Người Nhung Địch kia, thân phận của hắn như thế nào còn chưa rõ ràng, mục đích hắn đến Phần Thành là gì? Đoán chừng chính cô nương Vân Yên mới đúng là nơi hắn cần tìm đến, còn việc buôn bán sắt và muối ăn có lẽ chỉ là danh nghĩa. Vì vậy việc hắn tìm đến cô nương Vân Yên rất rõ ràng không phải là vì sắc, nếu vậy thì hắn đang vì cái gì đây?
Ba người chụm đầu thương lượng. Lục Nguyên Sướng sẽ tìm đến chỗ Phùng Hoài hội hợp, bí mật tìm hiểu nội tình cô nương Vân Yên. Hai người còn lại có nhiệm vụ ở bên ngoài Văn Hương lâu chờ đợi, cùng phối hợp với Phí Chiến điều tra rõ chỗ ở của người Nhung Địch kia.
Lục Nguyên Sướng triển khai khinh công, mềm mại lần đến hậu viện Văn Hương lâu. Nàng nương theo ám hiệu do Phùng Hoài lưu lại lần mò tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm tới được Phùng Hoài trên một nóc tiểu viện nào đó. Lúc này Phùng Hoài đã dỡ đi mái ngói trên nóc nhà, mắt nhìn chằm chằm xuống bên dưới.
"Ai!" Phùng Hoài cảm thấy có người liền cảnh giác dán thấp thân thể xuống, gằn giọng hỏi.
"Phùng Hoài, là ta." Lục Nguyên Sướng làm dấu hiệu im lặng rồi ngồi xổm xuống bên người Phùng Hoài cúi đầu xem, chỉ thấy Ô Lộ Ba Da đang cùng cô nương Vân Yên hơ lửa. Thỉnh thoảng hai người vừa nói vừa cười, thế nhưng không có tứ chi tiếp xúc, căn bản không giống dáng vẻ khách làng chơi, mà trông như là bạn tốt gặp nhau, cùng tán gẫu về đề tài nào đó, cũng không có vẻ gì là đau khổ.
Hai người Lục Nguyên Sướng ở trên nóc nhà bị gió lạnh thổi đến run rẩy, nhưng hai người kia ở trong phòng lại là phòng ấm rượu ngon trông rất là tiêu dao. Tới giờ sửu, Ô Lộ Ba Da liền rời đi. Phùng Hoài thấy thế liền muốn đuổi theo nhưng bị Lục Nguyên Sướng vội vàng kéo hắn trở lại. Nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn cứ an tâm chờ xem. Sau đó hai người lại tiếp tục nhìn về phía trong phòng, một lát sau, trong mắt Phùng Hoài hiện ra vẻ đầy kinh ngạc.
Vân Yên bỏ đi vẻ nhu nhược bên ngoài mà thay bằng vẻ mặt kiên nghị, nàng lấy giấy bút ra đặt lên mặt bàn rồi viết một phong thư, sau đó mở ra ám cách, bắt lấy một con chim ưng ra, đem lá thư cuộn nhỏ buộc lên chân của con chim ưng rồi mở cửa sổ thả ra.
Chim ưng lướt đi với tốc độ cực nhanh, trong đêm tối như vậy rất khó tìm được tung tích của nó. Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ nhìn chim ưng bay khỏi mà không có biện pháp gì cản lại. Hai người lại nhìn thêm một lúc lâu, mãi đến tận khi Vân Yên đi ngủ mới nhẹ nhàng thối lui.
"Lão đại, trước khi ngươi đến, hán tử kia có đưa cho Vân Yên một phong thư. Cô Vân Yên kia xem qua liền đốt ngay, sau đó lấy từ ám cách ra một bức tranh cho đưa cho hán tử kia." Phùng Hoài báo cáo những gì mình phát hiện được.
"Họa cái gì, có nhìn thấy rõ không?" Lục Nguyên Sướng hỏi.
"Không thấy được, hán tử kia chỉ vội vã hé ra một góc rồi thu lại ngay. Ta liếc qua thì hình như là tranh sơn thuỷ, có điều dường như đó lại là bức tranh mà Nhung Địch muốn có, vì ta thấy hán tử kia cười như rất là hài lòng. Lão đại, một người Nhung Địch sao lại cảm thấy hứng thú đối với tranh sơn thuỷ? Cô nương Vân Yên này nhất định có vấn đề!" Phùng Hoài nói.
