Trong cuộc đời mỗi con người vốn luôn có quá nhiều sự bất đắc dĩ, cái muốn làm thì không thể làm được, mà cái không muốn làm thì, đôi khi, vì sự tồn vong mà buộc người ta phải đi làm. Cả một đời phải thống khổ giãy dụa, cuối cùng lại là trăm sông đổ về một biển. Thành vương cũng được, bại trận cũng được, chẳng qua cũng chỉ là đổi lại thành một tiếng khóc nỉ non, hay một nắm đất đen mà thôi. Cho dù là như vậy thì cũng có thể coi như là viên mãn.
Cuộc đời của mỗi con người, cũng chính là một kiếp tu hành. Thiện cũng được, mà ác cũng được, bởi thực tế làm gì có cái gọi là báo ứng chứ. Cũng không có cái thứ gọi là nên hay không làm. Chỉ có một thứ, đó là giẫy giụa làm sao để cho mình sống tiếp. Lúc đói bụng sẽ có được cái ăn, trời lạnh sẽ quần áo ấm áp để mặc vào, không phải lo nghĩ về cơm ăn áo mặc, khi cần thì có người làm bạn. Vì vậy mà mỗi khi có cơ hội để lựa chọn, bản năng con người sẽ thúc đẩy chúng ta lựa chọn cuộc sống tốt hơn.
Lục Nguyên Sướng nhìn vào cái cung thất đã bị tàn phá, nhìn thân hình người chân tay bị cụt nằm đầy đất, nhìn cả triều thần kinh hoàng, nhìn Trấn Bắc quân diễu võ dương oai. Hết thảy những điều này, đều do một tay nàng tạo thành, nhưng tuyệt đối đây không phải là điều nàng muốn.
Trên người nàng áo giáp vẫn rất sạch sẽ, không có một giọt máu tươi nào đọng lại, kiếm của nàng rất sạch sẽ, không có một cái mạng nào bị nó đoạt đi. Nhưng khi nàng xòe hai tay của mình ra thì thấy cả hai tay đều phủ đầy vết chai sạn, là hai bàn tay thô ráp. Lục Nguyên Sướng thừa nhận từ trên từng đầu ngón tay của mình đã có vô số sinh mệnh lướt qua.
Đến lúc này, dường như hết thảy tinh lực của nàng, sau khi dồn sức chém đứt đôi ngôi báu kia của Hoàng Đế, đã hoàn toàn cạn sạch không còn sót lại chút nào. Bao năm qua nàng đã hết sức kiên trì, nỗ lực theo đuổi, vậy mà trong thời khắc thành công này, đột nhiên nàng lại cảm thấy không có một chút ý nghĩa nào hết.
Tiếng tung hô của tướng sĩ Trấn Bắc quân thỉnh cầu Lục Nguyên Sướng đăng cơ vang dội, vậy nhưng Lục Nguyên Sướng lại như không hề nghe thấy. Nàng vẫn lãnh huyết ra mệnh lệnh cho các đạo quân tiếp tục truy quét những kẻ dám chống lại, sau đó, mang theo thân quân trở lại Lục phủ.
Trong khi kinh sư bị náo loạn cả lên thì Lục phủ cũng không tránh khỏi. Nhưng Lục Nguyên Sướng không thèm để ý đến cánh cổng của nhà mình đã bị phá nát, mà lại một mình trốn vào trong chính viện của Cố Tiểu Phù.
Đêm đã buông xuống mà khắp nơi vẫn chưa được an tĩnh, Trấn Bắc quân vẫn không ngừng trừ bỏ nghịch đảng. Tất cả những người nằm trong sanh sách đều không một ai có thể may mắn thoát khỏi. Cựu không đi thì tân không đến. Thứ mà thế giới này không bao giờ thiếu, đó chính là quan. Trấn Bắc quân giết đến rất là sảng khoái, bởi vì dấu ấn trên người của Lục thị, những năm này, bọn họ đã phải chịu quá nhiều uất nghẹn. Họ cũng không phải loại yếu đuối, huống chi còn là những người trải qua trăm trận chiến.
