Qua tháng tám thì đến ngày sinh nhật của Cố Tiểu Phù. Thật hiếm khi thấy được Tống Văn Quý cùng Lục Nguyên Sướng ăn nhịp với nhau như vậy. Hai người dự định vì Cố Tiểu Phù mà làm một lễ chúc mừng thật đặc biệt. Sau khi Tống phu nhân biết được cũng gật đầu liên tục rồi cho hạ nhân cầm danh thiếp của chính mình, đi tới các phủ mời tới sự lễ.
Cố Tiểu Phù biết được việc này liền vội vã đi Tống phủ gặp Tống phu nhân. Khổ công khuyên can ròng rã hai ngày, Tống phu nhân vẫn nhất định không hé miệng.
"Mẹ, trước đây chúng ta làm lễ đội mũ cho Đại lang, làm cho long trọng một chút cũng là lẽ phải. Nhưng năm nay ta đã mười tám tuổi, không còn là tuổi để làm lễ nữa, trong nhà lại không có đại hỉ, vì sao lại cứ phải phô trương như vậy? Chỉ cần người một nhà chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên là được rồi." Cố Tiểu Phù cố hết sức khuyên nhủ. Trước mắt thời cuộc đang rất bất ổn, nếu cứ trắng trợn tiêu xài như vậy thực không thích hợp chút nào.
"Lần trước là làm lễ đội mũ cho A Nguyên. Ta thân làm nương mà ngay cả lễ cập kê cho Nghi nhi cũng không làm được. Mà mẹ thì chỉ có một mình ngươi là khuê nữ, việc này làm sao lại không cho mẹ không khổ sở cho được." Tống phu nhân thở dài nói.
"Mẹ, Nghi nhi cũng đã mười tám tuổi rồi, đã lập gia đình sinh con. Vậy mà lại còn làm lễ cập kê, như vậy thì còn không phải là để cho người ta chê cười hay sao?" Cố Tiểu Phù vừa cười vừa nói.
"Đương nhiên là ta sẽ không hành lễ ở bên ngoài rồi, chỉ lén lút làm chẳng lẽ lại không được? Nếu như Nghi nhi hiếu thuận thì hãy đáp ứng mẹ, chớ để cho mẹ đời này phải hối hận." Tống phu nhân cầm lấy tay Cố Tiểu Phù rồi nói với nàng đầy vẻ yêu thương.
Tống phu nhân đã đem lời nói đến mức này rồi, nếu như nàng không đáp ứng, đoán chừng Tống phu nhân sẽ phải nói ra câu chết không nhắm mắt. Cố Tiểu Phù vốn là một người cực kỳ hiếu thuận, thấy như vậy thì thực là từ chối không được, đành phải nhu thuận địa đáp ứng. Mà trong lòng lại cực kỳ cảm động.
Đây là việc nhân sinh đại sự của đời người, nếu nói không muốn, thì nhất định cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Có điều cái năm nàng tròn mười lăm tuổi thì vẫn còn ở Trịnh gia. Ngày sinh nhật mà ngay một quả trứng gà cũng không có mà ăn. Từ sáng đến tối tay làm quần quật, làm sao còn nghĩ đến việc quan tâm lễ thành nhân của mình.
Năm nàng mười sáu tuổi thì vừa tới Lục gia. Bởi vì bản thân mình cũng không đề cập đến, mà Lục Nguyên Sướng cũng không hỏi tới, nên sinh nhật năm ấy cũng lặng lẽ trôi qua như thế. Sau đó Lục Nguyên Sướng biết được còn tức giận đến không nén được còn đánh cái mông nhỏ của mình đây. Cho đến năm ngoái, Lục Nguyên Sướng từ chiến trường trở về liền cố ý làm cho mình một lễ sinh nhật thật lớn. Có thể vì nàng là thê tử trong Trấn Bắc quân, nên dù sinh nhật ngày đó tuy phi thường náo nhiệt, nhưng vẫn có chút âm mưu trong đó.
