Trù Nương Hoàng Hậu

Chương 3

May mà tên chưởng quỹ này là một kẻ sĩ diện, không có đuổi theo.

“Mỹ Mỹ, ngươi thành thật nói cho ta biết, tại sao ngươi có thể làm được mỳ cá?” Tử Ngư bị ta kéo ra cửa, trong miệng lại không ngừng luyên thuyên.

Ta lắc lắc thân thể béo ú, mặc kệ nàng, lẽ nào nói cho nàng biết ta vốn là bà chủ của một tiệm đồ ăn? Nói không chừng ngay cả ba chữ “Tiệm đồ ăn” ta cũng phải tốn thật nhiều thời gian giải thích cho nàng hiểu a! Chạy đến cổ đại thực là phiền phức, hễ lỡ miệng nói ra một chút từ ngữ hiện đại, ta đều phải lãng phí rất nhiều nước bọt để giải thích. Mệt!

“Mỹ Mỹ –“. Phiếu cơm của ta tức giận rồi!

“Ta là một nữ đầu bếp!” Vậy đã được chưa! “Nữ đầu bếp” nghe cũng không êm tai bằng bà chủ tiệm ăn, cảm giác quá già. Yêu tinh các

“Tay nghề của ngươi không giống như là nữ đầu bếp ở đây a?” Tử Ngư cầm một cái sọt không, xoay người lại nhìn ta. Cái sọt rung động, giống như muốn tiếp xúc thân mật với cái bụng của ta! Ngất, làm gì mà thắc mắc nhiều như vậy?

“Đó là do trù nghệ* của ta tốt a! Nếu không ngươi nghĩ làm sao ta mập được như vậy?” Câu này cuối cùng cũng ngăn chặn mười vạn câu hỏi vì sao của Tử Ngư. Cổ nhân thật là nhiều vấn đề! Ta cũng không phải là giáo viên phổ cập tri thức, ta chỉ là một chủ tiệm ăn! Còn hỏi tiếp thì trời tối đen sẽ không kịp về đến nhà nữa.

*Trù nghệ: tay nghề làm bếp

 .

Tuy rằng đây là một trấn nhỏ hẻo lánh, nhưng mà tốc độ truyền tin đồn đặc biệt nhanh. Người cổ đại cũng rất thích bát quái* nha!

*Bát quái: đại khái là nhiều chuyện

 .

Mấy ngày kế tiếp, bởi vì sự kiện mỳ cá, người đến xem mặt mũi kẻ được mệnh danh “Mỳ cá tổ sư gia” là ta cũng bạo tăng, cá của Tử Ngư bán càng ngày càng đắt. Thường là vừa mới vào chợ, còn chưa bày hàng ra, một đám người đã xông lên. Y như rất sợ nếu như bán xong cá thì sẽ không nhìn thấy ta nữa. Mà Từ chưởng quỹ mỗi ngày đều đúng giờ tới cửa, vừa đấm vừa xoa, muốn ta truyền “Bí phương” cho hắn. Sự kiên trì của hắn thực sự là siêu cường, mỗi ngày tự mình đi vài chục dặm dường núi cũng không ngại mệt, nếu là ta, ta đã sớm bỏ cuộc rồi. Tiền, thực sự là đồ tốt. Để kiếm tiền, hắn thật đúng là không ngại bất cứ chuyện cực khổ gì a.

Hiện tại đám nhóc thối tha trong thôn kia, mỗi đứa đều thực nhu thuận, đều không còn dám lấy đá ném ta, cũng không kêu biệt danh nữa, đổi thành “Mỹ Mỹ tỷ tỷ”, phải nói là chuyển biến một trăm tám mươi độ! Cái này đều là công lao của mỹ thực (đồ ăn ngon), trách không được từ xưa đến nay “Dân dĩ thực vi thiên*”, ngay cả trẻ con đều biết đến đạo lý này. Ta vừa rảnh thì bọn chúng sẽ liền quấn quít lấy ta nhờ ta làm đồ ăn vặt như cá khô, mực khô, đồ ăn sấy khô cho bọn chúng. Đứa nào cũng là một con mèo nhỏ tham ăn, vây quanh ta “Tỷ tỷ” dài “Tỷ tỷ” ngắn.

* Dân dĩ thực vi thiên: ý chỉ dân coi trọng việc ăn uống, lấy chuyện ấm no làm gốc

 .

Nhưng yên ổn chỉ được vài ngày, những rắc rối liền theo nhau mà tới.

