Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 12

Quản lão đại thấy Lục Nguyên Sướng thong dong đi tới thì con mắt to của hắn vụt sáng lên. Nếu như Lục Nguyên Sướng có thể nhìn ra được năng lực võ công của Quản lão đại, thì hiển nhiên là, Quản lão đại cũng có thể từ trong dáng đi của Lục Nguyên Sướng mà nhìn ra được một ít đầu mối.

Thể trạng của Quản lão đại rất cân đối, bắp thịt cuồn cuộn, bước chân vững vàng, mỗi bước đi đều toát ra sức mạnh. Trong khi bước chân của Lục Nguyên Sướng lại mềm mại, vóc người cao gầy, thân pháp linh hoạt, tất cả đều toát lên vẻ nhanh nhẹn, cơ trí.

Với vẻ mặt không chút sợ hãi, Lục Nguyên Sướng chậm rãi đi đến trước mặt Quản lão đại rồi nói: "Tiểu tử là Lục Nguyên Sướng. Xin chào Quản lão đại."

Lục Nguyên Sướng đối với Hà lão đại cũng không quá để mắt. Nhưng đối với người cũng mang một thân võ nghệ như Quản lão đại thì cũng khá là khách khí, vì vậy mà tiên lễ hậu binh.

Quản lão đại thấy Lục Nguyên Sướng đối diện với một đám người hung hăng như bọn họ mà sắc mặt vẫn trấn định, nói chuyện cũng phù hợp với quy củ giang hồ thì nét mặt có chút giãn ra. Hắn nói: "Ta là Quản Bằng, Lục tiểu đệ có lễ."

Sau khi chào hỏi xong hai người đều không nói gì, chỉ đối diện với nhau, cùng phóng thích khí tràng võ công từ trong cơ thể ra.

Mỗi khi người trong giang hồ quyết đấu thì cũng không phải là vừa ra trận liền bắt đầu so chiêu. Mà bình thường, bước đầu tiên sẽ là đấu khí tràng, ước lượng năng lực của đối phương. Đối với người luận võ, quá trình này phi thường trọng yếu. Người có võ nghệ cao cường sẽ có khí tràng mạnh mẽ, còn người yếu hơn thì chỉ cần vừa thấy mặt liền có thể biết được khả năng của chính mình, lúc đó cũng sẽ không mạo muội ra tay. Nhưng người ngoài nghề lại không hiểu điều này. Giờ đây nhìn hai người đối diện nhau mà trầm mặc, mọi người xung quanh nhìn mà không hiểu nên cùng bàn luận không ngớt.

Sắc mặt của Quản lão đại từ từ có chút thâm trầm. Hắn thật không nghĩ tới, cái người trẻ tuổi trước mặt này vậy mà lại có năng lực nghiên cứu võ học cao đến như thế. Bởi vì ngay trong khi đang đối diện với khí tràng, hắn đã phát hiện ra mình cũng không hề áp đảo được Lục Nguyên Sướng.

"Ha ha, Lục tiểu đệ thấy chết không sợ. Thật đúng là can đảm hơn người, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên." Sau một lúc lâu Quản lão đại thấy mình không cách nào áp đảo được Lục Nguyên Sướng thì đành phải thu lại khí tràng của mình.

"Quản lão đại khách khí." Lục Nguyên Sướng cũng thu hồi hơi thở của chính mình, rồi mới trả lời.

"Có điều, đối với chuyện tiền bạc ta vẫn phải nói cho rõ ràng. Lục tiểu đệ, nếu đúng là bạc này do ngươi cho Trịnh gia mượn, vậy thì ngươi hãy nói xem, hai mươi lượng bạc này bây giờ phân chia thế nào mới hợp lẽ?" Tuy rằng Quản lão đại có chút thưởng thức Lục Nguyên Sướng thật, nhưng đối với vấn đề lợi ích trước mặt thì đầu óc vẫn còn hết sức tỉnh táo.

"Mời Quản lão đại hãy xem, đây là giấy bán nương tử của Trịnh gia. Trịnh gia đã giao nương tử cho ta, còn ta thì cũng đã giao cho Trịnh gia ngân lượng đầy đủ rồi. Vậy nên những chuyện còn lại đã không có quan hệ gì với ta nữa." Lục Nguyên Sướng lấy ra từ trong lồng ngực giấy bán thân có tên Cố Tiểu Phù rồi giơ lên trước mặt Quản lão đại.