Năm nay Lục Nguyên Sướng đã tích góp đủ thế lực, Tống gia lại đã có quá đủ thế lực, yến sinh nhật mừng Cố Tiểu Phù mười tám tuổi được làm so với lễ đội mũ của Lục Nguyên Sướng dường như lại càng long trọng hơn. Cứ như vậy, bên ngoài đám nữ tử vốn đã đố kỵ bây giờ lại càng đố kỵ hơn. Dĩ nhiên là các nàng tin tưởng, Cố Tiểu Phù không còn là chim sẻ như trước, nàng chân chính là Phượng Hoàng!
Mà thanh niên tuấn kiệt cũng không dám đố kị Lục Nguyên Sướng. Người ta có tài có mạo, người ta lại còn cùng Cố Tiểu Phù tương giao từ thuở hàn vi. Hai người trẻ tuổi giúp đỡ lẫn nhau từng bước một mới đi tới hiển hách phú quý như hôm nay. Đó không chỉ là số mệnh, mà còn là duyên phận.
Ngày mười sáu tháng chín, cuối thu khí sảng, mặt trời chói chang. Trong Lục Phủ trời vẫn còn chưa sáng mà mọi người đã bắt đầu bận túi bụi. Còn ở trước phòng khách của nhà chính Lục phủ đã tụ tập ở đó không ít người.
Cố Tiểu Phù mặc cái váy dài lễ phục bách phượng hướng hoàng*, ngồi hết sức nghiêm túc. Đứng bên cạnh nàng có ba quý phụ nhân, một người làm chính tân, một người làm tán giả, một người làm quan lễ. Trên ghế chính vị có Tống Định Thiên cùng Tống phu nhân ngồi ngay ngắn, đứng bên cạnh có hết thảy người thân trong Tống gia cùng Lục gia. Còn trong sảnh cũng có không ít quý phụ. Những người này cũng không phải là được tìm từ các quý phụ bình thường, mà là phụ nhân có xuất thân hiển quý nhất ở Bắc cảnh.
Lễ nhạc vang lên, người làm tán giả là Huyền Quân của Bình Thành Hầu phủ, nàng rửa tay đứng trước mặt giúp Cố Tiểu Phù chải tóc, làm tóc, làm quan lễ nâng khăn lụa cùng phát trâm cài đầu cho Cố Tiểu Phù. Làm chính tân là An Nhạc Bá phu nhân, nàng cao giọng chúc ngữ: "Tháng này ngày tốt, Bắt đầu lễ tục. Cầu con có chí, Thuận con thành đức. Thọ tựa sơn kỳ, Vô hạn cảnh phúc."
Vừa dứt lời nàng liền cài trâm cho Cố Tiểu Phù. Cái trâm này có tên là Tuyết Liên bạch ngọc, được làm từ khối ngọc Dương Chi tốt nhất điêu khắc thành, khi cài lên mái tóc đen mượt của Cố Tiểu Phù có vẻ cực kỳ hòa hợp.
* Bách phượng hướng hoàng: Trăm con chim phượng hoàng trống hướng về một con chim phượng hoàng mái.
Lễ nhạc chuyển điệu, Cố Tiểu Phù đứng dậy, hướng về Tống Định Thiên cùng Tống phu nhân ngồi ở chính vị hành lễ.
"Cát nguyệt lệnh thần, chính là thân phục. Kính ngài uy nghi, Thục thận ngài đức. Thọ thụ vạn năm, Vĩnh hằng hưởng phúc." An Nhạc Bá phu nhân lại trang trọng đọc tiếp lời chúc.
Tống phu nhân nâng Cố Tiểu Phù đứng dậy, hai mắt rưng rưng. Nàng tiếc rằng lễ chưa kết thúc, nên không thể bày tỏ được hết cảm xúc lúc này.
Cố Tiểu Phù dùng ánh mắt ra hiệu cho Tống phu nhân không nên quá mức cảm khái, rồi để cho Huyền Quân của Bình Thành Hầu phủ bồi tiếp đi vào phòng nghỉ đổi trang phục.
Lần thứ hai Cố Tiểu Phù hiện ra trước mắt mọi người. Lúc này dường như tất cả mọi người đều bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn.
