Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 54

Mùa đông ở trên núi đặc biệt yên tĩnh, mặt đất đã ngủ say. Thường ngày chim muông cùng dã thú làm cho nơi này cực kỳ náo nhiệt, vậy nhưng hiện tại, trên suốt đường đi tới, chỉ thấy được mấy con thỏ nhảy lên trong tuyết, những động vật khác không thấy tăm hơi.

Một người một sói, cứ như vậy cố hết sức đi tới đi lui trong núi. Bên dưới chân núi tuyết đã từ từ tan rã, thế nhưng trên đỉnh núi lại vẫn phủ trắng xóa một mảnh, có nhiều chỗ, tuyết lên tới đầu gối. Lục Nguyên Sướng vốn đã quen thuộc với hoàn cảnh như vậy, mùa đông năm vừa rồi, nàng nhàn đến phát hoảng cũng sẽ lên núi săn thú. Nhưng Tiểu Cửu, vốn là một con sói, vậy mà lại là lần đầu tiên gặp phải hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy. Nó bước từng bước nhỏ như bò trên tuyết vậy. Nhưng xem ra trong mắt ở Lục Nguyên Sướng thì Tiểu Cửu đâu phải là bước đi, rõ ràng là vật lộn mới đúng.

Lục Nguyên Sướng thấy Tiểu Cửu lúc này thực đáng yêu, vì vậy mà trên mặt hiện lên ý cười. Tiểu Cửu đáng thương nhìn cha bất lương, khi thấy Lục Nguyên Sướng căn bản không có ý định giúp đỡ thì nó chỉ còn biết thở hổn hển cố theo sát.

Với nó mà nói, rừng tùng vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Tiểu Cửu chưa từng tới nơi này, nhưng bản tính hoang dã trong cốt nhục lại làm cho nó đối với hoàn cảnh như vậy có lòng trung thành rất sâu.

Một con thỏ lao vọt qua, cái tai của Tiểu Cửu dựng phắt dậy, một vệt màu xám kia có sức hấp dẫn trí mạng đối với nó, vì vậy mà nó vùng chạy đi đuổi theo con thỏ.

Lục Nguyên Sướng thấy thế thì dừng bước, nhàn nhã nhìn Tiểu Cửu tìm cách bắt con thỏ. Nàng thấy Tiểu Cửu dũng mãnh bổ nhào một cái, con thỏ nhỏ hốt hoảng nhảy lên chạy vọt đi, để lại một mình Tiểu Cửu trồng cây chuối vào bên trong lớp tuyết. Lục Nguyên Sướng nhìn thấy vậy thì dở khóc dở cười. Nàng nghĩ thầm Tiểu Cửu thật đúng là bị Cố Tiểu Phù nuôi cho thành đồ phế bỏ, rõ ràng là một con sói, vậy mà ngay cả đến một con thỏ còn không bắt được.

Tiểu Cửu lắc ra một mồm đầy tuyết, khi quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Nguyên Sướng đang cười nhạo nó. Một con sói lại cũng biết xấu hổ, nó lập tức vươn mình lần thứ hai nhào tới con thỏ. Cứ như vậy rất nhiều lần, con thỏ nhỏ hoảng đến mức không còn giữ được tỉnh táo, sơ ý một chút, liền bị Tiểu Cửu tóm lấy chân sau.

Dã tính trong máu lúc này bạo phát ở trong cơ thể Tiểu Cửu. Nó cắn một cái vào cái cổ con thỏ nhỏ, mặc kệ con thỏ gắng sức giãy dụa, chỉ gắt gao cắn vào không tha, con thỏ nhỏ giãy dụa được chốc lát thì tắt thở.

Tiểu Cửu đem thỏ tha đến trước mặt Lục Nguyên Sướng, nháy tròng mắt đen láy vui mừng mà nhìn nàng, vừa như lấy lòng lại vừa như cầu mong được tán thưởng. Chỉ nhìn Tiểu Cửu, Lục Nguyên Sướng cũng đọc ra suy nghĩ của nó. Đây là Tiểu Cửu muốn đem con mồi đầu tiên do nó săn được cho mình đây.

"Tiểu Cửu, ta sẽ ở trong núi mấy ngày nữa, ngươi phải tự mình kiếm ăn. Nếu như không bắt được thì phải chịu đói, biết chưa?" Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ của Tiểu Cửu, đem thỏ cất vào túi đựng đồ rồi xoay người đi về phía trước.

