Trúc Mã Vi Phu

Chương 29

Editor: Kei/ Beta: Phi Phi

Đoàn Dục Nhi ngồi nhàn rỗi một lúc, cảm thấy nhàm chán liền quay đầu ôm con vẹt lớn của mình, chen vào trong đám thiếu niên chơi oẳn tù tì với bọn họ.

Thấy Đoàn Dục Nhi vui chơi thỏa thích như vậy, Tùy Ý cũng có thời gian thoát thân tìm Lục tiểu cô nương.

“Trinh Nhi muội muội đã từng chơi trò oẳn tù tì chưa?”.

Lục Nghi Trinh lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Đoàn Dục Nhi đang vui vẻ hét lên, có hơi lo lắng: “Nếu Dục Nhi tỷ tỷ uống rượu thì nên làm gì bây giờ?”.

“Yên tâm, đó đều là rượu trái cây, không say đâu”.

Lúc này Lục Nghi Trinh mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn người thiếu niên ôn nhuận tuấn nhã trước mặt.

Bóng đêm mờ ảo, gió nhẹ hiu hiu.

Sự hoang mang lúng túng đối diện với sự khác thường trong đáy lòng đã bị thay thế bởi một loại trân trọng bí ẩn nào đó.

“Ý ca ca sắp thi kết nghiệp rồi phải không? Trước hết Trinh Nhi chúc Ý ca ca sẽ đạt được điểm Giáp tất cả các môn học, một lần đoạt hết”.

Tùy Ý mỉm cười nói: “Trinh Nhi muội muội đặt kỳ vọng lớn vào ta như vậy, ta muốn không nỗ lực cũng không được rồi. Mà tháng chạp năm nay là sinh nhật mười ba tuổi của Trinh Nhi muội muội rồi nhỉ?”.

Lục Nghi Trinh gật đầu, gò má xinh đẹp của nàng lan ra nét vui vẻ.

Mười ba tuổi, chỉ còn cách tuổi cập kê hai năm. Dù sao thì hắn cũng sẽ không xem nàng như một đứa trẻ con nữa.

“Trinh Nhi muội muội muốn quà sinh nhật gì?”.

“Cái gì cũng được ạ?”.

Trong mắt Tùy Ý mang theo ý cười: “Đương nhiên là cái gì cũng được”.

Chớp mắt trong đầu Lục Nghi Trinh hiện lên rất nhiều câu trả lời chỉ có trong thoại bản, nhưng cuối cùng nàng cũng không nói gì, chỉ mím môi nhìn mặt nước lấp lánh ngoài lan can.

“Vậy muội phải suy nghĩ thật kỹ”.

“Ừ, chi bằng Trinh Nhi muội muội suy nghĩ thật kỹ càng”. Tùy Ý nói: “Càng muốn nhiều thứ thì càng tốt”.

Lục Nghi Trinh cảm thấy lời này hơi kỳ lạ, ngoảnh đầu nhìn lại, chàng thiếu niên vẫn là dáng vẻ ôn hòa ấy, từ trước đến nay nàng đều không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

Thoáng chốc, có tiếng xôn xao truyền đến từ phía bên kia mạn thuyền.

“Đoàn Chim Chích! Đoàn Chim Chích của ta!”.

Chợt nghe thấy một tiếng hét, Lục Nghi Trinh vội vàng nghiêng người nhìn sang, chỉ thấy con vẹt lớn vốn đang nằm im lặng trên vai của Đoàn gia cô nương, không biết là bị cái gì kích thích mà vỗ cánh bay quanh thuyền hoa.

Vừa bay miệng nó vừa lải nhải:

“Mỹ nhân! Mỹ nhân!”.

Các công tử trên thuyền đều bị dọa giật mình, lại có thêm chuyện hay hơn nữa, có người đuổi theo con vẹt chạy khắp nơi, luôn miệng không ngừng:

“Không sao không sao, Đoàn cô nương, cô xem, ta sẽ bắt được nó về!”.

Mấy người khác liên tiếp cười to.

“Kiều Ngũ, ngươi nghỉ ngơi một chút đi! Không nghe con chim của người ta kêu chỉ cần “Mỹ nhân” sao!”.