Cố Tiểu Phù đã được thân quân đón về. Lục Nhị lấy tay chỉ chỉ vào chính viện tối om rồi lo âu nói với nàng: "Quốc công tự giam mình ở bên trong đó mà không cho tiểu nhân đi vào hầu hạ."
Cố Tiểu Phù đem Tiểu Tiểu giao cho vú em rồi một mình tiến vào trong. Nàng biết rằng vào những lúc như thế này, cũng chỉ có mình mới có thể tới gần được cái người Lục Nguyên Sướng vẫn đang phủ đầy sát khí kia.
Có điều, khi Cố Tiểu Phù bước vào nhà, nhìn thấy Lục Nguyên Sướng thì hai hàng nước mắt không nhịn được mà tuôn rơi.
Một người vừa đạt được thành tựu to lớn nhất trong cuộc đời, bây giờ không ở bên ngoài để chỉ huy việc tiếp tục khuếch trương thành quả vừa đạt được, mà lại đem chính mình nhốt lại trong phòng, ngồi bệt ở dưới đất, ôm đầu mà khóc rống lên.
Ở trong mắt Cố Tiểu Phù, lúc này Lục Nguyên Sướng trở nên cực kỳ yếu đuối. Nàng cuộn cả thân mình lại, hai tay bụm mặt, tóc tai bù xù, trông cực kỳ chật vật. Nước mắt của nàng rơi ra từ kẽ ngón tay, dường như đang muốn cọ rửa máu tanh cùng tội nghiệt của nàng, thân thể từng đợt từng đợt run lên. Nàng khóc đến mức tiếng hít thở cũng trở nên tức nghẹn.
Cố Tiểu Phù tiến lên, đem cả thân mình Lục Nguyên Sướng ôm vào trong ngực. Lục Nguyên Sướng như một người đang bị chết chìm vội nắm lấy cơ hội sinh tồn duy nhất này, đem đầu chôn ở cần cổ của Cố Tiểu Phù. Chỉ một lúc sau, nơi đó của Cố Tiểu Phù đã bị ướt đẫm.
Trong dòng nước mắt này đã bao hàm quá nhiểu cảm tình phức tạp, phức tạp đến nỗi ngay cả trong lòng Cố Tiểu Phù cũng cảm thấy cay đắng. Thành công của ngày hôm nay đến không dễ dàng, nhưng với bản tính thiện lương của mình, Lục Nguyên Sướng vẫn không vượt qua được lương tâm của chính mình.
Suốt một đường từ thôn Lạc Khê cùng nhau đi tới hôm nay, bởi vì thân phận là quân hộ, nàng đã bị ép phải đứng ở trên chiến trường chém giết. Để cho Lục gia có thể thoát tịch, Lục Nguyên Sướng đã phải trả giá bằng tài hoa cùng máu tươi của mình. Rốt cục, cái gông xiềng truyền kiếp kia cũng được giải thoát. Vốn tưởng rằng đã có thể có được cuộc sống tiêu dao tự tại, nhưng rồi bởi vì thân phận của Cố Tiểu Phù, nàng lại bị trói lên chiến xa thêm một lần nữa.
Để tiến nhập vào con đường quan lộ, nàng đã phải công thành đoạt đất, phải chịu cảnh cốt nhục chia lìa. Lục Nguyên Sướng cũng đâu có muốn cái gì. Nàng không nghĩ sẽ ngồi lên trên cái ngai vàng vốn cực kỳ tỏa ánh hào quang trong mắt người ta kia. Nhưng vì Chính Sóc Đế mưu toan để các nàng tự chém giết lẫn nhau, nàng vì bảo mệnh mà không còn lựa chọn nào khác.
