Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 165

Ở trên núi Huyền Vân chỉ thấy khói sóng mênh mông, mây mù nương theo làn gió thu bày ra cái tư thái vô cùng ưu nhã, khi thì dày đặc, khi thì mỏng manh, khi thì kéo đi như nước chảy, khi thì lững lờ tĩnh lặng.

Bên một vách núi trên đỉnh núi cao đến vạn trượng, có hai người con gái. Một người an tĩnh ngồi ở phía trước tiểu án, người còn lại thì đang đón gió múa kiếm.

Người con gái mặc chiếc áo bằng lụa mỏng màu lam nhạt đang múa kiếm có dáng người nhẹ nhàng, linh động. Ánh sáng phát ra từ cây kiếm như lưu chuyển khắp ngọn gió, nương theo thân thể của nàng mà phiêu dật, Nhân Kiếm Hợp Nhất.

Gió thu lướt qua, đâu đó có một chiếc lá phiêu linh rời khỏi sự sống, sắp sửa rơi lên người cô gái áo lam. Lập tức, kiếm thế trở nên biến ảo, làm cho kiếm pháp vốn đang mạnh mẽ bỗng phát ra âm thanh dịu dàng như nước, triền miên trầm thấp. Người đang múa kiếm, tựa hồ như thấy lá rụng mà có cảm giác bi thương, không đành lòng đem chiếc lá hủy đi ở giữa không trung, nàng nhẹ nhàng linh hoạt lướt qua chiếc lá rụng, khi kiếm quang lướt qua chiếc lá ấy lại như phát ra tia sáng. . ngôn tình tổng tài

Kiếm quang trắng nõn như bàn tay của một người con gái, mơn trớn chiếc lá rụng trong không trung, như là an ủi, như là không nỡ, như là đang che chở, lại như là lặng yên nói lời từ biệt. Khi chiếc lá rụng hạ xuống mặt đất, cô gái nhẹ nhàng tránh đi, cách xa cái nơi mai táng nó, cứ như sợ chính mình không sạch sẽ mà làm vấy bẩn đến sự tinh khiết của chiếc lá rụng.

Trên chiếc bàn nhỏ, có một mùi hương thơm ngát đang bay lên. Cô gái mặc áo màu trắng có những ngón tay dịu dàng, nàng cầm lên chiếc ấm nước đã sôi trên cái bếp lò nhỏ bằng đất nung, cẩn thận đem dòng nước trong suốt rót vào trong chung trà đặt trên chiếc bàn sứ màu trắng.

Chỉ một lát sau, hương trà bay lên, phiêu dạt ở trong không trung, lẫn vào giữa những chiếc lá rụng, nhập vào kiếm thế, lượn lờ quanh cô gái áo lam, làm dịu đi nỗi tang thương bởi thấy sinh mệnh rời đi.

Đó là lời nói trong im lặng, lặng lẽ thấm vào lòng, nói rằng một sinh mệnh dừng lại là để rót thêm hy vọng cho sự sống sót. Duyên tới rồi duyên lại đi, bởi duyên vốn là như thế. Duyên bất quá cũng chỉ là sinh mệnh tu hành. Như cảm nhận được điều đó, cô gái áo lam vận khí vào kiếm, khẽ quét kiếm qua, những chiếc lá rụng bay múa ở giữa không trung, mang theo sự tôn trọng cùng hy vọng đối với sinh mạng, cuối cùng rơi xuống rồi được vùi lấp vào trong một mảnh đất cực kỳ sạch sẽ.

"A Nguyên, nếm thử cái này đi, sẽ quên đi mọi ưu phiền." Cô gái áo trắng đem chung trà đẩy tới trước mặt Lục Nguyên Sướng, thần sắc có chút lạnh nhạt.

"Càng ngày cảnh giới của Phù nương lại càng cao, đây rõ ràng có công của non xanh nước biếc." Lục Nguyên Sướng cười khẽ. Nàng ngồi xuống trước cái tiểu án, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nâng lên chung trà nhỏ, chậm rãi thưởng thức.

"Kiếm ý của A Nguyên mới khiến cho người ta phải cảm thán. Thế nhân đều sợ cái tính quyết đoán giết phạt của ngươi, nhưng ai có thể ngờ được là cái kẻ Ngọc Diện Phi Đem có bàn tay đã từng vấy đầy máu vậy mà hôm nay đến một mảnh lá rụng cũng còn thương tiếc." Cố Tiểu Phù nhàn nhạt nói. Nàng nghĩ thầm lão Thần tiên quả thực đã nhìn thấu Lục Nguyên Sướng, nên mới cho lưu lại cái mảnh đất yên tĩnh này, làm nơi cho nàng tẩy rửa tâm linh. Chỉ mới qua ba năm mà thôi, vậy mà đã tiêu trừ không ít sát khí trên thân của Lục Nguyên Sướng.

Xem tướng mạo hôm nay của Lục Nguyên Sướng, sự chấp niệm vốn luôn lượn lờ giữa hai hàng lông mày giờ chỉ còn nhàn nhạt một vòng, cả người ôn nhuận như ngọc, làm cho tâm trí người ta phải hướng về.

Hai người đều không ai muốn nhiều lời, cùng tĩnh tâm nhấm nháp chung trà xanh, cảm ngộ thế gian thanh tịnh. Trừ những người là đại năng ẩn vào thế tục, còn người thế tục một khi tâm chí không bền, khi ẩn vào núi rừng, dù có cố gắng hết sức cưỡng lại thì cuối cùng vẫn sẽ bị linh khi núi rừng ảnh hưởng. Chẳng qua đã là người thế tục, cuối cùng vẫn bị chuyện thế tục làm cho trộn lẫn.

Trên đỉnh đầu có một con chim ưng xoay quanh, tiếng kêu của nó phá vỡ sự yên lặng.

Lục Nguyên Sướng đưa tay ra, chim ưng liền bay thẳng xuống dưới rồi hết sức nhu thuận mà hạ cánh xuống trước mặt hai người. Rút ra từ trên chân chim ưng một mẩu giấy, Lục Nguyên Sướng vung khẽ tay áo, một lần nữa chim ưng bay thẳng lên bầu trời, chỉ sau mấy cái đập cánh đã tan biến về phía trời xa, xung quanh lại trở nên tĩnh lặng như chưa từng có một thứ như vậy tới, quấy rầy sự thanh tịnh của hai người.

Lục Nguyên Sướng mở trang giấy ra, ánh mắt hơi ngưng tụ như có điều cần suy nghĩ, nhưng ngay sau đó lại một lần nữa trở lại vẻ ôn hòa.

