Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 53

Thiếu niên mặc chiếc áo phông trắng mát mẻ với chiếc quần đen thoải mái, hai chân dài thẳng tắp, ánh mắt lười biếng, ánh mặt trời chiếu xuống tạo bóng dưới mũ lưỡi trai trên đầu anh, che giấu đi đôi mắt.

“Nói người ta à, không phải cậu cũng như thế sao.”

“Trong đầu tôi không chỉ có trò chơi mà còn có rất nhiều thứ khác, ví dụ như sao trời biển lớn, thơ và vùng xa xăm.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Giang La nhìn Than đang cúi đầu chơi game: “Từ bao giờ anh trai của chúng ta bắt đầu bịa đặt những lời không tốt sau lưng người khác rồi?”

Kỳ Thịnh tỉnh táo lại.

Có lẽ… Bắt đầu từ tối qua.

Nhưng anh không có ý định thay đổi, thậm chí còn bổ sung thêm một câu: “Kỳ thi tháng lần trước, môn toán của Than chỉ được 132 điểm.”

“Hửm?”

“Tôi, điểm tuyệt đối.”

“...”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Giang La cười giả lả: “Muốn tôi khen cậu sao?”

“Tôi là người nông cạn vậy sao?”

“Hiển nhiên cậu là người như thế đấy.”

Kỳ Thịnh cũng cười.

Dưới ánh mặt trời, nụ cười của thiếu niên tươi sáng, Giang La nhìn anh, tâm trạng cũng không khống chế được xốn xang.

Có thể cùng nhau ra ngoài chơi, vui quá đi.

Vốn dĩ cho rằng ba Tống Thời Vi sẽ sắp xếp xe Lincoln đến, không ngờ tới họ lại thấy chiếc Rolls-Royce hạng sang có giá cả chục triệu tệ càng thêm phô trương lóa mắt.

Mập với Than đều không nhịn được buông điện thoại, miệng há hốc thành hình chữ O.

“Nữ thần Vi Vi, ba cậu giàu thật đấy, mỗi ngày đổi một chiếc xe!”

“Chiếc xe này… Hình như không phải do ba tôi sắp xếp đâu.” Tống Thời Vi nhíu mày: “Biển số xe này của bên Hồng Kông.”

“Không phải ba cậu? Thế…”

Đang nói chuyện, một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da bước xuống xe rồi nói với mọi người: “Chào các bạn, cô Lục Mạn Chi mời mọi người đến đảo nhỏ chơi, bãi biển tư nhân đã được chuẩn bị xong xuôi, tôi đến để đón mọi người.”

Một trận gió thổi qua, khóe miệng các thiểu niên, thiếu nữ giần giật…

“Chị Sylvia? Trò đùa gì đây?”

“Lừa người à?”

“Có cần đi xem thử không?”

“Đừng có mà đi! Lỡ như gặp phải bọn buôn người thì sao?”

“Thế dứt khoát báo cảnh sát nhé?”



Mấy nhóc con rì rà rì rầm, nửa tin nửa ngờ.

Thậm chí, Tống Thời Vi đã lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát.

Tài xế cũng không trao đổi gì với mấy đứa nhỏ mười bảy, mười tám tuổi này, vội vàng giải thích…

“Đừng có báo cảnh sát mà, làm lớn chuyện thì cơ quan truyền thông sẽ biết, ảnh hưởng không tốt đến cô Sylvia.” Ông ấy hạ thấp giọng nói: “Quả thật là cô ấy bảo tôi đến đón mọi người, thật đấy! Không lừa người đâu!”

“Ông muốn bán chúng tôi đến đâu!” Mập uy hiếp: “Tôi ăn nhiều lắm đấy! Ông không tìm được người mua đâu!”

Tài xế đánh giá tên nhóc mập trước mặt một lượt từ trên xuống dưới: “Cậu đúng là…”

“Quả nhiên ông là đồ buôn người!”

“Không phải, không phải thật mà, cậu thấy kẻ buôn người nào lái Rolls-Royce đến bắt người chưa?”

Giang La hỏi Kỳ Thịnh: “Là Rolls-Royce thật à? Không phải là hàng nhái hả?”

Kỳ Thịnh nhìn lướt qua chiếc xe, lạnh nhạt: “Xe thật.”

Tài xế kết nối được điện thoại với Lục Mạn Chi, sau đó đưa điện thoại cho Giang La: “Cô Sylvia muốn nói với cháu.”

