Trời vẫn âm u, mây đen che kín ánh mặt trời ấm áp, trong không gian tràn ngập buốt giá, tuyết rơi thành từng lớp dày phủ trên mặt đất, đã ròng rã mười ngày như vậy rồi mà vẫn chưa hề có dấu hiệu ngừng lại. Trong thôn yên tĩnh lạ thường, đâu đây mơ hồ tỏa ra cảm giác tĩnh mịch. Nếu cứ tiếp tục như thế, tai họa do tuyết gây ra đã không còn xa nữa rồi.
Ở đầu đông thôn, trong đại viện Lục gia lúc này lại có vẻ cực kỳ sung sướng. Tiểu lang bị Lục Nguyên Sướng đặt trong chậu nước tắm, nàng đang thay thế Cố Tiểu Phù tắm táp cho nó.
"A ô ~ "
Tiểu lang giương đôi mắt lưng tròng đáng thương mà nhìn Cố Tiểu Phù. Trời đang có tuyết lớn mà phải tắm rửa thì thật sự lạnh quá a, nó vẫn lấy làm kiêu ngạo về một thân lông sói quý giá, vậy mà bây giờ lại trở nên ướt lướt thướt dính ở trên người, chẳng khác gì loài chó rơi xuống nước vậy, đâu còn có chút nào uy phong.
"Tiểu Cửu ngoan nha, chúng ta có tắm rửa sạch sẽ thì mới đẹp đẽ được." Cố Tiểu Phù ôn nhu nói, động tác trên tay cực kỳ nhẹ nhàng.
"A ô ~ "
Tiểu lang nghe được Cố Tiểu Phù gọi tên của nó thì đem đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm tay Cố Tiểu Phù. Danh tự này là mấy ngày trước đây do Cố Tiểu Phù đặt cho nó, ý tứ là Lục Nguyên Sướng là người đã cứu nó, sau này lớn lên nó phải nhớ lấy mà cảm ơn.
Đương nhiên, Tiểu Cửu sẽ không hiểu vì sao phải cảm ơn. Nó chỉ biết là Cố Tiểu Phù mới là người cho nó ăn, dẫn nó chơi, trên người lại có mùi vị vô cùng dễ chịu để ngửi. Còn cái người Lục Đại Lang kia lại đối xử với nó rất thô bạo, là cái người làm cho nó luôn phải sợ sệt. Nếu mà không có Lục Đại Lang ở cùng thì thật tốt a, như thế thì hiện tại nó cũng không đến nỗi bị đặt trong chậu nước đang từ từ lạnh này để tắm rửa a. Nó là lang, không phải chó, lang không cần tắm rửa, được chứ! Một khi chất dầu có trên lớp lông của nó mà bị rửa đi, nó sẽ rất lạnh, được chứ!
Trong khi Cố Tiểu Phù tràn lan tình mẹ, thì Lục Nguyên Sướng lại cao áp cưỡng bức, Tiểu Cửu phản kháng với vẻ cực kỳ bất lực. Nước nóng thay đổi hết chậu này đến chậu khác, rốt cục, nó cũng được Lục Nguyên Sướng xách ra khỏi chậu nước.
"A ô ~ "
Tiểu Cửu còn chưa kịp biểu đạt niềm vui sướng trong lòng thì đã được Cố Tiểu Phù dùng vải bông bọc lại. Khuôn mặt nhỏ, lỗ tai nhỏ, móng vuốt nhỏ, tất cả đều được ôn nhu lau khô. Ngồi ở trong lòng Cố Tiểu Phù, sưởi mình trước ấm lô, Tiểu Cửu cực kỳ hạnh phúc dùng chóp mũi lành lạnh hít ngửi Cố Tiểu Phù, con mắt híp lại, tất cả đều tỏ ra cực kỳ thích ý.
Lục Nguyên Sướng ăn dấm mà nhìn Tiểu Cửu, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu chua. Một con sói đích thực lại bị Cố Tiểu Phù nuôi thành một con mèo, cả ngày oa ở trong lồng ngực Cố Tiểu Phù làm nũng, chân thực là con hư tại mẹ mà.
Lục Nguyên Sướng mới vừa muốn mở miệng nói gì đó để biểu đạt nỗi bất mãn của mình thì cửa viện vang lên tiếng gõ. Nàng đi xuyên qua lớp tuyết phủ dày trên sân, mở cửa nhìn lên, ra là Dương Đại lang.
"Đại ca, trời đổ tuyết lớn như vậy, ngươi chạy tới làm chi?" Tuyết lớn phủ kín trong thôn, từ lúc trở về từ Dương gia, Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù liền chưa từng bước ra khỏi cửa Lục gia.