Tháng ngày ở chốn biên quan là những tháng ngày phải chịu cảnh lạnh lẽo, không có người thân tương ái, chỉ có âm mưu cùng quỷ kế. Những chuyện có ở trong đầu hết thảy đều quay chung quanh chuyện làm sao để tạo phản. Thế nhưng, đây căn bản không phải cuộc sống nàng muốn.
Từ một nữ tử không có tham vọng, vậy mà đã bị bức ép đến tận bước này. Từ thân thể hay cho tới tâm linh cũng đều phải chịu thương tích thì làm sao máu tanh thành công lại có thể có khả năng tiêu trừ đi được? Mặc dù đã đạt được thành công, vậy nhưng Lục Nguyên Sướng lại cảm thấy áy náy vì mình đã đối xử tàn khốc với thế nhân, vì để cho mình được sống mà bắt người khác phải chết. Loại thành công này, nàng không thèm khát!
Trong dòng nước mắt là sự pha trộn của những chua xót khổ cay, bàng hoàng, luống cuống, lương tâm khiển trách mà nàng phải chịu đựng trong mấy năm qua. Lục Nguyên Sướng khóc đến như một người mẹ vừa mất đi hài tử. Cái cảm giác bất lực này, cái cảm giác oan ức không nói rõ được thành lời này đã làm cho nàng không thể tự kiềm chế được bản thân mình.
Cố Tiểu Phù cùng nàng rơi lệ. Bởi vì nàng là người làm bạn cùng Lục Nguyên Sướng từng bước một đi tới hôm nay nên nàng hết sức thấu hiểu. Những gì mà Lục Nguyên Sướng đã và đang phải chịu đựng đã khiến cho nàng cảm động lây.
"A Nguyên, đừng khóc nữa."
"A Nguyên, có ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây."
"A Nguyên, ngươi đã về nhà rồi!"
Từng lời từng lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng an ủi của Cố Tiểu Phù như tưới xuống con người vốn chấp nhất Lục Nguyên Sướng, chậm rãi thấm vào trái tim đầm đìa máu của Lục Nguyên Sướng. Cuối cùng tiếng khóc đau thương cũng qua đi. Không hề tưởng tượng nổi con người vẫn ung dung Lục Nguyên Sướng giờ đây lại vừa nức nở vừa ngẩng đầu, làm hiện lên trước mặt Cố Tiểu Phù như thể một gương mặt của một diễn viên hát khúc hí vậy.
Cố Tiểu Phù dịu dàng dùng khăn giúp nàng lau mặt, trên mặt đều là nước mắt, nước mũi. Cố Tiểu Phù sủng nịnh mà nói với nàng: "Đã là mẹ của hai đứa con rồi, sao vẫn còn như đứa trẻ vậy."
Lục Nguyên Sướng thấy nàng nói như vậy thì có chút ngượng ngùng, mặt ửng đỏ nói: "Ta đã đem bao nhiêu người giết sạch rồi, phỏng chừng chết rồi sẽ bị đày xuống Âm ti Địa ngục."
Cố Tiểu Phù buồn cười nhìn cái vị tướng quân bách chiến này. Đường đường chính chính là một đại nữ tử, vậy mà lại còn sợ bị đày xuống Địa ngục. Giết chết bao nhiêu người rồi vậy mà lại còn oan ức thành như vậy. Loại người như nàng, sợ rằng đến Địa Ngục cũng quản không được.
"Vậy thì xuống thôi, có điều hai ta đều giống như nhau, đến lúc đó sẽ có ta xuống bồi tiếp ngươi." Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc dài của Lục Nguyên Sướng, nói một lời nhẹ nhàng như mây như khói vậy. Có Lục Nguyên Sướng ở cùng cho dù là Địa Ngục thì đã làm sao.
"Ta vẫn muốn làm người tốt, thật đấy!" Lục Nguyên Sướng nghiêm túc nhìn Cố Tiểu Phù, nói với giọng cũng cực kỳ nghiêm túc.
