Giang La nhìn cô ta với vẻ hâm mộ rồi lại nhìn hình bóng của chính mình đang phản chiếu trong cửa sổ thủy tinh.
Mặc dù cô đã gầy đi rất nhiều, các đường nét trên khuôn mặt cũng không còn bụ bẫm và ngấn mỡ như khi còn bé nữa nhưng phần cằm của cô vẫn còn tròn trịa, không nhọn như Mạnh Tiêm Tiêm. Dáng người của Giang La cũng chẳng đẹp đẽ gì mấy, các đường cong không rõ ràng, khuôn ngực thì quá lớn. Dù sao thì số quần áo dạng ống mà Giang Mãnh Nam từng mua cho Giang La chỉ khiến cô trông béo hơn mà thôi.
Nghe nhạc làm Giang La không thể không cảm thấy hơi buồn bã và bi thương, thế là cô bèn quay đầu nhìn chàng trai trẻ trung bên cạnh.
Anh có góc nghiêng sắc sảo, tai nghe màu đen đeo quanh cổ, còn đôi mắt màu cà phê đang bình tĩnh nhìn vào màn hình một cách chăm chú.
Giang La lặng lẽ rời khỏi trang cá nhân của Mạnh Tiêm Tiêm rồi lẳng lặng nhấp vào trang cá nhân của Kỳ Thịnh.
Toàn bộ trang cá nhân của anh đều tràn ngập tin nhắn của các cô gái. Mỗi ngày đều có tài khoản của các cô gái xa lạ bước tới bước lui trong trang cá nhân của Kỳ Thịnh, sao chép số kaomoji* vừa đẹp vừa lố lăng cho anh như thể toàn bộ đều đã thầu bảng tin của anh rồi.
*Kaomoji: Biểu tượng cảm xúc kiểu Nhật Bản.
Kỳ Thịnh thỉnh thoảng sẽ viết lách và nói chuyện, cơ bản đều liên quan đến việc đọc sách.
Hoặc là về cuốn sách anh chuẩn bị đọc, cuốn sách anh đang đọc, hoặc là cuốn sách Kỳ Thịnh đã đọc xong…
[Thế giới mới mỹ lệ].
[Thành lũy].
[1984].
...
Chẳng có lời cảm tưởng tâm đắc gì sất mà chỉ có tiêu đề của cuốn sách như một bản ghi chép check-in thôi.
“Thái Thái, cố lên nha! Mỗi ngày đều phải hạnh phúc nhé!”
“Anh Thịnh không hổ danh là nhà văn hàng đầu trong ngõ Vụ Túc mà.”
“Chơi game CS: Go đi!”
Cuộn xuống chút nữa chính là lời bình luận của Giang La đã gửi cho anh hai tuần trước: [“Animal farm” của George Orwell.]
Vì nhận thấy gần đây Kỳ Thịnh chỉ đọc những cuốn sách về chủ đề Utopia* và phản Utopia nên Giang La đã giới thiệu cuốn sách này cho Kỳ Thịnh.
*Utopia: Là một nơi lý tưởng, hoàn hảo đến mức không tưởng. Utopia thường xuất hiện với một chủ đề tách biệt trong văn học giả tưởng.
Kỳ Thịnh không trả lời tin nhắn của những người khác nhưng lại trả lời mỗi cô: “Nó có khá nhiều phiên bản, bản dịch cũng chênh lệch và không đồng nhất. Tôi vẫn đang lựa chọn đây. Cậu có giới thiệu phiên bản nào không?”
Giang La đã lâu không đăng nhập vào trang cá nhân của mình nên chưa nhìn thấy tin nhắn này, bây giờ cô mới thấy nó.
Giang La lập tức lục lọi danh sách những cuốn sách cần mua trong cặp sách của mình rồi lật mở vài trang trong cuốn bút ký, cuối cùng cũng tìm thấy phiên bản của [Animal farm]. Cô bèn nghiêng đầu nói với Kỳ Thịnh – người đang thao tác rất nhanh trên bàn phím: “Bản dịch của ông Vinh Như Đức hay nhất đấy.”
