Tô Hiểu Thần chạy về nhà rồi mới cảm thấy chẳng hiểu tại sao mình lại tức giận, đến khi chuẩn bị ôm kem trở về, cô nắm lấy tay đấm cửa lại có chút thất bại, Tần Chiêu Dương không thích ăn đồ ngọt.
Cô rầu rĩ đi về, ngồi trên ghế sô pha ăn từng miếng từng miếng kem một.
Tô Hiểu Thần tận dụng thời gian nghỉ hè, học được cách đi xe đạp, nhìn ba từ trong kho hàng dọn chiếc xe đạp mới tinh ra ngoài, cô buồn bã thở dài một hơi rồi đạp xe đến trường.
Cuối cùng cô vẫn chọn khoa văn, khoa tự nhiên với cô mà nói thì quá hao tổn trí tuệ, còn chẳng biết có thể học giỏi hay không.
Ngày đó cô nhớ là Tần Chiêu Dương thật sự có nhìn thấy mình, khi cô đi sang lớp bên cạnh mượn người bạn học trước đây ngồi ở bàn sau cuốn sách khoa học tự nhiên gặm về một ngày, cảm giác như tế bào não đều đã chết không ít.
Ngày hôm sau đem sách trả cho Trần Thiểu Trác, còn giơ ngón tay cái lên, "Làm rất tốt."
Trần Thiểu Trác bị cô chọc cho cười rộ lên, "Giờ cậu thế nào?"
Tô Hiểu Thần liền đứng cách cửa sổ trò truyện cùng cậu ta suốt giờ nghỉ trưa, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tần Chiêu Dương đang đứng ở cửa sổ phòng đối diện.
Tô Hiểu Thần vừa giơ tay định chào hỏi, cậu lại nghiêng đầu, xoay người rời đi.
"Ai." Tô Hiểu Thần gãi gãi đầu, "Sao lại không thèm để ý tới mình nhỉ?"
Trần Thiểu Trác cười cười, "Chắc là đang bận."
Tô Hiểu Thần nghĩ ngợi một lúc; cảm thấy rất có lý, cứ thế vô tư trở lại phòng học của mình.
******
Ngày tháng cứ đều đặn trôi qua, Tô Hiểu Thần lại bắt đầu càng ngày càng vội vàng, cô có quá kiến thức cần phải nắm chắc, mỗi cuối tuần đều kiên trì tới nhà cô giáo học vẽ. Cô vốn dĩ không có thời gian thừa thãi.
Cho nên khi cô nhận ra mình đã rất lâu không nói chuyện cùng Tần Chiêu Dương thì thời gian đã gào thét lướt qua.
Học kỳ này lại có kiểm tra trình độ học tập, cô càng không dám thả lỏng.
Nhưng khi nghe Từ Nhu Tình nói rằng chiều hôm nay Tần Chiêu Dương bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi, sau một tiết học mới trở về làm tâm trí của cô hơi mất tập trung.
Tần Chiêu Dương đã năm thứ ba rồi, chắc rất nhanh thôi sẽ rời xa cô.
Cô giương mắt nhìn phía đối diện vẫn còn sáng đèn, do dự một lát, giơ tay gõ gõ.
Bên kia im lặng một hồi, truyền đến tiếng bước chân, sau đó một tiếng "Phần phật", cửa sổ liền mở ra.
Cơ hội Tô Hiểu Thần nhìn thấy Tần Chiêu Dương ở trong trường học vẫn cực kỳ nhiều, sáng thứ Hai kéo cờ trên bục, buổi trưa hàng ngày ở căn tin, hoặc là sau khi tan học ở trong nhà hàng nhỏ.
Chương trình học cấp ba không ổn định, thỉnh thoảng còn dạy quá giờ, Tần Chiêu Dương đều sớm nói trước cho cô biết không cần chờ cậu.
