"Mẹ, Nghi nhi định là thêm mấy ngày nữa Nghi nhi sẽ mang Trứng Gà trở về Lục gia."
"Ở chỗ này cũng rất tốt rồi, còn trở về làm gì?" Vừa nghe thấy Cố Tiểu Phù nói như vậy, dĩ nhiên là Tống phu nhân không vui. Cùng con gái cửu biệt gặp lại, lúc này mới ở bên nhau được có mấy ngày thôi a.
Còn Cố Tiểu Phù nghe thấy mẹ mình nói như vậy thì cũng rất là bất đắc dĩ. Nàng ở lại Tống phủ đã tới hơn nửa tháng, tuy rằng nàng cũng không nỡ lòng rời xa cha mẹ, nhưng mà để cho Lục Nguyên Sướng phải chịu oan ức thì nàng cũng không thể làm như không thấy được.
"Mẹ, bây giờ đã vào tháng chạp rồi, Nghi nhi cũng phải trở về chuẩn bị cho ngày tết đến." Cố Tiểu Phù đem một cái cớ ném đại ra.
"Chẳng lẽ Lục phủ lại không còn ai nữa hay sao? Không phải A Nguyên còn có một nghĩa muội đó sao? Cứ để cho nàng đi chuẩn bị trước là được rồi. Còn ngươi a, cứ làm bé ngoan ở lại trong nhà là được rồi. Làm bạn với mẹ cha, chờ cho Tam ca của ngươi từ trong kinh chuẩn bị xong các thứ mang về đây đã. Đến lúc đó hai mẹ con chúng ta sẽ cùng nhau chọn vật phẩm." Tống phu nhân nắm chặt lấy tay Cố Tiểu Phù, như chỉ sợ là nếu mình buông lỏng tay ra thì người này sẽ lại biến mất.
Cố Tiểu Phù cực kỳ khó xử, nhưng vì mình cũng đã đồng ý với Lục Nguyên Sướng, hơn nữa, bản thân nàng cũng muốn trở về Lục phủ. Không phải vì Tống phủ đối với nàng không được, thực tế là mọi người trong Tống phủ đều chăm sóc nàng vô cùng tốt, đem nàng sủng lên tận trời cao, nhưng mà nói cho đến cùng, Lục phủ mới phải là nhà của mình a.
"Mẹ, Nghi nhi trở về cũng đã gần một tháng, có người vợ nào đã xuất giá mà lại cứ ở lại nhà mẹ đẻ lâu đến như vậy? Làm vậy chẳng phải sẽ khiến người ta nhìn vào mà cười chúng ta không hiểu lễ nghi hay sao? Huống hồ Đại lang phải một mình ở lại trong nhà, việc đó làm cho Nghi nhi không yên lòng." Cố Tiểu Phù kiên nhẫn khuyên giải, nàng có thể hiểu được tấm lòng làm mẹ của Tống phu nhân.
Cái gọi là lễ nghi đạo lý kia, Tống phu nhân cũng sẽ mặc kệ, đạo lý nào cũng không so được với Cố Tiểu Phù đi. Có điều, câu nói sau cùng của Cố Tiểu Phù lại làm cho Tống phu nhân phải suy nghĩ sâu sắc. Trong sinh hoạt thường ngày, cái ăn cái mặc của Lục Nguyên Sướng đều do một tay Cố Tiểu Phù thu xếp, không còn Cố Tiểu Phù, việc ăn no mặc ấm của Lục Nguyên Sướng cũng thành vấn đề. Đây là những việc khiến Cố Tiểu Phù bận tâm, chỉ có điều, tâm tư của Tống phu tuyệt nhiên không giống với con gái.
Tống phu nhân thầm nghĩ, đến nay Lục Nguyên Sướng vẫn chưa cưới vợ bé, chỉ có duy nhất Cố Tiểu Phù một thê tử này, chuyện trong nhà cũng không có điều tiếng gì, việc sốt ruột làm sao sớm được động phòng cũng không có. Nhưng chính vì vậy mới khiến cho Tống phu nhân phải lo lắng. Tống phu nhân là quý tộc thế tập, nơi được gả vào cũng là nơi cao môn đại hộ, vì vậy đối với những chuyện dơ bẩn trong giới nàng đã quá hiểu biết. Có những nam tử trong nhà dù đã có hiền thê vẫn còn muốn đi bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt, nếu như trong nhà không ai quản, còn không phải là càng được thải mái vui chơi hay sao?
