Editor: L.N.H.TNhớ lại tình huống lần đầu tiên gặp Lâm Tử Khác, Dung Ức đánh cuộc, nhất định lúc ấy y đã nhận ra nàng rồi. Nếu như vậy, ngày hôm đó y cứu nàng chắc chắn không phải tình cờ, nàng nghi ngờ nhìn sân nhỏ mình ở ba tháng, không khỏi nghi ngờ nhà nàng ở cũng do Lâm Tử Khác sắp xếp hay không?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, uổng công lúc đó nàng cảm thấy mình gặp được quý nhân, đại thúc nho nhã kia nói ông phải ra khỏi nhà đi xa một chuyến có thể vài năm nữa mới quay lại, đúng lúc nhà trống nên để cho nàng ở. Uổng công lúc trước khi nàng phát hiện mỹ nam cứu mình một lần ở nhà kế bên còn tưởng rằng nàng và y có duyên.
Nhưng nếu y đã nhận ra nàng tại sao không nói rõ với nàng? Chẳng lẽ sợ nàng quấn lấy y giống như lúc nhỏ? Cho nên mỗi lần y nhìn thấy nàng không phải đá nàng ra cửa thì cũng là ném nàng ra cửa? Dung Ức bực bội gãi gãi đầu tóc rối bời của mình, ném hoa cúc trong tay lên bàn.
“Ôi… Ai chọc Dung Ức của chúng ta tức giận thế?” Quần áo màu đỏ bảnh bao xuất hiện ở trong sân, ăn mặc lẳng lơ, giọng điệu đáng đánh đòn như vậy ngoại trừ Thẩm Ngạn ra thì không còn ai khác.
“Huynh tới thật đúng lúc.” Dung Ức quay đầu u ám nhìn Thẩm Ngạn, xoa tay cười đến mức gian ác, hôm qua hãm hại nàng thảm như vậy, hôm nay hắn còn tới đây.
“Muội híp mắt nhìn ta làm gì?” Hiển nhiên suy nghĩ của Thẩm Ngạn không cùng một cấp độ với nàng, ngay cả u ám cũng có thể nhìn ra là híp mắt cười, còn căng thẳng bảo vệ bộ ngực của mình, vẻ mặt đề phòng nhìn Dung Ức, giống như sợ một giây kế tiếp Dung Ức sẽ lột quần áo của hắn ra. Ra vẻ kiểu ta là nam phụ đàng hoàng vô tội.
“…” Dung Ức hoàn toàn hết chỗ nói rồi, làm ơn đi, hắn cũng không phải là Tiêu mỹ nam, sao nàng có thể làm thế với hắn chứ.
Nghĩ tới Tiêu mỹ nam chính là Lâm Tử Khác, trong nháy mắt Dung Ức như cà nhiễm sương.
“Huynh cũng sớm biết y chính là Lâm Tử Khác nhỉ?” Dung Ức uể oải nằm sấp trên mặt bàn mặt ủ mày chau hỏi, nghĩ tới vấn đề này, ngay cả tâm trạng tìm Thẩm Ngạn tính sổ cũng bị mất hút.
“Biết.” Thẩm Ngạn thành thật thừa nhận.
“…” Dung Ức buồn bã lườm hắn một cái, quả nhiên chỉ có mình nàng là không biết.
“Nhưng đến hôm qua ta mới biết được muội và y… ờ… từng có hôn ước với y.” Hắn đã nói tại sao Lâm Tử Khác lại vô duyên vô cớ mặc cho Dung Ức làm xằng làm bậy ở bên cạnh y.
“Huynh nói có phải ta rất không có cốt khí không? Khi đó ầm ĩ muốn huỷ hôn, nhưng cuối cùng bản thân lại theo đuổi y?” Dung Ức đặt cằm trên bàn, vẻ mặt ấm ức.
“Lại nói tại sao năm đó muội muốn hủy hôn với y vậy?” Thẩm Ngạn hoàn toàn không để ý Dung Ức vẫn còn đang hậm hực, vẻ mặt buôn dưa lê bán dưa chuột chân truyền cười hề hề đến gần Dung Ức.