"Còn không phải là vì việc kết hôn của ngươi hay sao? Mấy ngày nay tuyết lớn chưa ngừng lúc nào, cha cùng mẹ không có cách nào đi thôn Phượng Dương. Vì thế mà để cho ta tới nói với ngươi một tiếng, đỡ phải ngươi cùng Phù nương trông chờ." Dương Vinh xua tay khéo léo từ chối vào nhà, chỉ đứng ngoài thở hổn hển nói.
"Để cha nuôi lão nương nhọc lòng rồi. Tiện thể đại ca giúp ta nhắn cho bọn họ, việc kết hôn không cần phải vội vã, chờ tuyết ngừng lại hãy làm cũng không sao." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói.
"Ngươi đành phải kiên nhẫn mà chờ thôi. Lần này tuyết lớn rơi xuống ròng rã đã mười ngày, trong thôn có không ít nhà bị thiếu lương ăn, thiếu quần áo ấm để mặc, có mấy người đã bị bệnh vì chịu không được đông lạnh. Cha đang phải giúp những người này vượt qua mùa đông nên có vẻ như việc chúng ta dự tính sẽ xong trước đón năm mới là không thành rồi." Dương Vinh tiếc nuối nói. Vốn là hắn còn muốn thừa dịp tết đến uống với huynh đệ hắn chén rượu mừng đây.
"Hiện tại trong thôn rất gian nan sao?" Cuộc sống của Lục Nguyên Sướng luôn luôn là ở phía sau cánh cửa đóng kín, đối với chuyện xảy ra trong thôn cũng không quá tỏ tường. Nhưng nàng biết, nếu là xuất hiện tuyết tai, tất là có không ít nhà khó có thể qua được mùa đông, những năm trước đây chuyện như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra.
"Có khả năng sẽ có người chết." Dương Vinh suy nghĩ một chút rồi hắn tiến đến bên tai Lục Nguyên Sướng nói nhỏ: "Ta nghe nói, Trịnh Đại lang sắp không xong rồi."
Lục Nguyên Sướng nghe được tin về Trịnh Đại, trong lòng có cảm giác rất khó chịu. Nếu là ngày trước, nàng đối với Trịnh Đại cũng sẽ không nghĩ ngợi gì, dù sao sau khi Cố Tiểu Phù rời đi, biểu hiện của Trịnh Đại vẫn tính là có tính người. Nhưng hiện nay, nàng đã cùng Cố Tiểu Phù thấu tỏ lòng nhau, mà Trịnh Đại đã từng làm phu quân của Cố Tiểu Phù, như vậy thì làm sao nàng lại không ngại cho được.
Dương Vinh thấy sắc mặt Lục Nguyên Sướng không được liền khuyên nhủ: "Tin thì ta đã truyền cho ngươi biết rồi, còn nói cho Phù nương biết hay không thì tùy ngươi xem rồi quyết định, bây giờ ta còn phải giúp cha xử lý việc trong thôn đã. Ta đi đây."
Lục Nguyên Sướng đưa đi Dương Vinh rồi mệt mỏi trở về nhà, ngồi ở trong thư phòng suy nghĩ.
Chuyện về Trịnh Đại, với Cố Tiểu Phù mà nói, xem như là đại sự. Tuy nói hiện nay bọn họ đã không còn quan hệ gì, nhưng dù sao giữa hai người cũng đã là phu thê đến ba năm, nói thế nào cũng là tình nghĩa.
Nói cho Cố Tiểu Phù biết, sẽ không có gì khác ngoài việc làm cho nàng thương tâm khổ sở, muốn đi nhìn mặt Trịnh Đại một lần cuối, hoặc là trong lòng Cố Tiểu Phù dù có để bụng thì bề ngoài cũng phải làm ra vẻ bình thường mà chỉ dám chỉ thổn thức trong lòng mà thôi. Nhưng bất kể như thế nào, việc Trịnh Đại sắp chết vô hình trung đã kẹp Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù vào thế khó xử, để cho cảm tình các nàng bị rơi vào mắc kẹt mà thôi.
Giữa lúc Lục Nguyên Sướng còn đang do dự như vậy thì Cố Tiểu Phù đi vào. Nàng thấy sắc mặt Lục Nguyên Sướng không được liền hỏi: "Đại lang, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Không có. Vừa nãy đại ca đến nói cho ta biết tuyết lớn đã phủ kín khắp thôn, cha nuôi cùng lão nương không có cách nào đi nhà ngươi cầu hôn được, trong khi đó lại còn phải đến giúp đỡ người trong thôn khi tết đến. Việc kết hôn trước năm mới là không làm được rồi."