"Ừm, trước hết ta cứ về doanh đã, chờ Trương Thành bên kia truyền đến tin tức rồi lại nói tiếp." Lục Nguyên Sướng cảm thấy rất tiếc nuối, nếu như có thể nhìn thấy bức họa kia thì có thể biết được âm mưu của bọn họ. Nếu như có thể cướp lại được lá thư đó thì sẽ biết được người đứng sau lưng Vân Yên. Đáng tiếc là Ô Lộ Ba Da tỏ ra là một người cực kỳ cẩn thận, Vân Yên lại có chim ưng, không phải chỉ bằng sức người mà đoạt lại được. Đành phải trông chờ vào sào huyệt Nhung Địch bên kia xem có chút tiến triển nào không, sau đó mới có thể làm kế hoạch cho bước kế tiếp.
Tới gần hừng đông, Lương Bảo Đảm trở về báo tin, hai người còn lại tiếp tục ở lại giám sát. Lương Bảo Đảm cùng hai người kia đã lần theo đến chỗ ẩn thân của người Nhung Địch kia, nhưng tin tức thì vẫn chưa tìm ra được chút manh mối nào.
Lục Nguyên Sướng ngồi ở trong doanh trại trầm tư, hai người kia cũng không dám quấy nhiễu, chỉ tập trung nghĩ về các động tác võ thuật.
Tới khi trời sáng hẳn cũng vẫn không làm rõ thêm được manh mối nào thêm nữa, Lục Nguyên Sướng liền dẫn hai người ra ngoài phố chợ thu phí bảo hộ. Đêm qua đã phải mất đi hai mươi lạng rồi, hôm nay thế nào cũng phải mò trở về một ít. Lục Nguyên Sướng cũng đã quen thuộc với vai trò thu phí bảo hộ này, mọi người đều làm như thế, vì thế mà mình cũng nên biết nghe theo lời phải mới đúng đi.
Tránh đi qua sòng bạc Thiết kỵ, ba người một đường đi thẳng về phía trước. Ven đường có một sạp hàng bán thư họa, Lục Nguyên Sướng bâng quơ nhìn lướt qua. Trên quầy có chữ Phúc, có vẽ hình người, vẽ hoa và chim, cũng có tranh sơn thuỷ, tất cả đều do một thư sinh chán nản tự vẽ tự bán. Lục Nguyên Sướng dừng chân trước bức tranh tranh sơn thuỷ, trong khi vẫn nhìn thì đột nhiên trong đầu như có chớp lóe!
Nếu là đúng như nàng suy nghĩ, vậy thì có chuyện đại sự đã xảy ra!
"Phùng Hoài, Lương Bảo Đảm, cùng ta đi phủ tướng quân. Nhanh lên!" Lục Nguyên Sướng vừa nói vừa hướng về phủ tướng quân cấp tốc chạy đi.
Đến phủ tướng quân thì lại nghe nói Vương Siêu dẫn theo người đi tới thao trường rồi. Lục Nguyên Sướng hận đến nghiến răng. Nàng xin ngựa dẫn theo người từ Nam Thành hướng về thành Bắc chạy tới. Ba người cưỡi trên ba con ngựa ở trên đường cái lao đi. Người đi đường nhìn theo chỉ thấy vó ngựa dồn dập, thân quân của phủ tướng quân chạy như bay trên đường, hẳn là Phần Thành đã xảy ra đại sự?
Lục Nguyên Sướng phi ngựa chạy băng băng. Vừa tới thao trường, liền nhìn thấy Vương Siêu cùng một đám người đi ra. Nàng không để ý bản thân đang giữa mùa đông mà đầu đầy mồ hôi, chắp tay chào quân lễ rồi nói: "Tướng quân, tại hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo ngay!"
Vương Siêu thấy người thiếu niên ngày xưa vốn trông rất dễ thương mà giờ đây mặt trắng bệch liền biết nàng xác thực có chuyện quan trọng. Hắn nói: "Ngươi hãy đi theo ta. Từ Văn Võ cũng đi cùng, những người khác ra ngoài chờ lệnh!"
