Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 40

Tắt điện thoại, Tiêu Quý chỉnh lại đồng phục trên người, đi ra khỏi phòng nghỉ. Vừa rồi Mễ Tu nhà cô gọi điện đến, nói rằng lát nữa không thể tới đón cô về trường, Tiêu Quý vừa định hỏi tại sao thì Mễ Tu đã cúp máy, giọng nói hơi nặng nề, xem ra có chuyện khẩn cấp phải đi xử lý.

“Sao lại phờ phạc thế?” Hầu Tử buông giẻ lau trong tay, chớp mắt hỏi.

“Chồng người ta không cần người ta.” Tiêu Quý dựa trên vai Hầu Tử, nũng nịu nói.

“Haiz, có gì chứ, một mình Hầu Ca có thể thoả mãn em!” Hầu Tử vỗ ngực, hào phóng nói.

Người phục vụ đi qua bên cạnh lấy ánh mắt khó tin nhìn hai cô, sau đó dùng tốc độ như gặp quỷ xông ra ngoài.

“…” Tiêu Quý, Hầu Tử lặng lẽ duy trì khoảng cách.

Thật hay ghê, ngày đầu tiên Hầu Tử nhà cô đến 55 Tuan làm thêm đã có hiệu quả kinh người gia tăng ấn tượng không thể ngờ tới, Tiêu Quý suy nghĩ, ngày tháng sau này của cô nhất định! Sẽ không! Buồn tẻ!!!

Ai oán liếc nhìn Hầu Tử một cái, Tiêu Quý kiêu ngạo hừ một tiếng rồi cầm thực đơn đi ra ngoài. Hầu Tử nhà cô từ sau hôm tết cãi nhau với bố đã trốn ở chỗ Tiêu Quý lâu như vậy, sau khi về nhà chẳng những không giải quyết mâu thuẫn, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, nghe nói cô rất khí phách nói với bố mình rằng, sau này sẽ tự lực cánh sinh, tuyệt đối không dùng một xu của bố cô. Hầu Tử thân không đồng nào đành phải cùng Tiêu Quý đến 55 Tuan làm thêm, tự mình nuôi sống bản thân.

Haiz, cần gì thế chứ, đều là người một nhà…

Hôm nay không phải cuối tuần, khách tại 55 Tuan cũng không nhiều nên Tiêu Quý mới có thể đến phòng nghỉ lén lười biếng, sau đó cầm thực đơn chuồn ra ngoài, vừa đến đại sảnh, Tiêu Quý liền sửng sốt một chút, cô cau mày, nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh tại một góc.

Hầu Tử đi theo ra, thấy Tiêu Quý sững sờ ở đó, theo ánh mắt của cô nhìn qua, Hầu Tử lập tức mở to mắt. Mẹ nó, thật là âm hồn không tan mà, ở đâu cũng có cô ta!

Có lẽ là ánh mắt của Hầu Tử quá hung ác, Mạnh Nhụy vốn đang nhìn xung quanh lập tức trông thấy các cô, cô ta đứng lên vẫy tay về phía các cô, dùng khẩu hình nói muốn các cô qua đây.

Tiêu Quý khẽ cắn môi dưới, hai tay bất giác nắm chặt, cô ta rốt cuộc muốn thế nào, bản thân cô đã bày tỏ rất rõ ràng, không muốn quá gần gũi cô ta, lại càng không muốn cô ta quấy rầy cuộc sống của mình, vì sao cô ta cứ năm lần bảy lượt xuất hiện xung quanh cô, còn dùng nụ cười vô hại mà đối diện với cô!

Hầu Tử vỗ vai Tiêu Quý, hạ giọng nói: “Không sao, tớ đi qua đó, cậu bận việc của cậu đi, đừng trả lời cô ta.” Nói xong, cô đã nhấc chân đi qua.

Hầu Tử đứng trước mặt Mạnh Nhụy, đặt thực đơn xuống, vô cùng chuyên nghiệp nói: “Chào cô, muốn gọi món gì thế?”

Mạnh Nhụy nhìn phía sau Hầu Tử, thấy Tiêu Quý còn đứng tại chỗ, không có ý muốn tới, cô ta bĩu môi, trong lòng hừ lạnh. Sau đó cô ta ngẩng đầu nhìn Hầu Tử, thô bạo nói: “Gọi Tiêu Quý đến đây!”

“Cô muốn ăn gì thế? Hôm nay tỏi ngon lắm.” Hầu Tử mở thực đơn, suýt nữa là ụp trên mặt Mạnh Nhụy.

Mạnh Nhụy trốn đằng sau, trừng to mắt, thở hổn hển nhìn Hầu Tử nói: “Hiện tại tôi là khách ở đây, coi chừng tôi khiếu nại chị! Mau gọi Tiêu Quý đến đây, tôi muốn chị ta phục vụ tôi!”

