Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 63

Vừa bàn bạc xong thì nghe Từ Văn Võ ra lệnh một tiếng, ba trăm thân quân không khác gì mãnh thú, khí thế hùng hổ lập tức hướng về phía những người thường ngày vẫn là các chiến hữu của mình mà đánh tới. Bọn họ sử dụng đủ loại tư thế để đánh giết, giống như là đối xử với kẻ thù đã giết cha mình vậy.

Thân quân hỗn chiến không chỉ sẽ được thưởng ngân, mà còn là nếu biểu hiện xuất chúng thì rất có thể lọt vào pháp nhãn của tướng quân. Đến lúc đó chuyện một bước lên mây là ở ngay trong tầm tay. Tuy hỗn chiến nhìn có vẻ như thô bạo, kỳ thực không phải vậy. Ra trận giết địch, có trận đánh lớn, cũng có trận đánh nhỏ. Thân quân không cần phải tham dự đại trận, việc của bọn họ chủ yếu là hộ vệ trái phải tướng lĩnh. Trên chiến trường đao kiếm vốn không có mắt, việc phải phối hợp thật tốt trong phạm vi nhỏ là điều cực kì trọng yếu. Vì lẽ đó Vương Siêu đặc biệt coi trọng việc cho thân quân hỗn chiến, mỗi tháng đều cử hành một lần luận võ như vậy. Đồng thời, đích thân hắn tới quan sát, nếu như phát hiện được hạt giống tốt cũng sẽ không tiếc sức mà bỏ công bồi dưỡng.

Lục Nguyên Sướng thì lại không tâm tình đâu mà đi thưởng thức cái tình cảnh nhiệt huyết sôi trào này. Nàng cùng ba cái tráng hán vừa mới kết trận xong liền bị một đội năm người khác nhìn chằm chằm, sau đó quyền cước bắt đầu đụng vào nhau, rất nhiều tiếng va chạm lọt vào tai. Thân quân của Vương Siêu quả nhiên rất lợi hại, Lục Nguyên Sướng phải đối chọi với người kia, mỗi một quyền đánh lại đây đều rất, rất nặng. Chỉ sau vài cú chặn đánh, cánh tay nhỏ của nàng đã bị tê dại.

Lục Nguyên Sướng vận khí vào quyền, nàng quyết định đem phích lịch quyền dùng tới. Từ bên trong phát ra nội kình, theo đường quyền xâm nhập vào trong cơ thể của người kia, khiến cho người kia khí tức bất ổn, do đó ra quyền nhất thời có chút hỗn loạn. Lục Nguyên Sướng nắm lấy thời cơ, một quyền đánh vào ngực người kia. "Phốc", người kia phun ra một ngụm huyết, sau đó ngã xuống đất rồi không ngồi dậy nổi nữa.

Cùng lúc đó, Trương Thành cùng hai người còn lại cũng giải quyết xong đối thủ của mình. Riêng Lương Bảo Đảm, với sức mạnh mười phần, một mình hắn lập tức giải quyết được hai người. Vậy là, một đội ngũ vừa mới bắt đầu đã bị diệt hoàn toàn.

Cái người tướng mạo cực kỳ xấu xí tên là Phí Chiến liếc nhìn người nằm trên đất ở ngay trước mặt Lục Nguyên Sướng đang kêu rên không ngớt. Hắn không khỏi kinh ngạc nhìn khuôn mặt đã bị văng đầy máu me của Lục Nguyên Sướng. Mà lúc này Lục Nguyên Sướng lại không có chút nào cái vẻ khủng hoảng cùng khiếp đảm của lính mới tới cả. Mặt của nàng không hề có một chút cảm xúc mà chỉ bình tĩnh quan sát tình hình trận chiến, đối với chỗ máu vương trên mặt lại không hề để ý.

Trương Thành tiếp thu được ánh mắt của Phí Chiến thì đối với hắn làm một cái gật đầu. Có lẽ, cái người trông nhỏ gầy đơn bạc này không phải đơn giản như bọn họ đã nghĩ.

