Trúc Mã Tương Thanh Mai

Chương 27

"Tớ không nhớ rõ con đường kia lắm, ở bên này phải không?" Trần Thiếu Trác nhìn xuyên qua cửa sổ xe, quay đầu qua hỏi cô.

Tô Hiểu Thần thoát ra khỏi hồi ức, lập tức chống lại cặp mắt sâu thẳm của cậu, khẽ sửng sốt một chút, quay đầu nhìn sang, lúc này mới gật đầu, "Ừm, đúng rồi, đi vào trong đây nè, cậu đưa tớ tới đầu đường là được rồi."

Cậu nghe vậy, chuyển tay lái một cái, dừng xe lại sát ở ven đường.

Mưa bên ngoài mới vừa ngớt giờ lại thêm lớn hơn, từng hạt mưa lộp độp rơi ở trên cửa xe, cần gạt nước càng không ngừng đung đưa trái phải, cô xuyên qua màn mưa nhìn về phía khu nhà cách đó không xa, nở nụ cười, "Hôm nay thực sự rất là cảm ơn cậu."

Trần Thiếu Trác nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, lại khẽ nhíu mày, "Vậy cậu tự mình cẩn thận một chút."

Đang khi nói chuyện, cậu mở khóa điều khiển, ý bảo cô có thể xuống xe rồi.

Tô Hiểu Thần vừa mở cửa xe đã nhìn thấy một vũng nước đọng, hơi 囧 một chút.

Trần Thiếu Trác nhìn theo tầm mắt cô, cười cười có chút ngượng ngùng, "Xin lỗi, vừa nãy tớ không chú ý...."

Tô Hiểu Thần vừa định nói không có việc gì, dù sao thì hai chân cũng đã đều ướt đẫm hết rồi, thêm vũng nước này nữa thì cũng chẳng sao, phỏng chừng Tần Chiêu Dương khi về nhà thì sẽ nhìn thấy giày bẩn ở cửa thôi.

Cô nghĩ như vậy, định mở dù xuống xe, cậu đã lại đi tới bên cạnh cô trước.

Tô Hiểu Thần ngạc nhiên nhìn một chân cậu giẫm ở trong vũng nước, ngoắc tay với cô, "Giẫm lên chân tớ mà đi qua."

Tô Hiểu Thần tắt tiếng trong phút chốc, "Tớ thực sự không có việc gì đâu mà." Cô đưa dù trong tay qua che cho cậu, bởi vì ngồi ở trong xe, chiều cao chênh lệch quá lớn, Trần Thiếu Trác phải cúi nửa người mới có thể miễn cưỡng để cho dù che kín hết cơ thể mình.

Tô Hiểu Thần cảm thấy vô cùng áy náy, một chân vừa đạp xuống, lại lấy khăn giấy đưa cho cậu, "Nhanh lau mặt đi, cậu ướt hết rồi kìa."

Trần Thiếu Trác cười cười, nắm lấy bàn tay cầm dù của cô, nói rất nghiêm túc: "Thực ra thì muốn mượn dịp này hỏi cậu một câu, tớ có thể hẹn cậu đi ăn một bữa cơm được không?"

Tay Tô Hiểu Thần đang đưa khan giấy nhất thời cứng ngắc một chỗ, nhìn cậu giây lát, mới cong lên khóe môi cười, "Được."

Dứt lời, cô liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, hơi áy náy cười cười một tiếng, lại bổ sung thêm: "Hiện tại tớ không có thời gian,lần sau để tớ mời cơm nha, cậu đi đường cẩn thận, tớ đi trước đây."

Cô rút tay từ trong lòng bàn tay của cậu ra, cũng không quay đầu lại, cầm dù đi vào trong màn mưa.

Đi được một quãng, nghe thấy tiếng đóng cửa không nặng không nhẹ phía sau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm....

Đối phó với những loại tình huống như thế này, cũng tiêu hao sức lực y như cùng PK với Thái tử gia vậy.

Vào thang máy, xuyên qua mặt kính nhìn chính mình một thân nhếch nhác ướt sũng chẳng ra làm sao cả, haizza. Lúc lấy điện thoại ra muốn gửi tin nhắn cho anh, cô mới phát hiện điện thoại đã hết pin rồi.

Đợi điện thoại sạc pin, cô ôm quần áo đi tắm rửa trước đã. Hơi nước nóng hổi rửa trôi đi cảm giác lạnh lẽo bị dính nước mưa, cô thiếu chút nữa lại cao hứng hát lên bài "Hai con hổ"....

