong lòng.
Sau khi Lục Nguyên Sướng về đến nhà, chuyện thứ nhất là về thư phòng để thay y phục, chuyện thứ hai chính là về chính thất nhìn kiều thê ái nữ. Lúc này Trứng Gà đã tỉnh, Lục Nguyên Sướng ôm lấy nàng mà đùa với chơi. Nhưng là Trứng Gà không có chút nào nể tình, cứ như thế bình tĩnh mà nhìn nàng, một chút tươi cười đều không có.
"Phù nương, ngươi nói chúng ta có nên mời lang trung đến nhìn Trứng Gà một chút hay không? Đứa trẻ này sao không hay cười gì cả?" Lục Nguyên Sướng có chút lo lắng mà nói.
"Nói linh tinh cái gì đó? Trứng Gà ăn được ngủ được, không sinh bệnh cũng không khóc nháo, là một hài tử thật ngoan. Lúc trước vú em ôm nàng ra sưởi nắng ở trong sân có nói rằng khi nàng nhìn thấy Tiểu Cửu thì đã cười rất vui vẻ. Chính ngươi không ở nhà, lại còn trách Trứng Gà không hay cười!" Trứng Gà là miếng thịt được Cố Tiểu Phù rứt từ trên người mà ra, thấy Lục Nguyên Sướng nói con gái mình như vậy thì Cố Tiểu Phù rất không thích.
Lục Nguyên Sướng cẩn thận ôm lấy Trứng Gà đưa cho Cố Tiểu Phù rồi nói lấy lòng: "Ta còn không phải vì lo lắng cho Trứng Gà hay sao? Vậy nên ngươi cũng đừng tức giận nữa, Trứng Gà của chúng ta là hài tử cực kỳ ngoan ngoãn."
"Ngươi biết là tốt rồi. Trứng Gà không khóc không nháo, đây là chuyện tốt. Chẳng lẽ ngươi nhất định muốn Trứng Gà cả ngày nháo thì ngươi mới an tâm hay sao?" Cố Tiểu Phù thấy thái độ của Lục Nguyên Sướng tỏ ra hiểu ý hơn thì cũng hài lòng mà giáo huấn tiếp. Việc này cũng xem như là hai người bọn họ hơi có một chút khúc mắc đi.
Quả nhiên, sau khi Lục Nguyên Sướng được giáo dục rồi thì cũng đã biết ra mà nhận sai. Thấy Cố Tiểu Phù không coi là thật nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng nói tiếp: "Lễ yến trăng tròn cho Trứng Gà ta đã suy nghĩ là phải làm thật lớn. Danh sách yến khách đã đưa cho Huyên nương, nàng có cùng ngươi thương lượng hay chưa?"
"Hôm nay ta đã cùng nàng nói chuyện cả một buổi trưa. Huyên nương làm việc cực kỳ thỏa đáng. Chỉ là ta lại nghĩ thế này, hài tử còn nhỏ, không nên làm quá mức phô trương mà làm mất đi phúc khí của hài tử." Cố Tiểu Phù đã biết Lục Nguyên Sướng người này. Cái gì không chú ý thì chắc chắn sẽ không để tâm đến, nhưng nếu như đã để bụng, chắc chắn sẽ làm đến mức tận cùng. Hôn lễ của các nàng chính là chứng minh rõ ràng nhất. Cố Tiểu Phù xem qua danh sách yến khách, những nhân vật có máu mặt trong thành đều được mời hết.
"Trứng Gà là hài tử đầu tiên của chúng ta, nếu làm long trọng cũng không có gì là quá đáng." Lục Nguyên Sướng mới không bao giờ để cho Trứng Gà phải chịu oan ức.
Lấy địa vị của Lục Nguyên Sướng vào lúc này, nàng ở Bắc cảnh cũng coi như là nhân vật có tiếng tăm. Trước mắt quốc gia đang còn rung chuyển, quân quyền chí thượng*, thân là sĩ quan cao cấp của Trấn Bắc quân, lại là dòng chính của Tống Định Thiên, chân thực là phong quang của nàng vô hạn.
"Tùy theo ngươi vậy. Chỉ sợ là ngày đến đó sẽ quá nhiều người, cũng không biết Tlà rứng Gà có chịu được hay không." Trước mắt, trong lòng Cố Tiểu Phù, Trứng Gà là người thứ nhất, Lục Nguyên Sướng còn phải sếp hàng đứng sau, đây đều là tấm lòng của những người phụ nữ đã làm mẹ.
* Quân quyền chí thượng: (Khi đất nước có chiến tranh) người cầm quân là người có quyền hành cao nhất.
"Khuê nữ của chúng ta mà lại sẽ không chịu nổi?" Lục Nguyên Sướng tự hào cao giọng hỏi. Nàng rất là yêu thích dáng vẻ trầm tĩnh của Trứng Gà.
"Được rồi, được rồi. Trứng Gà là giống ngươi, vừa lòng chưa?" Cố Tiểu Phù vừa cười vừa nói. Kỳ thực việc Trứng Gà giống Lục Nguyên Sướng, nàng mới phải là người vui vẻ nhất.
Giờ phút hạnh phúc nhất trong một ngày chính là lúc này, một nhà ba người cười cười nói nói, vừa thích ý lại vừa khoan khoái. Có điều, luôn có người không chịu nổi cảnh người khác hài lòng mà tìm việc tới cửa.
