Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 50

Giang La hoảng sợ, che cổ áo của mình lại, rồi lui về phía sau hai bước: “Chị Sylvia, xin hỏi... Có vấn đề gì không ạ?”

Lục Mạn Chi nhìn cô không chớp mắt, sự kinh ngạc, sợ hãi cùng với nhớ nhung... đan xen thành từng đợt sóng cuồn cuộn dâng lên trong lòng, nuốt chửng lấy trái tim mục nát vốn đã tràn ngập thương tích như một tảng đá ngầm của bà. 

Đứa bé này...

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Không phải đã chết rồi sao?

Bọn họ lừa bà! Tất cả đều đang lừa gạt bà!

Tất cả mọi người đều nói đứa bé đã chết, ngay cả các anh trai của bà cũng...

Bọn họ nói rằng người đàn ông kia không chịu nổi vài câu uy hiếp và dụ dỗ nên đã thề sẽ không bao giờ gặp lại bà nữa, hơn nữa ông cũng không cần đứa bé. Bọn họ nói ông đã nhận lấy một khoản tiền, sau đó lập tức cao chạy xa bay, di dân ra nước ngoài. Bọn họ còn cho bà xem video quay cảnh ông nhận tiền.

Là do bà đã gặp phải người không tốt, là do mắt nhìn người của bà quá kém, đã nhiều năm trôi qua, cũng chỉ có mỗi một mình bà trong đêm khuya âm thầm khóc lóc, âm thầm gặm nhấm nỗi đau khổ đến cùng cực. 

Thậm chí bà còn chưa từng gặp cô một lần nào, chỉ xem được mỗi tấm ảnh kia. Đã biết bao nhiêu đêm trằn trọc khó ngủ, bà lấy tấm ảnh ra cẩn thận vuốt ve và vết bớt hình hoa đào trên cổ đứa bé kia đã được bà khắc sâu trong tâm trí.

Bà nghĩ rằng cô đã chết, nhưng...

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Chị Sylvia, chị không sao chứ?”

Lục Mạn Chi nhanh chóng khôi phục lại lý trí, ý thức được việc bản thân đã thất lễ, bà dùng khăn giấy lau khóe mắt.

Dù gì thì cũng là một nữ diễn viên phái thực lực đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm ở làng giải trí trong suốt nhiều năm qua, bà lập tức che giấu đi cảm xúc đang dâng trào nơi khoé mắt, nở một nụ cười dịu dàng và nhã nhặn với cô gái: "Xin lỗi, tôi thất thố quá rồi, vết bớt trên cổ của em rất giống với vết bớt của một người bạn cũ của tôi, cho nên tôi đã nhất thời nhìn đến ngẩn người.”

Giang La ngây thơ, không hề nghi ngờ lời nói của bà: “Thế thì trùng hợp thật đó, ba của em nói vết bớt này của em đã có từ khi vừa mới được sinh ra, nó giống như một bông hoa đào. Ba của em còn nói rằng là do mẹ em rất xinh đẹp, thế nên đã thu hút vận đào hoa cho em đó.”

Nói xong, cô mỉm cười, chế giễu bản thân: “Kết quả em chẳng thu hút được một xíu xiu vận đào hoa nào hết.”

“Vận đào hoa chẳng phải phải thứ gì tốt đẹp đâu, không có cái vận đó là tốt nhất. Em phải biết rằng đa phần các mối tình đều là ‘hoa đào nát’*, cô bé nhất định phải mở to hai mắt, tránh thật xa những người không tốt.”

*Từ gốc là 烂桃花: chỉ những mối tình xui xẻo, không tốt đẹp.

“Vâng!”

“Em tên là gì thế?”

“Giang La, Giang trong nhất giang xuân thủy, La trong lục la.”

“Giang La.” Lục Mạn Chi thất thần một hồi, sau đó lẩm bẩm nói: "Ba của em... cũng họ Giang sao?”

“Đây là chuyện đương nhiên mà.”

Lục Mạn Chi thấy cô nở nụ cười, bà cúi đầu, mím môi, ánh mắt chợt hiện lên vẻ cay đắng: "Em xem, uống thêm có mấy chén, mà đầu óc đã trở nên không tỉnh táo rồi. Sao tôi lại nói linh tinh như thế này vậy chứ, chỉ là... Người bạn cũ kia của tôi cũng cùng họ với em.”

