Tru Tiên I

Chương 160 - Bí Mật

Đối mặt với Quỷ Lệ, Quỷ tiên sinh thuỷ chung vẫn không chui ra khỏi cỗ quan tài, nhưng rõ ràng là đã cẩn trọng hơn rất nhiều, đốm U Minh Quỷ Hỏa bốc cháy dữ dội, dần hoá ra to lớn, chiếu sáng khiến gương mặt chúng nhân trở nên xanh lét.

Quỷ Lệ ngưng thần chăm chú nhìn đốm quỷ hoả màu xanh lục, mặt vô biểu tình, đột nhiên gã dợm bước thêm một bộ. Chính vào lúc thân hình Quỷ Lệ di động, U Minh Quỷ Hoả như nhận được kích thích gì đó, đột nhiên cháy bùng lên, nhưng lần này nó lại không phân thành năm phần để biến hoá trận pháp ngũ tinh nữa, mà biến thành một cột lửa xanh cao vút lên, mang theo một trận cuồng phong, khiến cho bụi đất bên trong Âm Trạch bay mù mịt. Bọn ba người Chu Nhất Tiên đứng phía sau không kịp đề phòng, vội vàng đưa tay lên dụi mắt.

Tình hình càng lúc càng khẩn trương, quỷ khí âm trầm bao trùm cả không gian, cơ hồ như một thuật pháp thần bí kỳ dị nào đó sắp được phát động. Quỷ Lệ đối mặt với vị Quỷ Tiên Sinh thần bí này cũng không dám lơ là, toàn thần giới bị, đột nhiên hai mày gã nhướng cao, cả người bỗng nhiên vọt lên không trung, hầu như cùng lúc đó, dưới lòng đất bất ngờ cũng phát ra những tiếng động ầm ầm, cả gian nhà đột nhiên lắc lư dữ dội, tựa hồ như núi lở, đất lún vậy.

Một cánh tay bạch cốt khổng lồ trắng hếu từ dưới đất thò vụt lên, đập mạnh vào chỗ Quỷ Lệ vừa mới đứng, những tảng đá xanh cứng như sắt thép lát nền lập tức vỡ vụn thành bột, bay tung toé. Cả gian nhà trong nháy mắt đã bị bao trùm bởi những tiếng kêu gào gầm rú của loài ác quỷ. Khi Quỷ Lệ phi thân lên không, cánh tay bạch cốt kia cơ hồ như cũng nhận được một sự thôi thúc từ một lực lượng thần bí nào đó, bay vụt lên cao, bổ thẳng về phía gã.

Quỷ Lệ khẽ nhíu mày nhưng trên mặt không hề lộ vẻ hoảng loạn, trong mắt hiện lên bóng ảnh của cánh tay bạch cốt khổng lồ. Tưởng chừng như cánh tay đó sắp đập trúng, chẳng ngờ gã lại khẽ lắc mình một cái, bay lệch sang phía hữu, tránh khỏi một đòn hung hiểm trong gang tấc. Cánh tay khổng lồ đập mạnh xuống đất, lập tức cát đá lại tung bay khắp nơi.

Lúc này quỷ khí đã tràn ngập khắp nhà, cuồng phong thổi ào ào. Bọn ba người Chu Nhất Tiên đều đứng sát vào tường, trong lòng đều muốn rời khỏi nơi này, nhưng lại không dám cử động, bởi nói không chừng trong lúc hỗn loạn chẳng may bị cánh tay kia đập cho một chưởng thì nguy to. Có điều như vẫn còn đỡ bởi dường như toàn bộ sự chú ý của Quỷ Tiên Sinh đều tập trung cả lên người Quỷ Lệ, ba người bọn họ đều núp cả vào một góc cạnh bàn thờ, nhưng cánh tay bạch cốt kia không hề có ý định làm hại đến họ. Chỉ là ba người thấy bụi đá bay mù mịt, căn nhà vốn rộng rãi giờ đây lại có thêm một cánh tay khổng lồ đuổi theo thân ảnh Quỷ Lệ nên dường như trở nên chật chội và nhỏ bé đi mà thôi.

