Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 63

Tào Nhất Lâm mặc dù đã tới đây vài lần, nhưng vẫn không thể thích ứng được với nơi ầm ĩ thế này, không biết vì sao Chu Tiểu Hi luôn thích tới đây.

“Công việc của cậu dạo này thế nào?” Tào Nhất Lâm nhìn về phía Thiết Đầu.

“Cái gì?” Thiết Đầu cau mày lớn tiếng hỏi, xung quanh thực sự quá ồn.

“Tớ nói, công việc của cậu dạo này thế nào?” Tào Nhất Lâm gào lên.

“À, cứ vậy thôi. Ngược lại là cậu đó, thắng trận đấu xong liền không thấy cậu có động tĩnh gì a, đang làm gì vậy?” Gần đây thực sự rất ít khi thấy mặt.

Ba người vừa nói vừa đi vào thang máy, đem tất cả ầm ĩ ngăn cách bên ngoài, “Gần đây tớ đến Tào thị làm.”

“Tào thị? Tào thị kia á?” Trước đây thật ra đã nghe Tào Nhất Lâm nói qua về thân thế của mình kiếp này.

“Ừ.” Tào Nhất Lâm gật đầu.

“Cậu thế nào lại chạy đến đó làm? Cậu không phải là…” Nhìn Từ Uy một cái, “A, tóc của anh bị sao vậy?” Vừa rồi ở bên ngoài trời tối cho nên không chú ý, nhưng vì sao phải đem tóc ở giữa đầu dựng đứng lên nhỉ, giống như cái mào gà vậy.

Tào Nhất Lâm ở bên dưới len lén kéo kéo góc áo Thiết Đầu, nháy mắt với hắn.

Thiết Đầu liền chuyển đề tài, “Ơ, rất được, trông rất năng động.” Vẻ mặt làm bộ không việc gì, trong lòng lại cười nghiêng ngả, hắn còn thực sự không biết thì ra ông chủ Từ thích kiểu tóc này a.

Từ Uy là người nào chứ, liếc mắt một cái liền biết trong lòng Thiết Đầu đang nghĩ cái gì, có điều hắn không định để ý tới, ngày hôm nay nếu không phải vì đề phòng gặp phải người có quan hệ với bên Tào thị, hắn mới sẽ không hy sinh lớn thế này.

Ding. Thang máy ngừng.

Từ Uy tiên phong đi ra ngoài trước.

Lúc này Thiết Đầu ở phía dưới kéo kéo Tào Nhất Lâm, “Anh ta không sao chứ? Sao lại làm kiểu tóc đó a?”

“Suỵt, lát nữa đừng nói đến kiểu tóc của ảnh, từ lúc làm tóc xong đến giờ ảnh cứ buồn bực mãi. Nếu không phải tớ nói tới nói lui, hôm nay đã về thẳng nhà không ra ngoài rồi.”

“Anh ta như trước đây không phải rất tốt sao.” Theo lý thuyết, ông chủ Từ đi tìm nhà tạo mẫu tóc khẳng định cũng thuộc cấp bậc đại sư mới đúng chứ.

“Còn không phải vì việc tớ đến Tào thị làm việc sao.” Tào Nhất Lâm đem tiền căn hậu quả nói một lần.

Thiết Đầu hiểu rõ gật đầu, cảm thán sâu sắc ông chủ Từ đúng là biết tiên đoán, loại chỉ số IQ trung học, EQ tiểu học của Tào Nhất Lâm, nếu đem một mình cậu ném vào Tào thị, nhất định là bước đi vào, nâng đi ra, không chừng có thể còn không toàn thây ấy chứ. Mặc dù loại công ty lớn này hắn chưa từng vào, nhưng tiểu thuyết, phim bộ đã xem qua, công ty càng lớn, càng là dạng ăn thịt người không nhả xương.

“Vậy cậu về nên làm cho ông chủ Từ nhiều món ngon, người ta hy sinh lớn bao nhiêu, ấy thế mà bất chấp cả hình tượng.” Không thể không nói ông chủ Từ này đối với Tiểu Tào cũng không tệ lắm.

