Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 94

Khói mừng vờn bay múa

Thấp thoáng núi mờ xa

Ánh hoàng hôn rực rỡ

Khúc nhạc lại ngân nga

Dệt tặng đến muôn nhà

Xóa mờ mọi buồn thương.

Đêm đó, Phần Thành chìm trong cơn men say chiến thắng, bách tính cùng chung một niềm vui.

Tiểu viện của Lục gia cũng trở nên náo nhiệt dị thường khi mọi thân bằng bạn tốt tất cả đều có mặt, vì vậy mà làm cho cái tiểu viện vốn đã không lớn giờ đây càng trở nên phi thường chen chúc. Có điều tất cả mọi người đều không để ý đến điều này. Vào thời khắc này bọn họ chỉ muốn cùng thân nhân của mình cùng nhau hưởng thụ niềm hạnh phúc sống sót sau cơn địch họa.

Lục Nguyên Sướng được Cố Tiểu Phù hầu hạ tắm rửa nên cứ khoan thai đến tận tối muộn mới xong. Những người đang ngồi đây đều là người từng trải, nên khi vừa nhìn thấy thần thái sáng láng của Lục Nguyên Sướng còn trên mặt Cố Tiểu Phù lại đầy vẻ e thẹn, lẽ nào lại đoán không được nguyên nhân đây.

Vốn là Cố Tiểu Phù cũng chỉ định hầu hạ Lục Nguyên Sướng tắm rửa mà thôi. Nhưng thực thà mà nói, đã mấy tháng không gặp mặt, giờ gặp lại mà vẫn có thể nhịn được liền không phải người nữa. Lục Nguyên Sướng được Cố Tiểu Phù giúp kỳ cọ sau lưng, bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn nhẹ nhàng cứ trượt qua trượt lại trên thân thể của nàng. Vì thân thể cồng kềnh, Cố Tiểu Phù khẽ nhếch môi đỏ lại có chút thở hổn hển, miệng phun ra mùi hương thơm ngát, làm cho Lục Nguyên Sướng cảm thấy bị khiêu khích mà trở nên ngứa ngáy khó nhịn trong lòng.

"Phù nương." Lục Nguyên Sướng hừng hực nhìn vào khuôn mặt ngượng ngùng của Cố Tiểu Phù mà nói bằng cái giọng khàn khàn, trong giọng nói kia lộ ra tín hiệu cầu hoan rõ rệt.

"Ngươi đừng có động đậy." Cố Tiểu Phù không dám đón nhận ánh mắt của Lục Nguyên Sướng. Dù sao thì hai người cũng xa cách đã lâu, bây giờ vừa gặp lại, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng không biết làm thế nào cho phải.

"Chúng ta cùng nhau tắm đi." Lục Nguyên Sướng nâng cằm của Cố Tiểu Phù lên, đem khát vọng trong lòng bộc lộ hết mức.

"Ngươi bẩn chết đi được, ai muốn cùng ngươi tắm chứ." Cố Tiểu Phù vỗ bỏ bàn tay của Lục Nguyên Sướng, muốn trốn khỏi. Nhưng hành động của nàng lại quá chậm chạp, vừa mới chuyển thân mình đi đã bị Lục Nguyên Sướng ôm lấy.

Với ý đồ xấu xa, Lục Nguyên Sướng đem thân thể ướt nhẹp kề sát vào trên lưng của Cố Tiểu Phù, đầu dựa vào cái cổ thon dài của đối phương. Nàng ghé vào tai của Cố Tiểu Phù mà phun nhiệt khí, còn miệng lại tỏ ra oan ức khi nói: "Phù nương, khi còn ở thành Lâm Biên ta đã ngày ngày mong nhớ tới ngươi. Cái phù bình an ngươi cho ta vẫn luôn được ta treo ở trước ngực. Ban đêm thỉnh thoảng ta lại lấy ra nhìn, hôn nhẹ lên nó. Bởi vì nó là do ngươi cho ta."

