Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 71

Sau khi trở lại, Lục Nguyên Sướng liền đến xem Vân Yên. Nàng thấy Vân Yên vẫn là cái dáng vẻ kia, yên tĩnh cùng hờ hững. Nhưng Lục Nguyên Sướng lại cảm thấy, Vân Yên có chút không giống với mấy ngày trước đây. Khác ở chỗ nào thì đúng là Lục Nguyên Sướng không nói ra được rõ ràng, chẳng qua là cảm thấy cái cỗ khí tinh thần kia của Vân Yên trở nên bạc nhược không ít.

"Uống trà đi." Vân Yên thấy Lục Nguyên Sướng đến thì rót cho nàng một chén trà.

"Cảm ơn. Đây là bánh ngọt do nương tử ta tự tay làm, ngươi nếm thử xem." Lục Nguyên Sướng ngồi ở phía đối diện với Vân Yên, đem chiếc hộp đựng bánh ngọt trong tay đưa cho nàng.

Vân Yên mở cái hộp gỗ dựng thức ăn ra. Khi thấy bên trong là mấy cái bánh ngọt được làm phi thường tinh xảo liền tùy ý cầm lên một cái, nàng hé miệng cắn một miếng. Miếng bánh vừa vào miệng liền tỏa ra cảm giác mềm mịn cùng mùi hương thơm ngát, làm cho nàng không kìm được lời tán thưởng: "Phúc khí của ngươi thật tốt, nương tử của ngươi có bàn tay rất khéo."

"Đúng vậy, từ lúc gặp được nàng, cuộc sống của ta mới có mùi có vị." Có người tán thưởng Cố Tiểu Phù như vậy, Lục Nguyên Sướng có cảm giác rất hưởng thụ.

"Nương tử của ngươi cũng rất may mắn khi dễ dàng kiếm được bảo vật vô giá như ngươi vậy. Thật hiếm thấy có một tình lang như ngươi." Vân Yên vừa nói vừa ăn chỗ bánh ngọt kia một cách ngon lành.

Lục Nguyên Sướng cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ yên tĩnh bồi tiếp Vân Yên. Đợi đến khi sắc trời tối lại, Lục Nguyên Sướng mới đứng dậy cáo từ: "Ngươi có thể sống được mấy ngày cuối cùng như vậy cũng là một loại may mắn rồi."

Vân Yên nhìn theo bóng lưng Lục Nguyên Sướng mà cảm thấy trong lòng chợt trở nên hoảng hốt. Thiếu niên này, thật là khiến người ta nhìn không ra. Vân Yên đã từng dẫn dụ được vô số người, vậy mà cũng không hiểu được ý nghĩ thực của Lục Nguyên Sướng.

Rõ ràng Lục Nguyên Sướng đối với mình rất là căm ghét, vậy mà lại tự tay cứu ra. Rõ ràng người này rất không muốn nhìn thấy mình, thế nhưng mỗi ngày đều đến ngồi một chút. Không bức cung, không thân cận. Nàng tìm không được mục đích khiến Lục Nguyên Sướng làm như vậy là để làm gì. Điều này làm cho Vân Yên thật không thoải mái. Mỗi người khi làm một việc gì đó thì đều là có mục đích. Hoặc là vì danh, hoặc là vì lợi, hoặc là vì tình. Thế nhưng Lục Nguyên Sướng làm như vậy thì để được cái gì?

Cũng trong lúc này, Vương Siêu đối với Vân Yên về cơ bản là đã từ bỏ. Hắn đáp ứng đề nghị của Lục Nguyên Sướng chỉ vì muốn đổi loại phương thức để cho Vân Yên chịu nhận tội. Đáng tiếc là cái người Vân Yên này, mềm không ăn mà cứng cũng không ăn, cho nên Vương Siêu thật sự đã mất kiên trì. Đặc biệt là đúng lúc này hắn lại còn nhận được tin báo về từ tiền tuyến. Mấy ngày trước đây hai mươi vạn đại quân Nhung Địch đã bắt đầu áp sát thành Lâm Biên. Tình thế này cho thấy, dù không chiếm được bản đồ quân phòng thì Nhung Địch vẫn quyết định mạnh mẽ tấn công.

