Giang Lan cho rằng mình đang nằm mơ bởi vì một ngôi sao lớn bỗng xuất hiện trong nhà mình, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy đây là ảo giác.
Nhưng khi thấy dáng vẻ lo lắng của Lục Mạn Chi, lại thấy bà và Giang Mãnh Nam cực kỳ thân mật.
Hình như... Cũng không giống ảo giác cho lắm.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
"Bà là mẹ của tôi thật không?"
Lục Mạn Chi gật đầu nghiêm túc, bước đến trước mặt cô rồi nhẹ nhàng vỗ vào mặt cô: "Cục cưng, mẹ là mẹ của con."
Giang La hơi hờ hững tránh bé bà, cô nép ra sau lưng ba mình rồi kéo tay áo của ông: "Sao ba không nói với con?"
"Ba đã từng nói mẹ của con là ngôi sao lớn, tại con không tin đó thôi."
"Ba còn nói bà ấy là một nàng tiên cá."
"Đúng vậy, cả nước đều gọi cô ấy là chị gái tiên cá mà."
"..."
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
"Ba chưa bao giờ lừa gạt cục cưng của ba."
"..."
Ban đêm, Giang La chui vào trong chăn, vội vã muốn chia sẻ bí mật kinh thiên động địa về thân thế của mình với Tống Thời Vi.
Cô đã soạn xong một số tin nhắn có dấu chấm than nhưng đến lúc định gửi đi, cô lại do dự.
Lục Mạn Chi là người cực kỳ nổi tiếng, một khi chuyện này bị phơi bày thì không biết sẽ khiến dư luận sôi trào đến mức nào.
Lúc trước Giang La cũng từng gặp ngôi sao bị lộ tin tức có con riêng, sau đó loại bình luận nào cũng có.
Được rồi được rồi, cô không muốn phức tạp thêm.
Đừng ảnh hưởng đến danh tiếng của bà.
Giang La nhanh chóng xóa bỏ tin nhắn, chuyện này... Cô không định nói với Kỳ Thịnh, tính giấu nhẹm chuyện này để bớt chuyện.
Đêm đó, cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở thành phố Thâm Hải.
Thì ra bà đối xử với cô rất tốt, bà mời cô đến biệt thự tư nhân của mình trên đảo nhỏ không phải vì mới quen đã thân mà do có nguyên nhân khác.
Bà đúng là mẹ của cô.
Giang La chìm vào giấc ngủ say, sau đó lại mơ về thuở thơ ấu.
Khi còn bé, mỗi lần cô khóc lóc ôm lấy ba đòi mẹ, Giang Mãnh Nam đều sẽ kiên nhẫn vỗ về cô, nói khi nào cô lớn thì mẹ sẽ về.
Không phải mẹ không cần cô, mẹ rất yêu cô nhưng vì có người xấu muốn bắt nạt Tiểu La La nên mẹ mới không thể bầu bạn bên cạnh cô.
Đúng vậy, trước giờ Giang Mãnh Nam chưa bao giờ giống người ba hoặc mẹ đơn thân như những gia đình khác... Đổ hết toàn bộ trách nhiệm về việc không quan tâm và thiếu vắng tình thương cho con lên vai người còn lại.
Ông chưa từng nói một câu không tốt về Lục Mạn Chi, chỉ nói người xấu không cho mẹ quay về, mẹ rất yêu Tiểu La La, tất cả chỉ là bất đắc dĩ.
Đến một khoảng thời gian rất dài, Giang La mới từ từ có nhớ nhung vào khao khát... Mẹ của mình chứ không còn hận bà nữa.
Cô muốn mau chóng lớn lên, trưởng thành sẽ trở nên mạnh mẽ, có thể đánh người xấu chạy mất để mình được gặp mẹ mình.
Sau này cô lớn rồi, dần dà có suy nghĩ của mình.
Thật ra ba yêu mẹ quá mức nên mới nói như vậy.
Nhiều năm trôi qua, ông đều chờ đợi một mối tình vô vọng.
