Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 77

Xét thấy thân phận của Lục Mạn Chi nhạy cảm nên Giang Mãnh Nam không tiết lộ cho bất cứ ai biết tin mình sắp chuyển nhà.

Xe đẩy “mì xào Mãnh Nam” cũng được Giang Mãnh Nam chuyển nhượng cho ông anh bán cơm chiên trứng bên cạnh ngày thường rất hay quan tâm chăm sóc mình.

Có người nói, Giang Mãnh Nam được phú bà bao nuôi rồi.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lời đồn này bị mọi người lan truyền có đầu có đuôi. Dù sao thì với điều kiện ngoại hình hiện tại của Giang Mãnh Nam, rất có khả năng sẽ được một bà chị giàu có nào đó coi trọng mà bao nuôi.

Chỉ trong vòng một đêm, cha con Giang Mãnh Nam hoàn toàn biến mất khởi ngõ Vụ Túc, rời đi một cách sạch sẽ nhanh chóng, không để lại bất cứ dấu vết, cũng không có dấu hiệu báo trước.

Mùa hè kết thúc, thường đồng nghĩa với ly biệt.

Song không ai có thể ngờ được rằng cô gái bình thường vẫn luôn ở bên cạnh mọi người, nhút nhát ít nói không đáng chú ý ấy lại đột ngột rời khỏi nơi này, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Mỗi lần cuối tháng tám, đêm trước khi chia tay nhau, bọn trẻ con trong ngõ Vụ Túc sẽ tụ tập cùng một chỗ để trò chuyện với nhau, khi nhắc đến cô bé ấy, trong lòng mọi người đều tràn ngập xót xa và hối hận.

Rõ ràng cô ấy là một cô gái không được mọi người săn đón nhất, cũng mờ nhạt nhất trong cả nhóm.

Hồi bé từng bị họ bắt nạt, từng bị họ cười nhạo, từng bị họ sai khiến… Nhưng lúc nào cô ấy cũng mỉm cười với họ, chưa bao giờ oán trách họ, vẫn thích chạy theo chơi cùng họ, hỏi họ có thể kết bạn với nhau không, tớ chơi giỏi lắm nhé.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thế nên trong các trò chơi đánh nhau của đám con trai, cô bé mập ấy sẽ trở thành “tấm chắn thịt” của chúng, mỗi lần đều sẽ bị đẩy ngã xuống vũng lầy, cả người dính đầy bùn đất như một chú lợn con bẩn thỉu, vẻ mặt trông như sắp khóc đến nơi.

Mà trong trò chơi đóng vai gia đình của các bé gái cũng chưa bao giờ có bóng dáng của cô bé ấy. Cô bé chỉ xứng ngồi một bên hâm mộ nhìn các bé gái khác, thấy các bạn cười vui, cô bé ấy cũng sẽ nhếch môi cười trông rất ngớ ngẩn.

Bây giờ cô ấy đã đi rồi, chuyện hồi bé mới được mọi người nhớ lại lần nữa.

Họ kể cho nhau nghe hồi bé mình từng đối xử với cô ấy tệ cỡ nào, không biết cô ấy có tức giận hay bất mãn gì không, chắc chắn là có rồi, chẳng qua cô ấy chưa bao giờ biểu hiện trước mặt mọi người.

Cô ấy rất thích cười, hơn nữa lúc nào cũng nở nụ cười thật tươi.

Bây giờ hối hận thì đã quá trễ rồi, họ sẽ không bao giờ có cơ hội bù đắp lại sai lầm thời thơ ấu.

Cô gái ấy đã trở thành sự tiếc nuối và nỗi hụt hẫng lớn nhất trong cảm nhận của mỗi đứa trẻ sống trong ngõ Vụ Túc.

Nhất là Mập, Mập thật sự là người buồn bã nhất trong cả nhóm.

Rõ ràng hai người họ đều là những đứa trẻ từng bị các bạn nhỏ khác cười nhạo, bị cô lập, thế nhưng Mập lúc nào cũng thích bắt nạt Giang La.