"Trứng Gà có chuyện gì hay sao?" Mỗi lần con gái gặp phải chuyện gì đó, Cố Tiểu Phù đều không quên được nỗi ưu phiền của người làm mẹ. Lục Nguyên Sướng không trả lời mà chỉ đẩy lá thư tới trước mặt nàng. Trong lòng Cố Tiểu Phù không khỏi có chút bất an.

Sau khi liếc mắt nhìn qua, sắc mặt Cố Tiểu Phù lập tức thay đổi. Nàng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lục Nguyên Sướng, người nãy giờ vẫn luôn bày ra cái vẻ nhàn nhã. Nàng thật không biết vì sao người này lại tỏ ra thờ ơ như vậy.

"Trứng Gà cũng đã mười tám tuổi rồi, đã là một đại cô nương. Xem ra chúng ta phải vào kinh để uống chén trà của con dâu rồi đây." Lục Nguyên Sướng vừa cười khẽ vừa nói.

"A Nguyên, ngươi không phải vì quá giận mà bị choáng váng đấy chứ?" Cố Tiểu Phù đưa tay đặt lên trán của Lục Nguyên Sướng, nhưng đổi lại là tiếng cười sảng khoái của Lục Nguyên Sướng.

"Trứng Gà của chúng ta trời sinh lạnh nhạt, ta vẫn luôn lo lắng cả đời này nàng sẽ vô dục vô cầu, sống cô độc suốt cả quãng đời còn lại. Ai ngờ trời cao thương cảm, làm cho nàng cũng có người để mà si mê. Ta đây làm A Nương của nàng, làm sao lại không thích được đây." Cười xong Lục Nguyên Sướng đưa tay nắm lấy tay của Cố Tiểu Phù rồi nói bằng cái giọng hết sức vui mừng.

"Thế nhưng người mà Trứng Gà tìm được lại là một người con gái đấy!" Cố Tiểu Phù cảm thấy chuyện này không đúng, con gái của mình kết giao cùng một nữ tử khác, thân là A Nương lẽ nào nàng lại không nên lo lắng hay sao?

"Nữ tử thì như thế nào? Chẳng phải ngươi lúc đó cũng là nữ tử đó sao." Lục Nguyên Sướng lại không thèm để ý chuyện này, điều nàng để ý chính là tâm ý của Trứng Gà.

"Tuy đúng là như thế, nhưng mà..." Bởi vì chuyện của mình, cho nên Cố Tiểu Phù chưa từng một lời trách cứ Trứng Gà. Chẳng qua con đường này quá mức gian khổ. Khi nàng cùng Lục Nguyên Sướng đi trên con đường này, không biết đã phải ăn qua bao nhiêu gian khổ. Vì nàng đau lòng Trứng Gà, đương nhiên không hy vọng Trứng Gà liều mình đi tiếp con đường này, để rồi phải chịu cảnh thân bại danh liệt.

"Đi thôi! Bản thân chúng ta là mẹ của nàng, đến lúc đó dù sao cũng phải ra tay trợ giúp để khuê nữ đạt được tâm ý. Khuê nữ của Lục Nguyên Sướng ta, không cho phép người bên ngoài tự cho mình cái quyền dạy bảo!" Sự tĩnh tâm không dễ tìm được này giờ đây lại bị nhiễu động. Vì chuyện Trứng Gà vào đời mà Lục Nguyên Sướng biết được, đây mới là tâm nguyện của chính mình.

Chúng sinh đông đảo, thế tục cực khổ, phải trải qua sinh bệnh lão tử, yêu mà phải biệt ly, oán trách cùng tức giận, cầu mà không được, đây là bảy nỗi khổ của đời người. Những nỗi khổ này Lục Nguyên Sướng đều đã từng nếm trải cả rồi. Nếu bây giờ lại phải nếm trải một lần nữa, thì đã làm sao!

Trước cửa thành Vĩnh Định của kinh sư, giám quốc trưởng công chúa mang theo quần thần cùng ra kính bái Hoàng đế, Hoàng hậu cải trang hồi triều. Sắc mặt Trứng Gà vẫn rất bình tĩnh, chỉ có trái tim thuộc về nàng, mới có thể biết được trong khi ánh mắt của nàng không gợn sóng sợ hãi, trong lòng nàng lại kích động biết chừng nào khi được chứng kiến song thân xa cách từ lâu.

Tiểu Tiểu đã được mười ba tuổi, trên người đã thấy được những nét duyên dáng, yêu kiều. Được Trứng Gà dốc lòng dạy bảo trọn vẹn ba năm trời, nên trên người nàng cũng đã lây dính vẻ trầm tĩnh, hỉ nộ không bày ra trên nét mặt của Trứng Gà. Chỉ có điều là, nếu được nói thật lòng, khi nhìn thấy Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù thì hai mắt của nàng lại rưng rưng, tiểu công chúa tôn quý nhất của Đại Đường cố nén xuống nỗi khát khao để không nhào tới ôm song thân mà thôi. Lúc này việc làm đơn giản nhất mà nàng có thể là chịu đựng không cho nước mắt tràn ra, đoan trang ưu nhã hướng về phía song thân hành lễ.

Xa cách Đế hậu đã lâu, lũ triều thần rất là kích động, tiếng hô "Vạn tuế" trang nghiêm, long trọng như vang rền núi non, chen vào trong tiếng hô ấy không chỉ là sự an tâm mà còn có cả sự tôn kính phát ra từ nội tâm. Hoàng đế khai quốc đã phải dùng đến thiết huyết để tạo nên cái mảnh giang sơn này. Người này đã dùng nhân từ đổ vào sau khi đã nghiền nát tất cả, thi hành cả ân lẫn uy. Những gì nàng đã làm vĩnh viễn in dấu trong lòng mọi người dân của Đại Đường.

Nàng là trung tâm của Đại Đường, là tinh thần, chỗ dựa của Đại Đường. Mặc kệ nàng có rời đi bao lâu, mặc kệ trưởng công chúa từ từ thành thục đến có thể đưa ra các thủ đoạn chính trị, nhưng trong lòng của mọi người, Lục Nguyên Sướng chính là Định Hải Thần Châm, không người nào có thể thay thế được.

Hoàng thượng đã hồi triều, cả nước cùng chúc mừng. Đặc biệt là đám dân chúng bấy lâu vẫn nghe được lời đồn truyền ra Hoàng thượng bị bệnh nặng, giờ đây được chứng kiến ngài tinh thần khỏe mạnh mà đứng trước mắt người đời, bao nhiêu bất an cùng sợ hãi ở tận đáy lòng kia giờ mới tính chính thức rơi xuống.

