Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 86

Sáng sớm, lúc Giang La ra khỏi phòng thì Kỳ Thịnh đã rời đi rồi.

Công Chúa đang bị nhốt trong lồng thấy cô bèn đứng dậy, ánh mắt háo hức nhìn về phía cô.

Hôm nay, cô không có tiết học cũng không có hoạt động câu lạc bộ nào cả, có thể thoải mái nằm dài ở nhà cả ngày.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Giang La mở lồng thả Công Chúa ra, chú chó chồm lên người cô khiến cô ngã xuống thảm, nó ngửi ngửi rồi li.ếm mặt cô.

“Thôi, thôi, được rồi mà!”

Công Chúa có bộ lông rất mềm và bồng bềnh, lại còn thơm như này xem ra là mới được tắm hai ngày trước, trên cổ đeo một chiếc nơ nhỏ màu đen trông cũng ra dáng một quý ông ra phết.

Giang La vuốt v.e hai cái tai mềm mại của nó: “Anh ấy gói mày thành món quà thế này là muốn tặng cho ai đây không biết?”

Chú chó liếm tay cô, được một lúc thì bất chợt ngửi thấy mùi thức ăn, bèn đi vào trong phòng bếp. Giang La thấy trên bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn một bữa sáng đơn giản nhưng cũng khá đẹp mắt, gồm trứng ốp la và sữa ấm được đựng trong bình giữ nhiệt.

Món trứng được ốp lòng đào khá ngon, Giang La vừa ăn sáng xong thì nhìn thấy một hình vẽ trên miếng băng cá nhân kẹp dưới chiếc kẹp hình cún con ở cạnh bàn.

Bên mặt màu trắng của chiếc băng cá nhân có vẽ một con chim cánh cụt đầu óc choáng váng, ngồi bệt dưới đất, trông ngốc nghếch vô cùng.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Thay đi.”

Giang La sờ vào miếng băng cá nhân trên tai cô, khó chịu hừ nhẹ một tiếng rồi rút điện thoại ra nhắn tin cho người nào đó: [Anh yêu em quá nhỉ.]

Kỳ Thịnh: [Tất nhiên.]

La lợn: [Ôi, không thèm phản bác luôn cơ à?]

Kỳ Thịnh: [Rảnh rỗi vậy tí lau nhà đi nhé.]

La lợn: […]

Mơ đẹp đấy!

Ở công ty gaming, Kỳ Thịnh và một số lập trình viên đang ngồi ở bàn tròn trong phòng làm việc, thảo luận về việc phát triển các kỹ năng mới cho nhân vật trong game. Giám đốc Kỳ trước nay một khi đã vào giờ làm thì sẽ không bao giờ phân tâm, thế mà hôm nay vừa làm việc lại vừa nhắn tin với ai đó, trời sắp sập hay sao thế không biết?

Anh cầm chiếc bút laser đứng trước màn hình trình chiếu PPT để phân tích tính khả thi của code game, thỉnh thoảng thấy điện thoại trên bàn sáng lên là lại vừa nói vừa nhanh chóng trả lời tin nhắn, đuôi mắt còn cong lên thành hình vòng cung.

Mặt mày tươi rói thế kia còn cố giả vờ nghiêm túc!

Giang La lười biếng nằm trên ghế sofa một lúc sau mới chịu đi tới ban công, chuẩn bị cầm chổi lau nhà lượn quanh nhà vài vòng là coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Đúng lúc có tiếng chuông cửa vang lên.

“Xin chào, cho hỏi đây có phải nhà của anh Kỳ không ạ?”

“Vâng đúng rồi ạ, anh là…”

“Nhân viên dọn nhà.”

Giang La nhìn anh chàng trẻ đẹp mặc bộ đồ như cosplay người hầu đang đứng trước mặt mà không thể tin nổi: “Dọn nhà?”

“Vâng.”

Anh chàng đẹp trai mặc đồng phục đó nói xong thì bước vào nhà, thuần thục lấy ra một loạt dụng cụ vệ sinh như giẻ lau, bàn chải, chổi lau nhà,… Sau đó, anh chàng lại bắt tay vào dọn dẹp.

Giang La ngồi trên ghế sofa hỏi: “Kỳ Thịnh gọi anh tới à?”