Hỗn chiến vẫn còn tiếp tục, tình cảnh lúc này cực kỳ lộn xộn. Lục Nguyên Sướng cùng đội của mình vừa mới giải quyết xong một đội, lập tức có đội thứ hai nhào tới đánh giết. Lục Nguyên Sướng cũng ra quyền cực kỳ nhiệt tình. Có thể có được một lần thả sức đánh một trận thống khoái đến như vậy là điều nàng hằng tha thiết ước mơ. Nàng là người luyện võ, dĩ nhiên sẽ có tâm lý cầu thắng của người luyện võ. Ngày trước nàng phải một mình lăn lộn ở chốn núi rừng, làm bạn cùng dã thú, bây giờ càng ngày càng thấy thời gian ấy trở nên vô vị. Hiện tại nàng đã có thể cùng người khác đối chiến, mà lại là được cùng nhiều người đối chiến một lúc như vậy, sao lại không sảng khoái được đây?

Phùng Hoài được bốn người che chở thì cực kỳ khoái chí. Ngày trước hỗn chiến, hắn thường là người bị đánh đến thê thảm nhất, vậy mà lúc này đây trên người hắn còn không phải chịu đến nửa cú đánh, như vậy thì làm sao lại không cao hứng a. Cái tay hắc thủ kia vậy mà cũng đánh đến là lưu loát. Người khác vẫn cho rằng năm người mà đối chiến với bốn thì đều sẽ chiếm ưu thế. Nhưng ở đây riêng Lương Bảo Đảm lại có thể miễn cưỡng một chọi hai, mà ba người kia một chọi một thừa sức, lại còn có Phùng Hoài trong bóng tối giúp đỡ, đội ngũ nào tới đây thì đều cũng phải nhận một kết quả, bị giết chết.

Lục Nguyên Sướng vừa đối chiến vừa quan sát chiến trường để kịp thời điều chỉnh đội hình của mình, có lúc tiến tới, có lúc xoay tròn. Mấy người trong đội ngũ vì liên tiếp thắng lợi mà dần dần tỏ ra khâm phục Lục Nguyên Sướng có tầm nhìn xa, vì vậy mà đều nguyện ý nghe theo lệnh chỉ huy của nàng. Trong lúc này đây, năm người bọn họ đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi. Gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, đội hình bọn họ cứ như đi vào chỗ không người vậy.

Lục Nguyên Sướng mang đội ngũ của mình đi từ đông sang tây giết tới. Nàng phát hiện ra ngoài các nàng sử dụng đội hình kết trận, giữa thao trường cũng không thiếu đội kết trận. Hoặc là đao nhọn hình tam giác, hoặc là hình nửa vòng tròn, hoặc là hai cánh cung. Có điều dường như những người kia võ nghệ cũng không tốt cho lắm, vì vậy mà rất nhanh liền bị công phá.

Thời gian đối chiến đã quá nửa, giữa thao trường đội ngũ chỉ còn ba phần mười, ba phần mười này mới thật sự là những đội tinh nhuệ nhất, đúng lúc này Phùng Hoài được đổi chỗ cho Phí Chiến, để hắn nghỉ ngơi. Vốn là Phí Chiến định để cho Lục Nguyên Sướng nghỉ ngơi trước đã, bởi vì trên lưng nàng còn có vết thương do côn đây, nhưng Lục Nguyên Sướng rất kiên quyết, hắn đành phải tuân theo lệnh.

Chỉ một câu nói kia của Lục Nguyên Sướng mà Phí Chiến đã nghe vào tâm: "Ta là Ngũ trưởng của các ngươi, phải nghe ta!"

Phí Chiến nhìn Lục Nguyên Sướng vì mệt mỏi mà đường quyền xuất ra chậm hơn, trong đầu chợt cảm thấy hừng hực. Đi theo một Ngũ trưởng như vậy, sợ là sau này chiến tích không nhỏ đây.

Trong đội của Lục Nguyên Sướng bắt đầu không ngừng thay đổi người nghỉ ngơi, vì vậy mà vẫn duy trì được sức chiến đấu. Còn đại đa số đội ngũ, bởi vì lúc vừa mới bắt đầu đã dồn sức đánh tới quá mạnh, nên bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mỏi mệt. Lúc này, mỗi lần đánh ra của bọn họ cũng chỉ là một luồng khí, số lần đánh cũng phải xuất ra nhiều lần hơn.

Tuy rằng rất nhiều đội ngũ đều phải khổ sở chống đỡ, nhưng riêng đội của Lục Nguyên Sướng bọn họ vẫn có được thể lực thật sung mãn, đội nào gặp họ đều phải ôm nỗi hận bị thua.

