Tô Hiểu Thần ngủ đến thần thanh khí sảng thức dậy thì người đưa hàng cũng vừa đến, cô nhìn một bàn bữa sáng phong phú thì đành nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, quyết định buông tha cho ý định đi đùa giỡn thịt tươi non số 8.
Cô múc một thìa cháo thịt nạc trứng muối, có chút bất mãn, "Vì sao của anh là cháo hải sản?"
Tần Chiêu Dương liếc mắt nhìn cô, lười tranh luận vô nghĩa cùng cô.
Tô Hiểu Thần cảm thấy mình bị xem nhẹ, rất không vui, thấy anh định xuống tay gắp hướng nào liền trực tiếp đoạt lấy cái đĩa một đường tiến thẳng vào trong bát bát mình.
Tần Chiêu Dương sau bị cô đoạt vài lần, bắt đầu hướng dưa muối xuống tay, Tô Hiểu Thần trộn hai đĩa dưa muối sau mới phát giác được không hợp lý, múc một thìa cháo lại kết hợp với một miếng dưa muối, oa! Thật là quá ngon!
Miếng thứ hai, ngon như cũ!
Miếng thứ ba, vẫn là rất rất ngon!
Miếng thứ tứ, có chút mặn...
Miếng thứ năm, tại sao lại mặn như vậy...
Ban đầu cô còn tính toán sáng sớm cùng anh xây dựng một chút tư tưởng tốt đẹp, cuối cùng lại bị mặn đến mức cả một buổi sáng cô phải không ngừng uống nước, càng không ngừng chạy WC.
Đến cuối cùng ngay cả những sư tỷ lạnh lùng cũng phải động lòng, "Hiểu Thần, tại sao hôm nay chị mới giao cho em một phần báo biểu, em liền chạy hướng WC luôn vậy?"
Tô Hiểu Thần bày tỏ tấm lòng không phải cô cố ý kéo dài để hại cô ấy bị tổ trưởng mắng, cơm trưa cũng chưa ăn trực tiếp giúp cô ấy làm việc.
Đến buổi họp vào buổi chiều, trong miệng cô đã không còn mặn nhưng đói bụng đến phát hoảng, nhưng trong phòng hội nghị chỉ có nước, cô chỉ có thể uống nước để giảm bớt cảm giác đói, đến khi tan ca hai mắt cô đã muốn ngất, bước đi không còn chút sức lực nào.
Khi Tần Chiêu Dương tới đón cô không thể không đưa hai mắt nhìn vài lần, "Buổi trưa ăn đồ bị hỏng?"
Tô Hiểu Thần thiếu chút nữa trợn trắng mắt, "Em được ăn cơm lúc nào?"
Tần Chiêu Dương nhất thời sáng tỏ, "Cơ bản là tham."
Tô Hiểu Thần: "..."
Buổi tối cô đặc biệt muốn ăn Sushi, Tần Chiêu Dương chuyển 2 nhà hàng mới tìm được chỗ ngồi, cũng là rất kiên nhẫn, dù sao hai ngày nay anh đều là thần sắc thản nhiên không có bộ dáng vui vẻ gì.
Bữa tối Tô Hiểu Thần vô tình nói vài câu, làm kích thích ý chí chiến đấu Thái Tử gia, bất chấp tất cả hỏi anh một câu, "Anh không phải thận hư đấy chứ?"
Quả nhiên Tần Chiêu Dương ngừng lại một chút, thần sắc có chút phức tạp nhìn cô một cái.
Tô Hiểu Thần bị nhìn chột dạ, đem mình trốn ở trong cái đĩa Sushi giáp đó, "Không sao cả, còn trẻ, bồi bổ là được rồi."
"Em nhìn ra được từ đâu?"
Tô Hiểu Thần vừa nghe, hỏng bét, thật là cô nói trúng rồi? Đây chẳng phải là chọc trúng chỗ đau của Thái Tử gia? Chậc chậc, cô đúng là miệng quạ đen!
