Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 57

“Ba đừng tới đây, con có quen biết ba đâu!”

“Con gái ngoan của ba. Cuối cùng kỳ thi cũng kết thúc rồi. Con đã hoàn thành chuyện trọng trọng đầu tiên trong cuộc đời rồi đấy!”

Trước những ánh mắt đầy yêu thương của các thím, Giang La chỉ có thể cắn răng đứng lại: “Ba à, sao ba lại ăn mặc như vậy?”

- --TRUYENFULL.VN---

Giang Mãnh Nam vừa cười vừa đón lấy cặp sách và xe đạp của cô: “Để mang tới điềm tốt lành đấy! Con nhìn này, đây gọi là ‘vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã’! Thế nào? Có ba cổ vũ nên chắc con phát huy cũng không tệ nhỉ?”

“May mà con không biết ba đã cổ vũ con như thế này á. Nếu không thì con đã lập tức ngất xỉu trong phòng thi luôn rồi!”

“Con nhóc xấu xa.” Giang Mãnh Nam xoa đầu cô thật mạnh: “Được rồi. Nếu đã thi xong thì con cứ thả lỏng đi. Có muốn đi du lịch ở đâu không? Ba dẫn con đi chơi nhé?”

“Con muốn tới Nam Cực xem chim cánh cụt!” Vừa nói đến chuyện du lịch, Giang La đã hưng phấn ngay tắp lự, nắm chặt lấy chiếc váy màu xanh của ba mình: “Ba dẫn con đi Nam Cực nhé, có được không ba? Con muốn chụp ảnh với mấy chim cánh cụt nhỏ nhỏ á.”

“Xùy.” Giang Mãnh Nam bĩu môi: “Con có thể nào không yêu cầu một kế hoạch du lịch có độ khó cao như vậy ngay từ lúc đầu không? Còn là Nam Cực nữa chứ! Sao con không đòi đi sao Hỏa luôn đi? Ông đây dẫn con tới Bắc Kinh tham quan vườn Viên Minh cũng đã tuyệt vời lắm rồi.”

“Vậy thì ba khỏi hỏi con luôn đi. Vì ba hỏi nên con mới nói ra nơi bản thân muốn đi nhất thôi ạ.”

“Dù gì con cũng là một học sinh ban xã hội cơ mà! Bây giờ ở bán cầu Bắc đang là mùa hè, vậy cho hỏi Nam bán cầu đang là mùa gì? Nếu đến đó thì con cũng khỏi nghĩ tới chuyện trở về luôn đi, vì làm một con chim cánh cụt đóng băng ở Nam Cực cũng hay ho lắm rồi!”

- --TRUYENFULL.VN---

“Cũng đúng. Bây giờ không quá thích hợp để đến đó.” Nếu đã không đạt được lợi ích cao nhất thì Giang La cũng phải đạt được lợi ích thứ hai: “Vậy chúng ta tới Iceland ngắm cực quang đi ba.”

“Không có tiền! Con nằm mơ giữa ban ngày à! Chỉ có thể lựa chọn địa điểm trong nước thôi! Chi phí du lịch không thể vượt quá 5000 nhân dân tệ được!”

Giang La thở dài: “Keo kiệt quá đi mất.”

Trong lúc họ nói chuyện, nhóm nam sinh có cả Mập và Than đạp xe lướt qua hai người như một cơn gió.

“Vãi chưởng! Lại là chú Mãnh Nam á!”

“Ha ha ha! Chú ơi, bộ sườn xám này đẹp lồng lộn luôn ạ!”

“Nào, chú nhìn vào đây đi. Để cháu chụp ảnh cho chú.”

Mập lấy điện thoại di động ra rồi chụp tanh tách, cho ra một bức ảnh Giang Mãnh Nam trong bộ sườn xám màu xanh lục. Giang Mãnh Nam vội vàng ôm lấy Giang La, giơ tay thành hình chữ V một cách đáng yêu.

“Yeah!”

Sắc mặt Giang La không được tự nhiên, miễn cưỡng dựa vào người ba mình.

Kỳ Thịnh bóp thắng, dừng lại bên cạnh Giang La.