Cố Tiểu Phù dựa vào người Lục Nguyên Sướng mà cảm thụ được vóc người của người này càng ngày càng tinh xảo. Với gương mặt đỏ chót, nàng quay đầu lại đặt lên môi Lục Nguyên Sướng một nụ hôn nhẹ, còn bàn tay nhỏ thì vuốt ve khuôn mặt của Lục Nguyên Sướng. Nàng nói: "Ta cũng chưa từng ngày nào lại không nhớ tới ngươi. Ngày nào cũng cầm thư của ngươi đọc đi đọc lại, còn đọc cho cả hài tử nghe nữa."

"Ta đã để cho ngươi phải chịu oan ức." Lục Nguyên Sướng nghe được trong lời Cố Tiểu Phù sự ai oán thì trong lòng cảm thấy thực đau xót.

"Không cho ngươi nói như vậy. Kiếp này được cùng ngươi gặp gỡ, dù có đắng cay cỡ nào cũng thành ngọt ngào."

Hai người ôm nhau nói ra nỗi lòng của mình, tình nồng cũng không hóa giải nổi nỗi tương tư bấy lâu nay. Nụ hôn sâu vẫn quyến luyến lẫn nhau đến bất tận. Căn phòng tắm vốn đang yên lành, giờ đây bị hai người làm cho nước vương vãi khắp nơi. Nếu không vì sắp tới giờ phải mở yến thì sợ là hai người sẽ còn lăn lộn đến hết đêm.

Cuối cùng, Cố Tiểu Phù vẫn phải khuyên nhủ Lục Nguyên Sướng mới chịu nghe lời, hai người cùng nhau thu thập thỏa đáng, rồi lại cùng nhau ra ngoài.

Lục Nguyên Sướng nhìn thân bằng bạn tốt của mình, người một nhà không một ai vắng mặt thì thật là viên mãn. Người già thì vui mừng, người trẻ tuổi thì chúc phúc, còn bọn nhỏ thì lại vây quanh Tiểu Cửu mà bắt nạt nó. Rộn rã tiếng cười cười nói nói, cả một nhà cùng đoàn viên.

"Chén rượu này là Lục Nguyên Sướng ta kính chư vị. Lục gia ta đều toàn là người già cùng trẻ em. Nếu như không có các ngươi giúp đỡ, trong nhà chắc sẽ không được an bình như vậy. Phần ân tình này, ta xin ghi nhớ." Lục Nguyên Sướng bưng chén rượu lên, tình chân ý thiết mà nói.

Lục Nguyên Sướng đã là quan chức, lại là Trung Lang tướng, có thực quyền nắm giữ quân đội. Chỉ mới sau mấy tháng được rèn luyện mà trên người của nàng có những lúc lơ đãng toát ra khí thế của kẻ bề trên. Đặc biệt, cuộc chinh chiến trên sa trường đã lưu lại trên người nàng sát khí nhàn nhạt, làm cho không ít người có chút kính nể, không dám gần gũi với nàng như ngày xưa nữa.

Lục Nguyên Sướng nhìn thấy ngoại trừ hai lão Dương gia Chúc gia, còn những người khác lại có chút căng thẳng liền nở nụ cười hồn nhiên nói với họ: "Chư vị thân bằng bạn tốt, ở trong nhà thì ta chỉ là Lục Đại Lang, mọi người không cần phải gò bó như vậy. Hôm nay hãy thoải mái chè chén, không say không về."

Chỉ khi Lục Nguyên Sướng cố hết sức thu lại khí thế trong người, mọi người mới cảm thấy dễ chịu một ít. Ai cũng uống rượu hết mình để chúc mừng một nhà đoàn viên.

Lục Nguyên Sướng mang theo Cố Tiểu Phù, lần lượt hướng về mỗi người chúc rượu. Chỉ khi quay về phía hai lão Dương gia, Chúc gia nàng mới cùng Cố Tiểu Phù làm cái đại lễ, còn với Dương Vinh, Trân nương cùng Chúc Đại lang thì vẫn tùy ý giống như ngày xưa vậy.

Khi Lục Nguyên Sướng đi tới trước mặt Chúc Nhuận nương, nàng bỗng cảm thấy cực kỳ cảm khái. Trong mấy người thân trong nhà, chỉ có Chúc Nhuận nương là thời vận không may mắn. Tuy Chúc Bảo trường dựa vào uy danh của phủ An Nhạc Bá mà làm cho nàng cùng Ngu Đại lang được hợp cách. Nhưng đến cùng vẫn là hôn nhân không thuận, vẫn là thân đơn bóng chiếc.

"Đại tỷ, Phù nương đã nói qua với ta, trong đoạn thời gian vừa qua, ngươi đã đặc biệt quan tâm tới Phù nương. Điều này khiến cho tiểu đệ cảm kích vạn phần, lấy chén rượu nhạt này, kính đại tỷ." Lục Nguyên Sướng chân thành nói.

"Đại lang không nên nói như thế, ta cùng Phù nương tình là chị em một nhà. Đừng nói là chỉ có ta đối với Phù nương tốt, bởi Phù nương đối với ta cũng là thật lòng. Chén rượu này, đại tỷ chúc ngươi lại được từng bước thăng chức, cùng Phù nương cầm sắt hợp minh." Chúc Nhuận nương vừa nhàn nhạt cười vừa nói. Có điều trong cái bức tranh gia đình đầy vui vẻ này, trong nét cười của nàng vẫn tránh không khỏi có chút cô đơn.

Lục Nguyên Sướng kính xong rượu liền đỡ Cố Tiểu Phù trở về chỗ ngồi, rồi ghé vào bên tai nàng hỏi: "Ta muốn vì đại tỷ tìm một người tri tâm, ngươi thấy như vậy có được không?"

"Đại tỷ năm nay cũng đã hơn hai mươi, thân lại là hợp cách, muốn tìm lang quân như ý sợ là không dễ. Ngươi lưu tâm là được rồi, không nên nóng vội. Cũng chớ vì nàng mà tìm người trong quân, làm gia quyến quân nhân là việc không dễ dàng." Cố Tiểu Phù cảm khái nói.

"Sau này ta sẽ luôn ở bên bảo vệ ngươi cùng hài tử, chỗ nào cũng sẽ không đi." Lục Nguyên Sướng đã nghe ra được đầu mối trong lời nói của Cố Tiểu Phù nên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng thề thốt.

Khi rửa mặt, Lục Nguyên Sướng phát hiện cái bụng của Cố Tiểu Phù lớn đến mức kinh người, mà trên người lại thấy không có quá nhiều thịt, tuy so với dĩ vãng thì có vẻ như đẫy đà hơn một chút. Cho dù Lục Nguyên Sướng là người không thật khéo léo trong chuyện ứng xử, nhưng nàng cũng biết Cố Tiểu Phù đã vì mình mà phải chịu bao ngày đêm bất an, vì vậy mới không đem thân thể của mình bồi dưỡng cho tốt được.

Cứ vậy náo nhiệt cho đến tận đêm khuya, yến hội ở Lục gia mới tan, sau đó mọi người cùng ở trong viện xem qua tình hình khói lửa trong Phần Thành rồi mới trở về nghỉ ngơi.

Trong căn phòng yên tĩnh, Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù bận rộn di chuyển xung quanh mình. Khi thì pha trà uống cho tỉnh rượu, khi thi chuẩn bị nước nóng rửa mặt, khi thì dọn giường chỉnh đệm, khi thì lại nắm lấy áo trong giúp nàng thay bằng áo khác. Lẳng lặng mà cảm nhận cảm giác này, trái tim của Lục Nguyên Sướng trở nên mềm mại hẳn đi. Nàng cảm thấy chỉ cần được như vậy, đời này sẽ không còn gì phải tiếc nuối.

