Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 76

Đợi sau khi Lý Cương đi rồi, Tào Nhất Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hết hồn hả?” Thiết Đầu cười nói.

“Không đến mức hết hồn, có điều vừa rồi anh ta hỏi có phải tớ có sắp xếp công việc gì hay không, hai người mà tới trễ chút nữa, tớ cũng không biết nói gì.” Tào Nhất Lâm vội nói.

“Cậu có thể bảo anh ta đến chợ Bắc mua cá, chợ Nam mua rau giùm cậu mà.” Thiết Đầu nói đùa.

Tào Nhất Lâm mang bộ dáng vừa phản ứng kịp, “Ý tưởng này hay đó.” Lần sau nếu lại gặp phải loại tình huống này, cậu làm vậy đi.

“Giỡn thôi, có điều… hai người nói chuyện thế nào?” Thiết Đầu tò mò hỏi.

“Cũng được, anh ta rất không tồi.” Tào Nhất Lâm có ấn tượng rất tốt với Lý Cương.

Nghe đối thoại của hai người, Từ Uy nhìn bàn ăn một cái, ăn thật là sạch sẽ, theo thói quen bỏ máy vi tính xuống, xăn tay áo bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.

“Chà, có chút thời gian như thế mà đã nhìn thấu người ta rồi?” Nói xong, Thiết Đầu nhìn thấy Từ Uy đang dọn dẹp phòng bếp, cũng không nhàn chân nhanh chóng đi tới, mở nắp từng nồi xem, haiz, không còn thừa chút nào a, thất vọng đầy mặt đi ra.

“Anh ta ăn hết sạch đồ ăn, là một người không lãng phí.” Người không lãng phí lương thực sẽ không phải là người xấu.

“…” Từ Uy nghe được lý do này, mặc dù đã quen Tào Nhất Lâm thỉnh thoảng sẽ có những lý luận kỳ quái, nhưng lần nào nghe cũng bị đau não lần đó, đây đều là do ai đó truyền nhiễm, thở ra một hơi, không có anh bên cạnh trông nom thì phải làm sao đây, khẽ lắc đầu lại còn thấy Thiết Đầu gật đầu phụ họa, không còn lời nào để nói, là thế giời của anh quá hiểm ác sao.



Lý Cương mang theo nghi ngờ dọc đường trở lại phòng làm việc vừa ngồi xuống, Lưu Ngọc và Thái Điền đã gõ cửa đi vào.

“Không sao chứ lão đại?” Hai người đều có chút bận tâm, chưa từng nhìn thấy lão đại thế này bao giờ.

“Chuyện gì?” Lý Cương phục hồi tinh thần hỏi.

“Vẻ mặt vừa rồi của anh…” Thái Điền bắt chước theo vẻ mặt mới vừa rồi của hắn.

“À, không có gì.” Lý Cương lắc lắc con chuột, màn hình khôi phục lại hình ảnh.

“Vậy Tào tổng tìm anh có chuyện gì?” Lưu Ngọc quan tâm hỏi.

“Không biết.” Lý Cương mở hòm thư xem qua, đa phần đều là mail của nhà cung cấp.

“Hở, vậy gọi anh tới làm gì?” Hai người rất hiểu rõ Lý Cương, nếu là muốn bảo mật nội dung, hắn sẽ trực tiếp nói không tiện nói.

“Tới ăn bữa cơm…” Nói đến cơm… hắn quyết định sau này phải chạy lên lầu nhiều một chút.

Thái Điền quơ quơ tay trước mặt Lý Cương, sao đang nói lại ngẩn người rồi?

“Cái gì?” Lý Cương hồi thần, đẩy tay Thái Điền ra.

“Lão đại, anh thật sự không sao đấy chứ?” Lưu Ngọc cũng thấy trạng thái của hắn hôm nay rất kỳ quái, chính xác mà nói là sau khi từ trên lầu xuống thì rất kỳ quái.

“Không sao. Một giờ hơn rồi, hai người không làm việc sao, không có việc gì thì ra ngoài đi.” Nói xong không nhìn hai người nữa, đặt tầm nhìn lên máy vi tính, đúng lúc nhìn thấy mail mới Tào tổng gửi tới.