“Anh Kỳ đã đặt dịch vụ dọn nhà ba lần một tuần ở công ty chúng tôi, đúng ra hôm nay chưa đến ngày phải dọn, nhưng anh ấy nói là mới có một người nữa tới thuê nhà nên cần phải vệ sinh thường xuyên hơn.”

“À, ra là vậy.”

Giang La nhìn những động tác thành thạo của anh chàng đẹp trai này, tự hỏi mấy công ty vệ sinh bây giờ đều chèn ép đến mức này luôn sao? Một người đẹp trai như thế này mà cũng chạy tới đây cướp miếng cơm của mấy dì giúp việc luôn à?

Giang La ngồi bên bàn bếp, mở laptop ra định bụng đi kiếm mấy thông tin thuê nhà mới, lần này cô sẽ tự chọn, không nhờ Lục Thanh Trì giúp nữa.

Anh chàng đẹp trai kia lại pha một cốc cafe rồi cẩn thận đưa tới trước mặt Giang La: “Xin mời cô.”

“Cảm ơn anh.”

Giang La lướt qua những căn nhà cho thuê ở gần trường, nhưng bởi vì điều kiện sống đang tốt như thế này nên nhìn căn nào cũng không vừa mắt, hoặc là bài trí quá lỗi thời, hoặc là môi trường không được vệ sinh mà cứ hễ căn nào trông có vẻ ổn ổn một tí thì người ta lại không cho nuôi thú cưng.

Cô nhìn anh giúp việc đẹp trai: “Các anh làm dịch vụ dọn nhà cao cấp như vậy thế có thể giới thiệu vài chỗ cho thuê nhà không? Căn nào tốt một chút, tốt nhất là thuê chung với người khác, tôi không dám ở một mình, có gợi ý nào không?”

Anh giúp việc đẹp trai nghiêm túc trả lời: “Trong quá trình cung cấp dịch vụ dọn nhà, chúng tôi đã từng gặp qua rất nhiều vụ việc mâu thuẫn giữa những người thuê chung nhà. Tuần trước vừa có một vụ nghiêm trọng lắm, bạn cùng phòng mâu thuẫn với nhau xong đầu độc nhau, rồi có người thì ở bẩn, rác trong nhà chất thành núi, à đấy còn chưa kể mấy người làm kinh doanh tại gia, ngày nào cũng phải tiếp nhiều người tốt xấu lẫn lộn nữa.”

“…”

“Tìm được một người chung sống phù hợp với mình quả thực không dễ chút nào nên cô hãy cân nhắc thật kỹ nhé. Nhà của anh Kỳ là căn nhà cho thuê tốt nhất ở khu này rồi đó, không tìm được căn nào tốt hơn đâu.”

“Kỳ Thịnh trả anh bao nhiêu tiền một lần?”

Anh giúp việc đẹp trai cười nói: “Anh Kỳ đã đóng đủ tiền dịch vụ trong ba năm rồi, vì vậy anh ấy chính là khách VVVVVip của chúng tôi và được hưởng tất cả các dịch vụ ưu đãi đặc biệt nhất của công ty.”

“Bao gồm cả việc cố gắng thuyết phục bạn gái cũ đang muốn chuyển nhà sao?”

“Cô cứ nói đùa!”

Giang La lại ngồi search thêm một vòng, cuối cùng cũng tìm được một căn nhà cho thuê có vẻ ổn, mặc dù hơi nhỏ một chút nhưng được bài trí theo kiểu Pháp trông khá ấm áp và đáng yêu, hơn nữa còn cho phép nuôi thú cưng, quan trọng hơn cả là bạn cùng phòng cũng là một nữ sinh, mọi thứ đều tương đối phù hợp.

Cô ghi lại số điện thoại, đang định gọi điện hỏi thăm thì chuông cửa lại đột nhiên vang lên.

Anh giúp việc đẹp trai ra mở cửa, vài người thợ bước vào: “Xin chào, cho hỏi đây có phải là nhà của anh Kỳ không ạ?”

Giang La lập tức đứng dậy: “Đúng vậy, các anh là…”

“Anh Kỳ tối hôm qua đã đặt mua một bồn tắm massage, hôm nay chúng tôi tới đây để hỗ trợ lắp đặt, không biết mọi người có tiện không ạ?”

