Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được

Chương 13

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

bfb8fa3b0a9cf213e21f65ffc4b429be.jpg

Chương 13: 9. 0

Edit: Tĩnh Nhạc

Beta: Tĩnh Nhạc

Chỉ cần là có Đỗ Hạ diễn, luôn có thể tìm thấy những hình ảnh đặc biệt vào lúc chiếu lại, xuất hiện một "người" ở hiện trường không thể nhìn thấy, một "người" mà dường như cũng không hề tồn tại.

Nếu là ngay từ đầu chỉ xuất hiện hai ba lần, đạo diễn sẽ cảm thấy chuyện này chỉ là trùng hợp, ở đoàn phim xuất hiện một "người" như vậy, là một mánh lới dùng để tuyên truyền rất tốt, thế nhưng, hiện tại, "người" kia xuất hiện rất ổn định, tuy rằng không có động thái gì nguy hiểm, nhưng cũng có thể nói rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Mà tiếp xúc trực tiếp nhất với "người" này chính là Đỗ Hạ, nên đạo diễn lần thứ hai tìm tới cậu, châm chước một chút nói: "Lúc diễn, cậu có nhận thấy được gì không?"

Trong hình ngắt quảng, Lý Tu Nhan đứng phía trước Đỗ Hạ, vào lúc cảnh diễn xuất sắc nhất đối cậu nháy mắt, nhìn qua giống như là đang phối hợp diễn với Đỗ Hạ. Trên thực tế, cũng là như thế, chỉ là, Đỗ Hạ không mở miệng thừa nhận, đạo diễn cùng những người khác đều cho rằng là trùng hợp.

"Có nhận thấy một chút.", Đỗ Hạ suy nghĩ, nghiêm túc nói, "Phối hợp như thế rất tốt, tôi càng có thể nhập vai hơn."

Đạo diễn không nghĩ tới Đỗ Hạ sẽ chủ động phối hợp khai ra, ông hơi sửng sốt, cảm thấy Đỗ Hạ không quan tâm trong lòng ông nghĩ gì. Nhưng cậu hiện tại ở phương diện thái độ đối với đoàn phim vô cùng tốt, có mánh lới này, tỉ lệ người xem tuyệt đối sẽ không thấp.

Bởi vì đây căn bản không phải là mô phỏng đặc biệt, cũng không phải là tìm người đến diễn, chỉ bằng hai sự thật này, bộ phim liền sẽ trở thành độc nhất vô nhị hiện nay. Mà đây cũng không phải nguyên tố tạo cảm giác khủng bố, ngược lại, còn rất lãng mạng, mang theo vẻ đẹp vượt mức bình thường có thể tạo ra.

"Nếu không thích ứng được hẵng nói với những người khác, chuyện này tạm thời cứ quyết định như thế, có điều, phải bảo mật tạm thời.", đạo diễn trong lòng đã có những bước đầu cho kế hoạch, còn phải qua thảo luận.

Người kia hiện đứng bên cạnh mình - Đỗ Hạ thầm nghĩ - còn đối đạo diễn nghiêm túc gật đầu.

Các vai nam không còn bị trống, cũng may đoàn phim chỉ vừa mới bắt đầu, chưa thực hiện nhiều cảnh quay. Đoàn phim liên hệ vài diễn viên, ngoại trừ hai người đến thử vai, những người khác đều đã trực tiếp từ chối trong điện thoại. Người định đến thử vai ngày hôm sau cũng từ chối, bởi vì đoàn phim xảy ra chút sự cố nhỏ.

Cuối cùng, tuy rằng còn lại là thành phần mờ nhạt hay bị ghẻ lạnh, nhưng Trầm Quân Chi đến rồi, không có ai so với hắn thích hợp hơn, nhân vật nam chính liền do hắn thủ vai.

Có thể hợp tác lần thứ hai, tuy rằng hiện tại, Trầm Quân Chi là vai nam chính, Đỗ Hạ thành nam ba, nhưng thái độ của Trầm Quân Chi vẫn không thay đổi, hắn linh thanh.