Cô ấy đã từng nói với Kỳ Thịnh rằng, không thích nghe thấy người khác gọi mình là “Lợn”.

Kỳ Thịnh và Than chưa bao giờ gọi cô ấy bằng nickname đó, họ đều gọi cô ấy là “cục cưng”, chỉ có mình Mập lúc nào cũng luôn miệng kêu cô ấy là “Lợn”, “Lợn”.

Vậy mà Giang La chưa bao giờ nổi giận với anh ấy, còn đối xử rất tốt với anh ấy, gọi anh ấy là “anh Mập” bằng giọng nói ngọt ngào.

Sau này thông qua tin tức trên QQ, Mập mới biết được nguyên nhân cô ấy rời đi.

Cô ấy đăng ký nguyện vọng thi vào trường Đại học Hồng Kông, hơn nữa cũng đã tìm được mẹ ruột của mình nên cô ấy muốn dọn nhà sang Hồng Kông sinh sống cùng cha mẹ. Chẳng qua thân phận mẹ ruột của cô ấy rất nhạy cảm nên không thể tiết lộ quá nhiều với các bạn bè chung quanh. Ngoại trừ Tống Thời Vi, Than, Kỳ Thịnh và Mập, không còn ai khác biết tin tức về cô ấy.



Ngày máy bay hạ cánh xuống sân bay Hồng Kông, ngoài trời mưa phùn rơi tí ta tí tách.

Trong khoang máy bay hạng thương gia, Giang Mãnh Nam lấy một chiếc khăn che mặt kinh điển của bọn cướp ngân hàng do ông tự tay chuẩn bị kỹ lưỡng, đưa cho Lục Mạn Chi: “Lát nữa máy bay hạ cánh, em đeo cái này vào, đỡ bị paparazzi chụp lén hoặc là bị fans hâm mộ nhận ra.”

“Ai muốn đeo thứ này chứ? Trông như thằng hề vậy.” Lục Mạn Chi ném khăn che mặt lên người Giang Mãnh Nam, sau đó chính bà cũng nằm ngả lên người ông cười khanh khách.

Mỗi phút mỗi giây ở bên ông, Lục Mạn Chi đều cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng Giang La ngồi bên cửa sổ lại ỉu xìu, chỉ im lặng không nói một lời nhìn mây trôi ngoài cửa sổ, bất kể Giang Mãnh Nam nghĩ mọi cách trêu đùa để mình vui vẻ kiểu gì, cô cũng không tài nào cười nổi.

Cô đeo tai nghe rồi bắt đầu phát ca khúc [Viết thơ cho em] của Ngô Khắc Quần.

Giang Mãnh Nam ngồi xuống bên cạnh cô nhóc, tháo tai nghe của cô ra: “Cục cưng, lát nữa xuống máy bay con sẽ được gặp cậu cả và cậu hai, con phải ngoan một chút, chào hỏi các cậu đàng hoàng, biết chưa?”

“Con biết rồi, con có còn là con nít nữa đâu.”

“Phải rồi, mẹ nghe anh trai bảo là Thanh Trì cũng ngồi chuyến bay hôm nay trở về, kết thúc chuyến du lịch vòng quanh trái đất trong kỳ nghỉ của thằng bé.” Lục Mạn Chi cười nói: “Cục cưng, nói không chừng lát nữa con sẽ được gặp anh trai của con đấy.”

“Anh trai gì chứ.”

“Thì là con trai của anh trai mẹ, Lục Thanh Trì, chẳng phải con vẫn mong có một người anh trai là chàng trai ấm áp sao? Lục Thanh Trì là anh họ của con, thằng bé này thú vị lắm, chắc chắn con sẽ thích nó.”

Giang Mãnh Nam: “Năm nay thằng bé cũng tốt nghiệp cấp 3 phải không nhỉ?”

“Chứ còn gì nữa, nó cũng thi đậu đại học Hồng Kông.”

“Vậy thì cục cưng nhà mình có bạn chơi cùng rồi.”

“Thằng bé đã mong được có em gái từ rất lâu, lần này mẹ đi đón hai cha con con về đây, nó còn đòi đi theo mẹ, sốt ruột muốn được gặp cô em họ nhỏ bé của nó.”