Nhưng như vậy hình như vẫn chưa đủ, vào lúc Chu Nhất Tiên đang lo lắng trong lòng thì dưới lòng đất lại vang lên những tiếng ầm ầm. Thanh âm đó mang theo vẻ hỗn loạn vag hung hãn phi thường, giống như tiếng gầm gừ của một con ác quỷ đã bị cầm cố lâu ngày giờ đã tìm được cơ hội thoát khỏi phong ấn vậy.

Âm Trạch rung lên ầm ầm, đất lật đá bay, ánh bạch cốt thấp thoáng hiện ra giữa màn bụi khói, bất chợt một cánh tay khổng lồ khác từ dưới đất thò vụt lên, bay vèo về phía Quỷ Lệ. Thân hình Quỷ Lệ bay lượn nhanh như thiểm điện lách tránh sự tấn công của hai cánh tay khổng lồ, đôi mắt vẫn ngưng thần nhìn chăm chăm vào Quỷ Tiên Sinh, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa hề hoàn thủ.

Gian nhà giờ đây lại càng thêm chật hẹp.

Bóng trắng bay lượn khắp nhà, một cảnh tượng nguỵ dị mà khủng bố lặng lẽ diễn ra trong gian Âm Trạch. Dù Quỷ Lệ và Quỷ Tiên Sinh ác đấu rất kịch liệt, song dường như hai người đã ngầm ước hẹn với nhau rằng phạm vi thi triển pháp lực chỉ nằm trong gian nhà này mà thôi. Quỷ đạo dị thật của Quỷ Tiên Sinh không hề vượt ra bên ngoài mà Quỷ Lệ cũng chưa từng ra khỏi phạm vi của Âm Trạch.

Trên không trung, đốm U Minh Quỷ Hoả vẫn bập bùng cháy. Dưới ánh sáng xanh lục lành lạnh, giữa màn lưới trắng nhợt do hai cánh tay bạch cốt phi vũ dệt nên, thân ảnh Quỷ Lệ cơ hồ như cũng mang theo vài phần quỷ khí, nhưng bất kể thế nào, cho đến tận bây giờ Quỷ Tiên Sinh vẫn chưa ***ng đến được một chéo áo của gã. Chỉ nghe thấy từ trong quan tài vang lên một tiếng hừ hậm hực của lão.

Đột nhiên, đốm lửa U Minh Quỷ Hoả bất chợt sáng bừng lên, hai cánh tay bạch cốt đang bay vèo vèo đột nhiên dừng lại, sau đó một loạt tiếng "cách cách cách..." liên tiếp vang lên. Trên hai cánh tay bạch cốt xuất hiện vô số những vết nứt dài, trong giây lát thì đã vỡ vụn ra thành những miếng xương nhỏ, sắc bén dị thường, bắn thẳng vào Quỷ Lệ.

Ba người bọn Chu Nhất Tiên nhìn nhau biến sắc, Tiểu Hoàn còn kinh hãi kêu lên thành tiếng. Không gian Âm Trạch nhỏ bé này, muốn tránh né hai cánh tay khổng lồ kia đã khó khăn lắm rồi, giờ đây lại hoá thành muôn ngàn những mảnh nhỏ chụp xuống như mưa rào, dày đặc như mắt lưới, Quỷ Lệ làm sao có thể chống đỡ cho nổi.

Sắc mặt Quỷ Lệ lạnh như băng sương, nhìn chắm chằm vào những miếng xương nhỏ bay đầy trời. Mắt thấy những phiến bạch cốt kia sắp bẳn trúng người gã, thì bất ngờ Quỷ Lệ dùng một tốc độ cực nhanhh lao vụt xuống đất. Những mảnh xương bay tới kia cũng như có linh tính, phát ra tiếng rít sắc nhọn, lập tức dừng lại, đảo một vòng trên không rồi bắn thẳng xuống đầu Quỷ Lệ.

Quỷ Lệ trong nháy mắt đã hạ thân xuống đất, nhưng thân hình còn chưa chạm đất gã đã đưa tay ấn mạnh xuống, cả người lại lướt đi là là sát mặt đất, hướng thẳng về phía cỗ quan tài của Quỷ Tiên Sinh.