Lưu Ngọc và Thái Điền do do dự dự đứng lên quay đi, thoáng nhìn nhau, đạt được cùng một nhận thức, lão đại có chỗ kỳ lạ. Những rõ ràng là tiếp tục ở đây cũng không hỏi ra cái gì.

Lý Cương mở mail, đầu tiên đập vào mắt là: Nội dung văn bản dưới đây ngoài người nhận không được phép công khai cho bất kỳ ai xem.

Nội dung cũng không nhiều, chỉ có ba điều thêm một phần hợp đồng kí tên bảo mật đính kèm.

1. Trong vòng một tuần hoàn thành bản dàn ý kế hoạch cho đại lý MA (gồm cả bảng dự toán, có thể điều động nhân viên tài vụ phối hợp).

2. Trong các tổ viên chọn ra nhân viên tiếp đón phù hợp, ngày đoàn đại biểu MA đến Trung Quốc sẽ có thồn báo khác.

3. Mọi nhân viên tham gia lên kế hoạch phải nghiêm ngặt bảo mật nội dung kế hoạch, cũng phải ký hợp đồng bảo mật.

Trong phần đính kèm chính là hợp đồng bảo mật.

Mặc dù chỉ có ba điều, nhưng đã để lộ một tin tức quan trọng nhất, quyền đại lý MA không dễ lấy, hơn nữa kẻ kéo chân sau rất có thể là nhân viên nội bộ, danh sách nhân viên được chọn ra tham gia lần này là do Phó quản lý Lý xếp vào, xem như là không có quan hệ trực tiếp với các phe phái, nhưng dù là như vậy thì… có tiền vẫn có thể sai bảo ma quỷ, trong cái đội lâm thời này, phản bội bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra, chỉ khác nhau ở chỗ giá cao hay thấp thôi.

Lý Cương chuyển ghế xoay nhìn ra ngoài cửa sổ, không cầu quá trình thuận lợi, chỉ mong kết quả có thể tốt.



Không giống với bầu không khí khẩn trương của cuộc họp hôm qua, cuộc họp hôm nay là Lý Cương triệu tập nội bộ tổ dự án, mọi người bình thường tuy không cùng một tổ, nhưng vẫn tương đối quen thuộc nhau.

Lý Cương nhìn một vòng những người còn đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, ho khan một tiếng ý bảo bắt đầu cuộc họp.

Tất cả mọi người rất nể mặt yên tĩnh lại.

“Gọi mọi người tới là có chuyện cần phải thông báo một chút, chuyện này nói ra có thể lớn cũng có thể nhỏ. Yêu cầu mỗi người ký vào bản hợp đồng bảo mật này.” Lý Cương giơ lên bản hợp đồng trong tay, rồi đưa chồng giấy bên cạnh cho Lưu Ngọc, ý bảo mỗi người một phần truyền xuống, đợi sau khi mỗi người đều đã cầm một bản, nói tiếp, “Mọi người có thể đọc kỹ nội dung trước, có vấn đề gì có thể hỏi ngay bây giờ, không có vấn đề có thể trực tiếp ký tên.”

“Tại sao phải ký vào cái hợp đồng bảo mật này, hồi vào công ty không phải đã ký một bản rồi sao?” Mã Ngọc, cựu nghiệp vụ viên tổ 1 đưa ra nghi vấn của mình. Trong những dự án tổ 1 phụ trách, toàn bộ kế hoạch định án trên cơ bản đều là từ tay anh ta mà ra, với năng lực của anh ta trong công việc đã có thể lên chức tổ trưởng từ sớm, chỉ là đã qua thời kỳ tuổi trẻ xung động, hơn nữa còn phải gánh trách nhiệm nuôi sống gia đình cùng trả tiền thế chấp ngân hàng, trước “củ cà rốt” lương cao và “cây gậy” đuổi việc mà tổ trưởng đương nhiệm đưa ra, toàn bộ chữ ký trên bản kế hoạch đổi hết thành tên tổ trưởng, nhiều lắm là phía dưới sẽ thêm vào “Thu thập tài liệu: Mã Ngọc”, để lúc tăng lương hằng năm có một cái cớ hợp lý. Dựa theo mong muốn cá nhân thì anh ta chẳng muốn gia nhập vào cái tổ dự án “mạo hiểm” này, nhưng không gia nhập sẽ bị cách chức, anh ta không còn sự lựa chọn nào khác.