"Trẫm vừa đi mà đã tròn ba năm, để toàn bộ lại cho các ái khanh cùng phụ tá trưởng công chúa. Đại Đường được an bình thịnh vượng như hiện tại, quả thật là nhờ có công của các ngươi." Lục Nguyên Sướng khẽ nâng cánh tay, để cho mọi người bình thân.

Trở lại hậu cung, Trứng Gà đem văn án đã được chuẩn bị thỏa đáng từ trước sai người mang đến ngự thư phòng, còn Cố Tiểu Phù thì ôm lấy Tiểu Tiểu vẫn không ngừng thút thít nỉ non mà dịu dàng an ủi.

Vì là việc đại sự quốc gia của ba năm, văn án chồng chất như núi, Lục Nguyên Sướng không có tâm tư nhìn đến. Nếu như đã đem cả non sông này trao vào tay Trứng Gà rồi, nàng sẽ không bao giờ muốn thu hồi lại. Thấy nước mắt Tiểu Tiểu đã ngừng lại, Lục Nguyên Sướng liền quay lại nói với Trứng Gà: "Hãy gọi nàng tới đây, ta cùng với A Nương ngươi muốn trông thấy nàng."

Trứng Gà đã tạo được thói quen là luôn làm ra vẻ mặt thong dong, nhưng sau khi nghe thấy lời này thì không khỏi tỏ ra căng thẳng. Trong lòng nàng đã biết trước, nếu như triều thần cũng biết được, thì sẽ không có khả năng giấu giếm được Lục Nguyên Sướng. Dù sao những ám vệ đã được Lục Nguyên Sướng sử dụng đều không phải là người mà người bình thường có khả năng tưởng tượng được. Trong khi chủ tử duy nhất của ám vệ lại chính là Lục Nguyên Sướng. Ám vệ có thể để cho mình sử dụng, bất quá là vì làm theo mệnh lệnh của Lục Nguyên Sướng mà thôi.

So với Trứng Gà có thần thái coi như là bình tĩnh thì gương mặt nhỏ nhắn vốn đỏ hồng lên vì khóc nhiều của Tiểu Tiểu lại là tái nhợt đi rất nhanh. Nàng tỏ ra cực kỳ lo lắng khi nhìn Trứng Gà. Muốn mở miệng nói đỡ cho tỷ tỷ một đôi câu, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của Lục Nguyên Sướng thì Tiểu Tiểu lại không thể có đủ dũng khí.

"Trứng Gà, ngươi hãy đi gọi người ấy tới đây. Không sao đâu." Cố Tiểu Phù thức thời mở miệng động viên Trứng Gà.

Trứng Gà giấu bàn tay vào trong tay áo rộng thùng thình, không ngừng nắm chặt lại rồi lại buông ra. Nàng bị ánh mắt của Lục Nguyên Sướng làm cho cả thân thể trở nên cứng ngắc, mãi cho đến khi nhận được nụ cười cùng ánh mắt trấn an của Cố Tiểu Phù. Sau khi suy đi nghĩ lại, Trứng Gà mới chậm rãi thả lỏng bàn tay đang siết chặt của mình ra, quay người tự mình đi gọi người kia tới đây.

Điều tuyệt vời nhất của tuổi thanh xuân chính là ở chỗ khuôn mặt còn non nớt, ở chỗ tâm hồn chưa có bị nhiễm thế tục, ở chỗ cố chấp như con thiêu thân, ở chỗ có đủ dũng khí dám mạo hiểm đối đầu với cả thiên hạ.



Khi nhìn một đôi bích nhân gắn bó cùng nhau sẻ chia nóng lạnh đang đửng ở trước mắt này thì thấy Trứng Gà khá là quạnh quẽ, còn khi nữ tử trông rất ôn hòa kia đối mặt với tình thế này, vẻ quạnh quẽ ấy lập tức tan biến. Nữ tử kia dùng nửa thân mình để ngăn trở, bảo vệ nàng. Tuy rằng ánh mắt Lục Nguyên Sướng vẫn chằm chằm đặt ở trên người cô gái kia, nhưng ánh mắt của cô gái ấy vẫn bằng phẳng, thanh tịnh khiến cho Cố Tiểu Phù không nhịn được mà gật đầu thoả mãn.

Lục Nguyên Sướng nhìn vào các nàng mà dường như thấy được tuổi trẻ của mình cùng Cố Tiểu Phù ngày trước. Ngày ấy các nàng cũng là gắn bó cùng chống đỡ cho nhau như thế này, đối mặt với tất cả cực khổ từ ngoại giới mà không một chút sợ hãi.

"Liễu Chiêu Nhi, ngươi có biết tội của ngươi hay không?" Lục Nguyên Sướng nhàn nhạt hỏi.

"Dân nữ không biết." Liễu Chiêu Nhi có chút thi lễ, không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà trả lời.

"Đầu độc giám quốc trưởng công chúa đương triều, làm ảnh hưởng đến việc thi hành chính lệnh, thân là bình dân mà lại trộm ở trong hoàng cung, ngươi như vậy mà là vô tội? Năm đó ngươi bị bệnh nằm ở ven đường, việc này vốn đã có chút kỳ quặc rồi, nhưng nhìn hành tung của ngươi từ khi vào cung trở về sau, mới biết được ngày trước ngươi là kẻ bụng dạ khó lường, thật là nữ tử cực kỳ lợi hại. Ngươi không chỉ có lừa Hoàng hậu từ tâm, mà còn lừa con ta đến bị ma quỷ ám ảnh!" Mỗi chữ mỗi câu đều được Lục Nguyên Sướng nói bằng cái giọng hết sức nghiêm nghị.

"A Cha..." Làm sao Trứng Gà lại có thể chịu đựng được việc Lục Nguyên Sướng chỉ trích Liễu Chiêu Nhi như vậy, vì vậy mà nàng vượt khỏi lễ nghi, muốn mở miệng giải thích giúp người này.

"Trứng Gà chớ có lên tiếng!" Cố Tiểu Phù bắt gặp sắc mặt Lục Nguyên Sướng càng lúc càng trở nên tối sầm thì không khỏi mở miệng hỗ trợ. Nếu để cho Trứng Gà đứng ra nói đỡ, Lục Nguyên Sướng sẽ càng thêm làm khó các nàng.

