Lần xuất chinh này, Tống Định Thiên chỉ dẫn theo năm ngàn nhân mã, thêm vào là quân tư binh của mấy vị tướng, tất cả được khoảng chừng tám ngàn người. Binh tuy không nhiều, nhưng quý ở tinh, đối với việc tiêu diệt tàn dư Tây Hạ thì thừa sức.
Tống Định Thiên nóng lòng xuất binh, cũng không phải là vì đi để giết địch. Nguyên nhân để hắn phải cân nhắc có rất nhiều. Hướng về triều đình bày tỏ thái độ, làm hòa hoãn quan hệ giữa triều đình cùng Bắc cảnh. Rèn luyện Lục Nguyên Sướng, vì Trấn Bắc quân mà bồi dưỡng vị tướng lĩnh tuổi còn rất trẻ này. Thăm dò thực lực của Mộc Vương gia để chuẩn bị ứng đối cho ngày sau. Mà một nhiệm vụ trọng yếu khác, chính là ngay trước khi chiến tranh kết thúc, bắt được liên lạc với Quách Đạt Minh, người cho đến nay vẫn còn đang che giấu thực lực, để hai bên cùng làm đồng minh, đối kháng với triều đình cùng Mộc Vương gia.
Tống Định Thiên sợ là nếu hắn chậm trễ, Quách Đạt Minh không chịu cùng hắn ứng đối sẽ bị Tây Hạ cùng Mộc Vương gia hợp nhau tiễu trừ. Đến lúc đó đồng minh mạnh mẽ nhất của mình sẽ mất đi, chỉ còn lại mình thân đơn sức bạc, một cây khó thành rừng.
Đáng tiếc, dự định tốt đẹp, nhưng tình thế biến hóa lại vượt quá sức tưởng tượng. Bất ngờ, mạnh mẽ, thần tốc là điều hắn làm sao cũng không nghĩ tới. Không ngờ là Trấn Bắc quân đối mặt với tàn binh Tây Hạ lại sẽ phải đánh đến khốc liệt như vậy.
Tin tức thất bại nhanh chóng truyền đến Bắc cảnh. Lúc đó Cố Tiểu Phù đang cùng Tống Văn Quý thu xếp cửa hàng tơ lụa mới mở, vẻ mặt của Lục Nhị giống như cha mẹ chết khi hắn tiến vào thư phòng, sắc mặt sợ hãi đến mức trắng bệch ra. Bởi vì hắn đã phải chạy tới rất vội vã, bây giờ còn phải liều mạng mà thở dốc, nên mỗi lời nói ra đều không thể rõ ràng.
"Phu nhân... Chuyện lớn... Việc lớn không tốt, bại... Thất bại..." Lục Nhị nắm chặt lấy khung cửa, quỳ trên mặt đất mà nói.
"Thất bại? Cái gì thất bại?" Cố Tiểu Phù vừa nghe được như vậy thì đột nhiên cảm thấy cả người bỗng dưng lạnh toát.
"Trấn Bắc quân chúng ta đã bị đại bại, tướng quân... Tướng quân đã bị thương nặng!" Lục Nhị cũng chỉ nói được đến đây thì thanh âm đã bị nghẹn lại thành tiếng khóc nức nở.
"Không thể! Tuyệt đối không thể có chuyện như vậy xả ra!" Cố Tiểu Phù cảm thấy mắt tối sầm lại, thân thể lảo đà lảo đảo. Tống Văn Quý thấy thế liền vội vã đỡ nàng ngồi lên trên ghế.
"Nói đi! Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Tống Văn Quý lớn tiếng hỏi. Hắn mới không tin cha hắn sẽ lại bị người ta đánh bại được.
"Tiểu nhân... Tiểu nhân cũng không thật rõ ràng về sự tình. Nhưng lời bên ngoài đều truyền khắp, nói rằng Trấn Bắc quân chúng ta thương vong quá nửa, tướng quân bị thương, còn tính mạng Vương tướng quân thì đang hấp hối!" Lục Nhị quá hoảng loạn, nói chuyện có chút không đầu không đuôi.