Giang La hỏi với thái độ thờ ơ: “Thế thì sao anh ấy không đi cùng mẹ?”

“Tại vì mấy người bạn học của thằng bé hẹn nó ra nước ngoài du lịch, nó không từ chối được. Mấy ngày trước nó còn gọi điện hỏi mẹ rằng em gái thích gì, muốn mang quà về cho nữa đấy.” Lục Mạn Chi xoa đầu cô: “Thằng bé sẽ là một người anh trai dịu dàng.”

Giang La tựa đầu vào cửa sổ thủy tinh, thái độ hơi ngang bướng, giọng rầu rĩ: “Con chỉ có một người anh trai thôi, những người khác đều không phải là anh trai của con.”

Giang Mãnh Nam “chậc” một tiếng: “Đến giờ vẫn còn dư âm à? Vẫn chưa bình tĩnh lại được hả?”

Lại nói ánh mắt của cô nhóc đều sắp đỏ hoe, cô đã nghe ca khúc [Viết thơ cho em] tuần hoàn suốt mấy tiếng đồng hồ, đây là ca khúc mà hồi trước Kỳ Thịnh từng hát tặng cho cô…

Sao có thể dễ dàng bình tĩnh đến thế.

“Yêu xa có phải là trái pháp luật đâu.” Giang Mãnh Nam hỏi cô: “Sao con cứ nhất quyết đòi chia tay với nó?”

“Kỳ Thịnh cần người bầu bạn bên cạnh. Con không thể ở bên cạnh anh ấy, đành phải để một cô gái khác bầu bạn với anh ấy.”

“Nếu thật sự đổi sang cô gái khác thì chắc con sẽ khóc lóc sướt mướt ấy nhỉ?”

“Ba đừng nói nữa!” Khóe mắt Giang La đỏ hoe, bây giờ cô đã kìm lòng không đậu sắp khóc rồi: “Con đã chia tay rồi, con không muốn hối hận đâu.”

Lục Mạn Chi rút khăn tay ra lau nước mắt giúp cô nhóc, giọng nói dịu dàng an ủi: “Thực ra, trong lòng con vẫn không dám khẳng định cậu ấy thật lòng thích con, hay chỉ muốn con ở bên cạnh cậu ấy… cho nên con mới nói lời chia tay chứ gì?”

Giang La mím môi, không nói một lời.

Lúc nào mẹ cũng có thể dùng một câu nói để đâm trúng tim đen của mình.

“Chia tay cũng tốt, hai đứa có thể cho nhau thời gian để suy nghĩ lại về mối tình này. Thời gian là thứ tốt nhất để trau rèn lòng dạ con người.”

Nhìn cảnh vật thành phố phồn hoa dần dần hiện lên trước mắt, trong lòng Giang La thấp thỏm lo âu.

Nếu như, thời gian không thể rèn giũa tấm lòng mà cô muốn, vậy thì từ nay về sau, núi xa biển rộng…

Cô sẽ hoàn toàn đánh mất tình yêu của đời mình.



Sau khi bước xuống cầu thang máy bay trong sân bay, Lục Mạn Chi vào phòng nghỉ VIP của sân bay để hơi hóa trang một chút. Giang Mãnh Nam cũng đi theo bà, Giang La chạy đến trạm làm thủ tục ký gửi vận chuyển thú cưng để đón Meo Meo.

Mèo con vẫn luôn được Giang La nuôi thả, ban ngày thường xuyên chuồn ra ngoài tìm mấy chú mèo con khác để chơi đùa, đến tối sẽ biết đường về nhà, cho nên chú mèo này rất dạn dĩ, không cảm thấy khó chịu vì quãng đường bay dài mà chỉ nhìn Giang La kêu “meo meo”, tràn ngập lưu luyến đối với cô chủ nhỏ của mình.

“Nào, để tao mang mày về nhà, không phải nhà cũ của tụi mình đâu, là nhà mới.”

Cô bế chú mèo ra khỏi khoang chân không rồi đặt chú mèo vào ba lô, đeo lên lưng một cách vững vàng.

