Tô Hiểu Thần tự hỏi mình ngày thường tuy rằng không cùng bạn cùng lớp giao du tán gẫu, nhưng tốt xấu cũng làm việc tốt giúp mọi người, có thể giúp sẽ giúp, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ lâm vào trong hoàn cảnh khốn cùng như vậy.
Nếu để cho Tô Khiêm Thành biết, dự tính chính xác sẽ đánh cô một trận, thế nhưng như vậy không tiền đồ, cứ để người ta bắt nạt như vậy.
Dừng một chút, Tô Hiểu Thần thật rõ ràng thong thả nói, "Nhà tôi ở trong Đế Tước Thế Gia, chủ nhà họ Tô tên là Khiêm Thành. Nếu bạn chưa nghe nói qua cái này tên, có thể lên Baidu tìm kiếm một chút, kết quả đầu tiên tìm kiếm được trên Baidu chính là ông ấy. Mặt khác, người đàn ông trong ảnh chụp là bạn trai thanh mai trúc mã của tôi, một tháng trước ở đại học A toạ đàm chính là người đó. Nếu bạn còn không tin lời nói có thể trực tiếp hỏi Ôn Mục Tây, cậu ấy là họ hàng với bạn trai tôi, quan hệ xa gần tôi không biết, nhưng mà tốt xấu cũng có chút liên quan. Tôi hạn cho bạn hôm nay phải giải thích làm sáng tỏ cũng gánh vác mọi hậu quả xảy ra của sự việc, không được quá thời hạn."
Nói xong câu đó, cô cũng không có ý định lại kéo dài thêm thời gian, đứng dậy.
Ôn Mục Tây lúc này cuối cùng nghe đến tên tuổi mình, nhanh chóng nhảy ra nghiên cứu bài viết trên mạng, hai tròng mắt khiếp sợ đến muốn rơi xuống."Học tỷ... Anh của em biết việc này không?"
Tô Hiểu Thần mắt nhìn mặt Lưu Huyên xám như tro tàn, vân đạm phong khinh bồi thêm một câu, "May mà anh ấy không biết, anh ấy mà biết, hiện tại chị cần gặp Lưu tiểu thư để đi đến cục cảnh sát."
Tư Tư vẫn là lần đầu nhìn thấy chút bá khí Tô Hiểu Thần bày ra, bội phục sát đất, thấy cô đứng lên muốn đi, rất là chân chó đưa tay ra, "Lão phật gia mời người nâng nô tì đi." Dứt lời, chính cô sửng sốt một chút nhanh chóng sửa miệng, "Úi trời, nói sai. Là nô tì nâng người đi!"
Tô Hiểu Thần nhịn một bụng tức, giờ phút này cũng phát tiết được khá nhiều, thâm sâu nói ra một câu, trước khi đi nói ra câu nói sau cùng, "Tiết kiệm một nửa đồng xu cũng không làm bạn giàu thêm, là một người có chính kiến bạn hoàn toàn có thể quang minh chính đại dùng bản lĩnh của mình chiếm trở về, đừng dùng loại chiêu thức thấp hèn này, bạn phải cảm ơn tôi không phải học luật pháp, không thì lúc này sẽ không diễn ra như bây giờ."
Vừa dứt lời, di động liền vang lên, cô liếc mắt nhìn màn hình, hướng Ôn Mục Tây vẫy vẫy tay trước hết đi ra ngoài.
Cùng Tư Tư đi tới cửa, lúc này cô mới tiếp điện thoại, "Vâng?"
Tần Chiêu Dương mặt âm trầm nhìn màn hình máy tính, thật lâu mới giảm thấp xuống thanh âm hỏi: "Đang ở công ty? Bây giờ anh đến đó gặp em."
Tô Hiểu Thần nhất thời có chút phản ứng không kịp, "Em không trong công ty, anh... Không đi làm?"
"Ừ." Anh trầm thấp lên tiếng.
Anh vốn không phải là một người có biểu tình phong phú, khi cảm xúc không cao liền có vẻ phá lệ trầm mặc, bộ mặt tuấn tú ban đầu giờ phút này thoạt nhìn càng giống như ngưng một tầng hàn băng.