Cố Tiểu Phù nghe nói vậy thì kéo tay Lục Nguyên Sướng, ôn nhu nói: "Vậy chúng ta liền kiên trì chờ thôi. Dù sao ta cũng đang ở Lục gia, cũng sẽ không chạy đi mất, Đại lang cớ gì phải lo lắng như vậy?"
Cố Tiểu Phù không khỏi hồi tưởng lại cái đêm đã cách đây mười ngày trước, nàng cảm động với việc Lục Nguyên Sướng đối với mình chấp nhất cùng chân thành, cũng đau lòng cho thân thể Lục Nguyên Sướng, liền lấy dũng khí muốn đem chính mình cho Lục Nguyên Sướng. Ai ngờ đúng vào lúc đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc thì bị tiếng kêu Tiểu Cửu đánh gãy, nhờ đó mà Lục Nguyên Sướng tỉnh táo lại, chạy đi vào trong viện múa kiếm mất một lúc lâu. Thật đúng là đã làm khó dễ nàng rồi.
Tuy rằng ngày đó Lục Nguyên Sướng đã không làm gì mình, nhưng thân thể mình cũng đã bị nàng mò khắp cả rồi, mình đã là người của nàng. Vậy nên hôn lễ này dù có làm không hay làm thì cũng đâu thay đổi được sự thực đó.
Mấy ngày nay, hễ có lúc nào rảnh rỗi Cố Tiểu Phù đều sẽ hồi tưởng lại buổi tối ngượng ngùng kia. Cái cảm giác tâm hồn hai người hòa nhập vào nhau lúc ấy, cùng với thân thể phát ra hưng phấn đều sẽ làm cho nàng cảm thấy vừa thỏa mãn vừa thẹn thùng. Nàng chờ mong thời khắc được động phòng hoa chúc, chờ mong thời khắc chính mình danh chính ngôn thuận trở thành vợ của Lục Nguyên Sướng.
Dương Vinh mang đến tin tức như vậy, làm sao Cố Tiểu Phù lại không thất vọng? Nhưng rồi nàng cũng vẻn vẹn chỉ là nhất thời thất lạc, bởi vì chỉ cần có Lục Nguyên Sướng ở bên cạnh, như vậy với nàng là đủ rồi.
"Ta muốn nhanh chóng cho Phù nương một danh phận, chỉ sợ Phù nương phải chịu oan ức." Cố Tiểu Phù nghe được Lục Nguyên Sướng nói vậy thì tim như mềm nhũn ra, trong lòng rất thư sướng.
"Có Đại lang bồi tiếp ta, làm sao ta lại phải chịu oan ức đây." Cố Tiểu Phù an ủi.
"Phù nương thật sự đồng ý cứ như vậy theo ta sao?" Lục Nguyên Sướng nhíu mày nói, lời an ủi của Cố Tiểu Phù làm cho nàng nổi lên hứng thú đùa giỡn.
"Đại lang lại bắt nạt ta, đồ bại hoại." Cố Tiểu Phù nương theo lực của Lục Nguyên Sướng, đem thân thể dán về phía nàng, dùng đầu ngón tay tinh tế điểm sống mũi cao của Lục Nguyên Sướng. Nàng nhận thấy trên mặt người này tất cả đều là nét mỹ lệ, kiều mị của một cô gái. Nàng cũng nhìn ra được Lục Nguyên Sướng lại bắt đầu rục rà rục rịch.
Khi Lục Nguyên Sướng vừa định làm mấy chuyện xấu, bàn tay của Cố Tiểu Phù che cái miệng đang tiến đến của Lục Nguyên Sướng rồi nghiêm nghị nói: "Đại lang, trước tiên đừng nghịch nữa. Tuyết lớn phủ kín trong thôn rồi, trong thôn nhà nghèo tất là gian nan. Mấy nhà tá điền của chúng ta không biết thế nào rồi, ngươi có thể nghĩ tới họ được không?"
Lục Nguyên Sướng nghe thấy nàng nói như vậy thì sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Lục gia của nàng từ trước đến giờ đối với tá điền đều rất chu đáo, nếu năm nào xuất hiện thiên tai thì năm đó tất nhiên sẽ có miễn giảm địa tô. Tá điền của Lục gia, cơ bản đều đến làm từ ngày mẹ nàng đến ở nơi đây, cùng Lục gia cũng coi như sâu nặng. Hiện nay tuyết tai kéo dài như vậy, sợ là tháng ngày sắp tới của tá điền sẽ rất khó khăn để vượt qua.