Lục Nguyên Sướng tuổi trẻ tuấn lãng. Bản thân hắn lại còn là quan lớn, ở Phần Thành này hắn đúng là nhân vật nhân vật bỏng tay. Không biết có bao nhiêu nữ tử chưa xuất giá đã sớm đưa ánh mắt nhắm vào Lục Nguyên Sướng. Huống hồ Cố Tiểu Phù lại đang là sản nữ ở cữ, hai người đã lâu không cùng hành phòng. Nếu như bên ngoài lại có một cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng nói một câu, Lục Nguyên Sướng kia còn không phải lập tức làm bé ngoan đi vào khuôn phép người ta hay sao?
Đừng trách Tống phu nhân đã suy nghĩ quá nhiều. Bởi vì nàng đã nhìn thấy quá nhiều rồi, nên mới hiểu những chuyện từng có ở bên trong đó. Việc này nếu thật sự xảy ra, Tống gia cũng không nói được cái gì, bởi cái việc nạp thiếp thêm phòng vốn là lẽ thường tình. Những người đã làm quan to đến tam phẩm, cũng chưa từng thấy ai trong nhà lại chỉ có một nương tử hầu hạ. Chỉ cần Lục Nguyên Sướng không ái thiếp diệt thê, bảo đảm địa vị chính thê của Cố Tiểu Phù, thì những thứ còn lại đúng là không có cách nào đi quản được.
Tống phu nhân càng nghĩ, trong lòng lại càng là bất an. Tình cảm của hai người Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù là một chuyện, nhưng dục vọng thân thể lại là một chuyện khác. Nàng đột nhiên lại nghĩ đến Hàn Thư Huyên, cô gái này khi nàng còn ở kinh thành cũng đã mấy lần gặp mặt. Lúc trước người này có tiếng là tài mạo song toàn ở kinh thành, bây giờ lại là thân cô nam quả nữ ở chung một nhà, nếu như lại có dã tâm còn không phải thừa lúc thê tử đi vắng mà lẻn vào hay sao?
Nếu chỉ là một cô gái tầm thường, thì bằng tài mạo và gia thế của Cố Tiểu Phù, bên cạnh đó còn có tình cảm của nàng cùng Lục Nguyên Sướng thì đúng là không có gì phải sợ. Vậy nhưng Hàn Thư Huyên tuyệt nhiên không phải là cô gái tầm thường. Chỉ sợ lâu ngày tình cảm càng trở nên sâu nặng, nếu Lục Nguyên Sướng giữ mình không được thì sẽ bị sa vào tay giặc mất.
"Cũng được. Để chờ thêm mấy ngày nữa rồi ngươi hãy trở về vậy." Tống phu nhân thở dài rồi mới trả lời. Rốt cuộc đây vẫn là con gái do mình sinh ra, làm thế nào thì nàng cũng thật không nỡ lòng a.
"Mẹ, chúng ta cũng chỉ cách nhau hai con đường, lúc nào Nghi nhi nhàn rỗi sẽ lập tức trở lại thăm cha cùng mẹ. Nếu mẹ thấy buồn phiền thì đi Lục gia nhìn con gái cũng được mà." Cố Tiểu Phù ôm lấy cánh tay của Tống phu nhân an ủi. Chỉ là nàng cảm thấy rất nghi hoặc, vì sao lúc trước mẹ còn kiên quyết phản đối, vậy mà bây giờ lại đột nhiên đáp ứng nhanh như vậy đây?
"Nghi nhi, ngươi lớn rồi, mọi việc bây giờ phải tự mình lo liệu lấy. Cha mẹ cũng đã lớn tuổi, nên sẽ không trông chừng cho ngươi được bao lâu nữa." Tống phu nhân nhàn nhạt ưu sầu. Phải đến năm nàng ba mươi tuổi mới có được Cố Tiểu Phù, bây giờ thì mình lại đã thành già nua, hưởng thụ thiên luân tháng ngày không còn được nhiều nữa.
"Mẹ không được nói như vậy. Ngài cùng cha thân thể đều vẫn khỏe, Nghi nhi còn chưa được tận hiếu đây!" Cố Tiểu Phù không nghe theo.
