Từ lúc Cố Tiểu Phù quen biết Lục Nguyên Sướng cho tới nay, Lục Nguyên Sướng liền bảy thương tám thương, nhưng trong dĩ vãng mỗi một lần như vậy, đều chỉ là một chút tiểu thương. Kể cả lần trước lúc ngực bị Vương Siêu đâm trúng một thương thì cũng chỉ là ngoại thương, chỉ là bị xuất huyết nhiều mà thôi. Nhưng mà lần này, Cố Tiểu Phù ôm lấy khuôn mặt đã trắng bệch như tờ giấy của Lục Nguyên Sướng, trong lòng có dự cảm cực kỳ xấu. Đặc biệt là nhìn vào chỗ máu đen trên mặt đất kia lại càng làm cho Cố Tiểu Phù thêm hoảng sợ.
Làm thế nào Cố Tiểu Phù cũng gọi không được Lục Nguyên Sướng tỉnh lại. Nàng biết hiện tại có khóc lóc cũng chỉ vô dụng, cứu người mới là việc cần làm trước mắt. Mặc dù đang là giữa mùa đông, cũng không kịp nhớ đến bản thân mình, Cố Tiểu Phù đi chân đất chạy đến đông sương liều mạng gõ cửa: "Đại ca, đại tẩu, các ngươi mau ra đây. Đại lang thổ huyết, Đại lang ngất đi rồi."
Trong phòng tức thì tiếng động vang lên. Dương Vinh chỉ tùy ý khoác lên một cái áo khoác liền đi ra, nhìn thấy Cố Tiểu Phù nước mắt giàn giụa thì kinh ngạc hỏi: "Phù nương, A Nguyên làm sao?"
"Ta không biết. Đại lang đột nhiên ói ra thật nhiều máu, hiện nay đã bị hôn mê bất tỉnh rồi. Kính xin đại ca hãy mau mau đi mời lang trung đến đây. Nếu không thì... nếu không thì, ta sợ là Đại lang không trụ được nữa." Cố Tiểu Phù cũng chỉ nói được đến chỗ này thì không khỏi lệ rơi đầy mặt.
"Ngươi cũng đừng quá hoảng hốt, ta cùng ngươi đi nhìn một cái đã."
Dương Vinh bước nhanh chân chạy đi chính ốc, đem Lục Nguyên Sướng ôm lên giường. Thấy nàng khí tức yếu ớt, sắc mặt trắng bệch thì cũng không dám làm gì khác hơn, chỉ còn biết vội vàng chạy thật nhanh đi mời lang trung.
Trân nương cũng gấp gấp dẫn theo Trứng Trứng chạy lại đây. Nhìn thấy Lục Nguyên Sướng sống chết chưa biết, nàng không khỏi ôm lấy Cố Tiểu Phù khóc rống lên và nói: "Phù nương, sẽ không có chuyện gì đâu. Ngươi nhất định phải mạnh mẽ lên. Đại ca ngươi cũng đã đi mời lang trung rồi, A Nguyên chắc chắn là vô sự."
"Ừ, Đại lang chắc chắn sẽ vô sự!" Lúc này Cố Tiểu Phù không cho phép mình được mềm yếu, nàng nhất định phải kiên cường lên. Tuy rằng nàng đau lòng đến cực điểm, nhưng vẫn là cố nén nỗi sợ hãi, kiên cường lau đi nước mắt. Nàng giúp Lục Nguyên Sướng thay đi bộ quần áo đã bị nhiễm đầy máu, rồi ngồi ở một bên giường nắm thật chặt tay Lục Nguyên Sướng, dường như muốn truyền cho nàng có thêm sức mạnh.
Thời gian chờ đợi phi thường gian nan. Hiện nay đã có lệnh cấm đi lại vào ban đêm, y quán đều do quan rải ra, biết đi chỗ nào để tìm lang trung đây? Mới chỉ nghĩ như vậy đã khiến Cố Tiểu Phù càng thêm hoang mang lo sợ. Vẫn là Trân nương cơ linh, cắt nhân sâm núi thành mảnh để Lục Nguyên Sướng ngậm lấy, giúp nàng kéo dài mệnh.
