Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 36

Ngày mai sẽ khai giảng, hôm nay Tiểu Mã Ca mệt mỏi trở về trường, Tiêu Quý, Mị Mị, Hầu Tử vô cùng ân cần ra nhà ga đón cô. Còn xách hành lý, ân cần hỏi han, cả đám cười tươi như hoa.

Trở lại ký túc xá, đại gia Tiểu Mã Ca nằm trên giường như thường ngày, ném giày ra, chỉ thị: “Thu dọn xong hành lý của ca, các ngươi có thể bình thân.”

Đám Tiêu Quý nhìn nhau vài lần, nhanh chóng trao đổi ánh mắt, sau khi thống nhất ý kiến, Tiêu Quý yếu ớt hỏi đại gia Tiểu Mã Ca: “Tiểu Mã oppa, có đặc sản ngon không ạ?”

“Có mang về!” Tiểu Mã oppa khí khái nói.

Tiêu Quý gật đầu, lập tức nói: “Oppa, bọn em lập tức thu dọn quần áo của anh ngay.”

Tất cả quần áo đều ném trên giường, Tiêu Quý và Hầu Tử ngơ ngác nhìn nhau, có đặc sản nào đâu.

Ba người đứng trước giường, trừng mắt nhìn đại gia Tiểu Mã Ca nằm gác chân, dò xét hỏi: “Cậu có mang đặc sản về không?”

“Có mà!” Câu trả lời hết sức kiên định.

“Ở đâu?” Ba người tức giận rồi.

“Ăn rồi.” Tiểu Mã Ca nói với ba cô nàng đang rất tức giận. Đường xá xa xôi, cô đói bụng, đương nhiên phải ăn gì đó chứ, huống hồ, cô đã hứa với các cô mang đặc sản về, nhưng không nói nhất định sẽ để các cô ăn.

“…” Tiểu Mã Ca quyết đoán đá bay hành lý, ba cô nàng kia cùng trở về giường mình nằm, ngửa đầu nhìn trần nhà.

Thật là không có nhân tính!

Tiểu Mã Ca không nhân tính ngồi dậy, bàn tay vung lên, gào to: “Nhìn bộ dạng không được ăn của các cậu kìa, không phải chỉ là một ít đặc sản sao, coi như sợi len thôi! Đi, anh đây đưa các cậu đi ăn bữa tiệc lớn, bù lại tâm linh yếu ớt của các cậu đã bị tổn thương.”

“Ăn cái gì?”

“Đi đâu ăn?”

“Có thể đóng gói mang về không?”

Ba cô nàng kia nhanh chóng sống lại, tiến hành thảo luận sôi nổi.

“…” Tiểu Mã Ca chẳng ừ hử gì, anh đây rất soái nha!

Bốn cô nàng phòng 308 nhàn nhã tự tại xuống lầu, vừa đi vừa thương lượng muốn ăn gì, vừa mở hầu bao của Tiểu Mã Ca, cũng không làm thất vọng dạ dày của mình. Tiêu Quý mỉm cười nhìn Hầu Tử và Tiểu Mã Ca cãi nhau, trong lòng cô rất nhẹ nhàng, đã lâu rồi bốn người không cùng nhau đi ăn, thật là nhớ nhung. Đang lúc nghĩ ngợi xem lát nữa có cần điện thoại cho Mễ Tu nói với anh không thể cùng anh ăn cơm không, trong lúc ngẩng đầu, Tiêu Quý cảm thấy lồng ngực đột nhiên tắc nghẽn, trông thấy ba người sánh vai nhau đi cách đó không xa, đồng tử trong suốt trở nên u ám, cô mím chặt môi, bàn tay buông xuống liền nắm thành quyền.

Hôm lễ tình nhân tình cờ gặp Mạnh Nhụy, cô ta nói mình chuyển trường đến đại học B, Tiêu Quý biết rằng sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ gặp nhau, thế nhưng, lúc nhìn thấy cảnh tượng xuất hiện trước mắt một cách rõ ràng, cô lại cảm thấy vô cùng chướng mắt. Thân thiết gần gũi, sóng vai nhau đi, một nhà ba người hoàn mỹ biết bao.

Tiêu Quý không nhìn đến nhóm người Lưu Cẩm Trúc nữa, cô cúi đầu chỉ lo đi theo bọn Hầu Tử, cô nhắm mắt làm ngơ, cuộc sống của bọn họ chẳng có chút liên quan gì với cô.