“Tớ mỗi ngày đều là ảnh ăn gì tớ nấu đấy.” Chút tự giác đó cậu vẫn phải có.

“…Cậu cũng làm cái cậu muốn ăn đi chứ.” Thiết Đầu nhịn không được “giáo dục” cậu. “Đừng chuyện gì cũng theo anh ta, người và người ở chung ấy, không phải là đơn phương một bên thuận theo bên kia đâu, phải thích ứng lẫn nhau, trao đổi qua lại, hiểu không?”

Tào Nhất Lâm gật đầu.

Thiết Đầu thấy biểu cảm tê liệt của cậu, thực sự không nhận ra cậu là hiểu thật hay giả vờ hiểu, thế nhưng chuyện tình cảm, hắn là bên thứ ba cũng không tiện nhúng tay quá nhiều.

Đẩy cửa ra, âm nhạc đinh tai nhức óc nhoáng cái xông vào trong tai ba người. Phòng VIP lớn như vậy mà chỉ có ba người Chu Tiểu Hi, Quách Viễn Bằng và Hồ Đông Dũng.

Từ Uy nhíu mày, đầu tiên chỉnh loa nhỏ xuống.

“Sao chỉ có ba người các cậu?”

“Tôi chỉ hẹn mấy người chúng ta.” Chu Tiểu Hi ỉu xìu nói, thấy Tào Nhất Lâm và Thiết Đầu sau lưng Từ Uy, Chu Tiểu Hi miễn cưỡng chống tinh thần lên tiếng chào hỏi, “Hi…”

Hồ Đông Dũng thấy Thiết Đầu, ánh mắt gian tà loé lên một cái.

Có điều Thiết Đầu thấy Quách Viễn Bằng, trong lòng mắng một chuỗi Tam Tự kinh.

“Chỉ mấy người chúng ta cậu đặt phòng VIP lớn như vậy làm gì.” Từ Uy đi tới sô pha cách mình gần nhất ngồi xuống, Tào Nhất Lâm ngồi bên cạnh hắn, Thiết Đầu cũng lần lượt ngồi bên cạnh.

“… Tôi cô đơn…” Lời này kếp hợp với gương mặt ai oán của Chu Tiểu Hi, đúng thật là so với nữ chính Quỳnh Dao còn chính hơn.

“Trác Vân lần này đi công tác mất bao lâu?” Cái bệnh “tiểu não co giật” mang tính ngắt quãng này của Chu Tiểu Hi cũng chỉ có khi Dương Trác Vân đi công tác xa mới có thể “phát bệnh”.

“Một tháng…” Nói đến đây Chu Tiểu Hi tội nghiệp nhìn mặt bàn, vẻ mặt kia muốn bao nhiêu mất mát thì có bấy nhiêu.

“Sao cậu không đi theo?”

“Trác Vân không cho cậu ta đi cùng.” Quách Viễn Bằng nói.

“Tại sao? Hai người cãi nhau?” Đây là giải thích duy nhất Tào Nhất Lâm có thể nghĩ tới, hai người này bình thường giống như là một cá thể vậy, dùng quan hệ nhân quả giải thích, thì là vì có Chu Tiểu Hi, nên có Dương Trác Vân, và ngược lại.

Hỏi xong liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tiểu Hi càng thêm ai oán ảm đạm.

Thấy Chu Tiểu Hi không có ý muốn mở miệng, Quách Viễn Bằng nói, “Mấy hôm trước mẹ Dương Trác Vân giới thiệu phụ nữ cho hắn, em gái họ bên ngoại bên nội gì đó, chính là muốn tới xem mắt, bởi vì là thân thích, Dương Trác Vân từ chối không được, đành đi gặp một chút, Tiểu Hi không biết làm thế nào biết được việc này, chạy đến chỗ người ta xem mắt đại náo một trận, nghe nói bên nữ bị thương nhẹ, cho nên hai người liền ẫm ĩ một trận.”

