Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei
“Là thế này”. Sơn trưởng nói: “Ta dù đã lớn tuổi nhưng vẫn thích xem náo nhiệt?”.
“Náo nhiệt?”.
“Ờ đúng. Những ngày gần đây ấy à, chuyện thú vị nhất chính là nhìn xem ngươi có thể tra ra chuyện gì, thứ hai chính là Tùy Ý sẽ giăng lưới bắt ngươi thế nào; còn chuyện thứ ba… đương nhiên là hóng chuyện gió trăng rồi”.
* Chuyện gió trăng: ý chỉ chuyện tình yêu nam nữ.“…”.
Trong phòng khách của Thư viện Phụng Sơn, Tiêu Hoàn Thận nghẹn họng trân trối.
Nhìn thấy ông già râu tóc bạc phơ ngồi đối diện, hắn ta càng thấy bất lực gấp bội.
“Thế… thế không nói đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì dù sao ngài cũng nên nói cho ta biết cuối cùng là xảy ra chuyện gì chứ? Nói thật là hiện giờ đầu ta loạn vô cùng”.
“Nói ra cũng đơn giản thôi”. Sơn trưởng nói: “Tri châu Thông Châu đúng là có đúc tiền riêng, nuôi tư binh, ước chừng được hai ba năm rồi. Nói đến cũng trùng hợp, sau khi đến Thông Châu hai năm trước, Tùy Ý cũng nhận thấy việc này giống ngươi. Hai năm nay, hắn vẫn luôn chú ý động tĩnh bên đó”.
“Nhưng vì sao lại không trực tiếp báo cáo lên triều đình, báo với Quan gia; ngược lại còn muốn che giấy thay Tri châu kia?”.
Sơn trưởng: “Đây chính là ý của Quan gia?”.
Tiêu Hoàn Thận ngạc nhiên, sực nhớ đến chuyện gì: “Quan gia, Quan gia muốn gậy ông đập lưng ông? Không đúng không đúng, đây chẳng phải tự làm khó mình sao? Chứng cứ vô cùng xác thực, vì sao không bắt người luôn đi?”.
“Thánh ý luôn khó dò”. Sơn trưởng ung dùng hắn ta: “Hoàn Thận, đây chính là bài học đầu tiên mà ngươi cần phải học”.
Tiêu Hoàn Thận vôi đứng dậy làm động tác vái chào.
“Thứ hai, dù ngươi có thông minh đến đâu nhưng cũng không phải là không có đối thủ, nên học được cách che giấu tài năng; cần phải bình tĩnh, suy xét toàn cục chứ không phải ếch ngồi đáy giếng mà cứ đâm đầu vào. Điểm này ngươi nên học hỏi Tùy Ý nhiều hơn”.
“… Sơn trưởng, ta đã biết”.
“Ngồi đi, đừng đứng vậy”.
Tiêu Hoàn Thận nghe vậy bèn từ từ ngồi xuống.
Sơn trưởng tóc bạc già nua nhấp một ngụm trà, nói: “Sau khi biết ngươi cũng chú ý đến chuyện tiền giả, ta cũng cảm thấy rất vui nên đánh cược với Tùy Ý”.
“Ta cược ngươi có thể tra đến hắn”.
Người bình thường nghe được chuyện này sẽ thấy vui vẻ, nhưng Tiêu Hoàn Thận đã ngụp lặn trong sòng bạc từ nhỏ, vừa nghe đến chữ “Cược” đã dâng lòng cảnh giác.
“Đã là cược thì chắc phải có tiền đặt cược chứ?”.
Sơn trưởng vui vẻ gật đầu: “Không sai! Nếu ta thắng thì đợi ngày Tùy Ý về kinh, ta muốn hắn đưa ngươi theo”.
…
“Chuyện tóm lại là như vậy, dọa đến Trinh Nhi muội muội rồi”.
Đột nhiên nghe được chuyện lớn như thế, dĩ nhiên là bị dọa chết khiếp. May mà chỉ là một trận gió thoảng qua rồi đi mất, tiểu Thế tử cũng không hề có lòng mưu phản.
“Mọi người đều không sao là tốt nhất”. Lục Nghi Trinh dừng một chút, hỏi: “Nhưng Tri châu Thông Châu phải xử lý ra sao?”.
Tùy Ý cười nói: “Chuyện đó chỉ có Quan gia biết”.
Lúc này bọn họ đang đứng bên bậc thang dẫn xuống núi, còn sáu người áo đen kia đã hoàn thành nhiệm vụ nên lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Khó có được cơ hội không có người thứ ba.
Lục Nghi Trinh đột nhiên cảm thấy người co rúm lại, cố gắng xua tan cảm giác e sợ nhút nhát trong lòng mình.
