Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 93

Sau khi Lục Thanh Trì lấy thẻ căn cước ra, vẻ mặt của quản lý lập tức thay đổi, trở nên vô cùng khó tin. Ông ta dùng bộ đàm thương lượng với nhân viên cấp cao của câu lạc bộ mấy phút, cuối cùng quyết định… Dẫn bọn họ đến phòng VIP của cậu Chu.

Hành lang của câu lạc bộ Bạch Nhân trông cũng bình thường không có gì lạ cả, trang hoàng vô cùng khiêm tốn.

Nhưng phong cách của mỗi căn phòng đều khác hẳn nhau, phòng nào cũng có phong cách riêng. Có phòng VIP được trang trí theo chủ đề phương Đông trang nhã, có trúc xanh lấp ló, có cầu nhỏ với nước chảy bao quanh. Cũng có phòng VIP trang hoàng theo phong cách Rococo kiểu Tây được vẽ bằng những bức bích họa kinh thánh, lại có phòng kép sang trọng nguy nga lộng lẫy được những nhà giàu mới nổi ưa thích, đèn thủy tinh tráng lệ treo trên trần nhà… Đáp ứng đầy đủ những nhu cầu của các khách hàng ở những tầng lớp khác nhau.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Căn phòng ngay cạnh hình như có nhà giàu nào đó đang tổ chức sinh nhật, quà tặng đắt đỏ chất đống thành ngọn núi nhỏ trên bàn, trong lúc đó cũng có rất nhiều trai xinh gái đẹp đi ngang qua, khung cảnh có phần xa hoa thậm chí còn có chút sa đọa.

Giang La chỉ mới tò mò liếc mắt nhìn thoáng qua khung cảnh trong căn phòng qua cửa kính, đã bị Lục Thanh Trì che mắt lại, lẩm bẩm nói: “Không phù hợp với trẻ nhỏ.”

“Em không phải trẻ nhỏ.”

“Em là đứa trẻ trâu.”

Quản lý dẫn bọn họ đi qua hành lang rồi sau đó lại vào thang máy, đi tới cửa căn phòng trong cùng hành lang lầu ba, kính cẩn nói với bọn họ: “Xin hai người đợi ở đây một lát, tôi đi vào thương lượng với cậu Chu, xin đừng kích động.”

Ông ta nói còn chưa dứt lời, Than đã thẳng tay ngăn quản lý lại, đẩy cửa ra xông vào.

“Này này!! Sao cậu lại làm như vậy, đừng mà!”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lục Thanh Trì cũng che chở em gái cùng đi vào trong.

Dường như trong phòng đang tổ chức tụ họp, giữa phòng để một chiếc bàn Lưu Thương Khúc Thủy* rất lớn, xung quanh có mấy cậu ấm đang ngồi, còn có không ít những cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh họ.

*Bàn Lưu Thương Khúc Thủy hay bàn Khúc Thủy Lưu Thương: là chiếc bàn rộng, trên bàn có sắp đặt những hòn non bộ nhỏ, xung quanh bề mặt bàn có những dòng suối, hồ nhỏ khắp bàn. Khung cảnh trên bàn mô phỏng lại trò chơi Khúc thủy lưu thương của Trung Quốc thời xưa.

Giang La liếc mắt nhìn khắp căn phòng một lượt cũng không nhìn thấy Mạnh Tiêm Tiêm, lúc cô đang thấy kỳ lạ thì lại chợt nhìn thấy trên mặt bàn Lưu Thương Khúc Thủy lại có một người.

Mạnh Tiêm Tiêm bị người khác dùng tơ hồng trói vô cổ rồi vắt chéo cánh tay ra sau lưng buộc lại, cơ thể cô ta bị trói vào hòn non bộ trên mặt bàn, quần áo trên người ít đến đáng thương, gần như trong tình trạng không mảnh vải che thân, giống như một “buổi tiệc long trọng” ướt át, bốn phía khói trắng lượn lờ tạo nên một cảm giác bầu không khí kỳ lạ khác thường.

Giang La đã bao giờ nhìn thấy “việc đời” như thế này chứ, lúc cô nhìn thấy Mạnh Tiêm Tiêm bị biến thành dáng vẻ như quỷ này, cô hoảng sợ đến nỗi đứng ngây người ra.

Đừng nói Giang La, đến cả Tống Thời Vi cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng “hoành tráng” như này, cô ấy giơ tay lên che miệng mình lại, nhỏ giọng nói: “Trời ạ!”