Đốm U Minh Quỷ Hoả rung lên một trận rồi bổ xuống như điện, những miếng bạch cốt sau lưng gã cũng rít lên những tiếng lăng lệ, đuổi theo sát nút. Cuồng phong gầm rú, cả gian Âm Trạch như rung lên bần bật, y phục Quỷ Lệ bay phần phật. Trước có quỷ hoả chặn đầu, sau lưng có bạch cốt phi vũ, nhưng đột nhiên Quỷ Lệ lại rút pháp bảo Phệ Hồn Hắc Bổng ra ném vút đi, lực đạo mạnh vô cùng, lại được pháp lực nguỵ dị duy trì nên Phệ Huyết Châu trên đầu cây hắc bổng liền đỏ rực lên, những đạo tơ máu không ngừng chuyển động, đây chính là dấu hiệu của yêu lực đã lên tới cực điểm.

Chỉ là phương hướng mà gã ném Phệ Hồn đi không ngờ chính là góc bàn thờ mà ba người bọn Chu Nhất Tiên đang nấp. Chu Nhất Tiên, Tiểu Hoàn và Dã Cẩu đạo nhân còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một đạo hắc quang đột nhiên hiện ra trước mắt, xung quanh lập tức bị một luồng yêu khí lạnh buốt bao phủ, dường như có một cỗ yêu lực của loài ác ma dưới địa ngục đang trỗi dậy làm cho họ có cảm giác tinh huyết trong nội thể của họ nhộn nhạo như muốn bay ra khỏi cơ thể vậy.

Trong nháy mắt, Phệ Hồn đã bay tới trước mặt.

"Vù!".

Cây gậy cắm ngập sâu vào chỗ sát bên đầu Chu Nhất Tiên, cơ hồ như đã hoàn toàn ngập sâu vào trong tường.

Chu Nhất Tiên sắc mặt tái mét, cả chửi mắng Quỷ Lệ cũng quên mất, trong sát na đó lão chỉ cảm nhận được một cỗ hàn khí chạy từ đầu đến chân, vào lúc cây hắc bổng kia bay lướt qua bên tai lão, dường như có một cánh tay vô hình kéo lão đi theo. Chu Nhất Tiên giật mình kinh hãi, vội vàng vận lực dịch người sang một bên, lúc ấy mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, tất cả những mảnh xương nhỏ đang bay múa đầy trời và đốm lửa U Minh Quỷ Hoả kia đang bắn tới Quỷ Lệ như bài sơn đảo hải, đột nhiên khựng lại giữa không trung. Trong khoảnh khắc, từ trên bức tường kia vang lên tiếng rên rỉ đau đớn, một tảng đất hình người bất ngờ bay ra, bổ về phía Quỷ Lệ, còn những mảnh xương vụn thì như bị mất đi linh lực, lần lượt rơi lả tả xuống đất, chỉ có đốm U Minh Quỷ Hoả kia là vẫn sáng chói, thậm chí còn bừng sáng hơn trước, bay ngược trở lên phía trên tảng đất.

Quỷ Lệ hú lên một tiếng lảnh lót, hữu thủ vẫy nhẹ, Phệ Hồn Bổng lập tức bay ngược trở về đâm thẳng vào phía sau tảng đất, trong nháy mắt, tảng đất đã vỡ vụn thành những mảnh nhỏ, một bóng hắc ảnh lướt nhanh như điện, nhẹ như loài quỷ mị hạ thân xuống bên trên cỗ quan tài thần bí, xem ra thì đây chính là thân ảnh của Quỷ Tiên Sinh.

Phệ Hồn từ từ hạ xuống bay trở về tay Quỷ Lệ. Gã vẫn nhìn chăm chăm vào Quỷ Tiên Sinh, nhưng không hề động thủ, còn Quỷ Tiên Sinh cũng chậm rãi quay người lại, nhìn Quỷ Lệ hỏi: "Làm sao ngươi nhận ra chỗ ẩn thân của ta?".