Bình thường khi đóng phim, Đỗ Hạ rất hưởng thụ loại cảm giác Lý Tu Nhan chủ động phối hợp này, tuy rằng những người khác không biết. Đây là bí mật duy nhất của hai người, cảm giác lén lén lút lút, mỗi ngày đều muốn ăn, quét qua môi, đôi lúc liếm một cái.

Quá trình tuyên truyền rốt cục xong, tiếp theo sẽ bắt đầu thực hiện các cảnh quay.

Ngày bộ phim khởi chiếu trời vừa vặn mưa, đoàn phim nghỉ ngơi, Đỗ Hạ mua hai tấm vé, cùng Lý Tu Nhan đi rạp chiếu bóng.

Phim bắt đầu chiếu, đèn được tắt đi, trước sau trái phải đều không thể nào nhìn rõ. Đỗ Hạ cảm giác được có bàn tay nắm lấy tay mình, cậu nghiêng đầu hướng người bên cạnh cười cười, nhỏ giọng nói: "Đừng nghịch, phim bắt đầu rồi kìa."

Vách tường âm u loang lổ cổ điển, những cành cổ thụ khô như những cánh tay tuyệt vọng với lên bầu trời, phía dưới nơi cố tình quay, trong căn nhà phảng phất có bóng dáng ai đó sống lại, đang lặng yên di chuyển.

Giữa khung cảnh như thế, có một thanh niên lê từng bước chân nặng trĩu, rời khỏi con đường cái ngập nắng sáng, đi vào căn nhà kia. Hắn quỳ trong viện đốt tiền mã, trên mặt tràn ngập bi thương cùng thống khổ.

Một khởi đầu tầm thường đến khó mà tin nổi, thế nhưng, bởi vì bối cảnh quá chân thực, diễn viên... cũng rất nhập tâm, mang đến người xem loại chấn động không tài nào hình dung bằng ngôn từ.

Không cần hấp tấp chạy trốn, không cần hấp tấp mơ hồ, cũng không cần màn ảnh đầy máu tanh khủng khiếp, cũng chỉ là khung cảnh đơn thuần, cùng một con người đơn thuần, những gì bộ phim muốn gửi đến người xem, cũng đã tận tường trong lòng.

Nhìn chính mình chân thật trong màn hình to lớn, Đỗ Hạ luôn theo bản năng hồi tưởng khi cậu diễn cảnh đó, Lý Tu Nhan ở nơi nào, hình như là đứng bên cạnh cậu, không ngừng vung vẩy dù đen trong tay.

Rõ ràng là màn ảnh chỉ có một người, ở Đỗ Hạ trong mắt, lại vô tình biến thành hai người.

Cảm xúc người xem dâng trào, cùng các sự vật trong phim mang yếu tố thần quái không thể hình dung, khiến lưng con người ta tê dại, rồi lại thoải mái, và a-đrê-na-lin nhanh chóng tăng vọt. Mà Đỗ Hạ nhìn thấy, là Lý Tu Nhan tự do bên ngoài vỡ diễn, lại có thể phối hợp với cậu rất tốt.

Bộ phim kết thúc.

Bắt đầu chạy tên các diễn viên tham gia trên màn ảnh, Đỗ Hạ rốt cục hoàn hồn, nắm ngược bàn tay lạnh như băng của người nọ, cậu nâng lên áp vào mặt, lẩm bẩm nói: "Em biết anh ở đây. Anh vẫn luôn ở đây."

Mọi người đã đi gần hết rồi, Đỗ Hạ mới đi, cậu không muốn để người bên cạnh bị người khác xuyên qua.

Bên ngoài đèn đuốc sáng choang, các sạp hàng bán đồ ăn vặt ven đường liền nhau như một con rồng dài vô tận. Người trên đường không hề ít đi, trái lại còn nhiều hơn trước. Bởi vì khí trời quá nóng, ban ngày, có rất nhiều người ở trong nhà, đến tối, liền bắt đầu hoạt động.