"Mẹ tìm được ngươi trở về rồi, trong lòng cũng không còn gì để mà nuối tiếc, cho dù bây giờ có để ta nhắm mắt xuôi tay, ta cũng đồng ý. Chỉ mong sao cho ngươi luôn được bình an. Khi trở về nhớ cùng A Nguyên sinh sống thật hạnh phúc. Cũng nhớ đem thân thể bồi dưỡng cho tốt, năm sau sinh cho được một tiểu tử thì mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa." Lời nói của Tống phu nhân ý vị thật sâu xa. Dù sao thì cũng không thể dựa dẫm vào nam tử được, còn không bằng gắng sinh được đứa con trai, đó mới thực sự là có chỗ dựa a.
"Mẹ, Nghi nhi đã hiểu được." Cố Tiểu Phù nhanh trí đáp lời, chỉ là việc này vậy nhưng lại chạm đến nỗi đau lòng của nàng. Nàng không thể lại sinh con cho Lục Nguyên Sướng được nữa. Tuy rằng Lục Nguyên Sướng không ngại, nhưng nàng lại luôn cảm thấy có lỗi với Lục Nguyên Sướng.
Ở phía bên này, hai mẹ con không ngừng cùng nhau trò chuyện, còn ở đằng kia, Lục Nguyên Sướng cũng lại đang hết sức tỉnh táo mà nghĩ cách. Nàng cảm thấy Tống phủ đúng là đã khinh người quá đáng vậy nhưng mình lại vô lực phản kháng. Tống Định Thiên vừa là cha vợ, lại vừa là người lãnh đạo trực tiếp của mình, làm thế nào cũng là nàng đang lấy trứng chọi đá a. Nói đi cũng phải nói lại, cốt nhục người ta chia lìa gần đến hai mươi năm, bây giờ mới vừa đoàn tụ đã lại phải tách ra, như vậy cũng thật quá nhẫn tâm đi.
Nhưng mà, dù thế nào nàng cũng phải đem thê tử khuê nữ trở về mới được!
Lục Nguyên Sướng có tiếng là một vị tướng đầy mưu lược của Trấn Bắc quân. Nhìn nàng có vẻ tính khí ôn hòa, kỳ thực là một kẻ đầy bụng mưu ma chước quỷ. Chẳng hạn như lúc này đây, nàng tựa ở giường đầu, trong đầu không ngừng xoay chuyển, cuối cùng đến lúc trời mờ sáng thì một chủ ý tuyệt diệu cũng đã xuất hiện.
Đánh xong bài quyền, tắm rửa sạch sẽ, bồi tiếp người nhà họ Tống dùng xong bữa điểm tâm, Lục Nguyên Sướng không có đi ra thao trường luyện quân như thường ngày, nàng kéo Tống Định Thiên đi tới thư phòng.
"A Nguyên, vừa mới sáng sớm đã tìm lão phu là có chuyện gì?" Tống Định Thiên đã đoán ra được đây là Lục Nguyên Sướng không nhịn được nữa, mở miệng muốn hướng về hắn cướp Cố Tiểu Phù đây mà. Hôm qua, vào lúc đêm đã khuya, Tống phu nhân đã đem ý nghĩ của nàng về Cố Tiểu Phù nói cho mình biết, hắn đã nghĩ đến đây là ý định đã được hai vợ chồng trẻ cùng nhau thương nghị trước cả rồi.
Có điều, muốn Tống Định Thiên đáp ứng dễ dàng hay sao? Đó là chuyện không thể nha! Cho dù Tống phu nhân có nghĩ tới những chuyện hư hỏng kia thì Tống Định Thiên cũng một mực không tin. Hắn nhận định Lục Nguyên Sướng sẽ chỉ có thể luôn dính trên người nữ nhi của mình mà thôi.
"Nhạc phụ đại nhân, nghe nói tân quân lại hạ chỉ giục chúng ta xuất binh, có đúng hay không?" Lục Nguyên Sướng cẩn thận hỏi.
"Cứ để hắn thúc đi. Muốn dùng được binh thì cũng phải huấn luyện trước đã. Chẳng phải là ngươi còn đang huấn luyện đó hay sao? Chưa gì đã kéo nhau ra chiến trường, còn không phải là đi để chịu chết?" Tống Định Thiên lạnh nhạt nói.
