Trứng Gà được nằm nhoài trên lưng Lục Nguyên Sướng thì tỏ ra rất đắc ý. Đi với cha quả nhiên là được hưởng đãi ngộ quá cao. Cha khinh công được, lại còn vì mình mà đau lòng. Rất vững vàng khi cõng mình trên lưng, thỉnh thoảng còn nói chút chuyện cười để mình vui cười. Còn những khi Trứng Gà đi theo sư phụ ấy mà, sư phụ chỉ là luôn tiện một tay xách lấy, rồi cứ như thế đem mình hạ sơn.
Cánh tay bé nhỏ của Trứng Gà vững vàng ôm lấy cái cổ của Lục Nguyên Sướng. Thấy cái trán của Lục Nguyên Sướng có mồ hôi rịn ra liền cầm chiếc khăn tay nhỏ của mình mà lau cho nàng. Trong lòng Lục Nguyên Sướng ngọt xì xì. Nàng nắm lấy bàn tay của Trứng Gà hôn nhẹ lên đó, làm cho Trứng Gà bị nhột mà bật cười khanh khách. Tiếng cười giòn tan, vang vọng khắp một vùng núi, hòa cùng vào tiếng chim hót nghe rất thanh bình.
Xuống đến chân núi Huyền Vân sơn, Trứng Gà lại muốn tự mình vận động. Bỗng dưng Lục Nguyên Sướng cảm thấy đem Trứng Gà ném lên núi thế nhưng lại là một chuyện tốt. Nàng thường thấy các vị công tử tiểu thư của các nhà quý tộc lời nói cũng như hành động đều chẳng mấy tốt đẹp. Nàng chợt nghĩ, nếu như Trứng Gà cũng lại được sống ở trong nhà như bọn người phú quý kia, không biết rồi sẽ bị mấy cái phụ nhân trong nhà sủng thành cái dạng gì đây. Nếu mà lại giống như Vương Mẫn nữa thì nàng thà rút kiếm tự vẫn đi cho rồi.
Đừng thấy Trứng Gà tuổi còn nhỏ mà xem thường, nàng khinh công cũng tạm được. Khi Lục Nguyên Sướng cố tình chậm tốc độ lại thì nàng vẫn có thể đuổi kịp. Trên đường đi, hai người vừa nói vừa cười, tới nửa đêm thì về đến thôn Lạc Khê.
Giờ khắc này trong thôn Lạc Khê phải là hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng khi hai mẹ con vừa đến đầu thôn thì đã bị cảnh tượng náo nhiệt nơi đây làm cho kinh ngạc đến ngây người. Những ngọn đèn lồng màu đỏ rất lớn treo lên thật cao. Hết thảy thôn dân trải dài một đường từ trong thôn cho đến tận chân núi. Tất cả đều ngóng trông về một phía. Khi nhìn thấy một lớn một nhỏ cùng xuất hiện thì thôn dân cùng nhau quỳ xuống.
"Thảo dân cung nghênh Hầu gia cùng tiểu thư."
Trứng Gà thấy thế thì lập tức thu hồi ý cười. Thân thể nhỏ bé lập tức trở nên thẳng tắp, nghiễm nhiên mang dáng vẻ của một khuê tú đại gia. Lục Nguyên Sướng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trứng Gà chậm rãi đến gần rồi trầm giọng hỏi: "Các ngươi chờ ở chỗ này làm chi?"
"Bẩm Hầu gia, chúng ta ở đây là để cung nghênh Hầu gia cùng tiểu thư về thôn. Thôn Lạc Khê chúng ta đã phải chịu đủ chiến loạn, tai họa cùng bao nỗi khổ. Nhưng nhờ có Hầu gia thiện tâm ban ơn cho nên mới có được thôn Lạc Khê có cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay. Vì vậy thôn dân tự phát cùng ở đây chờ đợi, để cảm tạ công ơn tái tạo của Hầu gia." Hoa trưởng thôn kích động nói.