Lúc này nguyên soái quân Nhung Địch, được xưng là Tiễn Đao Khả Hãn* Ha Ngươi Hoa Cùng. Về người này, bên này Đại Chu chưa từng nghe nói đến. Tống Đại tướng quân đã phái hơn trăm tên thám báo đi trước thám thính tình báo, có điều hiện nay vẫn chưa có tin tức xác thực truyền về.

Biết người biết ta thì mới có thể biết địch biết ta, có vậy mới trăm trận trăm thắng. Nhung Địch đột nhiên tôn lên một tân Khả Hãn, thật đúng là để cho biên cảnh Đại Chu vì vậy mà chấn động. Nội gian chưa trừ, giặc dữ đã ập tới, nội ưu ngoại hoạn, khiến cho lòng người bàng hoàng.

* Khả hãn: Vương, vua.

Loại tin tình báo cơ mật như vậy thì chỉ có Vương Siêu cùng tướng lãnh cao cấp của Phần Thành mới được biết đến, đối với bên ngoài mọi tin tức đều được phong tỏa, ngay cả thân quân cũng không được biết. Có điều Lục Nguyên Sướng nhìn Vương Siêu nhiều lần bắt lấy nghi phạm bị tình nghi trong thành, không ngừng gia tăng khống chế đối với Phần Thành, ngay cả một ít quý tộc đều có liên quan tới, nàng liền biết rằng tình thế đã đến thời khắc mấu chốt.

Nhìn bề ngoài thì Phần Thành dường như vẫn đang yên tĩnh, mà bên trong thì tràn ngập nguy cơ. Thế nhưng muôn dân bách tính lại không ý thức được điều này. Thay đổi lớn nhất, chính là mỗi ngày người ta lại rỉ tai nhau về tin lại có thêm người nào bị tóm vào phủ tướng quân.

Cố Tiểu Phù vẫn bận rộn với chuyện mở cửa hàng. Việc tu sửa đã đến lúc kết thúc, nên nàng cùng Trân nương tự thân đi coi một lúc. Phía đằng trước cửa hàng là quầy hàng, mặt trên của quầy đã đặt không ít bảng giá, phía sau cửa hàng là phòng bếp, các dụng cụ làm bánh ngọt. Tất cả đều đã đầy đủ hết. Ở trong góc tường đã bày ra không ít gạo và mì Quả nhân, Cố Tiểu Phù thấy cửa hàng được chỉnh sửa rất tốt nên rất là thoả mãn.

Vì muốn tiếp đón Chúc gia vào Phần Thành trước đã, nên việc khai trương cửa hàng quyết định vào giờ Thìn ba khắc sau năm ngày nữa. Còn sau hai ngày tới đây thì bảng hiệu sẽ được đưa tới. Cố Tiểu Phù tự mình đặt tên là Phù Duyên trai, không chỉ có ngầm có ý tên của hai người nàng cùng Lục Nguyên Sướng, mà cũng mong muốn các nàng có thể hiểu nhau tương phù suốt cả một đời này.

Ba ngày sau, khi Lục Nguyên Sướng đang ở trên đường cái đi dạo chung quanh thì có một tiểu binh sĩ chạy tới báo tin. Nàng nhận được tin tức liền dẫn tứ đại Kim Cương, nhanh chóng chạy đi bắc môn. Bởi vì cha mẹ vợ của nàng đã đến rồi.

Đương thời vào thành khá là gian nan, ai cũng phải trải qua ba tầng kiểm tra. Nhờ có Lục Nguyên Sướng chăm sóc, binh lính thủ thành cũng không dám làm khó dễ Chúc gia. Nữ quyến đều được ngồi ở trong xe ngựa mà không cần phải xuống xe, chỉ cần xốc rèm cửa sổ lên để binh lính thủ thành tùy ý nhìn một cái là được, mấy chiếc xe khác cũng chỉ làm như là có kiểm tra, Chúc gia khá là thuận lợi liền vào thành.

Chúc Bảo trường dẫn theo đoàn người mới vừa vào khỏi cửa thành liền đã nhìn thấy Lục Nguyên Sướng mặc quân phục, anh tư hiên ngang ở bên kia chờ đợi, phía sau còn mang theo bốn người cũng rất có khí thế. Chúc Bảo trường rất hài lòng khi nhìn thấy con rể uy phong như vậy.