“Vào lúc nhận chức đúng là đã từng ký, nhưng bản này là bản chi tiết hơn, nhằm thỏa thuận bảo mật dự án lần này. Yêu cầu mọi người chú ý, nếu có một ngày làm trái với hợp đồng bảo mật này, thì cái mà mọi người bỏ ra… tự xem cho rõ đi.” Lý Cương không đọc nội dung từng phần ra, mà để cho mọi người tự xem. Xoàn xoạt, mọi người đều lật tới phần miêu tả điều khoản bồi thường, xem xong không khỏi xuýt xoa, cái này cũng ác quá đi…

Thấy mọi người bộ dáng bị dọa, Lý Cương trấn an nói, “Đương nhiên chỉ cần không có bất kỳ hành vi tiết lộ bí mật nào, thì không cần phải lo lắng.”

“…Nhưng mà, nhưng mà tại sao đột nhiên phải ký vào cái bản này?” Nguyễn Linh Linh nhỏ giọng nói ra điều mình không hiểu, mặc dù cô chỉ là người mới, nhưng cô làm việc trong Tào thị vẫn rất vui vẻ, có thể học hỏi được rất nhiều điều. Nhưng cái dự án mới lần này, vừa điều nhân viên từ các tổ về, lại còn phải ký hợp đồng bảo mật mới, cần phải đao to búa lớn đến vậy sao. Nguyễn Linh Linh cũng là cựu thành viên tổ 1, vẫn luôn làm cái công việc thu thập tài liệu này, mặc dù vừa mới tốt nghiệp chưa bao lâu, nhưng ở chỗ có khả năng nắm được trọng điểm của các loại tài liệu, là một tay hảo thủ thu thập tài liệu, làm việc cũng chăm chỉ thành thật, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cô được chọn.

“Bởi vì lần này không giống với bất kỳ dự án nào đã làm trước đây, nó có ý nghĩa phi thường lớn lao với công ty, cho nên trước khi đối mặt với ngoại địch, đầu tiên phải quét sạch vấn đề nội bộ đã.” Lý Cương trả lời.

“Ý của anh là, trong chúng ta có người sẽ tiết lộ bí mật phải không? Nếu công ty không tín nhiệm chúng ta, sao còn để chúng ta làm dự án này?” Lý Chí Tường cau mày nói, có câu ‘dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người’, công ty làm như vậy sẽ chỉ khiến cho mọi người lạnh tâm.

“Đó là vì trước khi bắt được dự án này, mọi người sẽ đứng trước nhiều cám dỗ, không chỉ đến từ đối thủ cạnh tranh, mà còn từ nội bộ công ty, cho nên trước tiên phải tiêm cho mọi người một mũi dự phòng, không phải xuất phát từ không tín nhiệm, mà là để tránh cho mọi người đối mặt với cám dỗ sẽ có đắn đo hoặc nảy sinh dao động, dù sao thì những điều khoản bồi thường này, đều không phải là thứ mà mọi người có thể đối phó được.” Lý Cương hiểu rõ tâm tình của mọi người, thế nhưng xét đến tình trạng Tào thị trước mắt, ‘tiên tiểu nhân hậu quân tử’ (làm tiểu nhân trước, làm quân tử sau) là rất cần thiết. “Ngay đây cũng muốn nhắc nhở mọi người, quyền đại lý dự án lần này một mặt là công ty tình thế bắt buộc, mặt khác cũng có thể là dự án gian nan nhất mà mọi người từng làm.”

Nói đến đây, bầu không khí vốn đang thả lỏng đã mất hút không thấy bóng dáng, mọi người nhìn nhau một chút.

“Tôi nghĩ tình trạng Tào thị trước mắt, mọi người ít nhiều phải ý thức được, mọi người được chọn vào dự án mới này, biết nguyên nhân chủ yếu nhất là gì không?” Lý Cương nhìn mọi người một cái.

“Chúng ta là ưu tú nhất?” Thái Điền cười nói.

Lời này được nói xong, mọi người đều không tự chủ mà bật cười.

Lý Cương cũng cười gật đầu một cái, “Đây là một nguyên nhân, nhưng quan trọng hơn là mọi người không thuộc về bất kỳ phe phái nào.”

