Trúc Mã Tương Thanh Mai

Chương 65

Từ sau lần đó, cứ cách năm, ba ngày, Tần Chiêu Dương lại đưa cô tới công ty, Tô Hiểu Thần cầm một quyển sách là có thể ngồi đến cả chiều, cũng không chọn lựa, liền làm ổ trong phòng làm việc của anh đọc tiểu thuyết.

Thỉnh thoảng đọc mệt liền ngủ một lúc, có khi lại mượn điện thoại của anh chơi, một ngày liền hết rất nhanh.

Về sau cô cảm thấy nếu cứ như vậy thật không biết tiến thủ chút nào, lại lấy từ trong giá sách của anh ra mấy quyển sách gốc ngồi gặm, gặm mấy ngày cũng không gặm được một nửa, liền bỏ luôn.

Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn gầy đi một chút, cô nặn nặn bụng mình hỏi Tần Chiêu Dương: "Em ở trong phòng làm việc của anh xoay vòng vòng như vậy có khi nào hù dọa mấy quản lý cấp cao của anh không?"

Tần Chiêu Dương nhìn cô một cái, trách mắng: "Muốn tạo dáng thì chỉ cần một mình anh xem là đủ rồi, một điểm giác ngộ này cũng không có?"

Tô Hiểu Thần: "...." Không nên nghiêm túc cùng anh thảo luận đề tài như vậy.

Gần tới Tết, Từ Nhu Tình liên lạc với cô một lần, nói là hẹn cùng nhau đi dạo phố, bởi vì lúc hẹn hơi có chút gấp, cô ngẫm nghĩ mãi mới gật đầu, liền hẹn ngay ở dưới lầu công ty Tinh Quang.

Tần Chiêu Dương biết cô muốn đi dạo phố, thấy cô hôm nay không có mang theo túi, lấy ra một tấm thẻ màu đen đưa cho cô, "Cầm lấy."

Trong lúc Tô Hiểu Thần do dự, anh liền trực tiếp đem thẻ nhét vào trong tay cô, "Không cần phải đau lòng, dùng giúp anh."

Tô Hiểu Thần cười "hì hì" một tiếng, ngẫm nghĩ một chút vẫn là nhận lấy, "Được, tối nay về sẽ đưa cho anh."

"Ừ." Tần Chiêu Dương cũng không khăng khăng giữ, thấy cô xoay người muốn đi, kéo cổ tay cô trở lại, chỉ chỉ môi mình, "Tới một cái."

Tô Hiểu Thần vội cúi xuống hôn nhanh một cái nhưng anh lại không chịu buông tay cô ra, giữ lấy gáy của cô, hôn vừa sâu lại vừa mạnh mẽ, sau cùng lại còn cắn môi dưới của cô một cái, lúc này mới vui vẻ buông lỏng cô ra, "Đi nhanh lên đi."

Tô Hiểu Thần che miệng, kháng nghị không tiếng động một chút liền rút lui.

Buổi chiều lúc đi dạo phố thật sự dùng tới thẻ, cô nhìn trúng một chiếc áo sơ mi, hoa văn tinh tế, kiểu dáng rất đẹp mắt, đặc biệt là hàng cúc áo phía trên thoạt nhìn vô cùng đẹp.

Từ Nhu Tình nhìn trúng một bộ khuy áo, sau khi nghiên cứu một chút giá tiền cùng phần trăm chiết khấu, cũng đã quyết định quẹt thẻ mua.

Lúc Tần Chiêu Dương gọi điện tới, các cô vẫn còn đang ở phố Danh Phẩm cùng Từ Nhu Tình mua váy, sau khi Tần Chiêu Dương biết địa chỉ liền tới đón cô, buổi tối hẹn Noãn Dương và Đường Trạch Thần cùng nhau ăn cơm.

Từ Nhu Tình đứng trước kính thử đồ nhìn một hồi lâu, xoay người hỏi cô: "Hiểu Thần, nhìn có được không?"

Tô Hiểu Thần đang cúi đầu lật tạp chí, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lên, "Cũng không tệ lắm."

Không biết có phải do trang điểm hay không, Từ Nhu Tình thoạt nhìn thành thục rất nhiều, trên khuôn mặt đều là một loại tâm tư mà Tô Hiểu Thần nhìn hoàn toàn không thể hiểu, nhưng lúc đối mặt với cô vẫn là một loại tình cảm dịu dàng chân thành như xưa.

Chỉ một điểm này thôi, cũng đã đủ rồi.