"Nhạc phụ đại nhân, việc luyện binh thì sớm muộn gì cũng phải đến ngày luyện thành, đại quân tất nhiên phải có một ngày xuất chinh. Nhưng đến lúc đó, cuộc chiến này phải đánh như thế nào sẽ lại là một vấn đề." Lục Nguyên Sướng nói.
"Ngươi nói như vậy là có ý gì?" Tống Định Thiên nhíu mày lại hỏi. Đây cũng là việc gần đây khiến hắn phải suy nghĩ nhiều nhất.
"Nếu chúng ta tiến đánh được thuận lợi, trục xuất được quân Tây Hạ thì áp lực đến từ tân quân sẽ giảm đi. Nhưng nếu một khi ta đánh cho không được như ý muốn, trong khi quân của mình lại tổn thất quá lớn, nhỡ đâu tân quân quở trách, nhạc phụ ở lại Bắc cảnh chẳng việc gì phải lo lắng, trời cao Hoàng Đế xa, hắn có thể làm được cái gì? Nhưng mà, Đại cữu huynh cùng Nhị cữu huynh vẫn còn ở kinh sư, chỉ sợ đến lúc đó tân quân tóm lấy bọn họ đưa vào ngục giam giữ, chẳng phải nhạc phụ sẽ ở vào thế ném chuột sợ vỡ bình hay sao." Lục Nguyên Sướng nói với vẻ đầy lòng mang chí lớn.
Tống Định Thiên nghe thấy nàng nói như vậy thì không khỏi nhíu mày. Đến nay hắn vẫn phải luôn kiêng kỵ triều đình, dù sao cũng là người thân vẫn đang ở trong tay tân quân. Nếu không phải như vậy thì chỉ bằng cái tên loạn thần tặc tử, soán nghịch mưu quyền Nhị hoàng tử kia, Tống Định Thiên hắn quả thực vẫn muốn vì triều đình thanh tẩy một phen.
"A Nguyên, ngươi xem chúng ta nên làm thế nào bây giờ đây?" Tống Định Thiên hỏi.
"Nhạc phụ đã tìm về được con gái bị thất tán nhiều năm, đây quả thật là chuyện đại hỉ. Hiện cũng đã là tháng chạp, không lâu nữa sẽ là tết đến, dĩ nhiên là mong một nhà đoàn tụ, nếu như lại thiếu vắng Đại cữu huynh cùng Nhị cữu huynh, hẳn là trong lòng nhạc phụ nhạc mẫu sẽ có tiếc nuối không thôi." Lục Nguyên Sướng vẫn tỏ ra giấu diếm mục đích chính của mình.
Tống Định Thiên tinh tế thưởng thức Lục Nguyên Sướng một lúc lâu, đột nhiên hắn phá lên cười, rồi tỏ ra cực kỳ tán thưởng: "Quả nhiên là con rể của Tống Định Thiên ta!"
Tống Định Thiên đang cao hứng, nên vấn đề lớn kia cũng được giải quyết. Rốt cục cái ngày Cố Tiểu Phù được về nhà cuối cùng cũng được chọn ra, chính là ngày mồng tám tháng chạp.
Lục Nguyên Sướng chờ a chờ. Chờ đến phiền muộn. Sốt ruột mà chờ. Cuối cùng cái ngày này mới chịu chậm rãi tiến đến. Mới sáng sớm nàng đã dẫn thân quân mang đầy khí thế mạnh mẽ đi Tống phủ đón người. Nhưng khi đến Tống phủ rồi mới phát hiện chút người này của mình đem tới căn bản không là cái gì cả.
Nhờ có Tống Định Thiên dâng biểu xin phong thưởng mà Cố Tiểu Phù đã thành Huyền quân thân*. Nàng mặc trên người y phục cùng trang sức tốt nhất, tay ôm hài tử, ngồi trên cái kiệu lớn có mười sáu người khiêng, đi theo phía sau là hai hàng đội hộ vệ gần một trăm người. Cái sự phô trương kia ở Phần Thành, khỏi phải nói, chưa từng có ai thấy qua. Điều này cũng quên đi, ai bảo Tống gia là điểm chú ý nổi bật chứ, ai bảo tước vị Tống gia cao như vậy chứ. Thế nhưng Tống phu nhân vẫn cảm thấy oan ức cho Cố Tiểu Phù, vì thế mà dù chỉ ngăn ngắn mười mấy ngày vẫn đặt mua bằng được 120 khiêng đồ cưới.