"Người tốt sống không lâu, gieo vạ thì để tiếng cả ngàn năm. Nếu như ngươi cảm thấy hổ thẹn trong lòng thì hãy đối xử với bách tính cho thật tốt. Những năm này bọn họ đã quá mức chịu đựng rồi." Cố Tiểu Phù biết bản tính Lục Nguyên Sướng là thiện lương, chẳng qua cũng chỉ là do người đời bức ép mà thành.
Hai năm qua, bách tính đã phải trải qua những ngày tháng cực kỳ không dễ dàng. Nhưng là vì đại kế của Lục Nguyên Sướng, Cố Tiểu Phù đã lần lượt đem gần hết lương thực từ trong tay bách tính đoạt vào tay mình. Trong mâu thuẫn này, nói thế nào nàng cũng đã không phải vì người ngoài. Cố Tiểu Phù cảm thấy, hai tay của mình cũng không hề sạch sẽ, nếu như nói phải xuống Địa ngục, nàng cũng chạy không thoát.
Người có thể sa sút, nhưng công việc thì không thể không làm, bên ngoài một đống lớn đại sự đang chờ Lục Nguyên Sướng đứng ra xử lý. Ở trong Lục phủ, Lục Nguyên Sướng được Cố Tiểu Phù bồi tiếp đã có được một giấc ngủ ngon. Sang ngày hôm sau nàng liền tỉnh táo trở lại, bắt đầu xử lý cái mớ hỗn loạn to lớn này.
Có một câu nói của Cố Tiểu Phù làm cho Lục Nguyên Sướng nghe vào tai. Đó là, bọn họ đều là những người nếu có chết cũng chưa hết tội, đừng nói đây là việc làm đường hoàng, đừng nói cái gì mà bảo mệnh. Việc các nàng đã làm đều làm gia tăng nỗi thống khổ lên những người vô tội nhất là bách tính. Trả nợ cũng được, chuộc tội cũng được, Lục Nguyên Sướng cảm thấy mình nhất định phải vận dụng cho hết quyền lực trong tay, vì bách tính mà cho họ một cuộc sống có đủ ăn no mặc ấm, không có chiến loạn, chỉ có thái bình thịnh thế.
Toàn bộ vương triều Đại Chu bị diệt, cả thế gian chấn động. Nhưng với bách tính mà nói, ai làm Hoàng Đế đều không phải là cái chuyện gì quá lớn. Điều bọn họ mong muốn nhất chính là có được một cuộc sống ăn no mặc ấm, gia đình bình an. Lục Nguyên Sướng xuất thân từ bình dân, dĩ nhiên là hiểu rõ được ý nghĩ của người bình dân. Đối với đám quan chức đã phản bội nàng không có một chút nào nương tay, nhưng đối với bách tính nàng lại cho ban ân tứ phương.
Bắc châu, Cam châu, Vân châu, Tương châu vốn đã ở trong tay Lục Nguyên Sướng từ trước đó, những chỗ này uy danh của nàng cực cao. Thế nên trước mắt chỉ cần động viên cho được Trung châu, kinh sư, Nam phương là mọi chuyện liền ổn thỏa.
Quan chức triều đình, rốt cục cũng sợ bị giết. Lục Nguyên Sướng đề bạt những thế gia, quan chức ngày xưa cùng mình giao hảo, Trấn Bắc quân khống chế kinh sư trong sự nghiêm mật. Nên chỉ trong ngăn ngắn nửa tháng, kinh sư liền ổn định trở lại.