"A ô ~" Tiểu Cửu oán niệm kêu to. Nó không nghĩ được là Lục Nguyên Sướng lại nhẫn tâm như vậy.

"Câm miệng! Còn có một chuyện nữa, ngươi phải nhớ kỹ. Không được phép kêu loạn, nghe chưa?" Lục Nguyên Sướng nghe thấy Tiểu Cửu kêu to liền vội vàng ngăn lại. Nàng cũng không muốn Tiểu Cửu đem bầy sói kéo lại đây. Hiện nay vết thương trên người nàng còn chưa khỏi, có thể đánh không lại bầy sói.

Tiểu Cửu nhỏ giọng nghẹn ngào vài tiếng rồi oan ức theo sát Lục Nguyên Sướng tiếp tục đi về phía trước.

Ngày hôm đó Lục Nguyên Sướng cũng không hề đụng tới con mồi. Trên đường đi nàng đánh được một con chó hoang, nàng đem nướng lên mà ăn no nê. Bởi vì Tiểu Cửu không săn được thêm cái gì, Lục Nguyên Sướng liền đem con thỏ ném cho nó.

Tiểu Cửu quen được Cố Tiểu Phù cho ăn thịt chín, hiện tại bắt nó ăn thịt sống thì quả là rất khó thích ứng. Vì đã nhảy nhót cả một ngày nay rồi, nó vừa mệt vừa đói, bây giờ ngửi thấy mùi thịt được Lục Nguyên Sướng nướng lên thơm phức, nó quá thèm ăn nên cứ đi vòng quanh Lục Nguyên Sướng.

Cuối cùng, dù gì cũng là con sói do chính mình nuôi lớn lên, Lục Nguyên Sướng thấy Tiểu Cửu hiện tại thực đáng thương vì vậy mà lại đem thức ăn chia cho nó. Một người một sói cùng ăn một trận thật no nê rồi tìm một chỗ khuất gió ôm nhau cùng nghỉ ngơi qua một đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Minh đi Lục gia tìm Lục Nguyên Sướng để bàn bạc chuyện sửa sang phòng ốc, khi gõ cửa thì thấy rằng gõ đến mấy cũng không thấy có người ra mở cửa liền cảm thấy có chuyện không hay rồi. Hắn trở về Dương gia cầm lên chìa khoá Lục gia, lại còn mang theo Dương Đại nương cùng nhau tiến vào Lục gia.

"Cái đứa nhỏ A Nguyên này sẽ không phải là lên núi đi săn nhạn đấy chứ?" Dương Minh nhìn cả căn nhà trống vắng nghi hoặc hỏi.

"Đứa nhỏ này, thân thể còn mang theo vết thương, có lẽ nào lại kích động đến như vậy được chứ!" Dương Đại nương nghe nói vậy thì gấp đến độ muốn khóc.

Mùa đông lên núi không phải là chuyện đùa giỡn. Tuy nói mãnh thú không nhiều, nhưng hễ có dã thú xuất hiện thì đều trong tình trạng đói bụng cực kỳ, nếu thấy vật còn sống lẽ nào lại không liều mạng đuổi bắt? Trên núi lại rất là lạnh giá, nếu như phải ở lại trong núi qua đêm, người bình thường bị đông chết cũng không phải là chuyện gì quá xa lạ, nhưng vạn nhất gặp phải tuyết lở gì đó thì đến cả thi thể cũng còn tìm không được.

Dương Minh quay một vòng trong phòng thì phát hiện ra đến Tiểu Cửu cũng không có ở đây, vì vậy mà đành chấp nhận sự thật là Lục Nguyên Sướng đã đi lên núi.

"Lão già, nói vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ. Đừng để chuyện vui không thành đã đành lẽ nào lại còn để cho chúng ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh?" Dương Đại nương gấp đến mức sắp phát khóc.

"Nói linh tinh cái gì vậy hả? Xúi quẩy! Hãy nhớ là A Nguyên có một thân võ nghệ giỏi, đâu phải cái gối thêu hoa. Mùa đông năm vừa rồi A Nguyên cũng lên núi, không phải là vẫn khỏe mạnh mà trở về đó sao? Đừng ồn ào vì ba chuyện linh tinh nữa." Tuy rằng ngoài miệng thì Dương Minh nói như vậy, nhưng trong lòng cũng cực kỳ lo lắng. Nếu như Lục Nguyên Sướng vẫn khỏe mạnh, thì chuyện lên núi cũng là bình thường, nhưng hiện tại Lục Nguyên Sướng đang bị thương, đi lên núi là chuyện rất nguy hiểm.