Nghĩ như vậy, cô lập tức ngăn cơn sóng dữ, "Anh yên tâm em có thể nhìn ra, em tuyệt đối sẽ không ghét bỏ anh, chung quy bộ mặt anh thuộc dạng cảnh đẹp ý vui, coi như là bù lại cũng đủ."
Mặt Tần Chiêu Dương đen triệt để.
Tô Hiểu Thần đau khổ vùi đầu ăn, thật vất vả giải quyết xong nhanh, trước mắt lại bị gắp một cái lại. Cô nhìn qua theo, đã nhìn thấy Tần Chiêu Dương khóe môi mang theo nét cười nhu hòa, nhẹ giọng dụ dỗ, "Em thích nhất vị này, thử một miếng đi."
Từ xưa người vô dụng khó qua ải mỹ nam, Tô Hiểu Thần phút không cưỡng lại được, ngoan ngoãn há miệng tư thái ưu nhã cắn một miếng, chậm rãi nhai vài cái, nhất thời cứng lại rồi...
Tâm hồn đen tối a a a a a a, đã âm mưu với cô!!!!!! Dựa vào!!!! Phết vào bao nhiêu mù tạc vậy!!!!!!
Ngược lại, Tần Chiêu Dương liền có vẻ vô cùng lạnh nhạt, anh chống cằm cười đến phá lệ phong tình vạn chủng, "Nuốt xuống, không thì anh cho rằng em đang kỳ thị anh thận hư."
Tô Hiểu Thần nhất thời lệ rơi đầy mặt, quả thực muốn khóc mù mắt.
Trên đường trở về, Tô Hiểu Thần vẫn còn cầm khăn tay lau nước mắt căn bản không tồn tại kia, một đường khóc kể đến nhà, lao thẳng tới sô pha, đến bây giờ miệng cô vẫn không dễ chịu.
Tần Chiêu Dương đi vào phòng bếp lấy cho cô ly nước ấm, "Lại đây súc miệng."
Tô Hiểu Thần đang phân vân đi hay không đi nhưng quả nhiên vẫn lựa chọn đi, súc miệng nhiều lần lúc này mới cảm thấy dễ chịu chút, hai mắt đẫm lệ giàn dụa nhìn anh, bộ dạng vậy cũng đáng yêu... Giống như bộ dạng đói bụng của mấy con chó nhỏ.
Anh rốt cuộc cười rộ lên, đưa tay sờ sờ đầu của cô răn dạy nói: "Về sau đừng nói những lời khiêu chiến tôn nghiêm của đàn ông."
Tô Hiểu Thần gật gật đầu, thuận thế cầm tay anh, nắm ở trong lòng bàn tay, "Vậy anh còn tức giận với em sao?"
Anh sửng sốt một chút, cúi đầu nghiêm túc nhìn về phía cô.
Bên môi cô cong cong, nơi nào vừa rồi còn có bộ dạng đáng thương kia, đáy mắt còn có một chút thông minh, một đôi mắt rực rỡ như ánh mặt trời. Lòng bàn tay anh bị hai tay cô nắm, tay nho nhỏ, ấm áp lại mềm mại.
Anh cúi đầu hôn một cái ở trên mặt của cô, động tác thật chậm, cũng cực kỳ khắc chế, "Là anh không đúng, càng nghĩ hình như là do anh làm được không đủ nhiều."
Tô Hiểu Thần phi thường tán đồng gật gật đầu, "Là anh không đúng."
Tần Chiêu Dương: "... Anh khách khí một chút với em, em còn không biết điều muốn trèo lên đầu anh?"
Tô Hiểu Thần rất vô tội, "em rõ ràng là đang khích lệ anh."
Tần Chiêu Dương nghĩ không thể cùng cô so đo, hít một hơi thật sâu mới nói: "Muốn cho chú biết chuyện hai chúng ta anh có rất nhiều phương pháp, nhưng mà là anh tôn trọng em muốn chờ em cho anh chính danh (danh chính ngôn thuận đó ^^). Anh không biết chính xác phải nên làm như thế nào, cũng không ai dạy cho anh, nhưng mà em chỉ cần biết rằng anh và em cùng một chỗ thì nguyện ý phụ trách với em, như vậy sẽ có phải sẽ cảm giác an toàn hơn một chút hay không?"