Tắm xong, cô đi chân trần ra.... Trong nhà trọ của Tần Chiêu Dương không có dép lê của nữ, dép của anh thì lại hơi lớn một chút, cô cứ đi vài bước lại rớt ra, cho nên dứt khoát bỏ qua.

Cô chân trần đi ra, cảm giác lạnh lẽo từ sàn nhà xông thẳng lên lòng bàn chân. Tô Hiểu Thần đi rụt rè chưa được mấy bước liền bắt đầu chạy ra, sau đó lại đột nhiên đụng phải Tần Chiêu Dương không biết đã trở về từ lúc nào.

"A." Ánh mắt cô sáng lên, "Làm sao anh lại về sớm thế?"

"Xong việc liền tới thôi." Giọng điệu anh nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại đem cô quét từ trên xuống dưới một lần, nhìn không ra được là tâm tình gì.

Tô Hiểu Thần chỉ cảm thấy anh là lạ, nhưng lại không thể nói rõ được rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, "Anh làm sao vậy, bị sét đánh sao?"

Hai tròng mắt Tần Chiêu Dương híp lại, cong ngón tay gõ lên đầu cô một cái, "Sao lại không mang giày?"

Tô Hiểu Thần cúi đầu tự liếc nhìn đầu ngón chân xanh trắng noãn của mình, vẻ mặt vô tội, "Không có giày thì làm sao mà mang đây?"

Tần Chiêu Dương nhìn theo tầm mắt cô, trực tiếp đem dép lê trên chân mình đá tới, "Đi cái này trước đi, mai anh đi mua." Nói xong, anh xoay người đi vào trong phòng bếp, một lúc cũng không nghe được tiếng bước chân của cô, lại nhô đầu ra nhìn cô một cái, "Tới ăn cơm."

Tô Hiểu Thần vừa nghe có ăn, cũng không thèm quan tâm giày có vừa hay không, lập tức đi vào bước theo, sau đó nhìn thấy——đồ ăn mua bên ngoài.

Cô "Wow" một tiếng, không đợi Tần Chiêu Dương thúc giục, đã nhanh chóng lấy phần của mình bắt đầu ăn.

Chờ cô ăn thỏa mãn xong, lúc này mới không rõ ràng hỏi một câu: "Hai chúng ta đều không xuống bếp, vậy sau này mỗi ngày đều mua đồ ăn ở ngoài sao?"

Tần Chiêu Dương ngẩng đầu liếc cô một cái, cư nhiên lại không để ý tới cô.

Tô Hiểu Thần cảm thấy Thái tử gia càng ngày càng không được bình thường, mọi khi lúc này anh hẳn là nên híp mắt cười lạnh một tiếng, sau đó sẽ không khách khí chút nào nói: "Em không học chẳng lẽ muốn anh học sao, không học thì chuẩn bị đói bụng đi."

Nhưng tối nay anh lại không hề nói gì, ngay cả ánh mắt kia cũng đều rất là qua loa cho có lệ....

Tô Hiểu Thần lo sợ bất an đứng lên.

Chẳng lẽ là vì anh vào cửa vấp phải cây dù trượt chân té sao? Nhìn bộ dáng hình như không giống lắm a.

Hay là vì cô dùng tay vừa bẩn vừa ướt của mình lau vào giày của anh? Nhưng mà anh hẳn là cũng không thể nào biết a.

Nếu không thì chẳng lẽ là vì đôi giày vừa dính bùn vừa dính nước bẩn của cô cọ cọ làm bẩn tấm thảm trắng sáng của anh sao?

Nghĩ như vậy, cô cũng có chút ngồi không yên, thừa dịp Tần Chiêu Dương dọn dẹp đồ trong phòng bếp, mò mẫm phải đi ra cửa ngay.

Giày bẩn của cô vẫn còn đang lộn xộn ngổn ngang tựa ở bên cạnh cửa, thảm trắng đã được cuộn lại, chỉ có một đôi giày nam đoan đoan chính chính ở đây.

Tô Hiểu Thần nghiêng đầu nhìn hồi lâu, cũng không phát hiện ra mình có chứng cứ tội phạm gì, mới vừa quay đầu đã nhìn thấy anh đang tựa vào tường cách đó không xa nhìn cô, ánh mắt u ám, phức tạp cô có chút nhìn không hiểu.