Lục Nguyên Sướng đối với cả Lục phủ mà nói, chính là trụ cột. Hiện nay cây cột trụ này bị sụp đổ, lẽ nào bọn họ lại không kinh hoảng cho được. Mà Lục Nhị vẫn luôn là tuỳ tùng thiếp thân hầu hạ của Lục Nguyên Sướng, cảm tình tất nhiên là hạ nhân bình thường không thể so sánh với được.
Vì tin đến quá bất ngờ đã làm cho Cố Tiểu Phù nhất thời bị choáng váng. Nàng cực lực lệnh cho mình phải trấn định lại. Cố Tiểu Phù cầm lấy tay Tống Văn Quý rồi nói với hắn: "Tam ca, chúng ta trở về phủ gặp mẹ đi!"
"Được!" Tống Văn Quý lo lắng cho Cố Tiểu Phù, tay vẫn đỡ lấy nàng. Khi hắn thấy Lục Nhị vẫn còn ngơ ngác quỳ trên mặt đất thì tức giận đến mức đem một cước đạp ngã, hắn tàn nhẫn nói: "Tìm đường chết đi tên nô tài này, còn không đi chuẩn bị xe cho nhanh. Nếu còn làm trễ chuyện quan trọng lần nữa, xem ta còn không giết chết ngươi."
Lục Nhị như vừa tỉnh giấc chiêm bao, cũng không kịp nhận ra đau đớn trên người, hắn chật vật đứng dậy, hướng về phía cổng chạy đi.
Trên đường phố của Phần Thành, bởi vì tin tức chiến bại mà có chút hỗn loạn. Tống Định Thiên là "Chiến thần" trong lòng mọi người, nên không mấy người lại tin tưởng sự thực có chiến bại. Cố Tiểu Phù nghe thấy đồn đại bên ngoài thì trong lòng lại càng bất an.
Khi hai anh em Tống Văn Quý trở về đến Tống phủ thì Tống phu nhân đã được quân báo xác nhận tin chiến bại từ lâu. Cái nàng nhận được chính là mật thư do chính Tống Định Thiên gửi về.
"Mẹ, Đại lang... Đại lang nàng..." Cố Tiểu Phù vừa nhìn thấy Tống phu nhân, không biết vì sao, dòng nước mắt vẫn đang kìm nén giờ đây không khống chế được nữa, theo gò má cấp tốc chảy xuôi.
"Nghi nhi chớ sợ, không sao đâu. A Nguyên hắn không sao." Tống phu nhân thấy thế liền vội vàng đem Cố Tiểu Phù ôm vào trong lòng dỗ dành.
"Bên ngoài đang truyền tin đi chúng ta bị chiến bại, Đại lang bị trọng thương. Mẹ, ngài đừng nên lừa gạt Nghi nhi, thực ra thì Đại lang đã bị thương đến mức nào rồi?" Cố Tiểu Phù bám vào cánh tay của Tống phu nhân, chấp nhất hỏi.
"Không sao cả! Đúng là A Nguyên không sao mà. Đừng khóc nữa. Mấy người các ngươi theo ta vào phòng ấm đi." Tống phu nhân đau lòng giúp Cố Tiểu Phù lau đi nước mắt. Nàng đem Tống Văn Quý đồng thời cho gọi ba người con dâu của Tống thị cùng đi vào trong phòng ấm, sau đó cho hết thảy hạ nhân ra ngoài rồi đem mật thư của Tống Định Thiên đặt ở trên án.
"Mẹ, đây là thư của cha gửi cho ngài hay sao?" Tống Văn Quý cũng tha thiết mong chờ được đọc. Hắn cũng rất muốn biết sự tình trong đó, có điều Tống phu nhân vẫn chưa lên tiếng thì hắn không dám tự ý xem.
"Đúng vậy, cha các ngươi đã gửi thư về. Xác thực là chúng ta bị đánh bại. Có điều thắng bại là chuyện thường của binh gia, ngươi cũng không cần phải quá thất vọng." Thanh âm của Tống phu nhân trầm ổn, giống như một liều thuốc an thần vậy, khiến cho người nghe thấy không hiểu sao lại có cảm giác an lòng, tâm tình vốn đang nôn nóng cũng tiêu tan không ít.