"Quản lão đại, ngươi đừng nghe hắn nói bậy. Lục Đại lang chỉ là cái đồ Thất Sát Cô Tinh mà thôi. Ngày đó rõ ràng hắn cũng chỉ nói là cho Trịnh gia mượn tiền, vậy mà sang đến ngày hôm sau thì hắn lại dẫn theo Bảo Đảm trường cùng trưởng thôn tới nhà của ta nhất quyết mua đi đại tẩu của ta. Nếu không phải vì chuyện này thì nhà ta sớm đã đem đại tẩu đưa cho ngươi thay nợ rồi." Trịnh Nhị giơ chân nói. Nếu một khi để cho Lục Nguyên Sướng thoát thân rồi thì hắn sẽ lấy cái gì mà trả lại Quản lão đại đây.

Lời hắn vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều đột nhiên biến đổi. Trên mặt các hương thân là đầy vẻ khinh bỉ. Dương Minh cũng không nhịn nổi nữa mà trở nên phẫn nộ. Mặt của Lục Nguyên Sướng cũng trầm đến lợi hại, còn nét mặt của Cố Tiểu Phù thì lại bi phẫn đến cực điểm. Mà Quản lão đại, thì lại là nhíu mày khinh bỉ mà nhìn Trịnh Nhị. Làm người trong giang hồ, điều được coi trọng nhất chính là nghĩa khí. Trịnh Nhị là cái loại vong ân phụ nghĩa, là cái loại người rất vô liêm sỉ.

Trịnh Nhị bị Quản lão đại nhìn đến mức lỗ chân lông toàn thân dựng đứng cả lên, hắn không tự chủ được mà lui sang một bên.

Quản lão đại dùng ánh mắt đánh giá nhìn sang Cố Tiểu Phù đang đứng ở một bên một bên rồi từ tốn nói: "Quả nhiên là một tiểu nương tử xinh xắn, ánh mắt của Lục tiểu đệ quả thực rất tinh tường."

"Cố thị đã là người nhà họ Lục ta, xin Quản lão đại hãy tỏ ra tôn trọng chút!" Lục Nguyên Sướng đối với việc Quản lão đại dùng ánh mắt xoi mói như đang xăm soi một món hàng hóa bình thường để nhìn Cố Tiểu Phù thì trong lòng rất là bất mãn.

"Quả nhiên là trẻ tuổi nóng tính! Tiểu tử, ngươi có biết hay không, nếu như ngươi không có chút bản lĩnh thì ngươi cũng không đủ tư cách để nói lời này!" Quản lão đại luôn luôn kiêu căng tự mãn, vậy mà giờ đây trước mặt mọi người lại bị Lục Nguyên Sướng đâm cho một cái như thế. Cơn tức giận trong lòng vốn đã được đè xuống, giờ lại trỗi dậy.

"Vậy thì cứ theo quy củ giang hồ mà đến đây đi. Ta cũng rất muốn biết, bản thân mình có tư cách này hay không." Lục Nguyên Sướng không lùi một phân, như chặt đinh chém sắt mà nói.

"Tiểu tử, ngươi thật là có can đảm! Quản Bằng ta hôm nay liền ở ngay đây thả xuống lời nói này. Nếu như ngươi thắng thì việc của Trịnh gia sẽ không có quan hệ gì tới ngươi. Còn nếu như ngươi bị thua thì tiểu nương tử kia sẽ phải theo ta đi!" Quản lão đại đưa tay chỉ vào Cố Tiểu Phù mà nói.

Hai ngày này Cố Tiểu Phù được ăn ngon ngủ yên, tâm tình cũng được thoải mái hơn, vì vậy mà so với lúc còn ở Trịnh gia thì sắc mặt đã khá hơn rất nhiều. Quản lão đại cảm thấy, nếu như có thể đem Cố Tiểu Phù thay cho hai mươi lượng bạc kia thì hiển nhiên đây sẽ là một cú buôn bán đáng giá.

"Nếu như ta thua, thì chỗ hai mươi lượng bạc Trịnh gia còn nợ ngươi ta sẽ trả cho ngươi. Nhưng Cố thị, vì nàng đã là người của Lục gia ta, sẽ không cùng ngươi đi!" Lục Nguyên Sướng kiên định nói. Nàng làm sao có thể đem Cố Tiểu Phù cho đi được!

"Đúng là một hán tử! Được lắm!" Quản Bằng dùng ánh mắt trân trọng để nhìn Lục Nguyên Sướng. Mặc kệ võ nghệ ra làm sao, với khí phách này cũng đáng giá làm người ta liếc nhìn bằng ánh mắt trân trọng.

