Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 21

Quê nhà của Tiêu Quý và Mễ Tu là một thị trấn tại thành phố G, nằm gần thành phố phồn hoa, tuy rằng việc làm ăn không thịnh vượng cho lắm, nhưng con người giản dị, bởi vì không có nhiều nhà máy nên không khí trong lành, môi trường rất tốt. Ngồi xe lửa bốn giờ đồng hồ, hai người mệt mỏi về tới nhà Mễ Tu, bởi vì cách tết âm lịch còn hơn nửa tháng, cho nên bố mẹ Mễ Tu vẫn còn làm việc, trong nhà không có ai.

“Buổi tối bố mẹ anh mới về.” Mễ Tu đặt xuống hai va ly hành lý trong tay, anh cởi áo lông, nói với Tiêu Quý: “Đói bụng không? Anh nấu mì cho em nhé.”

“Không đói bụng, chỉ là rất mệt.” Tiêu Quý dựa trên vai Mễ Tu, làm nũng nói.

“Lúc lên xe em đã bắt đầu ngủ, bây giờ còn mệt sao?” Mễ Tu cười hỏi.

“Em nhắc lại lần nữa, em chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không ngủ.” Đầu cũng không ngước lên, Tiêu Quý buồn bực nói.

“Phải, em không ngủ.” Mễ Tu xoa lưng Tiêu Quý, nuông chiều nói: “Tiếng ngáy khò khè có tiết tấu kia là do anh.”

“…” Cô ngáy ư, sao cô không nghe thấy chứ.

“Được rồi, mệt thì vào phòng ngủ một lát, nếu không đợi mẹ anh về, em muốn ngủ cũng không được.” Mễ Tu kéo Tiêu Quý đứng thẳng lên, gõ trán cô một cái.

“Rất có lý, em lập tức đi ngủ ngay.” Tiêu Quý nhớ đến nhiệt tình có thừa của dì Mai, trong nháy mắt cảm thấy quá mệt mỏi.

“Mẹ anh đã dọn dẹp phòng cho em từ lâu, anh dẫn em đi xem nhé.” Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý đi lên lầu. Mẹ anh nghe anh nói Tiêu Quý sẽ đến nhà ăn tết, ở trong điện thoại bà vô cùng vui vẻ la to, còn khuyên anh đừng thi mau chóng đưa Tiêu Quý trở về nhà, giống như bà sợ cô chạy mất ấy. Mễ Tu không biết nói gì, anh cảm thấy chuyện mẹ mình là giáo viên trung học hoàn toàn là ảo giác của anh.

“Được.” Tiêu Quý cười ngọt ngào, đáp. Cô biết dì Mai thương cô nhất.

Phòng Tiêu Quý ở ngay đối diện phòng Mễ Tu, mở cửa đi qua chưa tới mười bước thì đã tới, rất thuận tiện, Mễ Tu cảm thấy anh thật là con ruột của mẹ. Vào phòng, Mễ Tu không quên đóng cửa lại, chuyện Hầu Tử anh không muốn tái diễn lại, diễn thêm nữa sẽ có bóng ma tâm lý.

Tiêu Quý nhìn căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, cười dịu dàng, trong lòng ấm áp. Cô đi qua, ngồi trên giường, ngửi mùi hương thơm dịu nhàn nhạt, cô ngửa đầu, nhắm mắt lại. Nghe nói lúc không muốn nước mắt chảy xuống thì hãy ngửa đầu nhắm mắt lại, như vậy nước mắt sẽ chảy ngược về.

Sau năm mười ba tuổi, không còn ai thu dọn phòng cho cô, loại cảm giác không cần làm gì, thoải mái hưởng thụ người khác sắp xếp tất cả khiến cô muốn khóc, cảm động, thậm chí hơi sợ hãi.

Mễ Tu không chú ý tới sự bất thường của Tiêu Quý, anh đưa lưng về phía cô bắt đầu thu dọn hành lý, lấy ra từng bộ quần áo, xếp ngay ngắn rồi cất vào trong tủ.