"A Nguyên chào nhạc phụ nhạc mẫu. Hai người phải đi từ nơi thật xa đến, cực khổ rồi." Lục Nguyên Sướng chắp tay biểu hiện phi thường cung kính.

"Người trong nhà cả, không cần phải khách khí. Ta cùng nhạc mẫu của ngươi vẫn thường nhớ tới ngươi cùng Phù nương. Hiện nay thấy ngươi bản lãnh như vậy, rất là vui mừng. Phù nương đâu?" Chúc Bảo trường tự mình đem Lục Nguyên Sướng nâng dậy rồi quan tâm bằng cái giọng thật thân thiết.

"Phù nương chuẩn bị ở trong nhà mới." Lục Nguyên Sướng nói. Bởi vì Chúc gia cũng không phái người đi nhà mới chuẩn bị trước, nên Lục Nguyên Sướng liền để Cố Tiểu Phù trực tiếp đi tới nhà mới của Chúc gia, nấu nước làm cơm, cũng là sắp xếp cho hai lão Chúc gia thuận tiện một chút.

"Ừm, vậy chúng ta liền tới nơi đó đi thôi." Chúc Bảo trường khẽ gật đầu rồi nói.

Lục Nguyên Sướng cùng mấy người Chúc gia từng người gặp gỡ qua, sau đó liền mang cả nhà cùng đi tới nhà mới của Chúc gia.

Lúc này mới chỉ một nhà Chúc Bảo trường, còn hai người đệ đệ của Chúc Bảo trường thì vẫn còn ở lại trong thôn nháo chưa xong. Chúc Đại lang cố ý chọn ba cái tòa nhà cách nhau khá xa, bản thân mình dĩ nhiên là chọn nơi tốt nhất. Còn lại hai cái, một ở thành tây, coi như không tệ, còn có một cái lại ở thành đông, tòa nhà tuy lớn, nhưng hoàn cảnh không được. Hai người đệ đệ của Chúc gia vì hai tòa nhà này mà huyên náo đến mức sắp đánh nhau. Chúc Bảo trường thấy nếu cứ để kéo dài mãi thì sẽ ảnh hưởng đến hành trình, huống hồ hắn cùng ông chủ đã thỏa thuận thỏa đáng sau hai tháng sẽ là ngày nhị long ngẩng đầu, đó cũng là lúc đi quý phủ nhận việc. Hiện nay hai tháng đã trôi qua, thời gian đã trở nên hết sức cấp bách, hắn đành phải mặc kệ hai huynh đệ, còn mình thì mang người nhà lên đường.

Khi đoàn người về đến nơi thì Phù nương cùng Trân nương đã đun xong nước tắm, làm xong bữa cơm, còn Dương Vinh thì chờ sẵn trước cửa đón mọi người. Chúc Đại nương tiến vào chính ốc, nàng thấy trong nhà giường ấm, bàn ghế sạch sẽ, tất cả đều được sắp xếp cực kỳ thỏa đáng, nên không khỏi lôi kéo Cố Tiểu Phù khen ngợi một trận.

"Lão nương, sao lại nói những lời như vậy, ta là con gái của ngài, lẽ nào lại không rõ đạo lý hiếu thuận." Cố Tiểu Phù hơi đỏ mặt, từ chối khéo lời tán thưởng của Chúc Đại nương.

"Ta vẫn nói, khuê nữ chính là tri kỷ cùng cha mẹ." Chúc Đại nương yêu thương vỗ về mái tóc của Cố Tiểu Phù, mặt đầy ý cười. Thấy Lục Nguyên Sướng ở một bên mắt ba ba nhìn Cố Tiểu Phù thì không nhịn được thú trêu ghẹo: "A Nguyên, ta nghe Đại lang nói ngươi vì phải làm việc nên không được về nhà, sợ là muốn Phù nương đi."

"Nhạc... Nhạc mẫu, ngài nói cái gì vậy." Lục Nguyên Sướng thật không thể không xấu hổ mà cúi đầu, có điều khóe mắt thì vẫn không nhịn được mà liếc nhìn Cố Tiểu Phù.