Lục Thanh Trì lại không quá ngạc nhiên khi thấy cảnh này, chính anh ta cũng là một cậu chủ con nhà giàu, mặc dù bình thường anh ta chìm đắm trong thế giới game, không thể nào kết bạn làm quen với mấy cậu chủ ăn chơi trong giới nhưng ít nhiều gì cũng có quen biết vài người.

Đám người này không sợ hãi kiêng dè chút nào, muốn làm gì là làm, vì để kích thích cả thị giác lẫn thính giác mà chuyện gì cũng có thể làm được.

Cho dù chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này nhưng anh cũng từng nghe nói không ít cậu ấm nhà giàu tìm kiếm cái lạ bằng bữa tiệc ướt át như này.

Than nhìn thấy cô gái quần áo xốc xếch trên bàn thì lập tức vội vàng nhìn sang chỗ khác, đôi mắt không dám nhìn thẳng nữa.

Hình như Mạnh Tiêm Tiêm bị chuốc không ít rượu, cô ta ngước đôi mắt say lờ đờ vì say rượu lên, ngay khi nhìn thấy Giang La, nước mắt cô ta trào ra chảy xuống.

Cô ta há to miệng, giọng nói khàn khàn khóc lóc, gọi cô: “Lợn à, mau cứu tôi…”

Nghe thấy cô ta gọi mình, Giang La rùng hết cả mình, cô quay đầu nói với Lục Thanh Trì: “Anh ơi, đưa em quần áo!”

Lục Thanh Trì lập tức cởi áo sơ mi trắng của mình ra đưa cho cô, động tác của Giang La cũng hết sức nhanh nhẹn, cô cất bước giẫm lên bàn Lưu Thương Khúc Thủy, giơ chân ra đạp hết thức ăn trước mặt đi, đi đến bên cạnh Mạnh Tiêm Tiêm, nhẹ nhàng cởi mớ dây tơ hồng buộc quanh người cô ta, sau đó mặc xong quần áo cho cô ta.

Sau khi cài từng cúc áo vào ngay ngắn thẳng hàng, cô dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô ta: “Không sao, Tiêm Tiêm, tôi dẫn cậu đi.”

Mạnh Tiêm Tiêm gần như nức nở nghẹn ngào, ôm chặt lấy cô như ôm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Nhìn thấy mấy vị khách không mời mà đến này, cậu Chu ngay lập tức đứng dậy, tức giận nói: “Mấy người là ai hả? Muốn chết à! Quản lý đâu? Đuổi đám người gây rối này ra ngoài cho tôi!”

Quản lý lúc này bị ngăn lại ngoài cửa vội vàng đi vào trong: “Cậu Chu, người này, người này là cậu Lục, bọn họ là nhà họ Lục bên Hồng Kông ạ…”

“Nhà họ Lục?” Cậu Chu nhíu mày suy nghĩ một lát nhưng sau đó cũng không để trong lòng: “Tôi mặc kệ anh ta là ai, ông đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi mau lên!”

“Không được đâu, cậu Chu, cái này cái này… Nên quên đi thôi, cứ để bọn họ đưa người đi đi, tôi lại tìm thú vui khác cho cậu, được không?”

Làm quản lý ở câu lạc bộ Bạch Nhân nên dĩ nhiên ông ta cũng phải biết về lai lịch bối cách của những nhà giàu ở thành phố Thâm Hải và Hồng Kông, ai có thể gây hấn được, ai không được đụng vào, trong lòng ông ta đều có một cán cân.

“Cậu Chu, thôi bỏ đi, nhà họ Lục cũng không phải hạng “ăn chay”.”

Cậu Chu thấy người quản lý này nhát gan không dám làm nhưng anh ta cũng không sợ, thử hỏi thăm một chút mà xem, khắp cả thành phố Thâm Hải này còn chưa có ai dám bảo anh ta quên đi đâu.

Anh ta lập tức gọi điện thoại kêu vệ sĩ của mình, ngay lập tức mấy người đàn ông mặc âu phục đen đã xông vào, Lục Thanh Trì đứng chắn trước người Giang La, bảo vệ cô ở phía sau mình, Than một mình cân năm, đánh nhau với đám người này.

Giang La thấy tình hình trở nên hỗn loạn, sợ Than chịu thiệt khi phải lấy ít địch nhiều, cô lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát nhưng Mạnh Tiêm Tiêm lại giữ tay cô lại: “Đừng báo cảnh sát! Không thể báo cảnh sát đâu!”