Bình Nhi nhẹ nhàng vào nhà, cẩn thận bẩm báo: "Tướng quân, Trương bách hộ ở phía trước truyền lời, người của phủ tướng quân đến, báo ngài phải tức khắc đi vào gặp Tống Đại tướng quân."
"Chuyện gì?" Lục Nguyên Sướng hơi nhíu mày, phút giây hạnh phúc bị cắt ngang nên rất bất mãn.
"Trương bách hộ nói là có thánh chỉ hạ xuống."
Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì tức khắc tâm tình trở nên vui vẻ nên nàng nhếch miệng cười to. Rốt cục phong thưởng của triều đình cũng đã đến. Nàng sẽ lại được thăng quan tiến tước. Nhìn Cố Tiểu Phù nhàn tĩnh, bên người là Trứng Gà nhuyễn nhuyễn nhu nhu, trong lòng Lục Nguyên Sướng bay lên cảm giác hạnh phúc cùng tự hào khi được là người tạo nên cuộc sống như vậy. Đánh trận vừa khổ vừa nguy hiểm thì lại làm sao? Chém đầu người tát máu nóng thì lại làm sao? Chỉ cần có thể để cho hai mẹ con Cố Tiểu Phù có thể có được những tháng ngày thật tốt, nàng cũng tình nguyện làm.
Lục Nguyên Sướng mang tâm tình vui sướng như vậy mà đi tới Tống phủ. Đáng tiếc sự thật lại không được như mong muốn, thường vẫn là vui quá hóa buồn. Khi Lục Nguyên Sướng tiến vào Tống gia phòng khách thì phát hiện các nhân vật có thực quyền của Trấn Bắc quân đều có mặt ở đây, mà trên mặt của mỗi người đều là vẻ nghiêm nghị. Nàng thầm cảm thấy đã có chuyện không ổn. Có lẽ thánh chỉ lần này không phải là phong thưởng Trấn Bắc quân thì đúng hơn.
"Người cũng đã đến đông đủ, Vương tướng quân, ngươi nói một chút ý chỉ tân quân cùng mọi người đi." Tống Định Thiên ngồi trên chính vị nói.
"Tây Hạ tấn công Cam Châu, Quách Đạt Minh không ra tay bảo vệ được. Lúc này Tây Hạ đã huy động binh sĩ đông tiến, hiện đã tới hai châu Vân, Tương, vì vậy mà kinh sư đã phải báo nguy." Vương Siêu trầm giọng nói.
Lời này vừa nói ra, chỉ trong nháy mắt trong đại sảnh đã loạn tung cả lên. Quách Đạt Minh trấn thủ Cam Châu đã hơn mười mấy năm, là đội quân coi giữ uy vũ, uy vượng khá cao. Vậy mà làm sao mới hơn một tháng đã để quân Tây Hạ công phá được đây?
Cùng đứng ở trong đám tướng quân của Trấn Bắc quân, trong lòng Lục Nguyên Sướng cũng khá là nghi ngờ. Có điều nàng không có lên tiếng, chỉ là chậm rãi đợi Vương Siêu nói tiếp đoạn sau.
"Các vị tướng quân! Tân quân đã hạ chỉ cho chúng ta tiến binh xuống Vân Châu để chống đỡ ngoại địch." Vương Siêu chờ phòng khách lần thứ hai khôi phục yên tĩnh, mới cất giọng nói tiếp.
"Cái gì? Để Trấn Bắc quân đi Vân Châu?"
"Tuy rằng chúng ta đã đánh lui được quân Nhung Địch, nhưng tự thân cũng phải chịu tổn thất nặng nề. Hiện nay binh lực để bảo vệ biên cảnh vẫn còn không đủ, làm sao còn có binh lực để mà đối kháng Tây Hạ đây?"
"Đại tướng quân, việc này đến tột cùng là làm sao? Là mưu kế của tân quân, hay là quỷ kế của Quách Đạt Minh?"
"Ta thấy việc này rất đáng ngờ. Tuy Quách Đạt Minh không thể ngang hàng cùng Đại tướng quân, nhưng lực lượng thủ biên cảnh vẫn là rất vững mạnh. Vậy nên việc này thật quá là kỳ quái."
Mọi người thi nhau bày tỏ quan điểm, sau đó nhất trí nhận định kháng chỉ không tuân theo, dứt khoát cố thủ Bắc cảnh.
"A Nguyên, ngươi vẫn chưa lên tiếng. Ngươi nói đi, chúng ta có nên xuất binh hay không?" Tống Định Thiên nghiêm túc nhìn thẳng vào Lục Nguyên Sướng, hắn hỏi.
Mọi con mắt đều nhìn cả vào Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng trí mưu hơn người đã là việc mọi người trong quân Trấn Bắc đều biết. Cho nên việc nàng được ở địa vị cao khi tuổi còn rất trẻ cũng không có người cảm thấy bất mãn. Trái lại, bởi vì lợi ích của Trấn Bắc quân mà cùng nhất trí, rất nhiều tướng quân đều vui mừng với việc Trấn Bắc quân có thêm một tên trí tướng.
Ánh mắt của mọi người là tín nhiệm nhưng cũng là áp lực. Lục Nguyên Sướng cũng biết rõ ý kiến của mình có tầm quan trọng như thế nào. Nàng suy nghĩ một lúc rồi tiến lên quay về Tống Định Thiên, chắp tay nói: "Tiến quân hay không tiến quân đều không phải là vấn đề quan trọng vào lúc này."