“Mẹ anh biết em muốn tới nhà ăn tết, bà rất vui, cứ hỏi anh mãi là em thích ăn gì.” Mễ Tu xếp quần áo, có chút bất đắc dĩ nói: “Mẹ còn nói với anh, có cần sửa lại căn phòng một chút không, dán thêm giấy dán tường màu hồng mà con gái thích, hôm qua mẹ đặc biệt đến cửa hàng bách hoá mua ra giường có ren, còn đổi luôn rèm cửa sổ, em…”

Tiêu Quý ôm chặt thắt lưng của Mễ Tu, gương mặt dán trên lưng anh, hít hít mũi, viền mắt đã sớm đỏ ngầu.

Mễ Tu buông quần áo trong tay, anh vươn tay đặt lên tay Tiêu Quý, hơi nghiêng mặt, nhẹ giọng hỏi: “Em sao thế?”

“Không có gì, chỉ là muốn ôm anh thôi.” Tiêu Quý rầu rĩ nói, giống như là nỉ non, lại giống như đang làm nũng.

Mễ Tu khẽ cười, anh nắm tay Tiêu Quý, xoay người cô qua, bàn tay xoa nhẹ mái tóc rối bời của cô, anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, vỗ sau lưng cô, dịu dàng lại cẩn thận.

Mễ Tu đại khái biết Tiêu Quý suy nghĩ thế nào, cho nên mỗi lần như vậy, anh đều sẽ rất đau lòng. Nha đầu ngốc này, người khác đối tốt với cô một chút, cô sẽ dè dặt nhận lấy, cảm động đến muốn khóc, thậm chí sẽ sợ hãi bị mất đi. Trải qua một số chuyện của thời niên thiếu, cô nhất định sẽ nhạy cảm hơn người thường, dễ dàng lo được lo mất, nhưng cũng may, Tiểu Quý của anh chỉ thỉnh thoảng gặp phải tình trạng như vậy, phần lớn thời gian cô vẫn rất hoạt bát đáng yêu.

“A Tu, anh có thể hôn em không?” Tiêu Quý nhỏ nhẹ nói, âm thanh hỗn loạn có một chút dè dặt không xác định.

Mễ Tu nâng mặt cô lên, đồng tử đen sâu thẳm, bên trong ẩn chứa nỗi đau mãnh liệt.

Tiểu Quý của anh nên vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc.

Trái tim đau đớn siết chặt, Mễ Tu cúi đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đặt lên một nụ hôn, thành kính, cẩn thận, trịnh trọng.

Đây là lời thề của anh, thề rằng anh sẽ làm cho cô gái anh hôn lúc này vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ.

Tiêu Quý cảm nhận được sự nóng bỏng trên đôi môi, một giọt nước mắt rốt cuộc chảy xuống, sự chân thật của giây phút này nói với cô, hiện tại những gì cô có được đều là sự thật. Sẽ có rất nhiều người thương cô, cô sẽ có một gia đình, cô không phải là đứa trẻ không ai cần.

Tình cảm thăng hoa, nụ hôn này đã định không thể vãn hồi.

Thương tiếc, quấn quýt, cảm xúc mạnh mẽ không thể kiềm chế. Áo lông rất dày sớm đã cởi ra ở dưới lầu, áo len bị nhấc lên, bàn tay to của Mễ Tu đang tự do dao động trên bờ lưng bóng loáng của Tiêu Quý, môi lưỡi đan vào nhau, nước bọt nuốt xuống đã không còn phân rõ là của ai, tiếng thở dốc ồ ồ phối hợp với tiếng rên rỉ từ cổ họng phát ra, không chỉ có ngọn lửa khó nhịn của giờ phút này, mà càng nhiều hơn chính là tình cảm bùng nổ, còn có sự ẩn nhẫn trong thời gian dài.