Sau mấy lần liên tục Tô Hiểu Thần tự về nhà trước, hình như đã hình thành thói quen chờ trước cửa phòng học một lúc, không nhìn thấy người thì tự mình trở về nhà. Sau đó dần dần ngay cả cùng nhau đến trường cũng ít hẳn đi đi.
Thứ Bảy của cậu bị trường học chiếm dụng mất, thứ Bảy của cô thì bị của môn mỹ thuật tạo hình chiếm dụng, thời gian xuất hiện dường như lại càng ngày càng ít.
Cô đột nhiên nổi lên chút nghi ngờ, rõ ràng đã từng tốt đẹp như vậy, tại sao hiện tại nói phai nhạt là phai nhạt, hơn nữa nhạt nhẽo đến độ ngay cả chính bản thân cô cũng không phát giác ra, chờ khi phát hiện thì mọi thứ đã trôi qua quá lâu.
Cô nhìn cậu bỗng cảm thấy hơi khổ sở, bật thốt lên: "Tần Chiêu Dương có phải anh không muốn quan tâm tới em nữa không? "
Tần Chiêu Dương bị gió lạnh thổi, lại ho nhẹ vài tiếng, bỏ vào trong miệng một viên kẹo nhuận họng rồi mới trả lời, "Cách để không thèm quan tâm em mà không bị em phát hiện ra có rất nhiều, có muốn thử một chút hay không?"
Tô Hiểu Thần cắn cắn môi dưới, vẫn không vui vẻ chút nào, "Anh bị cảm à?"
"Ừ." Cậu đáp một tiếng, nghiêng người tựa ở bên cửa sổ liếc nhìn cô, "Tìm anh có chuyện gì sao?"
Tô Hiểu Thần khựng một chút, mới hỏi: "Thầy chủ nhiệm gặp anh làm gì?"
Tần Chiêu Dương ngược lại tỏ vẻ không ngoài dự kiến cô sẽ biết, chậm rãi híp híp mắt, nói: "Cử đi học, trung học A."
Tô Hiểu Thần mắt trợn tròn, "Cử đi học!"
Tần Chiêu Dương rốt cuộc nở nụ cười, "Phải, thật ra anh vẫn muốn trải nghiệm qua cuộc thi quan trọng nhất trong đời này..." Cậu khựng một chút, mắt đột nhiên nhìn qua, "Nếu như anh và em cùng cấp, anh sẽ đi cùng em."
Tô Hiểu Thần ban đầu còn cảm thấy trong lòng hơi ngọt ngào, nhưng khi nhìn nét mặt của Tần Chiêu Dương biểu lại cảm thấy cậu không giống như người có thể nói ra những lời như vậy—— Thái Tử gia chưa từng có thói quen nói đùa.
Trong đầu cô liền trên dưới đều rối loạn, "Tần Chiêu Dương có phải anh có ý gì khác không?"
Tần Chiêu Dương nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên đưa tay ra xoa đầu của cô, âm thanh trở nên rất nhẹ nhàng, "Tô Hiểu Thần, anh bắt nạt em nhiều năm như vậy, có phải em vẫn luôn không vui vẻ hay không?"
Tô Hiểu Thần nghĩ ngợi một lúc; thành thật gật gật đầu, "Có một chút." Bất quá cô vẫn bằng lòng.
Ngón tay Tần Chiêu Dương đang xoa trên đầu cô chợt cứng đờ, lập tức dừng lại trên khuôn mặt cô, nhẹ nhàng nắm lấy cằm, "Gần đây anh vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, nhưng mỗi lần anh vừa nghĩ đến nó liền cảm thấy rất khó chịu, sau đó vẫn phải luôn cố gắng thích ứng..." Cậu khựng lại một chút, tay nắm trên cằm cô rốt cuộc cũng buông ra.
"Nếu như em thông minh một chút thì tốt rồi."
"Này, Em ngốc chỗ nào chứ!" Tô Hiểu Thần lập tức xù lông.