Mấy người vừa vào đến trong lán, cũng không kịp nghĩ ra được điều gì khác Lục Nguyên Sướng đã lập tức quỳ xuống một chân sau, ôm quyền bẩm báo: "Tướng quân, hôm qua chúng ta phát hiện ra người Nhung Địch đang ở Phần Thành hoạt động. Hành động của người này khá là quỷ dị, "lai giả bất thiện"!"
"Vậy sao? Ngươi hãy đứng dậy rồi từ từ mà nói, đừng vội tỏ ra hoảng hốt như vậy." Vương Siêu nói bằng cái giọng cực kỳ bình tĩnh.
Lục Nguyên Sướng cảm tạ rồi đứng dậy ròi đem những tin tức đêm qua thu thập được nói hết, nói xong lời cuối cùng, nàng mới tùy tiện lau đi cái trán đầy mồ hôi của mình. Sau đó nàng nói bằng giọng trầm trọng: "Tướng quân, khi Phùng Hoài nhìn qua, nói thấy như tranh sơn thuỷ, hôm nay thuộc hạ đi trên đường thì nhìn thấy quầy sách có treo tranh sơn thuỷ. Từ đó thuộc hạ cả gan suy đoán, trong tay Ô Lộ Ba Da không phải tranh sơn thuỷ, mà là bản đồ phân bố quân phòng!"
Đây mới là nguyên nhân Lục Nguyên Sướng sợ đến mức mặt trắng xám. Nếu như bản đồ phân bố quân phòng đến được trong tay Nhung Địch thì cuộc chiến này còn đánh như thế nào? Toàn bộ Đại Chu sẽ chẳng khác gì giun dế, mặc người xâu xé, bên dưới con chim nằm ấp hẳn là đã có trứng!
Vương Siêu nghe nói như vậy thì sắc mặt cũng không khỏi dị thường ngưng trọng. Tấm bản đồ này, mặc kệ là thật hay giả, cũng không thể để bất kỳ kẻ nào mang ra khỏi Phần Thành. Với một chuyện như vậy, thà giết lầm, không thể buông tha!
"Ngươi dám xác nhận hay không?" Vương Siêu thận trọng hỏi.
"Tướng quân, bản đồ phân bố quân phòng chỉ là do thuộc hạ suy đoán, nhưng căn cứ vào lời nói của người Nhung Địch kia, thuộc hạ tin chắc, bọn họ tất có điều khả nghi." Lục Nguyên Sướng cũng không biết từ đâu mà sinh ra một luồng hào khí, lời nói này, giống như là nàng đã đem tính mạng của chính mình ra mà đánh bạc.
"Tướng quân ngoài trướng tiến vào nghe lệnh!" Vương Siêu suy nghĩ chốc lát rồi cao giọng nói.
"Thuộc hạ nghe lệnh!" Một loạt tướng quân tiến vào, chỉnh tề làm động tác chào của quân lễ.
"Tướng thủ thành của bốn cửa thành nghe đây, lập tức truyền lệnh, tra xét chặt chẽ cửa thành. Chỉ cho tiến vào, không cho phép ra."
"Tuân lệnh!"
"Từ Văn Vũ, ngươi lập tức phái hai đội, một đội đi Văn Hương lâu, đem cả toàn bộ đám người ở đó bắt lại! Đội còn lại, do Lục Nguyên Sướng dẫn đường, lao thẳng tới sào huyệt Nhung Địch, đem người bắt lại cho ta. Không được có sai sót!"
"Tuân lệnh!"
Mệnh lệnh Vương Siêu được phát ra, các vị tướng quân lĩnh mệnh làm việc, có điều, tướng thủ thành cửa Bắc Phạm Vân Long tự dưng sắc mặt có chút tái nhợt, đáng tiếc là không ai nhìn thấy.
Khi binh sĩ tiến vào Văn Hương lâu thì các cô nương bên trong Văn Hương lâu vẫn còn đang nằm trong mộng đẹp. Từng người từng người đều bị làm cho sợ hãi đến mức hoa dung thất sắc, nhưng mẹ Thôi lại cực kỳ bình tĩnh. Nàng đã đoán ra việc này cùng Lục Nguyên Sướng chắc chắn là có quan hệ, vì vậy mà trong lòng hận cực kỳ. Ngay từ ban đầu nàng đã cảm thấy Lục Nguyên Sướng người này có vấn đề, nhưng chỉ vì một phút lưu luyến người này ôn nhu mà đem việc này bỏ qua. Ai ngờ, chỉ ngăn ngắn một đêm lại nổi lên biến hóa lớn như vậy. Có điều, nếu như lúc đó nàng có thể trấn tĩnh lại thì đã làm sao? Nàng cũng đâu có phương pháp nào có thể thoát thân được đây? Đối mặt với mấy trăm binh sĩ võ trang đầy đủ như vậy, một phụ nhân tay trói gà không chặt như nàng cũng chỉ đành bó tay chịu trói mà thôi.
