Lúc Sầm Kim về đến phòng vẫn còn khoảng mười phút nữa thì mới đóng cửa,
ông gác cửa cứ trừng trừng nhìn cô, nhưng cô tuyệt nhiên không để ý, chỉ đáp lại ông bằng một nụ cười hiền lành, rồi như một chú nai hoa nhanh
nhẹn chuồn lên phòng.
Đến trước cửa phòng, cô lấy chìa khóa ra
mở cửa, phát hiện ra cửa khóa bên trong, cô nhẹ nhàng gõ mấy cái, bên
trong có tiếng xì xì xào xào rồi sau đó Viên Dật mở hé cửa ra:
- Sao cậu lại về? Tớ tưởng cậu tối nay không về.
Cô hiểu ra, hỏi nhỏ:
- Trương Cường đến à?
- Ừ! Tớ thấy muộn như vậy mà cậu vẫn chưa về nên cứ tưởng cậu không về, vừa hay Điền Lệ Hà cũng không về nên…
- Không sao, không sao, tớ…
- Vào đi.
Cô do dự một lát rồi vào trong phòng, nhìn thấy Trương Cường đã che lại
những chỗ cần phải che, rất ngượng ngùng ngồi trên giường cô.
Viên Dật ra lệnh:
- Trương Cường, anh lên giường em ngủ đi. Đào Hồng, cậu qua chỗ giường
Điền Lệ Hà ngủ, còn tớ ngủ giường cậu, vì giường của cậu ở dưới giường
tớ nên cậu ngủ đó không tiện.
Trương Cường nhăn nhó, không biết có nên làm theo hay không.
Cô nói:
- Thôi hai người ngủ đây đi, tớ ra ngoài.
- Cậu ngủ ở đâu?
- Tớ có cách.
Cô không đợi Viên Dật trả lời liền vội vội vàng vàng đi ra, cố gắng ra
khỏi khu nhà trước khi ông bảo vệ đóng cửa, nghe thấy tiếng ông bảo vệ
hét lên phía sau:
- Này, này, tôi đã đóng cửa rồi, cô còn chạy đi đâu? Tôi không đợi đâu.
- Bác không cần đợi đâu.
Cô chạy dọc theo con đường vừa mới về, định chạy đến chỗ Vệ Quốc trước khi khu nhà anh ở đóng cửa, nếu chỗ đó cũng đóng cửa thì thôi cô xong.
Cô vừa chạy đến nơi họ vừa chia tay nhau thì nhìn thấy Vệ Quốc, anh vẫn
đứng như thế từ lúc cô đi, tim cô đập rộn ràng, chạy lại, đổ ập vào lòng anh, khiến anh nghiêng cả sang bên.
Anh như tỉnh giấc sau cơn mê, kinh ngạc hỏi:
- Sao em lại quay lại?
- Bạn của Viên Dật đến, ở lại qua đêm bên đó, cô ấy tưởng tối nay em không về.
- Vậy em làm thế nào?
- Đến chỗ anh.
Anh không nói gì.
Cô có vẻ không vui:
- Sao? Không chịu giúp?
- Đến chỗ anh không tiện.
- Tại sao?
- Đó là khu nhà ở cho giáo viên nam độc thân.
- Em chẳng tin chỗ đó chưa có cô gái nào từng trốn qua, nếu giờ anh gõ
cửa phòng bọn họ em đảm bảo ít nhất cũng có đến nửa số là có bạn gái
trong phòng.
Anh cười một cái:
- Nhưng người ta khác, trốn trong phòng là người yêu, không có gì là không thể được.
- Em không phải là người yêu của anh?
- Em cũng là học sinh của anh.
- Em trốn trong phòng của anh không để cho người khác nhìn thấy lại không được sao?
- Nhưng anh vẫn sẽ nhìn thấy.
Cô nhớ lại cảnh anh vốc nước lên mặt rửa phun phì phì thì biết anh sợ cái
gì, nghĩ sự quyến rũ của mình cũng đã làm anh điêu đứng, khó có thể
cưỡng lại thì trong lòng rất đắc ý, không làm khó anh nữa, mà chuyển
sang đề nghị:
- Vậy chúng ta ra ngoài chơi qua đêm.