Trên thân mình của nàng là một thân váy áo màu hồng nạm vàng, thêu hình chim phượng, nó làm cho làn da trắng như tuyết của nàng dường như trở nên tỏa ánh sáng lấp lánh. Sợi kim tuyến đón ánh mặt trời rạng ngời, óng ánh, hình của chim phượng thêu trên váy áo trở nên sống động đến có thể chói mắt bức người. Vì cần cổ của Cố Tiểu Phù thon dài nên trông nàng lại cảng trở nên cực kỳ cao quý.
"Lấy tuổi chi chính, lấy nguyệt chi lệnh, Khiêm nhường thu phục. Huynh đệ kề bên, lấy thành quyết đức. Hoàng lão vô cương, Được Trời mừng chúc."
Cố Tiểu Phù ngồi về phía hướng đông, phu nhân An Nhạc Bá lại rửa tay, một lần nữa rồi đem cái mũ miện được làm bằng vàng ròng ba phượng gật đầu đung đưa trông rất sống động, do Tống Đại tẩu tặng, đội lên thay cho chiếc trâm Tuyết Liên bạch ngọc.
"Lễ hoàn thành!"
Tống phu nhân nhìn khuê nữ của mình cao quý, mỹ lệ, lại dịu dàng, hiền thục như vậy rốt cục hai hàng nước mắt từ từ rơi xuống. Nàng thấy tuy nói đây là làm lễ cập kê cho Cố Tiểu Phù, nhưng vẫn còn quá mức đơn giản.
"Mẹ, hôm nay là sinh nhật của Nghi nhi, ngài nên cao hứng mới phải chứ." Cố Tiểu Phù an ủi.
"Đúng vậy đấy, Tống phu nhân, ngài thực sự là có phúc lớn khi có được khuê nữ tri kỷ, nhi tử oai hùng, ngay đến con dâu con rể cũng là người tài năng tốt đẹp. Thật là làm cho chúng ta phải ước ao đây." Một đám người quý phụ cũng khuyên nhủ. Nói cho cùng thì đây cũng đều là những lời nói thật lòng.
Tống Định Thiên cũng cảm thấy như được an ủi. Có điều hắn cũng cùng một tâm tư như Tống phu nhân. Nghi nhi nhà hắn là tốt đẹp nhất, vì vậy mà cũng muốn cho nàng những điều tốt nhất. Nếu như thân bọn họ đang ở kinh thành, nếu như năm đó Cố Tiểu Phù không bị lạc mất thì người hành lễ hôm nay cho Cố Tiểu Phù phải là vị chính phi của hoàng tử.
Trong lúc nghỉ ngơi, cả đám cùng nhau đùa giỡn làm cho nỗi lòng của Tống phu nhân dần dần cũng nguôi ngoai. Nàng thu xếp cho cả đám quý phụ xem kịch cùng dùng trà. Những người được đến chứng kiến lễ hôm nay không chỉ là người có địa vị hiển hách mà còn phải có quan hệ cực kỳ mật thiết với Tống gia. Những người khác thì đều không có tư cách được mời dự. . Đọc truyện hay tại -- t rumtruyen. c om --
Bởi vì hôm nay là thọ tinh của Cố Tiểu Phù nên Tống phu nhân không cho nàng nhúng tay vào bất cứ việc gì trong phủ. Phía bên ngoài là do Lục Nguyên Sướng cùng mấy huynh đệ Tống gia tiếp đón, phía bên trong là do Tống phu nhân cùng ba chị em dâu của Tống gia chịu trách nhiệm làm xã giao. Vì vậy mà mọi việc đều được sắp xếp hết sức chu toàn.
Gánh hát "Diên Khánh ban" là gánh hát nổi danh nhất của vùng Bắc địa, không chỉ có hát thật tốt, mà diễn viên trông cũng rất xinh đẹp, duyên dáng. Các quý phu nhân đều tỏ ra cực kỳ thích thú, thỉnh thoảng lại cho nha hoàn cầm bọc tiền đi vứt cho cái hoa đán này, cái tiểu sinh kia. Cố Tiểu Phù bị tác phong quá mức phóng khoáng của các các phu nhân làm cho có chút mặt đỏ. Bình thường thì nàng cũng sẽ chỉ tham gia các cuộc thi thơ, uống trà, ngắm hoa mà thôi, việc xem kịch nghe hát xác thực là không mấy khi. Cho nên nàng chưa từng được xem các phu nhân cao quý này lại còn có thể làm ra được những việc như thế. Việc này so với việc nam tử đi vào Hoa Lầu nghe điệu hát thì đâu có gì khác nhau.