Anh mặc một chiếc áo thể thao màu trắng tinh, mang lại cảm giác tươi mát và sảng khoái của mùa hè. Khi Kỳ Thịnh bóp thắng, các khớp xương nho nhỏ trên mu bàn tay anh hơi gồ lên, tạo nên những đường nét uyển chuyển và tinh xảo.

“Hôm qua thi xong, sao cậu không nghe điện thoại?”

“Vì tôi không muốn đối chiếu đáp án với cậu!”

Kỳ Thịnh đã dạy kèm cho Giang La cả năm trời. Sau khi làm xong bài thi môn Toán rồi rời khỏi phòng thi, anh nóng lòng muốn hỏi thăm tình hình của cô thế nào.

Chỉ cần có thể vượt qua môn Toán thì Giang La sẽ không ít điểm hơn anh quá nhiều.

“Bây giờ có thể đối chiếu rồi nhỉ. Phần trắc nghiệm có phải cậu đã chọn B, A, D, C, E không?”

Giang La vội vàng bịt lỗ tai của mình lại: “Không nghe, không nghe, không nghe đâu!”

“Tự lừa dối mình chứ không gạt được người khác đâu nhé?”

“Tôi cứ không nghe, không so đáp án đấy. Sách vở của ban xã hội và ban tự nhiên có giống nhau đâu.”

Kỳ Thịnh khá lo lắng: “Tôi muốn biết điểm của cậu sớm một chút để có thể suy luận sơ lược thôi.”

“Suy luận cái gì chứ? Không cần đâu. Có điểm thì sẽ tự động biết thôi mà. Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ nướng mỗi ngày thôi. Nếu đối chiếu đáp án thì tôi sẽ không ngủ được mất.”

Thấy cô tránh né như vậy, Kỳ Thịnh cũng không nói nữa mà chỉ xoa đầu cô: “Đồ ngốc.”

“Bây giờ mấy đứa đi đâu thế?” Giang Mãnh Nam lên tiếng: “Đi thôi nào, chú mời mấy đứa ăn cơm.”

“Không được rồi chú Mãnh Nam. Bọn cháu phải tới sân bóng rổ rồi.”

“Vừa mới thi xong đã tới sân bóng rổ ngay và luôn rồi. Mấy đứa... Yêu thể thao quá!”

“Không phải đâu chú.” Mập nháy mắt ra hiệu rồi nói: “Hẹn ước ba năm đã đến hạn rồi. Hê hê, bọn cháu tới phòng tập thể dục có thiết bị đo lường thông minh để đo chiều cao của anh Thịnh, xem thử có cao lên 1,89 mét hay không ấy mà.”

Vừa nghe câu này, gò má của Giang La đã đột nhiên đỏ bừng, sau đó vô thức ngước mắt nhìn về phía Kỳ Thịnh.

Kỳ Thịnh mím đôi môi mỏng, mặc dù muốn cười nhưng lại nhẫn nhịn, đôi mắt đen láy vừa sáng ngời vừa trong veo cũng không ngừng nhìn cô: “Đi cùng không? Cục cưng.”

“Không, không đâu!” Giang La căng thẳng lùi về bên cạnh Giang Mãnh Nam: “Các cậu đi đi, chuyện này không liên quan tới tôi chút nào cả…”

“Sao lại không liên quan chứ lị.” Mập nở nụ cười hư hỏng: “Cậu chính là phần thưởng đặt cược quý giá nhất của anh Thịnh cơ mà.”

“Còn lâu mới thế! Các cậu là đồ nhạt nhẽo!”

Mấy thiếu niên đạp xe rồi mất hút ở cuối con đường rợp bóng cây long não, ánh nắng mặt trời chói chang tới mức lóa mắt.

Bắt gặp dáng vẻ lúng túng của con gái, Giang Mãnh Nam bèn tò mò hỏi dò: “Đánh cược gì thế?”

“Ba đừng để ý tới mấy anh chàng đáng ghét đó nữa.”

Lời còn chưa dứt thì Nhậm Ly đã bất ngờ chạy tới, trên tay ôm một bó hoa sơn chi ngắt trộm trong khuôn viên trường: “Giang La à, anh tới đây để tỏ tình với em này! Anh yêu em, hãy ở bên anh nhé!”

“Ơ kìa!”