Chạm vào là nổ ngay.

Tiếng xoay nắm cửa vang lên, giống như chậu nước đá đổ xuống.

Tiêu Quý và Mễ Tu đồng thời nhìn về phía cửa, há hốc mồm, lồng ngực phập phồng dữ dội.

“…Mẹ xin lỗi, hai đứa tiếp tục, mẹ chỉ đi ngang qua thôi, không thấy gì hết.” Một người phụ nữ vóc dáng cao gầy, khí chất xuất chúng cười xấu hổ, tự giác lùi ra sau rồi đóng cửa.

“…” Tiêu Quý và Mễ Tu đang thở hổn hển cũng phải đầu đầy vạch đen, bọn họ hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân!

Mễ Tu bình tĩnh lại, bất đắc dĩ đi qua mở cửa, nói với mẹ nhà mình đang dán lỗ tai lên cánh cửa nói: “Tụi con đói bụng rồi, mẹ làm chút gì ăn đi.”

Nghe lén không thành, Mai Phương lập tức đứng thẳng, nghiêm túc nhìn con trai nhà bà đã trưởng thành, vui vẻ gật đầu, bà vươn tay vỗ vai Mễ Tu, nói: “Mẹ biết con đói bụng rồi.”

“…” Mễ Tu thật sự nghi ngờ chuyện mẹ anh là giáo viên trung học chính là ảo giác của anh.

Ngồi trong phòng ăn, Tiêu Quý cúi đầu ăn cháo, căn bản không dám nhìn mẹ chồng tương lai vẫn đang quan sát cô. Có phải gần đây cô đụng phải tiểu nhân không, vì sao mỗi lần vừa đến thời khắc mấu chốt đều bị quấy rầy chứ, mà còn là người thân nhất của mình, cô có cần xin lá bùa hộ mệnh để dán lên không nhỉ.

“Mễ Tu, đến phòng Tiểu Quý dọn dẹp hành lý của con bé đi.” Mai Phương tiếp tục nhìn con dâu tương lai của nhà bà, thật sự là nhìn thế nào cũng thích hết, ngay cả ăn cháo cũng đáng yêu như vậy.

“Ban nãy con đã dọn xong rồi.” Mễ Tu nói.

“Con gạt ai hả, ban nãy con làm sao có thời giờ thu dọn quần áo.” Mai Phương liếc anh, không nể tình nói.

Mễ Tu âm thầm thở dài, nhận lệnh đứng dậy lên lầu, Tiêu Quý cúi đầu ăn cháo, khoé mắt nhìn về phía Mễ Tu dần biến mất trong tầm mắt cô.

Cô không muốn một mình chiến đấu…

“Tiểu Quý à, vừa rồi có phải dì quấy rầy hai đứa không?” Mai Phương từ ái hỏi.

“…Không ạ.” Tiêu Quý nghiêm túc ăn cháo, cố gắng trả lời một cách bình tĩnh.

“Haiz, nếu tối nay dì về trễ là tốt rồi, không, là không trở về mới tốt.” Mai Phương tiếc hận nói, nếu bà không nôn nóng trở về nhìn nàng dâu tương lai, nói không chừng có thể nhìn thấy đứa cháu tương lai trước, ôi, tính sai tính sai rồi!

Tiêu Quý tiếp tục ăn cháo, may mà khi đó bà trở về, nếu bà chậm một chút…

“Lúc dì xuống dưới nấu cơm, hai đứa có tiếp tục nữa không?” Mai Phương đến gần trước mặt Tiêu Quý, khẽ hỏi.

“…Không ạ.” Làm sao có thể tiếp tục chứ.

“Haiz! Đã nói dì trở về không đúng lúc, đúng rồi, con có xem tin tức không, ông ngoại trẻ tuổi nhất nước Mỹ mới 29 tuổi thôi!”

“…” Dì à, dì rốt cuộc ám chỉ gì thế…
Bình Luận (0)
Comment