"Tình tiết cũ đến không thể cũ hơn, nhưng không thể không nói, rất đáng xem. Cậu không xem nên không biết, cảnh tượng kia, hình ảnh kia, tuyệt đối khiến người ta lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Tớ hoài nghi khi đó, những diễn viên kia sở dĩ không dám diễn, là vì cảnh kia phải thật chân thực. Từ điều này, nhân vật chính mặc dù là người mới, nhưng tố chất tâm lý rất mạnh mẽ."

"Cậu đừng nói, cha tớ trước đây nhìn thấy đoàn phim tung ra bức ảnh đầu tiên, vừa nhìn đã xác định được ngay, chỗ kia đã thật sự xảy ra sự cố."

"Người anh em, nghe ca khuyên một lời, cậu không xem sẽ hối hận!"

Thanh niên cầm điện thoại di động đi trước vẫn không ngừng nói, nhìn thấy người ta bán đồ nướng còn dừng lại mua một phần, vừa ăn vừa nói tiếp, căn bản không có ý định dừng lại.

Đỗ Hạ đi phía sau, nghe người đằng trước lải nhải, cảm thấy rất thú vị. Người hắn khuyên có vẻ không lớn gan bằng, tận tình khuyên nhủ hồi lâu như thế, bên kia cũng không đồng ý, mà hắn vẫn còn tràn đầy phấn khởi. Khiến người ta có cảm giác... quan hệ của bọn họ tựa hồ so với tưởng tượng gần gũi hơn.

Đi khỏi con đường này, đi lên trước nữa, thì sáng sủa hơn rất nhiều, chung quanh đây phần lớn đều là xem phim, hoặc là vừa xem phim xong. Đỗ Hạ nói thế nào cũng nhoáng cái sẽ nổi tiếng, nếu như bị nhận ra sẽ phiền phức, liền mang khẩu trang, vội vàng rời đi.

Ngày hôm sau mưa tạnh, lại tiếp tục quay.

Đoàn phim có hai người đều là lần đầu làm nhân vật chính trong phim điện ảnh, những người khác trong đoàn khó tránh khỏi sẽ quan tâm một chút.

Các bình luận về bộ phim trên mạng cũng rất nhanh truyền đến tai Đỗ Hạ.

Bộ phim đầu tiên của người mới, nhưng đạo diễn, nhà đầu tư, các loại tài nguyên, đều vô cùng đúng chỗ, chứ nói chi bất kể là Trầm Quân Chi hay Đỗ Hạ, diễn xuất cũng không phải là kém. Bộ phim thần quái này đối với Đỗ Hạ mà nói, là có độ khó ít nhất, bởi vì cậu có kinh nghiệm, hơn nữa bên người còn có người bảo vệ.

9.0 phân, trước mắt thôi đã cao như thế.

Đánh giá của nhà phê bình điện ảnh trứ danh cùng tưởng tượng của những người khác cũng không khác mấy – cốt truyện cũ rít, nhưng cảnh quay chân thật.

Những cảnh phim thần quái hấp tấp, kỳ quái, cùng đi thiên môn đã không còn là loại chủ lưu, chân thực, lại như thật sự xảy ra bên người như thế, mặc dù nhìn bình thường, nhưng mỗi khi xem hết bộ phim, lúc hồi tưởng lại, sẽ lạnh cả người.

Không có sự tình khủng bố tầm thường, mà vẫn tăng thêm sự kinh khủng.

Mọi người đánh giá có rất nhiều cảnh trong phim sử dụng kỹ xảo, còn biên kịch, diễn viên chỉ chiếm một ít, nói huỵch toẹt ra là, diễn viên chỉ là không cản trở mà thôi.

Nhưng mặc dù như thế, Trầm Quân Chi và Đỗ Hạ, cùng với các diễn viên khác trong phim, đều gần như là cưỡi hỏa tiễn đi nhờ xe, lượng fan đã tăng vọt.

Ra sáng, đối với nghệ sĩ mà nói chính là cách tốt nhất để tiến tới. Vì cái gì trong giới có nhiều người muốn được lăng xê, các loại biểu diễn, các loại bắt nhãn cầu, đều là vì được ra sáng, chỉ khi ra sáng đủ, mới có nhiều người biết đến sự tồn tại của họ, mới có người nhớ về họ.