“Tại sao huỷ hôn? Bởi vì y không cần ta nữa, ta không muốn đợi y mở miệng.” Giọng Dung Ức nặng nề đi, bởi vì y không thích nàng, bởi vì y có người trong lòng cho nên mình mới mở miệng trước, xem như hạ cho mình một bậc thang. Nhưng tại sao nàng lại tìm chết bò lên bậc thang kia? Dung Ức tỏ vẻ rất đau đầu, “Huynh nói ta có nên tiếp tục theo đuổi y nữa không?”
“Theo chứ! Tại sao không theo?” Nếu vẫn còn rối rắm, vậy nói rõ nàng không từ bỏ được Lâm Tử Khác, nếu không từ bỏ được vậy dứt khoát theo đuổi đi.
“Nhưng y là Lâm Tử Khác, từ nhỏ y đã không thích ta.” Lúc nhỏ theo đuổi nhiều năm như vậy đều không theo được, hiện tại ấn tượng về nàng chắc chắn càng kém hơn rồi.
“Dung Ức, ta hỏi muội, từ khi muội sinh ra đã bắt đầu theo đuổi y, còn theo đuổi nhiều năm như vậy, bảy năm không thấy, muội lại yêu thích y khi không biết y chính là Lâm Tử Khác, điều này nói rõ cái gì?” Thẩm Ngạn tuần tự hướng dẫn.
“Nói rõ cái gì?” Chẳng lẽ không phải nói rõ chính nàng tự mình đa tình sao?
“Điều này nói rõ muội không thể không có y nhé, hơn nữa hiện tại nam chưa cưới nữ chưa gả, muội sợ cái gì?” Với lại hắn thấy A Diệc rất hưởng thụ chuyện Dung Ức theo đuổi y chạy đi.
“Dường như rất có lý đấy.” Dung Ức gật đầu một cái, càng nghĩ càng cảm thấy Thẩm Ngạn nói rất có lý, trước kia nàng huỷ hôn là vì cảm thấy y đã có người trong lòng, cho dù có thích cũng không thể tiếp tục níu kéo y. Nhưng bây giờ, quanh đi quẩn lại bao nhiêu năm qua nàng lại thích y khi không biết y chính là Lâm Tử Khác, hơn nữa đã nhiều năm nàng không gặp y, điều này nói rõ cái gì? Chẳng phải nói rõ mình vẫn có cơ hội sao?
Nghĩ thông suốt chuyện này, nàng quả quyết không rối rắm nữa, dồi dào sinh lực đứng dậy muốn chạy ra ngoài.
Thẩm Ngạn bị hành động đột ngột của nàng dọa sợ, run giọng hỏi: “Muội muốn làm gì?”
“Làm gì? Đương nhiên là theo đuổi tướng công rồi! Dung Ức bừng bừng sức sống chạy qua nhà bên cạnh.
Lúc này, Lâm Tiểu Uyển đang cúi thấp đầu nghe Lâm Tử Khác dạy dỗ, bất đắc dĩ thở dài trong lòng. Nàng biết ngay mà, ca ca nàng thoạt nhìn thản nhiên lạnh lùng nhưng lại rất dài dòng có thể khiến người ta nghẹn lời, lần này chính nàng quả thật đuối lý rồi, cũng chỉ có thể cúi đầu bị răn dạy, trong lòng lại ngóng trông Tiểu Ức tỷ hoặc Thẩm đại ca có thể tới cứu nàng đi ra ngoài.
Không biết có phải ông trời cũng thấy ca ca dong dài hay không, trong lúc ca ca rốt cuộc cũng dừng lại uống miếng nước thì cửa bị đạp mở ra. Lâm Tiểu Uyển đổ mồ hôi hột, tại sao Tiểu Ức tỷ không thể đổi cách thức xuất hiện dịu dàng chút chứ.
Sau khi Dung Ức đá văng cửa nhà Lâm Tử Khác thì đi thẳng về phía y, chống hai tay lên cái bàn nhỏ ở trước mặt y, cúi người để mình và y nhìn thẳng nhau, nàng nhìn chằm chằm vào hai mắt Lâm Tử Khác, gằn từng chữ: “Lâm Tử Khác, ta thích chàng. Chàng có thích ta không?”
