Bình thường Lí Thời luôn hoài nghi không biết mình có phải mình bị nhân cách phân liệt trong truyền thuyết không, rõ ràng trong cuộc sống là một thanh niên thành thật giàu tính văn nghệ, thế nào đụng tới máy tính lại đột nhiên nảy ra khí chất tạc mao.
Sáng sớm đã nhận được tin nhắn của Trần Duy Mặc, trên đó viết số chim cánh cụt của anh, Lí Thời bình phục tâm tình, mở máy tính đăng nhập QQ, gõ dãy số vào ô tìm bạn bè, bốn chữ “Không biết viết văn” lập tức xuất hiện trước mặt cậu. Lí Thời thấy cái ID này rất quen mắt, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, cố gắng suy nghĩ một hồi vẫn không ra, đành phải bỏ qua.
Ava của Trần Duy Mặc vẫn tối đen, chắc hẳn anh đang đi làm, yêu cầu thêm bạn gửi tới nửa ngày vẫn không phản ứng. Lí Thời mở kịch bản ra, luyện giọng bằng lời kịch trong không gian bốn bề vắng lặng. Cậu muốn khi PIA kịch có thể để Trần Duy Mặc lưu lại ấn tượng tốt. Tuy rằng Lí Thời vẫn luôn tự phong mình là CV chuyên nghiệp, mỗi lần tiếp kịch luôn nghiêm túc nghiên cứu, trước khi giao âm phải tự PIA vài lần, cho tới khi bản thân thỏa mãn mới thôi, nhưng từ khi vào giới đến nay cũng chỉ có một hai lần cậu khẩn trương, chú tâm như bây giờ.
Lí Thời tới ông Ken mua cơm trưa về, vừa vặn nghe được thanh âm máy tính – kun kêu “khụ khụ”, quả nhiên là Trần Duy Mặc.
Không biết viết văn: Nãy đang làm việc, không tiện.
Tích Thời: Em biết mà~ Giờ anh đang nghỉ trưa à?
Không biết viết văn: Ừ, nhưng mà buổi chiều không có việc gì, kịch em nói hôm qua có thể nói tỉ mỉ hơn đi.
Tích Thời: Đó là một vở kịch đam mỹ hiện đại, công là nhân viên văn phòng, thụ là học sinh, bình thản ấm áp, có cẩu huyết, lát nữa em gửi kịch bản cho anh~
Không biết viết văn: Được.
Bên này Trần Duy Mặc vừa nói xong, bên kia đã gửi kịch bản tới. Anh nhìn tiêu đề, khóe miệng bất tri bất giác nhếch lên.
Tích Thời: Nè, Duy Mặc, tối hôm nay anh có rảnh không? Cô em chuẩn bị muốn anh thử âm, tuy rằng em nghĩ căn bản không cần phải làm vậy ╮(╯▽╰)╭
Không biết viết văn: Được, tối mấy giờ?
Tích Thời: Chừng nào thì anh tan tầm? Ai, quên đi, chờ anh về nhà rồi gọi em là được.
Không biết viết văn: Được, đêm nay lên gặp.
Cùng Trần Duy Mặc xác định được thời gian rồi, Lí Thời bắt đầu điên cuồng oang tác một người khác.
Tích Thời: Mau hiện mau hiện mau hiện mau hiện!
Luôn luôn là em gái ngây thơ: = =, cậu đói khát đến thế sao…
Tích Thời: Đói khát cái đầu cô! Tôi đã hẹn với Duy Mặc rồi, buổi tối hôm nay thử âm~
Luôn luôn là em gái ngây thơ: Ái chà, hôm qua còn gọi là 921, hôm nay đã bảo “Duy Mặc” rồi nha~ Xem ra tiến triển không tệ~
Tích Thời: Cô thật là, lần sau đừng cầu tôi tìm người cho cô *quẳng đi*!
Luôn luôn là em gái ngây thơ: Lại xù lông rồi~ Nè Tích Thời, hiện tại không lưu hành tạc mao thụ đâu, cậu nên học người ta làm nhân thê(1) một chút, bằng không làm sao mà gả đi bây giờ?
Tích Thời: Gả cái đầu cô!
Luôn luôn là em gái ngây thơ: Tích Thời, Tích Thời, cậu đừng luẩn quẩn trong lòng, cóc ba chân thì thiếu chứ đàn ông hai đùi thì đầy, cậu đói khát đến mấy cũng không thể gả cho cái đầu nhà, đầu năm nay không thịnh hành người x vật~
Lí Thời trước máy tính co quắp khóe miệng, thầm nghĩ mấy cô gái thời nay không dễ chọc, đám con gái sắc bén này, khó đối phó y như ông già giảng dạy môn văn học đương đại năm đó.
Bất tri bất giác đã tới buổi tối, Lí Thời đóng cửa tiệm sách, bò lên lầu, vội vã ăn hai miêng cơm rồi ngồi ngoan trước máy tính chờ Trần Duy Mặc gọi cậu.
Thời gian trôi qua, cái đồng hồ lỗi thời trong phòng ngủ của Lí Thời điểm từng phút từng phút, ava của Trần Duy Mặc vẫn không có dấu hiệu sáng lên, chuẩn bị bên kia đã gọi rất nhiều lần, đều bị Lí Thời cản lại.
Cậu gửi tin cho Trần Duy Mặc, thế nhưng chờ mãi vẫn không thấy có hồi âm, kiên trì đợi tới mười giờ, cuối cùng không nhịn nổi, cậu gửi tin nhắn tới điện thoại anh —– “Đang tăng ca sao? Đã nói đêm nay thử âm mà…”
Hơn mười phút qua đi, vẫn chẳng có hồi âm.
“Đang bận sao? Đã sắp tới mười giờ rồi…”
“Nè, tốt xấu gì anh cũng phải trả lời em chứ…”
Mắt thấy kim đồng hồ chỉ hướng mười một giờ, Lí Thời dù tính tình tốt đến mấy cũng bị mài mòn từng chút một. Cậu cũng không biết mình bị làm sao vậy, chỉ thấy rất tức giận, rất uất ức, rõ ràng chuyện chẳng to tát gì.
Cuối cùng, cậu lấy điện thoại gọi cho Trần Duy Mặc, thanh âm truyền tới cũng chỉ là giọng nữ lạnh lùng —- “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Cậu như giận dỗi tắt điện thoại và máy tính, ghé vào trên giường, nào ngờ lại mất ngủ.
Khắc tinh! Anh tuyệt đối là khắc tinh! Từ khi quen biết Trần Duy Mặc, cậu đã không ngừng phá kỷ lục mất ngủ, địa vị vua tham ngủ của cậu khó mà giữ được mất!
*Chú thích:
(1) Nhân thê: nhân vật hiền lành đảm đang, biết chăm lo cho gia đình.