Hôm nay Cố Tiểu Phù trang điểm thêm một chút, mặc bộ đồ mới, mang theo đồ trang sức rất phù hợp, trông rực rỡ đến làm lay động lòng người. Trên người nàng như đang từ từ toả ra khí tức của một thiếu phụ thành thục hòa nhập với tính cách của một người thiếu nữ cùng làm nên sự tương hợp. Thật đúng là làm cho Lục Nguyên Sướng không dời nổi con mắt.

Cố Tiểu Phù ngại ngùng mỉm cười, lôi kéo Chúc Đại nương làm nũng nói: "Lão nương, ngài lại chế nhạo chúng ta đây mà."

"Ha ha, con gái ngoan của ta, thật là khiến người ta đau lòng mà. A Nguyên, ngươi tới đây." Chúc Đại nương vừa ôm Cố Tiểu Phù vừa hướng về phía Lục Nguyên Sướng nói: "Ta biết ngươi cả ngày cần phải tuần thành, tướng mạo của ngươi thì lại tuấn tú, khó tránh khỏi là muốn chọc một chút các đại cô nương tiểu nương tử. Ngươi không nên tùy ý đùa giỡn, không được làm điều có lỗi với Phù nương."

"Lão nương xin cứ yên tâm, nữ tử bên ngoài đều không sánh nổi được với Phù nương được. Ta lựa chọn cùng Phù nương thành hôn, bởi vì Phù nương chính là người tốt đẹp nhất." Lục Nguyên Sướng bày tỏ thái độ thật hùng hồn. Đây là nhà cha mẹ vợ, là chỗ dựa của tiểu nương tử, vì vậy phải thêm vào một chút tâm tư.

Vì Cố Tiểu Phù còn phải hầu hạ Chúc Đại nương rửa ráy thay y phục, nên Lục Nguyên Sướng lùi ra ngoài.

"Ta thấy A Nguyên đối với ngươi thật không tệ. Mấy ngày nay các ngươi trải qua có tốt không?" Chúc Đại nương hỏi thăm Cố Tiểu Phù một chút. Nàng đang có dự định hai mẹ con sẽ đóng kín cánh cửa lại để còn nói chút chuyện khuê phòng.

"Rất tốt. Lúc mới tới thì còn chưa thật thích ứng, nhưng hiện nay thì đã tốt lắm rồi." Cố Tiểu Phù thành thực trả lời, nàng đã xem Chúc Đại nương như là mẹ thân sinh ra mình rồi. Tuy rằng nàng cùng Cố Đại nương cùng sinh sống bên nhau đã nhiều năm như vậy thế nhưng chưa từng một lần nàng tự nói ra lời nói tự đáy lòng. Nhưng với Chúc Đại nương thì khác hẳn. Cái nụ cười từ ái kia, cái sự quan tâm cùng bao dung kia luôn để cho Cố Tiểu Phù nảy sinh cảm giác thân thiết.

"Hôm nay, cái lúc vào thành ấy, ta cũng thực cảm thấy mọi thứ thật xa lạ, quá nhiều người, quá bát nháo. Đáng lẽ về già thì nên tìm cái nơi thanh tịnh mà an dưỡng tuổi già, thế nhưng ông trời lại không cho ta được như ý. Để bữa nào Tết đến, ta sẽ lại tìm một ít bạn cũ để đi lại, bọn họ đều nói muốn vào thành. Đến lúc đó, ta liền dẫn ngươi đi ra ngoài gặp gỡ người ta. Ngươi cũng không thể cứ vò võ một mình ở trong tiểu viện mà chờ đợi được." Trong lòng Chúc Đại nương đặc biệt yêu thích Cố Tiểu Phù, nhất là Cố Tiểu Phù lại rất xinh đẹp, ứng xử cũng lại khéo léo. Nàng sớm đã muốn mang Cố Tiểu Phù đi ra ngoài va chạm xã hội, làm cho những tỷ muội kia của mình cũng phải ước ao có được.

"Lão nương, ta làm sao có thể đi gặp khách như vậy được. Chỉ sợ là sẽ làm thất lễ mà thôi, lúc đó lại làm cho ngài mất mặt." Cố Tiểu Phù khéo léo từ chối. Xưa nay nàng vẫn luôn chỉ được cùng thôn phụ giao thiệp, bây giờ mà phải đi gặp gỡ những quý phu nhân có đầy một bụng kiến thức kia, nàng thật sự không có tự tin.