Bầu không khí lập tức lại nghiêm trọng trở lại. Hà lão đại thấy hai phe bọn họ cùng nhau tranh đấu liền mừng rỡ lui ra chơi trò trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Còn Trịnh Nhị thì cũng thấy trong lòng hồi hộp. Trịnh gia không được sống dễ chịu, vậy hắn cũng không muốn để cho Lục Nguyên Sướng được dễ chịu. Nếu không phải chỉ vì do Lục Nguyên Sướng đột nhiên phá ngang, thò một chân vào mua đi Cố Tiểu Phù, Trịnh gia của hắn hôm nay cũng không cần phải đối mặt với một cục diện đáng sợ đến như vậy. Trịnh Nhị lăn lộn ở chốn sòng bạc cũng đã nhiều năm như vậy rồi, đối với thân thủ của Quản lão đại, hắn cực có lòng tin.

Trịnh Nhị cứ vậy mà đắc ý cùng vênh váo. Hắn đã quên từ lâu chuyện của ba ngày trước. Đó là, nếu không nhờ có Lục Nguyên Sướng ra tay trượng nghĩa cho hắn mượn tiền, lúc đó hắn đã bị Hà lão đại đánh chết tươi rồi.

Lúc này Cố Tiểu Phù dị thường lo âu, nhìn tư thế Lục Nguyên Sướng bày ra giữa trường đấu mà trong lòng cực kỳ hối hận. Nếu như nàng không xuất hiện, có thể chuyện đã không đến nước này, nhưng hiện tại, cho dù có nói cái gì thì cũng không kịp nữa rồi.

Sắc mặt của Lục Nguyên Sướng cùng Quản lão đại đều rất nghiêm nghị. Lúc trước hai người đều đã thăm dò năng lực của đối phương, thực lực của hai người là sàn sàn ngang nhau, điều đó tất sẽ dẫn đến một cuộc ác chiến. Để xem ai mới là người kiên cường, ai mới là người trụ lại cuối cùng.

"Vù ~ "

Lục Nguyên Sướng động thủ trước, chân của nàng đá ra với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền ở ngay trước mặt Quản lão đại, tay phải nắm chặt lại, thẳng về phía mặt của Quản lão đại trực tiếp đánh tới. Quản lão đại phản ứng không hề chậm, tay trái thành chưởng bảo vệ mặt, còn nắm tay phải thì hướng về bụng dưới của Lục Nguyên Sướng đánh tới.

Lục Nguyên Sướng thấy thế, liền lấy bàn chân làm trụ, nhanh chóng chuyển đổi thân hình, bay tới bên cạnh người bên cạnh người Quản lão đại, còn tay phải vẫn duy trì tư thế ra quyền. Mặt Quản lão đại lộ ra vẻ cười lạnh, hai chân bày ra chữ bát, hạ thấp eo, tay trái vung lên một cái nắm lấy nắm đấm của Lục Nguyên Sướng, lựa đà dùng sức xoắn quay một cái. Lục Nguyên Sướng bị ép bắn lên trên không trung, xoay tròn mấy vòng rồi bay ra ngoài.

Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng bị Quản lão đại đánh cho bay ra ngoài thì sợ đến nỗi sắc mặt trở nên trắng bệch ra.

Lục Nguyên Sướng luôn luôn ra vào núi rừng, đối thủ để nàng thực chiến đều là dã thú, cùng người ra tay thì đây mới là lần đầu tiên trong cuộc đời. Nàng cực giỏi về sử dụng vũ khí, nhưng lại không quen với việc tay không đối địch. Vì thế nên bây giờ cùng Quản lão đại luận võ, rõ ràng là nàng còn chưa có một chút kinh nghiệm nào. Do vậy mà trong hồi thứ nhất chạm mặt này, nàng đã bị thiệt thòi không nhỏ.

Lục Nguyên Sướng có chút chật vật khi rơi xuống đất. Cũng may mà thân thủ của nàng cực kỳ linh hoạt, nhờ đó mới có thể từ trên không trung đã lấy lại được cân bằng mà không bị ngã xuống đất. Ban nãy nắm tay trái của nàng bị tay phải của Quản lão đại bắt vặn khá mạnh. Sắc mặt của Lục Nguyên Sướng lúc này trở nên ngưng trọng. Quản lão đại này, quả nhiên là khó chơi.