“Tại sao?”

“Một khi báo cảnh sát, danh tiếng của tôi sẽ bị phá hủy hoàn toàn, tất cả mọi người sẽ biết chuyện này, đến lúc đó tôi cũng không thể tiếp tục ở lại Đại học A được nữa, chuyện này mà làm to ra lan truyền trên mạng, danh tiếng của trường không còn, danh tiếng của tôi lại càng không còn gì nữa… Nói, nói không chừng sẽ còn bị trường học ghi tội rồi đuổi học…”

“Cậu điên rồi sao, chuyện đã như này rồi mà còn không báo cảnh sát? Vậy những thiệt thòi cậu phải chịu thì làm sao bây giờ?”

“Cầu xin cậu đấy, tôi cậu xin cậu mà, không thể báo cảnh sát đâu!” Mạnh Tiêm Tiêm gần như quỳ xuống cầu xin cô, cô ta nắm chặt tay Giang La: “Bọn họ chụp ảnh khiếm nhã của tôi, nếu như chọc giận bọn họ để họ phát tán những bức ảnh đó ra ngoài, tôi coi như xong đời luôn! Đến lúc đó tôi sẽ trở thành trò cười của tất cả mọi người.”

Giang La cau mày, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp với cô ta mà để điện thoại xuống, quay đầu nói với Lục Thanh Trì: “Anh, anh có làm được hay không vậy, không phải anh nói không ai dám đụng vào chúng ta hay sao?”

Lục Thanh Trì hất một người đàn ông áo đen cường tráng đang xông đến ra: “Anh không hay giao du với người trong giới, người quen biết anh cũng không nhiều lắm, hơn nữa chủ yếu là mấy người bạn thân của anh đều đang ở Hồng Kông nên người ta không nhận ra anh cũng bình thường mà.”

Anh ta là đứa con trai ngoan ngoãn thực sự, bị ba quản thúc nghiêm khắc, chưa từng làm những chuyện khốn nạn như này, cũng không chưa từng qua lại với cậu ấm quần là áo lượt cậu Chu này.

Cho dù có trâu bò thì cũng là người ba Lục Kỳ của anh ta trâu bò, cậu Chu không biết anh ta cũng là chuyện rất bình thường.

Giang La quay đầu lại kêu quản lý: “Tốt nhất thì ông liệu mà bảo vệ bọn tôi cho tốt, nếu không… Cha anh ấy là Lục Kỳ, nếu bọn tôi mà xảy ra chuyện gì, câu lạc bộ Bạch Nhân các ông phải chôn cùng chúng tôi.”

“Ha ha ha ha a ha ha ha, em có bệnh à.”

Lục Thanh Trì bị câu “chôn cùng chúng tôi” cực kì trẻ con của cô chọc cười, trong lúc anh ta không đề phòng, có một người đàn ông áo đen cường tráng lao đến đánh mạnh một cái vào mặt anh ta, khóe miệng anh ta lập tức ứ máu: “Đệt!”

“Anh!!”

“Không, không sao đâu.”

Quản lý cũng rất lo lắng, sợ mấy vị “khách quý” không thể trêu vào này bị thương nên vội vàng gọi bảo vệ đến, trong tình trạng hỗn loạn ông ta bảo vệ mấy người họ sang căn phòng ngay cạnh, khóa cửa lại.

Cậu Chu vẫn luôn hoành hành ngang ngược không phải sợ ai ở thành phố Thâm Hải, còn chưa bao giờ phải chịu cục tức này, nhất là khi hôm nay anh ta mở tiệc chiêu đãi bạn bè nên khi gặp phải tình cảnh này lại càng thấy mất mặt. Anh ta ở bên ngoài kêu gào, nói muốn gọi điện thoại gọi người đến, hôm nay anh ta muốn chặn bọn họ chết ở chỗ này, có bản lĩnh thì cả đời này đừng ra ngoài, nếu không anh ta sẽ khiến bọn họ phải hối hận vì sinh ra trên đời.

Tống Thời Vi kiểm tra vết thương cho Than, nhìn thấy cảnh tay anh ấy đều bị mảnh vỡ chai rượu thủy tinh đâm vào, máu me chảy be bét.

Cô ấy giận đến nỗi nước mắt rơi lã chã, lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát. Mạnh Tiêm Tiêm thấy thế, vội vàng xông đến ngăn cản cô ấy: “Đừng báo cảnh sát!”