“À, được.”

Nhà vệ sinh ban đầu rất rộng rãi giờ đây lắp thêm chiếc bồn tắm massage hình tam giác thì ngay lập tức được lấp đầy, thế nhưng chiếc bồn trông có vẻ rất thoải mái.

Giang La từ nhỏ đã rất thích ngâm bồn.

Sau khi những người thợ lắp đặt xong bồn tắm và rời đi, ở ngoài cửa lại có thêm một vài người nữa tới và đóng một chiếc bàn trang điểm kiểu châu Âu với một chiếc tủ gương có đèn nhấp nháy siêu ảo ở trong phòng Giang La.

“...”

Lần thứ ba chuông cửa vang lên đã là vào buổi chiều, Giang La khoanh tay dựa vào tường, muốn xem xem lần này rốt cuộc là cái trò gì nữa đây.

“Lần này là cái gì nữa vậy?”

“Là gương ạ.” Mấy người thợ hợp sức vận chuyển chiếc gương lớn từ ngoài vào trong nói: “Anh Kỳ đã bố trí một căn phòng trống ở trên lầu để làm phòng tập nhảy, ngoài gương ra thì sẽ còn có cả thảm khiêu vũ và đèn chuyên dụng nữa.”

“...”

Anh giúp việc đẹp trai quét dọn căn phòng mới từ trong ra ngoài một lượt, đến chập tối mới chào tạm biệt với Giang La.

Giang La ngâm mình trong chiếc bồn tắm xa xỉ với chú vịt con màu vàng trôi nổi trên lớp bọt trắng, không khí ngập tràn hương thơm dễ chịu của hoa anh đào.

Lục Thanh Trì gọi cho Giang La, hỏi cô đã tìm được nhà mới chưa, bao giờ thì chuyển nhà.

“Không chuyển nữa.”

“Hả? Sao lại không chuyển nữa? Tối qua, chẳng phải em vừa mới thề thốt đòi chuyển nhà bằng được cơ mà, đổi ý nhanh thế?”

Giang La dùng đầu ngón tay hứng bong bóng, đôi mắt lim dim: “Coi như là em ham hư vinh, thích hưởng thụ đi. Điều kiện sống với bạn trai cũ ở đây quá tốt, không nỡ chuyển đi.”

Lục Thanh Trì cười: “Xem ra bạn trai cũ của em làm cho em sống tốt ghê, không chỉ xa hoa mà còn hưởng thụ nữa cơ đấy.”

“Cúp đây!”

...

Kỳ Thịnh về đến nhà thì Giang La đã trở về phòng, anh ngồi một mình bên bồn tắm còn thoang thoảng hương hoa anh đào.

Tới nửa đêm anh đến trước cửa phòng cô, Giang La đang nằm trên giường đọc sách, ánh mắt nhìn sang khe cửa, bóng đen đứng trước cửa phòng cô một lúc mới rời đi.

Cô mím môi, ôm lấy chiếc gối hình chim cánh cụt to ngang người mình rồi tắt đèn đi ngủ.

Sáng ngày hôm sau vẫn không thấy tăm hơi Kỳ Thịnh đâu, bận thì bận thật đấy nhưng bữa sáng trên bàn thì vẫn chuẩn bị đầy đủ, có sữa ấm và trứng ốp la giống như hôm qua.

Còn có cả một bé Husky vẫn luôn ngốc nghếch nhìn cô nữa.

Hôm nay gió to, lá cây bị thổi bay khắp nơi, trong giờ học nghe các bạn nói sẽ có bão lớn, tan học phải mau về nhà sớm để cất quần áo mới được.

Vừa tan học Giang La đã ngay lập tức ngược gió ngược bão chạy vội về nhà trên chiếc xe đẹp màu xanh da trời mới mua của mình.

Đến sáu giờ tối thì trời bắt đầu mưa, gió thổi rất mạnh, mấy cây to bên đường cũng bị quật đổ nghiêng ngả, biển quảng cáo rơi rụng kêu loảng xoảng, một chiếc quần đùi kẻ sọc cũng không biết từ đâu bị thổi bay trong gió.

Kỳ Thịnh nhắn tin cho Giang La: [Buổi tối có bão, làm phiền bạn nữ chung nhà đóng cửa sổ phòng giúp anh.]