Khí tức buộc phải thay đổi triều đại phi thường nồng đậm. Mỗi ngày đều sẽ có triều thần bẩm tấu lên khẩn cầu Lục Nguyên Sướng đăng cơ, Lục Nguyên Sướng từ chối hết lần này tới lần khác. Sau cùng, Văn Thừa tướng cùng các trọng thần tiền triều cũng nhận ra rằng tình thế này không thể đảo ngược được nữa, hơn nữa Lục Nguyên Sướng cũng đúng là ứng cử viên cực kỳ thích hợp với ngôi vị Hoàng Đế. Vì vậy dưới áp lực mạnh mẽ của dư luận, bọn họ cùng liên kết với nhau bẩm tấu lên, cuối cùng cũng đã hoàn thành việc đưa ra người dẫn dắt mới.
Năm đầu tiên của Đường Kiến An, Kiến An đế Lục Nguyên Sướng ban hành quốc sách khoan sức dân do Văn Thừa tướng chủ trì. Bách tính toàn quốc được nghỉ ngơi lấy sức. Thuế ruộng mười đánh một, đất mới được khai hoang thì ba năm không phải nộp thuế, phàm là người dân sinh từ năm tử nữ trở lên sẽ được châu phủ cấp phát tiền cùng đất ở.
Đường Kiến An năm thứ hai, phế bỏ quy định thế khanh thế lộc*, khai ân khoa thi chọn người tài. Phế bỏ quy định dân hộ, quân hộ, công hộ cũng như việc hạn chế ra khỏi quê quán. Chọn lựa từ lực lượng bảo vệ những người tinh nhuệ đưa vào trong quân, còn lại cho cải từ quân sang nông, cho về với ruộng vườn.
Đường Kiến An năm thứ tư, hưng tu thuỷ lợi, cổ vũ thương mậu, phế bỏ tiện tịch** cho thương nhân, quy định ba thứ dân nông công*** thương bình đẳng.
* Thế khanh thế lộc: Nối đời nhau làm quan, nối đời nhau làm nô bộc. **
Tiện tịch: Vị trí dành cho nghề bị xem là bất chính. *** Công: Người thợ (rèn, mộc, đúc đồng...) Nói thêm: Thời phong kiến TQ ngày trước quy định có bốn thứ dân, xếp theo thứ bậc: sĩ - nông - công - thương. Đường Kiến An năm thứ năm, do triều đình nắm toàn bộ, mở ngân hàng tư nhân của Đại Đường, để tiền được lưu chuyển thông suốt trên khắp cả nước.
Đường Kiến An năm thứ sáu, Vương Siêu được phong làm Chinh Tây Đại tướng quân, lĩnh binh mười vạn, từ thành Liệt Phong đại phá được hai mươi vạn đại quân Tây Hạ. Tây Hạ buộc phải cắt nhường hai mươi thành để cầu hợp, từ đó quốc lực dần dần suy sụp, biên quan của Đại Đường không còn cường địch uy hiếp nữa.
Đại Đường dần dần thức tỉnh, bách tính phát triển không ngừng. Ngoại trừ còn một số ít phần tử vẫn còn ngoan cố, hiện nay rất ít người còn nhớ đến những ngày Đại Chu bị rung chuyển bất an cuối cùng là tận thế kia nữa. Tất cả chỉ ngóng trông Đại Đường ngày một thịnh thế hơn.
Chớp mắt một cái vậy mà đã đến Đường Kiến An năm thứ mười. Ngày hôm đó trên triều đình, lại vẫn giống như trước đây vậy, các đại thần thi nhau phun nước bọt để thương nghị việc quốc gia đại sự, mà Lục Nguyên Sướng thân là Hoàng Đế thì lại là lười biếng ngồi ở trên bảo tọa nhìn triều thần trước mặt như xem cuộc vui để mặc cho các thần tử kịch liệt cãi nhau.
Làm cộng sự đã mười năm nay, các thần tử đối với Lục Nguyên Sướng trông không giống Hoàng Đế chút nào này vừa tôn kính lại không úy kỵ. Vào cái ngày mới bắt đầu kiến quốc, các vị triều thần vẫn còn nhớ sự trấn áp tàn bạo Lục Nguyên Sướng. Cái tình cảnh máu chảy thành sông kia, đã khiến cho những triều thần còn may mắn sống sót đều cảm thấy mình vừa sống sót sau tai nạn. Bọn họ cẩn thận nhận sự sai bảo, khi đối mặt thì luôn tỏ ra cực kỳ cung kính. Nhưng rồi dần dần, bọn họ phát hiện ra tân Hoàng Đế của mình kỳ thực là một người rất ôn hòa.