Giang La đỏ mặt, vội vàng trốn sau lưng Giang Mãnh Nam, xấu hổ kêu lên: “Cậu, cậu đừng tới đây. Mau tránh ra đi!”

“Anh thật lòng thật dạ mà.” Nhậm Ly cực kỳ cuồng nhiệt: “Hãy làm bạn gái của anh đi! Toán học khó đến vậy nên chắc chắn em cũng làm bài thi không tốt lắm. Chúng ta hãy thảo luận để đăng ký vào cùng một trường đại học nhé!”

“Phì, phì, phì!” Giang Mãnh Nam vừa thở hồng hộc vì giận vừa đẩy Nhậm Ly ra: “Thằng nhãi thối tha! Bớt nói vớ vẩn đi. Cục cưng của tôi thi rất tốt, cực kỳ tốt! Con bé không thể nào học cùng trường đại học với cậu đâu.”

“Vậy thì… Chúng ta yêu xa cũng được. Anh không quan tâm gì cả, chỉ cần được ở bên em thôi.”

“Nhưng tôi không muốn ở bên cậu. Cậu đi đi!”

“Anh đã thích em ba năm rồi! Và anh cũng sẽ yêu em thật nhiều! Em hãy làm bạn gái của anh nhé!”

“Tôi không thích cậu, cậu mau tránh ra đi.” Giang La trốn sau lưng Giang Mãnh Nam như một bé gà con đang hoảng sợ: “Ba ơi, ba bảo cậu ta đi đi. Xấu mặt quá đi mất!”

Giang Mãnh Nam thấy anh chàng trước mặt có vẻ không được thông minh cho lắm, thế là ông bất lực hỏi: “Cậu biết cục cưng nhà tôi đã có người trong lòng rồi đúng không?”

“Ai mà không biết chứ.” Nhậm Ly bĩu môi: “Chẳng phải chính là Kỳ Thịnh kia sao?”

“Biết vậy mà cậu còn tới đây à.”

“Dù sao chúng cháu cũng đã tốt nghiệp rồi, sau này có thể sẽ không gặp được nhau nữa. Nếu cháu không thử một lần thì sẽ luôn cảm thấy không cam lòng.”

Nhậm Ly nhìn cô nàng mũm mĩm nấp sau lưng ba mình: “Sau khi em trở thành đội trưởng của nhóm Street dance, anh đã không dám quấy rầy em nữa mà chỉ nhìn em bước từng bước một để trở thành hình mẫu mà em mong muốn. Anh cảm thấy vui mừng cho em từ tận đáy lòng. Chỉ có điều, nếu em thật sự thích cậu ta thì cũng đừng ngại dũng cảm hơn một chút. Em nhìn anh này. Đã biết rõ sẽ thất bại nhưng anh vẫn muốn cố chấp đâm đầu vào cơ mà, đúng không nào?”

“Nhậm Ly.” Giang La khẽ nói: “Cảm ơn cậu. Cậu thật sự là một người tốt.”

“Anh cũng chân thành cảm ơn em vì đã cho anh gặp được một người tốt đẹp nhất trong cuộc đời mình.”

Giang La hé môi rồi mỉm cười.

Nhậm Ly bèn bỏ bó hoa sơn chi vào giỏ xe đạp của cô: “Đây là bó hoa anh hái cho em đấy, suýt chút nữa đã bị bảo vệ bắt được rồi. May mà ông đây chạy trốn lẹ làng đấy. Em cứ cầm lấy nó để tỏ tình với người mình thích đi, tạm biệt em!”

Nói xong, Nhậm Ly mới xoay người rời đi, đối mặt với bầu trời chiều nhuộm màu mực ở phía xa xa, phất tay một cách phóng khoáng.

Giang Mãnh Nam nhìn bóng lưng cool ngầu của anh chàng: “Tỏ vẻ ngầu lòi làm chi! Nhất định là đang khóc như chó.”

Giang La nhặt bó hoa sơn chi trắng tinh để đặt lên mũi ngửi một thoáng, sau đó vừa cười vừa nói với Giang Mãnh Nam: “Ba ơi, nó có hương mùa hè này.”

Giang Mãnh Nam nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô gái nhỏ: “Vậy con có muốn bất chấp theo ý nghĩ của mình không?”