"Leng keng keng ~"

Đã có hiệu lệnh thu binh, Từ Văn Vũ tiến lên nhìn giữa thao trường còn lại mười đội ngũ cuối cùng. Trước mặt hắn từng người từng người khi nghe được hiệu lệnh đều lập tức co quắp ngồi bệt dưới đất thở hổn hển, thấy vậy hắn không khỏi vừa cười vừa nói: "Các ngươi là những người thắng trong tháng này. Nhân đúng dịp tháng giêng, Vương tướng quân thưởng mỗi người hai mươi lạng bạc."

"Ngũ trưởng, chúng ta thắng rồi ~" Phùng Hoài kích động từ trên mặt đất nhảy lên, vỗ mạnh vào vai Lục Nguyên Sướng mà nói.

"Ha ha ~" Lương Bảo Đảm há miệng cười thật lớn, hắn cũng cực kỳ cao hứng. Hai mươi lượng bạc, lần này được thưởng quá đã, xài như thế nào nha.

Trên mặt Trương Thành vốn không lộ ra biểu hiện gì, vậy mà bây giờ cũng hiện lên nụ cười tủm tỉm. Được thưởng bạc dĩ nhiên là tốt rồi, nhưng cái cảm giác có được thành tựu mới thực sự là quá sướng. Còn Phí Chiến lại dùng ánh mắt kính phục mà nhìn Lục Nguyên Sướng. Nếu như không có người này dẫn dắt chỉ huy, bọn họ làm sao có thể chống chọi được đến tốp cuối cùng đây?

Lúc này Lục Nguyên Sướng vừa mới bình tĩnh lại đã bị Phùng Hoài vỗ một cái vào cái lưng bị thương thì rất đau, nàng khàn giọng nhếch miệng nói: "Các anh em, nếu như không có mọi người cùng nhau nỗ lực, hợp sức chiến đấu thì thắng lợi này cũng sẽ không đến. Ta là người mới đến, nên không hiểu quy củ, sau này kính xin các anh em thành tâm giúp đỡ. Ta thề sẽ không bạc đãi bất luận một ai."

Quan cao hơn một cấp đè chết người. Lấy tướng mạo cùng võ nghệ này của Lục Nguyên Sướng, thăng chức là chuyện ngay trong tầm tay. Lúc này bốn người kia chỉ cảm thấy Lục Nguyên Sướng thật trượng nghĩa, nếu như có thể được theo một người như vậy thì cũng là một loại may mắn.

Ban đầu Lục Nguyên Sướng muốn gọi bốn người cùng đi uống rượu mừng công, nhưng rồi nàng lại bị Vương Siêu kêu cùng về phủ tướng quân. Việc này lại để cho bốn người kia cảm thấy được đi theo một người chủ như vậy, cái ngày thật tốt của họ có lẽ đã không còn xa nữa. Lúc trước Lục Nguyên Sướng phải chịu mười quân côn kia, người tinh tường ai mà lại không nhìn ra được nàng cùng Vương Siêu có chỗ thân thiết. Nếu như số côn quân đó là đánh vào trên người mình thì mình cũng sẽ vui vẻ mà chịu đựng.

Sau khi theo Vương Siêu tiến vào thư phòng, Vương Siêu nhìn mái tóc rối bù của Lục Nguyên Sướng, hắn cười nhạt rồi hỏi: "Thấy thế nào?"

Thấy thế nào về cái gì? Mười quân côn, hay là hỗn chiến?

Lục Nguyên Sướng trầm tư một chút rồi nói: "Từ tướng quân tới binh sĩ, đều có thể nói là tinh nhuệ."

"Vậy ngươi còn chẳng phải là tinh nhuệ trong tinh nhuệ?" Vương Siêu vừa cười vừa nói. Hôm nay hắn đã cố ý quan sát biểu hiện của Lục Nguyên Sướng ở giữa sân, có thể nói là hoàn mỹ. Nếu cứ cho tiếp tục đánh nhau, tiến vào năm vị trí đầu đều có hi vọng.

"Nếu ty chức là thiên lý mã, tướng quân chính là Bá Nhạc. Không có Bá Nhạc, làm sao có được thiên lý mã." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói. Thật hiếm khi thấy được nàng có miệng ngọt như thế.