Đây là mười dặm cơn lũ đồ cưới a!
Lục Nguyên Sướng đau khổ đón Cố Tiểu Phù cùng Trứng Gà về nhà, có điều đằng trước đồ cưới đã tiến vào Lục phủ, mà phía sau còn chưa ra khỏi Tống gia đây. Vì Lục phủ chưa được chuẩn bị trước, đống đồ cưới đồ sộ kia đành phải chất đống ở trên khoảng đất trống trong viện không cách nào đưa vào khố ngay được. Lục Nguyên Sướng tức giận đến mức chỉ muốn mắng người. Tống gia này đến cùng là gả con gái hay là để cho nàng phải ở rể đây! Đến cùng là Tống Định Thiên đã cướp đoạt bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân, bây giờ dường như đều cho người ta chuyển hết về đây rồi đi!
* Huyền quân thân: Cháu, người nhà của vua.
Nhưng điều khiến cho Lục Nguyên Sướng phiền muộn nhất chính là, người được làm "Đặc phái đại sứ" tượng trưng lại là cái tên khốn kiếp Tống Văn Quý. Hắn cưỡi đại mã, vênh váo tự đắc, cái vẻ hả hê thì khỏi phải nói. Những ai không biết lại còn tưởng rằng hắn mới chính là tân lang quan.
Tống Văn Quý đưa Cố Tiểu Phù tiến vào Lục gia rồi lại còn đòi phải được uống rượu. Không còn cách nào khác, Lục Nguyên Sướng đành phải để cho Hàn Thư Huyên đặt làm tửu yến. Sau đó lại sai người đi mời bạn hữu thân thích của mình cùng các quan lại quý tộc thân cận ở trong Phần Thành, người nhà họ Dương, người nhà họ Chúc, đêm đó cùng đến dự. Vì Chúc Bảo trường có quan hệ là cha nuôi của Cố Tiểu Phù, cho nên hiện tại không còn ở An Nhạc Bá phủ để làm thư ký nữa, mà hắn đã được châu nha của Phần Thành mời đi làm viên quan nhỏ giúp việc cho Pháp tào*. Thật đúng là một người đắc đạo, gà chó lên trời mà.
"Tức giận làm cái gì, còn không nhanh mà thay y phục để còn đi ra ngoài gặp khách." Cố Tiểu Phù vội vàng giúp Lục Nguyên Sướng thu thập. Bởi vì trong lòng không thoải mái, Lục Nguyên Sướng cứ nằm dài trên giường mà bày tỏ sự bất bình.
* Pháp tào: Cơ quan thực thi pháp luật.
Dĩ nhiên là Lục Nguyên Sướng vốn không phải là người dễ tức giận như vậy. Nhưng từ trước cho tới nay, quan hệ giữa nàng cùng Cố Tiểu Phù chính là Cố Tiểu Phù dựa vào mình. Từ thôn Lạc Khê đi đến Phần Thành, suốt cả chặng đường ấy đều do nàng dựa vào bản lãnh của mình mà bảo vệ Cố Tiểu Phù. Hiện nay thân phận thay đổi, Cố Tiểu Phù trở thành người có tước vị, nàng lại chỉ là cái kẻ làm binh. Bàn về gia sản, của người ta đem đến với 120 khiêng đồ cưới, có thể đem mua lại toàn bộ Lục phủ vẫn còn thừa ra. Bàn về gia thế, bây giờ Cố Tiểu Phù đã là thiên kim của Đại tướng quân, mà bao đời nay Lục gia lại chỉ là quân hộ. Hiện tại nàng trở thành cái gì? Rất giống cái tiểu bạch kiểm! Người nhà họ Tống nhìn nàng không lọt mắt, ngay đến Tống Văn Quý cũng còn ỷ vào thân phận anh trai của vợ mà ép nàng một đầu.
"Ngươi là Cố Tiểu Phù hay là Tống Văn Nghi?" Lục Nguyên Sướng chỉ còn biết ngây ngốc hỏi. Hiện thực thay đổi quá lớn, ngay lập tức nàng thật sự không cách nào thích ứng được.