“Chuyện đó… mấy người áo đen kia là sao? Ý ca ca đã mệnh lệnh kỳ lạ gì cho bọn họ phải không?”.
“Cũng không có gì”. Tùy Ý nói nhẹ như không: “Chẳng qua là nói bọn họ không được đến gần muội quá một thước, nếu không thì phần nào thò vào sẽ chặt phần đó”.
Tiểu cô nương hơi ngẩn ngời, cảm nhận được âm thanh của chồi non trong lòng rẽ đất vươn lên.
“… Vì sao?”.
“Sát khí trên người tập võ rất nặng, sợ bọn họ quấy nhiễu đến Trinh Nhi muội muội”.
“Nhưng muội không sợ”.
Câu “Không sợ” này không biết là chỉ kẻ áo đen hay là chỉ điều gì khác.
Lục Nghi Trinh nói: “Huynh đừng luôn coi muội là trẻ con nữa, Ý ca ca, muội trưởng thành rồi. Có chuyện gì thì huynh có thể nói trực tiếp với muội”.
Lần này tựa như lại giống như quyết định rời kinh hai năm trước.
Tùy Ý im lặng chốc lát.
“Ta chỉ hy vọng Trinh Nhi muội muội có thể giống như trước đây, vĩnh viễn trong sáng”.
“Ý ca ca, huynh xem thường muội. Có lẽ muội cũng không giống trong tưởng tượng của huynh đâu”.
Tiểu cô nương cũng có những vết đen mờ tỏ đầy người đấy nhé.
“Một giọt mực nhỏ vào chén nước, đương nhiên sẽ nhuộm đen nước bên trong; nhưng nếu nhỏ vào một hồ nước, một khoảng biển thì sao?”.
Tựa như không ngờ tiểu cô nương có thể ví von như vậy, Tùy Ý lập tức giật mình, đôi mắt hoa đào nhìn nàng chăm chú: “Trinh Nhi muội muội có thể làm một hồ nước, một khoảng biển sao?”.
“Hiện giờ có lẽ vẫn chưa được”. Lục Nghi Trinh đưa tay nắm tay hắn, son sắt đảm bảo: “Nhưng muội nhất định sẽ cố gắng”.
Tùy Ý bỗng nhiên cười.
Lúm đồng tiền hiện rõ bên má, giọng điệu vẫn dịu dàng như nước: “Được, ta tin Trinh Nhi muội muội”.
Tiểu cô nương nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nhịp tim chợt hẫng mất một nhịp.
“Ý ca ca…”.
“Hử?”.
“Muội, muội có chút thích huynh”.
Sau khi nói ra lời này, tiểu cô nương dường như hơi xấu hổ, hai má dần ửng đỏ. Nhưng nàng chưa quay đi trốn tránh mà tiếp tục nhìn chằm chằm người trước mắt.
Giống như muốn để hắn biết mình rất nghiêm túc.
Mi mắt Tùy Ý khẽ run rẩy, đáy mắt hiện lên sự bất ngờ nhàn nhạt.
Nhưng vẻ kinh ngạc này nhanh chóng bị con ngươi sâu thăm vùi lấp, đáy mắt như đầm nấm mênh mông không thấy đáy.
Lục Nghi Trinh căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay vã đầy mồ hôi, nhưng nàng vẫn không buông bàn tay đang nắm chặt tay áo của tiểu Thế tử.
Giống như một lần tỏ tình đơn giản, dứt khoát nhất, nàng hít thở sâu, nói: “Đây cũng không phải chuyện đó, muội đã nghĩ rất kỹ. Muội….”.
“Ý ca ca, huynh có thích muội chút nào không?”.
“Không phải kiểu thích với muội muội?”.
Ánh mắt thẳng thắn này dường như khiến người ta không thể che giấu bản thân mình được nữa.
Đã trôi qua rất lâu mà Tùy Ý vẫn không nói gì, đôi mắt hoa đào dâng lên tầng sương mù, sắc mặt bị che phủ khó thấy được rõ ràng.
“Ta không biết”.
Hắn nói.
…
Lần đầu tiên trong đời Tùy Ý không phân biệt được tâm ý của mình.
Đối với bất kỳ ai, hắn đều có thể cân nhắc yêu ghét hơn thiệt; nhưng đối với Lục tiểu cô nương, những từ ngữ nhẹ nhàng lại không đủ để diễn tả.
Chắc chắn là hắn thích nàng.
Vì thích nên thuở niên thiếu hắn mới để nàng đến gần mình; càng về sau, hắn càng che chở nàng, cưng chiều nàng đã thành thói quen.
Nhưng khoảng cách giữa yêu mến và thích lại có một giới hạn rất mơ hồ. Hắn rất khó phân biệt rốt cuộc là ‘thích’ của hắn đã đến bước nào.
