Editor: Huyền VũBeta: L.N.H.T“Hì hì… nếu đã là ảo giác thì ta muốn đùa giỡn thế nào cũng được phải không?” Dung Ức cảm thấy say rượu thật là tốt.
Lâm Tử Khác thấy Dung Ức nở nụ cười quỷ dị thì thật sự cảm thấy không ổn, theo bản năng lui về sau hai bước. Y vừa lui bước, Dung Ức lại mất hứng. Lâm Tử Khác trong hiện thực luôn tránh nàng thì thôi đi, tại sao y ở trong ảo giác vẫn bắt nạt người ta vậy chứ? Nếu là ảo giác của nàng, vậy đương nhiên đều do nàng làm chủ, y dựa vào cái gì mà không nghe lời nàng chứ?
“Chàng… Nấc…” Mới nói một chữ đã nấc một cái. Nàng híp mắt, chỉ vào Lâm Tử Khác, lại chỉ mặt sàn ở trước mặt mình nói: “Tới đây cho ta, đứng ở đây.”
“…” Lâm Tử Khác nhìn thân thể lảo đảo của Dung Ức, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã sấp xuống. Từ nhỏ y đã có thói quen đối nghịch với nàng cho nên dù có đánh y cũng không bước tới, nhưng cũng không dám rời đi. Y khoanh tay trước ngực nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt mơ màng của Dung Ức, trong đầu lại đang suy nghĩ cứ thế mà dẫn con sâu rượu này về? Hay là trực tiếp đánh một chưởng cho nàng ngất đi rồi khiêng nàng về?
Dung Ức mơ màng chờ đợi chốc lát vẫn không thấy Lâm Tử Khác đi tới thì có chút khó hiểu. Tại sao Lâm Tử Khác trong ảo giác vẫn khó trị như vậy? Vậy nếu nàng muốn đùa giỡn y chẳng phải cũng khó như Lâm Tử Khác trong hiện thực hay sao? Nàng nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, nên làm gì bây giờ? Bất đắc dĩ là lúc này thật sự hoa mắt chóng mặt, chẳng có chút đầu mối nào. Nàng vẫy tay xua đi cơn đau đầu chóng mặt này, nói: “Chàng… Hờ, chàng không tới đây thì để ta đi qua đó vậy.” Lời còn chưa nói xong thì cả người đã lao về phía trước.
Lâm Tử Khác thấy Dung Ức nhào tới thì định theo phản xạ nhảy ra, nhưng trong lòng lại bận tâm tới hiện giờ nàng đang say rượu, giữ thăng bằng không tốt, lo nàng sẽ ngã xuống sàn.
“Muội từ từ thôi!” Lâm Tử Khác nhíu mày, đang muốn vươn tay ra đỡ nàng.
Dung Ức thấy Lâm Tử Khác vươn tay ra như đang muốn đỡ nàng thì trong lòng vui vẻ, như vậy là thích rồi.
Thế nhưng bước chân lại rối loạn, chân giẫm lên mép váy của mình, cả người lao về phía trước đụng ngay mặt của Lâm Tử Khác đang vươn tay muốn đỡ nàng, lại vì xung lực quá mạnh nên hai người đều cùng ngã xuống, Lâm Tử Khác bị Dung Ức đè dưới người.
Lâm Tử Khác thấy mình bị đè dưới người Dung Ức, Dung Ức thì vui vẻ, vươn tay sờ loạn trên mặt Lâm Tử Khác, ừ, cảm giác tốt như người thật vậy.
Nàng cứ đè trên người y như vậy, Lâm Tử Khác có thể cảm nhận rõ được dáng người mềm mại của nàng, cảm giác được hơi thở của nàng. Vậy mà nàng thì vẫn như bình thường, sờ loạn trên khuôn mặt của y, tim y vô thức đập nhanh hơn, bắt lấy cánh tay đang sờ loạn trên khuôn mặt mình, trầm giọng nói: “Xuống.”
Nghe thấy y nói như vậy, Dung Ức không hài lòng chút nào nói: “Chàng chẳng qua chỉ là Lâm Tử Khác do ta tưởng tượng ra thôi, tại sao lại ra lệnh cho ta, ta cứ không xuống đấy.” Dứt lời, đôi tay càng không thành thật giật vạt áo của y ra, lộ ra đường cong xương quai xanh mê người. Dung Ức nuốt nước miếng, tại sao nàng cảm thấy xương quai xanh của y trông ngon miệng quá vậy?