Còn có một cô gái khác cũng có vẻ rất bình tĩnh, người kia chính là Vân Yên.
Một đoàn binh lính mênh mông cuồn cuộn ép đưa một đám oanh oanh yến yến hướng về quân doanh mà đi, tình cảnh cực kỳ đồ sộ. Ven đường người đi đường mãn nhãn vì được xem trò vui.
Mà ở phía bên kia, vì hành động cấp tốc, tin tức không bị tiết lộ, toàn bộ người Nhung Địch bị tóm sạch cũng bị lùa đi tới quân doanh.
Vương Siêu được thông báo tất cả những người cần bắt lại đều không ai lọt lưới thì mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn cầm lên tấm bản đồ do Lục Nguyên Sướng trình lên, thấp thỏm mở ra, vừa thoáng nhìn thấy sắc mặt Vương Siêu thoắt trở nên xanh mét. Quả đúng như suy đoán của Lục Nguyên Sướng, đây chính là bản đồ phân bố quân phòng tuyến phía bắc của Đại Chu.
"Tấm bản đồ này có phải ngươi có xem qua?" Vương Siêu nghiến răng hỏi.
"Thuộc hạ chưa từng xem!" Lục Nguyên Sướng bị ánh mắt sắc lạnh của Vương Siêu làm cho tóc gáy đều đứng lên.
"Vì sao lại không nhìn đến?" Vương Siêu nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên Sướng như là sợ rằng sẽ để sót manh mối.
"Chuyện thuộc hạ không nên biết, thuộc hạ không có hứng thú biết." Lục Nguyên Sướng như dùng lời thề son sắt khi nói như vậy. Nàng nhìn thấy ở trong mắt Vương Siêu có sát ý.
"Ha ha ha, ha ha ha ha! Được, ngươi làm vậy là rất tốt!" Vương Siêu tin tưởng Lục Nguyên Sướng, bởi vì người này rõ ràng là một hán tử quang minh chính đại. Lúc trước luận võ hắn đã biết được điều đó. Nhờ có Lục Nguyên Sướng kịp thời báo tin đúng lúc mới giúp Đại Chu thoát khỏi một cơn bạo kiếp. Nhưng tấm bản đồ phân bố quân phòng này cũng không phải dành cho tầng lớp người như Lục Nguyên Sướng nên biết.
Vương Siêu thấy vẻ mặt Lục Nguyên Sướng vẫn căng thẳng, liền biết vừa nãy chính mình dọa sợ người này rồi. Hắn dùng vẻ mặt hòa hoãn an ủi: "Việc này là nhờ có ngươi. Bây giờ ngươi hãy tiếp tục đi tuần thành, sau đó ta chắc chắn sẽ có ngợi khen."
"Tạ ơn tướng quân, nhưng việc này không phải một mình ta mà có thể làm được. Ta vẫn phải dựa vào một đám huynh đệ không sợ chết, họ đã dám dùng mệnh của mình mà trợ giúp." Lục Nguyên Sướng chân thành nói.
"Ha ha, còn nhỏ tuổi mà đã vui chơi chốn thanh lâu, lại còn vì thuộc hạ lo lắng chuyện thưởng công. Lục Nguyên Sướng, ngươi còn có cái gì sẽ không dám làm đây?" Vương Siêu nghe Lục Nguyên Sướng nói xong thì nói với nàng bằng giọng quái khí như vậy. Nghe đồn Lục Nguyên Sướng đối với nương tử cực kỳ chung tình, ai ngờ đâu vừa mới đến Phần Thành mà đã học cái trò đi dạo chơi ở chốn thanh lâu.
"Tướng... Đem mệnh, dặn dò... Thuộc hạ, thuộc hạ chỉ là đi uống chén rượu, cái gì cũng không làm cả!" Lục Nguyên Sướng vô lực giải thích, vì quá thẹn thùng nên mặt đều đỏ lựng.