La lợn: [Anh không về à?]

Kỳ Thịnh: [Em muốn anh về à?]

La lợn: [Không thèm!]

Kỳ Thịnh: [OK, lúc tối muộn anh sẽ về.]

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô sợ ma, không dám ở một mình trong căn nhà to như thế này, đặc biệt là trong ngày giông bão.

Cô vào phòng Kỳ Thịnh, quỳ bên bệ cửa đóng cửa sổ giúp anh.

Mặc dù có nhiều đồ đạc nhưng phòng của anh vẫn khá gọn gàng, trên bàn bày la liệt những quyển sách chuyên ngành gaming, ở giữa còn có mấy tập tranh ảnh dày cộp, mặt bàn còn chất đầy mấy hộp màu với nhiều loại khác nhau, là chiếc bàn thường được những người đam mê hội họa sử dụng.

Ở vị trí dễ thấy nhất là món quà sinh nhật lần thứ mười chín mà cô tặng anh – một chiếc bình thủy tinh chứa đầy những con hạc giấy.

Giang La ngồi bên bệ cửa sổ, cầm chiếc bình lên ngắm nghía một lúc.

Chín giờ tối Kỳ Thịnh vẫn chưa về, ngoài cửa sổ mưa ngày càng nặng hạt, cô cũng ngày càng lo lắng, bèn gọi điện cho Kỳ Thịnh.

“Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện đã tắt máy.”

Giang La bắt đầu sốt ruột, nhắn tin trên QQ và Wechat cho anh, bảo anh mưa to như vậy thì đừng về, nếu như anh vẫn còn đang ở công ty thì có thể sẽ đọc được tin nhắn.

Nhưng cô lại không nhận được hồi âm.

Giang La nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu anh lái xe về giữa trời mưa lớn như vậy, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?

Hàng vạn viễn cảnh lập tức xuất hiện ở trong đầu cô, Giang La không thể ngồi yên được nữa, cô khoác một chiếc áo mưa rồi đi ra sảnh dưới lầu.

Quản lý tòa nhà thấy cô mặc áo mưa trông có vẻ muốn đi ra ngoài, bèn vội vàng ngăn cản: “Cô Giang, cô không nên ra ngoài lúc này đâu, đêm nay có bão, mưa to lắm, gió cũng rất mạnh nữa.”

“Cháu không ra khỏi cửa đâu, cháu chỉ đứng bên ngoài chờ chút thôi.”

Giang La lo lắng chờ đợi dưới mái hiên của sảnh ra vào, mỗi khi có một chiếc ô tô chạy qua khu chung cư cô lại mong ngóng nhìn theo, nhưng tất cả đều không phải là xe của Kỳ Thịnh.

Cô sốt ruột gọi cho Lục Thanh Trì: “Anh ơi, Kỳ Thịnh vẫn chưa về. Mưa to như vậy không biết trên đường có xảy ra chuyện gì không, vấn đề là anh ấy không nghe điện thoại nữa.”

“Không sao đâu.” Rõ ràng là Lục Thanh Trì đang chơi game, cô nghe thấy cả tiếng bàn phím lạch cạch bên tai: “Cậu ta lớn rồi làm sao mà xảy ra chuyện gì được, yên tâm đi, mưa to thế này chắc chắn là ở lại công ty rồi.”

“Nhưng anh ấy nói là sẽ về mà.”

“Bây giờ nhiều tuyến đường ở chỗ vành đai ba bị chặn lắm, có muốn về cũng khó.”

Giang La như ngồi trên đống lửa, anh ở lại công ty cũng được, chỉ sợ anh thật sự sẽ lái xe về nhà.

Quản lý tòa nhà bảo Giang La vào trong nhà đợi, đứng ở đây sợ trúng gió mà ốm mất. Cô nhắm mắt làm ngơ mà hướng ra những chiếc xe ngoài cửa, hy vọng có thể nhìn thấy chiếc Mercedes màu đen của anh đi tới từ trong màn mưa.

Sắp đến mười hai giờ rồi, Giang La không thể đợi thêm được nữa, cô đẩy chiếc xe đạp nhỏ màu xanh mới mua của mình hướng về phía công ty Kỳ Thịnh mà lao đi.