Đợi khoảng chừng nửa canh giờ thì rốt cục Dương Vinh cũng đã mang theo được lang trung trở về. Khi Cố Tiểu Phù quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra đó là lang trung trong thành Lâm Xuyên đã thay mình cùng Lục Nguyên Sướng xem qua chẩn ngày nào. Trong nháy mắt nước mắt lại chảy ra, nàng ngẹn ngào nói: "Tiên sinh, nhanh cứu cứu phu quân của ta!"
"Tiểu nương tử cũng đừng quá gấp gáp, chờ lão hủ xem qua mạch rồi lại nói." Lang trung chỉ nhìn qua sắc mặt của Lục Nguyên Sướng một chút liền biết nàng đã bị trọng thương. Hắn để cho tiểu dược đồng cầm cái gối lót đem đến, còn mình thì tĩnh tâm chẩn mạch.
Hôm nay lang trung vốn đã nghỉ ngơi, chỉ vì đã biết qua Dương Vinh nên mới một đường chạy vội vã tới đây. Hắn làm sao có thể tưởng tượng ra được là sau khi từ biệt, tái ngộ sẽ lại là tình cảnh như vậy.
Cố Tiểu Phù ngồi một bên chờ đợi, con mắt trực nhìn chằm chằm vào lang trung. Nàng nín thở, không lên tiếng, không dám thở mạnh, thấy lang trung khẽ nhíu mày, lập tức cả trái tim đều như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Lang trung xem xong mạch rồi lại vạch mí mắt Lục Nguyên Sướng ra để xem xét sau đó xoay người lại nói: "Tiểu nương tử, tiểu lang quân sợ là đã chịu nội thương rất nặng. Trong khi đó lại nhiều ngày không được trị liệu, trong lòng lại có tích tụ, vì vậy mà làm cho khí huyết bị nghịch hành, cho nên mới gây ra thổ huyết."
"Tiên sinh, có thể cứu phu quân của ta được không?" Cố Tiểu Phù lo lắng hỏi. Nàng quản không được chuyện vì sao Lục Nguyên Sướng lại bị nội thương, chỉ cầu mong đem người cứu trở về là được rồi.
"Thương thế của tiểu lang quân thực sự là rất nghiêm trọng, đã tổn thương tới phổi. Trong khi đó lang quân lại không trị liệu đúng lúc, để kéo dài quá lâu ngày, vì vậy thương thế tăng thêm. Điều trị là việc có thể làm được, chỉ có điều sợ là không dễ điều dưỡng. Muốn khôi phục lại được như lúc ban đầu, khó!" Lang trung cau mày nói. Hắn không hề nghĩ tới Lục Nguyên Sướng sẽ bị thương nặng đến như thế.
"Kính xin tiên sinh mau mau khai căn cứu giúp phu quân của ta. Trước mắt cứ lấy việc giữ được tính mạng làm đầu." Cố Tiểu Phù nghe nói Lục Nguyên Sướng có thể bảo vệ mệnh thì lúc này mới thấy trong lòng dễ chịu đôi chút. Việc điều dưỡng thì cứ để ngày sau hãy bàn, hiện nay chỉ cầu mong cho nàng có thể sống qua cái cửa ải khó khăn này đi đã.
Lang trung nhanh chóng viết ra phương thuốc. Vì trước đó, ngay khi Dương Vinh vừa gặp hắn liền nói đến bệnh trạng của Lục Nguyên Sướng, do đó thuốc đã được mang theo luôn. Nhưng việc bốc thuốc khá là dày vò, vậy nên lại là một phen bận rộn. Cho đến lúc này Lục Nguyên Sướng vẫn chưa tỉnh lại. Thuốc sắc được rồi lại cho uống không được, Cố Tiểu Phù không chút suy nghĩ, tự mình ngậm lấy một ngụm thuốc đắng, nước mắt xen lẫn vào trong thuốc, chậm rãi trượt vào trong miệng của Lục Nguyên Sướng.
Trân nương nhìn hai cái miệng nhỏ trước giường, Lục Nguyên Sướng thì tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, mà Cố Tiểu Phù lại thon gầy yếu ớt, nàng không khỏi khóc ngã vào trong lồng ngực Dương Vinh. Hai đứa trẻ vốn đang khỏe mạnh tháng ngày, vì cái gì lại phải chịu nhiều sóng lớn như vậy? Hai đứa trẻ này thật đáng thương, rốt cuộc trời cao muốn họ còn phải chịu thêm bao nhiêu tội nữa đây?