Tô Hiểu Thần nhìn anh nói không ra lời, tuy rằng giờ phút này trong lòng sôi trào một loại cảm xúc không thể gọi tên, nhưng mơ hồ lại cảm thấy Thái Tử gia thổ lộ kiểu này... Tại sao lại giống như đang uy hiếp!
Trong ánh đèn lờ mờ phòng bếp, đôi mắt kia so với ánh sáng hơi yếu càng chói mắt.
Trầm mặc một lát, Tần Chiêu Dương thấy cô không phản ứng chút nào lại thấy vẫn còn có chút thất bại, "Lời hay không nói lần thứ hai, em bây giờ nói không nghe rõ anh cũng không có ý định lặp lại lần nữa."
Tô Hiểu Thần "Vâng" một tiếng, rất nghiêm túc nói: "Chúng ta quen nhau từ nhỏ điểm ấy so người khác nửa đường gặp nhau cũng phải có ưu thế, nhưng không thể lấy loại ưu thế này làm cớ. Tần Chiêu Dương, kỳ thật em không thông minh, rất nhiều chuyện anh không nói em liền không rõ."
Hai người đích xác tâm ý tương thông, ngẫu nhiên không cần lên tiếng, chỉ một ánh mắt có thể minh bạch đối phương đang suy nghĩ cái gì muốn làm cái gì, nhưng chuyện cảm tình này không phải dựa vào cái này có thể truyền đạt.
Tô Hiểu Thần đối với hồi ức thơ ấu của mình tựa hồ vẫn luôn là sùng bái anh nhìn lên anh đuổi theo anh, cho dù là nay, cô cũng muốn thử cố gắng sánh vai cùng anh.
Cô đi cũng rất vất vả, nhưng chưa từng có nói một câu từ bỏ, bởi vì cô đuổi theo bước chân anh, cô vui vẻ chịu đựng. Nhưng cho dù như vậy, cô cũng cần một điểm lý giải, cũng may, anh rốt cuộc hiểu.
Khó được thấy bộ dáng cô nghiêm túc như vậy, anh nhìn một lát, thật lâu mới gật gật đầu, "Được, anh biết. Nhưng em cũng không thể bắt anh đợi quá lâu, anh không có kiên nhẫn, cũng không thích xuất hiện sự tình bất ngờ, càng không muốn tự nhiên chen ngang."
Bởi vì anh chỉ là nghĩ đến về sau chúng ta tách ra, cũng đã rất sợ hãi. Tương lai không có Tô Hiểu Thần, như là không có tý ánh sáng nào?
Cô nhích chân ôm anh một cái, vừa thối lui, Tần Chiêu Dương liền kéo lại, cúi người liền muốn hôn cô.
Tô Hiểu Thần cố ý nháo anh không cho anh đạt được, cuối cùng anh giận, cô mới đầu gật gù nói: "Đang có chiến dịch quét sạch hình ảnh đồi trụy gần đây, xin anh tự trọng!" Nói xong, ỷ vào mình dáng người nhỏ; chạy như một làn khói.
Tần Chiêu Dương: "..." Tự trọng có thể ăn sao!
******
Sau khi Tô Hiểu Thần cùng Thái Tử gia tiêu tan hiềm khích lúc trước phá lệ đắc ý, bởi vì cô rốt cuộc cũng thăng cấp lên làm chủ nhân! Lúc này rất là tự cao tự đại đến không người có thể địch Tần Chiêu Dương chủ động lấy lòng!
Cô lập tức vào phòng ngủ mở cuộc trò chuyện nhóm, gõ ba chữ "Ha ha ha" sau còn đáng khinh cười đến vẻ mặt cực điểm gian trá.
Tần Chiêu Dương vừa mới tắm rửa xong, chuẩn bị xem hòm thư có thư mới hay không, vừa mở ra hộp thư, liền nghe thấy thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên, anh nhìn cái avatar kia còn có chút xa lạ, nhưng mở ra, lập tức nhiều hứng thú nhíu mày.