“Đã như này rồi mà không báo cảnh sát, cô điên rồi sao!”

Mạnh Tiêm Tiêm nức nở nói: “Van xin cô đó.”

Tống Thời Vi là người nóng tính, bây giờ lại giận không có chỗ trút, cô ấy nắm chặt cánh tay Than nói: “Cô nhìn bạn trai tôi đi, vì cứu cô mà anh ấy đã bị thương như này đấy, anh ấy học y, nếu cánh tay anh ấy thật sự bị thương, sự nghiệp sẽ phải đặt dấu chấm hết! Cô còn bảo chúng tôi không báo cảnh sát, thanh danh của cô quan trọng hay là sự an toàn của mọi người quan trọng hả!”

“Ai ui, vợ à, đau… Đau…”

Tống Thời Vi vội vàng buông tay anh ấy ra, vừa tức vừa vội, cởi áo khoác chống nắng xuống bắt đầu băng bó vết thương trên cánh tay cho anh ấy.

Mạnh Tiêm Tiêm khóc đến nỗi sắp ngất đi: “Tôi cũng không muốn như thế mà, tôi cũng chỉ bị lừa tới đây…”

“Cô là đồ ngu à, biết rõ bạn trai cô là hạng người thối nát như thế nào, thế mà còn đi theo anh ta tới đây, hại chúng tôi chờ cô không công từ sáng đến trưa.”

Cuối cùng, Giang La vẫn không đành lòng nhìn cô ta khóc lóc như thế, cô ngồi xổm xuống nắm tay cô ta, cài lại hai cúc áo ở cổ áo cho cô ta, sau đó cô quay đầu lại, nhìn thấy Lục Thanh Trì cở.i trần ngồi bên cạnh mình.

Hai năm nay, anh ta tập luyện quyền cước với Giang Mãnh Nam, trên người anh ta cũng bắt đầu hình thành một vài cơ bắp, làn da trắng vô cùng, thậm chí còn trắng nõn nà hơn cả con gái.

Anh ta tự ôm lấy mình, có phần đáng thương ngồi trên ghế sofa, trông giống như con… Con gà con.

Bây giờ không chỉ Giang La nhìn anh ta mà cả Tống Thời Vi cũng không nhịn được mà liếc mắt ngắm nhìn.

Than thấy vợ mình nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác thì vội giơ tay quay đầu cô ấy lại.

Nhưng Than vừa làm thế chưa được bao lâu thì một lúc sau, Tống Thời Vi lại không kiềm chế được nghiêng đầu qua nhìn.

Than: …

*

Bên ngoài cậu Chu vẫn đang bảo người xô cửa, Giang La nói với quản lý: “Mau gọi người của ông đến ngăn bọn họ lại đi.”

“Cái này cái này cái này… Tính tình của cậu Chu, không ai ngăn cản cậu ấy được đâu, cậu ấy không đập phá câu lạc bộ Bạch Nhân chúng tôi là đã khách sáo lắm rồi, thật sự không ngăn được cậu ấy đâu.” Quản lý giang tay ra nhún vai, tỏ vẻ bất lực không thể làm gì.

Thấy nói với quản lý không được, Giang La quay đầu nói với Lục Thanh Trì: “Bây giờ chỉ có thể gọi điện thoại cho cậu thôi.”

Lục Thanh Trì lấy điện thoại ra, đi đến bên cạnh bệ cửa sổ, có phần rầu rĩ không biết nên làm gì bây giờ.

Nếu gọi điện thoại cho ba, nhất định ông ấy có thể giải quyết chuyện này trong vài phút nhưng đồng thời…

Lục Thanh Trì có hơi sợ bị mắng, chỉ bị mắng thì cũng không sao nhưng ba anh ta mà nổi cơn tức giận sẽ đánh anh ta không nương tay, nhất là khi anh ta còn để em gái đặt bản thân vào bẫy của người khác, chỉ sợ nếu biết chuyện này hai cậu sẽ điên lên mất.

Chỉ mới nghĩ đến kết quả đó thôi, anh ta đã rùng hết cả mình, cuối cùng anh ta quyết định gọi điện thoại cho Kỳ Thịnh.

“Đúng, câu lạc bộ Bạch Nhân, gặp phải chút phiền phức, tôi không giải quyết được chuyện này.” Anh ta chột dạ nói: “Ừ ừ, Giang La cũng đang ở đây, làm phiền anh Thịnh rồi, tôi nợ cậu một ân huệ lớn.”
Bình Luận (0)
Comment