“Đúng thế, Kiều Ngũ, ngươi đừng phí sức nữa! Chuyện này nếu đổi thành Tùy Ý thì còn được!”.

Lục Nghi Trinh vì lời này mà nhịn cười nhìn về tiểu Thế tử ngồi bên cạnh.

Đối phương vẫn cười điềm đạm, ánh mắt chỉ khẽ liếc đến người lên tiếng, vị công tử kia lập tức cúi đầu ngậm chặt miệng lại.

Cảnh tượng nhất thời vừa buồn cười vừa náo nhiệt.

Có lẽ con vẹt sặc sỡ đang bay loạn trên trời đã mệt rồi nên bay tà tà thấp xuống. Vào lúc mọi người ở đây đều tưởng rằng nó nên quay đầu lại, thì con vẹt kia đột nhiên đổi hướng lao thẳng về chiếc thuyền hoa khác đang đi song song với bọn họ.

“Đoàn Chim Chích, quay lại!”.

Đoàn Dục Nhi đuổi theo con vẹt đang bay qua làn nước, nửa người trên gần như lao ra khỏi thành lan can.

Cũng may là mấy người bên cạnh nhanh tay lẹ mắt ngăn nàng lại thì Đoàn Dục Nhi mới  không té ra ngoài.

Lục tiểu cô nương ở đầu bên chứng kiến sự thay đổi trong nháy mắt này không khỏi sững sờ, trái tim suýt nữa muốn nhảy khỏi lồng ngực. Mắt thấy Đoàn Dục Nhi ở đằng kia vẫn đang vẫy tay gọi tên con vẹt của mình, thật giống như… say rượu.

“Ý ca ca, Dục Nhi tỷ tỷ… tỷ ấy có chút không bình thường”.

Tùy Ý im lặng một lúc: “Qua đó xem thử”.

Thời điểm hai người đi đến bên kia mạn thuyền, ngoại trừ Đoàn Dục Nhi thì những người trên thuyền đã im bặt.

Các công tử vốn đang hào hứng, giờ đây ai nấy đều cứng ngắc như đầu gỗ, sắc mặt sa sầm như màu đất, câu nệ đến mức không thể câu nệ hơn được nữa.

Lục Nghi Trinh cảm thấy kỳ quái, nghiêng người nhìn liền thấy một gương mặt cao quý và sắc sảo của một nam nhân trong ô cửa sổ của chiếc thuyền hoa đối diện. Mà người kia lúc này cũng đang nheo mắt quan sát những người trên thuyền.

Ánh mắt nàng khẽ chếch xuống, là bóng người trong trang phục gọn gàng, trên tay đang cầm cánh của con chim. Hẳn là hắn đã bắt được con chim vào lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Lại chếch sang một chút…

Lục Trinh Nghi nhận ra lão công công kia.

Là nội quan bên cạnh Quan gia.

Đoàn Dục Nhi bị mọi người giữ chặt, không thoát ra được, lúc này nàng đã rất sốt ruột.

” Ngươi trả cho ta… trả Đoàn, Đoàn Chim Chích cho ta! Cho dù ngươi đẹp trai thì cũng không thể, không thể giành chim của người khác chứ!”.

“…”.

Cả thuyền yên tĩnh.

Lục Nghi Trinh không ngừng lo lắng, những cái tên về đủ thứ cực hình đã từng nghe đang liên tiếp hiện ra trong đầu nàng. Nàng nhìn Tùy Ý bên cạnh như đang cầu xin giúp đỡ.

Nếu như ánh mắt có thể phát ra tiếng thì điều nàng nói sẽ là:

“Mau cứu Dục Nhi tỷ tỷ”.

Vẻ mặt của Tùy Ý ung dung mà điềm tĩnh, thậm chí hắn còn mỉm cười trấn an với tiểu cô nương. Hắn ngoắc đầu ngón tay rồi chỉ vào vị trí sau lưng mình.

Lục Nghi Trinh không hiểu tình hình.

Nàng nhìn Đoàn Dục Nhi rồi nhìn tiểu Thế tử, cẩn thận bước về phía tiểu Thế tử.