Tân Hoàng Đế một lòng vì dân, vì vậy mà các triều thần đều cật lực phụ trợ. Tân Hoàng Đế không biết lễ nghi, các triều thần được dịp sau lưng cười thầm. Tân Hoàng Đế bao che khuyết điểm, các vị triều thần tự động thay nàng đem dấu ấn Lục thị lên trên người mình. Những ai được làm thủ hạ để Lục Nguyên Sướng ban sai đều coi mình thực sự là được làm thần tử may mắn. Khi làm việc thì phải cẩn trọng, nhưng nếu lỡ sai thì đã có Hoàng Đế giúp đỡ thu thập hỗn loạn. Chỉ cần là một vị quan tốt, Hoàng Đế sẽ đối với hắn vô hạn khoan dung.
Không có tiền, thì đến hỏi ngân hàng tư nhân của Đại Đường. Không có binh, thì đi hỏi Vương Siêu. Lập ra quốc sách mới, thì đi hỏi Văn Thừa tướng. Hoàng Đế tựa hồ không có chút quan tâm nào đến quyền lực đã trao cho cấp dưới, nhưng mà các vị triều thần đều biết, người như thế mới cực xứng là một vị Hoàng Đế. Bởi vì nếu không đủ năng lực khống chế mạnh mẽ thì làm sao có thể xem thường quyền lực thô bạo như vậy. Chỉ có kẻ nhát gan mới ra tay giết công thần, mới sẽ đem tất cả quyền lực thâu tóm vào trong tay mình.
Đãi ngộ được, lại có thể tự chủ trong việc sai khiến cấp dưới, không sợ phạm sai lầm, các triều thần đối với tân Hoàng Đế thực sự là một mực trung thành. Con người cũng thật dễ quên, hơn nữa đối với chính người được mình tôn kính, những việc nàng đã làm sai cũng sẽ được mọi người vô hạn bao dung. Đối với cái tràng kinh thiên động địa của màn tắm máu năm đó, các vị triều thần cũng dần dần quên lãng. Cho dù có nhớ tới đồng liêu đã chết thảm dưới gươm đao năm đó, rất nhiều người đều đổ lỗi cho người đã chết, mà không phải cho tân Hoàng Đế.
Đây chính là mị lực có được từ nhân cách của một con người.
Việc Lục Nguyên Sướng lười nhác, các đại thần đã sớm thành thói quen. Bây giờ nàng đang ngồi trên ghế trong cung điện ngã trái ngã phải ngay giữa buổi chầu triều nghị, đến nỗi Lễ bộ Thượng Thư cũng chẳng còn muốn cùng nàng tranh luận nữa.
"Hoàng thượng sang năm đã đứng tuổi, vậy mà vẫn chậm chạp không có hoàng tử, đây là vị trí khiến Đại Đường rất bất an. Vì vậy khẩn cầu hoàng thượng sớm nạp hậu cung, để kéo dài dòng dõi, để cho Đại Đường chúng ta vạn thế chi an." Năm sau là năm Văn Thừa tướng sẽ được bảy mươi tuổi, vậy nhưng càng già càng dẻo dai, càng làm việc thì lại càng có lực. Quốc gia đại sự đã được xử lý thỏa đáng từ lâu, hắn thân là người đứng đầu bách quan, đối với việc Lục Nguyên Sướng chậm chạp không chịu nạp thêm hậu cung rất là sốt ruột.