- Chỉ có thể như vậy, đợi anh về lấy mấy cái áo dầy dầy chút, nếu không nửa đêm ở ngoài lạnh chết cóng đấy.
Họ tay trong tay đi về phía phòng của anh, cô hỏi:
- Vừa rồi sao anh cứ đứng mãi ở đó?
- Anh cũng không biết tại sao lại đứng bất động ở đó.
- Bởi vì anh biết em sẽ quay lại?
- Không phải.
- Vậy tại sao anh cứ đứng ở đó mà không về phòng?
- Anh… không biết.
Cô cười khúc khích:
- Có phải đã bị em yểm bùa không?
- Thật đúng là giống như đã bị em yểm bùa vậy.
- Nếu tối nay em không chạy quay lại đây anh sẽ cứ đứng đó cả đêm sao?
- Anh cũng không biết. Nhưng nếu quá mười hai giờ thì khu nhà anh ở cũng sẽ đóng cửa.
- Vậy anh đành phải đứng đó cả đêm thôi.
- Có phải thấy anh rất ngốc không?
- Không ngốc, rất đáng yêu.
Họ đi đến khu nhà anh ở, anh lên phòng lấy cái áo dầy hơn, vắt lên vai, còn tay kia thì vòng lấy cô đi vào khuôn viên trường.
Khuôn viên trường trong đêm khuya rất tĩnh lặng, đâu đây thoang thoảng mùi hương không rõ là hương gì.
Cô ép sát vào anh, nhìn thấy bóng của hai người dính chặt với nhau, nhớ lại nói:
- Anh có còn nhớ có một lần em cùng đi diễu hành với bọn chị Hồng, kết
quả là bị lạc, nhờ anh dẫn về nhà. Em không đi nổi anh phải cõng em, đầu của em tì lên vai anh, nhìn bóng anh lúc đó cứ như mới trên cổ mọc ra
một cái bướu vậy.
- Trí nhớ của em tốt thật.
- Anh không nhớ à?
- Nhớ chứ.
- Vậy trí nhớ của anh chẳng phải cũng rất tốt đó sao?
- Nhưng anh chỉ nhớ một số chuyện, những thứ khác thì anh không nhớ, còn em cái gì cũng nhớ.
Cô phản bác lại:
- Không phải thế, em cũng chỉ nhớ một số chuyện có liên quan đến anh thôi.
- Có muốn lại làm cái bướu trên cổ anh nữa không?
- Anh cõng em?
- Ừ!
- Anh cõng nổi không?
- Cứ thử xem.
Cô cầm lấy chiếc áo khoác, đi ra sau lưng anh, giang hai tay vòng qua vai
anh, anh thấp lưng xuống, vòng hai tay ra sau eo cô, rồi cõng cô lên,
sau đó xốc xốc hai cái thì cô đã nằm chắc chắn trên lưng anh. Cô tựa đầu mình vào vai anh, bóng anh trở thành một con quái vật hai đầu, từ eo
mọc thêm hai cái chân nữa, rất buồn cười, cô vui vẻ cười phá lên.
Anh cảnh cáo:
- Nói nhỏ thôi, nhỏ thôi, mọi người đều ngủ rồi, kẻo người khác bị đánh thức bởi tiếng cười đấy.
Cô cố nhịn cười, nằm nhoài người trên lưng anh, hôn vào cổ anh, anh lại cảnh cáo:
- Cẩn thận, cẩn thận, đừng làm anh nhột, anh buông tay là cái mông em sẽ ê ẩm đấy.
- Anh khỏe thế! Giờ vẫn còn cõng được em.
- Lúc nào anh cũng cõng được em.
- Thật sao?
- Em chẳng nặng chút nào.
Họ tìm một chiếc ghế dài để ngồi nghỉ, anh ngồi sát mép một đầu ghế, để cô nằm trên ghế, đầu và nửa thân trên nằm trên đùi anh, anh đắp cái áo dầy lên cho cô:
- Em cứ ngủ đi.
- Em muốn anh ôm em cơ.