"Phu nhân, vú em đến nói cho biết là tiểu thư nháo muốn gặp ngài. Tướng quân biết được liền đem tiểu thư bế đi ra ngoài rồi. Tướng quân nói là hãy để một ngày này cho ngài thoải mái." Bình Nhi nói nhỏ vào bên tai Cố Tiểu Phù.
"Cái gì? Làm vậy sao được chứ!" Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì rất là kinh ngạc, có điều sắc mặt của nàng lúc này vẫn chưa biến.
"Vú em không ngăn được tướng quân. Dù gì Tiểu thư cũng vẫn đang là một đứa trẻ. Mà phía trước đều là nam tử, như vậy thì tiểu thư sẽ không khỏi bị đụng chạm." Bình Nhi lo âu nói. Bây giờ nàng cũng đã là người từng trải, chưa từng thấy quá nhà ai giữa yến hội mà nam tử lại trông coi con nhỏ cả.
"Ngươi hãy đi ra ngoài đó, đem tiểu thư trở về đây. Nếu như tướng quân vẫn không chịu thì đêm nay nàng sẽ phải ngủ ở trong thư phòng!" Thực sự là Cố Tiểu Phù cảm thấy Lục Nguyên Sướng không còn biết lễ nghi phép tắc gì nữa. Nếu không sửa trị thì sợ là càng ngày càng hư hỏng.
Bình Nhi nhận được lệnh liền vội vã chạy đi. Khi đến phía trước lều hát liền nhìn thấy tiểu thư đang được tướng quân nhà mình ôm ấp trong lòng. Trong cái miệng nhỏ của nàng đang nhai một viên đậu đỏ. Biểu hiện của nàng cực kỳ bình tĩnh, có điều bên mép là một ít nước dãi, váy áo có chút xộc xệch. Bên cạnh còn có không ít tên đàn ông thô kệch đang khẩn cầu được ôm Tiểu công chúa một hồi.
"Các ngươi đều cút sang một bên cho ta. Tay chân vụng về như vậy, làm sao khuê nữ ta chịu được đây!" Lục Nguyên Sướng cũng không cảm thấy phiền hà. Nhà ai lại không có đến ba nam bốn nữ, vậy mà lại còn muốn được ôm khuê nữ của mình đây, không có cửa nha!
"A Nguyên, bọn họ không được, nhưng ta thân làm cậu thì chắc chắn là được rồi." Tống Văn Quý chỉ trông thôi mà thèm. Đã quá lâu rồi hắn không được ôm Trứng Gà vào lòng nữa.
"Không thấy khuê nữ ta đang rất chuyên tâm làm việc hay sao? Đừng quấy rầy nàng." Lục Nguyên Sướng tỏ ra khinh thường Tống Văn Quý, thuận tay lau đi nước dãi bên mép của Trứng Gà.
Trứng Gà căn bản mặc kệ mọi người la hét, cũng không sợ kịch võ đang diễn ra trên đài mà vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Chỉ cần Lục Nguyên Sướng cho nàng một viên đậu đỏ mà ngậm từ nãy đến giờ là đủ rồi. Chỉ đôi khi nàng mới nhếch miệng cười cười, làm như là đang cổ vũ cho Lục Nguyên Sướng vậy. Lục Nguyên Sướng lại càng như đắc ý, thỉnh thoảng lại cho nàng ăn thêm một viên, cũng mặc kệ Trứng Gà có nhai kịp hay không. Vậy nên chỉ một lúc sau Trứng Gà đầy một miệng toàn là hạt đậu.
Bình Nhi không nhìn nổi nữa liền vội vã tiến lại gần, hành lễ rồi nói: "Tướng quân, phu nhân sợ tiểu thư quấy rầy hứng thú của tướng quân nên để nô tỳ đến đón tiểu thư vào trong."