“Nếu không cô chọn hành tây nhé, nghe nói hành tây có thể tiêu độc.” Hầu Tử giới thiệu vô cùng ân cần.

“…Chị.” Mạnh Nhụy vươn ngón tay, run run chỉ vào mũi Hầu Tử.

Hầu Tử cười đến điên cuồng, đương nhiên chỉ có một mình Mạnh Nhụy nhìn thấy. Mau chọn tỏi và hành tây đi, có thể tiêu trừ độc trong miệng cô đó!

Mạnh Nhụy tức giận đến mức bờ vai run lên, oán hận thu tay lại, trừng mắt nhìn Hầu Tử, hận không thể nghiến răng kèn kẹt. Ngày đó cô ta sắp thành công cùng Mễ Tu ăn cơm, đều tại Tiêu Quý, đột nhiên xuất hiện đưa Mễ Tu đi, làm hại cô ta mất đi cơ hội hiếm có. Sau đó cô ta lại đi tìm Mễ Tu, anh luôn tìm cớ từ chối cô ta, thậm chí ánh mắt nhìn cô ta đã không còn ôn hoà như trước kia. Tiêu Quý chỉ là một đứa nhỏ không ai cần, dựa vào gì mà giành với cô ta chứ, cô chẳng xứng đôi với Mễ Tu chút nào!

Hồi ấy, Lưu Cẩm Trúc rõ ràng đã ở cùng bố cô ta, nhưng lúc nào cũng nhớ đến Tiêu Quý, động một chút là nói trước mặt cô ta không biết hiện tại Tiêu Quý đang làm cái gì, mua đồ gì cho cô ta cũng mua thêm một phần, nhìn thấy bà lặng lẽ khóc rất nhiều lần, mỗi lần cô ta thấy cảnh đó, trong lòng đều đau nhói lo âu, nếu bà và bố cô ta đã ở cùng nhau thì trong lòng nên coi bố và cô ta làm trọng, sao có thể mãi nghĩ đến người khác, chăm sóc tốt cho bố và cô ta mới là nghĩa vụ và trách nhiệm mà bà nên ưu tiên, hơn nữa Tiêu Quý cũng không nhận bà, bà còn muốn cô làm gì! Mạnh Nhụy không cam lòng, từ nhỏ cô ta đã không có mẹ, thật vất vả mới có Lưu Cẩm Trúc bên cạnh, bà làm sao có thể luôn nhớ nhung người khác! Có lẽ bắt đầu từ khi đó, Mạnh Nhụy đã sinh lòng oán hận Tiêu Quý, nhưng dù sao Lưu Cẩm Trúc cũng chưa từng gặp Tiêu Quý, phần oán hận cố chấp kia cũng chỉ chôn trong lòng.

Thế nhưng, Tiêu Quý lại là bạn gái của Mễ Tu, cô làm sao có thể là bạn gái của Mễ Tu chứ! Từ khoảnh khắc Mạnh Nhụy tình cờ gặp Mễ Tu ở đại học B, cô ta biết rằng, Mễ Tu chính là hoàng tử mà cô ta vẫn luôn chờ đợi, lần đầu tiên trong cuộc đời trái tim đập thình thịch, cô ta nhất định muốn Mễ Tu. Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ cô ta muốn gì, cô ta đều phải đạt được, Mễ Tu cũng không ngoại lệ.

Ngày đó cô ta vô tình nghe Tiêu Quý nói cô đang làm thêm, Mạnh Nhụy thăm dò nhiều phen mới tìm được nơi này. Thật sự không ngờ, Tiêu Quý lại làm thêm tại nơi giá rẻ bình dân này, thật là thấp hèn! Cô hoàn toàn không có chỗ nào xứng đôi với Mễ Tu, Mạnh Nhụy càng kiên định quyết tâm theo đuổi Mễ Tu.

Hạ quyết tâm, Mạnh Nhụy nói với Hầu Tử: “Chị đi đi, tôi tự chọn đồ ăn.”

Hầu Tử sớm đã không muốn trả lời cô ta, nghe cô ta nói thế, cô kiêu ngạo xoay người bỏ đi.

Mạnh Nhụy nhếch môi cười, lấy ra di động rồi gửi tin nhắn.

Hầu Tử ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến trước mặt Tiêu Quý, hất tóc, vô cùng tự kỷ nói: “Tiểu Kê, mau tới khen anh một câu đi.” Cô thật sự quá anh tuấn, nhớ tới Mạnh Nhụy bị cô nói đến á khẩu không thể mở miệng, cô rất mát lòng mát dạ đi thôi!