Giang La nghi ngờ nhận điện thoại, quả nhiên nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lục Mạn Chi: “Bé cưng, đến bãi biển tư nhân của chị chơi đi. Nếu thấy chán, các em có thể đến biệt thự ven biển của nhà chị để nghỉ mát nha.”

Tống Thời Vi kéo tay cô, nghe giọng nữ trong điện thoại, cô ấy kinh ngạc kêu lên: “Là chị Sylvia thật đấy! Chị ấy mời chúng ta đến đảo của chị ấy!”

Mập cũng hưng phấn: “Thật hay giả thế! Xe sang của nghệ sĩ, bờ biển tư nhân, có phải tôi đang nằm mơ không.”

Than vẫn rất thận trọng: “Có phải loại hình buôn người kiểu mới không? Ngày nào tôi cũng xem chương trình Legal Report, bọn buôn người có nhiều mánh khóe đa dạng lắm.”

“Thế chúng ta giơ tay bỏ phiếu quyết định đi.” Tống Thời Vi đề nghị: “Số ít phải theo số nhiều.”

Giang La, Mập, Tống Thời Vi giơ tay đồng ý đi đến đảo nhỏ của Tống Thời Vi, Than với Kỳ Thịnh không giơ tay.

Có điều, Than liếc nhìn Kỳ Thịnh rồi quyết định về phía Giang La, giơ tay lên.

Kỳ Thịnh không thoải mái: “Tôi không đi.”

“Sao lại không đi?” Giang La mất hứng nói: “Mọi người phải đi cùng nhau chứ.”

“Tôi muốn đến công viên giải trí ngồi tàu lượn siêu tốc, hôm qua đã nói rồi mà.”

Nhìn thấy dáng vẻ giận dỗi của anh, Giang La có hơi chần chừ: “Thế…”

Tống Thời Vi không chiều anh, cô ấy mở cửa xe: “Được rồi, thế một mình cậu đến công viên giải trí đi, bọn tôi đi đảo nhỏ chơi.”

Lúc nói chuyện, Mập với Than đã lên xe, Giang La cũng bị Tống Thời Vi kéo lên xe.

“Cục cưng.” Kỳ Thịnh gọi cô một tiếng.

Giang La lưu luyến không thôi đứng trước xe, nhìn bọn họ rồi lại nhìn Kỳ Thịnh.

Mặc dù, mặc dù cô thực sự muốn đến đảo nhỏ của chị Sylvia. Được ngôi sao lớn như thế mời là vinh hạnh cỡ nào nhưng…

Cô đã đồng ý đi công viên giải trí với Kỳ Thịnh.

“Vậy mọi người đi đi, tôi với Kỳ Thịnh đi công viên giải trí.” Giang La quả quyết đóng cửa xe lại, đi đến bên cạnh Kỳ Thịnh, đứng cùng với anh.

Than nhìn hai người rồi lập tức xuống xe: “Vậy tôi cũng đi công viên giải trí.”

“Cái gì thế, mấy người đều đi công viên giải trí thì chỉ còn tôi với Mập đi đảo nhỏ, ngại lắm.” Tống Thời Vi nhíu mày nói.

Mập bật cười: “Tôi chẳng cảm thấy ngại chút nào, nữ thần Vi Vi, tôi đồng ý du lịch hai người đầy lãng mạn nơi đảo nhỏ với cậu.”

“Cảm ơn, tôi không đồng ý.”

Tài xế thấy bọn họ đều không muốn đi, ông ấy lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Lục Mạn Chi, Kỳ Thịnh quay đầu, nhìn sự thất vọng thoáng qua trong mắt cô gái.

Có lẽ cả đời này sẽ không có cơ hội như vậy nữa.

Một lát sau, cuối cùng anh thỏa hiệp kéo cửa xe rồi ngồi vào, khó chịu nói với Giang La: “Sau khi quay lại, cậu phải đi công viên giải trí với tôi.”

“Aaaa! Chắc chắn rồi!”

Giang La cũng ngồi lên, ôm lấy cánh tay anh đầy thân mật: “Quả nhiên, anh vẫn là người tốt nhất.”

Kỳ Thịnh không rút tay ra, chỉ hơi hếch cằm, kiêu ngạo nhìn Than.

Đúng thế, anh cứ thỏa thuê hưởng thụ sự dung túng và chiều chuộng Giang La dành cho mình đấy.

Lấy cái đó bù đắp chỗ trống vô tận trong thế giới tình cảm của anh.