"Những cái này trọng yếu sao?" Cố Tiểu Phù có chút sáng tỏ những rối rắm trong lòng Lục Nguyên Sướng lúc này. Nàng thả chỗ quần áo trong tay xuống, xích sát lại bên Lục Nguyên Sướng rồi hỏi.
"Đương nhiên là trọng yếu, Cố Tiểu Phù là thê tử của ta, là nữ tử đã cùng ta vượt qua cuộc sống khốn khổ không rời không bỏ. Mà Tống Văn Nghi thì lại là thiên kim của Tống Đại tướng quân, được Hoàng Đế thân phong làm Huyền quân thân." Lục Nguyên Sướng chấp nhất với danh phận, dù có nói sao thì cũng cảm thấy không xoay chuyển được thực tế đó.
"Cố Tiểu Phù hay là Tống Văn Nghi thì cũng chỉ là cái tên mà thôi. Ta vẫn là ta, chưa từng thay đổi." Cố Tiểu Phù ôm lấy gương mặt của Lục Nguyên Sướng, nhẹ nhàng vỗ về. Kỳ thực không chỉ có Lục Nguyên Sướng không thích ứng, ngay bản thân nàng cũng còn cảm thấy biến hóa này là quá lớn.
"Nhưng lúc ta nhìn ngươi ngồi ở trên đại kiệu, có bao nhiêu người chen chúc vây quanh, liền cảm thấy ngươi sao mà cao quý như vậy cũng lại xa xôi như vậy." Lục Nguyên Sướng rất bất an. Thực sự là mấy ngày nay nàng đã bị người nhà họ Tống đả kích nặng nề rồi.
"Đứa ngốc, không phải lúc này ta đã trở về rồi hay sao? Cởi quần áo trên người xuống, lấy xuống những đồ trang sức kia thì ta vẫn là ta của ngày trước." Cố Tiểu Phù vươn mình lên, cùng Lục Nguyên Sướng đối diện. Dùng ánh mắt vô cùng sống động mà nhìn vào vẻ mặt chán nản đã chịu quá nhiều đả kích của Lục Nguyên Sướng, nàng gắt giọng: "Chẳng lẽ, ta tên là Tống Văn Nghi thì ngươi lại muốn buông tha ta sao?"
Cuối cùng, Lục Nguyên Sướng cũng phục hồi tinh thần lại. Nàng phát lực phần eo liền đem Cố Tiểu Phù đặt ở dưới thân của mình. Mềm mại, dịu dàng, so với ngày xưa thì đã đẫy đà hơn một ít, trên gương mặt sạch sẽ hiện lên một màu hồng, là ngượng ngùng, là chờ mong. Còn trong con ngươi trong veo, sáng long lanh kia lại có hình ảnh nho nhỏ của mình trong đó. Cái ánh mắt kia đang không ngừng chăm chú, cẩn thận vẽ từng đường nét trên khuôn mặt của mình.
"Phù nương." Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng cất tiếng gọi, giống như là muốn xác thực lại cái người trước mắt vẫn là người lúc trước kia.
"A Nguyên, không cho phép ngươi lại hoài nghi ta như vậy. Không cho phép ngươi bỏ ta mà đi." Cố Tiểu Phù nói mà có chút đau lòng. Mấy ngày nay, đúng là đã để cho Lục Nguyên Sướng phải chịu nhiều oan ức rồi.
Đã lâu rồi mới gặp lại nụ hôn này. Nó không còn kích động, nhiệt tình giống như ngày xưa nữa, mà là nụ hôn thâm tình chỉ có được sau khi trải qua tương cứu trong lúc hoạn nạn, nhưng cũng đủ để hâm nóng trái tim của hai người.
"Phù nương!" Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng mút lấy vành tai của Cố Tiểu Phù, tiếp tục kêu.
Thân thể của Cố Tiểu Phù hiện tại cực kỳ mẫn cảm. Bị nàng hút một cái như thế, thân thể liền tê dại đến mềm nhũn ra. Đôi tay nhỏ đặt lên trên vai Lục Nguyên Sướng, cảm nhận được người này gần đây đã gầy đi một chút, nên không khỏi cứng rắn nói với nàng: "Lục Nguyên Sướng, nếu như ngươi dám bỏ ta mà đi, cha ta sẽ đánh gãy chân ngươi!"