Trời còn chưa sáng hẳn, bên ngoài đã ồn ào không chịu nổi, không phải Tử Ngư nói hôm nay không bán cá, nàng phải giúp cha nàng sửa lưới đánh cá sao? Sao lại ồn như vậy? Ta còn tưởng rằng rốt cuộc thì hôm nay cũng không cần phải mò mẫm băng đường núi lên chợ bán cá vào sáng sớm nữa chứ, có thể ngủ thẳng một giấc. Thực là, kẻ nào gan lớn phá đám mộng đẹp của ta? Ta không làm thịt hắn thì không được!

Chờ ta từ trên giường lăn xuống, chầm chập đi ra đến cửa ngoài. Má ơi! Làm sao lại loạn như vậy? Chỗ nào cũng đầy người!

“Đang làm cái gì vậy? Tụ hội cũng không cần sớm như vậy chứ!” Tập trung nhìn lại, ai da, nguy rồi. Một kẻ mập mạp ăn mặc hỉ bào* đỏ thẫm, được vây quanh bởi một đám người đang lôi kéo Tử Ngư nhập kiệu! Hàng xóm đến giúp đỡ đã cùng đám hung thần sát ác kia động thủ. Tràng diện náo loạn, tiếng khóc, tiếng kêu la liên tiếp vang lên!

*Hỉ bào: quần áo mặc lúc làm đám cưới

 .

Cướp cô dâu? Trước đây chỉ được xem trên ti vi. Vạn Sơn thôn cũng có cái này? Ta vốn là người trước giờ ghét nhất những kẻ bắt nạt kẻ yếu. Không được, ta nhất định phải giúp Tử Ngư. Cái tên Trương viên ngoại kia, ước chừng cũng đã bốn năm mươi tuổi, bộ dạng tai to mặt lớn, so với vóc người của ta thì chỉ có hơn chứ không kém, mũi to mắt hí, vừa nhìn cũng biết là một đại sắc lang*! Tới cửa cầu hôn không được liền cướp, còn có thiên lý, vương pháp nữa hay không!

*Đại sắc lang: ý chị tên này là một tên cực kì háo sắc

 .

Có câu “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”*, hiện tại chính là thời điểm để ta báo ân. Ta nhìn chung quanh, trong nhất thời liền ngơ ngác, không nghĩ tới mình có kĩ năng nào có thể dùng được! Đúng, ta không phải là nữ đầu bếp sao? Tốt, hôm nay bản tiểu thư coi như đã mang danh nữ đầu bếp hung ác! Ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng bếp, cầm lấy thanh dao lớn, liền vọt vào trong đám người, vừa chạy vừa kêu: “Mau tránh ra, mau tránh ra!”

*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: một giọt ân tình báo đáp bằng cả dòng suối. Ý chỉ đối với người có ân với mình thì phải báo đáp

 .

Hàng xóm hai bên thấy bộ dạng ta như vậy liền nhanh chóng tránh né. Những kẻ làm loạn xung quanh thấy ta cầm dao thật, liền tránh ra thật xa. Trương viên ngoại thấy thân thể to lớn của ta nhào qua, lại thấy con dao trên tay ta tỏa hàn quang* lóng lánh, nhất thời liền hoảng hốt. Ta nhân đó chém lung tung về phía hắn, hoàn toàn coi hắn thành một trái dưa hấu lớn. Chẳng qua hắn còn không dễ thương bằng quả dưa hấu, dưa hấu còn có giá trị dinh dưỡng, vỏ dưa hấu còn có thể làm thành món ăn ngon, người cặn bã như hắn chỉ có thể làm một quả dưa thối, còn là một quả dưa thối bị người ghét bỏ! Yêu tinh các

*Hàn quang: ánh sáng lạnh

 .

Ta lớn như vậy, giết gà giết vịt không ít. Còn chưa có giết người, cũng không dám giết. Sinh mệnh rất trân quý mà! Cho nên ta chẳng qua là giả trang tư thế, cũng không muốn làm hắn bị thương hay đổ máu gì đó. Bất quá tên kia nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của ta, sợ đến tè ra quần, hét to như lợn bị chọc tiết: “Giết người rồi, giết người rồi!”. Cánh tay lôi kéo tay Tử Ngư cũng lập tức buông lỏng. Tử Ngư cùng cha nàng bị buông ra, sau đó liền “Bùm” một tiếng ngã ngồi dưới đất, buồn cười nhất chính là những hàng xóm phía sau cũng ngã theo một chuỗi. “Ai ôi!” Vài tiếng kêu vang lên.