Lần trước Tư Tư lấm la lấm lét đưa cho anh một tờ giấy, mặt trên liền một chuỗi con số, cô cười đến phá lệ tang quyền nhục quốc, "Soái ca, đây chính là căn cứ bí mật của chúng ta, khi nào muốn mời ăn cơm trực tiếp tới nơi này hô một tiếng! Nhất định mọi người sẽ ủng hộ!"
Tần Chiêu Dương "Ừ" một tiếng, cũng không để ý, sau khi quay về thuận tay kéo lên, sau đó...
Anh nâng tách trà lên nhấp một ngụm trà, khẽ cười lên.
Gần nhất là Tô Hiểu Thần đang thảo luận cùng Tư Tư lịch chiếu phim, Tần Chiêu Dương không rảnh cô liền hẹn Tư Tư cùng đi xem.
Tẩm Thất Trường hỏi xem phim có gì hot thì Tô Hiểu Thần thực vui thích trả lời: "Kỳ thật rất tốt! Chỉ là thịt lộ không được đủ nhiều a, đội trưởng kia eo thon mông nở thế nhưng không lộ ra nên đem lại hứng khởi cho đa số khán giả nữ!"
Một lát sau tạm dừng, Tư Tư hỏi cô: "Hay lắm cậu theo tớ đi, nếu cậu ở trước mặt Thái Tử gia nhà cậu đối với đội trưởng chảy nước miếng cậu liền xong đời."
Tô Hiểu Thần chờ Tư Tư chủ động nhắc tới địa vị gia đình, lập tức nhân tiện nói: "Nói bậy! Thái Tử gia nhà tớ chính là tớ hừ một tiếng cũng không dám lên tiếng."
Tư Tư rất là nghi hoặc, "Là như thế này sao? Tại sao tớ còn nhớ rõ lần trước có người oán giận Thái Tử gia cường quyền ác bá ấy nhỉ?"
"Là tớ nói sao?" Tô Hiểu Thần gửi rồi cái icon gậy đánh đập lung tung, "Vị kia nhà tớ bây giờ là do tớ làm chủ, chỉ đâu đánh đó!"
Tô Hiểu Thần nhất định không biết mình giờ phút này hoàn toàn giống bộ dạng "Tiểu nhân đắc chí" "Trong núi không có hổ khỉ xưng bá vương" sắc mặt đắc chí lại đem đề tài kéo trở về đại soái ca không lộ thịt khi xem xong phim điện ảnh quả thực vui sướng.
Tần Chiêu Dương trên tay không ngừng, một bên xử lý thư một bên quay lại cửa sổ xem một chút, càng xem con ngươi càng sâu...
Tư Tư nhìn bên phải avatar của bạn thân đang sáng, cười đến càng thêm gian trá hề hề, "Hiểu Thần, vậy Thái Tử gia nhà cậu vóc người đẹp không? Nhìn cũng không tệ!"
Không biết vì sao Tô Hiểu Thần vô tình nhớ tới lúc còn nhỏ có một lần cô nhìn thấy ngực Thái Tử gia, đêm đó mơ thấy món bạch trảm kê đột nhiên liền nở nụ cười.
Nhưng mà chuyện vóc người Thái Tử gia đẹp cô biết là được rồi, kiên quyết không lộ ra cho bất luận kẻ nào biết, cho nên cô quyết đoán đánh một cái "NO!"
Gặp Tư Tư trầm mặc, sợ cô ấy không tin, cô bổ sung câu, "Thật sự, dáng người tuyệt đối không tốt!"
Tần Chiêu Dương vừa lúc xử lý xong văn kiện, nhìn thấy những lời này, hai mắt nhíu lại, trực tiếp phát một câu ra, "Tô Hiểu Thần, em tới đây cho anh.
Chú Thích:
Bạchtrảm kê: là món ăn Quảng Đông được ưa thích nhất, giống như gà luộc. Phươngpháp làm đơn giản, chín vừa không nát, không thêm nhiều vật liệu phối hợp mà vẫnbảo đảm nguyên vị. Thịt gà trắng da trơn thịt mềm, thanh đạm ngon miệng