Liễu Chiêu Nhi hết sức bình tĩnh. Nàng quay về phía Trứng Gà hơi mỉm cười rồi lại hướng về phía Lục Nguyên Sướng cung kính nói: "Chiêu Nhi vốn là thân thể yếu nhược, vào lúc một thân một mình lạc ở nơi hoang dã đã được Hoàng hậu nương nương cứu giúp, Chiêu Nhi cảm kích muôn phần. Chiêu Nhi được vào kinh, là nhờ sự thiện tâm của Hoàng thượng cùng nương nương, chứ không phải ngày đó vì ốm yếu mà Chiêu Nhi đã cầu xin. Sau khi vào cung, được công chúa dốc lòng cứu chữa, thương cảm Chiêu Nhi cô đơn mà thường làm bạn, mạng sống chi ân, tình thâm ý trọng."

"Công chúa đối xử với Chiêu Nhi như tri kỷ, dù Chiêu Nhi có lấy cái chết cũng không thể báo đáp đủ. Đại Đường là quốc gia có vạn dặm lãnh thổ, ngàn vạn dân chúng, tất cả đều dựa vào công chúa cùng triều đình. Hoàng thượng bệnh nặng cần được tĩnh dưỡng, công chúa đã ngày tiếp nối đêm vì nước vất vả, Chiêu Nhi không đành lòng nhìn công chúa vất vả, nên đã dựa vào chút lực ít ỏi của mình mà giúp công chúa phân ưu. Trong triều đã có Văn thừa tướng lo toan việc triều chính, quân quốc đại sự có Võ Uy quốc công vững vàng trấn giữ, vậy nên Chiêu Nhi thật không biết bản thân mình có tài đức gì mà lại có thể lay chuyển được triều đình, có thể đầu độc được trái tim luôn hướng về vạn dân của công chúa."

Lục Nguyên Sướng nghe nàng nói như vậy thì trầm mặc không nói lời nào. Kỳ thật việc Liễu Chiêu Nhi phụ tá Trứng Gà, Lục Nguyên Sướng đã biết từ lâu rồi. Hành động dứt khoát, mệnh lệnh thích đáng là điều chỉ có ở những bậc cao minh. Những việc làm này không chỉ có làm cho Đại Đường ngày càng cường đại hơn mà còn giúp trợ Trứng Gà khống chế được triều cục. Nếu chỉ dựa vào các chính sách của Lục Nguyên Sướng, với cục diện như bấy lâu nay, nếu để cho Trứng Gà tự mình xử lý, không thể không mất đến mười năm. Vậy mà có Liễu Chiêu Nhi trợ giúp, chỉ ngắn ngủi có ba năm mà mọi việc đã đâu vào đấy, chẳng hạn như việc đặt người vào trong triều thần, chậm chí là thăng nhiệm thừa tướng.

Lục Nguyên Sướng cực kỳ thưởng thức thủ đoạn của Liễu Chiêu Nhi, giống như mưa phùn trong im lặng vậy, chờ đến khi ngươi tỉnh dậy thì phát hiện ra thiên địa đã đại biến. Một Liễu Chiêu Nhi như vậy, nếu như nàng toàn tâm toàn ý vì Trứng Gà mà suy nghĩ, thì đó chính là Đại Đường tới phúc. Thế nhưng Lục Nguyên Sướng đã trải qua Chu triều vong quốc, sợ rằng Liễu Chiêu Nhi dụng tâm gây rối, dần dần chiếm giữ quyền lực trong tay Trứng Gà, đến lúc đó Đại Đường chỉ còn con đường sụp đổ.

Hơn nữa đúng như những gì Liễu Chiêu Nhi vừa nói, nàng quả thực rất thương tâm. Nếu không vì chuyện Lục Nguyên Sướng đem việc quản lý cả một quốc gia ném cho Trứng Gà như vậy, Trứng Gà đã không cần phải lao tâm lao lực, đánh mất đi cái thú được hưởng thụ cuộc sống tự do, mình cũng không cần bởi vì ân cứu mạng mà phải dốc sức hiến kế làm gì.

Chỉ có điều, nói thì nói như vậy, nhưng một khi lời đã vào tai Lục Nguyên Sướng rồi, cũng đã đem ra vò nát đi rồi, sau khi chậm rãi thưởng thức, cũng đã cảm giác được Liễu Chiêu Nhi đối với Trứng Gà là một mảnh tình ý.

"Nếu như Trẫm vẫn không tin, vậy ngươi sẽ làm như thế nào?" Lục Nguyên Sướng trầm giọng hỏi.

"Nếu muốn Chiêu Nhi phải chết thì việc đó có gì là khó." Liễu Chiêu Nhi mỉm cười đầy vẻ vân đạm phong thanh. Nàng nói rất tự tin: "Mệnh của Chiêu Nhi, vốn là do Hoàng thượng, Hoàng hậu cứu, giờ trả lại cũng là lẽ phải."

"Như thế rất tốt! Người đâu!"

Nội thị nghe vậy liền vội vàng nâng một cái đĩa khom người dừng ở trước mặt Liễu Chiêu Nhi, phía trên được bày sẵn một giải lụa trắng, một chén thuốc độc, một cây chủy thủ.

"Công chúa, Chiêu Nhi đi trước đây. Mặc kệ sẽ là bao nhiêu năm, Chiêu Nhi vẫn sẽ dưới mặt đất chờ công chúa. Sẽ không đi qua cầu Nại Hà, không uống Mạnh bà thang để Chiêu Nhi vẫn luôn nhớ về công chúa. Xin nguyện được cùng công chúa cùng nhau tái thế luân hồi." Liễu Chiêu Nhi kiên định nói.

Các nàng vốn chỉ là nhất thời ham vui khi mà thân phận, địa vị, quyền thế đều không xứng đôi. Kiếp trước nàng vốn là một đám u hồn, bất ngờ xuyên không đến với cái thế giới này, nhờ đó mà may mắn được tái sinh. Nàng được hưởng thụ sự dịu dàng khó gặp của Trứng Gà. Hết thảy những thứ này, cố gắng hết sức như vậy là đã đủ rồi. Chuyện của các nàng đã làm cho cả tiền triều xôn xao từ lâu rồi, là người đứng giữa, Trứng Gà hết sức khó xử: một bên là quốc gia trách nhiệm, một bên là mối tình đầu sâu nặng, dù bản thân đã ngồi vào vị trí kia rồi, vậy mà vẫn không cách nào song toàn.

Chiêu Nhi biết được tình thế tiến thoái không xong này của Trứng Gà. Đây là vấn đề so với những ngày Trứng Gà vừa mới tiếp nhận trách nhiệm giám quốc lại còn gian nan hơn nhiều. Một hoàng đế có thể vô năng, nhưng phẩm hạnh lại không được phép có thể chất vấn, đây là vấn đề gốc rễ. Mà vấn đề hôm nay Trứng Gà gặp phải, chính là sự ngờ vực vô căn cứ cùng kháng cự của triều thần, cục diện vốn đang rất tốt đẹp, vậy mà hoàn toàn biến mất chỉ vì đoạn tình duyên này.