“Cái gì?” Kỳ Thịnh tháo tai nghe màu đen rồi vô thức ghé tai lại gần cô.
“Ấn bản năm 2000 của nhà xuất bản Nhân dân Thượng Hải đang có mặt ở nhà sách Tân Hoa Xã tại Thành Bắc đấy. Cậu nhanh chân đi mua đi! Người bạn giàu có của tôi!”
Cuối cùng Kỳ Thịnh cũng rời mắt khỏi trận chiến CS: Go khốc liệt để liếc nhìn màn hình máy tính của cô. Lúc trông thấy tin nhắn để lại trong trang cá nhân, anh khẽ cười: “Biết rồi.”
Rõ ràng đúng như lời Giang Mãnh Nam đã nói: Trúc mã của cô là một kẻ ngốc lắm tiền.
Hầu hết những cuốn sách ngoại khóa mà Giang La đã đọc trong mấy năm nay đều được lấy từ phòng sách đồ sộ ở nhà Kỳ Thịnh.
Nhưng Giang La biết rằng Kỳ Thịnh không ngốc chút nào. Cô có thể chiếm được hời từ anh... Tất cả là vì Kỳ Thịnh đã ngầm đồng ý, đổi lại thì cô sẽ làm chuyện này chuyện kia cho anh.
Sau khi Giang La chơi được một lúc thì Mạnh Tiêm Tiêm chợt gửi một tin nhắn QQ cho cô.
Nhất Chỉ Tiêm Tiêm: [Cậu có đó không?]
La lợn: [Có!]
Nhất Chỉ Tiêm Tiêm: [Cậu có biết thời gian Kỳ Thịnh thường online QQ Messenger không?]
Tầm mắt của Giang La bay tới máy tính của thiếu niên bên cạnh, trên màn hình của anh là giao diện của game CS: Go. Đầu ngón tay thon dài của Kỳ Thịnh đang nhanh chóng nhấp vào nút phải của con chuột, cuộc chiến khốc liệt vẫn đang diễn ra dữ dội.
Cô chọc cùi chỏ vào người anh: “Cậu thoát ra ngoài một chút đi.”
“Không rảnh.”
“Thoát game một chút xíu xiu thôi, để tôi xem thử với.”
“Cậu xem cái gì?”
“Thoát ra một lát đi mà.”
Ấy vậy mà Kỳ Thịnh lại rất tốt tính với Giang La. Anh nhanh chóng nhấn vào phím tắt để bật màn hình nền lên. Giang La thấy hình đại diện QQ Messenger ở góc dưới bên phải của anh đang nhấp nháy liên tục, có rất nhiều người đang tìm Kỳ Thịnh.
“Anh Thịnh ơi! Tại sao cậu lại bất động thế hả?” Mập hét toáng lên: “Mau chiến đi. Cậu đã bị bắn trúng rồi kìa.”
“Xong phim. Cậu chết queo luôn rồi kìa.”
Kỳ Thịnh vươn tay vỗ vào gáy Giang La như một hình phạt rồi tiếp tục quay lại giao diện trò chơi.
Giang La bèn gửi một tin nhắn cho Mạnh Tiêm Tiêm.
La lợn: [Cậu ấy đang online đấy.]
Nhất Chỉ Tiêm Tiêm: [Cậu ấy không chịu chấp nhận lời mời kết bạn của tớ kìa. (Khóc lớn)]
Giang La do dự một lát rồi lại nghiêng đầu về phía Kỳ Thịnh: “Này, cậu thoát ra một chốc nữa đi.”
Kỳ Thịnh đang nhấn chuột để bắn kẻ địch với tốc độ cực nhanh, vừa cau mày vừa hỏi: “Cậu lại muốn làm gì hửm?”
“Cuối cùng hôm nay tôi cũng được gia nhập vào nhóm Street dance rồi á.”
“Chúc mừng.”
“Cậu có biết Mạnh Tiêm Tiêm, đội trưởng của nhóm Street dance không?”
“Không có ấn tượng.”