“Xem ra chúng ta là ‘thanh lưu"(*) ha.” Thái Điền nhịn không được nói đùa tiếp.

(*) Chỉ những người đức hạnh, thanh cao, có danh vọng.

Lưu Ngọc không chịu nổi trừng hắn khinh bỉ, càng ở chung càng cảm thấy, người này cả đời sẽ chẳng bao giờ đứng đắn được.

“Tuy là bất kỳ công ty nào cũng đều không tránh khỏi việc tranh đấu giữa các thế lực, thế nhưng loại tranh đấu giữa các phe phái trong công ty này đã bắt đầu ảnh hưởng đến sự phát triển của Tào thị, coi như là để mọi người có thể làm việc tốt hơn ở Tào thị trong tương lai, cũng là để thay đổi cơ cấu hiện hữu, việc này cần các vị phải nỗ lực.”

Nghe thế, mọi người đều trầm lặng một trận, những điều này đều là sự thực, nhưng mà…

“Bắt được dự án này là có thể thay đổi Tào thị sao?” Mã Ngọc rất hoài nghi.

Lý Cương đầu tiên là cười, không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại, “Mọi người có biết thị phần của MA ở châu Âu là bao nhiêu không?”

“10 bảng?” Lưu Ngọc to gan đoán, bọn họ vẫn chưa bắt đầu thu thập tin tức của MA, vài vấn đề cụ thể cũng không rõ ràng lắm.

Lý Cương mỉm cười lắc đầu, “43 bảng, đây là số liệu thống kê mới nhất từ năm ngoái.”

Thái Điền hít một hơi, “Nhiều như vậy?”

“Không chỉ trên phương diện làm đẹp, mà là tổng hợp tất cả thị phần của nó, phải biết rằng mức tiêu thụ mua sắm online trong nước hằng năm đã chiếm khoảng 7.6 bảng, chính bởi chỉ là mua sắm trên mạng đã có tiềm lực lớn như vậy, cho nên họ mới có ý tưởng khảo sát thị trường trong nước, mà làm đẹp chỉ là thăm dò thôi.”

Chỉ hai số liệu này, cũng đủ để cho nhà đại lý điên cuồng lên. Những người đang ngồi đều thẳng lưng lên, mà quyền đại lý này một khi lấy được lại do bọn họ tới vận hành.

“Cho nên, một khi lấy được quyền đại lý, Tào tổng gần như là một lợi thế mang tính quyết định đối với việc cải cách Tào thị.” Mê hoặc là thủ đoạn mà tất cả những người lãnh đạo ưu tú phải có. Nhất là người lãnh đạo luôn cẩn trọng khiêm tốn làm việc, sẽ khiến những lời mê hoặc này nghe vô cùng chân thật. Đương nhiên lời hắn nói cũng đều là căn cứ vào sự thực, gia công thêm một chút, Lý Cương thấy vẻ mặt hưng phấn của mọi người thầm nghĩ, cái bọn họ cần lúc này chính là loại trạng thái này. Tích cực lại tràn đầy hy vọng.

“Xem dáng vẻ của mọi người, không có vấn đề gì nữa đúng không?” Lý Cương cuối cùng hỏi.

Mọi người nhìn lẫn nhau, không có vẻ muốn dị nghị.

“Nếu không có vấn đề, vậy thì ký tên đi.” Lý Cương nói, nhìn mọi người xoèn xoẹt ký tên xong, rồi nộp hợp đồng lại cho hắn.

Lý Cương lật xem một chút thấy không có vấn đề, hơi sâu xa nhìn mọi người, “Cuối cùng nhắc lại cho mọi người một câu, lúc đối mặt với cám dỗ, thì hãy nghĩ đến bản hợp đồng ngày hôm nay, nghĩ đến người nhà mọi người, hậu quả là thứ mọi người không gánh vác được, không chỉ phá hủy cuộc sống của mọi người, còn sẽ liên luỵ đến người nhà. Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ ai đang ngồi đây tương lai phải ngồi vào phía đối lập với công ty ở toà án.”

Thấy được mọi người nghiêm túc gật đầu, tiếp thu được ý của mình. “Tốt, tiếp sau đây còn có một vấn đề, là về sắp xếp công việc tiếp theo.”
Bình Luận (0)
Comment