“Ừ, Hầu Tử là anh tuấn nhất, còn anh tuấn hơn Tiểu Mã Ca!” Tiêu Quý dụi vai Hầu Tử, lập tức lấy lòng nói. Khoé mắt cô liếc nhìn Mạnh Nhụy, thấy cô ta đang cúi đầu gửi tin nhắn, đã không còn dáng vẻ thảm hại khi đối mặt với Hầu Tử ban nãy, xem ra khả năng khôi phục của cô ta rất tốt đấy.

Thu lại tầm mắt, Tiêu Quý không muốn lãng phí thời gian trên người Mạnh Nhụy, cô ta muốn tới đây ăn là tự do của cô ta, không liên quan đến cô. Nhưng Tiêu Quý lại không ngờ, sự bình tĩnh vào lúc này, kỳ thật là che đậy rất kỹ càng.

Hai mười phút sau, Lưu Cẩm Trúc đi vào 55 Tuan, thấy Mạnh Nhụy đang ngoắc tay về phía bà, Lưu Cẩm Trúc mặt nhăn mày nhíu đi qua. Trong lòng bà suy nghĩ, Mạnh Nhụy đột nhiên gửi tin nhắn cho bà, nói muốn bà đưa vài bộ quần áo sang đây, tới một chỗ có tên là 55 Tuan. Đến nơi, Lưu Cẩm Trúc cảm thấy kỳ lạ, Mạnh Nhụy chưa từng đến những nơi bình dân thế này ăn uống, cô ta luôn cho rằng không hợp vệ sinh, hôm nay là sao đây, kỳ lạ như vậy.

Vừa mới đứng lại, Lưu Cẩm Trúc còn chưa nói thì Mạnh Nhụy đã vội đứng lên, tiến lên khoát tay Lưu Cẩm Trúc, vô cùng thân thiết hô to: “Dì Cẩm Trúc, đã bảo dì đừng đến đây mà, thật là, cháu đủ quần áo rồi!” Âm thanh cực lớn, vang cả đại sảnh.

Cơ thể Tiêu Quý cứng đờ, cô chậm rãi quay đầu, sắc mặt chợt tái nhợt. Cho dù trong lòng cô mạnh mẽ cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy Lưu Cẩm Trúc, tất cả đều sẽ bị đánh trở về nguyên hình. Mỗi lần Mạnh Nhụy và Lưu Cẩm Trúc xuất hiện cùng nhau, đối với Tiêu Quý mà nói, mỗi lần nhìn thấy đều là một cơn ác mộng, nó tàn nhẫn nhắc nhở cô, mẹ cô không cần cô, tình nguyện đi chăm sóc con người khác.

Hầu Tử hiển nhiên cũng nghe được tiếng la kinh thiên động địa của Mạnh Nhụy, theo bản năng nhìn về phía Tiêu Quý, thấy sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, sững sờ đứng tại chỗ, giống như con cún bị vứt bỏ, bất lực lại ngỡ ngàng. Hầu Tử nhất thời nổi nóng, quăng đi chiếc giẻ lau trong tay, cô xắn tay áo, bước hai ba bước đến chỗ Mạnh Nhụy, cũng không lo tới hiện tại là trường hợp gì, cô chỉ vào Lưu Cẩm Trúc và Mạnh Nhụy, chỉ trích sắc bén: “Các người muốn biểu diễn mẹ con tình thâm thì hãy đổi chỗ khác được không?”

Lưu Cẩm Trúc trông thấy Hầu Tử, giờ phút này cô đột nhiên xuất hiện, còn nói những lời tức giận như vậy, bà rất kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Quý sắc mặt tái nhợt đứng một bên, bà hít một hơi lạnh, lùi một bước, sao Tiểu Quý lại ở đây! Rốt cuộc là thế nào!

“Dì à, cháu vốn không có tư cách để nói gì, nhưng dì đã quá đáng rồi! Liên kết với người khác cùng tổn thương con ruột của mình thế này, dì cảm thấy thú vị lắm sao!”

Chiếc túi to trong tay Lưu Cẩm Trúc rớt xuống đất, bà ngơ ngác nhìn Tiêu Quý, không, bà chưa bao giờ nghĩ tới tổn thương con gái mình!

“Dì à, cháu…”

Lúc Hầu Tử còn muốn nói gì đó thì di động lại vang lên, cô vẫn còn trừng mắt nhìn Lưu Cẩm Trúc và Mạnh Nhụy, lấy điện thoại ra, cũng không thèm nhìn mà nhận máy ngay, giọng nói không tốt: “Alo, có việc nói, không có việc thì cúp!”

Đầu dây bên kia nói gì đó, thần sắc Hầu Tử thay đổi, hô to: “Cái gì! Cậu đừng vội, tớ và Tiểu Kê lập tức trở về!”
Bình Luận (0)
Comment