Lúc Tần Chiêu Dương tới, Tô Hiểu Thần đang bị Từ Nhu Tình đuổi đi thử váy, vừa ra tới đã nhìn thấy Tần Chiêu Dương đang ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn điện thoại di động, dáng vẻ lười biếng lại vô cùng ưu nhã.

Nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, một cái nhìn này, liền có chút không dời mắt đi được.

Tóc đuôi ngựa mềm mại đặt trên vai, trên người mặc một chiếc váy len mùa đông, váy dài đến ngang đầu gối cô, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, sắc môi đỏ hồng, lúc khẽ mỉm cười nhìn càng thêm rực rỡ.

Tô Hiểu Thần tự nhìn mình cũng cảm thấy rất đẹp mắt, đi vòng vo trước mặt anh một chút, "Anh nhìn có được không?"

Tần Chiêu Dương dò xét từ trên xuống dưới một lần, mặc dù không đến nỗi kinh ngạc sững sờ khoa trương như thế, nhưng đôi mắt cũng sáng ngời hẳn lên, đứng dậy đi thanh toán.

Từ Nhu Tình ở một bên nhìn cười không ngừng, "Ánh mắt tớ quả thật không tệ mà."

Chờ Hiểu Thần thay xong quần áo từ trong cửa hàng đi ra, sau khi tạm biệt Từ Nhu Tình, liền cùng Tần Chiêu Dương đi đến khách sạn TC. Lúc hai người đến, Tần Noãn Dương và Đường Trạch Thần đã chờ sẵn ở đó, thoáng nhìn đã trò chuyện một hồi lâu.....

Đây không phải là lần đầu tiên Tô Hiểu Thần gặp Đường Trạch Thần, nhưng khí tràng trên người của anh ta thực sự quá kinh người, Tô Hiểu Thần tạm thời còn chưa có đủ gan để mà đi trêu chọc người ta một chút, vô cùng ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Tần Chiêu Dương ăn cơm của mình.

Khách sạn TC nổi tiếng ở thành phố A, tay nghề của đầu bếp ở đây không hề tệ, ăn một bữa cơm ở đây, cho dù có kiêng khem như thế nào chắc chắn cũng phải mập lên ít nhất 1 kg!

Thái độ của Tần Chiêu Dương đối với Đường Trạch Thần vẫn rất không ôn hòa như trước, nói chuyện cứ mười câu thì chắc chắn chín câu tranh cãi, còn một câu chính là châm chọc khiêu khích, chính là thái độ tôi xem cậu không vừa mắt, cậu mà chọc tức tôi thì tôi sẽ không đem em gái mình gả cho cậu.

Cho nên hôm đó, bữa cơm kết thúc trong việc đàm phán bị thất bại, "Muốn gặp trưởng bối? Trừ khi bước qua xác của tôi.".....

Thừa dịp lúc hai người đàn ông đang đi ở phía sau, Tô Hiểu Thần nắm lấy tay Tần Noãn Dương hỏi: "Muốn như vậy cả đời?"

Tần Noãn Dương ngẩn ngơ một chút, mi mắt hơi chuyển, sóng mắt lóng lánh, cuối cùng mỉm cười gật đầu, "Ừ, là anh ấy."

Tô Hiểu Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua, hai người đàn ông này cùng sánh vai một chỗ với nhau quả thật là thưởng tâm duyệt mục, bọn họ đều là những người vô cùng nổi bật, cho dù họ chỉ đứng một chỗ mặt không cảm xúc cũng làm cho người khác nảy sinh lòng khao khát không thôi.

Kỳ thực Tần Noãn Dương và Tần Chiêu Dương đều là những người giống nhau, đã nhận thức đúng một thứ gì đó thì sẽ nguyện cả đời với điều đó.

Đêm đó, sau khi về đến nhà, Tô Hiểu Thần mới nhớ tới bộ quần áo mình mua cho Tần Chiêu Dương còn chưa kịp đưa cho anh, vừa vào phòng liền đi ngay đến gõ cửa sổ phòng anh.

Tần Chiêu Dương vừa định đi vào phòng tắm, quần áo nửa cởi nửa không, rộng rãi thoáng mát, Tô Hiểu Thần nhìn thấy liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong phút chốc liền quên sạch những gì mình định nói.

Tần Chiêu Dương hiển nhiên biết rõ mình có ưu thế ở những chỗ nào, quyến rũ cô một phen khiến cho đầu óc rối bời liền vui vẻ đi tắm.