Anh ôm nửa thân trên của cô:
- Được rồi, ngủ đi.
- Nhưng em không muốn ngủ.
- Muộn như vậy em còn không ngủ thì muốn làm gì?
- Muốn cùng anh nói chuyện.
- Được, em nói đi, anh nghe.
Cô ôn lại chuyện hồi nhỏ, cảm giác hơi buồn ngủ nên ngáp ngắn ngáp dài, nói:
- Giờ em muốn ngủ rồi.
- Vậy ngủ đi.
- Anh ru em ngủ.
- Ru thế nào?
- Hát ru.
- Em muốn nghe hát ru gì?
- Tùy anh.
Anh nghĩ một lát liền hát nho nhỏ:
Thời gian đã trôi qua, không bao giờ trở lại
Chỉ có thể ôn lại, chuyện trúc mã thanh mai khi xưa
Anh và em bên nhau, ta sớm tối vui đùa
Gió xuân lại thổi đến những nụ hồng e ấp
Em cũng đã thêm nhiều tuổi mới
Em sẽ thay đổi theo thời gian
Không còn là em gái nhỏ thuở nào
Anh chỉ có em trong giấc mơ.
Cô biết bài hát này, cô cũng biết hát, nhưng cô từng nghe con gái hát,
chưa từng nghe con trai hát bao giờ, hôm nay được nghe anh hát lên, rất
cảm động, cô phát hiện ra giọng nam hát bài này cũng rất hay, mang một
phong cách khác.
STENT
Đợi anh hát xong cô hỏi:
- Anh rất thích bài hát này?
- Ừ!
- Tại sao?
- Trong bài này có mấy chữ trúc mã thanh mai.
- Khi anh hát đến mấy từ đó có phải lại nhớ đến chúng ta?
- Ừ!
- Nhưng bài hát nói Em sẽ thay đổi nhưng em thì không.
- Anh biết.
- Vậy tại sao anh còn thích bài hát này?
- Bởi vì có mấy chữ Trúc mã thanh mai.
Cô cố nhớ lại nhưng không nhớ ra bài hát khác có mấy chữ này, có thể vì số bài cô biết quá ít.
Anh lại hát lại mấy lần nữa, nhưng không ru được cô ngủ. Anh hỏi:
- Sao hát thế mà không ru nổi em ngủ?
- Bài hát này khiến em cảm thấy rất cảm động.
- Vậy anh đổi bài khác?
- Đừng đổi, giờ tình cảm của em đã đi vào bài hát này, đổi bài khác chắc chắn sẽ không nghe nổi, em hát cho anh nghe vậy.
Cô hát nhỏ, nhưng hát được một nửa thì không hát được tiếp nữa, nước mắt cứ tuôn rơi.
Anh sợ quá:
- Sao vậy? Sao vậy?
Cô mỉm cười e thẹn:
- Em cũng không biết làm sao, có thể lời bài hát này quá buồn.
- Quá buồn thì đừng hát nữa.
- Hay anh hát đi, lúc anh hát em không cảm thấy bài hát buồn.
- Tại sao?
Cô cũng không biết tại sao, nghĩ một lát mới nói:
- Có thể em biết em sẽ không thay lòng cho nên khi anh hát em không cảm
thấy buồn. Nhưng nếu để em hát, em lại có cảm giác anh sẽ thay lòng nên
cảm thấy rất đau lòng.
Anh ôm chặt cô vào lòng:
- Kim Kim, Kim Kim, anh sẽ không thay lòng, mãi mãi không thay đổi.
- Em biết, nhưng em lại cứ có tâm trạng đó, có thể em quá giàu trí tưởng tượng.
- Trí tưởng tượng đó của em phản lại em rồi, ít nhất về chuyện này nó đã
đi ngược lại, sau này cho dù em có hát bài hát nào, hay cho dù có xảy ra chuyện gì, thì em phải tin anh, anh sẽ không thay đổi.
Cô cảm
thấy câu nói này có gì đó hơi nặng lòng, dường như sẽ xảy ra chuyện gì
không hay, nhưng cô không dám hỏi tiếp. Im lặng một lúc cô hỏi:
- Anh thích em bắt đầu từ khi nào?