Sau khi Lục Nguyên Sướng được mớm thuốc, lang trung lại lần thứ hai bắt mạch, chỉ chốc lát sau, lông mày lang trung không khỏi vẩy lên một cái. Hắn cảm giác được mạch tương Lục Nguyên Sướng đột nhiên cường tráng lên. Theo lẽ thường, cho dù thuốc có hiệu quả đến đâu đi nữa thì cũng không phải là thuốc tiên, làm sao lại có thể có hiệu quả nhanh đến như vậy được?
Giữa lúc lang trung còn suy nghĩ thì Lục Nguyên Sướng đột nhiên tỉnh lại, nàng đẩy lang trung ra rồi lại đột nhiên phun ra một ngụm máu đen lớn.
"A ~" Cố Tiểu Phù sợ đến mặt mày thất sắc. Lúc trước Lục Nguyên Sướng cũng thổ huyết như vậy rồi lại hôn mê. Cố Tiểu Phù chạy tới ôm chặt lấy Lục Nguyên Sướng. Trong khảnh khắc lo lắng ấy ngay cả xưng hô nàng cũng không còn chú ý tới: "A Nguyên! A Nguyên! Ngươi thế nào rồi, ngươi đừng dọa ta!"
Lục Nguyên Sướng ngã vào trong lòng Cố Tiểu Phù thở hổn hển, cảm nhận được huyết tụ trong ngực đã được thoát ra ngoài, khí tức thông thuận hơn rất nhiều. Nàng không đành lòng để cho Cố Tiểu Phù vì mình mà quá mức lo lắng liền nhếnh môi cười rồi an ủi: "Phù nương, đừng sợ, ta không sao cả."
Lang trung thấy sắc mặt Lục Nguyên Sướng dần dần trở lại hồng hào thì không thể tin nổi. Hắn tiến lên, thật cẩn thận bắt mạch cho Lục Nguyên Sướng một lần nữa, rồi không nhịn được mà cứ lẩm bẩm: "Quái lạ! Thật quái lạ!"
"Tiên sinh, phu quân ta đến tột cùng là làm sao vậy?" Cố Tiểu Phù nghe được lang trung nói thẳng ra cái từ quái lạ, còn tưởng rằng Lục Nguyên Sướng sẽ trị không hết bệnh.
"Tiểu lang quân thể trạng khác hẳn với người thường, năng lực hồi phục sau bị thương cực cường. Tụ huyết đã xuất ra ngoài, cũng không còn phải lo ngại nữa. Sau này chỉ cần thêm mấy ngày an tâm điều dưỡng là ổn." Lang trung ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không thể tin nổi. Rõ ràng mới lúc trước mạch tương người này còn cực kỳ yếu ớt, lúc có lúc không, thế nhưng chỉ cần một chén thuốc uống vào, sao lại hồi phục nhanh đến như vậy?
Cố Tiểu Phù nghe thấy hắn nói như vậy lúc này mới dám yên lòng. Dương Vinh cùng Trân nương cũng là thở phào một hơi. Nếu như Lục Nguyên Sướng có chuyện gì bất trắc, bọn họ làm sao hướng về Dương Minh cùng Dương Đại nương mà ăn nói, làm sao hướng về thúc thúc thẩm thẩm đã qua đời mà ăn nói?
Lang trung điều chỉnh lại phương thuốc, Cố Tiểu Phù đi sắc thuốc, hầu hạ Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng uống xong thuốc thì lại ngủ thiếp đi. Trước khi đi, lang trung lại bắt mạch thêm một lần nữa, thấy mạch tương ổn định liền đi trở về, lúc này trời đã tờ mờ sáng.
Bởi vì Lục Nguyên Sướng cũng đã vô sự, Dương Vinh cùng Trân nương đi mở cửa hàng. Còn Cố Tiểu Phù thì phải ở lại, nàng muốn vừa trông coi Trứng Trứng lại vừa muốn chăm sóc Lục Nguyên Sướng.
Làm cơm, sắc thuốc, thu dọn gian nhà. Sau một đêm không ngủ Cố Tiểu Phù lại cực kỳ bận rộn. Nàng đè xuống sự căng thẳng cùng lo âu trong lòng. Dù cảm giác trong người cực kỳ uể oải nhưng nàng không dám ngủ, hễ nhàn rỗi nàng lại dẫn theo Trứng Trứng đến trông coi Lục Nguyên Sướng. Nàng sợ rằng khi mình tỉnh lại sau giấc ngủ thì Lục Nguyên Sướng đã không còn nữa.