Trong lòng thầm nghĩ: “Ý ca ca lớn lên cùng với Quan gia, hẳn là biết Quan gia sẽ làm chuyện gì và sẽ không làm chuyện gì nhỉ?

Cuối cùng, không khí bị ngưng trệ hồi lâu cũng bắt đầu trôi.

“… Đẹp trai?”.

Quan gia nước Triệu trên chiếc thuyền đối diện lên tiếng nói.

Không thể nghe ra được niềm vui hay tức giận trong ngữ điệu này.

Nhưng Lục Nghi Trinh cảm thấy được một đám công tử phía trước đều nhanh chóng quỳ xuống.

Mà Đoàn Dục Nhi đang ở giữa cơn bão vì rượu lại can đảm hơn tấm tắc lắc đầu nói tiếp: “Đúng vậy, đẹp trai. Nhưng, nhưng, đáng tiếc”.

“… Có gì đáng tiếc?”.

Nàng bỗng nhiên đưa hai ngón tay về phía trước.

“Đáng tiếc, lại có hai cái đầu!”.

Lục Trinh Nghi nghĩ thầm, quả nhiên là say rượu.

Rõ ràng Quan gia ở trên thuyền cũng có cùng ý nghĩ, chỉ cười hừ một tiếng “Con ma men” rồi sai Thành Đức Hải đóng cửa sổ lại.

Cuối cùng còn không quên xử trí đầu sỏ gây nên chuyện.

“Ném cả con chim ngu xuẩn này ra ngoài đi”.



Sau khi thuyền hoa cập bờ, Lục Nghi Trinh dìu Đoàn Dục Nhi đang nằm sấp mềm nhũn xuống mạn thuyền, lên xe ngựa quay về Đoàn gia.

Đoàn cô nương vẫn đang kêu gào về con chim của mình.

“Được rồi, chim chóc gì cũng lên cùng luôn”.

Lục gia tiểu cô nương như người lớn đang dỗ dành một đứa trẻ, cầm con vẹt sặc sỡ giao cho người trên xe ngựa.

Thật vất vả mới dỗ được con ma men này về nhà, Lục Nghi Trinh cảm thấy lưng mình nóng đến nỗi toát mồ hôi.

Ngoảnh đầu lại thì thấy Tùy Ý đang đứng đợi bên bờ Biện Thủy cách đó không xa.

“Không phải Ý ca ca nói rượu hoa quả ấy không làm người ta say được à?”.

“Ta chưa bao giờ thấy có người say bởi rượu hoa quả cả”. Tùy Ý đỡ trán: “Lần sau, ta nhất định sẽ không để Trinh Nhi muội muội chạm vào rượu hoa quả”.

Lục Nghi Trinh chớp hai hàng mi: “Là Dục Nhi tỷ tỷ uống say, tại sao ngay cả muội cũng không thể uống chứ?”.

“Tóm lại vẫn nên đề phòng một chút thì hơn”.

Tùy Ý ân cần dạy dỗ: “Bản thân Trinh Nhi muội muội cũng phải nhớ không được đụng vào những loại thức ăn có rượu khi ở bên ngoài”.

“Vậy Ý ca ca cũng thế nhé”.

Không biết vì sao, vừa nghĩ đến dáng vẻ mê hoặc của tiểu Thế tử sau khi uống rượu bị người khác nhìn thấy, trong lòng tiểu cô nương lại có một loại cảm giác buồn bực khó chịu.

Tùy Ý chỉ nghĩ tiểu cô nương không muốn chịu thiệt nên mỉm cười đồng ý.

“Được, cứ như lời Trinh Nhi muội muội nói”.

Buổi tụ tập trên thuyền hoa đã kết thúc, các tiểu công tử đều quay về phủ của mình; chỉ còn lại hai người không muốn về nhà đang đi bộ vô định trên con phố đông đúc người đi lại bên bờ sông Biện Thủy; bên tai đầy những tiếng cười nói huyên náo và tiếng rao hàng.

Lục Nghi Trinh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người thiếu niên bên cạnh, không khỏi nhớ lại đêm Trung thu vào ba năm trước.

Mọi thứ tựa như đều thay đổi, nhưng dường như chẳng có gì thay đổi.