Tô Hiểu Thần nhìn áo sơ mi của anh, vừa vặn làm quà tặng năm mới.....

Lúc còn khoảng mấy ngày nữa là đến đêm 30, Tần Chiêu Dương phải đi một chuyến công tác không dài không ngắn, Tô Hiểu Thần nhất thời không có chỗ nào để đi, liền làm ổ đến mốc meo ở nhà.

Cũng may trong khoảng thời gian này, Noãn Dương cũng tương đối rảnh, thỉnh thoảng hai người làm bạn với nhau, bất kể là đi dạo phố hay cùng đi đâu đó ngồi một chút để giết thời gian.

Đúng ngày 28 Tần Chiêu Dương trở về, lúc xế chiều vú Trương bắt đầu chuẩn bị làm đồ ăn, đích thân nhào bột bánh sủi cảo cùng võ bánh hoành thánh,một lúc làm rất nhiều hương vị, ví dụ như nhân thịt bò cần tây, nhân thịt heo bầu sò tươi, nhân thịt heo với ớt xanh, nhân thịt nấm hương, lại còn đặc biệt làm nhân thịt tôm bóc vỏ cho cô.

Cả một buổi chiều, Tô Hiểu Thần cũng vây quanh vú Trương hỗ trợ, Noãn Dương cũng vậy, học cuốn mấy cái còn, làm giống y như đúc.

Nhưng thật ra Tô Hiểu Thần tương đối thuận tay với mấy bé hoành thánh, ngắt ngắt nhéo nhéo một hồi làm nguyên một mâm lớn, đều là nhân thịt tươi thơm ngon, cô một bên vừa hai mắt sang lấp lánh bọc bánh, vừa tính toán xem mình có thể bỏ vào bụng mấy cái.

Vú Trương cũng là nhìn cô từ nhỏ đến lớn, biết được rõ ràng khẩu vị của cô như thế nào, biết rõ nha đầu này nuôi rất dễ không hề kén ăn một tí nào, nhất là sau khi ăn no rồi miệng lưỡi vô cùng ngọt, bà đặc biệt thích làm đồ ăn cho cô ăn.

Tần Mặc cùng Trình An An và Tô Khiêm Thành cùng Hàn Tiêu Ly đều có những bữa tiệc của riêng mình, chỉ nói đêm 30 ngày mai hai nhà cùng nhau tụ họp nên tối nay chỉ có những người trẻ ở nhà.

Lúc nồi hoành thánh vừa được làm xong, Tần Chiêu Dương cũng trở về.

Tô Hiểu Thần nghe thấy tiếng mở cửa liền nhảy nhót đi ra, trên tay còn dính đầy bột mì trắng, nhìn thấy anh cũng không có chút kiêng kỵ gì, giơ tay lên cọ cọ chóp mũi của anh một cái, "Tiểu hoa miêu."

Tần Chiêu Dương nhíu mày, giang hai tay ra với cô, "Lại đây ôm một chút nào."

Tô Hiểu Thần rất biết nghe lời, nhảy lên như một con khỉ trên cây đi đến chỗ anh, hai chân ôm lấy hông anh, cả người đều treo ở trên người anh ôm thật chặt, "Nếu anh không mà về em sẽ phải đi báo công an có người mất tích mất, xem tiểu yêu tinh nào đã câu anh đi."

Tần Chiêu Dương đánh cô một cái không nặng không nhẹ, "Đun sôi rồi?"

Tô Hiểu Thần thoáng ngẩn ngơ, lập tức trượt từ trên người anh xuống, vội vàng chạy vào trong phòng bếp, "Vú Trương, cháu muốn bát đầu tiên! Cháu làm chuột bạch cho."

Anh bất đắc dĩ nhếch nhếch môi, thay giày rồi đi theo sau.

Tần Noãn Dương cũng ghé vào trong phòng bếp, thấy anh đi đến, kêu một tiếng anh, rồi lại quay vào cùng Tô Hiểu Thần cướp đoạt hoành thánh.

Lúc nồi hoành thánh vừa ra, Tô Hiểu Thần vừa gắp miếng đầu tiên đã muốn đưa vào trong miệng, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy Tần Chiêu Dương, nghĩ nghĩ một chút, liền ân cần đem miếng đầu tiên cho anh ăn, "Em bọc bánh đó! Noãn Dương bọc bánh sủi cảo, em bọc hoành thánh, anh mau đến nếm một chút tay nghề của em đi."