Nhưng chính ông không biết bà có quay về không, thậm chí còn chuẩn bị sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Giang La không biết nên đối xử với Lục Mạn Chi bằng thái độ gì, chắc chắn gọi mà là không thể, thậm chí cô còn hơi oán hận bà.
Nhưng tối qua khi thấy Giang Mãnh Nam bảo vệ bà như vậy, bà trở về khiến ông vui như phát điên.
Giang La không muốn quét sạch niềm vui của ba, khiến ông mất vui.
Vì vậy cô định tiếp tục xem tình hình thế nào.
...
Sáng sớm hôm sau, báo thức mà Giang La cài đặt hôm qua đã vui sướng vang lên, đó là bài [Mối tình đầu] của Vương Tâm Lăng.
"Ngày mưa xám xịt đọng lại trên gương mặt anh. Đã yêu, đã khóc, đã từng cười rồi cũng đã đau, đến cuối cùng vẫn là biệt ly. Nước mắt của em lăn dài trên má, thì ra đánh mất đi mối tình đầu là cảm giác đau đớn thế này..."
Giang La ấn tắt đồng hồ báo thức, cô ngáp to một cái, uể oải đi ra khỏi phòng.
Sau đó cô ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào khác lạ ở trong không khí.
Hai mắt Giang La vẫn còn nhập nhèm, cô bước đến phòng bếp thì thấy Giang Mãnh Nam đang mặc chiếc tạp dề in hoa nhỏ, bận rộn đi tới đi lui.
Bữa sáng phong phú được dọn lên trên bàn: Nào là bánh trứng phô mai rau củ, yến mạch socola hương quế, còn có món sandwich khai vị cực kỳ bắt mắt, bên trong kẹp thêm phô mai, trứng quậy, rau củ...
Ôi mẹ ơi, xưa giờ cô chưa từng ăn một bữa sáng cao cấp như vậy!
Nếu so sánh bữa sáng mà Giang La thường hay ăn như bún nhạt nhẽo không có vị gì, bánh bao cứng như đá và bánh quẩy nhơn nhớt chẳng khác gì thức ăn cho lợn cả.
"Ba làm cho người phụ nữ kia à?"
"Người phụ nữ kia cái gì, con bé này không có giáo dục, đó là mẹ của con!" Giang Mãnh Nam uốn nắn lại cách ăn nói của con gái: "Con phải lễ phép, đừng để cô ấy hiểu nhầm ba dạy con thành một đứa vô giáo dục."
Giang La bĩu môi phớt lờ, duỗi tay lấy sandwich lại bị một tay Giang Mãnh Nam đẩy ra: "Bữa sáng của con trong phòng bếp."
Cô nhìn về phía bếp lò thì thấy một cái khay đựng nửa quả ngô, hai củ khoai tím và một ly sữa đậu nành nóng hổi.
Cô gái nhỏ lập tức không vui, kéo tạp dề của Giang Mãnh Nam, bắt đầu quậy phá: "Bà ấy thì được ăn bữa sáng ngon lành nhưng con lại ăn đồ ăn cho lợn! A a a, con không chịu không chịu không chịu! A a a."
"Suỵt, con đừng đánh thức mẹ của con." Giang Mãnh Nam bụm miệng cô lại: "Con gọi đó là thức ăn cho lợn, con sống thoải mái quá rồi phải không? Đây là bữa ăn giảm béo mà người ba già này đã tỉ mỉ chuẩn bị cho con, chẳng phải hồi trước con cứ ầm ĩ đòi giảm béo à."
"Mặc dù con muốn giảm béo nhưng không công bằng, không công bằng, không công bằng!" Cô gái nhỏ nắm lấy Giang Mãnh Nam rồi làm nũng, sau đó không nhịn được phát cáu: "Ba đối xử với bà ấy tốt hơn con, con không chịu! Hu hu."
Giang Mãnh Nam mỉm cười cưng chiều rồi xoa đầu cô: "Mẹ con đã quen ăn bữa sáng kiểu Tây này rồi, đồ ăn không phân chia cao sang, giá cả thế nào, tình yêu thương của ba là bình đẳng. Được rồi, con mau rửa mặt đi."