Giang La bỏ bó hoa sơn chi xuống, nhìn cái bóng tròn trịa của chính mình dưới ánh chiều tà rồi lắc đầu liên tục: “Không, không đâu ạ. Con muốn giảm cân trước. [Trại huấn luyện giảm cân] trước đây còn tuyển sinh không ba?”

“Nhắc tới đây mới nhớ.” Giang Mãnh Nam hoảng hồn trả lời: “Ba nghe dì Vương ở nhà bên cạnh bảo là năm ngoái, lớp giảm cân này đã bị cấm hoạt động rồi. Hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Công tác huấn luyện và ăn kiêng với cường độ cao đã khiến một học sinh nhập viện rồi đấy. May mà ba không cho con đi!”

“...”

Giang La nhụt chí, dựa vào ba mình: “Nếu không gầy đi thì Kỳ Thịnh sẽ không thích con đâu.”

“Chắc chưa?” Giang Mãnh Nam cau mày hỏi vặn: “Sao ba lại cảm thấy thằng bé rất thích con nhỉ?”

“Chỉ là kiểu anh trai thích em gái thôi ạ, trong lòng con biết như vậy mà. Cậu ấy  thích con gái xinh đẹp, mà con thì chẳng xinh chút nào.”

“Vò mẻ chẳng sợ nứt, hay là con cứ bất chấp đi? Tỏ tình với thằng bé đi.” Giang Mãnh Nam đẩy tay lái xe đạp của Giang La: “Lẽ nào còn có thể tệ hơn bây giờ nữa sao?”

“Á! Không được đâu ba! Chắc chắn con sẽ bị từ chối mà!”

“Con người sống ở đời ấy à, làm thì hối hận, không làm cũng hối hận... Nhưng những người không có can đảm thì làm sao có thể đạt được điều tốt đẹp nhất được?”

“Vậy ngộ nhỡ con thất bại thì sao ạ?”

“Vậy thì càng không cần phải sợ! Trong trường hợp có kết cục xấu nhất, thằng bé sẽ mất đi một tay sai ngoan ngoãn và nhiệt tình, còn con mất đi tình yêu vốn dĩ không hề tồn tại. Nhìn tới nhìn lui thì ba vẫn thấy nó đánh mất nhiều hơn con.”

...

Lời nói của ba lập tức đốt cháy đống tro tàn trong lòng Giang La.

Cô muốn đi không? Khi bản thân còn là một bé chim cánh cụt múp míp, xấu xí nhất và cũng chẳng xuất sắc gì cho cam?

Nhưng một người không có can đảm thì làm sao có thể đạt được điều tốt đẹp nhất chứ?

“Bỏ đi, bỏ đi! Cứ để con gầy thêm một chút nữa đã.” Giang La thở dài: “Bây giờ con đang mập ú na ú nần mà.”

Giang Mãnh Nam nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của con gái thì đã biết: Cô vẫn chưa tự tin.

“Cục cưng à, ba nói cho con biết nhé. Cơ hội chỉ thoáng qua trong tích tắc thôi. Lúc còn đi học đã có rất nhiều cô gái theo đuổi thằng bé rồi, bây giờ tốt nghiệp xong, số người đó chỉ có tăng lên chứ không giảm đi đâu.”

Trái tim của Giang La đập thình thịch, cô cũng hơi hoảng loạn: “Vậy... Vậy con sẽ đi ngay bây giờ đây. Con sẽ tranh thủ cơ hội về vụ đánh cược kia, nếu bỏ lỡ thì sẽ khó mở miệng lắm.”

Giang Mãnh Nam cười cười, leo lên xe đạp: “Lên xe đi, ba chở con về nhà để con trang điểm và ăn diện một chút.”

“Nhưng ba đang mặc váy mà?”

“Ngán gì chứ? Lên xe đi. Có cởi trần ba cũng không sợ đâu.”

Giang La ngồi lên xe đạp, Giang Mãnh Nam ra sức đạp nhanh suốt cả quãng đường để chở cô gái nhỏ về nhà. Ông bảo Giang La thay một chiếc váy dài màu đen để giúp cô trông mảnh mai nhất, chải tóc cho con gái, lại dùng kẹp tăm để cuộn những sợi tóc bên mép thành kiểu công chúa, còn đôi giày nhỏ màu đen cũng được ông lau chùi sạch sẽ.