- Ngay từ đầu đã rất thích.
- Ý em nói là thích của bây giờ chứ không phải cái kiểu thích của trẻ con.
Anh nghiêm túc suy nghĩ một lát:
- Cái lần cùng với bố anh đến thành phố E.
- Á? Anh với bố anh đến thành phố E? Không phải là một mình anh chạy đến thăm em sao?
- Không phải một mình anh đến tìm em, chính là dịp bố anh đến thành phố E thăm một chiến hữu cũ, hai bố con cùng đi với nhau.
- Đến lúc đó anh mới bắt đầu thích em?
- Vậy còn em? Lẽ nào còn sớm hơn?
- Từ hồi năm sáu tuổi em đã bắt đầu thích anh rồi!
- Đó là sở thích của trẻ con, nếu cái đó cũng tính thì anh cũng bắt đầu thích từ lúc mười một mười hai tuổi rồi.
- Đó không phải là sở thích của trẻ con, giống như sự thích thú của bây
giờ, anh đi rồi em khóc rất nhiều, nhưng chắc chắn anh chẳng khóc?
Anh gãi gãi đầu:
- Không khóc.
- Em nói đúng chưa? Lúc đó anh đâu có thích em như bây giờ, thế là không công bằng!
- Có thể anh quá ngốc, không hiểu biết sớm như em.
Cô biết mình khi năm sáu tuổi cũng chỉ là sở thích của trẻ con, không muốn làm khó anh nữa nên cô chuyển đề tài:
- Tại sao anh lại đến thành phố E, rồi lại thích em?
- Anh cũng không biết, chỉ nhớ khi đến đó phát hiện ra em đã không còn ở đó nữa, trong lòng rất buồn, chỉ muốn khóc.
- Anh có khóc không?
- Không, ngại khóc, nhưng cái cảm giác đó còn khó chịu hơn là lúc khóc được ra.
Cô rất hài lòng, truy hỏi tiếp:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó? Sau đó lại cùng bố anh đến trường trung học Hồng Tinh, vẫn không tìm thấy em.
- Có khóc không?
- Không, chỉ chạy lên núi rồi hét lớn lên.
- Hét cái gì?
- Hét Kim Kim… Kim Kim…, chỉ có tiếng vọng trong núi dội lại.
Cô rất cảm động:
- Còn sau đó?
- Sau đó nữa? Sau đó nữa thì quay về.
- Bố anh đến thành phố E có phải để tìm mẹ em không? Không phải đi thăm bạn chiến hữu cũ chứ?
- Cũng có đi thăm bạn chiến hữu, nhưng chắc chắn ông muốn tìm mẹ em, muốn gặp mẹ em.
Anh cười cười:
- Có phải rất buồn cười không? Bố thì đi tìm mẹ, con trai thì đi tìm con
gái, kết quả là không tìm thấy, hai cha con ủ rũ thất vọng quay về. Đến
giờ vẫn còn nhớ chuyến đi đó, rất buồn chán, rất… rất dài.
- Sau đó anh không đi tìm em nữa?
- Không biết đi đâu để tìm.
- Người ở trường trung học Hồng Tinh không báo cho bố con anh là hai mẹ con em đã lên tỉnh rồi à?
- Lúc bố con anh đến là kỳ nghỉ hè, trường học không có ai, mấy người tìm thấy đều là người mới, không biết hai mẹ con rốt cuộc ở nơi nào.
Cô không nói gì.
Anh do dự một chút rồi nói:
- Nhưng sau đó bố anh đã đến chỗ bố em được thả để tìm, hỏi ra mới biết
bố em đã rời vùng nông thôn đó đi rồi, nghe nói mẹ em đã đưa bố em đi.
- Rồi bố anh không tìm nữa?
- Đã tìm rồi, nhưng người trong đội sản xuất của bố em nói gia đình em đã lên tỉnh rồi, bố anh cũng đã đến đó tìm nhưng không thấy.
- Anh không nặng tình bằng bố anh.
- Tại sao em lại nói như vậy?
- Bởi vì sau đó bố anh vẫn còn đi tìm mẹ em, còn anh thì không tìm gì cả.