Quỷ Lệ trầm mặc không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn lão. Hắc sa che mặt của Quỷ Tiên Sinh khẽ động đậy, gật đầu nói: "Cũng đúng. Sau này chúng ta vị tất đã là bằng hữu, ngươi không muốn nói cũng là chuyện đương nhiên, chỉ là hôm nay vẫn còn chưa hết, ta muốn nhân cơ hội này xem thử coi một kẻ kiêm thông tuyệt nghệ ba đại phái như ngươi rốt cuộc có bao nhiêu đạo hạnh?".

Đồng tử Quỷ Lệ từ từ thu nhỏ lại, vừa rồi tuy gã xuất kỳ bất ý dùng Phệ Hồn Bổng tấn công vào chỗ Quỷ Tiên Sinh ẩn thân, đại khái cũng coi là đã chiếm thế thượng phong, nhưng thần sắc trên mặt gã vẫn không hề lơ là buông lỏng. Gã dường như vô ý mà lại hữu ý dùng Phệ Hồn đâm vào tảng đất, nhưng Quỷ Tiên Sinh không ngờ lại như là một bóng ma, phiêu phiêu hốt hốt, gã hoàn toàn không nhận ra ảnh hưởng của yêu lực Phệ Huyết Châu lên người lão, người này thần bí khó dò, Quỷ Lệ bình sinh mới gặp lần đầu.

Mắt thấy hai người giao phong, cơ hồ như càng lúc càng kịch liệt, Chu Nhất Tiên kinh hồn bạt vía vội vàng kéo Tiểu Hoàn và Dã Cẩu đạo nhân, hai người này giờ mới giật mình bừng tỉnh, biết được nơi chiến trường của hai đại cao thủ đạo pháp nguỵ dị tà môn này đã trở nên nguy hiểm vô cùng, lập tức chui ra ngoài theo một lỗ thủng lớn trên tường. Trước khi đi, Tiểu Hoàn như nhớ ra điều gì, liền thuận tay mang theo bài vị của Chu Hành Vân cho vào bọc.

Ba người bọn họ lần lượt ra khỏi nhà, Quỷ Lệ và Quỷ Tiên Sinh đều biết rõ, song Quỷ Lệ chẳng hề phản ứng, còn Quỷ Tiên Sinh thì đang phải đối phó với đại địch trước mắt, lúc này cũng không còn tâm tình để ý tới ba người Chu Nhất Tiên làm gì nữa. Đúng lúc bọn họ vừa trèo ra khỏi lỗ hổng, trong Âm Trạch bỗng nổi lên một trận cuồng phong, cát bay đá loạn, ba người chỉ đứng bên ngoài lỗ hổng mà cũng bị cuồng phong đẩy lui lại mấy bước.

Chu Nhất Tiên kéo tay Tiểu Hoàn chạy ra xa ba trượng rồi mới dám quay đầu lại nhìn vào căn nhà kia. Chỉ là từ khoảng cách này, ba người không còn cảm nhận được trong nhà có hai đại cao nhân đang đấu pháp kịch liệt nữa, phảng phất như là bọn họ thuỷ chung đã khống chế pháp lực của mình, chỉ thi triển trong phạm vi gian nhà đó vậy. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy trong nhà hào quang lấp lánh xẹt qua xẹt lại, ngoại trừ ánh lửa xanh lục lúc đầu, giờ đây đã bất đầu ánh lên những luồng dị quang với sắc vàng chói lọi, sắc đỏ rực rỡ, màu trắng ảm đạm, nếu không phải quỷ khí âm trầm, sát khí nồng nặc toả ra xung quanh thì còn cảm thấy rất đẹp mắt nữa.

Tiểu Hoàn chăm chú nhìn vào trong nhà, nhẹ giọng nói với Chu Nhất Tiên đang chuẩn bị bỏ chạy: "Gia Gia, chúng ta bỏ chạy thế này không tốt lắm đâu".

Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu Đạo Nhân đang đi bên cạnh đều thoáng ngẩn người, quay đầu lại nhìn Tiểu Hoàn. Chu Nhất Tiên chau mày nói: "A đầu ngốc, con đang nghĩ gì vậy? Hai tên đó đều là đại ma đầu giết người như ngoé, chúng ta có thể giữ được mạng mình đã là tốt lắm rồi, con còn muốn lưu lại làm gì nữa?".