Dương Minh vội vã tìm mấy tráng hán trong thôn quanh năm săn thú có thêm Hoa Nhị Lang dẫn đầu, đi lên núi để tìm Lục Nguyên Sướng.

Lục Nguyên Sướng không biết vì nàng mà trong thôn đã rối tung cả lên. Nàng vẫn ở trên núi lùng sục, nhưng mà đi càng lâu thì hi vọng càng cạn dần. Có lúc ngẫm lại cũng tự cảm thấy mình buồn cười, lúc này đang giữa mùa đông, trong ngọn núi làm sao có nhạn được đây.

Sau khi đã đi khắp những đỉnh núi thường đi qua, Lục Nguyên Sướng dừng lại thở hổn hển. Nàng dự định đi đến chỗ ngọn núi xa nhất kia, nơi đó, nàng đã từng đi qua một lần, lần đó nàng bị một con gấu đuổi theo, nhưng lúc đó cũng chưa từng thấy nhạn. Lần này tìm đến cũng chỉ là thử vận may, nếu như đến đó mà cũng không có thì nàng đành phải xuống núi thôi. Lúc này nàng cảm thấy vết thương trước ngực mơ hồ đau, nàng biết thân thể mình đã không còn gắng gượng được bao lâu nữa.

Tiểu Cửu sung sướng đuổi theo trận gió ở phía trước. Sau một ngày thích ứng, bây giờ nó đang tỏ ra vô cùng thích thú cảnh vật nơi đây.

Lục Nguyên Sướng phải mất hẳn một ngày trọn vẹn mới tới được ngọn núi kia, thế nhưng sau một vòng tìm kiếm cũng chưa thấy dấu vết nào cho thấy ở đây có chim nhạn, trong lòng nàng không khỏi dâng lên cảm giác thất vọng. Lúc này nàng chỉ biết đem toàn bộ hi vọng gửi gắm ở Dương Vinh, nếu không thì sợ rằng thời gian kết hôn của nàng và Cố Tiểu Phù còn phải kéo dài thêm.

Nàng tìm một nơi khuất gió làm nơi nghỉ ngơi để làm một chút thịt để ăn. Ai ngờ đúng lúc này Tiểu Cửu lại đông hít hít tây ngửi ngửi, sau đó hướng đến một hướng khác chạy đi như điên.

"Tiểu Cửu!" Lục Nguyên Sướng vội vàng đứng dậy rồi đuổi theo hướng Tiểu Cửu vừa đi, trong lòng cũng mừng như điên. Sẽ không phải là Tiểu Cửu tìm được tung tích nhạn đấy chứ?

Lục Nguyên Sướng ôm lấy Tiểu Cửu để cả hai cùng đến nơi. Những ngày qua nàng vốn là để Tiểu Cửu được rèn luyện một chút, đỡ phải vì Cố Tiểu Phù dưỡng cho đến mức phế bỏ, thứ hai là, trong lòng vẫn hy vọng có thể dựa vào khả năng khứu giác nhạy cảm của Tiểu Cửu mà tìm được nhạn. Lúc này tuyết dày ngập núi, sẽ có một ít khí tức mỏng manh sớm bị tuyết lớn che lấp ở bên dưới. Nhưng Tiểu Cửu là sói, lại còn là không phải loài sói bình thường, nên rất có khả năng tìm được một ít mùi.

Lục Nguyên Sướng lại theo Tiểu Cửu chạy một lúc lâu thì phát hiện Tiểu Cửu đột nhiên dừng lại, nàng đầy cõi lòng hi vọng mà chạy tới nhìn xuống. Vậy nhưng những gì đập vào mắt lại khiến nàng kinh ngạc vô cùng.

Không phải là hoạt nhạn nàng đang mong đợi, mà là một thung lũng dạt dào ý xuân!

Trong một cái hang ở phía xa xa có một suối nước nóng đổ ra tạo thành một cái hồ rất lớn, trên mặt hồ là một màn sương trắng nhàn nhạt, bốn phía hồ nước nóng cây xanh che kín. Cảnh tượng này xuất hiện ở bên trong ngọn núi lạnh lẽo thì thực là hiếm thấy.

Tiểu Cửu kéo kéo ống quần của Lục Nguyên Sướng, Lục Nguyên Sướng hiểu ý liền mang theo Tiểu Cửu đi xuống phía dưới nhìn xem.