Đặc điểm lớn nhất của Dung Ức chính là phản ứng của cơ thể vĩnh viễn nhanh hơn đại não, huống chi hiện giờ nàng còn đang say rượu tới mức choáng váng, đầu óc lúc này của nàng đã chỉ như một vật trang trí, nàng cảm thấy xương quai xanh của Lâm Tử Khác ngon miệng thì không thèm nghĩ nhiều mà cúi đầu gặm.
“…” Hô hấp của Lâm Tử Khác cứng lại, trong mỗi cái hít thở đều có thể ngửi thấy hương tóc nhàn nhạt của nàng, cơ thể mềm mại của nàng dán chặt vào người của y, cảm giác tê dại lạ lẫm ở xương quai xanh khiến nơi bụng y căng chặt, giọng nói âm trầm hơn một chút, còn ẩn chứa mấy phần âm khàn: “Nghe lời, xuống đi!” Y kiềm nén cơn giận bắt Dung Ức ngừng động tác.
Dung Ức ngẩng đầu lên từ xương quai xanh của y, hai mắt mơ màng nhìn Lâm Tử Khác nhíu chặt lông mày, tự động bỏ qua lửa giận thấp thoáng trong đôi mắt y, ánh mắt đảo qua sống mũi cao thẳng cùng với đôi môi mỏng lại không mất đi sự mềm mại, liếm liếm đầu lưỡi, cảm thấy môi của y dường như ăn ngon hơn xương quai xanh.
“Muội muốn làm gì?”
“Ta muốn hôn chàng.”
“Ưm…” Lâm Tử Khác mở to hai mắt, gần như theo bản năng muốn đẩy Dung Ức ra, nhưng khi nhìn thấy hàng lông mi run nhè nhẹ của nàng thì ngừng động tác lại. Nàng vụng về mút lấy cánh môi của y, giữa răng môi còn có mùi rượu nhàn nhạt. Lâm Tử Khác cảm thấy nhất định là y cũng say rồi, nếu không sao có thể cứ nằm trên đất mặc cho nàng làm ẩu trên người mình như vậy.
Thấy Lâm Tử Khác không có ý kháng cự, lá gan của Dung Ức lớn hơn một chút, càng ra sức gặm hơn, thậm chí còn có ý cắn. Lâm Tử Khác chắc chắn nàng sử dụng hết sức lực bú sữa mẹ mà gặm. Hồi lâu sau, cuối cùng y không nhịn được nữa, hai mắt tối sầm, xoay người đè Dung Ức ở phía dưới.
“Chàng… chàng muốn làm cái gì?” Hai má Dung Ức ửng hồng, hai mắt mê ly cuối cùng cũng tỉnh táo được chút.
“Dạy muội cách hôn người khác như thế nào.” Lâm Tử Khác nhếch môi, chậm rãi cúi người xuống.
Dung Ức giật mình, cánh môi của Lâm Tử Khác đã dán lên môi nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng, mùi hương đặc biệt trên người y quanh quẩn trên chóp mũi của nàng. Làm sao bây giờ? Tim đập thật nhanh, tại sao vừa nãy hôn y lại không như vậy? Thấy hai mắt Dung Ức hoảng hốt, hai má càng đỏ bừng hơn, trong mắt Lâm Tử Khác thoáng qua ý cười, dễ dàng cạy mở hàm răng của Dung Ức, dịu dàng lưỡi ôm lưỡi, dây dưa nhẹ nhàng mút lấy. Dung Ức cảm thấy hô hấp của bản thân càng lúc càng dồn dập, đầu óc dần mất đi ý thức, thân thể trống rỗng vô lực, cánh tay vô thức vòng lên ôm cổ của Lâm Tử Khác.
Rất lâu sau, môi của Lâm Tử Khác mới rời khỏi cánh môi của nàng, một tay chống trên mặt đất, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi của Dung Ức, thấy hai mắt nàng vẫn mê ly như cũ, không thể phủ nhận tâm trạng hậm hực khi nhìn thấy Dung Ức khoác áo của Thẩm Ngạn trên người lúc này đã tốt lên nhiều, sự vui vẻ trong mắt càng sâu hơn, cúi đầu nói khẽ bên môi nàng: “Đây mới gọi là hôn, biết chưa?”
Sự dịu dàng trong lòng bàn tay y khiến Dung Ức hơi hoảng hồn, sững sờ gật đầu. Thì ra là hôn như vậy sao? Nàng vẫn cho là chỉ môi dán vào môi thôi.
Lâm Tử Khác khẽ cười một tiếng, lúc này mới đứng dậy, đang muốn đỡ Dung Ức lên thì lại bị nàng kéo mạnh xuống, lại đè ở trên người Dung Ức, không đợi y phản ứng lại thì Dung Ức đã nhanh chóng xoay người đè y dưới thân. Nàng áp gò má vẫn ửng hồng lên người y, trong hai mắt mơ màng ngập tràn kinh ngạc, nói: “Hóa ra hôn là như vậy sao? Huynh giúp ta luyện tập một chút được không? Như vậy sau này mới không bị Tử Khác ghét bỏ.”