Anh không nói gì.
Cô vùng dậy, ngồi lên đùi anh, đối mặt với anh:
- Sau đó tại sao anh không đi tìm em nữa?
Anh vẫn không nói.
- Có phải anh đã tìm thấy em nhưng bị mẹ em đuổi đi?
- Không phải.
- Hay anh đã viết thư cho em nhưng mẹ em đã thu lại không đưa cho em?
- Không phải.
- Em không tin.
- Thật thế, em đừng có đoán mò, trách nhầm mẹ em, là anh không đi tìm em nữa.
- Tại sao?
- Không tại sao cả.
- Sao có thể không tại sao được? Em muốn anh giải thích là tại sao! Hôm nay nhất định anh phải nói rõ tại sao! Nếu không?
Anh tò mò hỏi:
- Nếu không thì sao?
- Nếu không thì em mặc kệ anh.
Anh không có vẻ sợ như cô mong đợi, sẽ lập tức nói ra tại sao, mà lại nhẹ nhàng ôm cô:
- Anh cũng mong em không quan tâm đến anh nữa.
Cô giận dữ:
- Tại sao? Tại sao anh mong em không quan tâm đến anh?
- Kim Kim, anh không xứng với em, anh biết anh không nên đến với em,
nhưng anh không thể kìm chế được bản thân, chỉ nhờ vào em, hãy mặc kệ
anh, như thế sẽ hay hơn.
- Tại sao anh lại không xứng với em?
- Anh là sinh viên công nông binh, không có tài năng thực sự, anh có ở
đại học này cũng chẳng được bao lâu, em thông minh như vậy, lại là thạc
sĩ, sau này còn có thể học tiến sĩ, ra nước ngoài du học, tiền đồ đầy
hứa hẹn.
- Em ra nước ngoài có thể đưa anh đi cùng.
- Nhưng anh ra nước ngoài làm gì? Tiếng Anh lại không biết, những cái khác cũng không hay, sang đó để đi ăn xin à?
- Em sẽ không để anh đói.
- Nhưng anh không thể chỉ dựa vào em mà sống.
- Vậy em không đi nước ngoài nữa.
Anh im lặng.
Cô tức giận:
- Tại sao anh cứ luôn nghĩ đến một tương lai thất bại như vậy? Anh không
thể vì tình yêu mà phấn đấu sao? Học tốt tiếng Anh, thì ra nước ngoài.
- Anh hiểu, từ nhỏ anh đã không biết học, cũng không thích học, có thể vì không học được nên anh không thích học, cũng có thể là vì không thích
học nên anh không học được. Cho dù vì lí do gì thì con người anh đây sẽ
không thể học nổi.
- Nhưng anh phải thay đổi chính mình! Sao có thể đã sai lại cho sai luôn như vậy?
Anh lại im lặng.
Cô nhượng bộ nói:
- Được rồi, được rồi, em không cần anh phải thay đổi chính mình, anh
chính là anh, em vẫn thích anh, anh không muốn học thì không học, anh
không muốn dạy thì không dạy, cho dù anh làm gì thì em cũng đều thích
anh.
Anh ôm lấy cô, ôm thật chặt.
Cô nói nhỏ:
- Em chỉ cần anh thích em là đủ, những cái khác em không quan tâm. Anh có thích em không?
Anh gật đầu lia lịa.
- Không phải sự thích thú của hồi trẻ con chứ?
Anh lắc đầu lia lịa.
- Có yêu không?
Anh lại gật đầu lia lịa.
- Không lừa em chứ?
Anh lại lắc đầu lia lịa.
- Sao anh không nói?
Anh hôn cô, ôm ghì lấy cô, cô bắt đầu nóng bừng lên, cầm một tay anh để lên trên ngực mình. Qua lớp áo của cô, anh sờ sờ một bên bầu vú và nhẹ
nhàng bóp bóp, cô như mê dại, gọi bên tai anh:
- Anh Vệ Quốc, anh Vệ Quốc.
Anh cũng trả lời:
- Kim Kim, Kim Kim.
- Anh có muốn em không?
- Có.
- Vậy anh hãy làm đi.