Tần Chiêu Dương lại không tiếp tục nói, chỉ hơi rũ mắt, giọng điệu rất nhẹ lại rất kiên định, "Ngốc chút cũng tốt; quá thông minh, chuyện phải suy nghĩ sẽ rất nhiều. Những gì em không nghĩ tới anh đều có thể, em làm không được anh sẽ đi làm."
Tô Hiểu Thần trợn tròn mắt, bất chấp mình đang xù lông lên, lo lắng nhìn cậu, "Tần Chiêu Dương, đầu của anh bị cửa kẹp à?"
Tần Chiêu Dương liếc nhìn cô một cái, lưu loát đóng cửa sổ kéo rèm lại.
Tô Hiểu Thần đối mặt với bức rèm thuần một màu kia, thực u buồn.
Sao cái tật xấu động một chút là đóng cửa sổ kéo rèm lại vẫn không sửa chút nào? Không biết di truyền từ ai, nghe thấy lời nói không thích là bỏ ngang, đáng ghét!
Cô lặng yên kéo cửa sổ lên, tay vừa cầm bút lại đưa mắt nhìn cửa sổ đối diện, nhíu chặt hai hàng chân mày lại.
Trước ngày hôm nay, cô vẫn luôn cảm thấy Tần Chiêu Dương là người không có gì là không thể làm, là đứa con cưng của trời.
Gia cảnh của cậu tốt; hoàn cảnh sinh hoạt gia đình cũng tốt, người lại thông minh, ngoại hình cũng cực kỳ được yêu mến. Chỉ có chừng đó phương diện thoạt nhìn tưởng như đặc biệt nông cạn, nhưng lại khiến cho bao nhiêu người cầu mà không được, hâm mộ đến chết?
Tô Hiểu Thần từ khi hiểu chuyện tới nay, tuy rằng cảm thấy Tần Chiêu Dương có đôi khi hành động không chút lưu tình mà bắt nạt cô quả thật rất đáng ghét, nhưng cũng bởi vì một chút ăn hiếp này mà âm thầm vui vẻ.
Trong ký ức, Tần Chiêu Dương cho dù là làm gì cũng có thể đạt được! Nhưng tối hôm nay, khi cậu dùng loại giọng điệu không xác định nói chuyện với cô, cô lại cảm thấy thật sợ hãi.
Dường như cậu đang có ý định gì đó, nhưng lại không nói cho cô biết tính toán của mình.
Tô Hiểu Thần nghĩ, có lẽ cô thật sự sắp mất đi Tần Chiêu Dương.
******
Những chuyện phát sinh tối hôm trước cũng không có ảnh hưởng đến quỹ tích sinh hoạt của hai người, bọn họ vẫn như cũ thường xuyên gặp mặt, gặp nhau thì ngồi chung một chỗ ăn một bữa cơm, đôi khi cũng cùng nhau về nhà. Nhưng lại có thứ gì đó thoáng chốc đã thay đổi.
Hàn Tiêu Ly thấy con gái lại trở về một mình, không khỏi tò mò nhìn sang phía sát vách, "Chiêu Dương lại không đi cùng con sao?"
Tô Hiểu Thần cũng theo tầm mắt của mẹ quay đầu nhìn lại, Tần Chiêu Dương đang đạp xe xuyên qua bóng tối, cô đứng ở cửa nhìn được một lúc; chống đối lại tầm mắt của cậu rồi lại không tiếng động mà dời đi. Nghiêng người đi qua bên người Hàn Tiêu Ly bên, vịn vào tủ giày thay giày, khẽ cong eo, nước mắt thoáng cái liền rớt xuống.
Hàn Tiêu Ly vừa đóng cửa lại nhìn thấy cảnh này, lông mày hơi cau lại, chỉ làm như không nhìn thấy, đi qua bên cạnh con gái, "Ngây người ở đó làm gì nữa, làm đồ ăn khuya cho con đấy, lại đây ăn chút đi."
Tô Hiểu Thần lau nước mắt, cũng cảm thấy chính mình chẳng hiểu ra làm sao.