“…” Thấy trong mắt nàng đều là sự mong đợi, Lâm Tử Khác rét run, hóa ra lâu như vậy nàng vẫn tưởng y chỉ là ảo giác của nàng thôi sao?
Tiếng mở cửa không đúng lúc vang lên, hai người sững sờ nhìn về hướng cửa, hai bóng người một lớn một nhỏ đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ, hai bên tai bóng lớn đều ửng đỏ, còn bóng nhỏ kia thì nhìn không hề chớp mắt.
Lâm Tử Uyển vốn ở bên ngoài gõ cửa hồi lâu mà không nghe thấy tiếng đáp lại, lại thấy cánh cửa khép hờ nên không suy nghĩ nhiều mà đẩy ra, nếu nàng biết sau khi đẩy cửa ra lại thấy cảnh tượng này, nàng… nàng vẫn sẽ đẩy ra. Dù sao cơ hội thấy ca ca của mình bị người khác đè dưới thân rất nhỏ, hơn nữa còn bị Tiểu Ức tỷ đè dưới thân nữa chứ.
Khắp nơi trong phòng đều là bình rượu, Dung Ức lại đè lên người Lâm Tử Khác, quần áo hai người đều không chỉnh tề, Lâm Tử Uyển thấy bên môi ca ca còn có dấu răng nhạt, dường như bên xương quai xanh cũng có, có thể tưởng tượng khi nãy hai người kịch liệt bao nhiêu, xem ra rượu có thể giúp ngược lại là thật rồi.
Thấy hai người một lớn một nhỏ ngoài cửa, Dung Ức vốn đang mơ hồ lập tức tỉnh táo lại, rồi nhìn Lâm Tử Khác bị đè dưới người mình, hóa ra khi nãy hôn mình không phải là ảo giác, mà là Lâm Tử Khác thật sự sao? Vừa nghĩ tới đây, khóe miệng Dung Ức nhếch tới mang tai, nàng nhân lúc say rượu hạ gục Lâm Tử Khác sao? Nàng cảm thấy bản thân mình thật sự rất rất rất có bản lĩnh, xem ra rượu này thật sự là đồ tốt mà.
Lâm Tử Khác nhìn hai bóng người vẫn còn đang trợn mắt há hốc mồm đứng nhìn ngoài cửa, lại thấy Dung Ức cười ngây ngô nằm sấp trên người mình, âm thanh lãnh đạm nói: “Ta cảm thấy có phải muội nên đứng dậy trước không?”
“Cha, tại sao cha lại bị tỷ tỷ giống như đồ ngốc kia đè ở dưới người vậy?” Cậu bé là người thứ hai phản ứng sau Lâm Tử Khác, nó bạch bạch chạy vào, muốn giúp phụ thân của mình, cảm thấy dáng vẻ khi cười của tỷ tỷ kia nhìn phụ thân mình thật sự rất ngu ngốc, không tin thì nhìn mà xem, nước miếng của nàng cũng sắp chảy ra rồi.
Dung Ức vừa nghe thấy cậu bé nói nàng là đồ ngốc thì lập tức bất mãn, nhảy từ trên người Lâm Tử Khác lên, bắt lấy vạt áo của cậu bé hỏi: “Cháu nói ai là đứa ngốc?”
“Khi nãy tỷ nhìn cha ta còn chảy nước miếng đấy, ta cũng đã rất lâu không chảy nước miếng rồi, cữu gia nói chỉ có đứa ngốc mới chảy nước miếng thôi.” Cậu bé đẩy tay nàng ra khỏi vạt áo của mình, nghiêm túc giải thích.
Dung Ức: “…” Giơ tay lên lau nước miếng.
Lâm Tử Khác thấy Dung Ức bị Lâm Ninh nói nghẹn không thành lời, trong mắt thấp thoáng ý cười, nhặt cái áo rơi ở trên mặt đất khoát lên người Dung Ức, rồi ôm cậu bé ra cửa, khi đi qua Lâm Tử Uyển vẫn còn đang trong trạng thái hóa đá thì lạnh nhạt nói: “Sau này phải nhớ gõ cửa trước.”
“…” Lâm Tử Uyển im lặng nhìn đại ca của mình, rõ ràng nàng có gõ cửa rồi, chẳng qua bọn họ kịch liệt quá không nghe thấy mà thôi.
Tác giả: Tiêu mỹ nam là điển hình ngoài miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thực ╮( ̄▽ ̄”)╭