Cảnh vốn rất phong tình, vì một câu nói này mà đem Lục Nguyên Sướng vốn đã mụ mị lại tỉnh hồn trở lại. Nàng kinh ngạc nhìn Cố Tiểu Phù, không ngờ lại thấy trên môi Cố Tiểu Phù đang lộ ra một nụ cười đầy vẻ tác quái. Đến lúc này thì cơn giận của Lục Nguyên Sướng không nén được nữa. Quả nhiên người này đã thay đổi, lại dám lấy cha của nàng ra thay nàng làm chủ!
"Ngươi có nhà mẹ đẻ thì ngon sao? Ngươi có cha là Đại tướng quân thì ngon sao? Xem ta còn không thu thập được ngươi!" Lục Nguyên Sướng vốn là người kiêu ngạo, hơn nữa, nàng là người ngoại nhu nội cương. Muốn cho nàng thỏa hiệp sao? Ngoại trừ Cố Tiểu Phù ra, ai cũng không làm nổi.
Lục Nguyên Sướng không còn ôn nhu như lúc nãy nữa. Từ đầu đã đối với Cố Tiểu Phù cực kỳ khát vọng, vừa nãy lại trải qua một phen thân mật, từ sớm ngọn lửa tình trong lòng đã bị câu đi ra. Nàng gọn gàng gỡ bỏ quần áo của Cố Tiểu Phù, muốn làm cái việc vẫn luôn thiêu đốt lòng mình suốt bao lâu nay.
"A Nguyên, đừng mà. Bên ngoài khai tiệc đến nơi rồi." Cố Tiểu Phù vốn chỉ là dỗ dành Lục Nguyên Sướng một chút thôi, để trong lòng người này được thoải mái một chút. Lại không nghĩ rằng mình đã dẫn hỏa tự thiêu, tự mình đắc tội thật lớn với người này.
"Đem ngươi làm một chút cũng không muộn!" Bây giờ thì Cố Tiểu Phù làm sao còn kềm chế được Lục Nguyên Sướng a. Hiện nay người này đã bất chấp mọi thứ trên đầu. Chỉ sau hai ba động tác, trên người bị lột đến chỉ còn cái yếm.
"A Nguyên, đừng như vậy. Người bên ngoài sẽ chê cười chúng ta mất. Chờ đến buổi tối có được không? Buổi tối ta sẽ hoàn toàn nghe lời ngươi." Cố Tiểu Phù cố cầu xin tha thứ, cố ra vẻ thật cực kỳ điềm đạm, đáng yêu. Ngày xưa chỉ cần nàng ra chiêu này, chắc chắn Lục Nguyên Sướng sẽ đi vào khuôn phép. Đáng tiếc hôm nay Lục Nguyên Sướng vốn đã phải chịu uất ức quá nhiều nên cũng không tính dễ dàng bỏ qua cho Cố Tiểu Phù.
Nụ hôn cuồng nhiệt che ngợp bầu trời kéo tới, bàn tay ấm áp đã phủ ở hai đám đẫy đà trước ngực. Cố Tiểu Phù cảm giác được khi bàn tay của Lục Nguyên Sướng chỉ mới nhẹ nhàng xoa nắn một cái, sữa liền tràn ra ngoài, thấm vào cái yếm. Tựa hồ Lục Nguyên Sướng cũng không muốn lãng phí chỗ sữa quý giá kia nên cúi đầu xuống, ngậm vào trong miệng.
"A Nguyên, đừng mà, Trứng Gà sắp đói bụng rồi." Cố Tiểu Phù cảm giác mình sắp không chống đỡ được nữa. Niềm hân hoan đã lâu không gặp kéo tới, làm cho đến hai chân cũng trở nên run rẩy đáng thương. Nếu còn tiếp tục như vậy, bản thân nàng cũng sẽ không muốn Lục Nguyên Sướng rời đi.
Lục Nguyên Sướng cũng không để ý tới việc Cố Tiểu Phù nói một đằng làm một nẻo, vẫn tiếp tục động tác của mình. Cố Tiểu Phù chậm rãi chìm đắm vào trong niềm hoan lạc, tiếng rên rỉ khẽ vang lên, cái bắp đùi căng mịn của nàng không ngừng ma sát vào bên hông Lục Nguyên Sướng, còn cái vòng eo bắt đầu vô thức mà trở nên vặn vẹo.