Nhìn lại Trương viên ngoại, hình như là bị ta dọa sợ đến không nhẹ, té xuống lại cố gắng quay đầu bỏ chạy, vừa đi vừa hung hăng nói: “Ngươi chờ đó, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt. Ngươi, con mụ la sát này! Còn ngươi nữa, Trương lão đầu, con gái ngươi ta cưới chắc rồi! Ta sẽ còn trở lại.” Phía sau hắn là một đám chó săn hung thần sát ác, thấy hình tượng nữ đầu bếp hung hãn của ta, cũng xám xịt cụp đuôi đuổi theo. Ta chỉ biết đám người này chính là điển hình của loại bắt nạt kẻ yếu!

“Có ngon ngươi tới đây a! Lão nương sợ ngươi sao? Lão nương nhất định chờ con rùa khốn kiếp nhà ngươi, gặp ngươi một lần sẽ đánh một lần! Đồ khốn nạn!” Trước khi đi ta còn không quên quăng tặng cho hắn một cái nồi, cái này gọi là ‘Mua một tặng một’ phục vụ tận tình, bất quá cổ nhân cũng không hiểu cái này. Trên ti vi chẳng phải người đàn bà chanh chua nào cũng đều diễn như vậy sao? Phỏng chừng kĩ năng diễn của ta đạt được giải Bách hoa, Kim kê gì đó cũng không thành vấn đề! Câu thô tục đầu tiên của bản tiểu thư hai trong mươi ba năm qua là dâng tặng cho con rùa* này!

*Nguyên văn là “Vương bát”: 1 câu chửi của TQ

 .

May mắn là ở cổ đại, hắc hắc, tình huống này cũng sẽ không có người đứng ra chỉ trích ta nói tục. Nếu là ở năm 2006 thời hiện đại, thì ta sẽ không ngu như vậy, phá hư hình thượng thục nữ hoàn mỹ của ta!

Ác nhân mới vừa đi, ta còn đang tự kỷ. Tử Ngư liền xông đến ôm ta thật chặt, hé ra gương mặt tươi cười xinh đẹp vẫn còn vương nước mắt, thật giống như một đóa hoa lê xinh đẹp còn đọng nước mưa đột nhiên gặp được ánh mặt trời, xán lạn không gì sánh được. Cha nàng cũng vọt tới trước mặt của ta, ‘Đông’ một tiếng quỳ xuống: “Mỹ Mỹ cô nương, cám ơn ngươi cứu Tử Ngư! Cám ơn ngươi!”

“Đừng như vậy, là chuyện phải làm, tri ân báo đáp a!” Ta vội vàng kéo hắn. Nói đùa, lễ lớn như vậy ta không nhận nổi, hơn nữa hắn cứu ta một mạng ta chưa từng quỳ đâu! Một mạng trả một mạng, hòa nhau!

“Mỹ Mỹ cô nương, trước đây đều là ta sai, ngươi đừng để ý nha. Ta trước đây còn ghét bỏ ngươi ở nhà của ta ăn chùa uống chùa, không ít lần cho ngươi sắc mặt không tốt. Ngươi đại nhân không nên chấp tiểu nhân…” Ách? Cổ nhân thật thành thật. Kỳ thực ta ở nhà của hắn ăn chùa uống chùa là sự thực a! Thấy vẻ mặt cha Tử Ngư thành khẩn, bây giờ mới phát hiện tiểu lão đầu này cũng thật đáng yêu.

“Không sao. Ngươi và Tử Ngư không ngại ta mới đúng.” Ta vừa nói vài lời khiêm tốn, các vị hàng xóm chung quanh ngươi một lời ta một lời mà tán dương ta.

“Thật là một cô nương tốt a!”

“Đúng vậy, trù nghệ tốt, tâm địa lại thiện lương!”

“Ngoại trừ béo một chút, cái gì cũng tốt!” Ta triệt để hôn mê, ngay cả biểu dương một câu cũng không có, biết ta béo còn muốn đâm vào vết thương của ta! Ai, thật là muốn trở lại vóc người mảnh khảnh như trước nga, tâm tình liền vì vậy mà xuống đến đáy cốc! Yêu tinh các

“Mỹ Mỹ tỷ tỷ, ngươi thật là lợi hại!” Một đám tiểu quỷ cũng chạy tới, cầm một ít hoa dại không biết tên nhét vào tay ta, liền khiến cho trong lòng ta thật đắc ý!