Liễu Chiêu Nhi đã từng vụng trộm rời đi, nhưng không biết Trứng Gà đã làm cách nào lại tìm được nàng đem về, nói là chỉ cần làm bạn với mình nhiều nhất cũng chỉ là một đoạn thời gian mà thôi, nhưng rồi đoạn đường ấy đi mãi mà không thấy điểm kết thúc. Hai người con gái trẻ tuổi, cùng nhau đối mặt với triều đình Đại Đường, gian khổ không lời nào kể hết. Nhưng đó cũng chưa phải là chướng ngại lớn nhất các nàng gặp phải, mà chính vị khai quốc Hoàng đế đang ngồi ngay ngắn trước mặt này, mới là cái hào rộng đến nỗi các nàng không cách nào vượt qua.

Trứng Gà nhìn ánh mắt kiên định của Liễu Chiêu Nhi, trong nội tâm không khỏi đau khổ. Lục Nguyên Sướng phải chịu cô đơn, nàng Lục Minh Hi chẳng lẽ lại không cô đơn hay sao? Thuở nhỏ phải rời xa song thân, vẫn đang thiếu niên mà đã phải một mình đối mặt với đám triều đình sóng quỷ vân quyệt, đêm khuya lạnh lẽo lại có người phương nào biết cho?

Thuở nhỏ Trứng Gà đã rất kiên cường, vậy mà giờ đây trong đôi mắt hạnh đã dần dần ngưng tụ nước mắt, trong miệng đắng chát muôn phần. Bị Lục Nguyên Sướng bức đến tuyệt cảnh như vậy, những phẩm chất được tu dưỡng từ trong bẩm sinh của nàng bị tan vỡ trong khoảnh khắc. Hung hăng đem cái đĩa hất tung rơi trên mặt đất, hai đầu gối quỳ xuống đất, nàng bi phẫn nói: "Trong cuộc đời này Trứng Gà chưa từng cầu A Cha cho mình ngôi vị, không cầu quyền khuynh thiên hạ, chỉ cầu được tiêu diêu tự tại, gửi gắm tình cảm ở nơi núi rừng, được sống cuộc sống của một người bình thường. Là A Cha đem ta đặt vào vị trí này, là A Cha để cho ta phải xưng vương, A Cha thân là thiên tử Đại Đường, sao không rõ cái vị trí kia một khi ngồi lên, liền là chân chính làm người cô đơn?"

"A Cha còn có A Nương làm bạn, vậy mà còn không muốn bị vây khốn trong cái hoàng thành này. Thuở nhỏ Trứng Gà đã phải chịu cảnh cơ khổ, làm sao có thể chấp nhận được cảnh ở trong cái Hoàng Thành trong trẻo nhưng cô đơn lạnh lẽo này đây! Chiêu Nhi làm cho ta ấm lòng, vì sao A Cha lại muốn làm cho nàng phải rời xa ta như vậy? Nếu như A Cha đã không bỏ xuống được cái mảnh giang sơn này, vậy thì Trứng Gà xin trao lại cho ngài là được rồi. Trứng Gà sẽ cùng Chiêu Nhi ẩn cư nơi sơn dã, trên đời này sẽ không còn trưởng công chúa của Đại Đường nữa!"

Trứng Gà càng nghĩ càng thấy đau buồn lại càng thêm hận, nàng đưa tay chụp lấy con chủy thủ vẫn nằm trên mặt đất từ nãy đến giờ, dứt khoát tự hủy mình đi. Nàng thân là người Lục gia, nhất định có cốt khí của người Lục gia, không bao giờ cho phép người bên ngoài chất vấn người mình yêu.

"Trứng Gà!"

Lục Nguyên Sướng chưa từng một lần nghĩ đến Trứng Gà sẽ lại cương liệt* như thế, Cố Tiểu Phù thì hoảng sợ đến kêu ra thành tiếng, Tiểu Tiểu lại càng sợ tới mức mặt mũi trở nên tái nhợt, mà cái người vẫn một lòng đặt sự chú ý lên trên người Trứng Gà là Liễu Chiêu Nhi, lại là người đầu tiên vọt tới. Nàng dùng cả hai bàn tay nhỏ bé và yếu ớt của mình nắm chặt lấy phần lưỡi của chủy thủ, dồn sức vào đó, khiến cho Trứng Gà không cách nào di chuyển được.

"Chiêu Nhi!" Trứng Gà nhìn thấy hai bàn tay của Liễu Chiêu Nhi máu chảy như rót nước liền vội vàng buông tay, rồi nhẹ nhàng gỡ tay của Liễu Chiêu Nhi ra, ngay lập tức nàng nhìn thấy bàn tay của người này bị rạch đứt.

* Cương liệt: Cương trực trinh liệt, ngay thẳng chính đính

Đã đến nước này thì không cần phải dò xét nữa rồi, Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng thở ra một hơi thật sâu. Nàng thầm nghĩ Trứng Gà thật có phúc, khi có được một người có tình như vậy.

Cố Tiểu Phù nhìn thấy sắc mặt của Lục Nguyên Sướng giãn ra liền ngay lập tức cho gọi ngự y đến đây trị thương, nhưng Trứng Gà vẫy lui y quan, tự tay mình trị thương cho Liễu Chiêu Nhi.

Rõ ràng đã bị đổ máu quá nhiều, rõ ràng bị đau nhức đến nỗi sắc mặt tái nhợt, vốn là người khí huyết suy yếu vậy mà Liễu Chiêu Nhi lại nở nụ cười hết sức dịu dàng, nàng an ủi Trứng Gà: "Ta không đau."

Miệng vết thương rất sâu, có thể nhìn thấy tận xương, khi bị bôi thuốc đau đến như vậy rồi mà vẫn gắng gượng nở nụ cười dịu dàng với mình, điều này làm cho Trứng Gà cực kỳ đau lòng. Trứng Gà giúp Liễu Chiêu Nhi băng bó xong rồi mới vừa thương xót vừa oán hận nhìn Lục Nguyên Sướng vừa nói: "A Cha đã hài lòng rồi chứ?"

Lục Nguyên Sướng cười khẽ. Căn bản là nàng không thèm để ý khuê nữ nhà mình hướng về người ngoài như vậy. Cố Tiểu Phù biết rằng lúc này dù có nói cái gì thì Lục Nguyên Sướng vẫn là người có lỗi, nên nàng để cho Trứng Gà đưa Liễu Chiêu Nhi trở về, sau đó lại trộm cùng Trứng Gà trò chuyện.