Quản lão đại lại không giống như Lục Nguyên Sướng. Hắn đã trà trộn ở trong giang hồ đã rất nhiều năm, kinh nghiệm đánh nhau hơn hẳn mười phần. Không cho Lục Nguyên Sướng có một chút nào thời gian để khôi phục, hắn lập tức liền ép người theo sát tới gần, hai tay thành chưởng, hướng về Lục Nguyên Sướng đánh tới.

Lục Nguyên Sướng miễn cưỡng nghiêng người né tránh, chân đạp bát quái đi bộ vòng vèo, tranh thủ vận khí vào quyền. Phích lịch quyền* của Lục gia tổ truyền đánh rất có uy thế, phải tìm cơ hội dùng đến để đọ sức với Quản lão đại thì mới may ra.

Sau đó thì tình hình trận chiến càng ngày càng căng thẳng. Sức mạnh của Quản lão đại khá lớn, hạ bàn ổn trọng, lực eo đủ, mỗi một lần ra tay đều sẽ mang theo chưởng phong mạnh mẽ. Mỗi một lần Lục Nguyên Sướng tiếp chiêu, đều sẽ bị Quản lão đại làm cho chấn động phải lui lại mấy bước. Còn khi Lục Nguyên Sướng phản kích, Quản lão đại với da dày thịt béo lại là dửng dưng như không, chỉ cần dùng cánh tay ngăn chặn thì đã có thể ung dung hóa giải.

* Phích lịch quyền: Đòn sét đánh.

Lục Nguyên Sướng vừa mệt mỏi ứng phó vừa tìm kiếm kẽ hở của Quản lão đại. Nếu mà so sánh người cùng động vật thì hiển nhiên người lại càng vượt trội về sự linh hoạt cùng trí tuệ. Nhưng mặc kệ là người hay là động vật thì đều sẽ có nhược điểm.

Tuy nhìn Quản lão đại có vẻ ung dung, nhưng trên thực tế, chỉ có hắn tự mình biết được Lục Nguyên Sướng lợi hại đến mức nào. Phích lịch quyền của Lục Nguyên Sướng có tốc độ cực nhanh, những lúc trúng vào người nhìn thì tưởng như vô hại khi những đòn đó không thấy trầm trọng như đại chưởng của Quản lão đại. Thế nhưng trong quyền lại có ám kình, nó có thể xuyên thấu qua quyền phong ngấm vào trong cơ thể của Quản lão đại, quấy rầy quá trình vận khí của hắn. Làm cho Quản lão đại một mặt vẫn phải ứng phó với việc Lục Nguyên Sướng cao tốc tiến công, một mặt khác vẫn phải duy trì khí tức để thông thuận trong cơ thể. Nhưng để cùng một lúc làm được cả hai việc đó thì thật không dễ dàng.

Ngay từ lúc Quản lão đại cùng Lục Nguyên Sướng vừa gặp mặt, hắn đã liền nhìn ra nàng là cái người mới, còn rất thiếu kinh nghiệm. Nhưng cứ theo cách hai người không ngừng thăm dò cùng đối công, hắn phát hiện ra, Lục Nguyên Sướng dần dần rồi cũng nắm giữ được yếu lĩnh đối chiến, ra quyền càng ngày càng thông thuận. Loại biến hóa này khiến cho hắn khá là hoảng sợ.

Hai người không ngừng mà ngươi tới ta đi, đánh cho không khí trở nên cực kỳ náo nhiệt. Lục Nguyên Sướng vẫn muốn duy trì cao tốc ra quyền nhưng lại không thể, ngay lúc đó Quản lão đại nắm lấy thời cơ Lục Nguyên Sướng có một giây thiếu tập trung, một chưởng vỗ vào ngực Lục Nguyên Sướng.

"Đại lang!" Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng bị đánh ngã xuống đất thì kinh hoàng kêu lên thành tiếng.

Lục Nguyên Sướng bị một chưởng này của Quản lão đại đánh cho khí tức cuồn cuộn. Nàng đã phải cực lực áp chế, cố nuốt xuống một ngụm máu muốn nghịch khí lao ra. Nàng nghĩ thầm, nếu vẫn còn tiếp tục như vậy thì sợ là đánh không lại.

Quản lão đại cũng nhìn ra tình cảnh của Lục Nguyên Sướng, hắn tiến lên xuất chưởng muốn mau sớm chấm dứt cuộc tỷ thí. Lục Nguyên Sướng lại phải chật vật né tránh, chỉ là con mắt của nàng lại vụt sáng long lanh. Vừa nãy tuy có bị thiệt lớn, nhưng nàng cũng phát hiện ra rằng, mỗi khi Quản lão đại phát lực thì huyệt Thái Dương của hắn sẽ phồng lên đến đặc biệt lợi hại.