Sáng sớm, trải qua một trận náo loạn như thế, đã không còn ngủ được nữa. Dù sao mọi người đều ở đây, ta liền làm người tốt thì làm đến cùng, làm một bàn tiệc hải sản phong phú cho bọn họ ăn. Mọi người mừng rỡ cười không khép được miệng, bọn họ làm gì đã thưởng thức qua mỹ vị như vậy nha!

Kế tiếp, gió êm sóng lặng vài ngày. Sáng sớm Tử Ngư cùng cha nàng đi ra biển, sau sự kiện Trương viên ngoại kia, cha Tử Ngư và Tử Ngư quả thực coi ta như khách quý, khiến cho ta thật là ngượng ngùng. Ta ngồi ở ngưỡng cửa, phơi nắng, đột nhiên nhớ tới lời nói lúc tên kia gần đi bỏ lại, vẫn có chút lo lắng. Trương viên ngoại là thủ phủ* của Vạn Sơn thôn, thế lực không thể không khổng lồ, mặc dù mấy ngày trước ta đuổi được hắn đi, khó bảo đảm sau này hắn sẽ không quay lại. Xem ra chỗ này không thể ở lại được nữa, phải tìm chỗ ở mới mới được. Động não suy nghĩ một chút, một kế sách nổi lên trong lòng. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, thật là quý nhân của ta a!

*Thủ phủ: chỉ người giàu có xưng bá một phương

 .

“Mỹ Mỹ tiểu thư?” Từ chưởng quỹ mang theo tên tiểu nhị theo ta đòi ba văn tiền lại đến rồi, đếm đếm ngón tay, đây đã là lần thứ bảy hắn tới cửa. Nhìn ra được hắn rất có thành ý, người ta Gia Cát Lượng lão nhân gia cũng chỉ để Lưu Bị ba lần đến mời, một nữ đầu bếp nho nhỏ như ta lại để hắn đến mời tận bảy lần cũng coi như không mất mặt mũi. Được rồi, ngày hôm nay tâm tình bản tiểu thư tốt, liền xem ngươi có ra được một cái giá tốt hay không.

“Từ chưởng quỹ ngươi đến thật là sớm a!” Ta cố ý miễn cưỡng nói.

“Mỹ Mỹ tiểu thư, bí phương của ngươi có thể dạy ta một chút hay không a? Ngươi xem ta đã đến nhiều lần như vậy, chân đều bị mài mòn rồi.” Nói xong còn thật sự định cho ta xem thành quả mài đường núi mấy ngày nay của hắn– một đôi chân xấu xí!

Ngất, ta mỗi ngày đều theo Tử Ngư đi bán cá, làm sao không biết đi hơn mười dặm đường núi sẽ mệt đến mức nào? Bất quá lão đầu này giảm béo thành công hơn ta, ta chạy hơn nửa tháng vẫn không thấy ít đi lạng thịt nào, oa… Còn để cho người sống hay không!

“Ngươi có thể trả bao nhiêu tiền?”

Hắn thấy ta hỏi vậy liền hoa tâm nộ phóng*: “Ngươi ra cái giá trước đi!”

*Hoa tâm nộ phóng: mừng rỡ, vui vẻ



Tốt, thật sảng khoái! Ta tính toán trong lòng, một trăm lượng hẳn là đủ làm lộ phí đi Trì Phong thành! Liền thuận miệng nói: “Một trăm lượng, ta liền đem ba bí phương làm mỳ cá đều truyền cho ngươi!”

“Một… Một trăm lượng? Mỹ Mỹ tiểu thư, ngươi đây cũng quá… Quá mắc chút. Ta…” Mặt hắn lộ vẻ rối rắm, giống như giá ta ra là giá trên trời vậy!

“Như vậy còn đắt sao? Không mua thì thôi, ta còn không muốn bán đâu!” Dựa theo một lượng bạc bằng ba trăm nhân dân tệ mà tính toán, như vậy là ba vạn nhân dân tệ, một vạn nhân dân tệ một món rất công bằng mà! Ta thực sự nghĩ không ra có cái gì đắt tiền. Huống hồ tiệm mỳ của hắn làm ăn tốt như vậy, không có khả năng một trăm lượng cũng không có! Cò kè mặc cả với ta, cửa sổ cũng không có. Nói đến việc buôn bán, ta còn tinh hơn so với lão đầu ngươi đấy!

“Tám mươi lượng… Tám mươi lượng được không?” Hắn còn chưa từ bỏ ý định!