"Ngươi đi trước đi."
Vương Siêu bắt được người, dĩ nhiên cũng muốn thẩm vấn một phen. Có điều người Nhung Địch cực kỳ cương liệt. Thấy bị dùng trọng hình để ép buộc bản thân bọn họ liền cùng nhau cắn túi chứa chất độc trong miệng mà chết. Vương Siêu nghe được người Nhung Địch đều chết cả rồi, mà cái gì cũng chưa hỏi được thì tức giận đến liên mồm chửi má nó, rồi quay sang đám người kém hơn, một đám cô gái yếu đuối của Văn Hương lâu, tiến hành tra hỏi.
Một đoàn oanh oanh yến yến này cũng là tai bay vạ gió. Các nàng làm sao biết cái gì mà nói, vì vậy liền đem tất cả những chuyện bát quái thường ngày nghe được mà run rẩy khai ra. Nào là công tử nhà nào cùng vị cô nương nào trong lâu được đối xử tốt hơn, nào là thiếu gia nhà ai vì cô nương chuộc thân mà cùng nương tử trong nhà làm lộn tung lên, tất cả đều là những chuyện vô dụng. Mà đám nữ tử này, rất giỏi ra vẻ đáng thương, nước mắt thì rơi xuống, còn cái miệng xinh xắn lại hé ra, từng tiếng "Ca ca" kêu to, làm cho các binh sĩ ngồi tại bàn tra hỏi đều cực kỳ bất đắc dĩ. Nữ tử yểu điệu như vậy, bọn họ nào nỡ ra tay dụng hình, mà có dùng thì định lực cũng không đủ. Đã vậy không ít người còn tới an ủi các nàng, chân thực là phi thường náo nhiệt.
Đương nhiên, mục tiêu Vương Siêu nhắm đến kỳ thực chỉ có hai người, một người là cô nương Vân Yên, một người là mẹ Thôi. Chuyện về tấm bản đồ phân bố quân phòng không thể hết thảy người của Văn Hương lâu đều biết được, chỉ có rất ít người tham dự vào trong đó. Mà trong lầu Văn Hương, Vân Yên là người trực tiếp đưa ra bản đồ phân bố quân phòng, tất nhiên là biết rõ sự thật. Còn mẹ Thôi, làm chủ nhân của Văn Hương lâu, có thể biết sự thật.
Sau khi Vương Siêu nghe được phân tích của các cố vấn liền phái chuyên gia đi tra hỏi Vân Yên cùng mẹ Thôi, nhưng đã hai ngày trôi qua vẫn không có nửa điểm tiến triển.
Trong hai ngày này, Vương Siêu cũng gặp phải không ít phiền nhiễu. Có mấy vị quyền quý ngày thường có kết giao không ngừng tới gặp hắn nói muốn nhờ, để hắn phóng thích một ít cô nương mình để tâm. Dĩ nhiên, người được yêu cầu phóng thích nhiều nhất chính là Vân Yên. Vương Siêu đẩy bớt áp lực bằng cách đem những người khác đều thả trở về, nhưng yêu cầu các cô nương không được tùy ý ra ngoài. Còn mẹ Thôi cùng Vân Yên thì cho dời đến phủ tướng quân, phái chuyên gia ngày đêm tra khảo.
Đêm nay, Lục Nguyên Sướng mang người ở lại trong phủ làm nhiệm vụ canh giữ. Nàng tính toán chỉ còn có hai ngày nữa là lại có thể trở về gặp Cố Tiểu Phù, vì vậy mà trong lòng tràn đầy chờ đợi. Hai người cách nhau rất gần, vậy mà lại không thể gặp mặt, như vậy thì phải chịu biết bao dày vò a.
"Lão đại, muốn chị dâu phải không?" Phùng Hoài thấy dáng vẻ Lục Nguyên Sướng ngây ngốc ngơ ngác thì đổ thêm dầu vào lửa.
"Nếu như ngươi cũng có vợ thì ngươi cũng sẽ nghĩ tới." Lục Nguyên Sướng nói thẳng không thèm chối bỏ.
"Nghe nói bánh ngọt chị dâu làm rất thơm, ngày được mộc hưu sắp tới của chúng ta, lão đại có thể cho chúng ta đi theo nếm thử hay không?" Phùng Hoài hèn mọn nói. Ăn bánh ngọt là chuyện nhỏ, thấy chị dâu mới là việc lớn. Việc Cố Tiểu Phù có thể làm cho Lục Nguyên Sướng cả ngày lẫn đêm đều nhớ ở trong lòng đã làm cho Phùng Hoài rất tò mò.