Những hạt mưa giống như mưa đá mà đập vào áo mưa, liên tục phát ra tiếng lộp bộp, gió mạnh đến mức muốn thổi bay cả người lẫn xe đạp.

Giang La sợ anh gặp tai nạn giao thông ở trên đường, mưa to như vậy lấy đâu ra người đi đường, có khi còn chả gặp người qua đường nào gọi 120 giúp cho ấy chứ!

Thế thì chẳng phải là chờ chết à!

Giang La càng nghĩ càng sợ, cố gắng đạp mạnh bàn đạp lao về phía trước, cẩn thận tìm kiếm xem trên đường có xác của người đàn ông nào không.

Đèn pha phía xa chiếu vào mắt cô, một chiếc Mercedes chạy tới, vừa lướt qua cô thì đột ngột dừng lại.

Kỳ Thịnh lao ra khỏi xe và tức giận hét vào mặt cô: “Giang La!”

Giang La lập tức bóp phanh, xuyên qua màn mưa có thể nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông cao gầy.

Tóc mái nhếch nhác rủ xuống trán, mặc dù qua lớp mưa dày không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của người kia, nhưng Giang La có thể cảm nhận được anh đang tức giận: “Em đang làm cái gì thế hả?”

Cô chống chân xuống đất, thở phào nhẹ nhõm: “Em đi tìm... Xác của anh.”

“...”

Kỳ Thịnh cất xe đạp vào cốp, lấy khăn ra lau mái tóc ướt sũng của cô.

Thấy anh vẫn chưa chết, cơ thể Giang La dần trở nên mềm nhũn dựa vào bên cạnh ghế, cả người mệt mỏi, im lặng chịu đựng động tác có phần thô bạo của anh.

“Sao anh lại tắt điện thoại?”

“Sợ trên đường có sấm sét nên tắt thôi.”

Giang La cau mày chất vấn: “Chín giờ tối đã tắt, mà bây giờ là gần mười hai giờ đêm rồi, anh lái xe lâu như vậy cơ à? Hay là anh lại đến nơi trăng thanh gió mát nào làm chuyện xằng bậy gì rồi?”

“Có một cô bạn gái cũ xinh đẹp cực phẩm ở nhà, muốn làm chuyện xằng bậy thì việc gì phải đến mấy nơi trăng thanh gió mát?” Kỳ Thịnh hừ nhẹ một tiếng: “Chỉ cần về nhà là được rồi còn gì.”

Mặc dù cũng không phải lời hay ý đẹp gì cho cam, nhưng cô nghe xong cũng không tức giận nổi. Sau khi anh khởi động xe, Giang La dùng điện thoại kết nối với bluetooth trong xe, thuần thục xác thực danh tính.

Kỳ Thịnh liếc mắt nhìn: “Làm gì đấy?”

“Sau này chỉ cần tiện tay bấm một cái là tìm được xác của anh chứ sao.”

Anh khẽ khịt mũi, một tay cầm vô lăng, đôi mắt đen láy nhìn về phía trước.

Cần gạt nước nhanh chóng đung đưa, Kỳ Thịnh cẩn thận điều chỉnh tốc độ rồi lái xe về nhà.

Giang La cúi đầu xem điện thoại, nhìn thấy lịch sử hành trình trong hệ thống quản lý của chiếc xe.

Cô nhấn vào xem và thấy rằng trong thời gian con đường bị phong tỏa, Kỳ Thịnh đã lái xe xuất phát từ công ty, đến đoạn đường bị chặn thì chuyển sang đường cao tốc vành đai, lượn hết một nửa thành phố, đi qua một khu ổ chuột rồi lại đi qua một con đường vắng vẻ ở ngoại ô thành phố...

Rõ ràng chỉ là một quãng đường kéo dài hai mươi phút mà anh lại lái xe suốt tận ba tiếng đồng hồ, cuối cùng lại ngoặt trái ngoặt phải quay về theo đường cũ.

Giang La đặt điện thoại xuống và nhìn anh đầy ẩn ý: “Tiếc ghê em có bạn trai mất rồi.”

Kỳ Thịnh:?

“Hay là anh làm lốp dự phòng của em đi.”
Bình Luận (0)
Comment