Ta vừa nghe vậy, giả vờ không vui, cũng không lên tiếng trả lời, đứng dậy liền muốn đi vào phòng. Một bộ ngươi không mua thì thôi! Cái này thật đã khiến hắn nóng nảy, tới nhiều lần như vậy, lần đầu tiên thấy ta chịu thương lượng, không nắm chặt lấy cơ hội thật là sẽ lỡ mất dịp may a! Ta âm thầm cười trộm, ta cũng không sợ không câu được con cá nhà ngươi!

“Được, một trăm lượng thì một trăm lượng.” Hắn khẽ cắn môi, như là hạ quyết tâm rất lớn, xem ra lần này hắn thực sự đã hạ vốn gốc.

“Nếu Từ chưởng quỹ đã sảng khoái như vậy, vậy sáng mai, tại tiệm mỳ của ngươi một tay giao tiền một tay giao bí phương.” Trong lòng ta âm thầm đắc ý một trận, ở cổ đại thật đúng là dễ kiếm tiền! Chiếu theo tốc độ kiếm tiền hiện tại của ta, đã sắp vượt qua tốc độ chế tạo bạc của Phỉ Đồ Hoàng triều. Đã nghiền!

“Tốt. ta đi trước.” Lão đầu tử thấy ta đồng ý liền yên tâm mang tiểu nhị rời đi.

Ban đêm, Tử Ngư cùng cha nàng trở về với một giỏ cá đầy ắp. Ta đi ra nghênh đón.

“Cơm tối đã làm xong. Mau vào phòng đi, đúng lúc ta cũng có chuyện muốn thương lượng với các ngươi!”

“Mỹ Mỹ, chuyện gì vậy? Không biết là…” Tử Ngư liền nghĩ đến sự kiện cướp cô dâu kia, mặt liền biến sắc. Cha nàng ở một bên cũng bất an.

“Ăn cơm. Không phải là sự kiện kia, xem các ngươi khẩn trương kìa. Là hôm nay ta kiếm được một trăm lượng bạc…”

“Một trăm lượng?” Lời của ta còn chưa nói hết, hai người liền trăm miệng một lời, trợn to mắt, thật giống như ta là một kẻ quái dị. Ta thầm nghĩ một trăm lượng cũng không đến mức dọa các ngươi thành như vậy đi? Nếu như đi đến kinh thành, sau đó nhìn thấy càng nhiều bạc chẳng phải là…

“Ta lớn như vậy còn chưa từng thấy qua một trăm lượng, nhiều bạc như vậy!” Tử Ngư yếu ớt mở miệng. Ta le lưỡi, xem ra thật đúng là bọn họ chưa từng thấy qua. Cũng đúng, Vạn Sơn thôn này xa xôi như vậy, nơi nào có nhà đại phú đại quý! Thế nhưng nếu là một thành thị lớn một chút liền khác hẳn. Đến lúc đó không chỉ là một trăm lượng bạc, một trăm lượng vàng ta cũng có thể kiếm được.

“Ta đã suy nghĩ rồi, chuyện cướp cô dâu còn có thể không dừng lại. Chỗ này cũng không thể ở lâu, cho nên ta liền bán bí phương làm mỳ cá cho Từ chưởng quỹ, bán được một trăm lượng, sáng mai lấy. Hẳn là cũng đủ làm lộ phí cho chúng ta đi đến Trì Phong thành. Ta là muốn hỏi các ngươi một chút, các ngươi có nguyện ý theo ta rời đi nơi này hay không?” Một hơi nói xong, ta thấy hai người vẫn nhìn ta chằm chằm, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới. 

“Nhất định phải rời đi sao?” Tử Ngư hỏi lại, bộ dạng không nỡ.

“Ta cũng biết các ngươi đều không nỡ rời đi, thế nhưng Trương viên ngoại sao có thể chịu để yên? Nếu hắn luôn luôn đến gây náo loạn, cuộc sống sau này phải sống như thế nào? Hơn nữa, Vạn Sơn thôn xa xôi như vậy, các ngươi không muốn đến nơi khác mở mang tầm mắt sao? Các ngươi suy nghĩ một chút đi. Sáng mai cho ta câu trả lời. Nếu như quyết định được rồi, sáng mai liền cùng ta rời đi, việc này không thể kéo dài!” Nói lời này, ta cũng coi như hết lòng giúp đỡ, về phần bọn hắn có theo ta rời đi hay không, ta cũng không quản được.
Bình Luận (0)
Comment