"Được. Mấy ngày trước đây anh em cũng phải chịu cực khổ rồi. Ngày được mộc hưu sắp tới, các ngươi đều theo ta đến nhà dùng cơm đi." Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng gật gật đầu.
Lời này vừa nói ra đã khiến cho tứ đại Kim Cương đều rất vui vẻ. Bọn họ đánh trận đã bao nhiêu năm rồi, có thể được ăn một bữa cơm nhà, đó là quả là thiên đại phúc phận.
Mấy người đi tuần đến trước thư phòng của Vương Siêu thì thấy có một sư gia vội vã chạy đến báo tin. Mẹ Thôi bị tra tấn quá nặng, chết rồi, mà Vân Yên, tuy vẫn còn thoi thóp nhưng miệng rất cứng, nhất định không khai một lời nào.
Vương Siêu cực kỳ tức giận thì khỏi nói, nhưng trong lòng Lục Nguyên Sướng lại không dễ chịu chút nào. Theo suy đoán của nàng, mẹ Thôi quả thực là không biết chuyện gì mà chỉ là bị liên lụy. Một phụ nhân nhu nhược như vậy, thế mà lại bị dùng cực hình đến chết, làm sao lại không khiến cho người ta thổn thức. Lục Nguyên Sướng có chút áy náy, nếu không phải là bởi vì chính mình, mẹ Thôi sẽ không phải uổng mạng như vậy.
Còn cô nương Vân Yên, tuy nói người này có tư thông với địch bán nước, nhưng đến cùng cũng chỉ là một con cờ của người khác. Thân Lục Nguyên Sướng cũng là nữ tử, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn thấy những cô gái khác gặp cực hình.
"Thuộc hạ Lục Nguyên Sướng có việc bẩm báo." Sau khi đã nghĩ đi nghĩ lại, Lục Nguyên Sướng vẫn quyết định tranh thủ xem sao.
"Đi vào." Vương Siêu tức giận khó nhịn nên khẩu khí cũng không tốt lắm, hắn không nhịn được mà hỏi vỗ mặt: "Ngươi có chuyện gì?"
"Nghe nói mẹ Thôi bị dụng hình đã chết rồi, cô nương Vân Yên chỉ còn một hơi. Thuộc hạ cảm thấy, có lẽ là việc dụng hình có chút không được." Lục Nguyên Sướng cân nhắc từng chữ, cẩn thận nói.
"Dụng hình còn không thể nhận tội, vậy không dụng hình nàng còn có thể tự mình nói ra hay sao?" Vương Siêu đem văn án trên bàn quét bay xuống trên mặt đất. Hiển nhiên là hắn đối với đề nghị của Lục Nguyên Sướng cũng rất không hài lòng.
"Tướng quân, Vân Yên chỉ là một con cờ, mà không phải là chủ mưu hậu trường. Nếu như để cho Vân Yên chết đi, vậy thì manh mối của chúng ta liền đứt đoạn mất. Tướng quân làm như thế thì chẳng phải là đã giúp chủ mưu hậu trường giết người diệt khẩu hay sao?" Lục Nguyên Sướng tỉnh táo nói.
Vương Siêu nghe nói như vậy thì phẫn nộ cũng chầm chậm giảm xuống mà bình tĩnh lại. Chủ mưu hậu trường này, nếu là không có đoán sai, thì tám phần mười là của Mộc Vương gia. Tuy Mộc Vương gia cùng Hoàng Đế không phải do một mẹ sinh ra, thế nhưng mẹ của hắn lại là quý phi tiền triều, là Thái phi đương triều, cực kỳ hiển quý. Quan hệ giữa Mộc Vương gia cùng Hoàng Đế cũng không tệ lắm, nếu như bây giờ mà không có người chỉ ra được hắn là chủ mưu hậu trường, không phải sẽ lại bị hắn trả đũa hay sao.
Nhưng mà cô nương Vân Yên này nhìn như là một cô gái nhu nhược thế nhưng lại có ý chí cực cường. Mặc kệ bọn họ dùng đến trọng hình như thế nào đều không thể làm cho nàng mở miệng.