Tần Noãn Dương ở một bên rất không cho tí mặt mũi nào mà bật cười, "Anh, anh cứ yên tâm mà ăn, cam đoan không có độc đâu, vì Tô Hiểu Thần chỉ phụ trách việc bọc bánh lại thôi, còn chưa độc ác đến mức đi làm nhân bánh."

Tần Chiêu Dương cắn một miếng, nhìn khuôn mặt của cô đều là tươi cười ấm áp, "Ừ, mùi vị không tệ."

Tô Hiểu Thần lập tức bùng nổ cảm giác thành tựu, lại đút cho anh ăn mấy cái hoành thánh da mỏng thịt nhiều, rồi lại đi vào trong phòng bếp chờ sủi cảo sôi.

Lúc Tần Chiêu Dương vừa xuống máy bay còn cảm thấy có chút mệt mỏi, vì muốn trở về nhà gấp mà hai ngày liền không ngủ, lúc này nhìn thấy cô sinh lực dồi dào, cũng không còn cảm thấy mệt mỏi nhiều nữa, ngược lại cả người lại có tinh thần hơn rất nhiều.

Nhìn thấy Tần Noãn Dương đang ngồi một chỗ gửi tin nhắn, anh thấp giọng hỏi: "Đường Trạch Thần hả?"

Tần Noãn Dương vừa ăn hoành thánh nhỏ vừa trả lời, "Đúng vậy, anh đang ân ân ái ái cao hứng như vậy còn không cho phép em gửi một cái tin nhắn để giải tỏa nỗi khổ tương tư nữa sao."

Tần Chiêu Dương liếc nhìn cô một cái, kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng.

Hừ xong chợt nhớ tới cái gì, ngẫm nghĩ một chút mới lên tiếng: "Nếu đã thích vậy cũng không cần sợ, Đường Trạch Thần, nếu cậu ta không thể bảo vệ em thì không cần cũng được, nếu không thì vẫn còn có anh ở đây, anh là chỗ dựa mãi mãi không đổ cả đời của em."

Động tác trên tay Tần Noãn Dương hơi dừng một chút, lập tực cười vô cùng rạng rỡ, "Em biết rõ anh ở đây, vẫn luôn ở đây, cho nên em chưa bao giờ phải sợ hãi cả."

Chúng ta là người một nhà, lại là song sinh, loại duyên phận ruột thịt từ khi sinh ra đã có, dứt bỏ không được.

Bởi vì biết có anh ở đây, anh ủng hộ em trong mỗi quyết định, nuông chiều em trong mỗi bước đi, cho nên em chưa bao giờ phải chần chừ lùi bước.

Có Tần Chiêu Dương, bất kể là Tần Noãn Dương hay là Tô Hiểu Thần, đều là một chuyện may mắn không gì sánh được.

Tô Hiểu Thần đợi nồi bánh sủi cảo rất lâu cuối cùng nó cũng sôi, lần này cô không hấp ta hấp tấp nữa mà đầu tiên đã múc một chén cho vú Trương, "Vú Trương, vú không cần vội đâu, trước ăn một chén cho ấm bụng đã, chỗ này đủ cho tất cả mọi người cùng ăn, ăn xong cháu sẽ giúp vú một tay."

Nước trong nồi sôi lên ùng ục, cô đem chén sủi cảo trong tay đưa đến tận tay vú Trương.

Vú Trương cười nhận lấy, sau khi ăn một miếng lại nói tiêp một câu: "Cháu á, tâm trạng được ăn no nên vui vẻ phải không?"

Tô Hiểu Thần lập tức dùng vẻ mặt vô tội nhìn bà, "Nào có đâu, vú Trương, sao vú có thể không tin tấm lòng chân thành của cháu được chứ hả, cháu không có bà nội, nhưng cháu vẫn luôn coi vú như là bà của cháu vậy đó."

Vú Trương đương nhiên biết rõ tấm lòng của cô, cười cười không lên tiếng, quay đầu liếc nhìn ra phía ngoài phòng bếp.

Hai anh em đang khẽ nói chuyện, dáng vẻ hai người, ai trông cũng thật xinh đẹp, thưởng tâm duyệt mục, "Mấy đứa đều là vú nhìn từ nhỏ đến lớn, bây giờ lúc nào cũng vui vẻ, khỏe mạnh như thế này, vú nhìn cũng thật là cao hứng."

Tô Hiểu Thần tắt bếp, múc một chén sủi cảo ra, mắt lại bị hơi nước dâng lên nóng nóng.

Côgần đây, thật sự là càng ngày càng....cảm tính.
Bình Luận (0)
Comment