Sau khi lên xe, Giang La mượn điện thoại của Kỳ Thịnh chơi game My Talking Tom, Kỳ Thịnh quay đầu nhìn màn hình điện thoại, thỉnh thoảng thì thầm mấy câu bên tai cô. Cô gái bị anh chọc cười, đẩy anh, một lát sau lại dựa vào gần anh.

Chưa được bao lâu, chiếc Rolls-Royce đã lái vào cảng.

Tài xế đưa bọn họ đến trước một chiếc du thuyền xa hoa cỡ trung rồi mời mọi người lên thuyền.

Ánh nắng hôm nay rất đẹp, bầu trời xanh thẳm, mặt biển lấp lánh.

Tống Thời Vi đổi sang chiếc váy dài mang phong cách Bohemian, đứng trên boong thuyền. Mập lấy chiếc máy ảnh phản xạ ống kính đơn của cô ấy giúp cô ấy chụp ảnh đẹp…

“Không được đâu, anh Mập à, anh đã chỉnh tiêu điểm đâu.”

“Thế nào mới đúng? Tôi không biết.”

“Lúc cậu ấn màn trập, dừng lại mấy giây, nghe thấy tiếng tách thì mới tính là lấy tiêu điểm thành công.”

Mập loay hoay một lúc lâu mà vẫn không thể chụp được tấm ảnh hài lòng: “Hay là để anh Thịnh đến chụp cho cậu đi.”

Tống Thời Vi nhìn bên trong du thuyền, thấy Kỳ Thịnh nhắm chặt mắt ngồi trên ghế da mềm mại giống như bị say sóng nặng.

“Bỏ đi, cái tên này… Yếu như sên.”

Giang La lo lắng ngồi cạnh Kỳ Thịnh, nhìn thấy thiếu niên cau mày, cô lại bóc một miếng cam đút cho anh: “Ăn chút đồ chua đi.”

Kỳ Thịnh xua tay chặn miếng cam lại: “Ăn vào sẽ nôn.”

“Nôn thì nôn thôi.” Giang La rất có kinh nghiệm với chuyện say tàu xe, cô nói với anh: “Nôn rồi thì sẽ tốt hơn một chút.”

“Chắc chắn sẽ không.”

Kỳ Thịnh rất có gánh nặng hình tượng, kể cả bị say tàu, tư thế cũng phải tao nhã.

Nôn là chuyện vĩnh viễn không thể xảy ra.

Mười phút sau, anh chạy đến lan can trên boong tàu nôn thốc nôn tháo, Giang La đuổi theo, vỗ nhẹ vào lưng anh…

“Được rồi, được rồi, thoải mái rồi.”

Kỳ Thịnh duỗi tay đẩy cô ra xe, cô vội vã đi lấy cốc giữ nhiệt của mình, đưa anh súc miệng, đỡ anh quay lại thuyền: “Có phải thấy thoải mái hơn một chút rồi không?”

Kỳ Thịnh nhắm mắt, đuôi mắt nhếch lên.

Bất kể là lúc nào, mặt anh đều đẹp ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

“Tôi không đẹp trai nữa rồi.”

“Không có chuyện đó.” Cô cười an ủi: “Đẹp trai, đẹp trai mà!”

Kỳ Thịnh đổi tư thế, lưng dựa vào gối mềm, ngồi cho thoải mái hơn một chút: “Làm phúc phải tội.”

“Haiz, ai biết cậu lại say đến kinh khủng như này, biết trước thì đi công viên giải trí cho rồi.”

Anh nhíu mày: “Cục cưng, tôi khó chịu.”

“Còn buồn nôn sao, ăn chút đồ chua sẽ tốt hơn đấy.” Giang La vẫn đưa múi cam kia đến bên miệng anh như cũ: “Đừng nuốt, cậu nhai một lát sau đó nhổ ra.”

Kỳ Thịnh há miệng, Giang La vội đút múi cam vào miệng anh, sau đó đưa tay ra: “Nhổ vào tay tôi này.”

Đương nhiên anh không làm loại chuyện đó, nhai một lát, yết hầu khẽ chuyển động rồi nuốt xuống.

“Đừng ăn thứ này nữa, cẩn thận không lại nôn.”

“Cậu đừng giống con muỗi nữa, tôi chóng mặt quá.”

“Ô hay! Thế tôi không làm ồn đến cậu nữa.”