Một thiếu niên đeo tai nghe, mặc áo thun tay ngắn màu đỏ của một nhãn hiệu nổi tiếng thong thả đi ngang qua chỗ Giang La. Anh ta vừa đi vừa cúi đầu chơi trò chơi trên di động.

Giang La thấy anh ta đeo một con chim cánh cụt bông mũm mĩm cao bằng nửa người trên lưng.

Thật đáng yêu!!!

Giang La thích chim cánh cụt nhất, không chút suy nghĩ mà lập tức móc di động ra, chụp một tấm ảnh chú chim cánh cụt nhồi bông được đeo trên lưng thiếu niên kia, định bụng chờ lát nữa cho ba mình xem.

Lại không ngờ cô quên mất tắt chế độ đèn flash của máy ảnh điện thoại.

Một tiếng “tách” vang lên, thiếu niên ăn mặc modern kia quay đầu lại, cau mày nhìn về phía Giang La.

Giang La chỉ muốn đội quần bỏ trốn.

Thiếu niên kia có vẻ rất bất mãn, tiến lại gần chất vấn: “Cô chụp lén tôi hả?”

“Xin… xin lỗi anh, không phải tôi chụp mặt anh đâu, tôi chỉ chụp chú chim cánh cụt trên lưng anh thôi.” Giang La liên tục nói lời xin lỗi: “Thật sự rất xin lỗi.”

Anh ta lạnh giọng chất vấn: “Chưa được sự đồng ý của tôi, ai cho phép cô chụp nó?”

“Rất xin lỗi, chẳng qua tôi rất thích cánh cụt nên mới…”

“Thích thì có thể chụp lung tung hả? Hơn nữa ai biết cô chụp cái gì?”

“Tôi cho anh xem ảnh là được, thật sự chỉ chụp chim cánh cụt thôi.” Lần đầu tiên Giang La gặp phải chuyện này nên trong lòng cũng hơi lo sợ, run lẩy bẩy lấy di động ra, mở màn hình đưa cho thiếu niên: “Anh xem nè, tôi không có chụp mặt của anh, anh quay lưng về phía tôi mà.”

Thiếu niên nhìn lướt qua màn hình di động của Giang La. Hình như anh ta đang chơi game trực tuyến với ai đó nên nhỏ giọng giải thích một tiếng: “Không có gì, gặp phải một con nhóc mập chụp lén tôi mà thôi. Các cậu chơi tiếp đi, tôi xử lý xong vụ này trước đã.”

Dứt lời, anh ta tháo tai nghe ra, lạnh lùng nói với Giang La: “Xóa ảnh chụp đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

Giang La vốn đã định xóa bức ảnh chim cánh cụt đó, chẳng qua vừa nghe thấy anh ta gọi mình là “con nhóc mập”, lửa giận của cô lập tức dâng lên.

Mấy năm qua, Kỳ Thịnh vẫn luôn che chở bên cạnh cô nên chung quanh không một ai dám gọi cô bằng những biệt danh mang tính sỉ nhục xúc phạm. Nam sinh trước đó từng gọi cô là “La lợn” đã bị Kỳ Thịnh đánh đến mức chỉ cần thấy cô sẽ tránh mặt, không dám xuất hiện trong trường trung học phổ thông số 1 Hạ Khê thêm lần nào nữa.

Cho nên Giang La đã gần như hết nhạy cảm với loại xưng hô này. Bây giờ bất thình lình nghe thấy có người gọi mình kiểu đó, trong lòng cô cực kỳ khó chịu.

“Anh vừa gọi tôi là gì?”

Thiếu niên nói với vẻ mặt không kiên nhẫn: “Mau xóa ảnh đi.”

“Anh gọi tôi là nhóc mập, đúng không?”

“Ừ đấy, thế thì sao?”

“Nói xin lỗi tôi.” Giọng điệu của Giang La trở nên mạnh mẽ hơn nhiều: “Nếu không, tôi sẽ không xóa bức ảnh này.”