Không quan tâm có bao nhiêu người nhớ kỹ Đỗ Hạ, nhưng ít ra có rất nhiều người nhìn thấy cậu, đối với nhân vật mới như cậu mà nói, như thế đã quá đủ.

Như những gì công ty đã dự đoán, sau khi bộ phim khởi chiếu, Đỗ Hạ không còn là diễn viên nhỏ ăn không ngồi rồi nữa.

Chuyện bên ngoài tạm thời cùng Đỗ Hạ không có quan hệ, cậu đang chuyên tâm đóng phim. Cảnh quay của nam ba tuy rằng không ít, nhưng bởi vì tình huống đặc biệt xuất hiện, đạo diễn muốn quay xong phân cảnh của nam ba sớm một chút, khoảng thời gian này đều là tận lực hướng về Đỗ Hạ bên này, mấy ngày nữa, Đỗ Hạ đã có thể hoàn thành.

Kẻ điên nam ba bất luận đạt được thành tựu nghệ thuật cao cỡ nào, nhưng hắn trước sau là một người không được mọi người tiếp thu, bởi vì suy nghĩ của hắn khác xa so với người thường, bởi vì hắn thỉnh thoảng sẽ nổi điên như diễn xiếc. Bên người rõ ràng không có ai, lại phải làm bộ có người, hơn nữa còn tin tưởng không chút nghi ngờ.

Có thể nghệ thuật gia đầu óc suy nghĩ sẽ khác với người thường, nhưng thời gian tùy hứng của nam ba không còn nhiều.

Cha mắc bệnh nặng, trước lúc vào phòng phẫu thuật, kêu hắn đến lên trước mặt, muốn hắn tỉnh táo một chút. Kết quả đổi lấy là phản kháng càng thêm cuồng loạn, hắn cũng hiếu thuận, nhưng hắn không muốn từ bỏ người bạn trai hắn yêu tha thiết.

Trước mặt người yêu cùng người nhà, hắn lựa chọn cái kết cho bản thân

"Thân ái, đời sau chúng ta lại gặp gỡ.", kẻ điên nhảy xuống, kết thúc sinh mệnh tươi mới của chính mình.

Từ đầu đến cuối, nhân vật này chính là tồn tại để người chê cười mà thôi, nhưng hắn biểu đạt cả tình yêu cùng nỗi tuyệt vọng, lại chân thực như thế. Nhiều lúc, hắn kỳ thực không điên chút nào, hắn yêu thích động vật nhỏ, sẽ dìu lão bà bà qua đường cái, sẽ ở trong cửa hàng chọn nguyên liệu nấu ăn mình yêu thích, sẽ quay về tính sổ với máy tính, còn có thể... sáng tác.

Nhưng những thứ này đều thay đổi không được một điểm, hắn yêu một người, không hề tồn tại, dù là đã từng hay trong tương lai.

Nhưng biểu hiện của hắn, tựa hồ lại chứng minh một khía cạnh khác, mặc dù người kia không tồn tại, nhưng chính vì hắn, người kia mới tồn tại, chỉ có ý nghĩa đối với một mình hắn mà thôi.

Bề ngoài đẹp trai, yêu như điên dại, như say đắm, Đỗ Hạ diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

Có thể nếu như Đỗ Hạ không làm nghệ thuật, cậu cũng sẽ không che giấu sự tồn tại bên người của người kia, mặc dù là người khác không nhìn thấy. Hay là trong xương tủy, Đỗ Hạ cùng nam ba trong bộ phim giống nhau, vì lẽ đó, cậu có thể thực sự cảm nhận được loại tuyệt vọng kia, đồng thời, vô cùng thành thục biểu hiện ra.

Cũng may đáng mừng chính là, người kia chân chân chính chính ở bên cạnh Đỗ Hạ.

Hắn che dù, đứng trong ánh tà dương, cứ việc trên đất không lưu lại bóng, nhưng xuất hiện trong mắt Đỗ Hạ.

~~ vote this: cmt this ~ ~
Bình Luận (0)
Comment