Tiểu Ức tỷ, tỷ cũng quá đơn giản thô bạo rồi đấy? Người không biết nhìn thấy tư thế này của tỷ còn tưởng rằng là sơn tặc cưỡng hôn đó nha. Hai mắt Lâm Tiểu Uyển trợn tròn, hình như có chút không kịp phản ứng.
Thẩm Ngạn vừa mới bước vào cửa cũng dừng chân lại, trời ạ, hắn không ngờ Dung Ức lại… trực tiếp phóng khoáng như thế. Mà hình như trước kia cách nàng theo đuổi A Diệc cũng không kín đáo mấy, nhưng cũng không trực tiếp trần trụi mở miệng bày tỏ tâm ý như thế này. Lại nhìn nước trà dính trên áo bào của Lâm Tử Khác, Thẩm Ngạn cảm thấy trong lòng cân bằng, xem ra bị kinh hãi không chỉ có một mình hắn.
Lúc Lâm Tử Khác nghe vậy thì rõ ràng tay y run lên, nước trà bắn ướt áo cũng không biết, chỉ là trên mặt ra vẻ bình tĩnh nhã nhặn, hơi nhíu mày lại, không lên tiếng trả lời Dung Ức, giống như không để lời nói của Dung Ức ở trong lòng. Nhưng thật ra là y không phản ứng kịp.
Dung Ức toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm vào ánh mắt y, đương nhiên không để ý đến những chỗ khác của y, thấy y không lên tiếng thì cho rằng y đang suy nghĩ nên từ chối thế nào, nàng hắng giọng một cái, trầm giọng nói: “Chàng không thích ta cũng không sao, dù sao ta cũng chỉ đến thông báo cho chàng biết một tiếng, chàng bị ta nhìn trúng rồi, sau này ta sẽ đi theo chàng một tấc cũng không rời, không cho chàng bị người khác cướp đi… Ừm… Cứ như vậy đi.”
Nói xong, nàng bình tĩnh xoay người, bình tĩnh đi ra cửa, bình tĩnh về phòng của mình, bình tĩnh cầm cái chén, sau đó… rất không bình tĩnh rót mạnh nước vào miệng, sau khi rót hết nước thì vỗ mạnh ngực mình, mẹ ơi, nàng hồi hộp chết mất, cảm thấy trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài rồi, phản ứng này của Lâm Tử Khác rốt cuộc là có ý gì?
Phản ứng kia của Lâm Tử Khác rốt cuộc là có ý gì? Nếu Dung Ức nán lại thêm chút có thể sẽ biết ngay.
Lúc mới đầu Lâm Tử Khác bị dọa sợ, mặc dù từ nhỏ Dung Ức đã thích đi theo y, y cũng không cảm thấy Dung Ức thích mình bao nhiêu, lúc nhỏ nàng đi theo y có thể là vì bị mẫu thân y giáo dục tư tưởng, với lại sau khi giáo dục tư tưởng không phải nàng cũng rất ghét y sao? Còn gần đây theo đuổi y chẳng qua là vì y có dáng vẻ xinh đẹp lại đúng lúc cứu nàng một mạng, nếu ngày đó cứu nàng là người khác, có lẽ người nàng theo đuổi cũng không phải là y.
Hôm qua sau khi nàng biết được sự thật y càng bồn chồn hơn, lo lắng nàng sẽ vì chuyện y cố gắng giấu mình chính là Lâm Tử Khác mà xa lánh y, vốn nghĩ tới nếu nàng xa lánh y, vậy thì đổi lại y sẽ đi dính lấy nàng. Nhưng hôm nay những lời thẳng thắn kia của nàng khiến y ngẩn người, ngay sau đó trong đáy mắt lành lạnh thoáng hiện lên ý cười, một khi đã như vậy, y sẽ bình tĩnh ngồi xem nàng một tấc cũng không rời y như thế nào.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Dung Ức lăn lộn trên đất khóc lớn: Sớm biết Tiêu mỹ nam nghĩ như vậy ta không nên thiếu kiên nhẫn như thế. Oa oa oaoa… Người ta cũng muốn được theo đuổi.
Tử Khác vuốt càm cười gian: Hắc hắc! Ngàn vàng khó mua được cái “sớm biết”.