“Đằng kia có bán mặt nạ, Trinh Nhị muội muội có muốn đeo một chiếc cho vui không?”.

Lục Trinh Nghi nhìn theo hướng mà Tùy Ý nói, quả nhiên nhìn thấy một quầy hàng nhỏ. Ngoại trừ những chiếc mặt nạ hình thú dễ thương ở hàng trên cùng, còn có vài chiếc mặt nạ dữ tợn trông như những vị thần giữ cửa bên dưới.

Tiểu cô nương chủ động giơ tay chỉ vào con quái vật mặt mũi hung tợn với người bán hàng.

“Phiền ông chủ, ta muốn cái kia”.

Người bán hàng hơi kinh ngạc, nở nụ cười: “Đây là lần đầu tiên ta thấy một người ở độ tuổi như cô nương thích loại đồ vật này”.

Người bán hàng vừa gỡ mặt nạ xuống vừa nói: “Những người hay mua loại mặt nạ này của tôi bình thường đều là những tiểu công tử ham trêu đùa người khác”.

“Muội muội này của ta có rất nhiều chủ ý trong đầu, khiến huynh chê cười rồi”.

Tùy Ý mỉm cười rồi trả tiền, sau đó dẫn tiểu cô nương rời khỏi quầy hàng. Trên đường đi, tiểu cô nương cầm chiếc mặt nạ nhìn trái nhìn phải, có vẻ yêu thích không muốn rời tay.

“Trừ cái này, Trinh Nhi muội muội còn muốn gì khác nữa không?”.

Lại là lời như vậy.

Lục Nghi Trinh ngẩng đầu nhìn tiểu Thế tử trước mắt một lúc: “Ý ca ca, có phải huynh có lời gì muốn nói với muội phải không?”.

Tùy ý khẽ giật mình, lập tức cụp mắt: “Trinh Nhi muội muội đúng là càng ngày càng hiểu ta”.

Tiểu cô nương yên lặng nhìn hắn, dường như đang đợi lời tiếp theo của hắn, đôi mắt trong veo như mắt nai phản chiếu ánh sáng của các ngọn đèn.

Tùy Ý nhất thời mất khả năng ngôn ngữ, nhưng hắn nhanh chóng cong khóe môi nói một cách ôn hòa: “Trinh Nhi muội muội, đợi hết năm nay, ta sẽ đi Phụng Sơn”.

Đôi mắt của tiểu cô nương hơi mở to một chút, khó kìm nén sự kinh ngạc. Chỉ một lát sau, sự ngạc nhiên dần lùi xuống nhường chỗ cho cảm giác không nỡ và mất mát.

“Thế, thế huynh muốn đi bao lâu?”.

“Ba năm”.

Tiểu cô nương im lặng thật lâu.

Nàng chợt nhớ đến Từ gia Đại lang đang học ở thư viện Phụng Sơn xa xôi, cúi đầu rầu rĩ hỏi: “Huynh có trở về đón năm mới không?”.

Tùy Ý rũ mắt nhìn chăm chú vào đỉnh đầu của nàng, nhẹ nhàng nói: “Phải tùy tình hình, nếu có chuyện khác… có lẽ là không về!”.

Lục Nghi Trinh không nói gì, nắm chặt chiếc mặt nạ quái vật trong tay, không để ý đến những vết trắng bởi sự cọ xát trong lòng bàn tay.

Tùy Ý đồng ý đến thư viện Phụng Sơn, điều đó vốn nên là một chuyện khiến người ta vui mừng. Nhưng dù thế nào nàng cũng không vui mừng nổi.

Sao huynh ấy có thể đưa ra quyết định ly biệt một cách dễ dàng như vậy?

Giống như sự ỷ lại và không nỡ xa cách của nàng đều trở thành thứ gì đó không quan trọng.

Lục gia tiểu cô nương cố nén sự chua xót nơi chóp mũi, nàng cắn chặt môi, cũng không ngước mắt lên nữa.

Nàng hạ quyết tâm vứt bỏ thiếu niên đáng lẽ sẽ khiến nàng vui vẻ, quay đầu bước vào dòng người.
Bình Luận (0)
Comment