"Tâm ý của các ngươi bản Hầu thu được, bản Hầu nguyện mãi là người của thôn Lạc Khê. Nhưng những việc làm như thế này bản Hầu đảm đương không nổi. Bây giờ cũng đã quá muộn rồi mà thôn dân vẫn ở đây đợi lâu như vậy quả thực là không nên, mọi người hãy nhanh đứng dậy đi thôi." Lục Nguyên Sướng ôn hòa nói.
"Tạ đại ân của Hầu gia, chúng ta sẽ luôn ghi nhớ trong tim." Thôn dân cùng nhau dập đầu rồi mới đứng dậy.
"Lục Ngũ, các vật thập đã được mang đến hay chưa?" Lục Nguyên Sướng trầm giọng hỏi.
"Hầu gia, hết thảy đều đã được chuẩn bị thỏa đáng." Lục Ngũ chắp tay đáp.
"Các vị hương thôn, bản Hầu cải trang để hồi hương, vậy nhưng vẫn quấy rầy đến mọi người. Vào giờ mão ngày mai Lục thị sẽ tế tổ tại Từ Đường. Đến lúc đó sẽ để cho Hoa trưởng thôn chủ trì phân phát lễ mừng năm mới cho mọi người, xem như là một chút tâm ý của bản Hầu, xin mọi người đừng chê cười." Lục Nguyên Sướng ôn hòa nói. Thôn Lạc Khê là nơi mình từ nhỏ đến lớn trưởng thành, bất kể ngày trước đã có chuyện gì xảy ra thì cảm tình nàng đối với thôn này vẫn là cực sâu.
"Thảo dân tạ ơn Hầu gia." Chúng thôn dân nghe nói như vậy lại quỳ lại bái.
Tuy nói Lục Nguyên Sướng sẽ phân phát quà mừng năm mới cho thôn dân, nhưng sáng sớm ngày mai còn phải tế tổ, vì vậy mà còn có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị trước. Hoa trưởng thôn chọn ra những người đắc lực nhất phái đi trợ giúp người hầu Lục gia để xử lý mọi việc. Số thôn dân còn lại vì quá vui mừng mà suốt đêm chưa chợp mắt.
Lục Nguyên Sướng đem Trứng Gà ném cho Dương Đại nương, còn mình thì trở về tổ trạch của Lục gia nghe người hầu bẩm báo. Hiện tại, các tá điền ngày trước của Lục gia đều đã thành đầu mục của các trang trại. Bọn họ tỉ mỉ báo cáo sản nghiệp thu được trên phần đất ruộng thuộc địa giới của huyện Lâm Xuyên. Bởi vì Cố Tiểu Phù rất giỏi giang trong cách làm việc, nên tiền thu được của Lục gia từ đất ruộng là rất nhiều, Lục Nguyên Sướng cực kỳ thoả mãn.
"Bẩm Hầu gia, có chuyện này không biết tiểu nhân có nên nói ra hay không." Lục Lương là viên tổng quản được Cố Tiểu Phù sai khiến ở lại nhà cũ của Lục gia để giữ nhà hộ viện, cũng là người rất đắc lực trong việc coi chừng Trứng Gà.
"Nói đi. Đã có chuyện gì?" Lục Nguyên Sướng uống trà để nâng cao tinh thần. Những ngày qua đã làm cho nàng thực sự là mệt muốn chết đi được.
"Đầu năm nay Cố lão cha Cố Đại nương ở thôn Phượng Dương đều đã qua đời hết rồi." Lục Lương cẩn thận nói từng lời.
"Vì sao?" Lục Nguyên Sướng nhíu mày hỏi.
"Đầu năm nay xảy ra ôn dịch, cả một vùng phụ cận này của chúng ta đều bị chết rất nhiều người. Cố lão cha cùng Cố Đại nương đã không qua khỏi." Lục Lương là người hiểu rõ đầu đuôi sự tình của Cố gia cùng Lục gia, nên hắn cực kỳ sợ hãi khi phải nói ra những lời này.