Kỳ Thịnh không còn ở bên cạnh cô nữa, từ hôm nay trở đi, cô phải học được cánh tự bảo vệ bản thân, không thể mặc cho người khác ức hiếp mình.

“Đùa cợt ngoại hình của người khác là hành vi rất bất lịch sự, không có ý thức. Anh cần thiết nói lời xin lỗi tôi.”

“Cô bị điên hả? Tôi thích nói sao là chuyện của tôi, cô quản được tôi chắc?”

“Vậy thì tôi thích chụp sao cũng là chuyện của tôi. Anh có tư cách gì mà bắt tôi phải xóa ảnh?”

Thấy cô bé dần dần trở nên mạnh mẽ, không còn chút dáng vẻ khiêm tốn nói xin lỗi như lúc nãy, thiếu niên móc di động ra đe dọa: “Xem ra tôi phải gọi cảnh sát đến đây xử lý mới được. Cô chụp lén tôi có bằng chứng rõ ràng nhưng tôi gọi cô là nhóc mập lại không có chứng cứ. Cô nói xem đến lúc đó ai sẽ chịu thiệt thòi?”

Anh ta vừa dứt lời thì Giang La bấm nút dừng ghi âm, giơ điện thoại lên: “Xong, tôi cũng có bằng chứng, chính miệng anh gọi tôi là nhóc mập, còn gọi tận hai lần. Báo cảnh sát thì báo cảnh sát, để xem ai sợ ai!”

“…”

Đúng lúc này, di động reo lên, thiếu niên quay lưng sang chỗ khác bắt máy.

“A lô, ba, con đang gặp phải rắc rối, có một nữ sinh chụp lén con, con định báo cảnh sát xử lý chuyện này.”

“Lần này thật sự không phải là con chủ động gây chuyện đâu nhé.”

“Hả? Cô út với em gái đã đến rồi à? Vâng, con đến ngay đây.”

Giang La cũng nhận được điện thoại của ông ba giục cô mau đến phòng VIP của khách quý, nhà cậu cả đã chờ từ lâu.

“Sao con bất lịch sự thế hả? Còn lề mề gì nữa! Mau đến đây!”

Cô trả lời lí nhí: “Con đi đón em mèo, đến ngay đây đến ngay đây!”

Giang La và thiếu niên kia nhìn nhau, không ai chịu nhường một bước. Thiếu niên kia lạnh lùng nói: “Coi như cô ăn may, tôi còn bận việc khác, không rảnh so đo với cô.”

“Phải nói là tôi không so đo với anh mới đúng!” Nói đoạn, cô lại cầm điện thoại chĩa thẳng vào mặt anh ta chụp một bức ảnh: “Tôi sẽ đăng bức ảnh này vào không gian QQ để bạn bè của tôi cũng mắng anh.”

“…”

“Cô bị khùng hả? Xóa!”

Giang La xoay người bỏ chạy. Nói đăng lên không gian QQ chỉ là nói đùa nhưng cô vẫn muốn nói như thế để chọc giận nam sinh ngang ngược càn quấy này.

Thiếu niên lập tức đuổi theo, Giang La kêu to: “Anh định đánh người hả?”

Hành khách chung quanh đều đưa mắt nhìn sang bên này. Thiếu niên tức giận đến mức đầu bốc khói nghi ngút, cuối cùng anh ta đành phải bỏ cuộc, trơ mắt nhìn cô bé trợn mắt lè lưỡi với mình càng chạy càng xa.

“Tên nào thế không biết.”

Giang La vội vàng chạy đến phòng nghỉ VIP của khách quý. Lục Mạn Chi lập tức nghênh đón cô, thấy cô nhóc hoảng hốt vội vã chạy vào, không ngừng thở hổn hển, bà sốt ruột hỏi: “Sao vậy cục cưng? Sao con lại chạy?”

“Con gặp phải một tên rất xấu bụng, anh ta mắng con.”

“Hả! Sao con không gọi điện thoại cho ba?”

“Không sao đâu, anh ta chỉ là một tên ngốc thôi.”