Chu Tiểu Hi hai tay ôm chân co người lại vào trong sô pha, hắn cũng không phải cố ý, nhưng mà Dương Trác Vân lại vì cái này mà hung dữ với hắn, cậu ta chưa từng hung dữ với hắn, hắn biết mình hôm đó có chút quá đáng, vốn còn định hảo hảo nói chuyện với cậu ta, ai ngờ tên kia ngày hôm sau liền xin đi công tác, chạy đến đại dương bỉ ngạn (ý nói đến một nơi rất xa). Điều này làm cho Chu Tiểu Hi có cảm giác mình thực sự bị “vứt bỏ”.

“Cãi nhau giúp tình cảm tăng tiến, không sao đâu, hắn lúc này khẳng định hối hận rồi.” Thật sự là không nhìn được Chu Tiểu Hi cả người phát tán từ trường “Tôi rất đau lòng, tôi rất khó chịu”, Thiết Đầu an ủi.

“Đúng đó, hai chúng ta trước đây chí choé như vậy, bây giờ tình cảm khẳng định không như trước ha.” Quách Viễn Bằng da mặt dày dính vào.

“Chúng ta là trường hợp khác, không thể dùng cùng một logic để nhận định.” Thiết Đầu thật sự không muốn gặp người này a.

Quách Viễn Bằng cười cười không nói thêm gì.

Đối với sự trầm mặc của Quách Viễn Bằng, Thiết Đầu dị thường cảnh giác, hắn luôn cảm thấy người này không phải là người tốt.

“Chính vậy chính vậy, đầu giường cãi nhau cuối giường hoà hảo, đợi Trác Vân trở về là tốt rồi.” Tào Nhất Lâm cũng gia nhập hàng ngũ khuyên nhủ.

Nói xong, tất cả mọi người đều giương mắt nhìn cậu, ặc, cậu nói sai cái gì sao? Tào Nhất Lâm nghĩ lại một chút, cậu đâu có nói gì a.

“… Đầu giường cãi nhau cuối giường hoà hảo là chuyện giữa vợ chồng.” Thiết Đầu không nhịn được muốn ôm trán.

“Nhưng Tiểu Hi cùng Trác Vân không phải là người yêu sao.” Cũng có thể dùng mà, Tào Nhất Lâm nghĩ.

Ngay cả Hồ Đông Dũng vốn đang du thần nghe thế cũng phải kéo hồn từ chín tầng mây về.

“Cậu, cậu… Ai nói với cậu tôi và Trác Vân là người yêu hả?” Chu Tiểu Hi cảm thấy “tình bạn chân thành” của mình cùng Trác Vân bị “sỉ nhục”.

“Không phải là người yêu, hai người vì sao mỗi ngày đều ra vào có nhau?”

“Chúng tôi là quan hệ tốt.” Chu Tiểu Hi mãnh liệt bác bỏ.

“Vậy Trác Vân đi xem mắt, cậu đến phá hoại làm gì a?” Tào Nhất Lâm vẫn không hiểu.

“Tôi… Tôi đó là, tôi đó là…” Chu Tiểu Hi đột nhiên không tìm được lý do phản bác, đúng vậy, khi hắn nghe thấy Dương Trác Vân sau lưng hắn đi xem mắt liền muốn đi phá hoại, tại sao vậy chứ.

Ba người biết chuyện khác nghe đối thoại của hai người, bỗng dưng cảm thấy, nói không chừng Chu Tiểu Hi cứ như vậy bị Tào Nhất Lâm mở một cánh cửa… thức tỉnh.

“Như tôi cùng Thiết Đầu quan hệ tốt như vậy, cũng không ở chung hằng ngày mà.” Tào Nhất Lâm nghĩ kỹ Chu Tiểu Hi cùng Trác Vân không đơn thuần.

“Quan hệ của các cậu có thể so sánh với chúng tôi sao, chúng tôi là lớn lên với nhau từ nhỏ.” Chu Tiểu Hi vội nói.

“Chúng tôi cũng là lớn lên với nhau từ thời mặc tã.”