"Chết thì cũng đã chết rồi, đi sớm thì sớm được siêu sinh thôi." Lục Nguyên Sướng cau mày nói.
"Trước đây phu nhân từng đáp ứng Cố Đại nương mỗi tháng cấp cho họ hai lượng bạc. Tiểu nhân không biết sau này có còn cho Cố gia nữa hay không?" Lục Lương hỏi.
"Việc này đã được phu nhân đồng ý, nên sau này cứ y lệ mà cho là được. Ngươi cũng đừng quên lưu tâm cử động của Cố gia. Nếu thấy bọn họ vi phạm quốc pháp, ỷ thế hiếp người thì lập tức đem bọn họ đuổi ra khỏi địa giới Lâm Xuyên." Lục Nguyên Sướng trầm giọng nói. Mặc kệ Cố gia đã đê tiện đến mức nào, nhưng việc họ đã nuôi lớn Cố Tiểu Phù là thật tình. Phải nhớ là năm đó thế cuộc căng thẳng như vậy mà Cố gia vẫn giữ lại được cho Cố Tiểu Phù một cái mạng, với Lục Nguyên Sướng mà nói đây chính là thiên đại ân tình.
Mấy lượng bạc có thể sẽ giúp cho Cố gia có được cuộc sống tốt hơn một chút thì cớ sao lại không làm? Lục Nguyên Sướng cũng đoán ra được tuy Cố gia có làm cho Cố Tiểu Phù bị đau lòng, nhưng tận dưới đáy lòng của nàng vẫn luôn có một phần nhớ nhung.
"Tiểu nhân đã hiểu. Hầu gia cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút." Lục Lương lặng lẽ lui ra. Hắn không quên sai đám nô tỳ hầu hạ Lục Nguyên Sướng cho thật cẩn thận.
Sáng sớm hôm sau, khi gà gáy sáng lần thứ ba, Lục Nguyên Sướng uể oải đứng dậy, để cho nha hoàn hầu hạ việc rửa mặt, mặc vào bộ lễ phục. Nàng đón lấy Trứng Gà, lúc này cũng đã mặc vào bộ lễ phục rồi cùng tiến vào Từ Đường Lục gia để làm lễ tế tổ. Pháo nổ không ngừng, cổ nhạc hợp tấu, thôn Lạc Khê phi thường náo nhiệt. Người ở các thôn bên cạnh được người báo tin tức cũng đều thừa dịp trời vẫn còn tối chạy tới nơi này để xem thịnh cảnh.
Vẻ mặt Lục Nguyên Sướng hết sức nghiêm trang. Bên cạnh nàng, Trứng Gà cũng tỏ ra hết sức bình tĩnh. Đối mặt với trận thế khổng lồ như vậy mà nàng không chút nào luống cuống. Nàng làm theo Lục Nguyên Sướng quỳ dập đầu ở trước Từ Đường.
"Trứng Gà, ngươi cũng biết tổ tiên Lục gia chúng ta là ai hay không?" Lục Nguyên Sướng nhìn bài vị của tổ gia tổ tiên rồi hỏi.
"Mẹ đã nói rồi, chúng ta là quân hộ." Trứng Gà trả lời hết sức gọn gàng.
"Như thế nào là quân hộ?" Lục Nguyên Sướng nghiêm túc hỏi.
"Là hộ gia vệ quốc." Trứng Gà cũng cực kỳ nghiêm túc đáp.