“Con có đẹp không ba?”

“Đẹp chết người luôn!”

Sau khi hoàn thành những chuyện này, Giang La mới đi đến sân bóng rổ trong tâm trạng hoang mang, lo sợ.

Cô áp sát bức tường ở lối vào rồi ló đầu nhìn vào trong. Hình như bọn họ đã đo đạc xong rồi.

Mấy anh chàng gồm Mập và Than đang chơi bóng trên sân, còn Kỳ Thịnh thì uể oải dựa vào cột bóng rổ. Bóng dáng của anh vừa thon gầy vừa cao lớn, những đầu ngón tay xinh đẹp đang xoay quả bóng một cách hời hợt.

“Anh Thịnh à! Cậu cũng giỏi thật đấy. Thực sự đã cao lên rồi.”

“Tôi không giống người nào đó, đã giở trò chơi xấu mà lại còn ra vẻ hùng hồn. Cậu đã hứa sẽ quỳ lạy và dập đầu xuống đất ba lần nhỉ.”

“Lần này cậu thắng, để tôi xem cậu thua thì sẽ thế nào.”

Một đám thiếu niên nói chuyện mà không chút kiêng dè. Giang La đã nghe thấy lời của bọn họ rồi. Hình như Kỳ Thịnh đã thắng, còn Mập và Than lại chơi xỏ lá, không chịu dập đầu ba lần với anh.

Hóa ra anh đã thắng rồi.

Vậy là họ không thể làm người yêu trong ba tháng được.

Giang La dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo như băng, trong lòng bồn chồn, tim đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồ.ng ngực.

Cô đột nhiên lại muốn chùn bước.

Kỳ Thịnh bắt được quả bóng rồi thực hiện động tác đi bóng lên lưới gồm ba bước một cách tao nhã, để rồi dễ dàng chuyền bóng vào rổ.

Vừa phóng khoáng vừa tùy ý, dường như ánh nắng tháng sáu cũng mê đắm anh.

Vừa quay đầu lại, Kỳ Thịnh đã nhìn thấy cô gái đang trốn bên bờ tường.

Rõ ràng cô gái nhỏ đã ăn mặc chỉn chu, ngay cả đầu tóc cũng uốn xoăn. Cô rụt rè, sợ hãi nên không dám bước vào, trong mắt đầy thận trọng và dè dặt.

“Cục cưng.” Kỳ Thịnh gọi to, vô cùng chủ động: “Đến chơi bóng à?”

“Cậu nhìn kìa, cô ấy mặc bộ váy xinh đẹp này nên không phải tới đây chơi bóng đâu.” Mập biết tỏng nên cười cười: “Lợn à, lúc nãy thi xong cậu đâu có mặc bộ này đâu. Sao lại ăn mặc chỉnh tề thế hả?”

Giang La cảm thấy thậm chí cả việc đi bộ mà mình cũng không thể làm nữa rồi. Cô đi đến rìa sân bóng rổ một cách cứng nhắc, toàn thân đều không hề thoải mái, lại còn giấu bàn tay đang cầm bó hoa sơn chi sau lưng nữa.

Đôi mắt hồ ly của Kỳ Thịnh hơi nhướng lên, lướt nhanh cả người Giang La: “Cục cưng đẹp lắm.”

“Kỳ Thịnh.”

“Cậu tìm tôi hả?” Kỳ Thịnh ném bóng rồi bước về phía cô.

“Tôi… Tôi tới đây để hỏi cậu, kết quả đo thế nào rồi?”

Các chàng trai trên sân bóng bắt đầu đùa giỡn ầm ĩ, Mập vừa cười vừa đáp: “Ngài Thịnh đã thắng rồi, còn sắp cao lên 1,9m nữa. Xem ra hai cậu có duyên nhưng không phận, không thể làm người yêu trong ba tháng được rồi!”

Giang La hoàn toàn không nghe thấy gì cả, bên tai cô chỉ tràn ngập tiếng tim đập thình thịch trong lồng ng ực, đinh tai nhức óc: “Vậy à... Vậy thì, vậy thì không sao rồi. Không sao, không sao. Các cậu cứ xem như tôi chưa tới đây đi.”