Lục Nguyên Sướng một mặt dựa vào thân thế linh hoạt để né tránh, mặt khác lại tìm kiếm thời cơ chiến đấu. Mà Quản lão đại lại đang sốt ruột cầu thắng, thế nên xuất chưởng so với vừa nãy càng trở nên tàn nhẫn, nhưng cũng bởi vì như vậy mà kẽ hở của mình cũng lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Quản lão đại dồn sức đánh ra một chưởng. Lục Nguyên Sướng nghiêng mình tránh thoát trong gang tấc. Đúng lúc này cả thân hình của Quản lão đại đang trong thế công, dưới chân đã tiến lên hơn một bước. Mắt của Lục Nguyên Sướng híp lại, có rồi!

Nàng thừa dịp ngay lúc hai người tiến sát vào nhau, liền dùng một quyền, trực tiếp đánh vào huyệt thái dương của Quản lão đại. Trong tích tắc, Quản lão đại nặng nề ngã xuống đất, sau đó không còn đứng lên nổi nữa!

"Đại ca, ngươi không sao chứ!" Thủ hạ của Quản lão đại thấy hắn bị đánh ngã xuống đất liền vội vã chạy lên coi. Kết quả xem xét làm cho hắn vô cùng kích động, Quản lão đại đã bị Lục Nguyên Sướng đánh trúng yếu huyệt, khí tức trong cơ thể cực kỳ hỗn loạn. Hiển nhiên là hắn đã bị thương tổn đến căn bản, không mất đến một hai tháng để điều trị thì sợ là không khôi phục lại được.

"Họ Lục kia, tiểu gia liều mạng với ngươi!" Quản Trọng, con trai của Quản lão đại, thấy như vậy thì tức giận đến nỗi muốn cùng Lục Nguyên Sướng liều mạng một phen.

"Dừng tay. Bọn họ là quang minh chính đại luận võ, các ngươi bị đánh thua thì lại muốn ỷ đông hiếp yếu hay sao?" Dương Minh thấy như vậy liền vội vàng dẫn theo tráng đinh trong thôn đem Lục Nguyên Sướng vây lại.

Thủ hạ của Quản lão đại cũng dồn dập đứng ra cùng thôn dân đối đầu, ai cũng thấy rõ ràng là sắp bạo phát một hồi quần chiến.

"Các ngươi đều dừng tay cho lão tử!" Quản lão đại được một thủ hạ nâng dậy đi tới giữa trường đấu, hắn nói rằng: "Ta cùng Lục tiểu đệ luận võ là quang minh chính đại. Trận chiến này là ta chịu thua!"

"Quản lão đại, đa tạ." Thân thể của Lục Nguyên Sướng lúc này cũng không tốt lắm, có điều đối với một Quản lão đại như vậy thì nàng vẫn là rất kính nể. Trước một người chịu thua như vậy mới khiến người ta kiêng kỵ.

"Trọng nhi, đem bạc lại đây!"

Quản lão đại vừa dứt lời, Quản Trọng liền phi thân đem chỗ bạc đang ở trong lòng Trịnh Đại đoạt đến. Hà lão đại vẫn đang còn chờ hai người bọn họ tiếp tục sống mái với nhau, ai ngờ lại nảy sinh một cú đâm ngang như vậy, thế nên hắn tức giận đến mức lệnh cho thủ hạ đi cướp lại bạc đã ở trong tay Quản Trọng.

Đám người của Quản lão đại bên này thấy bọn họ bên kia vì thế cùng mà đánh tới, tất nhiên là không cam lòng thế yếu, lại khác nào bị đổ thêm dầu mà ra tay đánh giết.

Trong nháy mắt, mọi người lao vào đánh nhau, đan xen hỗn loạn.

Cố Tiểu Phù thấy tình cảnh này thì lặng lẽ đi tới bên người bên người Lục Nguyên Sướng, lôi kéo nàng để nhìn cho rõ. Nàng thấy sắc mặt của Lục Nguyên Sướng trắng bệch, bước chân lảo đảo thì không khỏi lo âu mà hỏi: "Đại lang, ngươi có sao không?"

"Ta không sao, Phù nương không cần phải lo lắng."

Lục Nguyên Sướng vừa mới nói xong như vậy thì một ngụm máu tươi liền phun ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment