Trong Trướng Lê Nga

Chương 22

Nguồn: Facebook @maycuat5

Editor - Beta: Team May

Khi còn bé Tiết Tẫn thường vào cung, giờ hắn đã trưởng thành, ở chỗ của Du Thái Phi càng không có phép tắc gì, chưa kể Tiết Tẫn vốn là người không tuân theo quy củ nên vừa nhận được lệnh, giữa trưa cùng ngày đã dẫn Giang Sương Hàn tiến cung.

Từ nhỏ Giang Sương Hàn đã lớn lên ở Quảng Ngọc Lâu, sau này lại đi Nghi Thủy, đối với phép tắc của Yến Đô biết rất ít, nghe bọn nha hoàn nói mới biết lúc này tiến cung không thích hợp. Nhưng nàng theo Tiết Tẫn, chuyện khác không có gì đáng để ý.

Cứ như thế, hai người không để phép tắc vào trong mắt thực sự đi vào cung của Du Thái Phi lúc giữa trưa.

Thời điểm đến Tường Hòa Cung, Du Thái Phi đã ở trước Phật đường. Giang Sương Hàn vốn nghĩ hai người bọn họ phải chờ một lát mới có thể đi vào, kết quả là ngồi ở ngoài chưa được bao lâu đã được cung nữ đưa đến phòng kế bên Phật đường chờ, kiến trúc của nơi này không giống những nơi khác trong cung, như đem chùa miếu bên ngoài chuyển vào hoàng cung vậy.

Trong phòng có thể ngửi thấy mùi đàn hương êm dịu, thời điểm Giang Sương Hàn bỗng nhiên ngửi được cái mùi này có hơi hoảng hốt, lúc nàng còn ở Nghi Thủy, thỉnh thoảng đêm không ngủ được, Triệu Huyên Ngọc sẽ ở bên giường trông coi nàng.

Có một lần hắn còn nói đùa, nói nàng là nhóc vô lại, tùy tiện tìm lý do làm cho hắn ban đêm không được nghỉ ngơi.

Giang Sương Hàn lúc ấy cười với hắn giả bộ ngớ ngẩn, nàng đúng là cố ý quấn lấy hắn, nhưng thật ra là vì trên người hắn có mùi hương rất dễ chịu.

Ở Nghi Thủy thường có người Nhung quấy rối, ban đêm đi ra ngoài thậm chí còn trông thấy đàn sói mắt xanh, Triệu Huyên Ngọc biết lí do nàng không yên tâm, dù mỗi lần đùa giỡn, nhưng mỗi lần đều trông coi nàng.

Khi Giang Sương Hàn đang xuất thần, Du Thái Phi đã ra tới, trên thân là tố y, trang dung cũng đơn giản, không có đồ trang sức hoa lệ, trên tay cầm một chuỗi tràng hạt, nàng ta bộ dáng ngày thường hiền hoà, nói là thiền sư thanh tu trong chùa chiền cũng có người tin.

"Di mẫu." Tiết Tẫn gọi một tiếng, ngữ khí tuy tùy ý, nhưng vẫn quy củ hành lễ.

Giang Sương Hàn không thể gọi như hắn, nàng thấy Thái Phi phải hành đại lễ liền lui một bước: "Dân nữ Giang Sương Hàn, thỉnh an Thái Phi."

"Giang Sương Hàn?" Du Thái Phi khẽ đọc danh tự của Giang Sương Hàn, ánh mắt đặt trên người nàng, "Ngẩng đầu lên, để ai gia nhìn mặt của ngươi."

Giang Sương Hàn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dò xét của Du Thái Phi, ánh mắt từ bi hoà ái lúc trước trong nháy mắt liền biến mất, đó là loại ánh mắt mặc thế sự xoay vần nhưng không mất đi vẻ sắc bén.

Trên đường tới đây, Giang Sương Hàn đã suy nghĩ một chút. Lần này Du Thái Phi đặc biệt gọi Tiết Tẫn mang theo nàng tới là vì chuyện xảy ra ở Quảng Ngọc Lâu mấy ngày trước, chắc chắn nàng ta sẽ gây khó dễ cho mình, nàng đã làm tốt tư tưởng quỳ thẳng thậm chí là chuẩn bị chịu phạt.

"Đứng lên đi." Du Thái Phi thu hồi ánh mắt kịp thời, giống như trong nháy mắt đã mất đi hứng thú với Giang Sương Hàn.

Về sau trong một khoảng thời gian dài, Du Thái Phi hoàn toàn không nhắc đến chuyện ở Quảng Ngọc Lâu, phần lớn là hỏi lúc Tiết Tẫn ở Bắc Địa, lại hỏi sau khi trở lại Yến Đô hắn sống thế nào, tất cả đều là dáng vẻ quan tâm tiểu bối.

Đang nói đến nửa đường, Du Thái Phi đột nhiên ngừng một chút: "Như thế nào? Bất ngờ khi ta nói với con những chuyện phiếm này?"

Tiết Tẫn không ngờ Du Thái Phi gọi hắn tới chỉ vì nói chuyện phiếm, hắn lắc đầu.

Du Thái Phi lại nhìn về phía Giang Sương Hàn: "Nghe nói lúc trước ngươi từng sống ở Nghi Thủy một thời gian, lúc rời khỏi nơi đó không lâu, chắc cũng sẽ nhớ nhung nơi cũ, Nghi Thủy này nổi tiếng với hoa quế, nhưng trong cung ai gia cũng đang có, để người dẫn ngươi đi xem một chút?"

"Cám ơn Thái Phi." Giang Sương Hàn hiểu rõ đây là muốn đẩy mình ra, thế là đứng dậy ra khỏi cung.

Giang Sương Hàn ra cửa không bao lâu liền gặp một cung nữ ở bên ngoài, nàng bị cung nữ đưa đi về một hướng khác. Giang Sương Hàn thấy y phục trang nhã của Thái Phi, cho rằng nàng sẽ không trồng một loài hoa thơm ngào ngạt như hoa quế ở trong cung, ở trình độ nhất định nào đó còn được gọi là đường hoàng.

Không ngờ rằng nàng thật sự thấy được một cây quế, nhánh cây không phải rất tươi tốt, dáng vẻ chắc mới trồng được vài năm.

Cung nữ không dừng, Giang Sương Hàn liền tiếp tục đi sau lưng nàng ta. Một lát sau, đã ra khỏi phạm vi Tường Hòa Cung, nàng dừng lại bước chân, nhìn cung nữ cúi đầu dẫn đường phía trước: "Ngươi muốn mang ta đi đâu?"

Cung nữ một chút cũng không có bối rối, chỉ nói: "Cô nương cứ đi theo nô tỳ."

Nơi nàng ta đưa Giang Sương Hàn đến kỳ thật không cách Tường Hòa Cung quá xa, cung nữ dừng lại trước đình nhỏ trước mặt. Nàng ta hướng bên kia hành lễ rồi theo một hướng khác rời đi.

Xung quanh cái đình nhỏ không một bóng người, ở giữa có một vị nam tử thân hình cao lớn đang đứng, từ chỗ của Giang Sương Hàn chỉ thấy bóng lưng của hắn ta, hắn ta khoác trên người một tấm áo khoác màu đen, che kín người, nhìn kĩ vẫn không rõ hình dáng.

Gió trong cung so với bên ngoài càng thêm lạnh thấu xương, Giang Sương Hàn mặc y phục bình thường cũng cảm nhận được cái giá lạnh của mùa đông, gió thu thổi bay góc áo nàng, từ xa nhìn bóng lưng người trong đình, nàng đi dọc theo đường mòn đến phía bên kia.

Không ngạc nhiên chút nào, Giang Sương Hàn trông thấy một gương mặt mình vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Nếu là lúc trước, Giang Sương Hàn trông thấy gương mặt này sẽ khẩn trương, sẽ run rẩy, trên mặt sẽ lộ ra biểu cảm tôn kính nhất. Mà bây giờ, nàng chỉ bình tĩnh đi đến trước mặt hành lễ: "Sương Hàn thỉnh an chủ tử."

Nam tử xoay đầu lại, lộ ra dung mạo xinh đẹp nhưng vì lâu ngày không thấy ánh mặt trời nên sắc mặt âm trầm, hắn ta nhếch môi, ý cười không đạt đáy mắt: "Ngươi còn nhớ trẫm là chủ tử của ngươi?" Không hề gọi Giang Sương Hàn đứng lên.

"Nô tỳ thỉnh an bệ hạ." Nàng không nhìn thấy biểu cảm của Triệu Dịch Tuần, nhưng cũng có thể đoán được.

Triệu Dịch Tuần cười lạnh một tiếng: "Bình thân."

"Đa tạ bệ hạ." Giang Sương Hàn đứng lên, không chờ hắn ta mở miệng, liền tự giác hỏi, " Nô tỳ về Yến Đô đã một thời gian, chủ tử cũng không triệu gặp nô tỳ, hôm nay đặc biệt gặp nhau ở đây, xin hỏi chủ tử có gì phân phó?"

"Phân phó?" Thanh âm của Triệu Dịch Tuần lạnh lẽo, lúc nói chuyện cũng không giận tự uy, "Khoảng thời gian ngươi ở Bắc Địa gần nửa năm, khi ấy ngươi đã truyền tin cho Yến Đô hai lần, một lần nói Đại Tướng Quân không có ý làm phản, một lần là Địch Nhân ngông cuồng. Ha, ngược lại ngươi thật biết nhận chủ, thấy một người liền nhận một người, đúng không?"

"Hồi bệ hạ, Sương Hàng báo đúng sự thật." Giang Sương Hàn cúi đầu nói.

"Sự thật, tốt cho cái sự thật." Triệu Dịch Tuần không truy cứu chuyện này, "Vậy ta nói, ta để ngươi giết hắn thì sao?"

Giang Sương Hàn đột nhiên ngẩng đầu, nàng biết Triệu Dịch Tuần có lòng nghi ngờ sâu nặng, sau khi Triệu Huyên Ngọc ra đi, hắn kiêng kỵ nhất hẳn là Đại Tướng Quân Tiết Tẫn tay cầm trọng binh, nàng biết Triệu Dịch Tuần ngầm đồng ý để nàng ở bên cạnh Tiết Tẫn là có mục đích gì, lại chưa từng nghĩ qua Triệu Dịch Tuần có thể qua loa trực tiếp bảo nàng giết hắn như vậy.

"Nô tỳ làm không được, Đại Tướng Quân cảnh giác cực mạnh, coi như đánh lén, Sương Hàn cũng không phải là đối thủ." Giang Sương Hàn nói đúng sự thật.

Triệu Dịch Tuần từ trong tay áo lấy ra một cái bình hắc ngọc, đưa đến trước mặt Giang Sương Hàn, thấy nàng không hề đưa tay nhận, âm thanh lạnh lùng nói: "Nhận lấy."

Giang Sương Hàn đưa tay tiếp lấy bình thuốc, Triệu Dịch Tuần cười lạnh: "Sương Hàng, không phải là ngươi thích hắn chứ? Hay là vì ngươi cảm thấy hắn rất giống Lâm Trạch Vương, không xuống tay được?"

Giang Sương Hàn từ đầu đến cuối không phản ứng, Triệu Dịch Tuần trào phúng cười càng lớn tiếng: "Ngươi thật ra cũng có ý tứ, nhưng hắn và Lâm Trạch Vương không giống nhau, ngươi chẳng lẽ còn tưởng dựa vào ngươi thực sự có thể đánh động hắn ha ha ha ha."

"Trở về đi, ngươi biết nên làm như thế nào."

Giang Sương Hàn đem bình độc dược kia giấu trong tay áo, đi dọc theo đường cũ trở về, khi đang tự hỏi chính mình mục đích của Triệu Dịch Tuần là gì đã nhìn thấy đối diện cách đó không xa, cung nữ thái giám xếp thành hai nhóm đang đi về phía mình.

Giang Sương Hàn không biết người đó, chỉ cúi đầu thối lui vào bên đường hành lễ.

Vị phi tử ngồi trên cỗ kiệu kia đột nhiên giơ tay lên một cái, những âm thanh vang lên bên tai đột nhiên ngừng lại.

Giang Sương Hàn cảm giác có ánh mắt nhìn về phía mình, chỉ thấy đỉnh đầu cách mấy bước không xa truyền đến thanh âm: "Bản cung hình như chưa từng gặp qua ngươi ở trong cung, ngẩng đầu lên, để ta nhìn một chút."

Giang Sương Hàn ngẩng đầu, nhìn về phía phi tử ở trong cỗ kiệu kia, nhìn thấy một khuôn mặt giống mình đến năm phần. Nàng không phản ứng nhiều lắm, chậm rãi đợi phi tử kia mở miệng nói chuyện.

Triệu Phù Khanh cũng kinh ngạc chớp mắt, chẳng qua rất nhanh liền bình tĩnh lại, nàng ta nhìn một chút đã cảm thấy, đây chính là nữ tử khiến Cảnh Xu năm lần bảy lượt mất bình tĩnh.

Ngày ấy sau khi nghe Cảnh Xu nói nàng ta vẫn cảm thấy mình gọi Giang Sương Hàn vào cung thì có vẻ không ổn, cuối cùng chỉ để người đến chỗ Du Thái Phi thông báo chuyện bên ngoài xong liền không quan tâm, không ngờ lại gặp được ở nơi đây.

Người có phản ứng dữ dội nhất là Đại cung nữ bên cạnh Cảnh Xu, nàng ta cũng trông thấy trang phục và trang sức của nữ tử không giống người trong cung nhưng không ngờ rằng Triệu Phù Khanh sẽ đặc biệt dừng lại nhìn người này, nhưng nhìn thấy gương mặt này nàng ta liền hiểu được.

"Nương nương, nữ tử này thật giống nương nương!"

Thanh âm nàng ta không lớn, lỗ tai Giang Sương Hàn so với người bình thường tốt hơn không ít, liền nghe thấy câu nói này.

Triệu Phù Khanh ở trên cỗ kiệu nhăn lông mày thành, hung hăng liếc nhìn Đại cung nữ, dù chưa lên tiếng, nhưng ý tứ trách cứ lại rõ ràng.

Triệu Phù Khanh lại khom người hướng về phía Giang Sương Hàn hỏi một câu: "Là Đại Tướng Quân dẫn ngươi tiến cung?"

Giang Sương Hàn gật đầu: "Đúng vậy."

Triệu Phù Khanh còn chưa kịp nói miễn lễ, Giang Sương Hàn liền nhìn thấy Tiết Tẫn từ một bên khác đi tới.
Bình Luận (0)
Comment