Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 18

Hôm nay là một ngày tuyệt vời lại đặc biệt, tuyệt vời ở chỗ, hôm nay là ngày 11 tháng 11, ngày độc thân mỗi năm một lần, đặc biệt ở chỗ, ngày hôm nay vào 20 năm trước, có một cô gái tên là Tiêu Quý, biệt danh là Tiểu Kê, tên thân mật cũng là Tiểu Kê, cô gái ấy đã tới thế giới này.

Quả nhiên là một ngày thật đáng ăn mừng, khắp chốn mừng vui.

Tiêu Quý vốn đã định xong, hôm sinh nhật sẽ cùng Mễ Tu trải qua thế giới của hai người, dính chặt với nhau, để đền bù sự tiếc nuối và kiềm chế của hôm đó ở khách sạn không thể thoả mãn, nhưng mà, cô quên mất nhóm bạn cùng phòng thân thiết của mình nhiệt tình và chấp nhất cỡ nào. Mười ngày trước hôm sinh nhật của Tiêu Quý, Hầu Tử đã dự định làm sao cho cô bạn thân của mình có một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt cả đời khó quên, tuy rằng Tiêu Quý nhấn mạnh nhiều lần, tụi mình đều là người không khoa trương, sinh nhật cũng bình thường chút đi, nhưng ý ám chỉ là hôm đó cô muốn cùng Mễ Tu nhà mình ngọt ngào thân mật. Vì thế Hầu Tử tỏ vẻ vô cùng hiểu ý nói, vậy được rồi, ngày đó tụi mình sẽ đến chỗ của bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu ăn lẩu nhé…

Haiz…

Ngày đó đã tới, buổi trưa Hầu Tử lôi Tiêu Quý đi siêu thị, cô nói tuy rằng sẽ đến chỗ của Mễ Tu nhà cậu, nhưng chúng ta cũng không thể đi tay không, chúng ta hãy phụ trách đi mua nguyên liệu cần cho món ăn đêm nay. Sau đó bọn họ dạo quanh siêu thị một vòng, mua đủ các loại nguyên liệu nấu ăn, đựng đầy hai cái túi to lớn, Hầu Tử kéo Tiêu Quý đi thanh toán, vừa đi vừa nói: “Tớ đi tìm Tiểu Mã Ca và Mị Mị, tụi tớ cùng đi mua quà cho cậu, tự cậu trở về nhé!”

“…” Tiêu Quý đưa mắt nhìn Hầu Tử vội vàng chạy đi, cô cúi đầu nhìn hai túi to bên chân, đột nhiên nghĩ rằng, vì sao nhân loại phải ăn mừng sinh nhật…

Tiêu Quý hung hăng nhổ lông khỉ của Hầu Tử trong lòng, rồi quất mấy roi, sau đó cô cam chịu số phận xách hai cái túi to trên mặt đất, đi được hai bước, cô lặng lẽ bỏ xuống, thật là nặng quá à. Trên đường đến siêu thị, Hầu Tử nói với vẻ rất cường hào, cho dù mua cái gì cũng đều do cô tính tiền, vì thế Tiêu Quý chẳng hề kiêng dè, cái gì cũng lấy, kết quả…bi kịch như vậy! Quả nhiên tự ngược không thể sống…

Vì sao nhân loại phải ăn mừng sinh nhật…

Cái túi màu trắng bên chân đột nhiên được nhấc lên nhẹ nhàng, Tiêu Quý xoay đầu, nhìn thấy Mễ Tu không biết đứng phía sau cô từ khi nào, anh mỉm cười nhìn cô.

“Sao anh lại tới đây?” Thực ra Tiêu Quý càng muốn nói anh tới rất đúng lúc.

“Bạn cùng phòng của em gọi điện thoại cho anh, muốn anh sang đây đón em.” Mễ Tu xách hai túi đồ to, không cảm thấy nặng nề nói.

“Coi như cậu ấy có lương tâm.” Tiêu Quý than thở một câu, còn nói: “Cần em xách một túi không, nặng lắm.”

“Được, vậy em xách hết đi, nặng quá.” Mễ Tu chế nhạo nói.

“Chúng ta mau đi thôi.” Tiêu Quý xoay người, cũng không quay đầu mà đi về phía trước.