"Mẹ, làm sao cha lại bị đánh bại được? Những tàn binh kia của Tây Hạ sao có thể làm được đến mức này?" Tống Văn Quý thân là đàn ông duy nhất có mặt ở đây, dĩ nhiên là có tư cách nhất để đặt câu hỏi này.
"Các ngươi cho rằng đánh trận chỉ là đánh với kẻ địch hay sao? Còn có đánh nhau với đồng minh, còn có tự giết lẫn nhau. Nội bộ dơ bẩn này, không thể sạch sẽ hơn bao nhiêu nếu so với triều đình." Ngữ khí của Tống phu nhân rất lạnh nhạt, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra nàng đã hơi tức giận.
"Mẹ." Tống Văn Quý thấy thế liền tỏ ra săn sóc bằng cách đem trà đẩy đến trước mặt Tống phu nhân.
Tống phu nhân thấy Tống Văn Quý tỏ ra hiểu biết thì cảm thấy xác thực không khỏi đau lòng cho tiểu nhi tử này. Nàng đem thư đưa cho Tống Văn Quý rồi nói với hắn: "Trước mắt trong nhà chỉ còn một mình ngươi là đàn ông, cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, cũng nên trưởng thành đi. Hãy để cho cha ngươi tin ngươi một lần, cố gắng mà trù tính công việc lần này cho thật tốt."
Tống Văn Quý đưa hai tay tiếp nhận thư. Lá thư rất mỏng, rất nhẹ, nhưng Tống Văn Quý cảm thấy thư này quá nặng, làm cho hắn không thể chịu đựng nổi. Đây không chỉ là phong thư. Thứ hắn tiếp nhận, là gánh nặng của cả một gia tộc, cha hắn đã chọn lấy, Đại ca, Nhị ca hắn đã chọn lấy. Bây giờ là đến lượt hắn phải gánh lấy trách nhiệm này.
Tống Văn Quý lật thư xem. Đập vào mắt là những dòng chữ với hành văn cường tráng mạnh mẽ của Tống Định Thiên. Từ những gì mà ngòi bút đã viết lên, liền có thể biết được khi Tống Định Thiên viết phong thư này thì cũng không có quá nhiều tâm tình. Hầu hết là để viết về nội dung sự việc, nhưng vẫn để Tống Văn Quý càng xem càng hoảng sợ.
"Vương Siêu quá ngu xuẩn! Mộc Vương gia thật quá gian xảo, thật đáng chết!" Tống Văn Quý đọc xong thì đem thư vỗ lên trên mặt bàn.
"Tam ca, trong thư cha nói cái gì? Tại sao chúng ta lại chiến bại? Thương thế của Đại lang làm sao?" Điều Cố Tiểu Phù tâm tâm niệm niệm chính là an nguy của Lục Nguyên Sướng.
"Phu quân ngươi không sao, vết thương không nặng. Có điều do bị cha phạt quân côn nên mới nằm trên giường dậy không nổi. Vương Siêu ngu xuẩn này sợ là không được mất." Tống Văn Quý nói bằng cái giọng hận ý.
"Đại lang bị cha phạt quân côn?" Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì sợ đến mức có chút luống cuống. Nếu là như vậy, thì chẳng lẽ lần này chiến bại là bởi vì Lục Nguyên Sướng hay sao?
Tống phu nhân nhẹ nhàng vỗ tay Cố Tiểu Phù động viên cho tâm tình nàng đừng quá lo lắng, rồi liếc nhìn Tống Văn Quý bằng ánh mắt trách cứ người này khi nói cũng chỉ nói nửa câu làm hù dọa đến muội muội. Trước ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa lo lắng của mọi người, nàng bắt đầu chậm rãi kể lại.
Sau hai tháng hành quân, đại quân đã đến được châu Vân, cùng vệ quân triều đình tổ chức tiễu địch. Tàn binh Tây Hạ thấy Trấn Bắc quân cực kỳ tinh nhuệ liền từ bỏ tiến đánh trực diện. Chúng vừa đánh vừa lui, sau hai tháng đã lùi vào đến châu Tương, hội hợp cùng đại quân. Lúc này, Mộc Vương gia đang tập trung vây quét ở châu Tương, thấy vậy Trấn Bắc quân liền thuận thế cùng nam quân hội hợp.