Nhưng hiển nhiên người khác lại không nghĩ vậy.

Lối đi bị cản trở, Hầu Tử đang kéo Tiêu Quý chợt dừng bước, cô ngây người, ngước mắt lên, lập tức thu lại vẻ sầu lo trên gương mặt.

Tiểu Mã Ca và Mị Mị không biết tình hình, đều khó hiểu nhìn người đang cản trở lối đi của các cô.

“Chị Tiểu Quý, thật khéo quá, các chị muốn đi đâu thế?” Mạnh Nhụy nắm tay Lưu Cẩm Trúc, nghiêng đầu cười nhẹ.

Mạnh Học Đông hơi sửng sốt, trông thấy Tiêu Quý, đôi mắt ông ta trở nên phức tạp. Cô chính là đứa nhỏ kia, không ngờ đã ở đại học B.

“Bận đi ăn, rất đói, sắp chết đói rồi!” Hầu Tử mất kiên nhẫn nói. Cô biết quan hệ của Mạnh Nhụy và Tiêu Quý, hơn nữa lúc ở nhà Mễ Tu, cô còn nhớ rõ ràng, con bé kia làm hại Tiểu Kê nhà cô thế nào, nhưng không ngờ cô ta lại chuyển trường đến đại học B.

“Đi ăn à, vừa lúc em cũng vậy, cùng nhau đi nhé.” Mạnh Nhụy dường như không nghe ra sự mất kiên nhẫn của Hầu Tử, cô ta mỉm cười nói.

“Không cần.” Tiêu Quý lạnh lùng nói, liếc nhìn Mạnh Nhụy thân thiết dựa vào Lưu Cẩm Trúc, cô kéo Hầu Tử muốn bỏ đi.

Mạnh Nhụy cản đường cô, kéo theo Lưu Cẩm Trúc đứng trước mặt Tiêu Quý, nũng nịu nói: “Chị Tiểu Quý, chị và dì Cẩm Trúc đã lâu không gặp, cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Em muốn đến hội quán Hoàng Triêu ở trung tâm thành phố, ở đó sinh viên bình thường không vào được đâu.”

“Hừ!” Hầu Tử khinh thường liếc cô ta một cái.

Mị Mị nhíu mày nhìn cô ta, Tiểu Mã Ca dường như nhìn ra sự bất thường bên trong, cô lạnh lùng cười nhạo.

Tiêu Quý không nói lời nào, cô cúi đầu chẳng muốn nhìn người trước mặt.

Mạnh Nhụy cười thầm, buông tay Lưu Cẩm Trúc, rồi làm nũng với bố mình nói: “Ba, bảo chị Tiêu Quý đi cùng chúng ta đi, còn có bạn cùng phòng của chị ấy nữa, được không ạ, ba hãy khuyên chị ấy đi!”

Lưu Cẩm Trúc vừa định nói không cần, lại bị Mạnh Học Đông giành trước một bước: “Tiêu Quý, nếu đã gặp thì hãy cùng nhau ăn bữa cơm đi, Nhụy Nhụy cũng là có ý tốt.”

“Hừ hừ!” Hầu Tử lại khinh thường hừ một tiếng.

“Được, nếu chú đã nói vậy, tôi thay Tiêu Quý đồng ý, mấy người chúng tôi cũng muốn đi theo hưởng nhờ, mở mang kiến thức một chút xem thử hội quán gì mà không cho sinh viên bình thường vào.” Tiểu Mã Ca thong dong bình tĩnh nói, phát huy khí chất ngự tỷ đến mức cao độ.

Việc đã đến nước này, có nói cũng đã nói rồi, Tiêu Quý đành phải đi theo đến hội quán trong truyền thuyết.

Vào trong ghế lô, mấy người chia nhau ngồi xuống, chia ra hai phía, một bên là Lưu Cẩm Trúc, Mạnh Nhụy và bố cô ta, một bên là bốn cô nàng phòng 308, ở giữa được ngăn cách bởi mấy chiếc ghế rất biết điều, phân chia ranh giới sông ngòi.

“Đã đói bụng rồi, gọi món ăn đi.” Mạnh Học Đông nói xong liền đưa thực đơn cho con gái.

Bốn cô nàng đối diện lẳng lặng uống trà, Mạnh tiên sinh thật sự dễ dạy a.