“Ồ, trùng hợp vậy sao?”

“Đúng thế, thật sự rất trùng hợp, đôi lúc không thể không hoài nghi... Phải chăng không có chuyện gì là ngẫu nhiên, mọi chuyện đều đã được ông trời an bài hết cả rồi ư?”

Phải chăng ông trời đã nghe được tiếng khóc lóc đau khổ của bà trong những đêm dài trằn trọc không ngủ, nên mới một lần nữa trả lại đứa con đã chết kia... Cho bà. Đó là đứa con duy nhất của bà, cả đời này sẽ không bao giờ có lại được nữa.

“Chị Sylvia, chị ăn cơm một mình ở đây à?” Giang La tò mò hỏi.

“Không phải, tôi ăn cơm với mấy nhà đầu tư và đạo diễn nữa.”

“Thế thì chị phải uống ít rượu thôi, nhất định không được uống say đâu đó.”

Nhìn dáng vẻ vừa dịu dàng, vừa ngọt ngào lại còn chu đáo ân cần của cô gái, sự yêu thương trong mắt của Lục Mạn Chi... Sắp không thể kiềm chế nổi nữa rồi: “Cục cưng à, em là người ở đâu?"

“Em là người Hạ Khê.”

“Hạ Khê...” Lục Mạn Chi thầm ghi nhớ hai từ này: “Nơi đó là quê của em à?”

“Vâng, đúng vậy, từ nhỏ em đã sống ở đó rồi. Ở đó trồng đầy cây long não ở hai bên đường phố, một năm bốn mùa đều có cảm giác của mùa hè.”

“Hạ Khê cách thành phố Thâm Hải xa lắm nhỉ?”

“Đúng vậy, đi máy bay cũng phải mất rất lâu.”

“Em đến thành phố Thâm Hải du lịch à?”

“Không phải, em đến đây tham gia cuộc thi viết luận với bạn cùng lớp.”

“Em thi viết luận à, thế thì... Em phải ở lại đây mấy ngày?”

“Tầm ba bốn ngày ạ, bọn họ muốn đi chơi ở đây một thời gian.”

“Ba của em...” Lục Mạn Chi dừng một chút, sau đó đổi cách nói: “Ba mẹ của em có đi cùng với em không?”

“Công việc của ba em rất bận nên không tới.” Giang La dựa người vào cạnh bệ nước, giải thích: “Em không có mẹ.”

Lục Mạn Chi cảm thấy hô hấp của mình đã trở nên không ổn định: "Sao em lại không có mẹ được?”

“Thì là không có thôi.” Cô gái bĩu môi: “Người phụ nữ xấu xa kia, không cần em và ba của em! Từ khi em vừa mới được sinh ra đã không gặp bà ta rồi.”

Lục Mạn Chi cảm nhận được ánh mắt lảng tránh của cô, dường như cô không muốn nói chuyện về chủ đề ‘mẹ’ cho lắm, bà lập tức chuyển chủ đề: “Hiện tại ba của em đang làm nghề gì?” 

“Trước đây ba của em là một võ sĩ quyền Anh, hơn nữa còn từng giành được quán quân. Nhưng sau khi có em, ông ấy không có thời gian để luyện tập nữa, cũng không thể ra nước ngoài thi đấu, thế là ông ấy giải nghệ. Bây giờ ông ấy mở một quán ăn, đồ ăn do ông ấy nấu rất ngon!”

Lục Mạn Chi vặn mở vòi nước, tiếng rửa tay ào ào, sau đó lại tiếp tục dùng giấy chấm khóe mắt, để che đi sự đau thương thầm kín trong mắt: “Ông ấy nấu ăn ngon như thế, bảo sao nuôi được em tốt như vậy.”

Giang La nhìn thân hình mũm mĩm của mình trong gương, lập tức đỏ mặt: “Không phải đâu, khi còn bé em đã bị bệnh, sau khi uống thuốc rồi mới tăng cân, em... Em không tham ăn lắm đâu.”