Hai phe cùng hợp binh một chỗ, dĩ nhiên là sẽ đối mặt với một trận đại chiến. Quân Tây Hạ còn lại ước chừng 3 vạn. Bởi vì đánh khá lâu nên cũng đã trở nên mệt mỏi, sĩ khí uể oải, chỉ một lần tiến đánh là có thể công phá là điều chắc chắn. Nhưng Tống Định Thiên cùng Mộc Vương gia đều mỗi người có một trù tính riêng, cũng không ai muốn đem binh của mình đi liều mạng. Đánh trận là một chuyện, bảo tồn thực lực của mình lại là một chuyện khác. Từ trước tới nay, mỗi khi có quân đồng minh cùng tác chiến rất hiếm khi có người thắng. Nguyên nhân lớn nhất chính là do mỗi bên đều mang mục đích riêng khi tham gia trận chiến.
Lúc này quân nam có ước hơn một vạn năm ngàn, Trấn Bắc quân bảy ngàn dư. Tống Định Thiên cùng Mộc Vương gia hợp mưu, lấy binh pháp trận thế, đem quân Tây Hạ vây nhốt giữa hai ngọn núi, chủ yếu là để tiêu hao thực lực của Tây Hạ.
Song phương giằng co ước chừng nửa tháng, đến lúc này quân Tây Hạ lương thảo không đủ, bắt đầu làm như chuẩn bị rút quân. Mộc Vương gia nhận thấy thời cơ đã đến nên đã cùng Tống Định Thiên thương nghị, cho vệ binh triều đình làm quân tiên phong, đem thế trận quân Tây Hạ chặt đứt, nam quân tấn công cánh trái, còn bắc quân tấn công cánh phải.
Tống Định Thiên thấy Mộc Vương gia chịu để cho vệ binh triều đình đi chịu chết, dĩ nhiên là đồng ý. Vì thấy chiến sự có vẻ dễ dàng, Tống Định Thiên liền buông tay để cho Lục Nguyên Sướng chỉ huy. Lục Nguyên Sướng một đường hành quân mà đến. Nàng đã không chỉ chuyên tâm học tập việc điều binh khiển tướng, mà còn lệnh cho Phùng Hoài lĩnh thân quân đi thám báo, trên đường đi phải vẽ lại bản đồ núi sông.
Hai ngọn núi ở Sơn Đông có thế núi không quá cao, địa thế trống trải, có lợi cho kỵ binh Tây Hạ bày trận xung phong, nhưng cũng lợi cho Trấn Bắc quân bố trí quân trận. Lợi và hại chia đôi, xem như là hợp lý. Dùng bảy ngàn người để ăn đối phương hơn vạn người, cũng không phải là việc quá khó.
Tất cả đã được chuẩn bị sắp xếp chu đáo. Sáng sớm ngày mười chín tháng ba, trong núi có một lớp sương mù nhẹ. Có vệ binh triều đình ở trong sương mù yểm hộ, việc cắt đôi đội hình quân Tây Hạ thành hai cánh quân khá thuận lợi, khiến cho bọn chúng không thể tiếp ứng hỗ trợ được cho nhau. Chỉ có điều, đám vệ binh này cũng cực nhanh đã bị tiêu diệt.
Trống trận nổi lên, Vương Siêu lĩnh ba ngàn kỵ binh, như mũi tên nhọn chọc thẳng vào trận doanh quân Tây Hạ, rất nhanh quân Tây Hạ trở nên đại loạn. Vương Siêu chém giết đến cực kỳ thỏa thích. Chủ tướng Tây Hạ thấy tình thế không ổn liền ra lệnh cho quân đội của mình lùi lại.
Ngọn núi nằm ở phía tây, đối lập với mặt đông mà nói, địa thế có cao và dốc không ít. Lục Nguyên Sướng thấy quân Tây Hạ bại quá mức nhanh chóng liền cảm thấy không ổn. Nàng sợ là quân Tây Hạ giả bộ bại lui, dụ địch thâm nhập nên đã lập tức ra hiệu lệnh thu binh, chuẩn bị tái chiến.