"Đã có ta chỉ dẫn cho ngươi, sẽ không có chuyện sai sót được." Chúc Đại nương đem Cố Tiểu Phù kéo đến trước người, dụ dỗ từng bước: "Ngươi xem, A Nguyên còn trẻ tuổi như thế mà đã là Ngũ trưởng. Nếu lập tức phải ra chiến trận, A Nguyên sẽ lập được quân công, như thế sẽ được thăng quan. Ngươi là vợ chính thức của hắn, nếu như ngươi không chịu xã giao thì không riêng tổn hại đến mặt mũi A Nguyên, mà chính là tiền đồ của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng."

"Lão nương, ta..." Chúc Đại nương là thiên kim của môn đệ thư hương được giáo dục theo truyền thống, vì thế mà tư tưởng cực kỳ chính thống. Nàng luôn tuân thủ lời giáo huấn vì chồng mà che chở là thiên chức của nữ tử. Nữ tử ưu tú, chính là vì có phu quân ưu tú, cùng hưởng quang vinh cùng chịu tổn hại, vui buồn có nhau.

"Ngươi không cần phải lo lắng, có lão nương ở đây rồi. Chờ đến khi đại tỷ ngươi cũng tới rồi thì ngươi sẽ có người cùng nói chuyện. Tuy nói hay về nhà cha mẹ quá thì không thích hợp, nhưng A Nguyên ở bên ngoài làm chức trách của hắn nên không ở nhà, một mình ngươi ru rú ở trong nhà, sợ là sẽ vì phiền muộn mà sinh bệnh ra." Chúc Đại nương kiên nhẫn giáo dục Cố Tiểu Phù.

"Ta nghe lời lão nương. Ta sẽ đi theo lão nương học tập nhiều một chút." Cố Tiểu Phù nghĩ đến việc vì Lục Nguyên Sướng liền đồng ý theo. Nàng cũng không muốn vì Lục Nguyên Sướng lại chỉ có thể biết giặt giũ quần áo, làm cơm. Có thể không giao lưu được với nhau về mặt tâm linh, nhưng nếu như có thể trợ giúp được cho nàng về sự nghiệp thì cũng là điều rất tốt đẹp.

Sau khi hai mẹ con cùng nhau tán gẫu xong rồi đi ra ngoài thì bên trong phòng khách đám nam tử lại đang cùng nhau nói về tình thế trước mắt. Vì người nhà họ Chúc vừa tới nên cũng không biết tình huống, Lục Nguyên Sướng lựa chọn một chút chuyện có thể nói ra cho họ biết, đồng thời dặn người nhà họ Chúc cẩn thận về lời nói cũng như hành vi, đặc biệt là Chúc Bảo trường. Vì Bá phủ An Nhạc là người mời hắn đến làm cố vấn, mà Bá phủ An Nhạc có một thân gia của nữ nhi gần đây vừa bị vồ vào phủ tướng quân.

"Lão gia, chúng ta khai tiệc thôi, trời sắp tối rồi, bọn nhỏ cũng đã đói bụng." Chúc Đại nương nhắc nhở.

Chúc Bảo trường nghe nói vậy liền tuyên bố khai tiệc. Người một nhà nhiệt nhiệt nháo nháo cùng ăn một bữa cơm tối. Người nhà họ Chúc đối với Dương Đại lang cùng Trân nương rất cảm tạ, mà đối với tứ đại Kim Cương thì cũng khá là chào đón. Chúc gia vốn là người đọc sách, vì thế mà lời cảm tạ của họ, nói đến, quả là sắc màu rực rỡ, vừa hàm súc, lại vừa rất có thể diện. Lúc này Dương Vinh cảm thấy làm thân thích với những người này thật không tệ. Trong khi đó, tứ đại Kim Cương thì lại cảm thấy Lục Nguyên Sướng có mệnh thật tốt, người vợ được, nhạc gia cũng tốt.