Lục Mạn Chi dẫn Giang La đi đến trước mặt hai người cậu: “Lại đây gặp cậu cả với cậu hai của con.”

Cậu cả Lục Kỳ mặc một bộ tây trang, thoạt nhìn có vẻ rất ít khi nói cười, khí chất lạnh lùng băng giá.

Cậu hai Lục Linh trông hoạt bát hơn nhiều, trang phục cũng thoải mái hơn. Vừa thấy Giang La, ông ấy vội vàng kéo cô lại chỗ mình, vừa xoa đầu vừa nhéo má, thích vô cùng.

“Anh ơi mau nhìn nè, con bé này giống y chang Mạn Mạn hồi nhỏ, ha ha ha, là một đứa bé ngoan.”

Lục Kỳ quan sát cô tỉ mỉ, ánh mắt cũng tràn đầy cưng chiều, đặt món quà mà mình đã chuẩn bị sẵn vào tay Giang La: “Bé ngoan, mong rằng cháu sẽ thích. Sau này chúng ta sẽ là người một nhà.”

“Cháu cảm ơn cậu cả ạ.”

Giang La mở hộp quà, thấy bên trong là một chiếc đồng hồ Cartier kiểu nữ được nạm đầy kim cương hồng, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, vô cùng xinh đẹp.

Món quà đắt tiền cỡ này… Cô quay đầu nhìn ba theo phản xạ.

Giang Mãnh Nam không khỏi do dự: “Con bé còn nhỏ, cho nó đeo đồng hồ đắt tiền cỡ này thì có lẽ không… không được ổn cho lắm…”

“Đây là tấm lòng của tôi dành cho cháu gái của tôi.” Lâm Kỳ lạnh nhạt liếc Giang Mãnh Nam một cái: “Cậu có ý kiến hả?”

“…”

Giang Mãnh Nam lập tức câm miệng.

Không… không dám có ý kiến.

Hồi thập niên chín mươi, nếu không phải ông anh này trăm phương ngàn kế che chở hai cha con họ thì e rằng… họ sẽ không còn tính mạng để sống đến bây giờ nữa ấy chứ.

Đúng lúc này, Lục Thanh Trì vội vàng chạy vào phòng nghỉ: “Xin lỗi cháu đến trễ, cô út đến rồi ạ! Em gái của cháu đâu? Cháu chuẩn bị sẵn quà cho con bé rồi đây.”

“Thanh Trì.” Lục Mạn Chi giơ tay kéo anh ta về phía mình: “Lại đây gặp em gái cháu đi, sau này chúng ta là người một nhà nên phải yêu thương đỡ đần nhau nhé. Cháu dẫn em đi chơi nhiều một chút, bảo vệ em gái cho chu đáo đấy nhé!”

“Chắc chắn rồi.”

Lục Thanh Trì tháo con chim cánh cụt siêu to khổng lồ nhồi bông đang đeo trên lưng xuống: “Cháu mua cái này để tặng cho em Giang đấy.”

Anh ta quay đầu lại, chợt thấy thiếu nữ đứng bên cạnh Lục Kỳ - cha ruột của mình, không khỏi sửng sốt mấy giây, sau đó tức giận quá mức chỉ vào cô hét lên:

“Con nhóc mập thối tha này! Xóa ảnh chụp của tôi đi!”

Giang La vội vàng trốn sau lưng Giang Mãnh Nam: “Ba! Chính là anh ta bắt nạt con! Ba mau đánh anh ta giúp con đi!”

“Ớ… Có phải là hai đứa hiểu lầm gì đó không?” Giang Mãnh Nam ôm con gái: “Đây là Thanh Trì phải không?”

“Đúng rồi.” Lục Mạn Chi thắc mắc: “Thanh Trì, đây là em gái cháu mà, chẳng phải hồi trước cháu cứ lải nhải là muốn được gặp em gái hay sao?”

Lục Thanh Trì ôm chim cánh cụt nhồi bông, mặt đần thối ra…

“Cô út, cô bảo con nhóc mập này… là em gái cháu á?”

“Mẹ nghe thấy anh ta nói gì chưa? Anh ta còn gọi con là nhóc mập nữa chứ!”