Vương Siêu nghe được nàng nói vậy thì rất là thoả mãn. Có được nhân tài như Lục Nguyên Sướng, nếu như có thể làm cho người này toàn tâm hướng về mình, đến lúc cần đến tất sẽ có tác dụng lớn. Sợ nhất chính là, Lục Nguyên Sướng không muốn thành ý phục vụ. Về điểm này Vương Siêu không thể không lo lắng. Ngày ấy trong khi giao đấu, chỉ nhìn qua cách hai người quyết chiến, Vương Siêu liền biết được Lục Nguyên Sướng là một người ngạo khí mười phần.

Có tài năng, có tính khí, người như thế, không dễ dàng thu phục. Lúc đó Vương Siêu suy nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu tại sao Lục Nguyên Sướng lại đáp ứng làm thân quân cho mình. Sau đó hắn được đầy tớ báo lại, hôn lễ của Lục Nguyên Sướng được làm cực kỳ long trọng, người này lại đối xử với Cố Tiểu Phù là chân thực ôn nhu, khéo léo. Đến lúc đó mới làm cho Vương Siêu hiểu ra mình phải làm gì.

Đương nhiên, dùng người phải có nhược điểm thì mới dám dùng. Một cô gái có thể khiến cho Lục Nguyên Sướng phải lưu luyến, còn không phải là chuyện thật tốt hay sao?

"Đừng dùng lời nói nịnh nọt với ta nữa, đối với ta như thế là vô dụng. Ta sẽ cho người đưa ngươi đi xem tiểu viện. Cố gắng thu xếp gia quyến ngươi cho thật ổn thỏa, sau ba ngày thì tới Phủ tướng quân làm nhiệm vụ. Đến lúc đó, Từ bách bộ sẽ nói rõ với ngươi quy củ của Phủ tướng quân."

"Tạ ơn tướng quân." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói cảm tạ xong thì liền lùi ra.

"Tướng quân, đây là lễ vật của Lục Ngũ trưởng cho ngài." Một người hầu nhỏ chờ cho Lục Nguyên Sướng đi rồi mới tiến vào đem một cái hộp đưa đến trước mặt Vương Siêu.

Vương Siêu nghe nói như vậy thì không khỏi nhíu mày. Cái người Lục Nguyên Sướng này cũng thật là thú vị, bảo bối gì mà lại dám đưa cho hắn đây?

Hắn mở ra cái hộp khá lớn kia, vừa nhìn thấy liền cảm thấy ghê gớm. Đó là một tấm da hổ còn nguyên vẹn!

Thân là một danh tướng, nếu như không có được một tấm da hổ tốt nhất làm cái đệm thì đúng là chuyện rất mất mặt. Trong xã hội thượng lưu, cái cần nhất chính là mặt mũi. Vương Siêu sai người đem tấm da hổ cẩn thận mở ra để nhìn cho thật kỹ. Hắn phát hiện con hổ này đã bị người đánh vào nơi cổ họng một đao trí mạng! Nếu do Lục Nguyên Sướng tự tay đánh được thì chân thực là không phải một chuyện bình thường. Vương Siêu vui mừng vuốt ve tấm da hổ, trong miệng nói lẩm bẩm: "Thú vị! Cái tên Lục Nguyên Sướng này thực sự là rất thú vị!"

Một sư gia dẫn theo hai tên tiểu binh sĩ, mang Lục Nguyên Sướng đi tới một nơi không xa cho lắm nằm ở phía tây của phủ tướng quân. Khi Lục Nguyên Sướng bước vào đưa mắt nhìn qua một lượt liền nhìn thấy dọc đường đi được bài trí thành từng toà từng toà tiểu viện. Càng đến gần phủ tướng quân thì càng thấy quy mô lớn hơn, có điều kết cấu đều không khác nhau là mấy. Nàng không khỏi nén được tò mò mà hỏi: "Sư gia, cả khu nhà này đều là của Vương tướng quân hay sao?"

"Đúng vậy, những phòng ốc này đều là do tướng quân thưởng cho tướng sĩ có công dùng. Chiếu theo công lao to hay nhỏ, chức quan cao hay thấp mà phân phối. Toà nhà này có bốn nhà trạch viện, là của Từ bách hộ. Lục Ngũ trưởng ngươi sẽ ở phía trước." Sư gia kiên nhẫn giới thiệu. Lục Nguyên Sướng là người được Vương Siêu coi trọng, tin tức trong phủ tướng quân người linh thông đều có nghe thấy.