"Hôm nay cha của con có địa vị cực cao, quang tông diệu tổ. Những thứ này dùng cái gì đổi lấy? Là nắm mệnh đổi lấy!" Lục Nguyên Sướng nhìn bài vị của Lục Chánh Phong, ngơ ngác một lúc rồi mới nói tiếp: "Hiện nay thiên hạ đã thái bình, trăm nghề chờ ngày hưng thịnh. Ngươi được ân ấm từ ta cùng mẹ ngươi, sinh ra giữa lúc an nhạc, được hưởng phú quý. Nhưng lúc nào ngươi cũng phải nhớ kỹ, những người trên tế đàn kia đều đã vì Đại Chu chúng ta mà đổ máu, bỏ mệnh. Hết thảy vinh quang của Lục gia chúng ta bây giờ có được cũng không phải là chuyện đương nhiên. Ngươi được sống trong yên ổn thì phải nghĩ đến ngày gian nguy. Làm người thì phải hiểu thấu đáo mọi chuyện!" Lục Nguyên Sướng nhìn thân hình nho nhỏ của Trứng Gà bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm thiết tha. Nàng sợ sẽ có một ngày tử tôn của Lục gia chỉ còn biết hưởng lạc mà không có chí tiến thủ. Làm mất đi gia nghiệp là chuyện nhỏ, làm mất đi mệnh mới là chuyện lớn.
"Trứng Gà đã biết!" Trứng Gà quay về bài vị tầng tầng dập đầu. Kỳ thực hiện nay nàng cũng không hiểu Lục Nguyên Sướng đang nói cái gì. Lần này Lục Nguyên Sướng đã phải dùng huyết dùng mệnh để có được những lời giáo huấn này, nhưng cũng phải chờ đến mười năm sau này nàng mới hoàn toàn thấu hiểu.
Lục Nguyên Sướng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trứng Gà dắt nàng ra khỏi Từ Đường để tiếp nhận cái bái lạy của mọi người. Khí thế của Lục Nguyên Sướng cực kỳ lớn, bởi không chỉ có người dân của thôn Lạc Khê mới được nhận lễ mừng năm mới, mà thôn dân của những thôn khác cũng mỗi người đều được nhận một phần. Không có ai lại không được nhận. Tin này được truyền ra, nhân đức của Lục Nguyên Sướng vang vọng bốn phương. Không bao lâu thanh thế của của nàng đã lấn át cả Tống Định Thiên.
Khi mọi việc được xử lý xong, Lục Nguyên Sướng mang theo Trứng Gà cùng Nhị lão Dương gia đi tới Phần Thành. Dọc đường đi Lục Nguyên Sướng cũng chỉ biết ăn và ngủ, còn Trứng Gà mọi lúc đều kề sát bên Lục Nguyên Sướng. Nàng tự mình đọc sách, vui đùa không một chút ồn ào, lúc nào cũng cực kỳ ngoan ngoãn.
Trong ý nghĩ của mình, lúc này Lục Nguyên Sướng chỉ muốn dẫn người nhà họ Dương cùng vào kinh, nhưng người nhà họ Dương đều không đồng ý. Bọn họ chỉ có ước nguyện được ở lại Phần Thành cùng đoàn tụ, Lục Nguyên Sướng cũng không còn cách nào khác, chỉ còn biết dẫn theo Trứng Gà trở về kinh.
Lúc đi đường xe ngựa xóc nảy, vì đau lòng Trứng Gà, nên sau khi đến Phụng Quan, Lục Nguyên Sướng liền quyết định đi bằng đường thủy, từ An Giang nối thẳng đến kinh sư. Nhờ có tiêu kỳ của Thái Bình Hầu phủ mà cả đoàn một đường thông suốt. Lục Nguyên Sướng được nghỉ ngơi mấy ngày cũng lấy lại được sức, liền dẫn Trứng Gà mỗi ngày đều ở trên thuyền ngắm phong cảnh. Mỗi khi đi ngang qua một cái chợ lớn cũng sẽ rời thuyền lên bờ đi dạo.
"Cha, ngươi xem kìa, ở đó có người đang phun lửa."
"Cha, con khỉ kia xuyên được qua vòng lửa kìa."
Đáng thương cho Lục Đại tiểu thư. Ở nhà thì bị Cố Tiểu Phù canh giữ bên mình, sau đó thì phải lên núi học nghệ, có khi nào lại được thấy phố xá náo nhiệt như vậy. Vì vậy mà mắt nhìn thiếu nước rớt cả ra ngoài.