Tần Chiêu Dương được cử đi đại học A ; thật ra xác nhận nhập học là có thể đi rồi, nhưng dường như cậu vẫn còn chưa có ý muốn đi, mấy ngày nay vẫn như cũ đúng giờ đi học tan học.
Cô lại nghĩ tới học kỳ cuối kỳ còn phải thi toàn quốc, sau đó sẽ hơn nửa nghỉ hè gặp không được cậu, trong lòng mơ hồ có chút đau, sao có thể trở thành như vậy?
Gần đây áp lực học tập rất lớn, cô bận đến tối mày tối mặt, chưa được vài ngày đã phát sốt bị cảm, vừa lau nước mũi vừa làm bài tập, cảm thấy cả trái tim đều chua xót.
Tại sao lại có người được thầy giáo trực tiếp cử đi học, lại có người bệnh đến phát ngốc còn phải kiên trì làm bài tập đây...
Cô đầy tức giận bất bình, lại bị cái người đáng ghen tị kia tới gõ cửa sổ, sắc mặt cực kỳ bất thiện kéo cửa sổ ra, trừng mắt với cậu, "Làm gì!"
Tần Chiêu Dương nhờ vào ngọn đèn trong phòng nhìn cô một cái, trực tiếp hỏi, "Ngày hôm đó em khóc cái gì?"
Cô lại lau một phen nước mũi, rút ra khăn giấy lau lau chóp mũi, "Ngày nào cơ?"
Ánh mắt cậu lóe lóe, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, "Dì nói buổi tối mấy ngày trước em về nhà khi đang đổi giày..." Cậu khựng một chút, vẻ mặt hoài nghi, "Chẳng lẽ nút buộc lại bị mắc kẹt không gỡ được, không tháo giày xuống được nên khóc?"
Tô Hiểu Thần lập tức 囧, còn nhớ được lúc còn nhỏ cô sang nhà cậu chơi, ngồi bệt xuống đất cởi dây giày, kéo qua kéo lại thành ra mắc kẹt, giầy lại nhỏ. Cô cởi không được liền khóc lóc thảm thương, cuối cùng vẫn phải để cậu gỡ ra giúp, hơn nữa còn rất không khách sáo cười nhạo cô rất nhiều năm, xem ra đến nay vẫn chưa quên.
"Ngày mai anh sẽ đi Mĩ." Cậu đột nói.
Tô Hiểu Thần nhất thời không kịp phản ứng lại, lúc có thể phản ứng lại thì chỉ hi vọng chính mình vẫn luôn đơ cứng như thế.
Cô nhìn cậu hồi lâu, há há miệng, cuối cùng cũng chỉ hàm hồ nói một tiếng, "À."
Cậu cũng không nói gì nữa, cứ như vậy đứng đó một lúc lâu, đột nhiên chuông di động vang lên, cậu liếc mắt nhìn màn hình, ánh mắt lập tức liền dịu dàng xuống.
Tô Hiểu Thần nhìn thấy cậu xoay người, giọng điệu rất dịu dàng, "Noãn Dương."
Cô đứng ở cửa sổ, đột nhiên liền cảm thấy có chút lạnh, ngẩng đầu mắt nhìn sắc đêm lạnh tanh, đóng lại cửa sổ trở về làm bài tập.
Tô Hiểu Thần có đôi khi cũng hâm mộ Tần Noãn Dương, chỉ là bởi vì cô ấy có được một Tần Chiêu Dương hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Cho dù có chuyện gì xảy ra, điều này cũng không có bất kỳ thay đổi nào. So với việc cô thích, đến gần, lại không thể có được thì may mắn hơn rất nhiều.
Nhưng có đôi khi nghĩ đi nghĩ lại, nếu như cô là Noãn Dương, vậy cô sẽ không thể thích Tần Chiêu Dương...
Sauđó kẻ không có đầu óc logic mạnh Tô Hiểu Thần liền mang bản thân mình vòng vovào đó, làm sao cũng không chui ra ngoài được nữa.