Mấy người chậm rãi đi tới một tiểu viện có hai ngôi nhà với tường thấp bao quanh. Sau khi tiến vào cửa tiểu viện, sư gia nói: "Lục Ngũ trưởng, đây chính là tiểu viện của ngươi."

Lục Nguyên Sướng xem lại đoạn đường này thì thấy cách phủ tướng quân rất xa. Nghĩ lại thì cũng đúng, một, nàng là người chưa có quân công, hai, cũng không phải quan chức gì, có thể có được tiểu viện bậc hai đã là cực tốt. Lại bước vào cửa viện nhìn lên, nơi họ vừa vào là chính sảnh, có phòng ăn, phòng bếp, phòng chứa củi các loại. Tiến vào thêm là chính thất, đồ vật chứa ở hai bên, có kho hàng các loại. Trong viện có không ít cây cối, nhìn qua đình viện thật có chiều sâu, rất tốt.

"Lục Ngũ trưởng, mấy ngày trước đây chúng ta đã cho người quét dọn sạch sẽ, ngài có thể trực tiếp vào ở được ngay." Tiểu binh sĩ nói. Hắn rất ước ao được như Lục Nguyên Sướng, không biết đến lúc nào hắn mới có thể có được một tòa tiểu viện như vậy.

Đừng xem thường nơi đây dù đây mới là tiểu viện hàng thứ hai, quý là quý ở đoạn đường đi qua đây. Phần Thành nam quý tây phú, khu nhà nhỏ này ở vào phía tây nam, cùng Quản phủ cách nhau cũng không quá xa. Ra ngoài đi tới vài bước liền có thể đến phố lớn phía tây, là đoạn đường thuận tiện bậc nhất có được, cho dù có tiền mà không có mối quen biết thì cũng không mua được.

"Lục Ngũ trưởng, đây là chìa khoá, trên đó đều đã dán lên danh thiếp. Hiện nay chỉ còn lại một bộ này, phủ tướng quân cũng không lưu trữ bộ thứ hai, ngươi nhớ giữ gìn cho thật cẩn thận. Nếu như không có việc gì nữa chúng ta sẽ trở về." Sư gia đưa chìa khoá cho Lục Nguyên Sướng rồi nói.

"Đa tạ sư gia, đa tạ hai vị huynh đệ. Ngày khác rảnh rỗi, tại hạ xin được mời các ngươi uống rượu." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói. Cầm bộ chìa khoá trong tay, lúc này trong lòng nàng không hiểu sao lại trở nên yên ổn.

"Dễ bàn, chúng ta đi."

Lục Nguyên Sướng quay trở về Quản phủ. Người gác cửa Quản phủ thấy bộ dạng của nàng quá chật vật còn tưởng rằng nàng xảy ra vấn đề gì rồi đây, nên vội vàng cho người chạy đi thông báo. Quản lão đại tự mình đi ra, khi nhìn thấy Lục Nguyên Sướng một thân quân phục rách nát, trên mặt đều là dấu vết của quyền cước, tóc của nàng cũng bị bung ra, trên mặt còn tràn đầy máu thì cũng sợ hết hồn.

"Hiền chất, ngươi đây là bị làm sao vậy?" Quản lão đại khẩn cấp hỏi. Hôm nay là ngày Lục Nguyên Sướng đi phủ tướng quân báo danh, làm sao khi trở về lại trở thành bộ dạng như vậy?

Lục Nguyên Sướng vừa định mở miệng giải thích liền bị Cố Tiểu Phù vừa bước vào phòng khách đã lao đến ôm chặt lấy. Cố Tiểu Phù sợ đến mặt trắng bệch, tay không đừng được mà sờ nắn xung quanh tìm thương thế, trong miệng sợ sệt hỏi: "Đại lang, ngươi bị thương chỗ nào?"

"A Nguyên, có phải là người của phủ tướng quân bắt nạt ngươi hay không?" Lúc này Dương Vinh cũng chạy tới, hắn tức giận hỏi.

"Ai nha, các ngươi để cho ta nói một câu có được không?" Lục Nguyên Sướng bị vây hỏi, gấp đến sắp chết rồi. Nàng đẩy bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Phù ra rồi nói: "Ta không có bị làm sao hết. Hôm nay đi tới thao trường luyện quân, có tham gia thao diễn một hồi mà thôi."