“Có nghiêm trọng không?!” Lục Mạn Chi nghe thấy thế, vội vàng hỏi: “Là bệnh gì thế?”

“Chỉ là bị lở loét thôi, không nghiêm trọng lắm, giờ em đã lành rồi.”

Lục Mạn Chi thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô gái trước mặt qua gương bằng một ánh mắt trìu mến: “Thế thì... Em có nhớ mẹ không?”

“Em không nhớ.” Sắc mặt của Giang La tối sầm lại, lập tức buột miệng nói: “Em chẳng thèm nhớ bà ta đâu. Nếu như có một ngày bà ta trở về và muốn mang em đi thì em sẽ mắng bà ta một trận. Ba của em tốt như thế, tại sao bà ta lại bỏ ba con em mà đi? Ba của em bao nhiêu năm qua vẫn nhớ đến bà ta, mãi không chịu tìm mẹ mới cho em, bà ta vốn không hề biết bà ta đã bỏ lỡ những gì!”

Lục Mạn Chi chợt cảm thấy khó thở, cho dù diễn xuất của bà giỏi đến nhường nào thì lúc này cũng sắp không thể kiềm chế nổi nữa: “Em yêu thương ba của em nhiều thật đó.” 

“Ba của em cực tốt luôn á.”

Lúc này, điện thoại di động của Giang La vang lên, trong lúc cô quay người đi để nghe điện thoại, Lục Mạn Chi lau khoé mắt đã ướt đẫm, hít một hơi thật sâu, xoa dịu tâm trạng của bản thân...

“Kỳ Thịnh à.” Cô hạ giọng xuống: “Sao đó?”

“Cậu đi lạc à?”

“Đâu có, tôi đang ở trong nhà vệ sinh.”

“Ồ, tôi còn tưởng rằng cậu bị người ta bắt cóc rồi nữa chứ, đi gì mà lâu vậy.”

“Làm sao có thể thế được, cúp máy trước đã, tôi tới ngay đây.”

“Tôm hùm Boston được mang lên rồi, thằng nhóc Mập chết tiệt kia đang nhìn chằm chằm nó như hổ đói kia kìa. Nếu cậu không quay lại, tôi không giữ được đâu nhé.”

“Ôi, đừng giữ lại cho tôi.” Giang La cảm thấy rất ấm lòng, nói: “Hai người ăn đi, tôi bị dị ứng với hải sản, không ăn được.”

“Có nghiêm trọng không, tôi tới tìm cậu.”

“Tôi quay lại ngay đây.”

Giang La cúp điện thoại, tạm biệt Lục Mạn Chi: “Bạn của em gọi em rồi, chị Sylvia, bái bai chị nha.”

Lục Mạn Chi nhìn theo bóng lưng cô gái đang rời đi, đột nhiên gọi cô lại: “Ờm... Giang La.”

“Còn có chuyện gì nữa thế chị Sylvia?”

“Em có thể cho tôi mượn điện thoại của em một xíu được không, điện thoại của tôi hết pin rồi, tôi cần nhắn một tin nhắn cho quản lí.”

“Không thành vấn đề ạ.”

Giang La thuận tay đưa chiếc điện thoại Sony Ericsson màu cam của mình cho Lục Mạn Chi.

Sau khi nhận lấy chiếc điện thoại, bà nhấn vào danh bạ, tìm được số điện thoại được đặt tên là ‘Ba’, sao chép, rồi gửi đến điện thoại di động của mình, sau đó xóa tin nhắn kia đi: “Cảm ơn em nhé, cục cưng.”

“Không có gì ạ! Chuyện nhỏ thôi mà! Bye bye Chị Sylvia nha!”

“Còn có một yêu cầu quá đáng nữa, em có thể cho tôi mượn mũ lưỡi trai của em được không, lát nữa nhất định sẽ có paparazzi mai phục ở bên ngoài.”

Giang La cởi chiếc mũ lưỡi trai màu đen của mình xuống, do dự một lát, rồi mới đưa cho Lục Mạn Chi: “Đây là mũ của bạn em, chị Sylvia, sau khi chị đã dùng xong, nếu tiện... Thì chị có thể gọi người trả lại nó được không. Nếu như chiếc mũ này là của em, em nhất định tặng cho chị Sylvia luôn cũng không sao, nhưng bạn của em...”