"A Cha của ngươi vốn là cái người nóng nảy, ngươi lại còn không biết hay sao! Chỉ cần ngươi nhịn một chút thì nàng lại có thể làm gì được ngươi chứ!" Cố Tiểu Phù cầm lấy tay Trứng Gà khuyên nhủ.

"A Cha thật sự đã quá đáng mà. Làm sao nàng lại không nhớ chuyện năm đó khi A Nương phải ủy khuất, thiếu chút nữa nàng đã đem mọi người làm thịt rồi." Ngược lại là Trứng Gà, sau khi đã bình tĩnh trở lại kỳ thật nàng cũng hiểu rõ tâm tư của Lục Nguyên Sướng. Chỉ có điều, cho dù có là như thế đi nữa, nàng cũng không cho phép bất luận kẻ nào được phép đối xử với Liễu Chiêu Nhi như vậy.

"A Cha của ngươi ấy mà, vốn là cái người mạnh miệng mềm lòng. Lúc trước, khi chúng ta mới nhận được tin tức từ trong kinh gửi tới, trong nội tâm vi nương còn cảm thấy khó lòng chấp nhận, nhưng A Cha của ngươi lại thực lòng vì ngươi mà cao hứng, không để ý chút nào tới thân phận của Chiêu Nhi, lại còn biết rõ nỗi khó xử của ngươi ở kinh thành, nên đã khởi hành hồi kinh ngay trong ngày hôm đó. Ngươi còn quá trẻ tuổi, lại từ nhỏ không được cùng mọi người lui tới, nên ta cùng với A Cha ngươi rất lo lắng, chỉ sợ ngươi bị người ta lừa gạt, vậy nên mới muốn thử lòng Chiêu Nhi xem sao. Hôm nay đã thấy được, Chiêu Nhi quả nhiên là một cô gái tốt ngàn dặm chọn được một, Trứng Gà của chúng ta thế nhưng là người có phúc." Cố Tiểu Phù vuốt ve bên má Trứng Gà, dùng lời nói nhỏ nhẹ để điều đình hai cái người họ Lục cùng chung huyết thống này.

Sau khi nghe xong những lời này, trong lòng Trứng Gà mới tốt hơn một chút ít. Chỉ có điều, tuy đã qua được cửa ải cha mẹ, nhưng người trong triều đình lại vẫn không chịu buông tha cho nàng. Cái loại áp lực này, không có người thường nào có khả năng tưởng tượng ra được. Thậm chí Trứng Gà đã làm ra quyết định, nếu là triều thần vẫn không buông tha cho Liễu Chiêu Nhi, nàng sẽ mang theo Liễu Chiêu Nhi rời khỏi nơi này.

"Đúng rồi, rút cuộc Liễu Chiêu Nhi là người phương nào vậy? Cho dù có là con cái nhà giàu đi nữa thì cũng chỉ hiểu biết cầm kỳ thư họa mà thôi, làm sao nàng lại có thể giải quyết được cả việc chính sự như vậy?" Cố Tiểu Phù vô cùng ngạc nhiên. Dù sao cái cách Liễu Chiêu Nhi xuất hiện đã là rất kỳ quặc, hơn nữa Lục Nguyên Sướng từng phái người đi điều tra, vậy mà vẫn không cách nào tra ra được nguồn gốc của Liễu Chiêu Nhi.

Trứng Gà nghe hỏi như vậy thì rất là khó xử, nhưng rút cuộc Cố Tiểu Phù vẫn là người gần gũi mình nhất, hơn nữa thân phận của Lục Nguyên Sướng mình cũng đã biết được, vì vậy có thể nói rằng, khoảng cách giữa nàng cùng cha mẹ là gần nhất. Bây giờ các nàng đều đã thành toàn cho mình cùng Liễu Chiêu Nhi, vậy nên nói cùng không nói về thân thế của người này đều giống nhau cả thôi.



Sau khi đã suy đi nghĩ lại, Trứng Gà mới lên tiếng: "A Nương, nàng không phải là người của nơi này như chúng ta, mà là từ cái thời không khác tới. Tại cái thời không của các nàng, nàng chính là khuê nữ của Thiên tử đương triều."

Cái thời không khác?

Một câu trả lời làm cho người ta phải kinh ngạc nhưng lại cực kỳ hợp lý. Bất quá khi ngẫm lại thì thấy đúng là như thế. Nếu thân không ở trong trung tâm chính trị, những cái chính lệnh thành thục kia làm sao có thể định ra được đây? Hơn nữa, một cái nữ tử độc thân mang bệnh nặng đột nhiên xuất hiện ở một nơi hoang dã như vậy, dù có muốn để ý chuyện triều chính cũng không thể nào làm nổi.

"Nàng là mượn xác hoàn hồn hay sao?" Cố Tiểu Phù cố gắng đè xuống nội tâm cuồn cuộn để hỏi.

"Không phải. Khi vừa sinh ra nàng đã mắc bệnh rồi. Mặc dù trong nhà đã hao tâm tổn trí trị liệu, nhưng thời không của các nàng về y thuật tựa hồ không theo kịp chúng ta, vậy nên dù đã đến cập kê chi niên, vậy mà bệnh tình của nàng chỉ có tăng thêm, cứ vậy chết đi, rồi chẳng biết tại sao, nàng lại đến được chúng ta nơi này."

Trứng Gà không rõ tại sao lại xảy ra việc này, mà Cố Tiểu Phù lại càng là không rõ. Bất quá Cố Tiểu Phù là người đã phải trải qua hàng trăm tình huống trong nhân gian, hiển nhiên có định lực rất tốt. Nếu như Liễu Chiêu Nhi đã đến nơi đây, bệnh cũng đã được trị hết, vậy nàng chính là người ở chỗ này. Nhưng chung quy vẫn là vì Trứng Gà, nên chỉ cần dốc hết sức che chở cho nàng là được rồi.

Nếu như Cố Tiểu Phù còn đang suy nghĩ trong lòng làm thế nào để bảo vệ bảo vệ tiểu nữ nhi của mình, thì hành động của Lục Nguyên Sướng lại lập tức cho thấy là nàng hết sức ủng hộ.

Sau hai ngày nghỉ ngơi, người một nhà cùng bàn luận về mọi chuyện đã xảy ra, qua đó càng thêm hiểu rõ hơn về Liễu Chiêu Nhi, Lục Nguyên Sướng quyết định lâm triều. Vào cái lúc thiết triều, đám đại thần không dám bẩm báo trực tiếp với Lục Nguyên Sướng chuyện về Trứng Gà, thế nhưng sau khi tiến vào bên trong ngự thư phòng, với tư cách đều là trọng thần của một nước, bọn hắn có đủ can đảm làm người có trách nhiệm hướng về Hoàng thượng báo cáo việc này, cũng như trình lên phương pháp xử lý thích đáng.