Tiểu Hoàn ngần ngừ nói: "Nhưng mà, nhưng mà ... dù sao thì y cũng vì cứu chúng ta nên mới ...".

Dã Cẩu Đạo Nhân nhìn nàng, không nói tiếng nào, Chu Nhất Tiên cáu kỉnh nói: "Làm sao con lại hồ đồ như thế chứ! Đạo hạnh Quỷ Lệ cao thâm vô cùng, có gì mà phải sợ chứ. Vả lại bọn chúng cũng là chó cắn chó! À... không đúng, một kẻ tên Quỷ Lệ, một kẻ tên Quỷ Tiên Sinh phải nói là quỷ đánh quỷ mới đúng. Hai con quỷ bọn chúng đánh nhau liên quan gì đến chúng ta chứ, mau chạy thôi!".

Vừa nói lão vừa kéo tay Tiểu Hoàn đi, Tiểu Hoàn ngần ngừ giây lát rồi cũng bị Chu Nhất Tiên kéo đi, Dã Cẩu Đạo Nhân quay đầu nhìn gian Âm Trạch được bao phủ bởi những luồng dị quang kia một cái, trong mắt ánh lên thần tình phức tạp, trầm ngâm không nói tiếng nào. Y đứng đó một lát rồi cuối cùng cũng chuyển thân đuổi theo hai ông cháu Chu Nhất Tiên.

Bên trong Âm Trạch, thời gian đã được nửa tuần trà. Căn nhà vốn bừa bãi giờ đây lại càng thêm hỗn loạn, khắp nơi đều là các mảnh đá vụn và bụi cát, cả nền đá xanh giờ đây cũng gồ ghề như bị địa chấn làm nứt nẻ, sau đó lại bị trâu cày lật lên một lượt vậy, đá vụn chất thành từng đống khắp nhà, cơ hồ như chẳng còn chỗ để đặt chân nữa.

Quỷ Lệ và Quỷ Tiên Sinh đang lơ lửng giữa không trung, tạm thời ngưng chiến. Hai người đều thở khe khẽ, nhìn nhau chằm chằm. Chỉ có Tiểu Hôi trên vai Quỷ Lệ dường như đã mất hết kiên nhẫn, buồn bực há to miệng ngáp một cái rõ dài, vươn vai lười nhác.

Quỷ Tiên Sinh chợt lên tiếng: "Thật không ngờ đạo hạnh của ngươi lại tiến nhanh như vậy, chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã có thể dung hoà chân pháp của ba nhà Đạo, Phật, Ma làm một, thật không đơn giản".

Quỷ Lệ nhướng mắt nhìn hắc y nhân thần bí này, lạnh lùng nói: "Ta cũng không ngờ, ngươi không phải xuất thân từ Ma giáo mà là người học Vu Thuật Quỷ Đạo của Nam Cương".

Nói tới đây, hai mắt gã chợt ánh lên sắc đỏ tối tăm chiếu thẳng vào mặt Quỷ Tiên Sinh, thanh âm cũng trở nên lạnh như băng giá:

"Ngươi đã thông thạo Quỷ đạo, vậy thì thuật hoàn hồn cho Bích Dao, ngươi ...".

Không đợi gã nói hết, Quỷ Tiên Sinh đã ngắt lời: "Ngươi sai rồi. Ta tuy hiểu được một chút dị thuật Quỷ đạo, nhưng pháp thuật hoàn hồn là bí thuật của Nam Sơn Hắc Vu tộc, ta không hề hiểu biết, nếu không với giao tình của ta và Quỷ Vương ta sớm đã cứu tỉnh Bích Dao tiểu thư từ lâu rồi".

Quỷ Lệ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lão, ánh sáng đỏ trong mắt nhấp nháy không ngừng, dường như đang suy nghĩ xem lời của Quỷ Tiên Sinh có đáng tin hay không vậy. Còn Quỷ Tiên Sinh thì trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: "Nếu đêm nay ngươi đã khăng khăng muốn bảo vệ ba người này, nể mặt chúng ta đều là người của Quỷ Vương Tông, ta sẽ tha cho bọn chúng một lần. Ta thấy chúng ta có tiếp tục đấu nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng hãy dừng ở đây đi!".