Có điều một giấc ngủ này của Lục Nguyên Sướng không hề tỉnh lại. Mỗi ngày Cố Tiểu Phù lại tự mình ngậm thuốc trực tiếp mớm cho uống. Hai ngày trôi qua rồi Dương Vinh vẫn thấy Lục Nguyên Sướng ngủ say như vậy, hắn thấy đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Lại đi mời lang trung tới xem một chút. Lang trung lại một lần nữa bắt mạch. Hắn phát hiện mạch tương của Lục Nguyên Sướng đã trở nên cực cường, sức sống khá dồi dào, liền dùng lời nói tốt đẹp khuyên bảo Cố Tiểu Phù cứ an tâm chăm sóc người, trong khi chính mình thì lại rơi vào mê cung rối rắm.
Con người Lục Nguyên Sướng này thực sự là rất kỳ quái, bị thương nặng như thế, vậy mà chỉ ngăn ngắn trong ba ngày liền đã khôi phục hơn nửa. Thế nhưng người này lại vẫn luôn ngủ say, đây rốt cuộc là nguyên nhân do đâu?
Lang trung thực nghĩ không ra. Hắn cáo từ, lập tức trở về y quán dành cả ngày nghiên cứu sách thuốc. Cuối cùng, ở trong cuốn [Kỳ hoàng bên trong kinh], hắn tìm ra được một cái tên là Thánh quả kim hồng còn được gọi là thánh dược chữa thương.
Loại quả này có sắc hồng, mùi hương của nó rất khác thường, có khả năng mê hoặc tâm trí người, nước ngọt ngào sướng miệng, bên trong quả có sắc vàng. Nếu dùng loại quả này tinh luyện thành thuốc thì có thể cải thiện cấu tạo thân thể, chữa trị được bệnh trầm kha lâu năm. Đây là một loài quả cực kỳ hiếm có. Có điều đây cũng là loài quả yêu dị, chỉ sau khi được tinh luyện thì mới có thể dùng được. Nếu như trực tiếp ăn vào thì dược lực lại quá mạnh. Đặc biệt là loại quả này bên ngoài có màu hồng mà bên trong lại có chất vàng lỏng có khả năng thiêu đốt cực mạnh. Nếu như thân thể phủ tạng yếu nhược thì làm sao chịu đựng được loại thương tổn lớn như vậy.
Nơi loại quả này sinh trưởng cho đến nay vẫn không thể tìm tòi nghiên cứu ra. Một lần cuối cùng nó xuất hiện, thì cũng đã hơn 150 năm trước khi Tây Hạ tiến cống Đại Chu cống phẩm.
Khi đó Đại Chu truyền đến đời thứ ba - Chu Thần Tông. Chu Thần Tông hùng tài vĩ lược, tứ phương thuần phục, có điều hắn thân thể không được. Khi đang là bào thai trong bụng mẹ thì bị người ta hãm hại, ăn nhầm phải thuốc nạo thai. Sau đó tuy thai nhi được bảo vệ, nhưng Chu Thần Tông sinh ra đã là thân thể gầy yếu, không ngừng phải dùng đến thuốc. Vì để bảo đảm ngôi vua trong nước, nghe nói Chu Thần Tông đã cho người khắp nơi tìm kiếm Thánh quả kim hồng, Tây Hạ liền lợi dụng dâng lên. Đổi lại, hắn được Chu Thần Tông đồng ý, trong vòng trăm năm tuyệt không phạm cảnh. Sau khi Chu Thần Tông đạt được thánh quả liền sai người tinh luyện dùng, quả nhiên thuốc đến bệnh trừ.
Có điều loại trái cây này lại cực kỳ hiếm thấy. Câu chuyện của Chu Thần Tông cũng chỉ là nghe đồn từ xa xưa, lang trung có nghe được cũng không có để ở trong lòng.
Trong hai ngày Lục Nguyên Sướng ngủ say, Quản Trọng ngày ngày đều đến thăm. Chúc Bảo trường cũng mang theo Chúc Đại nương, Chúc Đại lang đến đây, hắn lại còn đặc biệt mời danh y trong thành bắt mạch. Danh y cũng nói cùng lang trung giống như thế, đến lúc đó người một nhà mới yên tâm lại.