Tô Hiểu Thần vô cùng chột dạ, ngay cả thanh âm cũng thấp đi không ít, "Em chọc tới anh sao?"

"Không có." Anh trả lời dứt khoát.

Trong nhà không có bật đèn, sắc trời bên ngoài bởi vì mưa nên vẫn luôn trầm trầm, ánh sáng không xuyên qua được.

Anh dựa người ở đây nhìn cô, cả người đều nồng đậm như bụi nước ngày mưa, "Em qua đây, anh có lời muốn nói với em."

Tô Hiểu Thần đánh giá một chút tính tình nguy hiểm của Thái tử gia vào giờ phút này, chầm chậm lê bước đi qua, "Anh nhìn...có chút kỳ quái."

Tần Chiêu Dương "Ừm" một tiếng, chờ cô đi tới gần, lúc này mới đứng thẳng người, cầm tay cô kéo qua, "Người kia là Trần Thiếu Trác sao?"

Tô Hiểu Thần đầu đầy dấu chấm hỏi, lập tức liền phản ứng kịp là anh đang hỏi chuyện hồi chiều, cũng không cảm thấy có cái gì là không thể nói, rất thản nhiên gật gật đầu, "Đúng vậy, là cậu ấy đưa em về."

Trên người cô sau khi tắm xong có hương thơm nhàn nhạt, dùng cùng một loại sữa tắm với anh. Anh ngửi được cảm giác quen thuộc, tâm trạng buông lỏng một chút.

"Có muốn anh nấu cho một chén canh gừng không? Để bị cảm không tốt."

Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, không biết có phải là trực giác hay không, luôn cảm thấy tâm tình Thái tử gia tối nay dường như là có phần——sa sút?

Tần Chiêu Dương cũng không miễn cưỡng cô, chỉ là đem cô ngồi ở trên đùi mình, "Cậu ta thích em sao?"

Tô Hiểu Thần mơ hồ đoán được một chút tâm tình Thái tử gia, rất lý trí mà lựa chọn lắc đầu, "Không thích, em ngốc như vậy, sẽ không có ai để ý tới em đâu."

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, hừ, lão nương đây nhưng cũng rất được hoan nghênh đấy nhé, lúc trước còn có một cậu em năm hai đại học còn tưởng cô là em gái mới nhập học đến cua đấy nhá!

Tần Chiêu Dương mặc dù không biết trong lòng cô đang suy nghĩ những gì nhưng từ trên nét mặt của cô cũng có thể nhìn ra được chút gì đó, câu lên khóe môi cười như không cười, "Vậy là em đang nói ánh mắt của anh có vấn đề sao?"

Tô Hiểu Thần sửng sốt một chút, còn chưa từ trong lời nói hồi phục lại, anh lại nghiêm trang nói: "Nói thật đi."

Nói thật vẫn cứ là lắc đầu đi.

Tần Chiêu Dương cúi đầu, đã nhìn thấy đôi mắt của cô ở trong bóng tối mở to sáng rực lên, anh hơi nghiêng người xuống, bờ môi hạ xuống dọc theo vành tai của cô, hôn một cái lên gò má cô.

Tô Hiểu Thần bị anh tập kích bất thình lình, trên mặt nhất thời nóng bừng, "Tần Chiêu Dương.... Mới vừa ăn cơm xong, cứ như vậy thì sẽ không giúp tiêu hóa được."

Anh làm như không có nghe thấy, ngón tay đặt nhẹ lên cằm của cô, liền đổi qua lên mặt của cô, môi của anh thuận lý thành chương rơi lên môi của cô.

Ấm ấm nóng nóng, anh đưa lưỡi liếm một chút, rất thỏa mãn.

Tô Hiểu Thần lại có chút cứng ngắc, nhìn anh hơi có chút ý tứ không rõ, "Anh....làm gì đấy?"

"Hôn em." Anh hàm hàm hồ hồ trả lời một câu, ôm chặt cô vào ngực, vốn là ôn nhu đã không còn sót lại một chút gì, cắn môi dưới của cô, cưỡng bức cô mở miệng ra, đầu lưỡi chống lại, liền đi vào.

Tô Hiểu Thần ngọ ngoạy người, cố gắng nghẹn ngào một tiếng, không nói nên lời, trái lại lại càng bị anh ấn chặt hơn.

Tần Chiêu Dương vừa cường thế lại vừa bá đạo hôn, quấn quýt lấy đầu lưỡi của cô, thỉnh thoảng còn vòng qua hàm trên của cô, làm cho cô không tự chủ được run rẩy.