Nhưng mà Vương Siêu lại cố tình không nghe theo soái lệnh, cố ý muốn một lần ra tay tiêu diệt Tây Hạ. Hắn muốn qua đó chứng minh thực lực của mình. Vì vậy mà hắn lĩnh theo đội tiên phong, hăng hái hướng về phía quân Tây Hạ tiếp tục đuổi theo.
Bất ngờ tiếng la giết nổi lên, ánh lửa đầy trời, vô số tảng đá lớn lăn xuống. Vương Siêu bị rơi vào mật phục.
Lục Nguyên Sướng thấy tình thế không ổn, lập tức để Đại tướng hữu quân đi tiếp ứng Vương Siêu. Nhưng mà, ngay vào lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, khi toàn quân vệ binh triều đình đã bị diệt sạch, Mộc Vương gia thấy chiến sự bắc quân rơi vào căng thẳng thì đột nhiên hạ lệnh cho nam quân rút quân về. Quân Tây Hạ tả bộ không còn bị nam quân kiềm chế nhân cơ hội đó rút về, cùng quân phía tây trong ứng ngoài hợp.
Vì vậy mà ba ngàn tiên phong của Vương Siêu, cùng một ngàn tinh binh tiếp ứng đã bị 20 ngàn binh sĩ Tây Hạ vây kín!
Đến cùng Lục Nguyên Sướng vẫn là tuổi trẻ, khuyết thiếu kinh nghiệm chiến trường, tâm tính cũng không đủ trầm ổn. Nên khi phát hiện thấy Vương Siêu không cách nào phá được vòng vây, nàng đã tự mình dẫn theo năm trăm thân quân cùng một ngàn trung quân, đánh vào phía sau Tây Hạ, thề sống chết vì Vương Siêu mà mở một con đường máu.
Giữa hai ngọn núi là ánh lửa tràn ngập, tiếng thét giết nổi lên bốn phía, tay chân người văng tung toé, máu chảy thành sông.
Trấn Bắc quân không thẹn với đại danh Cường Binh của Đại Chu. Mặc dù binh lực hết sức chênh lệch, vẫn cứ mở ra được một con đường máu, Vương Siêu mang theo một ngàn tàn binh của đội tiên phong, cùng Lục Nguyên Sướng hội hợp rút lui ra được bên ngoài.
Mà Mộc Vương gia, ngay vào thời khắc quân Tây Hạ chạy trốn, đã đem tàn binh của chúng vây chặt bên trong thung lũng, hoàn toàn thắng lợi. Trận đầu của tân quân mới kế vị đã lấy việc Đại Chu diệt sạch Tây Hạ mà kết thúc trận chiến.
Vương Siêu tuy rằng được cứu ra, nhưng bị thương rất nặng, vì mất máu quá nhiều mà rơi vào hôn mê. Còn Lục Nguyên Sướng cho dù thân phải chịu mấy đao, nhưng tính mạng không sao.
So với việc quân nam tinh thần cao ngút trời thì bắc quân rõ ràng là uể oải cùng suy sụp. Sau khi Tống Định Thiên xem xét hết thảy quân tình đã đem Lục Nguyên Sướng đến trước thao trường. Trước mặt mọi người, hắn tự tay phạt nàng một trăm quân côn.
Vốn trên người Lục Nguyên Sướng vẫn còn có nhiều chỗ bị trúng đao, lại thêm một trăm quân côn này, không thể nghi ngờ là chó cắn áo rách, thân thể dĩ nhiên là cõng không nổi. Thế nhưng trong khi bị tra tấn, nàng vẫn cắn chặt hàm răng, không kêu rên một tiếng. Các tướng sĩ nhìn quá trình Lục Nguyên Sướng bị tra tấn đã hoàn toàn bị chấn động, khâm phục cốt khí của Lục Nguyên Sướng. Trên thực tế, trận chiến này bị bại, tội không ở Lục Nguyên Sướng. Hơn nữa, nếu như không có Lục Nguyên Sướng đã phấn đấu quên mình, lấy thân liều chết đi hỗ trợ thì sợ là các anh em bị rơi vào cạm bẫy kia đã phải một đi không về được.