Cô lại chùn bước và xoay người định chạy đi. Nhưng Kỳ Thịnh lại gọi cô: “Hôm nay cậu đẹp lắm.”

“Thật hả?”

“Ừm. Cậu gầy đi rồi à?”

“Không có. Mấy ngày nay đang trong kỳ thi đại học nên tôi đã ăn rất nhiều, có lẽ còn béo lên nữa.”

“Nhưng tôi lại cảm giác cậu đã gầy đi rồi.”

Cô gái nhỏ đỏ mặt: “Chắc là do váy làm tôi trông gầy hơn á.”

“Đẹp lắm. Tim tôi đập nhanh hơn rồi này.”

“Này…”

“Hôm nay tóc của cậu cũng rất mượt mà. Đây là dáng vẻ tôi thích đấy.”

“Cái này, chuyện này...”

“A ha ha ha ha ha.” Mập chợt cười khằng khặc. Nhìn hai người như vậy, quả thực anh ấy cũng đã sốt ruột lắm rồi: “Lợn à, cậu nhìn đi. Anh Thịnh đã bật đèn xanh ra hiệu đến mức này rồi, vậy thì còn gì không thể nói nữa đâu!”

Thật lâu sau, Giang La mới hít một hơi thật sâu, trong lòng bình tĩnh lại, sau đó nhìn về phía chàng trai tuấn tú trước mặt mình với vẻ kiên định.

Đây là người mà cô đã thầm thích rất nhiều năm.

“Kỳ Thịnh, em tới đây để tỏ tình…”

Tiếng đùa giỡn nhốn nháo của những chàng trai xung quanh gần như đã sắp hất tung mái nhà.

Kỳ Thịnh quay đầu lại để liếc nhìn bọn họ một cách đầy khí thế. Mọi người ngậm miệng ngay tắp lự để giữ im lặng.

“Em định sẽ nói với anh sau khi nỗ lực giảm cân. Nhưng mà em sợ người khác sẽ vượt lên trước. Em biết... Trong lớp chúng ta còn có vài cô gái định tỏ tình với anh sau khi tốt nghiệp.”

“Hửm?” Khóe môi mỏng của Kỳ Thịnh suýt không nhịn cười được nữa.

“Nhưng em cũng...”

Giang La cúi đầu, xoa góc váy thật mạnh: “Nhưng em cũng rất muốn làm bạn gái anh. Anh có thể chọn em được không?”

Hỏi câu này xong, gần như cô đã không kìm được nữa nên lập tức òa khóc.

Nước mắt chảy xuôi ròng ròng.

Cô đã đánh cược toàn bộ tôn nghiêm của mình rồi.

Giang La đợi câu trả lời của anh, từng giây từng phút tích tắc trôi qua như thể cô đang đặt mình trong chảo dầu, sau đó bị lửa chiên từ từ...

Kỳ Thịnh cúi người xuống thấp để ngang bằng chiều cao với Giang La, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt trên mặt cô gái nhỏ, vừa cười vừa hỏi: “Đồ ngốc. Khóc gì chứ!”

“Kỳ Thịnh...”

Cô cầu nguyện con dao sẽ hạ xuống sớm một chút chứ đừng cắt vào thịt cô hết lần này tới lần khác một cách dịu dàng như vậy: “Anh muốn từ chối cũng không sao hết á…”

“Cục cưng của chúng ta rất muốn làm bạn gái của anh mà.”

Ngay sau đó, Kỳ Thịnh nắm tay Giang La để kéo cô vào lồng n.gực, mạnh mẽ ôm lấy thân thể mềm mại của cô chỉ bằng một tay.

Trong vòng tay anh có hương vị mùa hè, cơ bụng săn chắc, hơi nóng bốc lên, áo bóng rổ hơi thấm mồ hôi đang kề sát khuôn mặt đẫm nước mắt của cô.

Toàn bộ sân bóng rổ nhốn nháo hẳn lên, âm thanh trêu chọc vang vọng khắp nơi.

Đầu óc Giang La đều đã choáng váng cả rồi. Cô không nghe thấy gì cả, chỉ có giọng nói dịu dàng của chàng trai vẫn còn để lại dư âm văng vẳng bên tai…

“Sao anh có thể từ chối được chứ!”
Bình Luận (0)
Comment