Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 15

Lúc Tiêu Quý từ 55 Tuan đi ra thì đã là hoàng hôn, ánh chiều tà gợi tình trút xuống, cả trời đất đắm chìm trong ấm áp lu mờ.

Mễ Tu đứng ở đó, thong dong, ôn hoà, dường như đã chờ rất lâu.

Tiêu Quý đột nhiên dừng lại, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng khôi ngô tuấn tú kia, cảnh này dường như đã từng nhìn thấy trong ký ức.

Vào lúc ấy, Tiêu Quý vừa mới lên lớp 11, cô thường giấu bà nội sau khi tan học đi làm thêm, có đôi khi vì thế mà trốn học. Còn nhớ có một ngày, trong tiệm thật sự bận rộn, cô không kịp đi học, do dự một lúc, quên đi, nghỉ một tiết hay là nghỉ hai tiết cũng là trốn học, dứt khoát nghỉ một ngày đi, cho nên Tiêu Quý liền quang minh chính đại xem nhẹ hành vi của mình, kỳ thật đã đưa trốn học tăng lên một phạm trù mới.

Nhưng cô không ngờ, khi cô vui vẻ làm xong công việc, lúc đi ra khỏi chỗ làm thì lại trông thấy Mễ Tu. Giống như thời khắc này, cũng là cảnh tượng như vậy. Tia sáng ấm áp của hoàng hôn chiếu trên vai anh, rọi vào khuôn mặt điển trai của anh, sắc mặt hình như không rõ ràng lắm, nhưng khiến người ta có cảm giác anh đã đợi rất lâu.

Tiêu Quý nắm chặt dây đeo ba lô, hơi cụp mắt, liếc nhìn Mễ Tu một cái. Cô không hề quên, vào thời điểm kia cô vui vẻ đi qua, lúc hết sức phấn khởi khoát cánh tay Mễ Tu thì anh lại dùng hết sức không lưu tình chút nào mà vẫy tay cô ra, sau đó giáo huấn cô một trận tới tấp. Lúc cô bị giáo huấn đến muốn khóc ra thì Mễ Tu lại đột nhiên ôm cô, khuôn mặt chôn vào hõm vai cô, anh rầu rĩ nói, hãy để tớ nuôi cậu được không?

Trái tim đàn ông như kim dưới đáy biển, sâu hiểm khó dò, không thể nắm bắt…

Hiện tại anh có tức giận không? Cô từ từ đi qua, cười lấy lòng, hy vọng Mễ Tu sẽ mê mệt trong nụ cười còn đẹp hơn hoa của cô.

Mễ Tu lẳng lặng nhìn bóng dáng xinh đẹp kia đi về phía mình, trông thấy nụ cười nịnh nọt của cô, thấy cô dè dặt sải bước chân, nhíu mày lo lắng lại thấp thỏm, khẽ nhếch môi, nhíu mày tươi cười. Cô như bây giờ thật sự rất giống dáng vẻ trước kia trốn học bị anh bắt gặp. Nhớ lại tình cảm lúc ấy, trái tim Mễ Tu bất giác mềm xuống.

Cái gọi là kết giao với Tiêu Quý chẳng qua là vì một câu nói của mẹ anh, nói thật, anh chưa bao giờ tưởng thật, dù sao anh cũng mới 13 tuổi, nhưng hiển nhiên Tiêu Quý không nghĩ thế. Bắt đầu từ khi đó, cô giống như keo dán 502 dính vào anh, chỉ cần cô tan học trước thì sẽ đến trường anh để đợi anh, cuối tuần lại chiếm lấy tất cả thời gian của anh. Đối với những việc này Mễ Tu rất bất đắc dĩ, nhưng cũng chưa từng ngăn cản, thậm chí có một chút thích thú, nhưng khi đó anh chưa từng nghĩ tới là vì sao.

Trải qua mấy năm yên ổn tốt đẹp, Mễ Tu vẫn không cảm thấy có cái gì không tốt, anh cũng chẳng muốn thay đổi gì cả. Cho đến năm lớp 11, một bạn nam cùng lớp hỏi anh một vấn đề, anh chợt có chút hoảng loạn. Cậu ta hỏi, cậu định thi vào trường đại học nào thế? Đại học B à, ở đó rất khó thi vào, bạn gái cậu có thể thi đậu không?