"Hãy để việc này cho ta. Ngươi trở lại nói với phu nhân, hôm nay là sinh nhật của nàng nên hãy cứ hưởng lạc. Tiểu thư đã có Bổn tướng quân chăm nom rồi." Lục Nguyên Sướng cực kỳ đắc ý nói. Nàng thật sự sẽ trông nom được con nhỏ a!
"Tướng quân, thế này thì sợ là..." Bình Nhi cảm thấy thật khó nói, câu nói kia cũng không thể nói ra giữa ba quân thiên hạ như vậy được. Không thấy cả một đoàn lão cha con đều đang nhìn vào các nàng đây hay sao?
"Sao hả? Lời của phu nhân thì ngươi nghe, còn lời của bản tướng quân thì ngươi lại không nghe hay sao?" Lục Nguyên Sướng bị mọi người vây xem liền ngẩng cao đầu lên hỏi lại.
"Nô tỳ không dám, chỉ là... Chỉ là phu nhân có lời khác muốn nói vớí tướng quân." Thấy không thể nói ra điều này trước mặt thiên hạ được, Bình Nhi tiến đến bên Lục Nguyên Sướng dự định nói nhỏ vào bên tai của nàng.
Vậy nhưng lúc này Lục Nguyên Sướng lại ngốc thấu trời rồi. Trong lễ đội mũ của nàng lần trước, mọi người đã được chứng kiến uy phong của Cố Tiểu Phù đối với nàng, lúc này nàng cảm thấy dù gì cũng phải gỡ gạc thể diện lại một lần. Nàng ngăn Bình Nhi lại rồi nói: "Có chuyện gì ngươi cứ nói tại đây. Bổn tướng quân sẽ không vì một lời nói mà lại cho là có chuyện gì đáng sợ cả!"
Bình Nhi triệt để không còn đường lui. Có điều nàng không thể lại không chuyển lời của tiểu thư tới nơi được, nên đành phải nhắm mắt nói bằng cái giọng nhỏ nhất: "Phu nhân nói, nếu như ngài không bỏ tiểu thư ra, đêm nay... Đêm nay ngủ... ở thư phòng!"
Giọng của Bình Nhi đúng là đã rất nhỏ, phía trước lại đang có kịch hát hết sức náo nhiệt. Vậy nhưng những người đứng xung quanh đó nếu vẫn đang còn tai thính mắt tinh, học một biết mười a, thì đều có thể nghe ra được. Ngoại trừ trưng ra cái mặt đỏ chín đem Trứng Gà giao cho Bình Nhi, hiện tại Lục Nguyên Sướng chỉ hận không thể đào cái động đem chính mình chôn xuống nữa mà thôi.
"Lục tướng quân thực là có phúc lớn!"
"Có được vợ hiền con ngoan như vậy, thật là khiến cho người người đều ước ao!"
"Có được người vợ như thế, còn cầu mong gì hơn!"
"Lục phu nhân quả nhiên là huyết thống của Tống thị! So sánh với tính nết Tống Đại tướng quân thì quả là cực kỳ giống nhau!"
Tu tính là cái gì chứ, xấu hổ đến không còn đất dung thân mới là thật sự. Có điều Lục Nguyên Sướng lại thực sự là người đã được tôi luyện. Cái gương mặt trắng nhỏ của nàng hết đỏ lại xanh, hết xanh lại tím. Nhưng rồi sau đó, nó lại thần kỳ mà biến trở lại bình thường, nàng cười nhạt nói: "Ở thư phòng cũng là để nghiên cứu học vấn, đó là việc nên làm mà thôi. Được phu nhân đốc thúc như vậy, thực sự đúng với tên gọi là vợ hiền."
"Ha ha ha ha... "
Tiếng cười xung quanh cùng phá lên. Thực sự là so với kịch hát đang diễn ra trên đài còn đặc sắc hơn rất nhiều lần.
Dùng xong bữa trưa, các phu nhân chợp mắt một chút, còn đám nam tử thì lại chia nhóm chơi cá cược. Bởi vì Lục Nguyên Sướng vẫn còn tức giận vì trước đó để cho mọi người cười nhạo, bây giờ ngồi chơi bài cũng chỉ là cho có lệ. Vậy nên nàng ngồi chơi chỗ nào, những người ngồi đó đều nắm chắc phần thắng, còn nàng toàn là thua. Mới qua chừng mười ván, toàn bộ số bạc mang theo trong người đều bị thua hết sạch.