Đang đi bỗng Trứng Gà dừng lại. Đôi mắt mở to ngơ ngác của nàng nhìn chằm chằm sạp bày hàng của người có nghề nặn hình nhân. Người này có tay nghề rất tinh thông, đôi tay của hắn cực kỳ linh xảo. Chỉ cần mấy cái nặn bóp mà trên tay hắn đã thành hình khi thì một con bướm, khi thì là một con hổ con. Trứng Gà nhìn cực kỳ nhập thần, cái miệng nhỏ của nàng khẽ nhếch lên, làm cho Lục Nguyên Sướng cùng đám thân quân ở phía sau cùng xúm lại xem hết sức vui vẻ.
"Tiểu thư, ngài có thích con hổ này không? Tiểu nhân đưa nó cho ngài có được không?" Lục Ngũ vốn là một người có tướng mạo khá thô lỗ, bây giờ phải khom cái thân thể cồng kềnh của mình xuống mà nhỏ nhẹ ôn hòa nói chuyện, làm cho mấy tên thân quân nhìn thấy cảnh này thì không khỏi ớn lạnh. Có điều đối với tiểu thư yểu điệu này của bọn họ, ai cũng không nỡ lòng mà rống lớn a.
Con ngươi của Trứng Gà quay một vòng, cũng không trả lời Lục Ngũ. Nàng chợt ngẩng đầu quay về Lục Nguyên Sướng nói đầy vẻ lấy lòng: "Cha, ta muốn cho lão gia gia nắm cho ta ba hình người nhỏ, một là cha, một là mẹ, còn một là Trứng Gà. Như vậy thì có được hay không?"
"Được! Lão hán, ngươi hãy làm như vậy đi." Lục Nguyên Sướng mỉm cười nói.
Lão hán này làm xiếc ở trên đường đã lâu, con mắt rất tinh đời. Hắn chỉ liếc qua một chút liền biết Lục Nguyên Sướng cũng không phải là người tầm thường. Hắn dốc ra toàn bộ công phu có được, cực kỳ để tâm mà nắm hình người, bởi vì hắn làm rất cẩn thận, nên cần phải bỏ ra một chút thời gian.
"Tiểu thư, được rồi này." Lão Hán đem hình người của Lục Nguyên Sướng cùng Trứng Gà thật cẩn thận đưa cho Trứng Gà.
"Cha, ngươi nhìn này, thật là giống!" Trứng Gà cầm lấy thật cẩn thận. Vì quá yêu thích mà không ngừng cười híp hai con mắt.
"Công tử, không biết hình mạo của phu nhân thì như thế nào?" Lão hán chắp tay hỏi.
"Ta sẽ tả nàng, lão Hán cứ theo đó mà nắm là được."
Lục Nguyên Sướng nhắm mắt lại, sau đó thì từng lời từng lời chậm rãi miêu tả dáng vẻ của Cố Tiểu Phù. Tóc dài đen nhánh, gương mặt trắng nõn, mắt hạnh linh động, cái miệng tinh xảo. Chỉ vậy thôi mà đám thân quân cảm thấy Hầu gia của mình thực sự là đã đem phu nhân đau đến tận trong xương mất rồi. Những lời miêu tả chính xác kia, nếu không phải là người yêu sâu sắc thì không thể miêu tả được đến như vậy. Mà lão hán cũng thật là một người có công lực thâm hậu. Ngay khi Lục Nguyên Sướng vừa dứt lời thì lão Hán cũng đã đem hình người nặn thành. Được Lục Nguyên Sướng gật đầu tán đồng rồi, lão hán mới tinh tế trang điểm thêm.
"Mẹ! Đây là mẹ của ta!" Trứng Gà không nhớ rõ được hình dáng của Lục Nguyên Sướng, nhưng đối với Cố Tiểu Phù thì không thể quên được. Thế nên khi lão hán vừa đem hình người đưa cho nàng, thì cuối cùng, Trứng Gà cũng không còn giữ được dáng vẻ của một tiểu đại nhân nữa mà kích động hô lên.