"Phù nương, đừng bận bịu như vậy nữa. hôm nay ngươi cũng đã mệt mỏi lắm rồi, hãy đi nghỉ ngơi sớm chút." Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù ôm cái bụng lớn vì mình mà bận bịu trước bận bịu sau thì không khỏi đau lòng.

"Ngươi mệt mỏi thì hãy lên giường trước, ta đổ xong nước sẽ trở lại." Cố Tiểu Phù nhàn nhạt cười nói. Được vì người này mà bận rộn, kỳ thực cũng là một niềm hạnh phúc.

"Ngươi hãy ở trên giường, việc tiếp theo hãy để ta làm." Lục Nguyên Sướng đem Cố Tiểu Phù đặt ở trên giường, còn mình thì bưng thùng nước tắm đi ra ngoài đổ.

Lục Nguyên Sướng trở về phòng, hướng về phía Cố Tiểu Phù mà đi tới, con mắt vẫn dừng lại ở trên người Cố Tiểu Phù. Khuôn mặt nhỏ hồng hào, cái miệng nhỏ tinh xảo, bàn tay như ngó sen trắng như tuyết, mắt to sáng long lanh, bên dưới chăn mỏng là cái bụng nhô lên. Tất cả đều làm cho Lục Nguyên Sướng xem mà không thấy chán mắt.

Trượt vào trong chăn, đem người kia ôm vào lòng, nụ hôn hừng hực che ngợp bầu trời liền kéo tới, tiếp tục phút giây ngọt ngào phải tạm dừng lúc trước đó.

"A Nguyên..." Bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Phù đặt lên trên tay Lục Nguyên Sướng, như muốn ngăn cản động tác của nàng, trong khi thân thể của mình cũng rất lưu luyến thời khắc này.

Hiện nay thân thể của Cố Tiểu Phù so với trước đây đã đẫy đà không ít, đặc biệt là hai đám trước ngực. Mềm đến độ làm cho lòng người cũng có thể nhũn ra.

"Nơi này lớn lên thật nhiều."

Cố Tiểu Phù nghe tiếng Lục Nguyên Sướng lầm bầm thì ngượng ngùng mà che lại đôi mắt hạnh của mình. Hai người đã phải tách ra quá lâu, hôm nay gặp lại lại có cảm giác như đêm đầu tiên vậy, vừa chờ mong lại vừa sốt sắng.

Thân thể theo Lục Nguyên Sướng theo động tác, nhẹ nhàng vặn vẹo, cảm giác vui vẻ vừa quen thuộc mà lại xa lạ, từ ngực lan tràn đến toàn thân. Cố Tiểu Phù không chịu nổi sự chăm sóc như vậy, nhất thời nhịn không được mà kêu thành tiếng. Cái âm thanh mê loạn đầy ngọt ngào ấy làm cho Lục Nguyên Sướng càng thêm kích động.

Hai tay Cố Tiểu Phù vô thức luồn vào trong áo lót của Lục Nguyên Sướng dịu dàng vuốt ve cái lưng bóng loáng của nàng. Chịu nhiều vết thương như vậy, nhưng nhờ có tác dụng kỳ diệu của hồng cây thánh quả, mọi vết thương đều đã tiêu tan.

"Phù nương, ta muốn ngươi." Lục Nguyên Sướng từ trong chăn thò đầu ra. Khuôn mặt của nàng giờ đây đỏ lựng, tuy rằng nàng rất muốn, nhưng lại không dám tùy ý ra tay, chỉ sợ làm thương tổn đến hài tử.

Cố Tiểu Phù giúp Lục Nguyên Sướng xóa đi mồ hôi trên mặt, nhẹ nhàng gật đầu, dùng cực nhỏ âm thanh nói: "Lang trung đã nói, hiện nay có thể hành phòng."

"Thật sao?" Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì trong mắt bắn ra ánh hào quang trước nay chưa từng có.