Tiêu Quý có thể thi đậu không? Ngộ nhỡ không được, có phải điều ấy có nghĩa là anh và cô sẽ xa cách nhau…

Nghĩ đến khả năng như thế, Mễ Tu nhất thời cảm thấy không có động lực học tập, lần đầu tiên trong đời anh nói dối với thầy giáo, tuỳ tiện viện cớ trốn học đến trường của Tiêu Quý.

Anh không ngờ, Tiêu Quý cũng trốn học.

Hỏi một bạn học cùng lớp với cô, cậu nam sinh kia lại hỏi anh là ai, tìm Tiêu Quý làm gì. Mễ Tu nhất thời cảm thấy không vui, anh nhìn cậu nam sinh đeo kính thấp hơn anh nửa cái đầu từ trên cao xuống, không hề tự giác biết điều khi ở địa bàn của người khác mà trịnh trọng mạnh mẽ nói, Tiêu Quý là bạn gái của tôi.

Kỳ thật, lúc ấy Mễ Tu muốn nói nhất chính là, Tiêu Quý là con dâu nuôi từ bé của nhà tôi.

Cậu nam sinh đeo kính kia run rẩy nói cho anh biết, Mễ Tu thuận lợi tìm được Tiêu Quý, anh thấy cô đeo tạp dề đang quét rác.

Tâm trạng của khoảnh khắc ấy, cho đến giờ Mễ Tu vẫn khó có thể hình dung. Tự trách, đau lòng, khổ sở, còn có phẫn nộ. Rất phức tạp, trong lòng thật loạn, Mễ Tu ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn Tiêu Quý quét rác, lau bàn, thu dọn đồ đạc, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bóng dáng cô không hề chớp mắt, anh nắm chặt bàn tay thành quyền không hề thả lỏng. Anh chưa từng nghĩ đến cô sẽ làm thêm, cô chỉ mới 16 tuổi, những bạn nữ cùng lớp với anh mỗi ngày làm gì thì anh cho rằng cuộc sống của cô cũng vậy, bởi vì mỗi lần nhìn thấy cô, cô đều vui vẻ tươi cười, hai má lúm đồng tiền hiện ra, cặp mắt to vĩnh viễn trong suốt sạch sẽ như vậy, giống như chẳng có bất cứ phiền não gì, thế cho nên Mễ Tu quên đi sự thật bố cô đã qua đời, mẹ cô đã vứt bỏ cô.

Còn nhỏ mà phải tự lực cánh sinh, cô phải gian khổ biết bao, Mễ Tu hận bản thân mình đã thờ ơ.

Khi ấy còn trẻ không hiểu chuyện, không biết làm sao để biểu đạt tình cảm của mình. Mễ Tu nhìn thấy Tiêu Quý đi ra, khi cô vui vẻ chạy tới khoát cánh tay anh thì anh lại vô tình vung tay cô ra, hoàn toàn không nghĩ ngợi gì cả, theo bản năng hung hăng mắng cô một trận. Anh không biết mình đang phát tiết sự phẫn nộ của bản thân, hay là che giấu sự áy náy của chính mình, tóm lại lần đó anh thật sự rất tức giận, lời nói thốt ra có chút tổn thương.

Thế nhưng nhìn thấy viền mắt đỏ ngầu của Tiêu Quý, cô dè dặt nhìn anh, muốn khóc lại cố sức chịu đựng, Mễ Tu nhận ra mình đang làm gì, trong lòng tê rần, anh ôm cô thật chặt.

“A Tu…” Tiêu Quý nắm lấy vạt áo sơ mi của Mễ Tu, lo lắng khẽ kêu lên. Không nói lời nào thật sự rất doạ người, cho dù mắng cô một chút cũng được mà.

Mễ Tu cụp mắt, nhìn thấy Tiêu Quý ngẩng đầu nhìn anh một cách cẩn thận, anh dần thu hồi ý nghĩ, giống như năm đó ôm cô thật chặt, chôn mặt trong hõm vai cô, hít một hơi thật sâu. May mà năm đó anh trốn học, may mà năm đó anh tìm được cô, may mà anh ôm cô, may mà anh tỉnh ngộ lúc còn chưa quá muộn màng.