"Tốt lắm! Thưởng cho hắn." Lục Nguyên Sướng ôm chặt lấy Trứng Gà, cùng nàng đồng thời nhìn một nhà ba người.
"Tạ ơn công tử! Tạ ơn công tử!" Lão hán nâng một nén bạc nặng đến hai lạng, kích động đến mức liên tục khom lưng nói lời tạ ơn.
Bởi vì nhìn thấy hình người của Cố Tiểu Phù, Trứng Gà lại càng cực kỳ nhớ mẹ. Thế nên Lục Nguyên Sướng cũng không còn dừng lại dạo chơi khắp chốn nữa, nàng lệnh cho quan thuyền tăng tốc về kinh. Sóng gợn dập dờn, tinh kỳ tung bay. Đến ngày hai mươi lăm tháng chạp, Lục Nguyên Sướng đi đón người rốt cục cũng về đến bến đò kinh sư.
"Hầu gia, cuối cùng ngài cũng đã trở về. Tiểu nhân sai người ở đây đợi ngài đã mấy ngày rồi, vậy nhưng ngài vẫn chưa trở về đến. Ồ, Đại tiểu thư chúng ta đã cao đến như vậy rồi kìa." Lục Nhị nhìn thấy Lục Nguyên Sướng thì trong lòng trở nên khoan khoái không ít. Mỗi ngày phu nhân đều thúc dục, còn hắn cho dù có muốn nhanh hơn cũng không được.
"Các ngươi cũng đứng dậy cả đi, suốt ngày quỳ làm chi. Trong nhà có tốt không? Phu nhân có khỏe không?" Lục Nguyên Sướng vui mừng hỏi. Lần này trở về nhà tâm tình chính là vui sướng.
"Trước đó vài ngày phu nhân đã chẩn ra hỉ mạch, vì vậy mà đã được Tống lão phu nhân mang đi Tống phủ để tiện việc chăm sóc rồi. Tiểu nhân xin được chúc mừng Hầu gia có đại hỉ." Lục Nhị nói tới đây thì lại vui vẻ dập đầu. Lục gia bọn họ bây giờ thực sự đã có thời cơ chuyển mình được rồi a. Nhất định lần này phu nhân sẽ sinh ra được một thiếu gia.
"Cái gì?" Lục Nguyên Sướng không dám tin mà hỏi lại, vẻ mặt có chút cứng ngắc, có thai? Làm sao mà lại có thai được đây?
Trứng Gà nắm chặt lấy cái hộp nhỏ có hình người tinh xảo kia, mà mặt cũng lại trở nên co quắp lại. Có thai là mang bầu mà thôi, ở trong sách nàng đã từng thấy qua, sư phụ cũng đã nói với nàng. Đây là mẹ nàng muốn cho nàng sinh tiểu đệ đệ hay tiểu muội muội?
"Phu nhân đã có thai, Hầu gia có đại hỉ a." Lục Nhị không hiểu Hầu gia nhà hắn đây là bị làm sao, chẳng lẽ là kinh hỉ đến nỗi có phản ứng quá mức hay sao?
Lục Nguyên Sướng sửng sốt một lúc lâu, rốt cục mới có phản ứng lại. Chẳng qua là lần này đương nhiên nàng sẽ không lại hoài nghi cái thai này có phải là của mình hay không. Có điều đối với một tin tức lớn như vậy, thực là làm cho nàng có chút khó mà tiếp nhận ngay được. Có thai, sinh con, sẽ không còn chuyện phòng the nữa, nàng sẽ lại phải ăn chay trên cả năm? Sinh con rất khổ cực, không khéo lại còn bỏ mệnh, Phù nương của nàng có thể vượt qua ngưỡng cửa này được hay không?
Thực sự là buồn vui đan xen, may là còn có khuê nữ ngược lại lại hết sức bình tĩnh. Trứng Gà kéo tay Lục Nguyên Sướng, dùng giọng nói trong trẻo của mình giục giã: "Cha, chúng ta đi gặp mẹ thôi."