Anh tựa hồ như cảm thấy phản ứng của cô thật thú vị, cắn hút đầu lưỡi mềm mại của cô, cô không nhanh nhẹn phải lùi về, đầu lưỡi của anh liền vòng quanh hàm trên của cô càn quét một vòng, cho đến khi cả người cô đều mềm nhũn, cứ ỷ lại anh như vậy, anh lúc này mới hơi hài lòng buông cô ra.

Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau vừa thâm sâu lại vừa nóng bỏng như vậy, trước kia lúc nào anh cũng chỉ là nhẹ lướt qua một chút, nhưng hôm nay....

Tô Hiểu Thần mở mắt ra, đã nhìn thấy hai tròng mắt đen như mực của anh đang nhìn mình chằm chằm, cô trừng mắt nhìn, rất cố sức chống lại môi của anh nói: "Mũ của anh không có màu xanh."

Tần Chiêu Dương đã sớm quên mất chuyện của Trần Thiếu Trác, cô lúc này lại vừa nhắc đến, anh nhất thời sửng sốt một chút, cắn đầu lưỡi cô một cái khiến cô đau đến "A" một tiếng, mới vừa đẩy anh ra, anh lại bắt đầu ép đến.

Lúc này là trực tiếp đặt cô lên trên ghế sofa.

Ngón tay của anh vẫn dừng lại bên hông của cô, hơi nóng ở trên hông của cô nhẹ nhàng vuốt ve, mơ hồ có xu hướng đi lên.

Da đầu Tô Hiểu Thần tê dại, không nhúc nhích nhìn anh, "Anh cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ, bây giờ mà anh đem em gặm, sau này ba em nhất định sẽ đánh anh."

Môi Tần Chiêu Dương rơi trên cằm của cô, bị lời dọa giẫm không hề có chút lực uy hiếp nào của cô chọc cho khẽ cười, "Thì ra là những chuyện như anh ăn em cũng phải hồi báo lại cho phụ huynh sao? Vậy kế tiếp sẽ là tam đường hội thẩm hả?"

Tô Hiểu Thần vẫn còn đang dương dương đắc ý cho là có hiệu quả, khiêu mi, rất là hùng hồn, "Đúng vậy a."

Tần Chiêu Dương suy tư nghiêm túc một chút, rất đồng ý gật gật đầu, "Vậy thì thật là tốt, anh cũng không cần tìm mọi cách ở trước mặt chú lộ ra chân tướng a."

Tiếng nói của anh vừa dứt, đã nhìn thấy Tô Hiểu Thần đang dùng một loại ánh mắt khiếp sợ "Đồ vô sỉ nhà anh" nhìn mình.

Thái tử gia hết sức khó chịu, hung tợn bổ sung thêm một câu: "Trước không ăn thì nghĩ làm thế nào để ăn, ăn một lần rồi thì sau này tha hồ ăn nữa, khả thi."

Tô Hiểu Thần bị dọa đến lui về phía sau, đầu đụng phải tay vịn ghế sofa, đầu óc cũng đều hôn mê.

Tần Chiêu Dương nhíu nhíu mày, liền kéo cô trở lại, rất nghiêm túc bổ sung thêm một đao cuối cùng, "Thực ra thì anh chỉ muốn hôn nhẹ em thôi, nhưng mà em cũng đã đề nghị như thế, anh cảm thấy rất nhất thiết phải tôn trọng em."

Tô Hiểu Thần nhất thời chết lặng.

.....Trình độ vô sỉ của Thái tử gia lại tăng cao thêm nữa rồi, lập thêm một kỷ lục mới trong lịch sử.

Đây vẫn còn chưa xong đâu, Tần Chiêu Dương lúc này rất vô cùng nghiêm túc cùng cô bàn bạc, "Lần đầu tiên anh không có kinh nghiệm, vừa vặn hai chúng ta đều rãnh rỗi, chúng ta trước nghiên cứu một chút đi? Trước tiên sờ sờ em một chút? Nhưng mà là bắt đầu sờ từ đâu đây?"

Anhhỏi liên tiếp ba vấn đề, còn mang một vẻ mặt vô cùng thuần khiết vô tội, cho dùlà Tô Hiểu Thần da mặt dày đến như thế nào đi nữa cũng không thể nào chống đỡ nổi,mặt đỏ bừng nhấc chân đạp Tần Chiêu Dương xuống. "Anh lưu manh!"
Bình Luận (0)
Comment