Anh thuận tay khép máy tính lại, đưa tay nhéo nhéo mi tâm, "Em ở đâu? Bây giờ anh đến đó tìm em."
Tô Hiểu Thần theo bản năng đã cảm thấy có chút không thích hợp, sau một lúc lâu ngẫm nghĩ cách duy nhất có thể hợp lý giải thích chính là nói cho Tần Chiêu Dương biết...
Mắt cô nhìn đã muốn bật chế độ chính thức tôn thờ Tư Tư, hơi mím môi mới nói: "Em ở trong trường học, anh đến trước nhà ăn lần trước đến."
Tần Chiêu Dương cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, vừa đi vừa cúp điện thoại, sau khi anh đẩy cửa ra đôi mắt hung ác nham hiểm kia cũng dĩ nhiên khôi phục bình thản không có gợn sóng.
Anh vài bước đi đến trước bàn trợ lý, đưa tay gõ xuống bàn cậu ta.
Trợ lý bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy tư thái hôm nay Tần thiếu gia phá lệ thanh thản biếng nhác khác mọi khi nhất thời giật mình một cái.
Tần Chiêu Dương khóe môi hơi hơi cong, từng câu từng từ dặn dò: "Nói bộ phận quan hệ xã hội lập tức xử lý xong tất cả mọi tin tức có liên quan đến Tô Hiểu Thần, không chừa lại bất cứ tin nhỏ nào. Bảo bộ phận quan hệ xã hội tùy cơ ứng biến chuyện này nên xử lý như thế nào liền xử lý như thế, thuận tiện bỏ hết lịch trình của tôi hôm nay và ngày mai, tôi có chuyện rất gấp gáp muốn làm."
Khi nói chuyện, khí thế của anh càng phát ra sắc bén. Nhướn mày, âm sắc phát ra từ miệng sau cùng phá lệ buốt giá, "Nên làm như thế nào không cần tôi dạy cho cậu chứ?"
Trợ lý không rét mà run, lập tức gật đầu, "Tần tổng yên tâm, tôi nhất định xử lý tốt đúng lúc."
Tần Chiêu Dương lười biếng nhếch nhếch môi cười tự tiếu phi tiếu nhìn cậu ta một cái, ngón tay ở trên bàn của cậu ta nhẹ nhàng mà gõ hai tiếng, "Không cần khách khí với người kia, nên làm cho cô ta lập tức cút đi."
Trợ lý vẫn là lần đầu nhìn thấy Tần Chiêu Dương như vậy, cho dù là ngày đầu tiên anh vừa mới lên chức, quyết đoán trong hội nghị cấp cao đối mặt với nghi ngờ hướng đến anh đều có thể vân đạm phong khinh chưa từng như lộ ra ngoài một phần cảm xúc như bây giờ.
Từ đầu quả tim cậu ta nhảy lên bắt đầu thấy lạnh cả người, lại không dám trì hoãn, trực tiếp xuống lầu cùng phòng quan hệ xã hội thảo luận.
Tần nhị gia vừa trở về từ kì nghỉ, vừa gọi điện thoại đến trợ lý lập tức sốt ruột phát cáu, "Có phải cậu theo dõi tôi hay không thế, tôi vừa trở về cậu đã nói là cậu không biết hành tung của nó! Cái tên tiểu tử thối Tần Chiêu Dương kia đâu!"
Đầu kia điện thoại không biết nói gì đó, Tần nhị gia lại càng thêm tức giận, "Đó là công ty của ai mà tất cả những chuyện hư hỏng đều trói cho tôi chứ! Mặc kệ!"
Tô Thanh Âm liếc mắt nhìn ông, kéo kéo tay áo của ông, "Anh nói chuyện nhẹ nhàng chút."
Tần nhị gia lập tức thả mềm thanh âm, "Không bàn nữa, tôi không đến công ty làm! Tôi vài năm không đến công ty cậu không biết sao? Tìm Tần Mặc đi!"