Lục Nhị tức giận đến thiếu nước bị hôn mê. Hắn quyết định đi phòng thu chi thay Lục Nguyên Sướng ứng một chút tiền dùng tạm. Ngay khi hắn đang định ra ngoài thì Bình Nhi bưng một cái tráp lại gần. Nàng kéo Lục Nhị đi ra bên cạnh rồi thì thầm với hắn: "Phu nhân bảo ta đưa tới cho tướng quân. Nơi này có mười ngàn lượng bạc. Ngươi nói với tướng quân dùng tạm chỗ này, phu nhân đã sai người đi mời quản gia lại đây rồi."
"Cám ơn trời đất, nếu mà không còn bạc cho tướng quân đánh tiếp thì sợ là tướng quân không còn mặt mũi nào nữa. Hiện tại đã có người nói là phu nhân ngay đến cả túi tiền của tướng quân cũng quản. Hôm nay chỉ sợ là lớp da mặt bên trong của tướng quân cũng bị bóc sạch mất." Lục Nhị mừng đến thiếu nước phát khóc. Chủ nhục nô chết, tướng quân của mình mà không qua được cửa ải này thì sợ là tháng ngày sắp tới của kiếp làm nô tài bọn họ cũng không có cách nào qua được.
"Ngươi ở bên cạnh hầu hạ thì cũng phải thông minh hơn một chút, nên nghĩ ra cách dỗ dành thế nào cho tướng quân cao hứng." Bình Nhi dặn dò. Cái tính khí kia của tướng quân nhà nàng, cũng chỉ có phu nhân mới trấn được.
"Cô nãi nãi, đừng nói nữa. Trước hết hãy để ta đi cứu mệnh đã." Hiện tại cái gì Lục Nhị cũng không quan tâm được nữa, có được "tiền cứu mạng" liền vội vàng ôm đi đưa cho Lục Nguyên Sướng tiêu xài. Vào đến bên trong, mặc kệ mọi người vẫn đang lớn tiếng cao giọng gào thét, Lục Nhị dốc hết sức có nói sao cho át hết mọi thứ tiếng xung quanh: "Tướng quân, phu nhân đã sai người đưa tới mười ngàn lượng bạc. Nàng còn nói nếu không đủ thì chỉ cần cho viết vào sổ sách chi là được."
Lập tức, cả căn phòng liền yên lặng như tờ, tiếng cười nhạo lạnh tắt còn ánh mắt liền trở thành sùng bái.
"Chừng này là đủ rồi. Với chút đạo hạnh ấy của bọn họ thì đâu cần phải dùng đến nhiều như vậy." Lúc này thì Lục Nguyên Sướng lại trở thành đại gia, công lực nói chuyện lại tăng lên mười phần.
Mọi người đều nghĩ, ngủ thư phòng mà đánh đổi được mười ngàn lượng bạc, bọn họ cũng vui vẻ a. Những người có mặt ở đây tuy nói đều là gia đại nghiệp đại, vậy nhưng muốn lĩnh tiền bạc cũng không phải là có thể tùy ý lĩnh đi. Thường ngày, chuyện chi phí cho ăn mặc, đi lại hay làm việc công, đều tự mình nghĩ cách tiêu dùng phải chăng trong một khoản nhất định, theo từng tháng. Có ai lại dám tùy ý đến phòng thu chi để chi ngân cho riêng mình đâu chứ, bởi vì tiền tài đều là do một tay nội tướng trong nhà chủ trì.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi. Bổn tướng quân đã có chừng này làm vốn rồi, cho các ngươi thoả thích ép đấy!" Lục Nguyên Sướng hào khí nói.
"Tướng quân, phu nhân nói nàng đã sai người cho gọi quản gia tới đây rồi, ngài chỉ cần ứng phó thêm chốc lát nữa là được." Cố Nhị làm chân chó ghé vào bên tai nàng nói nhỏ.
Trong thoáng chốc, cơn giận từ nãy đến giờ của Lục Nguyên Sướng đều tiêu tan.