“Hôm nay cậu còn đến quảng trường học sinh để xem cậu ấy nhảy cơ mà.”
“À, là cái người nhảy Jazz kia hả?”
“Đúng rồi! Chính là cậu ấy đấy. Đẹp lắm đúng không?”
“Tàm tạm thôi.”
Kỳ Thịnh nhìn chằm chằm vào màn hình, vừa nhanh chóng tránh đòn tấn công bằng hỏa lực của kẻ địch vừa tùy ý nói chuyện phiếm với cô: “Cho nên?”
“Bây giờ cậu ấy chính là đội trưởng của tôi nên tôi phải lấy lòng cậu ấy.”
“Cho…” Anh lặp lại với vẻ mất kiên nhẫn.
“Cho nên cậu hãy thoát ra ngoài để kết bạn với cậu ấy đi. Người ta chính là người hâm mộ nhỏ của cậu đấy nhé.”
“...”
Kỳ Thịnh điều khiển tay súng bắn tỉa rồi tìm một nơi bí mật để ẩn nấp, sau đó bật cửa sổ QQ Messenger rồi mở phần thông báo tin nhắn.
Giang La nghiêng đầu nhìn sang. Đỉnh thật đó. Có hàng tá lời mời kết bạn trong phần thông báo của anh, mà tất cả đều là ảnh đại diện của con gái.
“Người nào?”
“À, để tôi xem thử... Người có tên là [Nhất Chỉ Tiêm Tiêm] đó.”
Kỳ Thịnh nhanh chóng quét chuột qua danh sách thông báo một lượt rồi phát hiện lời mời kết bạn của [Nhất Chỉ Tiêm Tiêm] trong số đó, sau đó chấp nhận.
Còn tin nhắn của những người bạn khác thì bị anh từ chối hết chỉ với một cú nhấp chuột.
“Được chưa?”
“Được rồi, được rồi! Cảm ơn cậu nhé. Người tốt sẽ được bình an vô sự cả đời luôn đấy.”
Kỳ Thịnh đưa tay xoa cổ Giang La, sau đó đẩy cô ngả nghiêng loạng choạng, quả thực anh đang xem cô như một bé cún mà xoa n/ắn.
“Anh Thịnh, mau vào game đi! Đối phương sắp xử đẹp chúng ta rồi kìa!”
Giang La liên tục trốn tránh anh, vừa mỉm cười vừa vươn tay đánh trả. Kỳ Thịnh càng ngày càng dùng lực mạnh hơn, vò tóc cô thành một mớ cực kỳ hỗn độn.
“Hay lắm, anh Thịnh. Cậu không cần vào nữa đâu.” Mập liếc nhìn về phía hai người đang đánh nhau ầm ĩ, trong lòng nguội lạnh như tro tàn: “Cậu ngủm luôn rồi.”
Giang La không còn nhiều thời gian để lướt Internet nên không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với Kỳ Thịnh, thế là cô bèn nhận thua rồi bảo anh đừng đùa nữa.
Mạnh Tiêm Tiêm hào hứng nói với Giang La.
Nhất Chỉ Tiêm Tiêm: [Cậu ấy đồng ý lời mời kết bạn của tớ rồi nè! Chỉ có điều cậu ấy vẫn không trả lời tin nhắn của tớ thôi.]
La lợn: [À, chắc là do cậu ấy đang chơi game thôi.]
Nhất Chỉ Tiêm Tiêm: [Cậu ấy đang chơi game gì vậy? Audition online hả?]
La lợn: [Không phải. Là game CS: Go á.]
Nhất Chỉ Tiêm Tiêm: [À, tất cả con trai đều chơi trò này nhỉ. Cậu có chơi Audition online không?]
La lợn: [Có á! Nhưng kỹ năng của tớ chỉ ở mức trung bình thôi.]
Nhất Chỉ Tiêm Tiêm: [Khu 2 ở Tây Nam (viễn thông), cậu mau tới đó đi.”