"Ngươi có thượng sách gì?" Vương Siêu hỏi.
"Không bằng kiên nhẫn chờ đợi, lấy ôn nhu từ từ giải quyết." Khi nói lời này Lục Nguyên Sướng thuần túy cũng chỉ là nói mò. Trọng hình đã không thể cạy miệng Vân Yên ra được, chẳng lẽ ăn ngon cùng chăm sóc lại có thể cho nàng nhận tội?
Nhưng khi Vương Siêu nghe xong thì hai con mắt sáng lên, hắn nói: "Vậy thì ta sẽ để cho ngươi trông giữ nàng có được không?"
"Tướng quân, thuộc hạ làm sao có thể nhận trọng trách lớn như vậy được đây?" Như thế nào Lục Nguyên Sướng cũng đều cảm thấy Vương Siêu không có ý tốt đẹp gì, nên không ngần ngại mà từ chối.
"Ta xem ngươi có thể được đấy. Mỹ nhân vốn chỉ yêu anh hùng, ngươi lại tuấn tú anh hùng như vậy. Nếu để cho ngươi dùng ôn nhu chậm rãi cảm hóa, nói không chắc cô gái kia sẽ vì ngươi mà đồng ý mở miệng." Vương Siêu cười trêu nói. Hắn làm sao lại không biết được phương pháp này là hết sức vụng về. Nhưng vì hiện tại đúng là hắn vẫn không tìm ra được biện pháp nào khác. Vân Yên là cô nhi, không có người thân để áp chế, nàng lại không sợ trọng hình, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ là nàng chỉ còn nước chết.
Vương Siêu đã nhận được thư do đích thân Tống Đại tướng quân viết rằng, Tống Đại tướng quân đã đem việc này báo cho Văn thừa tướng ở trong kinh thành cùng biết. Văn thừa tướng là hạng người thề sống chết báo quốc, chắc chắn đã ở trong triều cùng Mộc Vương gia trong bóng tối đọ sức. Lúc này Vương Siêu đã cực kỳ hối hận, việc hắn gióng trống khua chiêng bắt người, hiện nay đã không thể bưng bít được nữa. Chuyện mẹ Thôi chết rồi, Mộc Vương gia tất nhiên là sẽ biết đến. Xem như lúc này hắn đã đánh rắn động cỏ, sau này dù có muốn bắt quả tang nhược điểm của Mộc Vương gia thì đã khó lại càng thêm khó.
"Tướng quân, ngài chỉ là đang đùa ta cho vui thôi có phải không?" Lục Nguyên Sướng thật muốn tự đánh chết mình. Vốn chỉ nghĩ cách cứu một mạng người, bây giờ hóa ra lại là tự đem mình kéo xuống nước.
"Chính là ngươi. Ta sẽ sai người sắp xếp một tiểu viện ở trong phủ tướng quân, rồi cho người ta trông coi chặt chẽ. Ngươi đi mà lo liệu chuyện Vân Yên, ta sẽ cho ngươi hạn trong một tháng. Nếu như đến lúc đó nàng vẫn không mở miệng, ta sẽ ra tay." Trên mặt Vương Siêu lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ lĩnh mệnh, theo người đi tới mật lao. Khi vừa vào lao nhìn tới thì nàng không khỏi chấn kinh. Hình cụ bên trong lít nha lít nhít, một thân thể của một cô gái trần truồng nằm trên đất, hai mắt nhắm nghiền, nàng đã ngất xỉu. Trên toàn thân trải đầy vết thương, chỉ nhìn thôi mà đã thấy giật mình, còn bên dưới thân thể của cô gái lại có không ít vết máu khô.
Lục Nguyên Sướng không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Mấy ngày trước đây người này còn là hoa khôi hoạt sắc sinh hương khắp thành, bây giờ lại trở thành một người như vậy. Điều làm nàng càng khó có thể tưởng tượng là phải là người cỡ nào tàn khốc mới có thể ra tay tàn bạo đến mức này, đem một cô gái đang yên đang lành tra tấn thành như vậy.
Lục Nguyên Sướng biết, việc nàng làm là hoàn toàn đúng đắn, nhưng khi mắt nhìn thấy cảnh tượng khốc liệt như vậy, trong lòng không khỏi hỏi ngược lại, nàng đã thật sự làm đúng hay sao?