"Chuyện ngượng ngùng như vậy mà còn muốn ta lại nói một lần nữa. Ngươi đây là đang bắt nạt ta." Cố Tiểu Phù không nhắc lại nữa mà dùng sở trường là đánh nhẹ lên người Lục Nguyên Sướng. Vì cái động tác này của nàng mà vạt áo trước ngực liền rơi xuống hai bên, dưới ánh nến chiếu rọi, Lục Nguyên Sướng chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trắng toát, cực kỳ mê người.

"Ta còn chưa bắt đầu bắt nạt đây, trước tiên ngươi hãy gắng đè nén lại đã."

Hai người không ngừng trêu chọc nhau. Trong phòng bắt đầu nổi lên tiếng thở dốc ồ ồ, tiếng rên rỉ thẹn thùng, tấm màn che không bị gió lùa mà vẫn khinh động. Tất cả đều như lời kể bất tận về một mối thâm tình. Chỉ là, bầu không khí đang hài hòa như vậy mà lại đột nhiên bị bỏ dở.

"A Nguyên, làm sao vậy?" Chăn đã sớm bị hai người ném tới góc giường. Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng đột nhiên dừng hẳn động tác, nằm ngửa ra gường thở dốc thì không khỏi nghi hoặc mà hỏi.

"Không có chuyện gì. Đêm đã khuya lắm rồi, chúng ta ngủ đi thôi." Lục Nguyên Sướng ngột ngạt nói. Nàng quay lưng về phía Cố Tiểu Phù, sợ rằng nếu mình lại còn nhìn thì sẽ không nhịn được cái khát vọng điên cuồng kia.

"Làm sao vậy? Hẳn là ngươi đã ghét bỏ ta..." Trước sự việc như vậy, Cố Tiểu Phù không nói ra được. Nàng mang thai đã bảy tháng có thừa, thân thể không thể tránh khỏi mập mạp cồng kềnh, không sánh được với sự yểu điệu mềm mại của ngày trước. Đang ở lúc khẩn cấp quan trọng vậy mà Lục Nguyên Sướng lại ngừng lại, có thể nào không cho nàng đoán mò được đây?

"Phù nương không nên nói linh tinh. Ngươi vì ta mà thai nghén hài tử, ta sao lại ghét bỏ ngươi được?" Lục Nguyên Sướng xoay người ôm lấy eo của Cố Tiểu Phù, đem mặt kề sát ở trên cái bụng đang nhô cao của nàng.

"Vậy ngươi đây là làm sao? Còn không phải muốn đến căng thẳng rồi đó hay sao?" Cố Tiểu Phù đỏ mặt nói. Hai người ở chung đã lâu, nàng có thể nào không biết được tâm trạng của Lục Nguyên Sướng. Rõ ràng là ham muốn đến bất chấp, vậy nhưng lại nằm ở nơi đó mà thở hổn hển. Kỳ thực là chính bản thân Cố Tiểu Phù cũng không dễ chịu. Sau khi có thai, cũng không biết tại vì sao thân thể nàng lại trở nên mẫn cảm lợi hại. Vừa rồi mới bị Lục Nguyên Sướng trêu chọc một phen mà hiện nay bên trong khố của nàng đều đã bị ướt.

"Hài tử vừa nãy lại đá ta một hồi, ta sợ làm thương tổn đến hắn, tổn thương tới ngươi. Nhẫn nhịn thôi, đợi ngươi sinh rồi lại nói." Lục Nguyên Sướng không thể quên được hành động của mình trước khi đi. Lúc đó mình đã dằn vặt Cố Tiểu Phù thế nào, lại phải làm thế nào mới giữ được hài tử. Đây là nhờ Cố Tiểu Phù đã phải chịu tội lớn mới bảo vệ được hài tử, dù sao nàng cũng không thể đem hài tử dằn vặt đến không còn, dù chỉ là một tia khả năng cũng không thể bỏ qua.