Giang La bĩu môi, ghen tị nói: "À, bà ấy là cô cả vậy con là gì?"
"Con là áo bông nhỏ, được rồi, sáng sớm ầm ĩ cái gì." Giang Mãnh Nam đẩy cô ra khỏi phòng bếp.
Giang La thừa cơ hội bất ngờ tóm lấy sandwich rồi chuồn đi, sau đó cắn một cái vào miếng bánh.
"A con nhỏ này! Ông đây làm nó tận nửa tiếng mới xong đó!"
"Hừ."
Giang Mãnh Nam nhìn áo bông nhỏ của ông chạy ra ban công cho mèo ăn thì bất đắc dĩ mỉm cười...
"Con nhóc thối."
Giang Lan và mèo con cùng thưởng thức miếng bánh sandwich cao cấp, sau đó đi đến phòng của ba rồi đẩy cửa bước vào, nhìn người phụ nữ đang ôm gối ngủ say trên giường.
Cô quay sang nhìn người ba già của mình, ông vẫn đang bận bịu trong phòng bếp.
Cô gái nhỏ rón rén bước vào, tựa vào bên giường quan sát bà.
Không thể không nói, bà có một gương mặt... Đẹp ba trăm sáu mươi độ không một góc chết, gần như không thấy bất cứ tì vết nào, cho dù bà mới tỉnh ngủ vẫn toát lên vẻ ngây thơ lại không kém phần gợi cảm.
Khó trách người ba già của mình lại "ở góa" để chờ đợi bà biết bao năm trời, không có người đàn ông nào chống cự lại được tướng mạo như tiên nữ của bà.
Giang La nhích lại gần hơn, nhìn chằm chằm vào mặt bà ở khoảng cách rất gần.
Nếu... Nếu cô xinh đẹp được như bà thì có chết cũng không hối hận.
Lúc Giang La đang suy nghĩ miên man, người phụ nữ trước mặt bất ngờ mở mắt ra.
Hai người gần như... Mặt kề mặt.
Giang La như tên trộm bị bắt thóp, cô lập tức đỏ mặt rồi vội vàng lùi về sau: "Xin, xin lỗi."
Lục Mạn Chi nắm lấy cổ tay của cô rồi kéo cô vào lòng mình, ra sức cọ xát như đang ôm mèo con: "Cục cưng con đến rồi, con thật đáng yêu."
"A... bà... Chúng ta không thân thiết đến vậy đâu, mau buông ra! Tôi tôi tôi... Tôi chưa chấp nhận bà là mẹ của tôi, bà buông ra!"
Giang La tránh khỏi lồng ngực của bà, ngượng ngùng lùi về sau mấy bước, nhìn bà đầy phòng bị.
Lục Mạn Chi ngồi dậy rồi duỗi người, tỏ vẻ hạnh phúc và thỏa mãn: "Cục cưng, vừa rồi con đang nhìn gì thế?"
"Chỉ tùy tiện nhìn một chút." Cô gái nhỏ trả lời một cách khó chịu: "Nhìn xem những nếp nhăn trên mặt và ở khóe mắt của bà có hình gì."
"Mẹ đâu có mấy thứ này." Lục Mạn Chi đi đến trước mặt cô rồi nâng gương mặt bé xinh của cô lên: "Con có tin tình trạng da của mẹ tốt hơn con hay không?"
"Hừ."
"Sau này mẹ sẽ mua mỹ phẩm tốt để dưỡng da cho con, giám sát con dưỡng da cả sáng lẫn tối."
"Bà... Bà muốn dọn đến chỗ tôi luôn à? Bà muốn ở chung với ba tôi ư? Như vậy không được, bà là một ngôi sao nổi tiếng."
Lục Mạn Chi vẫn chưa trả lời thì Giang Mãnh Nam đã gọi: "Ăn cơm thôi."
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, lâu rồi mẹ không ăn thức ăn do ba con nấu." Bà khoác tay Giang La rồi nói.