"Những thứ này theo như lời của các ngươi, trẫm đều đã biết. Đại Đường của chúng ta hải nạp bách xuyên*, là cái nơi dung nạp được mọi sự cũng như vạn vật, cớ sao các ngươi lại hà khắc với một tiểu nữ nhi như vậy?" Lục Nguyên Sướng nói với giọng hết sức bất mãn.

"Hoàng thượng, việc liên quan đến Thiên gia đều không phải là việc nhỏ, công chúa của Đại Đường vốn đã mỹ lệ, tôn quý muôn phần, lại còn là công chúa giám quốc, sẽ là người nắm quyền Đế vương, nếu để mặc cho nàng làm như vậy sẽ là không tuân thủ đạo Thánh hiền." Văn thừa tướng nói thẳng. Hắn cảm thấy lời lẽ của Lục Nguyên Sướng rất là không ổn.

* Hải nạp bách xuyên: Biển rộng có thể dung chứa nước của trăm sông, có thể dung chứa nên mới thành ra to lớn, "Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại". Có thể khoan dung độ lượng, rộng rãi phóng khoáng, đây cũng chính là biểu hiện của một người có tu dưỡng.

"Hử? Đại Đường ta thay thế triều Chu, mọi phong tục cũng là như vậy. Mọi người hãy nhớ ngày trước, giữa nam nữ quý tộc có cái gọi là phong lưu gì đó đi, trao đổi sủng bộc cho nhau lại càng được xem là chuyện phong nhã. Theo trẫm biết, trong triều chúng ta cũng có không ít đại thần nuôi dưỡng người nam tử xinh đẹp. Về việc này trẫm chưa từng một lần răn dạy, mà các ngươi cũng chưa từng một lần thượng tấu với trẫm về việc này. Nếu như các ngươi không cho vì chuyện như vậy mà cảm thấy phẩm hạnh của những đại thần kia làm ảnh hưởng tới tôn vinh của Đại Đường ta, thì vì sao công chúa của trẫm lại nhất quyết phải xem là ngoại lệ?" Giọng điệu của Lục Nguyên Sướng cực kỳ lạnh nhạt, thế nhưng khi các trọng thần nghe được lại mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Trên đối với dưới, trách phạt cũng như phần thưởng, nếu vẫn một mực chống lại thì trách nhiệm cũng sẽ bị xem như là trọng tội. Nói bừa về việc tư của trưởng công chúa, đây còn là phạm vào tội không tôn trọng uy nghiêm của Thiên gia hay sao? Mấy người có mặt tại ngự thư phòng này làm sao lại không biết, còn không phải chỉ vì vấn đề con kế vị mà thôi.

"Chúng thần không dám. Chẳng qua là trưởng công chúa năm nay cũng đã mười tám mà vẫn chưa chiêu chọn Phò mã. Nếu như thanh danh mà bị vấy bẩn thì đây sẽ là điều cực kỳ bất lợi đối với trưởng công chúa. Bởi vì rất nhiều năm Hoàng thượng chưa quay về, hôn sự của trưởng công chúa mới chậm chạp chưa định ra được. Vậy nên thần khẩn cầu Hoàng thượng, sớm định ngày để trưởng công chúa chọn rể." Một đại thần tiến lên thỉnh cầu.

Tình thế hôm nay, bọn hắn xem ra đã rất rõ ràng, đây là Lục Nguyên Sướng quyết tâm muốn đem quyền lực truyền cho Trứng Gà, trong khi Trứng Gà lại là thân phận nữ tử, tất nhiên không thể đăng vị được rồi. Vậy thì còn có cái gì phải băn khoăn nữa đây, khi mà chỉ có con của Trứng Gà mới sẽ là người được thừa kế ngôi vị hoàng đế? Những vị đang ngồi đây, đều là những đại thần quan trọng nhất của Đại Đường, nếu như Trứng Gà buộc phải chiêu chọn Phò mã, cơ bản sẽ không ngoài chọn lựa mấy nhà trong số bọn hắn. Nếu như nhà mình may mắn được tuyển, thì cái địa vị tôn quý kia của nhà mình, tức thì sẽ được kéo dài muôn đời, có ai lại không muốn!

Lục Nguyên Sướng nở một nụ cười nhàn nhạt. Bản thân làm Hoàng đế đã nhiều năm như vậy rồi, nếu như không hiểu nổi thì nàng chính là kẻ ngu xuẩn nhất trên đời này. Làm ra vẻ cực kỳ bất đắc dĩ, Lục Nguyên Sướng nói: "Khuê nữ đã mười tám tuổi mà vẫn còn ở trong các, trẫm rất là hổ thẹn. Chỉ có điều, trước khi lâm chung sư phụ Trứng Gà có để lại di ngôn, đời này của Trứng Gà không thể cùng người khác hôn phối. Cho dù trẫm có đau lòng khuê nữ chịu cảnh cô đơn đi nữa, thì trẫm cũng không có thể mạo hiểm để cho khuê nữ của trẫm gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, vậy nên việc này không cần nhắc lại nữa."

Triều thần hai mặt nhìn nhau, ai cũng không biết nên làm sao đối mặt với cái thuyết pháp này. Được thôi, vậy thì không cần lại phải suy nghĩ về việc tiêu trừ trưởng công chúa nữa. Mà Lục Nguyên Sướng thì cảm thấy cực kỳ may mắn, khi mà mật chỉ đầu tiên trao cho Trứng Gà, là chỉ định Trứng Gà là người kế vị, lại chỉ có Lục Nguyên Sướng, Cố Tiểu Phù cùng Trứng Gà ba người biết được, người ngoài đối với chuyện này hoàn toàn không hề hay biết gì.

Khí phách của Hoàng đế khai quốc vốn đã không người nào có thể phản kháng. Sau khi hồi kinh không quá nửa năm, Lục Nguyên Sướng liền đem chuyện của Trứng Gà an bài thỏa đáng. Nàng xem trọng việc bố trí lại triều đình, đem người của chính mình giáng chức, để Trứng Gà thu xếp tâm phúc của nàng thay vào. Sau khi cùng hai khuê nữ cùng trải qua cho đến mùa xuân, Lục Nguyên Sướng lại dẫn theo Cố Tiểu Phù tiếp tục vân du.