Đã hai ngày nay Cố Tiểu Phù không ngủ, Chúc Đại nương nhìn thấy như vậy thì cực kỳ đau lòng. Nhưng vì Lục gia này nhân số đơn bạc, xảy ra chuyện như vậy thì cũng chỉ được dựa vào một tay Cố Tiểu Phù chăm sóc. Chúc Đại nương suy nghĩ một chút liền đề nghị với Cố Tiểu Phù: "Phù nương, không bằng để Lục Liễu lưu lại hầu hạ ngươi có được không?"
"Lão nương, làm như vậy sao được? Lục Liễu là nha hoàn thiếp thân của ngài, nàng ở lại chỗ này thì ngài phải làm sao bây giờ?" Đối với điều kiện của Lục gia, mua cái nha hoàn thì cũng không phải là không nuôi nổi. Có điều Cố Tiểu Phù cùng Lục Nguyên Sướng đều không thích trong nhà có người xa lạ, vậy nên nàng khéo léo từ chối: "Đại lang cũng đã không sao nữa rồi, có lẽ là ngày mai có thể tỉnh, lão nương không cần làm nô gia lo lắng."
"Ai, ngươi nói ngươi đứa nhỏ này, cái mệnh sao phải chịu khổ như vậy chứ! A Nguyên còn chưa lên chiến trường mà đã như vậy rồi. Cứ như thế này thì cuộc sống về sau làm sao mà qua nổi?" Chúc Đại nương ôm lấy Cố Tiểu Phù mà đau lòng nói.
"Lão nương, ta không sao, Đại lang rồi cũng sẽ tốt đẹp." Cố Tiểu Phù lẩm bẩm.
Đưa người nhà họ Chúc đi rồi, Cố Tiểu Phù đúng hạn lại cho Lục Nguyên Sướng uống thuốc. Khi nàng tiến sát lại bên người này, nhìn chỗ còn bị vết bầm trên ngực của Lục Nguyên Sướng lại không khỏi chảy xuống giọt lệ. Thân vốn là một cô gái, đáng ra chỉ nên biết thơ từ thư họa, đánh đàn thưởng trà, trải qua cuộc sống không buồn không lo, vậy mà lại phải chịu mệnh khổ như vậy. Lại nhớ tới lời lang trung nói tới việc thương thế để kéo dài không kịp thời chữa trị, lại thêm tâm sự tích tụ, Cố Tiểu Phù liền không nhịn được lại càng đau lòng vì Lục Nguyên Sướng. Nếu như không phải vì để che giấu thân phận thì tại sao phải để thương thế kéo dài như vậy đây? Lại cũng không biết là đã phát sinh chuyện gì mà lại làm cho nàng tích tụ với tâm như thế.
Giúp Lục Nguyên Sướng đắp kín chăn, Cố Tiểu Phù nằm nhoài xuống bên giường rồi chăm chú nhìn gương mặt yên tĩnh của Lục Nguyên Sướng. Đây là đôi lông mày thật anh khí, lông mi thật dài, sống mũi thẳng tắp, cái miệng thanh tú. Cố Tiểu Phù yêu thương mơn trớn từng tấc từng tấc. Người này là người chính mình chân thành yêu thương, chỉ cầu nàng có thể sống sót, chỉ cầu nàng có thể hài lòng.
Cố Tiểu Phù lại nhớ đến chuyện phát sinh đêm đó, Lục Nguyên Sướng săn sóc như vậy, chưa từng trách cứ mình mở cửa hàng, ngược lại còn rửa chân cho mình, tự nói với mình rằng nàng đối với mình áy náy, Cố Tiểu Phù liền cảm thấy cực kỳ đau lòng. Ở bên ngoài Lục Nguyên Sướng phải trải qua bao khó khăn như vậy, mệt mỏi như vậy, nguy hiểm như vậy, thế mà lúc nào cũng nghĩ đến mình. Người này, sợ là thật sự đem mình yêu đến tận trong xương mất rồi.
Mặt trời lên rọi chiếu ánh nắng vào tận trong phòng, bên ngoài phòng là tiếng kêu của Tiểu Cửu. Lục Nguyên Sướng mỏi mệt mở mắt ra, nàng lắng nghe thương thế bên trong cơ thể thì thấy ngực chỉ còn hơi có chút đau tức, khí tức vận hành cơ bản như thường, xem ra không có gì đáng ngại. Chỉ là ngủ suốt mấy ngày, cả người như nhũn ra, đầu có chút choáng váng.