"Bà... Bà đừng động tay động chân, ôi chao sao bà bám người thế, buông ra." Giang La không chịu nổi người phụ nữ còn bám người hơn mèo này.
Lục Mạn Chi nhìn thấy điểm tâm trên bàn thì kinh ngạc: "Anh Mãnh, anh lấy đâu ra bữa sáng phong phú quá vậy?"
"Sáng nay anh ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn nhưng phần đông cửa hàng vẫn chưa mở cửa, chỉ mua được bấy nhiêu, em ăn tạm nhé." Giang Mãnh Nam nhẹ nhàng nói.
Nhưng Giang La biết sáng nay ông đã rời giường ra ngoài lúc năm giờ sáng.
Hừ.
Cô bèn trợn trắng mắt.
Lục Mạn Chi kéo ông ngồi xuống bên cạnh mình: "Chúng ta cùng ăn thôi, anh Mãnh."
"Được."
"Anh rót cho em một ly sữa bò."
"Em uống đi, đây là sữa bò tươi."
"Vâng, em yêu anh."
Giang La ngồi ở đối diện nhìn Lục Mạn Chi cầm nĩa bằng tay phải, tay trái thì nắm chặt tay Giang Mãnh Nam, hại ông chỉ đành cầm đũa bằng tay trái.
Cả cái bàn lớn thế này mà hai người cứ ngồi sát bên nhau, dính với nhau như nhựa cao su vậy.
Không thể chịu được nữa.
Lục Mạn Chi thấy Giang La không ăn gì thì tò mò hỏi: "Những món này không hợp khẩu vị của cục cưng sao?"
"Không phải, tôi có chứng buồn nôn vào buổi sáng."
"Hả, con bị bệnh ư?"
"Đúng vậy đúng vậy, bị bệnh thấy người ta anh anh em em thì muốn nôn ngay."
Giang Mãnh Nam nghe cô gái nhỏ nói bằng giọng điệu quái gở ấy bèn trách mắng: "Con đừng nói bậy, lo ăn đi, bệnh này bệnh nọ gì."
Lúc cô và Kỳ Thịnh dính lấy nhau, ông đã nói gì chưa?
"Hừ!" Giang La cầm củ khoai tím lên rồi nhai một cách nhạt nhẽo.
"Cục cưng, nếm thử yến mạch sữa bò đi nào."
"Đang giảm béo." Cô lạnh lùng từ chối.
"Giảm béo? Ở chỗ mẹ có rất nhiều thực đơn giảm béo tốt cho sức khỏe, sau này mẹ sẽ nấu bữa ăn giảm béo cho con mỗi ngày, chúng ta có thể ăn chung với nhau."
Giang La đẩy lưỡi vào khoang miệng gần quai hàm, không trả lời bà.
Người phụ nữ này thật là... Cứ thích làm mẹ người ta bất kể người ta có chịu được hay không.
Giang La hoàn toàn không có cảm giác gì với một người mẹ trẻ thế này, cô còn chẳng thể gọi chị nữa nói chi đến mẹ.
"Hôm nay cục cưng muốn làm gì, mẹ dẫn con đi dạo được không, giờ đang là mùa hè, mẹ muốn mua một chiếc váy xinh đẹp cho con."
"Không muốn, hôm nay tôi phải điền nguyện vọng, tôi phải đến trường."
"Vậy mẹ sẽ đi cùng con!"
"Tôi không muốn, tôi không hề muốn."
Nếu có người mẹ ngôi sao như Lục Mạn Chi đi học cùng cô thì chẳng phải... Muốn lấy mạng của cô luôn sao?
Cô sẽ trở thành gấu trúc khổng lồ bị các bạn trong trường vây xem!
"Được rồi." Lục Mạn Chi nhún vai, cưng chiều nhìn cô: "Vậy mẹ ở nhà với ba."
"Ba không cần ai ở cùng cả, ba phải đến quầy bán hàng kiếm tiền." Giang Mãnh Nam nói: "Kiếm tiền nuôi gia đình."