Quỷ Lệ cười lạnh một tiếng, giờ đây gã không còn là một thiếu niên vô tri như ngày trước, trận đấu kinh tâm động phách vừa rồi nếu như đạo hạnh của gã không đủ hoặc giả không cẩn thận một chút thì đã sớm chết vô số lần rồi, lúc đó thì tuyệt đối chẳng có người nào nói cùng là người Quỷ Vương Tông cái gì nữa. Chỉ là Quỷ Tiên Sinh quả thật là một nhân vật thần bí khôn lường, tuy Quỷ Lệ không sợ lão, nhưng sau trận đấu phép vừa rồi, Quỷ Lệ hiểu được người này đạo pháp nguỵ dị, quả thực là một nhân vật rất khó đối phó, nên gã cũng không muốn mạo hiểm dồn ép đối phương. Cho nên khi nghe Quỷ Tiên Sinh nói vậy, gã liền gật đầu, điềm nhiên nói: "Như vậy cũng được!".

Quỷ Tiên Sinh chậm rãi hạ thân xuống. Lúc này trong Âm Trạch bừa bãi như một đống rác, những chiếc quan tài đều đã vỡ làm năm sáu mảnh, chỉ có cỗ quan tài đặt trên âm địa là vẫn an nhiên vô tổn, Quỷ Tiên Sinh hạ thân xuống đó, trầm ngâm hồi lâu rồi nói: "Lần này ngươi đến Thanh Vân Sơn có ý định gì?".

Quỷ Lệ lạnh lùng nói: "Còn ngươi có ý định gì?".

Quỷ Tiên Sinh điềm đạm thốt: "Thiên hạ đại loạn, thú yêu hoành hành tàn sát khắp nơi, lần này cuộc chiến giữa chính đạo và thú yêu ở Thanh Vân Sơn là không thể tránh khỏi. Một thịnh hội như vậy ta làm sao không đến xem chứ?".

Quỷ Lệ nhìn lão, nhếch mép cười nói: "Theo ngươi thì chính đạo và yêu thú phe nào có lợi thế hơn?".

Trong mắt Quỷ Tiên Sinh đột nhiên ánh lên một tia sáng kỳ dị, cơ hồ như nghĩ đến chuyện gì đó: "Thực lực của yêu thú nằm ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người trong thiên hạ, đặc biệt là tên Thú Thần đứng đầu bọn chúng, đến nay vẫn chưa có ai từng thấy hắn xuất thủ, càng không thể biết được đạo hạnh của hắn rốt cuộc thế nào. Nhưng một kẻ có thể thống lĩnh được vô số yêu thú pháp lực cao cường như vậy, chắc hắn cũng là một nhân vật tuyệt thế có công lực kinh thiên động địa. Đại chiến lần này chỉ e thú yêu thắng tới bảy phần".

Đồng tử Quỷ Lệ từ từ thu nhỏ lại, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Vậy ba phần của chính đạo có phải là nằm trên Tru Tiên Kiếm Trận?".

Quỷ Tiên Sinh mỉm cười: "Chính thị, Thanh Vân Môn Tru Tiên Kiếm Trận từ hàng ngàn năm nay vẫn là đệ nhất đẳng đạo thuật trận pháp của thế gian. Lần đại chiến tới đây, chỉ e rằng hy vọng của chính đạo đều đặt cả trên kiếm trận này, bằng không thì bao nhiêu nhân vật chánh đạo đâu có đến Thanh Vân Sơn để tụ hội như vậy".

Quỷ Lệ chậm rãi ngẩng đầu lên, thần tình trên mặt vô cùng phức tạp, cơ hồ như nghĩ đến những chuyện ngày xưa, nét mặt ẩn ước có mấy phần đau khổ.

Quỷ Tiên Sinh thấy thần tình gã có điều khác lạ, chợt lên tiếng: "Tuy trước đây ngươi xuất thân Thanh Vân, nhưng có một số điều bí mật của Thanh Vân Môn chỉ e rằng ngươi vẫn còn chưa biết".