Lục Nguyên Sướng có chút tò mò nên đi vào trong cốc xem xét. Sau khi nhìn trái nhìn phải, nàng nhận ra mặc dù đã ở trên núi nhiều năm như vậy thế nhưng chưa từng một lần phát hiện ra hồ nước nóng này. Mắt nhìn cây xanh hoa nở, tay nhúng vào dòng nước suối ấm áp mà như cảm thấy thực sự là lạc vào một thế giới khác.

Tiểu Cửu cũng cực hưng phấn. Nó học theo động tác của Lục Nguyên Sướng, đưa chân trước đi tiếp xúc với mặt nước, ai ngờ lòng bàn chân của nó bị trượt đi. "Rầm" một tiếng nó rớt vào lòng suối.

"Tiểu Cửu!" Lục Nguyên Sướng thấy Tiểu Cửu rơi xuống nước trong lòng hết sức căng thẳng, đứng trên bờ mà không biết làm sao. Nàng không biết bơi, vì vậy mà không dám xuống cứu Tiểu Cửu. Nếu như Tiểu Cửu cứ như thế mà chết đi, sau này Cố Tiểu Phù trở về sẽ oán trách nàng biết chừng nào đây.

Cũng còn may là Tiểu Cửu trời sinh ra đã biết bơi. nó giãy dụa một lúc thì liền biết được cách bơi, sau đó thì chậm chạp bơi trở lại. Lục Nguyên Sướng đưa một tay tóm lấy Tiểu Cửu lôi lên bờ, rồi lại vuốt vuốt lông cho nó, sau đó mới tức giận nói: "Cả ngày chỉ biết nghịch ngợm, sau này trở về sẽ nói cho mẹ ngươi biết, để cho nàng không thèm để ý đến ngươi nữa!"

"A ô ~ "

Tiểu Cửu rủ cái đầu xuống, run rẩy mà núp ở trong lòng Lục Nguyên Sướng. Vừa nãy nó đã cực kỳ hoảng sợ, bây giờ đây cũng còn đang sợ hãi lắm đây.

Lục Nguyên Sướng hơi dừng lại, sau đó ôm Tiểu Cửu hướng về phía trong thung lũng đi tới. Nàng thấy đằng trước có cái một cây, trên cây là một mảnh đỏ hồng hồng toàn trái cây nho nhỏ, sau một ngày chạy trên núi, bây giờ không thấy đói khát mới là lạ.

Lục Nguyên Sướng nhìn không ra trái cây này là cái giống gì, nhưng trái cây toả ra vị ngọt mê người. Cuối cùng nàng cũng không nhịn được mà hái xuống hai trái, một cho mình, một cho Tiểu Cửu.

Lục Nguyên Sướng đem trái cây tùy ý xoa xoa ở trên người, sau đó thì cắn một ngụm lớn "Xoạt xoạt xoạt xoạt" ăn cực kỳ vui vẻ. Trái cây kia có thứ mùi vị không cách nào hình dung được, từ xưa đến nay Lục Nguyên Sướng chưa bao giờ từng ăn.

Tiểu Cửu thấy Lục Nguyên Sướng ném một trái cho nó thì cũng cực kỳ vui vẻ. Khi nó để sát mũi vào ngửi thì bỗng dưng gào thét như phát điên lên. Nó đem toàn bộ thân thể nhào vào trên đùi Lục Nguyên Sướng, bàn chân trước dùng sức cào lên đùi nàng. Vì nó dùng sức quá mạnh mà cái quần bị xé ra một mảng lớn.

"Tiểu Cửu, ngươi làm gì vậy? Đừng cào!" Lục Nguyên Sướng bất mãn nhìn chỗ rách rất lớn trên cái quần. Tuy nói là nàng lên núi thì chỉ mặc quần áo làm bằng vải thô, nhưng cũng là do Cố Tiểu Phù tự tay làm.

Trước đây chỉ cần Lục Nguyên Sướng nổi giận thì Tiểu Cửu sẽ lập tức dừng lại, vậy nhưng lần này Tiểu Cửu thay đổi khác hẳn ngày thường. Nó vẫn không ngừng lôi kéo Lục Nguyên Sướng.

Lục Nguyên Sướng cảm thấy sự tình có chút không đúng, lúc này mới nhìn kỹ trái cây. Và nàng nhận thấy cái chỗ mình đã cắn vào kia bây giờ chảy ra một chất lỏng màu vàng, nhìn qua cực kỳ quỷ dị.