Mễ Tu bật cười, đi theo cô ra khỏi siêu thị.

Ra khỏi siêu thị, Mễ Tu gọi lại Tiêu Quý đang chuẩn bị gọi xe, anh nói: “Anh lái xe tới.”

Tiêu Quý xoay người nhìn về phía anh, kinh ngạc nói: “Anh biết lái xe? Học khi nào thế?”

“Lên xe trước đi.” Mễ Tu khẽ cười, đi về phía một chiếc xe Audi màu đen.

Tiêu Quý chớp mắt, cùng nhìn qua, cô nhìn Mễ Tu cất đồ vào trong xe, rồi thấy anh mở cửa ghế lái phụ, thấy anh cười dịu dàng với mình.

“Ngây người gì nữa, còn không tiến vào.” Mễ Tu nói.

“Ờ.” Tiêu Quý đi vài bước nhỏ, cúi đầu tiến vào trong xe.

Mễ Tu ngồi vào ghế lái, chậm rãi khởi động xe.

Tiêu Quý nhìn chằm chằm Mễ Tu không hề chớp mắt, đôi mắt to xoay vòng, tỏ vẻ “Nhanh thật đấy, xe ở đâu, không nói em cắn anh đó!”

Mễ Tu chuyên tâm lái xe, nhưng khoé mắt khẽ lướt qua cái nhìn chằm chằm của Tiêu Quý, anh dịu dàng nói: “Đây là xe của anh Cách Hi, anh chỉ mượn chạy.”

Anh Cách Hi chính là anh trai của Doãn Cách Tử, Mễ Tu làm thêm ở công ty anh ta, nghe nói đối xử khá tốt với Mễ Tu. Tiêu Quý rầu rĩ ừ một tiếng, cô xoay người, còn tưởng rằng đây là của Mễ Tu nhà cô chứ, suýt nữa tưởng rằng cô đã trở thành bộ tộc có xe rồi.

Tháo gỡ nghi vấn trong lòng, Tiêu Quý bắt đầu nhìn đông nhìn tây, lúc thì sờ cái này, lúc khác lại sờ cái kia, cơ thể uốn qua uốn lại, cổ áo của cô cũng theo động tác mà lệch lạc, lộ ra cảnh sắc khiến người ta lưu luyến.

Mễ Tu thiếu chút nữa là vượt đèn đỏ, anh khẩn cấp đạp thắng xe, mắt nhìn về phía trước, ngón tay cầm bánh lái trở nên hơi trắng bệch.

Tiêu Quý vẫn khen ngợi mà không biết gì, nói xe này rất thoải mái, rất rộng nha, sau này chúng ta cũng mua một chiếc đi, cô phấn khởi quên cả chỉnh lại cổ áo bị lệch lạc.

Mễ Tu nhìn qua kính chiếu hậu, quan sát tỉ mĩ một mảng trắng nõn và đầy đặn, Tiểu Quý nhà anh hình như lại…đầy đặn hơn một chút.

Hầu kết anh trượt lên trượt xuống, đôi mắt u ám, sau khi đèn đỏ tắt một giây đồng hồ, anh mau chóng đạp chân ga, tốc độ rõ ràng nhanh hơn khi nãy rất nhiều.

Có lẽ nhanh chóng về nhà, thừa dịp bọn họ không có ở đó…

Tiêu Quý tiếp tục đắm chìm trong sự khen ngợi của mình, nào là rộng rãi thoải mái, cô hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở nóng rực của Mễ Tu nhà cô.

Xe dừng vững vàng dưới lầu nhà trọ, Mễ Tu cầm bánh lái, âm thanh trầm thấp: “Em lên trước, anh đi đậu xe.”

“Ờ.” Tiêu Quý cởi dây an toàn, trong đầu suy nghĩ, âm thanh của Mễ Tu nhà cô sao thế, có phải khát nước không.

Tiêu Quý vừa xuống xe thì chiếc xe đã bay khỏi ra ngoài, Tiêu Quý chớp mắt vô tội, cô càng tin tưởng hơn, Mễ Tu nhà cô nhất định khát nước rồi. Cô xoay người, bước nhanh lên lầu, trong đầu nghĩ rằng phải mau chóng trở về rót một cốc nước cho Mễ Tu nhà cô.