"Là thao diễn thôi mà sao lại biến thành như vậy được đây?" Quản lão đại làm sao lại dễ tin như vậy được. Đây rõ ràng là dáng vẻ đánh nhau, mà còn là đánh rất tàn nhẫn.

"Thao diễn xong thì Vương tướng quân cho thân quân hỗn chiến. Ba trăm người cùng kéo bè kéo lũ đánh nhau. Hình dạng ta như thế này cũng xem như là tương đối tốt rồi." Khi nói những lời này Lục Nguyên Sướng bỗng như một đứa trẻ vậy. Có người quan tâm nàng, tự nhiên nàng cảm thấy rất là hưởng thụ. Ai bảo nàng từ nhỏ không còn cha mẹ, thiếu khuyết lòng thương yêu đây.

"Thì ra là như vậy! Như thế này thì quả đúng là tốt đẹp rồi." Quản lão đại cũng đã từng nghe nói về quy củ của phủ tướng quân. Thấy mọi người không rõ, hắn liền chậm rãi nói: "Ba trăm thân quân, mỗi người đều dũng mãnh cực điểm. Năm người một tổ, phân thành đội hỗn chiến. Đội nào kiên trì chống đỡ đến mười đội cuối cùng là thắng. Ta từng nghe người ta nói qua, có người đánh hỗn chiến xong, phải nằm trên giường dưỡng thương tới cái ba hoặc năm bảy ngày. A Nguyên còn tự mình trở về được sợ là thắng rồi, đúng không?"

"Bá phụ, tiểu chất may mắn thắng rồi." Lục Nguyên Sướng cười đến là xán lạn.

"Phù nương, ngươi nhanh đi chăm sóc cho A Nguyên một hồi. Cái thằng nhỏ ngốc này! Bị đánh thành như vậy còn cao hứng cái gì mà cao hứng hả!" Quản lão đại không còn biết nói cái gì hơn nữa.

Trở về phòng, hạ nhân Quản gia cực có ánh mắt, lập tức bưng thùng tắm cùng nước nóng đi vào. Cố Tiểu Phù khóa cửa lại rồi giúp Lục Nguyên Sướng cởi áo. Khi nàng đem áo Lục Nguyên Sướng hoàn toàn cởi hết liền nhìn thấy lưng của Lục Nguyên Sướng phủ đầy vệt xanh tím, đôi chỗ vẫn còn đang rỉ máu.

"A Nguyên, lưng bị làm sao vậy?" Cố Tiểu Phù xem vết thương cũng đã có kinh nghiệm. Có vết thương nào của Lục Nguyên Sướng nàng chưa từng xem? Vết thương này vừa nhìn vào liền biết rõ ràng không phải vì đánh nhau mà có, mà như là bị gậy đánh vào vậy.

"Hả? Không có chuyện gì, không đau chút nào." Lục Nguyên Sướng không phản đối mà chỉ nói qua quýt như vậy. Nàng ngâm mình ở trong nước nóng khoan khoái hít thở.

"Cứ không có chuyện gì, không có chuyện gì. Cả ngày không phải bị thương thế này thì là bị thương thế kia. Ngươi muốn ta lo lắng đến chết hay sao?" Cố Tiểu Phù không thích chuyện Lục Nguyên Sướng không biết yêu quý thân thể mình, vì vậy mà tức giận nói. Có điều sức mạnh khi xuống tay vẫn là nhẹ nhàng vô cùng, chỉ sợ làm cho Lục Nguyên Sướng lại bị đau đớn.

"Không có chuyện gì thật mà, ngươi cứ phải lo lắng cái gì chứ. Nha, đúng rồi, tướng quân đã cho ta cái tiểu viện. Vừa nãy ta đã đi nhìn qua, rất tốt. Ngày mai chúng ta liền chuyển đi thôi, cũng không thể quấy rối bá phụ mãi được." Lục Nguyên Sướng vừa nói vừa chìa ra khuôn mặt tươi cười.

Cố Tiểu Phù nhìn thấy như vậy thì giận mà không có chỗ để phát tiết. Người này vốn là một cô gái, lại biến thành như vậy, không phải là sẽ làm cho người ta đau lòng hay sao? Lại tự tay thoa thuốc, băng bó vết thương. Cố Tiểu Phù đem Lục Nguyên Sướng bọc thành con nhộng trong kén, vậy nhưng Lục Nguyên Sướng không dám kháng nghị, bởi vì nàng nhìn ra Cố Tiểu Phù đã thật sự tức giận rồi.