“A Tu…” Hai tay Tiêu Quý chống trước ngực Mễ Tu, nhẹ giọng nhắc nhở: “Em còn chưa tắm đâu.” Cho nên anh đừng hít hơi trên người em, mùi mồ hôi không thơm tí nào.

“Ha ha…” Mễ Tu cười, giơ tay vỗ mông Tiêu Quý một cái, càng dùng sức đè cô về phía mình.

“Ách…” Tiêu Quý ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực Mễ Tu, quên đi, vỗ hai cái còn hơn để anh ngửi mùi mồ hôi thối của mình.

“Tan tầm rồi?” Mễ Tu nhẹ nhàng đẩy cô ra, vén thẳng mái tóc hỗn độn của cô.

“Ừm.” Tiêu Quý chớp đôi mắt tròn tròn, nắm lấy một ngón tay của Mễ Tu, lắc qua lắc lại, đầy vẻ nịnh nọt.

Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý, gõ mũi cô một cái, nhân tiện vòng tay qua eo cô nói: “Thế nào, bây giờ biết lấy lòng anh à, lúc giấu anh đi làm thêm không phải rất vui sao?”

“Ừm…” Tiêu Quý cúi đầu tựa vào ngực Mễ Tu, uốn éo cơ thể, một chữ ừ kéo thật dài.

“Đừng làm nũng, vô dụng thôi.” Mễ Tu nhíu mày, giọng nói rõ ràng đã phơi phới.

“Anh đừng giận…” Cô tiếp tục uốn éo người, còn dậm chân hai cái.

Người đi đường qua lại đều nghiêng đầu nhìn đôi tình nhân trẻ tuổi xinh đẹp, họ thỉnh thoảng khẽ cười vài tiếng.

Nói cho cùng Mễ Tu vẫn là da mặt mỏng, khuôn mặt tuấn tú đã ửng đỏ, người nào đó trong lòng anh khơi mào chơi xấu, anh véo mũi cô, nói: “Đừng càn quấy, đây là trên đường đấy!”

Tiêu Quý buông ngón tay Mễ Tu, yếu ớt nói: “Vậy anh đừng nóng giận nha, em không phải cố ý gạt anh, còn không phải là vì lúc nào anh cũng cho em tiền sao, làm cho em giống như được người ta bao nuôi, người ta có thể tự lực cánh sinh không ngừng vươn lên đấy.”

Bị dáng vẻ của Tiêu Quý chọc cười, Mễ Tu cười ra tiếng, lại hung hăng véo mũi một cái: “Nói như vậy, vẫn là lỗi của anh rồi?”

“Đây chính là anh nói nha.” Tiêu Quý bĩu môi, xoa mũi.

“Được rồi, bạn học Tiêu Quý tự lực cánh sinh không ngừng vươn lên, phiền em trả lại thẻ cho anh, để tránh người khác nói em được anh bao nuôi.” Mễ Tu buồn cười nói.

“Thứ đã cho em anh còn muốn lấy về à?” Tiêu Quý bảo vệ ba lô của mình, hất cằm: “Muốn thẻ không có, muốn mạng cũng không cho!”

“Ồ? Thế anh thiệt thòi rồi.” Mễ Tu liếc nhìn cô, ra vẻ tiếc hận.

“Không thiệt thòi đâu, em là của anh mà.” Má lúm đồng tiền chợt hiện ra, dường như chứa đựng đầy yêu thương.

Mễ Tu ngẩn ra, đồng tử đen láy tràn đầy ý cười dịu dàng tức thì cụp mắt xuống nhìn cô, nhịp tim bên ngực trái đập mạnh mà dồn dập.

Mễ Tu đến gần bên tai Tiêu Quý, giọng nói trầm lắng mê hoặc: “Đêm nay em đừng về ký túc xá, được không?”

Tiêu Quý chớp mắt, phản ứng lại lời nói của Mễ Tu, cô cúi đầu, hai tay ôm mặt, êm ái nói: “Còn nói không phải đang bao nuôi người ta…”
Bình Luận (0)
Comment