“Thanh Trì, không được gọi em gái kiểu đó đâu nhé! Em gái không thích đâu.”

Lục Kỳ giơ chân đạp anh ta một phát: “Mày giỏi quá nhỉ? Mới gặp mặt đã bắt nạt em gái hả?”

“Ba! Đều là hiểu lầm!” Lục Thanh Trì liên tục né tránh cú đá của ba mình: “Tại em ấy chụp lén con trước mà! Nếu con biết em ấy là em gái của con thì con sẽ không bao giờ so đo với em ấy đâu!”

“Tôi không chụp anh, tôi chỉ chụp bé chim cánh cụt thôi! Anh tự luyến nó vừa vừa thôi, anh có phải trai đẹp gì đâu!”

“Tôi không phải là trai đẹp á? Cô đi dạo quanh Hồng Kông này hỏi thăm một lượt xem, có rất nhiều công ty quản lý nghệ sĩ đều muốn ký hợp đồng với tôi đấy nhé.”

Bình tĩnh mà đánh giá thì ngoại hình của Lục Thanh Trì, bỏ thêm gien vượt trội của nhà họ Lục nên rất đẹp trai, chắc chắn là thuộc dạng đẹp trai vô đối không có chỗ chê.

Thế nhưng Giang La đã có thành kiến trước với anh ta nên bây giờ hoàn toàn coi anh ta là loại con trai xấu xa cay nghiệt đanh đá, mà các cụ có câu tâm sinh tướng, cho nên bắt Giang La cảm thấy Lục Thanh Trì đẹp trai là điều bất khả thi.

Hai người giương cung bạt kiếm, giằng co không ai chịu nhường nhịn ai, tình huống này phiến các phụ huynh cũng rất xấu hổ.

Lục Kỳ đạp con trai mấy phát thật mạnh, bắt anh ta phải nói xin lỗi em gái.

Tóm lại tất cả mọi sai lầm đều do Lục Thanh Trì gây ra, còn em gái chắc chắn không hề sai lầm.

Lục Thanh Trì nhìn chú chim cánh cụt nhồi bông trên tay mình rồi lúng túng nhìn cô nhóc nấp sau lưng ba, nói với vẻ mặt ngượng nghịu: “Xin lỗi em, thật sự chỉ là hiểu nhầm, đây là món quà mà anh chuẩn bị trước để tặng em, anh cõng nó từ nước ngoài về đến đây, em gái đừng so đo với anh.”

Giang La ngượng ngùng nhận lấy chú chim cánh cụt nhồi bông mà mình cực kỳ thích, sau đó nói: “Nhưng em vẫn rất tức giận, phải làm sao bây giờ?”

“Em tức giận thì anh sắp tức điên lên rồi đây!”

“Anh nhìn lại anh mà xem, vẫn chưa biết hối cải kìa.”

“Anh… anh hối cải rồi…” Lục Thanh Trì quả thực sắp bị cô nhóc này chọc giận đến mức điên lên: “Anh hối cải cái búa…”

Dứt lời, Lâm Kỳ lại đạp lên đùi anh ta một phát: “Mày định búa với liềm gì hả?!”

“Con không có, ba, ba đừng đánh con trước mặt cô dượng chứ! QAQ”

“Nhanh lên, dỗ em gái đến khi nào em ấy cười mới được.”

“Con biết dỗ em ấy cười kiểu gì chứ?”

Giang La nói ngay lập tức: “Anh cho em đánh anh một cái.”

Lục Thanh Trì đang định bảo em đừng có mơ, không ngờ Lục Kỳ lại xách cổ áo anh ta, lôi đến trước mặt Giang La: “Bé ngoan, sau này cháu thích thì cứ đánh nó thoải mái, đừng khách sáo với cậu.”

Lục Thanh Trì: …

Giang La cười gian xảo, ôm bé chim cánh cụt nhồi bông, dùng cái đầu mềm mại của chim cánh cụt gõ lên đầu Lục Thanh Trì một cái, coi như cho ông anh họ này một bài học.
Bình Luận (0)
Comment