Vào nhà trọ, Tiêu Quý đi thẳng đến phòng ngủ của Mễ Tu, từ trên bàn lấy cái cốc của anh rồi định đến phòng khách rót nước, ai ngờ, bên hông siết chặt, ở cổ có luồng hơi thở nóng rực, phả lên da thịt của cô, cô cảm nhận được trên làn da mình có nổi da gà, ngưa ngứa, nong nóng.

“A Tu.” Tiêu Quý nhỏ giọng kêu lên.

“Ừm.” Mễ Tu đáp, nhẹ nhàng cọ xát trên cổ Tiêu Quý.

“Cái kia…” Cô vừa định nói chuyện, đột nhiên cảm thấy trên cổ có gì đó đang loi nhoi, trơn bóng, nóng hổi, ẩm ướt.

Tiêu Quý nín thở, hơi híp mắt, chợt cảm thấy nóng quá, hai tay cô bất giác bám vào tay Mễ Tu đang ở bên hông mình.

Mễ Tu nhân tiện xoay người, Tiêu Quý ngã vào lòng anh, sau đó, đôi môi nóng lên, đầu óc trống không trong nháy mắt.

Quấn quýt, mút mát, hô hấp dần dần nóng bỏng.

Hoá ra anh thật sự khát…

Tiêu Quý không biết khi nào Mễ Tu đã ngồi trên giường, cũng không biết từ lúc nào cô đã ngồi trên đùi Mễ Tu, suy nghĩ của cô hoàn toàn như máy móc, chỉ biết phối hợp với động tác của Mễ Tu, ngửa đầu, nhắm mắt, bàn tay nhỏ bé sờ soạng ngực anh.

“A!” Tiêu Quý hô một tiếng, mở to mắt, hơi thở bất ổn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, hai tròng mắt ướt át, cô nhìn Mễ Tu với vẻ khó tin.

Mễ Tu lại hôn môi cô, ngón tay vói vào vùng cấm ngượng ngùng kia…

--tôi là đường phân cách của ngón tay Mễ Tu làm việc xấu--

Không thể kiềm nén hơi thở dồn dập, Tiêu Quý nắm chặt quần áo của Mễ Tu, cắn một cái trên cổ anh, sau đó, thế giới đứng yên, một luồng nhiệt cuồn cuộn bắn ra, làm ướt quần Mễ Tu…

Tiêu Quý hoàn toàn xụi lơ, toàn thân tựa vào lồng ngực Mễ Tu, hơi thở phả ra nóng đến doạ người.

Mễ Tu vén lên mái tóc ẩm ướt của Tiêu Quý, nhẹ nhàng hôn lên, rồi đặt cô trên giường, sau đó anh đứng dậy, cởi khoá kéo quần mình.

“Bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà Tiểu Kê, Tiểu Kê, hai người ở đâu thế? Tớ đã đến lâu rồi!” Một âm thanh lớn tiếng từ phòng khách truyền đến.

Tiêu Quý chống cánh tay nhìn qua, trời ơi, cửa phòng ngủ còn chưa đóng!

“Ơ, có phải ở trong phòng ngủ không?” Hầu Tử lẩm bẩm.

Tiêu Quý sắp khóc…

Mễ Tu quyết đoán xoay người đi ra ngoài, cực kỳ quang minh chính đại, chính nhân quân tử.

…Quần của anh…

“Bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà Tiểu Kê, cửa không khoá nên tôi vào được, Tiểu Kê đâu?” Hầu Tử hỏi.

“Cô ấy mệt quá, đã ngủ rồi.” Mễ Tu bình thản ung dung trả lời.

“…” Tiêu Quý không còn sức lực mà nằm dài trên giường.

“A, quần anh sao vậy, sao lại ướt thế?” Hầu Tử nghi hoặc hỏi.

“…Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị đổ nước.” Âm thanh Mễ Tu bình tĩnh, không chút gợn sóng.

“Ồ, đổ rất đúng chỗ nha, ha ha ha…” Hầu Tử nở nụ cười thô tục.

“…” Tiêu Quý rất muốn chết ngay…

Tuy rằng Hầu Tử nhà cô nói năng không kiêng kị, may mà chỉ là lý luận chứ không làm thực tiễn, nếu không, hậu quả không thể lường được…
Bình Luận (0)
Comment