"Phù nương, ngươi là Phù nương của ta!" Lục Nguyên Sướng có chút cấp thiết, nàng vừa lặp lại lời nói, vừa lôi kéo cái quần của Cố Tiểu Phù xuống dưới.
"A Nguyên, hôn ta." Cố Tiểu Phù rướn cái thân thể mềm mại của mình lên, nâng đầu Lục Nguyên Sướng, đem đôi môi đỏ tắm của mình dán lên.
Hai người đều cấm dục đã quá lâu. Cái cảnh ngày xưa chỉ có thể nhìn mà không thể ăn đã bao lần khiến cho họ bị lúng túng cùng quẫn cảnh đã không còn tồn tại nữa. Đã không còn bất cứ gông xiềng nào nữa. Đặc biệt là từ sau khi sinh, thân thể Cố Tiểu Phù cực kỳ mẫn cảm, đến lúc này, nàng cũng đã cực muốn, cực khát khao. Hạ thân hơi co giật khiến cho nàng có chút đau rút, làm cho nàng khát vọng được Lục Nguyên Sướng trìu mến.
Hôn môi, ghì xiết, quấn quýt, thở hổn hển, tay chân hai người cùng cuống quýt cởi bỏ quần áo của nhau. Nhưng một khi càng cấp thiết thì quần áo lại như càng kéo càng chặt.
"Tướng quân, phu nhân, Tống tam gia đã tới trước cửa, để cho nô tỳ vào thông báo là đằng trước đã đến giờ khai tiệc." Bình Nhi thật là sắp chết vì bị kích động. Cái tên Tống tam gia này thật đúng là e sợ cho thiên hạ không loạn. Ai chẳng biết tướng quân cùng phu nhân đang làm cái gì, vậy mà cứ nhất định bắt mình phải tới thông báo. Nếu không phải là mình chết sống ngăn cản thì chính hắn đã tự thân xông vào rồi.
Lục Nguyên Sướng còn đang gấp rút cởi quần áo, khi nghe nói như thế nhịn không được cơn tức giận mà đấm mạnh một cái lên giường. Giữa nàng cùng Tống Văn Quý, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, vì sao phải xung khắc đến như vậy đây?
"Tên khốn này!" Lục Nguyên Sướng nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Cố Tiểu Phù nhìn sắc mặt tái xanh của Lục Nguyên Sướng thì cũng không còn để ý đến bản thân còn đang rất chật vật. Nàng vội vàng đứng dậy đem người kia kéo lại rồi thật nhẹ nhàng khuyên nhủ: "A Nguyên, hắn là Tam ca của ta, ngươi đừng tìm hắn tính toán có được không? Đến tối ta đều nghe lời ngươi."
"Cùng Tống gia các ngươi trở thành nhân thân thực sự là vận rủi tám đời của ta." Bởi vì đang tức giận, Lục Nguyên Sướng có chút nói không biết lựa lời.
"Đừng nói như vậy được chứ? Kỳ thực cha mẹ rất quan tâm ngươi." Ai nghe xong lời này làm sao lại không thương tâm cho được, nhưng vì Lục Nguyên Sướng đang cơn tức giận, ngoại trừ dụ dỗ ra thì Cố Tiểu Phù còn có thể biết làm sao. Hiện tại hạ thân của nàng còn đang vô cùng khó chịu đây.
Hai người thở dài ra một hơi, rồi cùng nhau rửa mặt, thay y phục. Khi hai người vừa định ra ngoài tiếp đón yến khách lại nghe được Bình Nhi vội vã chạy tới thông báo, Tống Văn Quý đi nháo Hàn Thư Huyên.
"Tống tam gia nói, tướng quân nháo em gái của hắn, hắn liền muốn nháo em gái tướng quân." Bình Nhi có cảm giác mình thà bị chết ngay còn thoải mái hơn là phải đi thông báo tin này.
"Cái đồ chó chết này! Cái tên Tống Văn Quý này!" Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy liền vội vàng hướng về phía Thư Hương trai chạy đi.
Hôm nay là ngày 30 Tết, 11/2/2021, Bo chúc cả nhà năm mới may mắn trong tình duyên, hanh thông về tiền bạc, không ai bị covit. Cảm ơn cả nhà vì đã đọc và ủng hộ Bo trong thời gian qua nhé.