Nhưng trong lòng Lục Nguyên Sướng lại phi thường khó chịu. Đây là trận đầu nàng được chỉ huy, vậy mà lại để phải chịu thua triệt để như vậy, ngoại trừ không cam lòng còn có sâu sắc tự trách. Làm tướng quân thống lĩnh lại để cho tướng sĩ thuộc hạ phạm sai lầm thì cũng chính là sai lầm của mình. Về việc này thì rõ ràng là nàng phải bụng làm dạ chịu.
Sau khi Tống Định Thiên phạt Lục Nguyên Sướng xong, hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng mà nói: "Đánh trận mà thua, không sao, thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Nhưng vì sao lão phu phải phạt ngươi, hẳn ngươi cũng biết!"
Lục Nguyên Sướng khẽ lắc đầu. Tuy rằng động tác đó đã hết sức nhẹ nhàng, nhưng chừng đó thôi cũng đủ làm cho vết thương trên người trở nên đau đớn không thôi.
"Ngươi thân là thống suất thì phải biết lấy đại cục làm trọng. Vốn tình thế trên chiến trường sẽ thay đổi trong nháy mắt, cần luôn phải có người chỉ huy. Mà ngươi! Tầm nhìn hạn hẹp, đã không nhìn ra thành bại nhất thời lại còn không để ý đến an nguy bản thân, để cho bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm. Liệu ngươi có biết, nếu như thống suất chết trận, đại quân còn lại sẽ như thế nào? Là rắn bị mất đầu, trận thế đại loạn, ngươi hẳn là muốn toàn quân ta bị diệt thì mới hài lòng hay sao?"
Đúng vậy, một đạo lý dễ hiểu như vậy, làm sao Lục Nguyên Sướng không biết. Nhưng mà cái người đang bị vây giết kia là Vương Siêu! Vương Siêu là người đã từng dẫn đường cho nàng, Vương Siêu là người đồng bào, Vương Siêu lại càng là huynh đệ của nàng. Nàng có thể nào đành trơ mắt nhìn Vương Siêu chết trận mà không ra tay cứu!
Đến cùng, là do trong lòng Lục Nguyên Sướng, vẫn còn tồn lại một phần mềm yếu.
Sau khi thu dọn chiến trường, thi thể binh sĩ Trấn Bắc quân chồng lên cao như một ngọn núi nhỏ. Cây đuốc rơi xuống, làm dấy lên một ngọn lửa bốc cháy rừng rực, những người thương binh vây quanh đống lửa gào khóc. Khóc vì chiến hữu, vì người nhà của bọn họ, còn có vì chính mình.
Bỗng có một người lính xướng lên một bài dân ca của bắc địa. Tiếng ca khàn khàn cao vút, cảm hoá hết thảy bắc tướng sĩ. Dần dần, hết thảy binh lính đều cùng cất giọng hát theo, vô tận bi thương, với người nhà vô tận nhớ nhung. Tiếng ca phát ra, truyền vào trong tai Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng nhìn tình cảnh này, hai hàng nước mắt rơi xuống. Nước mắt hòa với máu tươi trên mặt, chảy đến dưới cằm, hội tụ thành giọt nước mưa màu đỏ sậm, nhỏ vào trong đất bùn chiến trường rồi biến mất không còn tăm hơi.
Một lần nhân từ, vậy nhưng có thể là thành tàn nhẫn. Nhất thời ẩn nhẫn, thế nhưng có thể lại là kiên cường. Rốt cục Lục Nguyên Sướng đã phải dùng máu đổ để cảm ngộ được rằng, là một người thống suất, trên vai phải gánh mạng người nặng biết bao nhiêu. Mà nàng, chỉ có phải biết lãnh khốc cùng vô tình, mới có thể đem hi vọng đến cho nhiều người.
Không nên chờ đến lúc mất rồi lại được!
Bo sory cả nhà. Vì vội vàng đi công tác nên mới đăng lộn chương. Cả nhà thông cảm cho Bo nha.