“Cậu lừa ai vậy, cậu là cháu trai nhà họ Tào, sao có thể lớn lên cùng cậu ta chứ, còn từ thời mặc tã nữa.” Phù, thiếu chút nữa bị cậu quấn vào rồi, Chu Tiểu Hi thở phào nhẹ nhõm.

Thiết Đầu một tay kéo Tào Nhất Lâm, “Ha ha, bây giờ tôi mới biết thì ra cậu xem tôi như anh em tốt cùng nhau lớn lên nha.” Thiết Đầu cố gắng lấp liếm, nhưng nghe thế nào cũng thấy kỳ kỳ.

Từ Uy không khỏi nghĩ, đúng vậy, hai người này quen biết chưa lâu, nhưng tình cảm lại đúng là rất tốt, tốt đến mức… có chút rất không bình thường.

“Ờ…” Tào Nhất Lâm biết mình lỡ lời.

Thiết Đầu vội nói sang chuyện khác, “Hôm nay chúng ta tới đây không phải chỉ ngồi nghe nhạc thôi chứ? Có gì vui vui không?”

“Cậu muốn cái gì vui vui?” Quách Viễn Bằng hỏi.

“…Tôi về trước, các cậu cứ chơi đi.” Chu Tiểu Hi cảm thấy mình có chút loạn, hắn phải về nhà suy nghĩ thật kỹ, sắp xếp lại rõ ràng.

Trong mười giây lúc Chu Tiểu Hi rời đi tất cả mọi người im lặng dị thường, đến khi…

“A, anh ta trả tiền chưa? Cứ đi như vậy.” Tào Nhất Lâm đột nhiên nhớ đến vấn đề mấu chốt này.

“…Chắc là chưa ha?” Những nơi thế này không phải là lúc về mới tính tiền sao, hơn nữa nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của tên kia khẳng định là không nhớ nổi việc này. Phòng VIP này nhìn “xa hoa” như thế, dám chắc không rẻ đâu, Thiết Đầu nghĩ thầm.

“Không sao, hôm nay tính cho tôi là được.” Quách Viễn Bằng nói.

Thiết Đầu nghe thế đột nhiên cười rực rỡ, “Để Quách tiên sinh tốn kém thì thật là vô ý a.”

Quách Viễn Bằng vừa định nói không có gì, đã bị câu kế tiếp của Thiết Đầu chặn ngay cổ họng nói không ra.

“Vậy gọi lên chút đồ ăn đi, tôi còn chưa ăn tối đâu, cái này là chuông phục vụ ha.”

Đây mà gọi là vô ý? Đây gọi là mặt dày mới phải. Mặc dù vậy, Quách Viễn Bằng nhìn Thiết Đầu vẫn rất vui vẻ.

Thiết Đầu bị hắn nhìn có hơi “sởn gai ốc”, không phải chỉ tiêu của hắn ít tiền thôi sao, dù thế nào thì hắn cũng nhiều tiền, sống không mang theo chết để lại, hắn còn có thể kích thích tiêu thụ, xúc tiến nền tăng trưởng kinh tế quốc dân nữa kìa.

Cuối cùng Thiết Đầu không chịu nổi ánh mắt của Quách Viễn Bằng, nhịn không được nói, “Anh muốn ăn gì?”

“Gì cũng được, cậu thích ăn cái gì cứ gọi cái đó.” Quách Viễn Bằng không để ý lắm nói.

“Được rồi.” Vậy hắn cũng sẽ không khách khí. Xem thực đơn trên màn hình điện tử, cái nào đắt hắn gọi cái đó. Mặc dù nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn đến giá ở đằng sau món ăn chẳng biết là món gì, Thiết Đầu tức giận gào thét, hắn xx, tùy tiện gọi mấy món, liền sắp vượt qua tiền lương một tháng của hắn rồi, có điều nghĩ lại, dù sao thì cũng không phải là hắn bỏ tiền. Nhìn Quách Viễn Bằng một cái, người này trên trán có khắc “Ta là đại gia, tùy ý làm thịt”, không làm thịt thì uổng phí. Thiết Đầu độc ác, cắn răng một cái, hắn gọi hắn gọi hắn tiếp tục gọi.
Bình Luận (0)
Comment