Tô Thanh Âm để sát tai vào nghe ngóng, một móng vuốt cào lên, "Không phải chỉ muốn anh làm dự khuyết tạm thời hai ngày sao!"
Tần nhị gia thanh âm càng mềm, "Đi, tôi lập tức đi, cậu cứ chờ đấy cho tôi, tôi nhất định sẽ bóp chết các ngươi!"
Tô Thanh Âm: "..."
******
Tư Tư không nguyện ý làm bóng đèn, dù sao xin phép đơn giản cho mình một ngày nghỉ, ra ngoài chơi. Ngược lại là Tô Hiểu Thần đem người lôi ra đến hại cô không đạt được toàn bộ điểm chuyên cần.
Tư Tư rất là hào khí vung tay lên, "Không có việc gì, chuyên cần có thể thêm được có chút tiền, cậu nói Thái Tử gia mời thêm vài bữa cơm sẽ ổn thôi."
Tô Hiểu Thần nghiêng người ôm ôm cô, "Cám ơn cậu nhé."
Tư Tư ghét bỏ cô buồn nôn, run nổi da gà liền chạy đi.
Khi Tần Chiêu Dương đến, Tô Hiểu Thần đang ở cửa hàng trà sữa bên cạnh uống trà sữa, ngồi trên ghế cao chân ngửa đầu xem giấy ghi chép dán trên vách tường.
Anh đi tới phía sau cô vẫn chưa phát hiện, một bên lẩm bẩm, một bên còn mừng rỡ bật cười, sau đó khi vừa quay đầu nhìn thấy Tần Chiêu Dương một ngụm lớn Trân Châu lúc nuốt xuống không đúng lúc ho đến phổi cũng muốn văng ra.
Tần Chiêu Dương đưa tay vuốt loạn tóc của cô, kéo ghế dựa qua liền ngồi xuống ở bên cạnh cô.
Tô Hiểu Thần thật vất vả đem Trân Châu nuốt xuống, thầm oán trừng mắt nhìn anh một cái, "Sao anh đều không phát ra một tiếng động nào."
Tần Chiêu Dương biết lúc này cô bị ủy khuất, tự mình lại càng luyến tiếc bắt nạt cô, cũng không có nhận nói chỉ nhìn cô một hồi lâu, "Anh đây hai ngày không có việc, chúng ta đi chỗ nào chơi đi?"
Tô Hiểu Thần rất khiếp sợ, "Anh làm sao có khả năng không bận?"
"Tại sao không có khả năng." Anh cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, khi hạ mắt xuống, đáy mắt lóe qua một tia thần sắc không biết tên, "Gần đây anh không đi làm theo thời gian quy định, thời gian làm việc buổi tối cũng ít, không phát hiện ra sao?"
Tô Hiểu Thần... Còn thật sự không phát hiện.
Nàng rụt cổ, đem trà sữa trong tay đưa qua, "Em uống không hết."
Tần Chiêu Dương liếc mắt nhìn cô, rất là dứt khoát cự tuyệt, "Anh không thích uống." Khi nói chuyện, anh hơi hơi đẩy ghế dựa ra, đứng dậy, "Đi thôi."
Tô Hiểu Thần vội vội vàng vàng đứng lên đi, vốn cho là Thái Tử gia sẽ có chỗ nào tốt ngoài dự đoán của mọi người mang cô đi, khi cô xếp hàng mua xong phiếu quay đầu nhìn thấy Tần Chiêu Dương đang ngồi hóng mát ở dưới bóng râm của cây đại thụ thì giận đến tóc dựng thắng lên.
Cô nổi giận đùng đùng đi qua, còn chưa tới gần, Tần Chiêu Dương vươn tay tựa trán cô, ngữ khí rất nhẹ lại rất thần bí nói một tiếng, "Em đừng động."
Tô Hiểu Thần quả nhiên bị dọa dừng lại, cẩn thận nhìn anh, "Sao, làm sao?"