"Phù nương, ngươi ở trong nhà kiểm lại lương thực cùng vải vóc một chút, ta đi đến nhà các tá điền nhìn xem sao." Lục Nguyên Sướng nâng Cố Tiểu Phù đứng dậy, nghiêm túc nói.
"Đại lang, trước tiên chờ một chút." Với Cố Tiểu Phù, Lục Nguyên Sướng nói sao nàng liền nghe vậy, bây giờ nàng vội vã giữ người này chính là để giúp nàng mặc thêm áo ấm, sau đó còn tỉ mỉ phủ thêm một áo khoác nữa, nàng nói: "Đại lang trên đường phải cẩn thận, đi sớm về sớm. Bên ngoài nếu là có việc, nhớ tìm trưởng thôn thương lượng, đừng có cậy mạnh."
"Phù nương xem ta là người như thế hay sao?" Lục Nguyên Sướng lắng nghe Cố Tiểu Phù căn dặn, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác khó chịu. Đây còn không phải là xem nàng như hài tử để mà dạy dỗ? Nàng có ngốc như vậy sao? Từ nhỏ nàng đã một mình sinh sống, dù có xảy ra chuyện gì cũng không phải là người thiếu thông minh nha.
"Đại lang đừng quên chuyện ngươi cùng Quản lão đại tỷ thí, khi đó ta đã thật sự bị dọa sợ. Bây giờ ta chỉ ngóng trông Đại lang được bình an, như thế mà cũng không được hay sao?" Cố Tiểu Phù gắt giọng. Nàng cùng Lục Nguyên Sướng sinh hoạt đã lâu như vậy, làm sao lại không biết tính khí người này, đừng xem bề ngoài mà cho rằng nàng người thuộc phái ôn hòa, có ai biết được là lòng dạ người này lại không phải vậy.
"Được, ta đã nói rồi, đều nghe Phù nương." Mỗi khi Cố Tiểu Phù như vậy làm cho Lục Nguyên Sướng cực kỳ hưởng thụ. Nàng trộm hôn Cố Tiểu Phù một cái rồi vừa cười vừa bước ra cửa.
Sau khi Lục Nguyên Sướng ra khỏi cửa, Cố Tiểu Phù liền đi xuống hầm kiểm kê. Lương cũ vẫn còn lại một ít, nếu là cần đem ra cứu tế thì cũng coi như đủ. Nhưng vải vóc dùng làm đồ giữ ấm lại không đủ, những thứ còn lại trong nhà được mua trong chuyến đi vào thành Lâm Xuyên thì cũng chỉ thích hợp dùng trong nhà, đều là những loại vải tốt nhất, đưa cho tá điền cũng không thích hợp. Có điều, may mà than còn lại khá nhiều, bớt ra một ít cũng có thể được việc, bao giờ tuyết ngừng lại đi trong thành mua thêm một chút trở về là được.
Cố Tiểu Phù vốn không phải là người nhỏ mọn. Thường ngày nàng vẫn luôn tiết kiệm, tính toán tỉ mỉ, cũng bởi vì kế sinh nhai từng quá gian nan mà thôi. Nàng đến Lục gia cũng đã lâu như vậy, không phải lo ăn lo mặc, lại còn có Lục Nguyên Sướng lúc nào cũng giáo dục, vì vậy mà lòng dạ dĩ nhiên cũng sẽ rộng rãi không ít. Cứu tế tá điền là chuyện nên làm, vì thế nàng cũng chỉ đau lòng một hồi rồi liền quên.
Quả nhiên, đúng như Cố Tiểu Phù suy nghĩ, vào lúc trời tối Lục Nguyên Sướng mang về không ít tá điền. Những người tá điền này không còn sức sống mười phần giống như ngày trước sửa nhà cho Lục gia nữa. Tay chân bọn họ đều co quắp lại, mỗi người lại chỉ được bao bọc bởi áo bông đơn bạc tàn tạ. Mặt người nào bị đông lạnh đến xanh mét vậy mà cũng không lấn át được vẻ suy yếu vàng vọt do thiếu lương ăn. Có điều, có lẽ là vì có Lục Nguyên Sướng đồng ý cứu tế, nên trên mặt tất cả bọn họ lúc này đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
Lục Nguyên Sướng đem cả đám người dẫn vào trong viện rồi nghiêm nghị nói: "Các ngươi đều là tá điền nhiều năm của Lục gia ta, Lục gia ta sẽ không nhìn các ngươi bị đông chịu đói mà bỏ mặc. Nhưng các ngươi cũng phải biết, Lục gia ta cũng không nợ các ngươi cái gì, trái lại nhiều năm như vậy cũng coi như là thêm ân cho các ngươi mà thôi."