Lời này, chính là những gì mà Lục Mạn Chi muốn.

“Em cho tôi số điện thoại của em đi, tôi nhất định sẽ liên lạc lại với em.”

Giang La đọc số điện thoại của mình cho Lục Mạn Chi: “Làm phiền chị Sylvia rồi.”

Lục Mạn Chi vừa cười vừa xoa đầu cô gái: “Tuổi của tôi cũng có thể làm mẹ của em được rồi, còn chị gì mà chị nữa.”

“Trông chị còn trẻ quá, chính là chị mà.”

“Miệng em dẻo quá nha.”

...

Giang La có cảm giác chóng mặt choáng váng như thể đang ở trong một giấc mơ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, bước đi lảo đảo quay trở lại bàn ăn.

Hải sản trên bàn đã bị cái miệng cực rộng Mập ăn không còn lại bao nhiêu, thế nên Kỳ Thịnh đã gọi bít tết và món tráng miệng phô mai cho Giang La, để cô lấp bụng.

“Cậu bị dị ứng chỗ nào?” Anh kéo cô ngồi xuống.

Giang La nâng cằm lên, để Kỳ Thịnh có thể nhìn thấy cái cổ trắng hồng của cô: “Phát ban ở đây nè.”

Kỳ Thịnh kéo cổ áo cô ra cẩn thận kiểm tra, trong hơi thở của cô có mùi cao lạnh hương bạc hà the mát, quả nhiên là đã bị dị ứng.

“Cũng không quá nghiêm trọng, may mà cậu không ăn nhiều, cậu đừng có gãi, cẩn thận bị rách da.”

“Ngứa quá đi mất.”

“Trước đó tôi không biết cậu bị dị ứng với hải sản.”

“Không có gì nghiêm trọng lắm, ba tôi cũng rất ít khi nấu các món có liên quan đến hải sản cho tôi ăn.”

“Trên người của cậu cũng có sao?”

“Không có, chỉ một chút này thôi à.”

Tống Thời Vi nhìn thấy Kỳ Thịnh vẫn đang kéo cổ áo Giang La nhìn vào bên trong, ơ ơ ơ... Cô ấy cảm thấy bản thân không thể tiếp tục nhìn không nổi nữa, nói: “Kỳ Thịnh, cậu... Cậu làm thế mà coi được à, cậu đang nhìn đi đâu thế hả! Người ta là con gái cơ mà.”

Kỳ Thịnh lạnh lùng liếc cô ấy một cái: “Người có đầu óc đen tối thì nhìn cái gì cũng cảm thấy đen tối.”

“Vốn là như thế mà, cho dù hai người lớn lên cùng nhau, nhưng dù sao thì nam nữ thụ thụ bất thân, cậu làm thế này khác nào... Đang sàm sỡ người ta.” Tống Thời Vi khó chịu nói: “Giang La, cậu ngồi lại đây, đừng có ngồi cùng với cậu ấy.”

“Ok.” Giang La ngoan ngoãn trả lời, vừa đang định đổi chỗ ngồi, thì Kỳ Thịnh đã lập tức nắm lấy bả vai của cô, ấn cô ngồi lại xuống ghế.

“Cậu thử hỏi cậu ấy đi, hỏi xem ông đây có đang sàm sỡ cậu ấy không.”

“Giang La, tối hôm qua cậu ấy không làm gì cậu chứ?” 

Giang La vội vàng lắc đầu: “Không, tớ và anh Thịnh mỗi người ngủ mỗi nơi, không hề có chuyện gì cả.”

“Hừ, coi như cậu vẫn là con người.”

Giang La không muốn tiếp tục chủ đề dị ứng nữa, cô đã nóng lòng muốn kể cho bạn bè nghe về cuộc gặp gỡ bất ngờ vừa nãy lắm rồi.

“Các cậu có biết tôi vừa gặp ai trong nhà vệ sinh không?”

“Ai thế?”

Cô gái hào hứng đập bàn: “Chị Sylvia!”
Bình Luận (0)
Comment