"Ngươi nhịn được sao?" Cố Tiểu Phù nói với vẻ chế nhạo. Nàng ôn nhu ôm lấy đầu của Lục Nguyên Sướng, cảm nhận được cần cổ của người này đang trở nên cứng ngắc.

"Không nhịn được cũng phải nhịn. Quá lắm thì phân phòng ngủ!" Lục Nguyên Sướng nghiến răng nghiến lợi mà nói. Không phải chỉ là chống đỡ ba, bốn tháng thôi hay sao. Vì Cố Tiểu Phù, chỉ một chút khổ ấy thì có tính là gì đâu.

Trong phòng lại là yên tĩnh một mảnh, hai người liền nằm im chờ cho dục vọng của chính mình lắng lại. Nhưng không biết tại sao, cái tiếng thở kia càng ngày càng nặng nề, không ngừng truyền vào trong tai đối phương, cứ như là tiếng động mời gọi vậy.

"A Nguyên, ta có một biện pháp, ngươi có muốn thử không?" Đôi mắt to của Cố Tiểu Phù lóe lên, đầy vẻ mê hoặc. Nếu cứ như thế này thì đêm nay các nàng không cần ngủ nữa. Rồi mấy tháng sau này cũng không thể an ổn mà sinh sống.

"Là biện pháp gì?" Lục Nguyên Sướng cố nhớ lại trong quyển [Trong sáng] kia mà suy nghĩ xem có chiêu thức nào có thể không thương tổn đến Cố Tiểu Phù.

"Ngươi nghe ta là được rồi."

Lục Nguyên Sướng bị Cố Tiểu Phù đẩy nằm ngửa ra giường, đem quần áo của nàng lột sạch. Hành động này khiến trong mắt nàng có chút sợ sệt. Bởi vì lúc này Cố Tiểu Phù đã không giống ngày xưa, mỗi khi hành phòng lại xấu hổ vô cùng nữa. Đôi mắt to linh động không hiểu sao lại lóe lên ánh sáng, nụ cười trên mặt lại như hoa hồng yêu dã, mang theo một tia khí tức nguy hiểm.

"Phù... Phù nương, ngươi... Ngươi muốn làm gì vậy?" Lục Nguyên Sướng nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp hỏi.

"A Nguyên, chớ vội. Sau đó ngươi liền biết ngay thôi." Cố Tiểu Phù nhàn nhạt cười, nàng đẩy thân hướng về trước, đem cái miệng nhỏ của mình tiến đến bên tai Lục Nguyên Sướng thổi nhiệt khí. Khi thấy cái vành tai nộn nộn kia lập tức đỏ đến mức nhỏ máu thì bị mê hoặc mà há miệng ra ngậm lại.

Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng chuyển động, quét ở trên người Lục Nguyên Sướng, giống như một nữ vương vậy. Lãnh địa được nàng lâm hạnh để lại từng vết một màu đỏ như ghi dấu ấn, mang theo chút tê dại lại hơi đau. Khi chạm đến cần cổ của Lục Nguyên Sướng, nàng chậm rãi trượt xuống, để lại ở trước ngực người này một đóa mai hồng nở rộ.

Thân thể Lục Nguyên Sướng vừa khỏe khoắn vừa mềm mại, không một tia sẹo lồi. Mỗi một nơi đều là cương nhu cùng tồn tại, tuổi còn trẻ nên hết sức co dãn. Cố Tiểu Phù cực kỳ mê luyến một Lục Nguyên Sướng như vậy. Tuy rằng không phải là trước đột giống như những nữ tử bình thường khác, nhưng ở trong mắt Cố Tiểu Phù, lúc này nhìn thấy Lục Nguyên Sướng hé miệng thở dốc, lo lắng rồi lại chờ mong mà nhìn mình, ánh mắt giống như con thú nhỏ kinh hoảng trông cực kỳ mê hoặc.