"Chủ nhà là người thiện đức, trong lòng chúng ta chỉ có lòng biết ơn, tuyệt không dám có bất cứ tâm tư không phải nào." Những người nông dân vốn thật thà giờ nghe xong lời này, liền từng từng người vội vàng tiến lên bày tỏ thái độ, nói lời rút ra tự đáy lòng. Đối với việc hôm nay Lục Nguyên Sướng đồng ý tiếp tế cho bọn họ là vô cùng cảm kích, vì đã làm ruộng cho Lục gia nhiều năm như vậy, Lục gia là người như thế nào, trong lòng bọn họ quá là rõ ràng.
"Trong lòng các ngươi rõ ràng là tốt rồi. Việc hôm nay cũng là nhờ nương tử của ta nói giúp, nếu không phải vậy thì ta cũng không cố sức giúp các ngươi." Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói.
"Đa tạ nương tử đại ân, chủ nhà có thể lấy được nương tử là một người có tâm địa thiện lương như vậy là chủ nhà phúc khí, cũng là phúc khí của chúng ta." Đám người tá điền nghe nói như vậy lại từng người từng người quỳ xuống dập đầu.
Cố Tiểu Phù thấy thế liền vội vàng để cho đám tá điền đứng dậy, nhưng mà đám tá điền vẫn từng người từng người quỳ gối trong tuyết trông đến vô cùng kiên quyết, căn bản không một ai để ý tới lời khuyên can của Cố Tiểu Phù. Lục Nguyên Sướng hướng về Cố Tiểu Phù đang tay chân luống cuống mà cho ánh mắt ra hiệu, Cố Tiểu Phù chỉ có thể miễn cưỡng bỏ cuộc. Nàng biết, đây là Lục Nguyên Sướng đang vì mình lập uy danh, ban ơn huệ đây mà.
"Được rồi, tất cả đứng lên đi, quỳ thành hình dáng gì vậy chứ!" Lục Nguyên Sướng thấy trận thế cũng xếp đặt đến mức được như ý rồi, liền đối với đám người kia nói: "Nương tử đã chuẩn bị lương thực cùng than sưởi cho các ngươi, các ngươi đến lĩnh rồi đem về nhà. Những thứ này sẽ được ghi vào trương mục, chờ đến vụ thu hoạch mùa hè năm sau sẽ cùng các ngươi tính toán."
Tá điền nghe nói như vậy thì ai cũng lộ sự vui mừng ra mặt. Tuy là nói năm sau vẫn phải trả nợ, nhưng đối mặt với tình cảnh hiện nay, trong thôn đã có không ít nhà khó mà vượt được trong thời gian sắp tới. Mà trước mắt đã có mấy người già nằm ở trên giường chờ chết, bọn họ đây có thể được đến tại Lục gia nhận tiếp tế, thì ít nhiều cũng có thể cầm cự được từ nay cho đến tết. Đây đúng là thiên ân đại huệ.
Cố Tiểu Phù đem các thứ đã được chuẩn bị sẵn thành từng phần phân phát đến tận tay tá điền, lại nhận không ít sự cảm kích. Khi nàng nhìn thấy một lão nông đến lĩnh vật tư, đột nhiên lại nhớ tới người thân ở Cố gia. Cố gia so với tá điền nơi đây cũng không khá hơn là bao nhiêu, hiện nay tá điền môn không vượt qua nổi, như vậy Cố gia chắc cũng cực kỳ gian nan.
Trong nhất thời, tâm tư Cố Tiểu Phù trở nên như có lửa đốt, ngay đến nụ cười miễn cưỡng cũng không xả ra được.
Khi Lục Nguyên Sướng đem đám tá điền đi rồi, căng thẳng trong lòng được xả bớt, nàng quay đầu lại muốn cùng Cố Tiểu Phù nói giỡn mấy câu thì lại nhìn thấy Cố Tiểu Phù ngơ ngác mà đứng ở trong viện như người mất hồn vậy.
Bo: Sau mỗi chương thường có phần "Tác giả có đôi lời muốn nói". Phần này có thể giúp ta hình dung ra được một phần cuộc sống, tính cách của tác giả. Tác giả đã có bạn gái và sống rất hòa hợp; tác giả là người đôi khi khá hài hước, ưa thích đi du lịch; là người khá trầm ổn nhưng cũng dễ bị tổn thương bởi các lời bình luận ác ý của độc giả... Bo sẽ bỏ bớt phần này vì có đôi khi lời tâm sự rất chân thành của tác giả làm ảnh hưởng đến cảm xúc của người đọc. Bạn nào muốn xem thêm thì tìm đọc ở QT nha.