Vì trời đã chuyển về ban đêm, việc tuần thành cũng không cần phải đặc biệt nghiêm túc nữa, Lục Nguyên Sướng để cho tứ đại Kim Cương đi về thành đông trước, còn mình thì lại đưa Cố Tiểu Phù về nhà. Cố ý để cho Dương Vinh dẫn theo Trân nương cùng Trứng Trứng đi trước, nàng mang theo Cố Tiểu Phù chậm rãi đi dạo ở phía sau.

Hoàng hôn chưa tắt mà ở tây phố lớn đèn đuốc đã sáng trưng, rộn rộn ràng ràng. Lục Nguyên Sướng nắm lấy bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Phù, từ từ hướng về phía nhà của hai người mà đi tới. Tiểu Cửu đi theo bên cạnh hai người, vui sướng chạy nhảy.

"Phù nương, chỉ chớp mắt mà Tiểu Cửu đã lớn như vậy rồi." Nụ cười của Lục Nguyên Sướng thật xán lạn. Ở dưới ánh đèn đuốc chiếu sáng, nụ cười ấy có vẻ như cực kỳ ôn hòa mà ánh mắt lại sáng rực.

Cố Tiểu Phù cảm thấy gần đây Lục Nguyên Sướng tâm tình không thật tốt, trong khi mình lại khá là sung sướng. Cả hai người các nàng xem như đều là cô nhi, hiện tại được Chúc Bảo trường cùng Chúc Đại nương cùng dành cho tình cảm cha yêu mẹ quý thì rất là quý trọng, cuộc đoàn tụ hôm nay làm cho trong lòng hai người đều thấy ấm áp.

"A Nguyên, nếu là Tiểu Cửu đã lớn rồi, chúng ta làm sao tìm vợ cho nó được đây?" Cố Tiểu Phù nhìn Tiểu Cửu, cười híp mắt hỏi.

"Đến mùa đông sang năm, ta sẽ đem Tiểu Cửu đi trên núi, để nó tự mình tìm vợ. Đến lúc đó, nó còn muốn trở lại hay không liền xem chính nó." Lục Nguyên Sướng thuận miệng đáp.

"Nếu như nó không trở lại thì sao?" Cố Tiểu Phù thì lại không có được lòng tốt như Lục Nguyên Sướng. Vừa nghĩ tới Tiểu Cửu có lẽ sẽ một đi không trở về nàng liền có chút khổ sở.

"Nếu không trở lại? Vậy thì liền tùy duyên thôi. Dù sao trong ngọn núi mới phải chân chính là nhà của nó." Lục Nguyên Sướng nắm thật chặt tay nhỏ của Cố Tiểu Phù an ủi: "Đừng sợ, vẫn còn có ta ở bên ngươi."

"Tại sao khi đó ngươi lại không cứu hai con lang trở về đây. Một đực một cái, vừa vặn phối một đôi." Cố Tiểu Phù chu cái miệng nhỏ làm nũng nói.

Hiếm khi Lục Nguyên Sướng thấy được Cố Tiểu Phù tức giận một cách ngốc nghếch như vậy, vì thế nên nàng cười đến cả người đều run rẩy. Nàng cảm thấy thật vui mừng cho ánh mắt của chính mình, lúc trước sao liền cơ linh như thế mà cứu Cố Tiểu Phù đây.

Tây phố lớn rất dài, nhưng ở trong mắt người có tình thì lại là rất ngắn, Cố Tiểu Phù chỉ cảm thấy hai người vừa mới đi không được bao lâu vậy mà đã về đến nhà rồi. Nhìn Lục Nguyên Sướng tinh mục sáng long lanh, trong mắt đều là không muốn cùng thâm tình, Cố Tiểu Phù không khỏi nắm chặt tay Lục Nguyên Sướng không muốn tách ra.

Tiểu Cửu nhìn hai người cha mẹ chỉ ngây ngốc ra đứng ở trước cửa viện mà không nói một lời nào, không một động tác nào, chỉ như thế hai mắt nhìn nhau, nó liền gãi gãi lông trên mặt rồi làm mặt dày tiến vào giữa hai người. Chân trước của nó nằm nhoài trên chân Lục Nguyên Sướng, chân sau đặt ở trên chân của Cố Tiểu Phù.

Tiểu Cửu nghĩ thầm, như vậy thì ta chính là đang cùng cha mẹ ở cùng nhau.
Bình Luận (0)
Comment