Hắn đã sớm biết tâm ý của tiểu cô nương.
Hôm đó tại rừng đào trên đỉnh Phụng Sơn, vì muốn xác nhận tâm ý của mình mà hắn cố ý tới gần nàng.
Nhưng dù đến gần nàng thì hắn cũng không có được đáp án rõ ràng:
Trái tim hắn sẽ không đập rộn lên, tinh thần cũng không hoảng hốt; hắn chỉ có thể cảm nhận được sự thoải mái và yên bình như tiếng nước chảy róc rách… điều này khác xa hoàn toàn với những người đã rơi vào lưới tình.
Nỗi lòng bối rối nên hắn cố ý ngắt lời nàng.
Vì muốn tỉnh táo nên hắn né tránh nàng, xa lánh nàng; những người mà nàng coi là trùng hợp gặp bên ngoài kia, có khoảng bảy tám phần là do hắn lặng lẽ sắp đặt.
… Nếu như tiểu cô nương biết chuyện mấy ngày nay, biết những chuyện hắn đã làm, nhất định là sẽ mắng hắn “Đáng ghét”.
…
Tùy Ý gõ vang cửa phòng.
Tiêu Hoàn Thận đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại sơn trưởng Phụng Sơn đang ngồi trên chiếc ghế gỗ. Ông lão mở một vò rượu, đặt giữa chiếc bàn tiếp khách, mùi hương rượu thuần túy lan khắp gian phòng.
“Phùng lão tiên sinh”.
Tùy Ý vái chào với ông lão.
“Sao ngươi lại tới nhanh thế?”.
Sơn trưởng nghiêng người sang bên bình rượu, tiện thể kinh ngạc liếc hắn một cái.
“Muội muội nhà ngươi đâu?”.
“Muội ấy đã về sương phòng rồi”.
Sơn trưởng hiểu rõ bèn gật đầu, sau đó đưa tay mời hắn ngồi, lại rót cho hắn một ly rượu.
Tùy Ý nâng ly rượu đưa lên chóp mũi ngửi, nhấp một hớp nhỏ rồi lại đặt xuống.
Sơn trưởng: “Hình như ngươi có điều muốn nói?”.
“Lão tiên sinh, ngài trêu đùa cả hai người, không tốt bụng lắm đâu”. Tùy Ý nói: “Trinh Nhi muội muội không nên bị cuốn vào chuyện này”.
Sơn trưởng vuốt chòm râu cười tủm tỉm.
“Ngươi cho rằng làm như vậy là tốt với Lục tiểu cô nương sao? Sao ngươi không hỏi ý kiến của người ta đi?”.
Tùy Ý bỗng dưng nhớ đến cách ví von “Một hồ nước, một khoảng biển” của tiểu cô nương.
Trầm mặc giây lát.
“Ta đã từng trải qua chuyện tương tự như vậy, vẫn nên nói cho ngươi biết…”.
“Một mực né tránh người bên cạnh, không chịu bộc lộ tâm tình, sớm muộn sẽ đẩy người đó càng rời xa ngươi”.
Tùy Ý rũ mắt, khớp xương chuyển sang trắng bệch.
Hắn nâng ly rượu, lại nhấp thêm một ngụm.
Giọng nói của hắn vẫn tỉnh táo, ôn hòa như cũ: “Sơn trưởng thấy ta và Trinh Nhi muội muội… như thế nào?”.
“Chuyện này còn cần hỏi ta hả?” Sơn trưởng chau mày, nói: “Chẳng phải muội muội kia vẫn luôn là châu ngọc trong mắt ngươi sao?”.
“Nói thật, tuổi tác ta đã cao, cũng coi như nhìn quen chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Có rất nhiều nam nhân, cho dù thành thân rồi cũng không thể quan tâm đến thê tử như ngươi đối với muội muội của mình”.
Lời này rất có lý.
Tùy Ý chợt nghĩ, đối với hắn mà nói, thế gian không có bất kỳ nữ tử nào có thể so sánh với Lục tiểu cô nương. Cho dù sau này hắn phải thành thân chăng nữa, người nằm bên cạnh cũng không thể quan trọng như nàng.
Tình cảm của hắn vốn đã ít ỏi đến đáng thương.
Nhiều năm như vậy cũng chỉ xuất hiện một ngoại lệ là Lục tiểu cô nương.
Nàng là đóa hoa hắn lao tâm khổ tứ nuôi dưỡng, cũng là đóa hoa duy nhất của hắn.
Hắn không thể nhìn nàng chịu tổn thương, khô héo; nếu như vậy, thà rằng hắn ấp nàng trong tay, ngày ngày tỉ mỉ coi chừng.
Có như vậy mới không sinh ra tiếc nuối.
“… Học sinh đã hiểu”.