"Thừa tướng nói rất có lý, thân thể hoàng thượng đáng giá vạn kim, sao lại chỉ để cho một mình hoàng hậu hầu hạ như vậy được. Hoàng hậu cũng đã mười năm chưa từng sinh nở. Lúc này hoàng thượng phải lấy quốc gia làm trọng, không thể vì tình cảm cá nhân mà làm tổn hại đến quốc sự đại nghĩa."
"Khẩn cầu hoàng thượng cân nhắc."
"Khẩn cầu hoàng thượng nghe lời trung ngôn."
Lục Nguyên Sướng buồn cười nhìn một đám lão già quỳ gối cầu mình nạp hậu cung, trong lòng nhất thời tức giận cũng trở nên vui vẻ.
Tống Định Thiên nhìn triều đình hỗn loạn, cùng với ánh mắt quần thần đều nhìn mình tha thiết, hắn đành phải nhắm mắt mà buông lời tán thành: "Thần khẩn cầu hoàng thượng quảng nạp thêm hậu cung, kéo dài dòng dõi, vì cơ nghiệp trăm năm của Đại Đường ta mà suy nghĩ."
Ngay đến cả quốc trượng cũng đã lên tiếng, nếu như Lục Nguyên Sướng lại vẫn không nói thì cũng thật quá đáng lắm rồi.
"Tâm ý của các chư thần, trẫm đã hiểu. Chờ trẫm suy nghĩ thỏa đáng rồi thì sẽ có câu trả lời chắc chắn cho các ngươi." Lục Nguyên Sướng trả lời các đại thần qua loa cho xong chuyện. Sau khi bãi triều liền đi tới chỗ ở của Cố Tiểu Phù là điện Phượng Cực.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cố Tiểu Phù tự mình giúp Lục Nguyên Sướng thay y phục, thấy mặt Lục Nguyên Sướng đen sì sì thì nghi hoặc hỏi.
"Một đám lão già, hết quản đông lại quản tây. Bây giờ tay trường tâm hắc, lại quản đến cả chuyện bên trong hậu cung nữa. Đúng là cái vị Hoàng Đế này hiện nay không ai thèm sợ nữa." Lục Nguyên Sướng tức giận nói.
Các cung nữ đang quỳ trên mặt đất đều cố nén cười. Hoàng thượng của các nàng, vậy mà không có lấy một điểm vẻ uy nghiêm của một hoàng thượng gì hết. Đối với hậu cung hoàng thượng vẫn chưa từng có ý định thay đổi quyết định của mình, cho dù khi đến tiền triều thì vẫn luôn đối xử với triều thần cực kỳ khoan dung. Nghe nói mỗi ngày trên triều đình đều cãi cọ nhau chẳng khác gì cái chợ bán thức ăn vậy, nhưng hoàng thượng cũng chưa bao giờ nổi giận.
Cố Tiểu Phù khổ cực nín nhịn để không phát ra tiếng cười. Nàng vẫy tay cho các cung nữ lui ra, lúc này mới dâng trà lựa lời trấn an: "Ngươi không phải đã từng nói không thèm cùng bọn họ tính toán hay sao, vì sao đến hôm nay lại nổi giận?"
"Bọn họ bảo ta quảng nạp hậu cung đã đành, đến cha ngươi cũng lại tán thành. Bọn họ nói ngươi mười năm không sinh nở, lại còn nói cái gì ngươi làm hoàng hậu sợ là ra tay đầu độc Hoàng Đế nên mới xảy ra sự. Nói không chừng đến lúc đó mấy cái lão già ngu muội này sẽ còn nói ra chuyện phế bỏ nữa cũng nên." Lục Nguyên Sướng uống sạch một bát trà rồi vẫn chưa hết giận.
"Nạp thì nạp chứ sao. Bên trong hậu cung cũng thật là quá lạnh lẽo vắng vẻ, có thêm nhiều người cũng tốt." Cố Tiểu Phù cười nói.
"Ngươi cũng lại làm ta tức giận!" Lục Nguyên Sướng gân cái cổ lên, nỗi tức giận như sắp phát nổ.