Nàng mới vừa ngồi dậy, liền phát hiện Cố Tiểu Phù nằm nhoài bên giường ngủ say, bàn tay nhỏ còn không quên nắm chặt tay của mình, bên dưới túi mắt là màu xanh rất đậm, sợ là do mệt nhọc cực điểm gây nên. Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng đem Cố Tiểu Phù ôm lên trên giường, sau đó ôm lấy nàng vào lòng. Cảm thụ được thân thể nhỏ yếu của Cố Tiểu Phù, lòng không khỏi cực kỳ cảm khái. Cũng còn may là mình còn sống sót, bằng không, Cố Tiểu Phù nên làm sao bây giờ.
Hai người liền cứ như thế gắn bó cùng nhau, đồng thời tiến vào mộng đẹp.
Khi Cố Tiểu Phù tỉnh lại đã là sau giờ ngọ. Nàng mới vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đang nằm ở trong lòng Lục Nguyên Sướng, mà Lục Nguyên Sướng thì lại đang mỉm cười nhìn mình. Cố Tiểu Phù nhất thời vạn phần kinh hỉ, nàng ôm lấy Lục Nguyên Sướng mà nói: "A Nguyên, rốt cục ngươi cũng tỉnh rồi. Có biết là ngươi có thể dọa chết ta rồi không."
"Phù nương đừng sợ, ta đã không sao nữa rồi. Mấy ngày nay mệt muốn chết rồi phải không?" Lục Nguyên Sướng đau lòng vuốt ve gương mặt của Cố Tiểu Phù. Nàng cảm thấy chỉ mới mấy ngày không gặp mà người này đã lại gầy hơn một chút.
"Ngươi không sao rồi có phải không? Ngực còn đau phải không?" Cố Tiểu Phù không thể tin được mà hỏi. Nàng kéo áo của Lục Nguyên Sướng lên, cẩn thận nhìn vết thương trước ngực, thấy những vết xanh tím đã thốn một chút lúc này mới yên tâm.
"Phù nương làm cái gì vậy? Ta tuy đã tốt hơn một chút nhưng vẫn chưa thể hành phòng. Phù nương muốn sao?" Lục Nguyên Sướng nghịch ngợm trêu chọc. Có thể sống, có thể nhìn thấy Cố Tiểu Phù, cảm giác này thực là quá tốt đẹp.
"Mới tốt hơn một chút liền nháo, hừ!" Cố Tiểu Phù bị Lục Nguyên Sướng nói cho đến cực thẹn thùng, nàng nhẹ nhàng ấn ấn vết thương của Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng liền khàn giọng nhếch miệng kêu đau, mà trong lòng thì lại sinh cơ bừng bừng. Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng cố làm ra vẻ, liền cũng làm bộ sinh khí không thèm để ý tới nàng.
Có điều, Cố Tiểu Phù cũng chỉ là làm bộ mà thôi, trong lòng nàng chứa đầy Lục Nguyên Sướng. Vừa nãy nghe cái bụng nàng hô hoán lên liền biết người này đã đói bụng, nàng rời giường rửa mặt, rửa tay nấu canh tẩm bổ.
Đến buổi chiều, mọi người đều đến xem Lục Nguyên Sướng, thấy nàng xác thực tốt hơn rất nhiều thì mới yên tâm lại. Dương Vinh còn đặc biệt lại mời lang trung đến đây bắt mạch. Lang trung kết luận chỉ cần chú ý điều dưỡng thì chỉ cần nửa tháng liền có thể khôi phục như lúc ban đầu. Lời này làm cho mọi người đều sướng đến phát rồ rồi.
Cố Tiểu Phù cũng cực kỳ vui vẻ, muốn đích thân đưa lang trung ra ngoài, nhưng vì nàng đứng dậy quá gấp, đột nhiên mắt tối sầm lại rồi ngất đi. Nếu không có Trân nương tay mắt lanh lẹ đỡ lấy thì hẳn là nàng đã ngã xuống trên mặt đất rồi cũng nên.
"Phù nương, ngươi làm sao vậy?" Lục Nguyên Sướng thấy thế, sợ đến nỗi vội vàng ngồi dậy, nàng quay về lang trung nói với hắn: "Kính xin tiên sinh vì nương tử của ta mà nhìn qua một chút. Nương tử chăm sóc ta đã nhiều ngày, sợ là đã quá mệt nhọc."