Lần này, Lục Nguyên Sướng đi mà cảm thấy rất an tâm. Mặc dù Trứng Gà không muốn tiếp nhận vị trí này, nhưng vẫn là đứa con biết hiếu thuận với cha mẹ, một vai gánh vác lấy trách nhiệm. Mà điều khiến Lục Nguyên Sướng vui vẻ nhất chính là, Lục gia của các nàng rút cuộc cũng đã xuất hiện một người cực kỳ có khí phách. Đó chính là đứa con được mình thương yêu từ nhỏ, Tiểu Tiểu. Được tận mắt chứng kiến uy nghiêm của Lục Nguyên Sướng những khi lâm triều, được chứng kiến tỷ tỷ khống chế triều đình, ngay từ khi tuổi còn nhỏ mà Tiểu Tiểu đã có cái cảm giác được như vậy là rất tốt. Còn Trứng Gà trong quá trình dạy bảo nàng cũng không ngừng bồi đắp tư tưởng này cho nàng.

Trứng Gà nhìn theo bóng lưng Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù đang rời đi, nàng nắm lấy tay Liễu Chiêu Nhi, nắm cả vai Tiểu Tiểu rồi khẽ nói: "Tiểu Tiểu, tỷ tỷ cũng muốn được như A Cha A Nương, vì vậy ngươi cần phải cố gắng lên."

Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn Trứng Gà, nàng nặng nề gật đầu rồi mới nói: "Tỷ tỷ, Tiểu Tiểu sẽ không để cho các ngươi phải thất vọng."

Đúng vậy! Cha mẹ đi rồi, trong khi chí tỷ tỷ lại không ở nơi này, nếu vậy thì tất cả trách nhiệm, hãy để cho ta gánh lấy là được rồi! Ta cũng là người nhà họ Lục kia mà! Thân là công chúa đã được hưởng thụ đủ mọi sự tôn vinh rồi, kể từ khi thấy cha mẹ cùng tỷ tỷ gặp cảnh khó xử, Tiểu Tiểu cảm thấy mình cần phải vì người nhà họ Lục làm chút gì đó. Mà cái việc nắm quyền lực, tiếp nhận giang sơn, thả cha mẹ cùng tỷ tỷ được tự do, đó là điều Tiểu Tiểu có thể làm được.

Tiểu Tiểu cũng đã biết rõ, trong tương lai không lâu nữa, cuối cùng chính nàng sẽ phải một mình đối mặt với toàn bộ đế chế Đại Đường. Tuy rằng nàng có thể quyền khuynh thiên hạ đấy, nhưng nàng sẽ mất đi thân tình, nàng sẽ phải chịu cảnh cô độc, nàng chỉ có thể một mình sống tại nơi Hoàng thành này, thế nhưng, vì cha mẹ cùng tỷ tỷ, có cái gì lại không được kia chứ?

Để gặp được một người hợp ý, đây thật sự là một việc quá khó khăn, nhưng một khi có được quyền lực trong tay, khi đó mới thật sự là đồ vật làm cho người ta quyến luyến cùng an tâm.

Tiểu Tiểu đưa cánh tay quệt ngang mặt, đem nước mắt lau đi. Từ nay về sau, nàng sẽ không còn là công chúa nhỏ được người khác bảo hộ nữa. Nàng không thể mềm yếu cùng ngu ngốc.

Bảy năm sau. Trên đỉnh núi Huyền Vân.

Vẫn là cái hương án trà xanh như cũ, vẫn là kiếm khí xé gió như cũ, vẫn như cái thời hoạn nạn thì giúp đỡ lẫn nhau của ngày nào, Cố Tiểu Phù điềm tĩnh chấp chén trà nhỏ, Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng bay múa, biến hóa, nhưng trong mái tóc đen đã xen kẽ những sợi tơ bạc, còn giữa lông mày đã không còn thấy sự chấp niệm đâu nữa.

Mũi kiếm đáng lẽ thu về thì đột nhiên biến ảo, hướng về một nơi nào đó đâm tới.

"Keeeng...!"

Kim khí chạm vào nhau làm phát ra thanh âm sắc nhọn, phá vỡ sự yên lặng đang có.

Người vừa đến lập tức đem kiếm quấn vào thân kiếm của Lục Nguyên Sướng, buộc Lục Nguyên Sướng phải dùng sức đáp lại.

Bên người Cố Tiểu Phù cũng xuất hiện một nữ tử, nàng cung kính hành lễ, sau đó được Cố Tiểu Phù ra hiệu cho nàng quỳ xuống ngồi trước án, dịu dàng rót nước hầu hạ.

Bên kia quần chiến kịch liệt, bên này nhàn nhã thưởng thức trà. Thật lâu về sau, hai người quần chiến mới chịu thu lại thế lực cùng tách ra.

"Vậy là đã đến! So với tính toán của ta thì còn sớm hơn nhiều đấy." Lục Nguyên Sướng thu kiếm. Nàng nhận lấy chiếc khăn do Cố Tiểu Phù đưa tới lau mồ hôi.

"Tiểu Tiểu vốn rất thông tuệ, lại được Chiêu Nhi dốc lòng dạy bảo, những gì có thể ta cũng đều dạy hết cho nàng, hết thảy người của ta cũng đều cho nàng. Hôm nay, Trứng Gà cùng Người giống nhau, cũng là cái người nhàn vân dã hạc mà thôi." Sau khi hướng về phía song thân chào hỏi xong, Trứng Gà liền ngồi vào bên cạnh Liễu Chiêu Nhi, để mặc cho Liễu Chiêu Nhi thay mình lau đi mồ hôi.

Lục Nguyên Sướng thấy thế liền liếc nhìn Cố Tiểu Phù một cái, Cố Tiểu Phù trả lại cho nàng một cái ánh mắt lực bất tòng tâm. Thì cũng đúng thôi, các nàng vẫn đang là thanh xuân, còn chúng ta đã là lão phu lão thê, không sánh được với người ta sức lực tràn trề đây!

Tiếng đàn du dương, phiêu dật chậm rãi hòa tan vào trong núi.

Có câu tình chẳng sợ khi bắt đầu, ước mơ không bao giờ là muộn. Muôn đời luân hồi, cuối cùng bất quá cũng chỉ là một tiếng khóc nỉ non. Một nắm đất vàng, một lời tình cảnh, cả đời lưu luyến. Mọi phàm vật trên thế gian này, cuối cùng biến mất vào cõi hư vô. Mà thứ còn lưu lại, chính là chút ấm áp của đôi tình lữ cả một đời sưởi ấm cho nhau mà thôi.

(Toàn văn cuối cùng)
Bình Luận (0)
Comment