Quỷ Lệ thoáng động dung, nhướng mắt nhìn Quỷ Tiên Sinh, dường như muốn nhìn thấu tâm can của lão vậy. Một hồi sau gã mới gằn giọng nói từng chữ một: "Thỉnh giáo!".

Quỷ Tiên Sinh liếc mắt nhìn Quỷ Lệ một cái, ngữ khí hết sức bình đạm, nhưng trong mắt lại ẩn chứa thâm ý: "Uy lực của Tru Tiên Kiếm Trận qủa thực siêu phàm nhập thánh, đủ để trảm yêu trừ ma, từ ngàn năm nay đã là trấn sơn chi bảo của Thanh Vân Môn. Tương truyền kiếm trận này được thoát thai từ cuốn Vô Danh Cổ Quyển mà Thanh Vân Môn tổ sư Thanh Vân Tử đã nhặt được, đến một ngàn năm trước, tuyệt thế kỳ tài Thanh Diệp chân nhân xuất thế, bế quan mười ba năm trong Ảo Nguyệt Động Phủ, bạch phát xuất quan, đích thân bày ra kiếm trận, ngưng tụ linh khí của Thanh Vân thất mạch, hóa sát khí của thiên địa vạn vật làm kiếm, uy lực phi thường, vô địch thiên hạ".

Lão ngưng lại một chút để lấy hơi, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Quỷ Lệ, đoạn tiếp tục chậm rãi nói: "Mà trận pháp tuyệt thế kinh thế hãi tục này lại không thể thiết một thần binh".

Quỷ Lệ giật mình: "Cổ kiếm Tru Tiên?".

Quỷ Tiên Sinh gật đầu đáp: "Chính thị! Cổ kiếm Tru Tiên từ đâu mà có? Đây vẫn là một câu hỏi chưa có đáp án, đến giờ e rằng cả đám người Thanh Vân Môn kia cũng không thể nói rõ được. Nhưng có một chuyện ta có thể khẳng định: lần đầu tiên Tru Tiên Kiếm xuất thế chính là sau khi Thanh Diệp ra khỏi Ảo Nguyệt Động Phủ. Mà từ đó tới nay, thanh thần kiếm này không hề do Thanh Vân chưởng môn bảo quản bên mình, mà được đặt trong Ảo Nguyệt Động Phủ ở hậu sơn Thanh Vân Sơn".

Quỷ Tiên Sinh ngưng lại. Âm Trạch tạm thời chìm trong im lặng. Quỷ Lệ nhìn lão chăm chú, từ từ nói: "Tại sao ngươi biết nhiều vậy?".

Quỷ Tiên Sinh xua tay nói: "Ngươi không cần biết, nhưng những lời ta nói với ngươi đều là sự thật, vì thế bí mật của Tru Tiên Kiếm Trận của Thanh Vân Môn, chỉ e quá nửa chính là chỉ có Thanh Vân Chưởng Môn mới có thể đi vào trong Ảo Nguyệt Động Phủ kia".

Lão nhếch môi cười khẩy một tiếng: "Ngươi có hiểu không?".

Quỷ Lệ không đáp, chỉ nhìn lão chăm chú, một lát sau gã mới cất giọng lạnh lùng: "Rốt cuộc thì ngươi là người thế nào?".

Quỷ Tiên Sinh chắp tay sau lưng, chậm rãi nói: "Tóm lại, ngươi chỉ cần nhớ ta không phải là kẻ thù của ngươi là được rồi".

Quỷ Lệ nhìn y thêm giây lát, đột nhiên quay đầu, chậm rãi bay đi, khi thân ảnh gã sắp biến mất, ở nơi xa xa như vang lên tiếng nói của gã, nhưng lại giống như tiếng gió, nghe không rõ ràng.

Quỷ Tiên Sinh đứng một mình trong bóng tối, không hề động đậy. Đốm U Minh Quỷ Hoả cũng từ từ mờ đi, cuối cùng hoàn toàn tắt ngóm, gian nhà Âm Trạch lại chìm vào tịch mịch.

Chỉ là sau một hồi, trong bóng đêm lại vang lên một tiếng cười lạnh lẽo.

Bình Luận (0)
Comment