Lang trung nhìn thấy được khí sắc Cố Tiểu Phù xác thực không tốt lắm, liền xoay người lại bắt mạch. Sau một hồi lâu, hắn mới quay về phía Lục Nguyên Sướng cười nói: "Chúc mừng tiểu lang quân, tiểu nương tử đã có thai, thai nhi đã có một tháng có thừa. Có điều vì mấy ngày trước đây tiểu nương tử đã phải quá mức vất vả, nên thân thể có chút hư."
Lục Nguyên Sướng nghe hắn nói như vậy thì đầy một mặt không thể tin nổi, còn Cố Tiểu Phù lại là đầy mặt trắng bệch, những người khác nghe vậy thì lại càng ngày càng cao hứng.
"A Nguyên, Phù nương, chúc mừng các ngươi. Lục gia rốt cục cũng đã khai chi tán diệp." Trân nương bị kích động đến mức phát khóc. Lục Nguyên Sướng đã mười chín, Cố Tiểu Phù cũng đã mười bảy, chẳng phải là vẫn luôn chờ đứa bé này hay sao? Nếu như mãi vẫn không có, Trân nương còn có dự định mang Cố Tiểu Phù đến lang trung xem một chút.
"Con của ta, mệnh tuy khổ chút, nhưng tâm địa lại thiện lương. Đây còn không phải là khổ tận cam lai sao." Chúc Đại nương ôm lấy Cố Tiểu Phù cảm khái nói. Nếu như Cố Tiểu Phù mãi mà vẫn không có con thì Lục Nguyên Sướng sẽ phải vì dòng dõi mà chung quy phải cưới vợ bé. Đến lúc đó cho dù hắn đối với Phù nương có tốt thì lại làm sao? Cũng không thể để cho Lục gia bị tuyệt hương hỏa, các nàng tuổi đều không nhỏ, Chúc Đại nương chẳng phải cũng đã nôn nóng đến hỏng rồi.
Lục Nguyên Sướng kinh ngạc, mọi người thì cho rằng nàng là vì quá mức cao hứng. Cố Tiểu Phù kinh hãi, mọi người lại cho rằng là vì nàng lo lắng thai nhi có khỏe mạnh hay không. Ai cũng không chú ý tới phản ứng của hai người không giống bình thường.
"Tiểu lang quân, tiểu nương tử, các ngươi không nên lo lắng, thai nhi đều rất mạnh khỏe. Chỉ là thân thể tiểu nương tử có yếu ớt một chút, ta sẽ mở chút thuốc dưỡng thai. Thường ngày hãy để cho tiểu nương tử dùng nhiều đồ bổ một chút, không nên để quá mệt nhọc là tốt rồi." Lang trung an ủi.
Bởi vì thương thế Lục Nguyên Sướng đã đỡ hơn nhiều, Cố Tiểu Phù lại có tin vui, mọi người đều quá mức cao hứng, vì vậy mà cùng lưu lại rất lâu rồi mới rời đi. Cửa phòng được đóng lại, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Lúc này Lục Nguyên Sướng cũng lại không kiềm chế được tâm tình của mình nữa, cả khuôn mặt lập tức liền tối sầm lại, nàng phức tạp nhìn Cố Tiểu Phù. Trong ánh mắt kia, có nỗi oán hận mà từ trước tới nay chưa từng có.
Còn Cố Tiểu Phù, thì lại là dần dần nước mắt chảy xuống. Việc này nàng không nói được, hai cô gái, làm sao có thể sinh con được đây? Nàng cũng không biết thai nhi ở trong bụng đến từ đâu. Nàng cũng đã tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, cẩn ngôn thận hành, chưa bao giờ làm việc gì có lỗi với Lục Nguyên Sướng. Nhưng mà, tại sao nàng lại có hài tử? Tại sao?
Lúc này Cố Tiểu Phù không có chút nào niềm vui sướng của một người sắp trở thành mẫu thân, cũng không còn là cái người đã từng một lòng ước mơ có hài tử. Nàng không dám nhìn đến Lục Nguyên Sướng, nàng sợ nhìn phải ánh mắt căm ghét của Lục Nguyên Sướng, càng sợ phải nghe những lời nói đau lòng của người đó. Nàng chỉ còn biết quay lưng lại với Lục Nguyên Sướng, nước mắt oan ức cứ như vậy mà rơi xuống.