Tần Chiêu Dương chăm chú nhìn cô một lát, cô đang chờ mong đôi mắt nhỏ trong veo ngón tay để tại trên trán cô tiến lên trên đầu cô nhẹ nhàng mà gõ một cái, "Chính là nhìn em."
Tô Hiểu Thần: "..." Giận dữ công tâm ngã xuống đất không dậy.
Tần Chiêu Dương có tính sạch sẽ vô đối, không thích cùng người khác tiếp xúc thân mật, chứ đừng nói là động vật... Cho nên hôm nay anh tạm nhượng bộ vì lợi ích toàn cục mang cô đến viện hải dương, Tô Hiểu Thần chỉ cảm thấy anh —— quả thực chính là tự làm bậy.
Cô một bên liếm kem, một bên vui tươi hớn hở nhìn anh, "Không phải anh nói đến viện hải dương còn không bằng xem thế giới động vật sao?"
Tần Chiêu Dương liếc mắt nhìn Tô Hiểu Thần được một tấc lại muốn tiến một thước, không thèm nói.
Tô Hiểu Thần càng lên mặt mũi, "Anh không phải đã nói là đến viện hải dương xem động vật được chia thành hai loại người sao? Một loại là rảnh rỗi đến hồ đồ một loại khác là rảnh rỗi đến nhức trứng, anh nhất định là người sau."
Tần Chiêu Dương đi phía trước bước chân lập tức dừng lại, anh vừa dừng lại Tô Hiểu Thần cũng ngừng lại.
Thái Tử gia lúc này ngẫm lại cũng thấy phải chính mình thật là nhàm chán đến nhức trứng, mang cô tới chỗ như thế. Nhưng mà Tần Chiêu Dương vẫn nhớ, Tô Hiểu Thần lúc còn nhỏ oán niệm sâu nhất chính là vẫn không đi qua vườn bách thú ở viện hải dương, không được xem xiếc thú.
Khi còn nhỏ Tô Hiểu bị quản lí quả thực rất chặt chẽ, mỗi lần khi tiêu cực đều sẽ nắm vạt áo của anh rất nghiêm túc hỏi anh, "Em muốn đi công viên vui chơi muốn đi vườn bách thú, càng muốn đi viện hải dương."
Tần Chiêu Dương mỗi lần đều cười nhạt, "Đi viện hải dương bình thường chia làm hai loại người, Một loại là rảnh rỗi đến hồ đồ một loại khác là rảnh rỗi đến nhức trứng."
Khi đó Tô Hiểu Thần còn vô pháp lý giải thích ý tứ đau trứng, rất là vô tội thuần lương nhìn anh, "Anh đau trứng? Nhưng trứng ở chỗ nào?"
Tần Chiêu Dương nhất thời hắc tuyến.
Rất lâu Tô Hiểu Thần vô tâm khơi lại lời nói của mình, anh lại vẫn nhớ rõ.
Vành môi của cô có một vòng kem, anh lấy khăn tay xoa xoa cho cô, ngón tay hơi lạnh liền sát qua gương mặt cô, cô sửng sốt một chút, trợn tròn mắt nhìn anh.
Biểu tình này có chút ngốc, Tần Chiêu Dương lại nhìn thấy hết sức thoải mái, cúi đầu hôn một cái trên môi cô, "Vẫn muốn mang em đến, trước kia thân phận không hợp lý."
"Thân phận hợp lý?"
Tần Chiêu Dương gật gật đầu, khoác vai của cô hướng đến khu vực cá heo đi, "Trước kia cảm thấy những thứ kia đều là dành cho những đôi yêu nhau mới có thể đi." Nói xong, chính anh cũng nở nụ cười, hơi hơi cong môi, tươi cười phá lệ sảng khoái.
Tô Hiểu Thần lại choáng váng —— Thái Tử gia... Khi trẻ người non dạ đơn thuần như vậy! Cô lúc ấy mới có một nửa thông minh như bây giờ tuyệt đối sẽ đổi lại thân phận là làm chủ nhân, địa vị cao thượng! Mà không phải bị ức hiếp đến không có sức phản kháng. QAQ
Đángtiếc, không thể xâm phạm!