"Ôi, các người không ai cần em hết, em khó chịu quá, đau lòng chết mất."
Giang Mãnh Nam lập tức ôm eo của bà, cưng chiều an ủi: "Được được được, hôm nay anh đi chơi với em được không?"
"Vâng, ông xã tuyệt vời nhất."
Giang La thấy Lục Mạn Chi lại bắt đầu tựa vào ngực ba mình và nũng nịu thì nhíu mày thành cái bánh quai chèo.
Hóa ra kỹ năng nũng nịu tuyệt đỉnh của cô là do di truyền?
Cô nũng nịu thì không cảm thấy gì nhưng khi xem mẹ làm nũng lại suýt ói ngay tại chỗ.
Có điều...
Thấy Giang Mãnh Nam hạnh phúc như vậy, cô dần dần không còn thấy khó chịu với người mẹ này nữa.
Cô hy vọng ba sẽ được hạnh phúc, ở cùng với người yêu của mình, mãi mãi không chia lìa.
"A phải rồi, cục cưng, mẹ tìm thấy quà rồi." Lục Mạn Chi vội vàng chạy đến phòng ngủ và lấy một cái hộp nhỏ chứa son môi đưa cho Giang La: "Con xem có thích màu son này hay không?"
Giang La nhận lấy thỏi son, nàng đọc không hiểu chuỗi tiếng Anh trên đó nhưng quà của Lục Mạn Chi chắc chắn là hàng cao cấp.
Cô mở hộp rồi vặn son ra, đó là màu hồng nâu khá bình thường, mùi hương thơm nồng vị socola.
"Đến đây, mẹ thoa thử cho con."
Lục Mạn Chi nắm tay Giang La đến trước gương trong toilet, Giang Mãnh Nam sau lưng bèn gọi: "Này này, hai người ăn cơm đi đã."
"Đừng có gấp."
Bà lấy son môi, chậm rãi thoa lên môi Giang La, động tác thành thạo như một chuyên gia trang điểm.
Giang La nhìn chằm chằm gương mặt dịu dàng của người phụ nữ gần trong gang tấc, cả người bà thơm ngát, đến hơi thở cũng... Thoang thoảng mùi thơm nhẹ nhàng.
Bà là... Mẹ của cô.
Sau này cô đã có mẹ rồi.
Lục Mạn Chi thoa son cho cô xong bèn vịn vào vai cô, nhìn cô gái trong gương.
Màu hồng nâu dịu dàng tôn lên làn da trắng ngần của cô.
"Cục cưng của chúng ta đẹp quá."
"Không có." Giang La biết mẹ ruột đang nói dối mình: "Tôi không đẹp."
Lục Mạn Chi vuốt mái tóc rối bời của cô gái nhỏ: "Con đợi một lát."
Sau đó bà xách túi du lịch trong phòng ngủ ra, lấy cặp bản, lô cuốn, chun cột tóc và một đống dụng cụ làm đẹp ra. Bà đứng ngắm nghía gương mặt của cô một hồi mới thắt một bím tóc đơn giản cho cô, chải tóc mái ngang trán rồi mới lấy đồ trang điểm ra, trang điểm cho cô theo phong cách tự nhiên nhất.
Sau đó bà còn lấy một cái mũ màu socola rồi đội lên đầu cô: "Bây giờ thì sao, thì sao?"
Giang Lan nhìn cô gái dịu dàng và ngọt ngào trong gương bèn sốc toàn tập.
Hình như bà chỉ tùy tiện chỉnh trang một tí mà cô như biến thành người khác.
"... Thật sự đẹp hơn rất nhiều! Tại sao như vậy? Chỉ trang điểm đơn giản mà..."
Lục Mạn Chi nắm bả vai cô gái nhỏ như chị em thân thiết...
"Con là cục cưng của anh Mãnh và mẹ thì sao có thể không xinh đẹp cho được. Sau này mẹ sẽ từ từ dạy con cách ăn diện, mua cho con những chiếc váy đẹp đẽ và khí chất. Ừm... con chỉ cần gầy xíu nữa là đẹp rồi."