Lục Nguyên Sướng đột nhiên hiểu ra được ý tứ của Tiểu Cửu nên vội vàng ném trái cây đi. Ai ngờ chỗ trái cây lăn xuống với chất lỏng chảy ra trên mặt tuyết, nơi đó bỗng nhiên phù phù bốc lên một làn hơi trắng, tốc độ tuyết bị hòa tan cực nhanh.

Lục Nguyên Sướng thấy thế thì mặt đột nhiên biến sắc, nàng vội vàng moi trong yết hầu muốn đem chỗ trái cây vừa nuốt xuống phun ra. Nhưng cho dù nàng dùng sức như thế nào thì chỗ trái cây màu đỏ kia vẫn ngoan cường ở lại trong người, làm sao cũng không chịu ra.

Tiểu Cửu lo âu nhìn Lục Nguyên Sướng nằm trên mặt đất nôn khan, sau đó thì nó thấy, thật chậm rãi, mặt của Lục Nguyên Sướng từ từ đỏ rực lên. Từ mặt đến cổ, lỗ tai, đầu cánh tay lộ ở bên ngoài, tất cả đều càng ngày càng đỏ.

Lục Nguyên Sướng không nhìn thấy dáng vẻ mình hiện nay đáng sợ như thế nào, nhưng nàng có thể cảm giác được trong người đang nóng rực lên. Cái cảm giác nóng rực này đi từ trong dạ dày tản ra, sau đó nhanh chóng lan tràn đến toàn thân. Nàng không nhịn được nên vốc tuyết chà xát lên thân thể, vậy nhưng vẫn không làm giảm đi được một chút nào cảm giác nóng ran khắp cơ thể lúc này.

Trên mặt tuyết trắng tinh, sạch sẽ có từng giọt, từng giọt màu đỏ rơi xuống. Lục Nguyên Sướng đưa tay lau cái mặt đang nóng bỏng thì nhận thấy bàn tay đầy máu tươi, trong thoáng chốc nàng nhận ra tình huống so với tưởng tượng dường như còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Nàng khó khăn bò đến bên hồ, ở trên mặt hồ trong veo, nàng nhìn thấy từ mũi, miệng của mình máu đang không ngừng chảy ra.

Lục Nguyên Sướng khiếp sợ nhìn chính mình in trên mặt hồ, nỗi bất an trong lòng càng ngày càng tăng, cùng với đó là cảm giác bị thiêu đốt cũng tăng lên. Một cảm giác đau đớn đến tận trong xương chậm rãi xuất hiện, làm cho nàng không tự chủ được mà cả thân thể run rẩy.

"A ~ "

Trong cơ thể cảm giác đau đớn không ngừng giằng xé. Cuối cùng, không chịu được nữa, Lục Nguyên Sướng điên cuồng cào bới y phục của mình, lăn lộn trong tuyết. Vết thương trước ngực dị thường đau đớn, mà đau đớn vùng bụng dường như lại càng mãnh liệt hơn, bên ngoài thân thể đã là dần dần rướm máu ra khiến cho chiếc áo bên trong của nàng nhiễm đỏ một màu.

Tiểu Cửu đi theo Lục Nguyên Sướng từng bước một. Trong con mắt của nó tràn ngập nỗi hoảng sợ, nhưng nó chỉ biết bất lực nhìn Lục Nguyên Sướng đang cực kỳ thống khổ mà không có biện pháp nào đế giúp đỡ. Tiểu Cửu "Ô ô" kêu rống lên, trong mắt bỗng nhiên chảy ra một dòng nước!

"Tiểu Cửu, trở lại tìm mẹ đi. Ta không được nữa rồi!"

Lục Nguyên Sướng nén cơn đau đớn mà cố gắng gào lên những tiếng cuối cùng này, sau đó là một tiếng hét thảm. Nàng nhắm chặt mắt lại rồi không động đậy nữa.

"A ô ~ "

Tiểu Cửu liều mạng rống lên, nó dùng móng vuốt nhỏ ra sức mà đẩy Lục Nguyên Sướng, nhưng cái người toàn thân đầy máu trước mặt này lại không có nửa điểm phản ứng.

Trong chốc lát, toàn thung lũng chỉ vang vọng đến vô tận tiếng hú não nề của Tiểu Cửu.

Bo: Mồng hai Sướng đưa Phù đi Chúc gia, mồng ba trở về mà không có Phù về cùng. Mồng bốn lên núi rồi cùng Tiểu Cửu ngủ lại trên núi. Mồng năm tìm thấy thung lũng có suối nước nóng và ăn trái cây màu đỏ bí ẩn. Tóm tắt là vậy.
Bình Luận (0)
Comment