Trước đây Giang La đã từng chơi ở khu 3 của Tây Nam rồi. Nếu bây giờ đổi khu thì cô cũng phải đổi tài khoản mới để vào. Lúc chọn tên, Giang La loay hoay một chốc, cuối cùng chọn cho mình một cái tên tiếng Anh: Princess.
Sau khi nhấp vào nút đăng ký, cô phát hiện cái tên đó đã bị người khác sử dụng mất rồi.
Thế là Giang La bèn đổi tên thành: Princess_555
Sau khi đăng ký thành công, cô đăng nhập vào trò chơi rồi thêm bạn chơi game là Mạnh Tiêm Tiêm, sau đó nhanh chóng bị cô ta kéo vào phòng vũ đạo.
Mạnh Tiêm Tiêm lấy tên là [Cô Nàng Mảnh Mai], trang phục của cô ta là một chiếc váy yêu tinh màu đen rất đẹp, kiểu ống suông cúp ngực, phía sau lưng còn có một cánh bướm vô cùng đẹp đẽ và lấp lánh.
Trong phòng này, quần áo của mọi người đều tốn tiền để mua, nam thanh nữ tú, hơn nữa cấp bậc của từng người đều cực cao.
Chỉ có tài khoản lẫn trang phục mới của Giang La trông tầm thường đến mức khác biệt.
Cô Nàng Mảnh Mai: [Mọi người chờ một chút nhé. Tôi sẽ dẫn thêm một anh chàng đẹp trai khác vào phòng này!]
Trong khi chờ đợi, Giang La bèn liếc nhìn ảnh đại diện QQ Messenger đang nhấp nháy của Kỳ Thịnh ở bên cạnh. Cửa sổ chat của Mạnh Tiêm Tiêm xuất hiện trong giao diện trò chơi của anh: “Kỳ Thịnh, cậu chơi game Audition online không? Chơi chế độ cặp đôi á.”
Kỳ Thịnh đánh chữ rất nhanh.
“Không có hứng thú.”
Vì không muốn bị quấy rầy nữa nên anh đã trực tiếp rời khỏi QQ Messenger rồi tiếp tục chơi CS: Go.
Mạnh Tiêm Tiêm đành phải kéo một chàng trai khác vào phòng game. Số lượng nam nữ đã đồng đều nên cô ta bèn bật chế độ cặp đôi.
Bài hát là một phiên bản remix cực nhanh của [Không thể không yêu].
Đối tượng kết đôi với Giang La tên là [Tiếu Trước Ngụy Trang], kỹ năng của anh ta cũng không tệ lắm, mỗi một lần đều có thể đạt đến thành tích “tuyệt vời” màu xanh, đôi khi là “hoàn hảo” màu tím.
Chỉ có điều kỹ thuật của Giang La còn thua xa. Vì không thường chơi loại game này nên đương nhiên cô không thành thạo như Mạnh Tiêm Tiêm.
Ngón tay của Giang La nhanh chóng ấn vào các nút trước, sau, trái, phải nhưng lần nào cũng thất bại. Cuối cùng [Tiếu Trước Ngụy Trang] đã bắt đầu chửi mắng thẳng thừng.
[Đồ não tàn này từ đâu tới vậy? Đậu má! Có biết chơi hay không thế? Nếu không biết thì phắn đi.]
Princess_555: [Xin lỗi, tôi là lính mới. QAQ.]
Tiếu Trước Ngụy Trang: [Lính mới thì hãy tới khu dành cho người mới đi. Vãi chưởng!”
Kỳ Thịnh chú ý tới động tác gõ bàn phím lạch cạch của cô gái bên cạnh. Đôi mắt màu nâu nhạt quét qua màn hình máy tính của cô, đúng lúc nhìn thấy đoạn đối thoại của họ.
Kỳ Thịnh li ếm đôi môi mỏng khô khốc, khẽ hỏi: “Audition online à?”
Giang La tập trung tinh thần để gõ bàn phím, gật đầu: “Ừm.”
“Khu nào?”
“Khu 2 của Tây Nam (viễn thông) á.”
“Lượt tiếp theo cậu nhảy với tôi đi.”
“Hả?”