Dùng xong bữa trưa, Lục Nguyên Sướng liền dẫn theo Cố Tiểu Phù, người nhà họ Dương còn có thêm Chúc Đại lang cùng đi xem tiểu viện, sau đó Quản Trọng cũng chạy về đi xem cùng. Tiểu viện rất tốt, thanh u yên tĩnh, bên ngoài ồn ào bên trong yên tĩnh, cả đoàn người đều tỏ ra rất hài lòng.

Cố Tiểu Phù cùng Trân nương bận rộn với việc lau dọn quét tước, những người còn lại vây quanh bên trong phòng khách uống trà.

"A Nguyên, ta thật là ước ao được như ngươi."

"Đại ca, ngươi ngược lại tìm mua được có khi lại càng tốt hơn. Đến lúc đó chỉ có ta lại ước ao có được phần như của ngươi thôi." Lục Nguyên Sướng tiếp nhận được ánh mắt của Chúc Đại lang liền bồi tiếp hắn cùng diễn một màn kịch nhỏ.

"Khó a, buổi sáng hôm nay ta đi trong thành quay một vòng. Cũng không phải vì chuyện ngân lượng, mà là vì ta thấy được những viện khá hơn một chút đều bị người ta mua đi rồi." Chúc Đại lang ngượng nghịu nói.

"Chúc đại ca, ngươi muốn tìm viện để ở?" Quản Trọng nghe vậy tiếp lời hỏi.

"Đúng đấy, lúc này ta đi vào thành là vì nhận việc cha giao cho ta đi tìm mua viện để tiếp người một nhà vào trong thành. Ngươi cũng biết rồi đó, hiện nay thế đạo đều rất bất ổn, trong thành so với ở nông thôn dù sao cũng an toàn hơn một ít. Nhưng mà ở trong thành này ta cũng không có bạn hữu, chính mình lại không có bản lĩnh, vậy phải làm sao bây giờ đây?" Chúc Đại lang thấy Quản Trọng tiếp chuyện liền vội vàng nói.

"Chúc đại ca, ta còn không phải bạn tốt của ngươi hay sao? Rượu này không phải là ta uống thì còn ai vào được đây?" Quản Trọng bất mãn nói. Đã làm thân giang hồ thì ngũ hồ tứ hải đều là huynh đệ, huống hồ là đây lại còn là nhạc gia của Lục Nguyên Sướng, có thể nào lại không ra tay giúp?

"Quản huynh đệ, điều này quá làm phiền ngươi đi." Chúc Đại lang khéo léo từ chối, kỳ thực cũng chỉ là giả vờ giả vịt, trong lòng hắn lúc này lại khỏi nói có bao nhiêu hài lòng.

"Làm sao lại là làm phiền? Sự tình cứ định như thế đi. Ta sẽ cho người đi tìm, khi nào tìm được rồi sẽ trở lại nhắn cho ngươi biết ngay." Quản Trọng quả thực là người rất trượng nghĩa.

"Quản đại ca, ta thay nhạc phụ nhạc mẫu cảm ơn đại ân này của ngươi." Lục Nguyên Sướng chắp tay.

"Huynh đệ trong nhà, sao lại nói tạ ơn cái gì. Đêm nay hảo hảo uống một bữa là được rồi."

Đêm đó, ba người cùng uống đến say mèm.

Cố Tiểu Phù vừa thu xếp cho Lục Nguyên Sướng lại vừa tức giận đến mức chỉ muốn mắng. Người này đã được khuyên nhủ đến như vậy rồi mà vẫn một mực không chịu nghe lời. Muốn cho nàng biết yêu quý thân thể một chút mà không được. Ba ngày một tiểu thương, năm ngày một đại thương, bị tổn thương như vậy rồi lại còn uống rượu, chân thực là một cái đầu ngưu ương ngạnh mà.

Cố Tiểu Phù được Lục Nguyên Sướng ôm vào trong ngực, hơi thở tràn đầy mùi rượu phun ở trên mặt, làm cho nàng cực không thoải mái. Trong lòng nàng thầm nghĩ, người này, phải cho vào khuôn khổ mới được, nếu không thì không phải sẽ làm cho trời lật mất hay sao?

Bo: Sau khi đọc xong mong các bạn lỡ tay chạm vào nút vote với nhé. Bo cảm ơn nhiều.
Bình Luận (0)
Comment