"Đừng tức giận nữa có được không? Chuyện dù lớn cỡ nào, ngươi làm hoàng thượng, còn không phải đều do ngươi định đoạt hay sao." Những năm này Cố Tiểu Phù cũng phải chịu nhiều mệt mỏi, nhưng cũng rất thư thái. Mệt là bởi vì bận rộn việc quốc, nàng thân là trách nhiệm của một quốc gia chi mẫu không thể bàng quan ngoài cuộc được. Còn thư thái là bởi hai khuê nữ đều đang khôn lớn, mà Lục Nguyên Sướng đối xử với nàng vẫn trước sau như một.
"Nói đến nói đi cũng chính là vì cái vị trí thái tử kia mà thôi. Tống Thì rất được, những năm này vẫn theo dõi hắn, bây giờ đã đến lúc thích hợp để tuyển người rồi." Lục Nguyên Sướng được Cố Tiểu Phù vuốt xuôi lông thì cũng không tức giận nữa.
"Thì nhi quả thật không tệ. Từ nhỏ cơ linh thông minh, người cũng hiếu thuận nghe lời, làm người thì cũng khoan dung như ngươi, lại không có cái tính thích dính trên người như ngươi. Những năm qua ngươi vẫn luôn bồi dưỡng hắn rồi, bây giờ nhìn cũng đã đến lúc làm được việc lớn. Có điều, sợ là tiền triều sẽ không đồng ý thôi." Cố Tiểu Phù thở dài nói.
"Kỳ thực ta cảm thấy Trứng Gà so với Tống Thì lại càng thích hợp hơn. Đáng tiếc Trứng Gà là cái khuê nữ, lực cản so với Tống Thì sẽ còn lớn hơn." Lục Nguyên Sướng tiếc nuối nói.
"Trứng Gà cũng giống như ngươi, không có tham vọng lớn, chỉ muốn ở bên ngoài đi loanh quanh, ngươi cũng đừng chà đạp con gái ruột." Hoàng Đế không phải ai làm cũng được. Cố Tiểu Phù bồi tiếp Lục Nguyên Sướng làm Hoàng Đế đã được mười năm, trong quãng thời gian này những gian khổ họ cùng trải qua lại quá rõ ràng.
Vào buổi đầu Kiến Quốc, trăm nghề suy tàn đều chờ được hưng thịnh, cần phải chính đốn lại cái quốc gia đã trải qua nhiều năm chiến loạn. An dân đòi tiền, hưng nông đòi tiền, chỉnh quân đòi tiền, công trình đòi tiền. Các triều thần hàng ngày đều ra rả gọi tiền, làm Lục Nguyên Sướng gấp đến độ tóc trắng cũng nhiều hơn một chút. Khi đó đừng nói Hộ bộ không có tiền, mà ngay đến nội khố của Hoàng Đế cũng gần như phải chuyển đi về các nơi hết sạch.
Sau đó dân sinh dần hồi phục, cuối cùng cũng coi như tháng ngày dễ chịu hơn một chút. Có điều những sắp xếp do tiền triều để lại đã trở thành căn bệnh khó chữa, vì thế nên Lục Nguyên Sướng vẫn chưa thể thảnh thơi được, lại phải mất thêm mười năm chỉnh sửa thì mới có được khí độ như hôm nay.
"Vậy thì Tống Thì thôi. Đến hôm nào đó ngươi cùng cha ngươi nói một tiếng. Ta nhọc nhằn khổ sở làm Hoàng Đế đã mười năm, bây giờ mưa thuận gió hòa, bách họ an cư nhạc nghiệp. Có nợ gì cũng trả xong rồi, lại cho bọn họ một Hoàng Đế tốt nữa. Đời này coi như xuống Địa ngục ta cũng nhận." Lục Nguyên Sướng nói một cách hững hờ mà định ra người thừa kế.