Cố Tiểu Phù nghe theo bản năng mách bảo, tay nhỏ trượt vào giữa hai chân thon dài của Lục Nguyên Sướng, yêu say đắm hỏi: "A Nguyên, kiếp này ngươi có thể nguyện cùng ta đầu bạc bên nhau không?"

Rốt cuộc thì Lục Nguyên Sướng cũng đã biết biện pháp của Cố Tiểu Phù là cái gì. Hai chân trở nên ướt át cũng nói cho nàng biết ý nghĩ của mình. Trong đời mình nàng chưa từng nhược thế đến như vậy bao giờ, có điều vì người kia là Cố Tiểu Phù, trước cái vẻ mặt đầy sự ngóng trông được đặt vào vị trí kia, nàng nhìn Cố Tiểu Phù rồi khẽ gật đầu.

Rạng sáng ngày hôm sau, khi Lục Nguyên Sướng tỉnh lại, nàng cảm thụ được phía dưới thân thể đau đớn thì không khỏi ngượng ngùng dị thường. Cố Tiểu Phù nói có biện pháp, xác thực rất có hiệu quả. Chỉ có điều, tư vị ở phía dưới, thực sự là rất phức tạp!

Đối với Cố Tiểu Phù lúc này, Lục Nguyên Sướng cảm thấy hết sức ngọt ngào. Tối hôm qua, khi Cố Tiểu Phù tiến vào trong mình, Lục Nguyên Sướng đã cảm giác được, cho đến lúc này hai người bọn họ mới chính thức thuộc về nhau. Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, sẽ không thể tách rời. Chỉ là mình đã không kìm lòng được mà phát ra tiếng rên rỉ, thật là mất mặt. Khi đó nàng đã vừa gọi tên Cố Tiểu Phù tên, lại vừa dục nàng mau mau hơn nữa. Đặc biệt là khi Cố Tiểu Phù phải chống thân thể cồng kềnh để chiều chuộng mình, làm cho Lục Nguyên Sướng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Về sau, nàng làm sao còn ở trước mặt Cố Tiểu Phù ngẩng đầu làm người được nữa đây?

Cố Tiểu Phù tỉnh lại, thấy Lục Nguyên Sướng chỉ ngây ngốc mà nhìn đỉnh màn liền quan tâm hỏi: "A Nguyên, thân thể còn đau không?"

Làm bậy nha, mới sáng sớm đã lại muốn bắt nàng phải đối mặt với cảnh quẫn bách như vậy hay sao?

"Không đau!" Giọng Lục Nguyên Sướng trở nên ồm ồm khi trả lời.

"Thân thể luyện võ có khác, thật là cực kỳ cường tráng. [Trong sáng] có bảy bảy bốn mươi chín thức. Đêm nay ta sẽ lại cùng ngươi luyện một chút." Cố Tiểu Phù xoa cánh tay nhức mỏi của mình, nói bằng cái gọng nhẹ nhàng như mây khói.

Lần này thì Lục Nguyên Sướng đã không còn tiếp tục giả chết được nữa. Nàng không thể tin được, cái tên nữ tử yêu dã trước mặt này, lại là Phù nương thanh thuần của mình trước kia. Đến cùng là nàng đã rời đi trong bao lâu, mà Phù nương của nàng giờ đây lại trở nên đáng sợ như thế?

"Ngươi... Không phải là ngươi... nói thật đó chứ?" Lục Nguyên Sướng lắp bắp hỏi. Nàng đúng thật là đã bị Cố Tiểu Phù dọa sợ rồi.

"Dĩ nhiên là thật sự, ta mà lại cùng ngươi nói láo hay sao?" Cố Tiểu Phù hất mài tóc dài của mình ra sau, đứng dậy để mặc quần áo rồi lạnh nhạt nói: "Hôm nay ngươi cứ nằm ở trên giường mà đợi, những chuyện khác đều có ta đây rồi!"

"..."

Lục Nguyên Sướng khóc không ra nước mắt. Sau này ngày ngày nàng đều phải thị tẩm hay sao?
Bình Luận (0)
Comment