Một lát sau, anh lại hỏi: “Sao không nói chuyện?”

Giang La:...

Rốt cuộc là muốn thế nào hả!

Tống Thời Vi đi vào trong thuyền, vặn nắp chai nước khoáng, uống một ngụm rồi bóp kem chống nắng ra thoa lên đùi.

Thấy Giang La chăm sóc Kỳ Thịnh chu đáo thế, Tống Thời Vi mỉa mai: “Không phải là say tàu thôi sao, mặc kệ cậu ấy, để một mình cậu ấy ở đấy, chúng ta ra boong tàu chụp ảnh đi.”

Lúc này Giang La vẫn muốn ở cạnh Kỳ Thịnh: “Đợi lát nữa lên bãi biển tớ chụp cho cậu nhé, bây giờ tớ ở cạnh cậu ấy trước đã, lỡ như cậu ấy muốn nôn nữa.”

“Tính tình cậu cũng tốt thật đấy.” Tống Thời Vi cười nói: “Tớ cá rằng cái tính nết khó ưa của tên này là do bị cậu chiều hư từ nhỏ đến lớn đấy.”

“Vớ vẩn.”

Kỳ Thịnh túm một chiếc gối ôm in hình hoạt hình trong tay, ném Tống Thời Vi, một tay Tống Thời Vi đón lấy cái gối ôm, cô ấy ném lại: “Chọc đến chỗ đau nên thẹn quá hóa giận à, lại còn động tay nữa.”

Giang La vội đưa tay ra đón lấy cái gối ôm: “Vi Vi, cậu đừng trêu cậu ấy nữa, cậu ấy thực sự không thoải mái, để cậu ấy nghỉ ngơi đi.”

“Ok, ok, ok.” Tống Thời Vi bôi kem chống nắng xong thì đeo kính râm lên rồi lại ra ngoài boong tàu.

Sau khi cô ấy đi, Kỳ Thịnh nói: “Muốn nằm một lát.”

Giang La vội ngồi xuống: “Cậu nằm lên chân tôi này, xem có thoải mái hơn chút nào không.”

Kỳ Thịnh nghiêng người nằm qua, gối lên đùi cô gái nhỏ.

Đầu dựa vào bụng cô, có không ít mỡ, chẳng qua… Rất mềm, rất thoải mái.

Kỳ Thinh nghiêng người, chọn một tư thế khiến bản thân thoải mái, gáy dựa vào bụng mềm mại của cô, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành.

Giang La đặt tay trên cánh tay anh, giống như vuốt v e chó, nhẹ nhàng an ủi.

Đột nhiên nhớ đến thời ấu thơ, có một ngày, trong tiếng cười chế nhạo của tất cả mọi người, cậu bé Kỳ Thịnh kéo cô ra phía sau mình, bảo cô đừng buồn, anh đồng ý chơi trò chơi đóng vai theo gia đình với cô.

Thoáng cái đã hơn mười năm, anh đã lớn thế này rồi.

Nhưng hình như giữa bọn họ vẫn thân mật không khoảng cách như hồi nhỏ.

Cô rất sợ hai người họ sẽ lặng lẽ rời xa nhau.

Giang La dịu dàng dùng ánh mắt vuốt ve mặt anh, thiếu niên dường như đã ngủ say, đến cả hô hấp cũng trở nên chậm rãi, sâu hơn.

Một tia sáng xuyên qua thủy tinh của khoang thuyền, chiếu lên chiếc cổ trắng trẻo của anh, để lại bóng sáng dập dờn của nước.

Ánh sáng dịu dàng bao trùm lấy anh, môi mỏng như lá lúa, dáng môi rất đẹp, sờ vào thấy khô ráo.

Cô cẩn thận nhìn xung quanh, mấy người Mập với Than đang tắm nắng ngoài boong tàu, Tống Thời Vi lấy điện thoại tự sướng.

Trong khoang thuyền là không gian yên tĩnh thuộc về riêng hai người họ.

Trái tim Giang La đập thình thịch, cuối cùng, cô như đã hạ quyết tâm, cúi người, đặt một nụ hôn khẽ khàng lên mặt anh.

Rất nhẹ, thậm chí còn không xác định được đã chạm tới hay chưa.

Kỳ Thịnh vẫn ngủ say, mặt Giang La đỏ ửng.

Cứ để cho ánh mặt trời tạm thời mang bí mật này đi, đừng để cho bất kỳ ai biết.
Bình Luận (0)
Comment