“Vẫn nên để khách chọn trước ạ.” Mạnh Nhụy không nhận thực đơn, khẽ mỉm cười nói.

“Đúng đúng, là ba sơ ý.” Mạnh Học Đông đưa thực đơn qua bên kia.

Hầu Tử và Tiểu Mã Ca đồng thời vươn tay nhận lấy. Chẳng những được ăn miễn phí, người ta còn vội vàng mời khách, không ăn sang một chút quả thực chính là lẽ trời khó dung.

“Khụ khụ, trước tiên cho hai con hải sâm.” Tiểu Mã Ca rất tự nhiên nói với người phục vụ. Trên đường đi Hầu Tử đã lén bổ sung cho cô rất nhiều chuyện về Mạnh Nhụy, Tiểu Mã Ca càng nghe càng tức giận, coi đằng sau Tiểu Kê nhà cô không có ai sao, tuỳ ý ức hiếp Tiểu Kê, cô chính là Tiểu Mã oppa, nếu phải đến ăn, được rồi, để bọn họ tròn mắt nhìn cô ăn ra sao!

“Lấy một con tôm hùm chiên giòn.” Hầu Tử nói ngay sau đó.

“…” Tiêu Quý và Mị Mị tiếp tục im lặng uống trà.

“Lấy một cái bào ngư hầm chim cút.”

“…”

“Một dĩa sò nướng.”

“…”

“Một chai rượu đỏ năm 82!”

“…”

“Thêm một chén vi cá đi.” Tiểu Mã Ca khép lại thực đơn, rồi nhìn về phía một nhà ba người đối diện hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, cô còn nói: “Gia đình các vị nhất định là quen ăn sơn hào hải vị, hay là đừng ăn vi cá, tôi gọi món khác cho.”

“Lấy tám chén tổ yến thượng hạng.”

“…” Mọi người…

Vi cá là được rồi mà…

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, đầy một bàn lớn, Tiểu Mã Ca hào phóng khui chai rượu đỏ, rót cho bốn người mỗi người một ly, nhấp môi, gật đầu đầy hứng thú, hội quán rất tốt.

“Chị Tiểu Quý, đây đều là những món chị thích à, khẩu vị của chị thật tốt, em lại không được vậy, mỗi ngày chỉ có thể ăn chút ít, hễ ăn nhiều một tí là dạ dày không thoải mái, dì Cẩm Trúc bận tâm không ít vì thói ăn uống của em.” Mạnh Nhụy ra vẻ thân mật nhìn Lưu Cẩm Trúc, hờn dỗi nói.

Tiêu Quý coi như không nghe thấy, tiếp tục bình tĩnh ăn cơm.

“Còn nữa nha, từ bé sức khoẻ của em đã yếu, thỉnh thoảng dì Cẩm Trúc không đi làm mà ở nhà chăm sóc em, em có thể trưởng thành yên ổn như vậy, hoàn toàn là nhờ dì ấy đấy.”

“Chị Tiểu Quý, chị biết không, mấy năm trước em bị viêm ruột thừa phải nằm viện, làm dì Cẩm Trúc rất sốt ruột, rõ ràng chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, nhưng dì ấy vẫn trông nom bên người em không rời đi tấc nào, sợ em có một chút sơ xuất.”

“Lần này đến đại học B, tất cả mọi việc đều tự mình dì ấy làm tất cả, không để em lo lắng chút nào, ngay cả người hướng dẫn của em cũng nói…”

“Hình dạng của con tôm hùm này sao lại khó coi thế nhỉ, trừng to mắt ghê!” Hầu Tử cắt ngang bài độc thoại của Mạnh Nhụy, cô cầm con tôm hùm, ẩn ý nói.

“Nói quá nhiều nên bị chiên giòn đấy.” Tiểu Mã Ca nhấp một ngụm rượu đỏ, ánh mắt sắc bén lướt qua Mạnh Nhụy.

“…” Mạnh Nhụy câm miệng.

Mạnh Nhụy sợ bị chiên giòn rốt cuộc đã câm miệng, lỗ tai Tiêu Quý được yên tĩnh, tuy rằng không có khẩu vị, nhưng cô vẫn theo bọn Hầu Tử ăn sạch đồ trên bàn, cười toe toét, biến buổi tiệc Hồng Môn Yến không có ý tốt này trở thành bữa tiệc sang trọng của các cô.
Bình Luận (0)
Comment